Fiction Sat Thu Ngu Ty Hina Dinh 2012
Phiên ngoại 1: Nữ vươngTrước khi chết người ta thường làm gì?! Câu trả lời chắc chắn là: chẳng làm được gì cả. Nếu tới giây phút sinh tử đó mà bạn còn muốn làm điều gì thì bạn cũng rãnh quá rồi. Điều duy nhất bạn có thể làm là bình thản và đón nhận nó mà thôi.Chính vì thế, câu hỏi chính xác nhất ở đây đó là: Trước khi chết bạn nghĩ tới điều gì?! Một suy nghĩ, một nỗi nhớ, một hoài niệm, một điều day dứt, một ai đó..... đó chính là nhưng gì bạn có được trước khi chết. Người ta thường nói, giây phút sinh tử chính là giây phút dài nhất trong cuộc đời mình. Dài tới mức chúng ta như cảm nhận thấy nhịp đập con tim, sự trôi qua nhẹ nhàng của thời khắc. Và có thể đúng như vậy, giây phút sinh tử ấy đối với ta thật quá dài. Ta là ai ư?!Ta là Queen, nếu bạn đọc tới khúc cuối thể này rồi mà còn không biết ta là ai thì thật đáng trách đó. Ta là một nhân vật không thể thiếu của bộ truyện này nha. Chỉ là, hình nhưng đã tới chương cuối cùng dành cho ta rồi, cuộc đời chính là qua đi nhẹ nhàng như vậy, như một cơn gió thoảng mà thôiThực sự, nghe tiếng bom điểm từng giây lại từng giây, cảm giác của ta chính là bình thản đến kỳ lạ. Nghĩ cũng nực cười, Đinh Lãnh Chi a Đinh Lãnh Chi, ngươi phong vân một đời đến cuối cùng lại chết vì bom của chính mình cài. Thôi thì chết là chết, ta cũng làm biếng để sống quá rồi.Nếu ta sống, à, thật xấu hổ quá, nếu ta sống và gặp lại người đó, chắc ta sẽ bị mắng cho thậm tệ mất. Coi như ta nhát gan lần đầu tiên trong đời điHai mươi lăm năm, từ lúc còn trẻ chỉ là thù hận tới cuối cùng ngẫm đi ngẫm lại, cũng không hận nỗi nữa. Đúng là một vật hàng một vật, ta gặp người đó chính là mệnh trung chú định chạy không thoát. Thôi thì lúc này, cứ để ta ra đi, làm quyết định cuối cùng điRót ly rượu, ta bình thản ngồi trên ghế nhắm nháp. Thời gian dài thật, bom vẫn chưa nổ. Ngồi như thế, ta lại nghĩ tới con gái Mẫn Phương của mình rồi tới cả người nam nhân đáng thương đó, phu quân Trương Thế của ta a. Thật sự, nam nhân xung quanh ta, không ai đáng hận cả, nếu có thì tất cả với ta chỉ có một mục đích lợi dụng. Trương Thế, lúc sinh tiền làm một người phụ thân yêu thương Mẫn Phương, cả đời chỉ sống vì một mình ta. Ngay cả việc ta sinh Mẫn Phương là do thụ tinh nhân tạo, ông ấy một chút vẫn không phản đối. Thôi thì hiện tại, Queen ta cũng sắp chết trẻ thế này, lên đó bồi ông ấy cũng được a. Còn về Mẫn Phương, ta thật cũng hơi lo. Thật hối hận trước kia không tống con bé vào Hỏa Ngục cho nó rèn luyện một chút. Giờ ta mất đi, nó sẽ làm sao đây?! 'Chóng mặt quá....' Già cả rồi, uống có một ly rượu mà đã chóng mặt. Ta nhìn ly rượu khó hiểu. Nhưng chưa kịp ngẫm thêm cơn chóng mặt đã ập tới, tựa người vào ghế ánh mắt mông lung. Điều cuối cùng ta thấy, là từ trong một góc khuất người ấy xuất hiện, đi tới và ôm lấy ta'Dương Chi?!'Ta sắp chết rồi, chắc chắn. Chứ cớ vì sao giây phút cuối cùng này ta lại thấy được người đó....Dương ....Dương...Dương Chi....Lòng ta đau lắm....Dương Chi...ta mỏi mệt, rất mệt...sao giờ chị mới tới?!" Yên tâm, có chị ở đây...."Thanh âm lạnh lùng nhưng vạn phần an tâm, ta cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ, điều cuối cùng ta nghe thấy chính là tiếng bom nổ lớn tràn ngập xung quanh...........Lắc lư ....lắc lư...Cảm giác thật khó chịu, hôn ám cùng mệt mỏi hết sức cứ bủa vây xung quanh. Loại thuốc mê này cũng quá mãnh liệt rồi. Cố gắng hết sức, ta hé mắt nhìn ra, liền thấy chị ấy ngay kế bên, Dương đang ở bên cạnh ta...chúng ta đang ở trên thuyền thì phải?!..Cố gắng vươn tay để chạm vào khuôn mặt nhìn nghiêng của người đó, nhưng ngay lập tức chưa chạm vào được ta lại lần nữa ngủ đi" Khi an toàn, em sẽ tỉnh dậy.....tiểu hồ ly...".....Không biết là ta đã ngủ bao lâu, cũng không biết mình đang ở nơi nào, khi tỉnh dậy thì ta thấy mình đang ở trong một căn nhà gỗ, tiếng sóng biển cùng mùi vị của muối tràn ngập khắp nơi. Đầu đau như búa bổ nhưng ta vẫn cố nhìn xung quanh để phán đoán những gì đang diễn ra với mình. Thứ nhất, ta không chết....chán quá nhĩThứ hai, người cứu ....à...cướp ta đi là Dương Chi, điều này ta thực không thích chút nàoThứ ba, sự trong sạch của ta đang bị đe dọa. Nhìn đi, các ngươi nhìn đi, y phục của ta đã bị đổi a. Dương Chi đáng ghét....bao nhiêu năm rồi vẫn thích tự tung tự tác như vậyNgoài cửa, một thiếu phụ mặc trang phục đơn giản bước vào, mái tóc đen dài cột cao cùng làn da bánh mật nhưng khỏe khoắn, áo ba lỗ bó sát cơ thể, nhìn nàng không ai sẽ nghĩ đến nàng đã bốn mươi lăm tuổi. Và nếu Mẫn Phương ở đây chắc chắn nàng sẽ nhận ra được đây chính là bà chủ quán cà phê kỳ lạ nàng từng gặp. Đinh Lãnh Chi nhìn Dương Chi không thèm nói gì, ánh mắt vẫn như cũ im lặng đánh giá. Chậc, trong lòng Queen không khỏi cảm thán, hơn hai mươi năm mà người đó vẫn như cũ chẳng thay đổi bao nhiêu, khí tràng mạnh mẽ, trên khuôn mặt năm tháng đi qua mà dường như không hề để lại vết tích gì. Nhìn Dương Chi nếu không biết chỉ tưởng chị ta mới ba mươi ba. Thân hình vẫn như vậy....ma quỷ" Em ngắm đủ chưa?!" Dương Chi nhìn Đinh Lãnh Chi ngắm thân thể mình mà không kiềm được hỏi, thanh âm lạnh lùng nhưng không giấu được là trêu chọcNhìn Dương Chi tiến lại gần mình, Queen không kiềm được một cỗ giận vô danh nổi lên trong lòng. Hơn hai mươi năm, hơn hai mươi năm qua....Vung tay...." Không nghĩ chưa nói được câu nào, em đã muốn đánh tôi?!" Dương Chi nhanh chóng chụp lại tay Đinh Lãnh Chi đang muốn đánh nàngLại vung tay...vẫn im lặng không nói gì...Dương Chi vẫn rất bình tĩnh đỡ mọi đòn của Queen" Em vẫn còn muốn đánh!?" Cứ đối chiêu như vậy được một lúc, Dương Chi vẫn không hề đánh lại mà chỉ đỡ" Không cho đỡ!!" Đinh Lãnh Chi tức giận hét lên" Chát...!!" Thanh âm cú tát vang vọng cả căn phòng, Đinh Lãnh Chi đã như ý nguyện tát trúng mặt Dương Chi, nhưng nhìn khuôn mặt in dấu năm ngón tay rõ ràng lại khiến cho Queen không hề thoải mái mà càng thêm khó chịu cùng một tia đau lòng" Em vừa lòng chưa?!" Dương Chi lấy tay quệt đi vết máu trên miệng, nhỏ nhẹ hỏiNếu muốn đánh, nàng tình nguyện cho Đinh Lãnh Chi đánh thỏa thích, chỉ cần nàng ấy muốnĐinh Lãnh Chi dù gì cũng là Đinh Lãnh Chi, lòng đau như cắt nhưng vẫn như cũ không hề tỏ ra. Ngồi xuống ghế, Queen không nói thêm lời gì khác. Nếu có, thì hiện tại nàng chính là đang tức giận. Hai mươi năm, nữa cuộc đời trôi qua, hận thù chồng chất, vậy mà đến cuối cùng chỉ một cái tát vào mặt người đó nàng đã thấy đau lòng. Đau là từ tâm, mà chữ tâm này cứ ngỡ đã lạnh lùng từ lâu, lúc này lại lần nữa đập mạnh" Tại sao chị lại cứu tôi?!" ngẩn đầu lên nhìn người kia, dấu tát vẫn như cũ chói mắtDương Chi thở dài, trong lòng cũng phải thầm than may mắn. Lần đó nàng đã đến đúng lúc, Lãnh Chi bị thuốc mê ngất đi, nàng thuận tiện đưa nàng ấy vào can phòng bí mật bằng thép gần đó, tránh được bom nổ trong gang tất. Sau lại vì hạnh phúc nữa đời sau, nàng quyết định đưa tiểu hồ ly đến đây. Bị gì cũng được, dù gì lần này hai người cũng phải giải quyết rõ ràng, giằng co cũng đã hai mươi năm, như vậy đã là quá đủ rồi" Nếu em mất đi, tôi sống với ai?!"Đinh Lãnh Chi đánh cái rùng mình không tin được nhìn người trước mặt. Nói chuyện sến súa thế này mà có thể là Tuyệt đỉnh sát thủ Dương Chi sao?! Mặc kệ cảm giác ngọt ngào cùng muốn tha thứ bỏ qua tất cả trong lòng, Đinh Lãnh Chi liếc ai kia một cái, đi ra ngoàiVừa nhìn xung quanh một cái, nàng đã có cảm giác muốn đồ sát người nào đó một trận" Dương Chi!!!!" Đinh Lãnh Chi tức giận hét lênLàm sao nàng có thể không tức giận được, nhìn đi, nhìn đi, xung quanh là biển biển biển và chỉ biển mà thôi. Căn chòi mà hai người đang ở nằm trên một hòn đảo cực kỳ hoang vắng. Và hòn đảo này nhìn một cái là đã có thể thấy bao quát tất cả. Đây là đảo hoang, không một bóng người a!!" À...việc này..." Dương Chi nói chuyện hết sức vô tội, biết đường hơi đứng cách xa Đinh Lãnh Chi một chút" Tại sao lại là đảo hoang?!"" Tôi...."" Chị sợ tôi chạy trốn?!""...À... chị định..."" Chị bắt tôi ở đây cho tới khi nào?!"" Không...chỉ là..."" Tôi sẽ không tha thứ cho chị....đừng mong có ngày đó!!"Tới đây thì Dương Chi khóe miệng hơi cười lên. Tiểu hồ ly của nàng luôn là như vậy, thấu hiểu lòng người a. Cho dù nàng không nói lời nào, Đinh Lãnh Chi vẫn hiểu rằng nàng bắt nàng ấy đến đây, chính là giam cầm cho tới khi nào hai người hòa thuận lạiNhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Cửu vỹ yêu hồ Đinh Lãnh Chi, nữ vương tài sắc đang nhíu mày vì bị nàng chơi xỏ. Dương Chi có cảm giác rất muốn ôm nàng ấy vào lòngHai mươi năm, ta có lỗi với em, ta ruồng bỏ em, ta rời xa em, tất cả đổi lại hai mươi năm xa cách. Nhưng cuối cùng, nhìn thấy em nơi đó, ta vẫn như cũ yêu người. Nếu có một cơ hội quay trở lại quá khứ, ta ước nguyện thay đổi tất cả Nghĩ là làm, Dương Chi ôm Đinh Lãnh Chi vào lòng, mặc cho ai kia giãy giụaĐoạn đường còn lại....chúng ta hãy bên nhau được không?!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me