LoveTruyen.Me

First And Only Doogem

Trời còn chưa sáng rõ, ánh đèn đường vẫn le lói trong màn sương mờ nhạt, Hải Đăng đã thức giấc. Cậu mở mắt, cảm nhận làn hơi ấm áp tỏa ra từ cơ thể người nằm cạnh. Hoàng Hùng vẫn cuộn mình trong chăn, khuôn mặt an yên tựa như một giấc mơ không muốn tan. Nhìn anh, trái tim Đăng như được lấp đầy bởi một cảm giác yên bình.

Cậu nhổm dậy, cẩn thận không gây tiếng động. Đôi mắt liếc về phía đồng hồ trên bàn, kim giờ chỉ gần 5:00 sáng. Kéo tấm chăn phủ kín cho Hoàng Hùng, cậu nhẹ nhàng bước xuống giường, khoác vội chiếc áo mỏng. Trước khi rời khỏi phòng, Hải Đăng ngoái lại nhìn Hoàng Hùng một lần nữa. Dẫu đã quen thuộc với hình ảnh này, nhưng cậu vẫn không kìm được nụ cười.

Đường phố buổi sáng sớm vắng lặng, chỉ có vài tiếng động khe khẽ từ những cửa hàng bắt đầu ngày mới. Gió thổi lành lạnh, nhưng Hải Đăng thấy lòng mình thật ấm áp. Bước chân cậu đưa đến một hàng bún mọc quen thuộc. Mùi hương thơm phức của nước lèo bốc lên khiến cậu cảm giác như đã sẵn sàng cho một ngày dài.

"Cho con hai phần bún mọc, nhiều mọc một chút." - Hải Đăng cười nói với cô bán hàng.

"Vẫn là phần cho hai người phải không?" - Cô chủ quán hỏi, ánh mắt đầy ý nhị.

"Vâng ạ." - Cậu đáp, có chút ngại ngùng nhưng không phủ nhận.

Chỉ vài phút sau, hai túi bún mọc nóng hổi đã được gói gọn gàng. Hải Đăng nhanh chóng quay về, tay ôm cẩn thận để giữ nhiệt cho món ăn.

...

Khi bước vào nhà, cậu khẽ đặt túi bún lên bàn ăn, đôi mắt hướng thẳng về phía phòng ngủ. Cậu mở cửa, ánh sáng mờ nhạt từ hành lang rọi vào căn phòng yên tĩnh. Hải Đăng ngồi xuống mép giường, khẽ cúi người để ngắm nhìn khuôn mặt Hoàng Hùng. Làn da anh vẫn còn ửng hồng vì hơi ấm của giấc ngủ.

"Gem, dậy thôi nào." - Giọng cậu ấm áp vang lên.

Hoàng Hùng cựa mình, đôi mi cong rung nhẹ trước khi mắt từ từ mở ra. Ánh sáng buổi sáng chiếu qua rèm cửa, khiến đôi mắt mơ màng ấy như phủ một lớp sương dịu dàng. Anh khẽ cựa mình:

"Anh dậy sớm vậy? Trời còn chưa sáng hẳn mà."

"Vậy mới kịp mua đồ ăn sáng, đừng quên hôm nay em còn có buổi họp báo đó." - Hải Đăng mỉm cười, tay vén gọn mấy lọn tóc lòa xòa trên trán anh.

Hoàng Hùng dụi mắt, từ từ ngồi dậy, vẫn còn lười biếng dựa vào vai cậu một lát trước khi chịu bước xuống giường. Cậu đẩy anh nhẹ nhàng ra phía nhà tắm.

"Đánh răng nhanh lên rồi ra ăn sáng nhé."

...

Vài phút sau, Hoàng Hùng bước ra, hơi thở thơm mát và làn da còn vương chút nước. Hải Đăng đã chờ sẵn với chiếc khăn mềm trên tay. Cậu cầm khăn, dịu dàng lau từng giọt nước còn đọng lại trên khuôn mặt anh.

"Hy vọng hôm nay sẽ là một ngày tốt lành cho em." - Cậu thì thầm, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi Hoàng Hùng.

Anh bật cười, đôi mắt cong cong như nụ cười của một đứa trẻ.

"Có Doo ở bên, ngày nào cũng tốt lành hết."

...

Bữa sáng diễn ra trong không khí yên bình. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện về lịch trình trong ngày. Đến khi đã no nê, Hải Đăng giúp Hoàng Hùng chỉnh lại áo khoác trước khi đưa anh đến nơi make-up chuẩn bị cho buổi họp báo.

Xe dừng lại trước studio. Trước khi Hoàng Hùng bước xuống, cậu nắm lấy tay anh, siết nhẹ như để tiếp thêm năng lượng.

"Đừng lo lắng, em sẽ tỏa sáng."

Anh mỉm cười, ánh mắt lấp lánh tựa như ánh mặt trời.

"Anh cũng làm việc tốt nha, hẹn gặp lại."

...

Buổi trưa, Hải Đăng đến buổi họp báo, ngồi ở hàng ghế khách mời. Mỗi khi ánh đèn sân khấu chiếu lên Hoàng Hùng, trái tim Hải Đăng lại như rung lên mãnh liệt cảm xúc tự hào không thể che giấu.

Cậu không rời mắt khỏi anh, tay cầm điện thoại ghi lại từng khoảnh khắc. Nụ cười rạng rỡ, giọng nói ấm áp của Hoàng Hùng khiến cả khán phòng như lặng đi. Sự chăm chú ấy của Hải Đăng không thoát khỏi ánh mắt tinh nghịch của Jsol và Pháp Kiều, hai người bạn đồng nghiệp thân thiết. Họ liếc nhìn Hải Đăng, cười đầy ý nhị như thể đã biết tất cả.

...

Đến tối, khi MV của Hoàng Hùng chính thức ra mắt, Hải Đăng lại đang bận rộn với buổi livestream cho một nhãn hàng. Dẫu vậy, cậu không quên tranh thủ nhắc đến sản phẩm âm nhạc mới của Hoàng Hùng trong suốt buổi live.

"Mọi người nhớ xem MV mới của Hùng Huỳnh nhé!" - Hải Đăng nói, ánh mắt không giấu được sự tự hào.

Các staff trong phòng nhìn nhau cười thầm, những lời đồn thổi về mối quan hệ giữa hai người càng được củng cố.

Ngay khi kết thúc buổi livestream, cậu gặp lại anh ngay tại trường quay. Hoàng Hùng vừa hoàn thành phần make-up, chuẩn bị bước vào buổi live tiếp theo.

"Mệt không?" - Hải Đăng hỏi nhỏ, tay đặt lên vai Hoàng Hùng.

Anh vòng tay lên cổ cậu, khẽ cười, giọng nhẹ nhàng:

"Không mệt."

Hải Đăng bật cười, tay vuốt nhẹ eo anh trước khi nói:

"Anh về trước nhé. Trộm vía, live tốt nha."

Hoàng Hùng gật đầu, nắm lấy tay Hải Đăng thật chặt trước khi bước vào khung hình. Đằng sau những ánh đèn sân khấu và lớp màn ảnh, họ luôn có nhau - như một lời hẹn ước lặng thầm nhưng vững chắc, rằng dù có bận rộn đến đâu, tình yêu của họ vẫn luôn là điểm tựa.

...

Buổi sáng hôm ấy bắt đầu bằng ánh nắng dịu nhẹ, như thường lệ, Hoàng Hùng thức dậy với tâm trạng háo hức. Bài hát mới ra mắt vào ngày trước đang nhận được nhiều sự chú ý, và anh vẫn đang chìm trong sự phấn khởi vì những phản hồi tích cực đầu tiên. Nhưng anh không ngờ, chỉ trong vòng vài tiếng, mọi thứ sẽ chuyển từ ánh sáng rực rỡ sang một cơn bão đen tối đến mức không ai lường trước được.

...

Điện thoại anh bắt đầu rung liên tục ngay từ khi mặt trời còn chưa lên cao. Ban đầu, đó là vài thông báo nhỏ lẻ từ mạng xã hội, những bình luận và tin nhắn thường nhật. Nhưng rồi, tần suất thông báo tăng dần, như một cơn mưa nhỏ bất chợt trở thành cơn giông lớn. Những bình luận ban đầu có vẻ mơ hồ:

"Nhìn bài này quen quá, hình như đã thấy ở đâu đó rồi?"

"Sao hình ảnh giống hệt bài nhạc của nghệ sĩ nước ngoài này vậy?"

"..."

Hoàng Hùng cảm thấy lạ, nhưng anh tự nhủ có lẽ chỉ là một sự trùng hợp nhỏ. Đâu đó trong tâm trí anh vẫn còn niềm tin rằng công sức mình và ekip bỏ ra sẽ không bị nghi ngờ. Anh cố gắng lờ đi, tiếp tục uống cốc cà phê buổi sáng như mọi ngày.

Nhưng chẳng mấy chốc, cơn bão thực sự ập đến. Những bình luận dừng lại ở sự hoài nghi mà chuyển sang những lời chỉ trích thẳng thừng. Các bài đăng trên mạng xã hội bùng nổ như những đám cháy lan, tất cả đều nhắm vào anh. Từ những trang cá nhân nhỏ lẻ đến các diễn đàn lớn, Hoàng Hùng trở thành cái tên xuất hiện khắp nơi.

"Đúng là nghệ sĩ Việt Nam, chỉ biết đi copy!"

"Thất vọng tràn trề. Người mình từng ngưỡng mộ hóa ra lại như thế này."

"Nghe thử bài hát gốc đi, giống từng cảnh. Anh ta nghĩ chúng ta mù à?"

"..."

Điện thoại trong tay Hoàng Hùng rung liên tục, từng tin nhắn, từng cuộc gọi đến dồn dập từ đồng nghiệp, người quen. Không ai trong số họ trách móc anh, họ chỉ muốn hỏi xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mỗi tin nhắn đến đều như một lời nhắc nhở anh rằng: 'Mọi thứ đang vượt khỏi tầm kiểm soát.'

Hoàng Hùng mở mạng xã hội của mình, hy vọng tìm được một chút an ủi từ những bình luận của người hâm mộ. Nhưng không. Trang cá nhân của anh cũng đã biến thành chiến trường.

Những dòng chữ đỏ rực trong mắt anh:

"Tôi từng là fan, nhưng giờ thì không còn nữa. Thất vọng!"

"Người như thế này mà cũng gọi là nghệ sĩ à?"

"Giải thích đi, anh có dám không?"

Từng chữ từng câu như những mũi kim đâm sâu vào trái tim anh. Đôi mắt Hoàng Hùng đỏ hoe, nhưng anh không để nước mắt rơi. Thay vào đó, anh cố gắng tìm cách giải quyết. Anh lướt nhanh qua hàng chục bài đăng tố cáo, so sánh bài hát của anh với một bản nhạc nước ngoài. Từng phân cảnh lại vô tình giống nhau đến thế...

"Không thể nào..."

Đầu óc anh quay cuồng, trái tim nặng trĩu. Những dòng tin nhắn hỏi thăm từ đồng nghiệp vẫn tiếp tục đến.

"Hùng ơi, em ổn không?"

"Mọi chuyện này là sao? Có cần anh giúp gì không?"

Nhưng Hoàng Hùng không dám trả lời bất kỳ ai. Anh sợ. Anh sợ những câu hỏi tiếp theo. Sợ phải thừa nhận rằng mình cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Và trên hết, anh sợ bị chính những người tin tưởng mình nhất quay lưng.

Cả ngày hôm đó, Hoàng Hùng chỉ nằm trên giường, không ăn uống, không nói chuyện. Bóng tối trong căn phòng dần nuốt chửng anh, như thể muốn kéo anh chìm sâu vào hố đen của sự tuyệt vọng. Những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, đôi tay run rẩy nắm chặt điện thoại, và đôi mắt mờ dần vì kiệt sức.

Giữa căn phòng lặng im, chỉ có tiếng rung liên hồi của điện thoại và cơ thể đang run lẩy bẩy của chính anh. "Mình đã làm gì sai?" Câu hỏi ấy vang lên không ngừng trong đầu, nhưng chẳng ai trả lời.

...

Tại Vũng Tàu

Chiếc điện thoại trên bàn bất ngờ rung lên. Trong không gian yên tĩnh của phòng họp, âm thanh ấy vang lên rõ ràng, phá vỡ mạch suy nghĩ của Hải Đăng. Cậu cầm máy lên, nhìn vào màn hình. Một tin nhắn từ trợ lý của Hoàng Hùng hiện ra:

"Anh Đăng, anh có biết Gem đang ở đâu không? Em gọi mãi không được. Anh ấy không trả lời tin nhắn, mọi chuyện trên mạng căng thẳng quá... Em lo lắm!"

Những từ cuối cùng khiến trái tim Hải Đăng như thắt lại. Cậu lập tức mở mạng xã hội, chỉ cần vài thao tác đơn giản, những bài đăng công kích Hoàng Hùng lập tức tràn ngập màn hình điện thoại. Các bình luận gay gắt, những lời lẽ chỉ trích cay nghiệt như muốn thiêu rụi tất cả những gì Hoàng Hùng đã xây dựng.

'Không ổn rồi...'

Hải Đăng không muốn nghĩ hay tưởng tượng thêm. Chỉ trong một giây, cậu đưa ra quyết định: phải trở về Sài Gòn ngay lập tức.

...

Cậu lái xe với tốc độ cao trên con đường đêm từ Vũng Tàu về Sài Gòn. Những ngọn đèn đường lướt qua như những vệt sáng mờ ảo trong đôi mắt đang căng thẳng của cậu. Bàn tay cậu nắm chặt vô lăng, từng khớp ngón tay trắng bệch, mồ hôi rịn ra, nhưng cậu không hề giảm tốc độ.

Trong đầu Hải Đăng, hàng loạt hình ảnh của Hoàng Hùng hiện lên. Đó là hình ảnh anh cười rạng rỡ khi hoàn thành bài hát mới, đôi mắt sáng lên đầy tự hào khi chia sẻ về những thước phim mình tâm đắc. Nhưng rồi, những hình ảnh ấy nhanh chóng bị thay thế bởi viễn cảnh u tối hơn: có thể anh đang ngồi một mình trong bóng tối, khuôn mặt đầy tuyệt vọng và ánh mắt trống rỗng...

Mặc cho cuộc gọi từ người anh thân thiết Weeza liên tục vang lên:

"Nhạc còn chưa xong mà chú đi đâu đấy? Cuối tháng là air rồi?!"

"Anh thông cảm cho em một lần thôi. Em phải về ngay!"

...

Anh cần cậu...

Ý nghĩ ấy trở thành ngọn lửa cháy rực trong lòng Hải Đăng, thôi thúc cậu đạp ga mạnh hơn. Những con đường ngoằn ngoèo dẫn về thành phố như dài ra vô tận. Hải Đăng nhìn đồng hồ, mỗi phút trôi qua đều như một cực hình.

Trong khoảnh khắc bất cẩn, một chiếc xe máy từ con hẻm nhỏ bất ngờ lao ra trước đầu xe của Hải Đăng. Cậu vội vã đạp phanh, bánh xe rít lên ken két, lốp ma sát mạnh với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai. Chiếc xe dừng lại cách người lái xe máy chỉ vài centimet.

Người đi xe máy hét lớn, ánh mắt giận dữ nhìn Hải Đăng. Nhưng cậu không buồn thanh minh. Cậu chỉ hạ kính, đưa tay ra hiệu xin lỗi, rồi nhanh chóng nhấn ga rời đi, lòng đầy lo lắng và hối hận.

'Mình không thể mất bình tĩnh như thế này. Gem đang cần mình...' - Hải Đăng thì thầm với chính mình, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt vô lăng.

...

Con đường dẫn về nhà cả hai dường như dài hơn mọi khi. Khi đến nơi, Hải Đăng phanh gấp trước cổng, tắt máy xe mà chẳng buồn tắt đèn. Cậu lao nhanh vào nhà, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Căn nhà tối om. Không còn ánh sáng đèn vàng ấm áp thường ngày, cũng chẳng có mùi thức ăn quen thuộc mà Hoàng Hùng hay chuẩn bị. Mọi thứ lạnh lẽo đến đáng sợ, như thể căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu.

"Hùng!"

Hải Đăng gọi lớn, nhưng không có tiếng đáp lại. Cậu vội vàng chạy lên tầng, bước chân vang vọng trong không gian trống trải. Đứng trước cửa phòng ngủ, cậu hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa.

Căn phòng ngủ tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt của Hoàng Hùng. Anh ngồi gục trên giường, thân người co ro như muốn tự bảo vệ mình khỏi thế giới bên ngoài. Mái tóc ươn ướt vì mồ hôi, từng sợi rủ xuống trán che đi đôi mắt đỏ hoe, sưng húp vì đã khóc quá nhiều.

Khuôn mặt của anh, vốn dĩ mang nét rạng rỡ và trẻ trung, giờ đây tái nhợt như không còn sức sống. Đôi môi khô nứt, đôi tay run rẩy ôm chặt chiếc điện thoại, màn hình hiển thị những dòng bình luận lạnh lùng, sắc như dao cắt. Cơ thể anh gầy gò hơn thường ngày, dường như chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, sức lực và năng lượng sống của Hoàng Hùng đã bị rút cạn.

Trong không gian đặc quánh sự im lặng, chỉ có tiếng thở dồn dập và những tiếng run nghẹn ngào khe khẽ. Hoàng Hùng thậm chí còn chẳng thể khóc được. Nỗi đau đến đột ngột trong anh quá lớn, như một tảng đá đè nặng lên lồng ngực, khiến anh chỉ biết ngồi bất động, mặc cho những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.

Anh không hề nhận ra cánh cửa phòng đã được mở. Cho đến khi một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh, Hoàng Hùng giật mình quay lại. Ánh sáng từ hành lang chiếu vào, và khuôn mặt quen thuộc của Hải Đăng hiện ra. Đôi mắt anh ngước nhìn Hải Đăng, đầy vẻ bàng hoàng xen lẫn ngơ ngác.

...

Hải Đăng không nói gì. Cậu chỉ ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt tràn đầy xót xa nhìn người yêu mình - người từng mạnh mẽ và đầy nhiệt huyết, giờ đây chỉ còn lại một vỏ bọc trống rỗng, yếu đuối. Không chần chừ, Hải Đăng đưa tay ôm chầm lấy Hoàng Hùng.

Vòng tay của Hải Đăng vững chãi, chắc chắn, như muốn bao bọc lấy toàn bộ con người đang run rẩy trước mặt. Hơi ấm từ cơ thể cậu lan tỏa, thấm vào da thịt lạnh lẽo của Hoàng Hùng, như ngọn lửa nhỏ đang cố gắng sưởi ấm một trái tim đóng băng.

Ban đầu, Hoàng Hùng chỉ ngồi bất động trong vòng tay ấy. Sự bất ngờ xen lẫn hoang mang khiến anh không biết phải phản ứng ra sao. Nhưng khi cảm nhận được nhịp đập đều đặn từ lồng ngực của Hải Đăng, nghe được hơi thở trầm ổn và ổn định bên tai, lớp vỏ bọc cứng rắn mà anh tự xây dựng bấy lâu như bị phá vỡ hoàn toàn.

Hơi ấm ấy, sự hiện diện ấy... tất cả như một lời khẳng định: 'Em không phải một mình. Anh ở đây rồi.'

Hoàng Hùng bắt đầu run lên, từng cơn nấc nghẹn thoát ra khỏi lồng ngực. Anh không thể kiềm chế được nữa. Tất cả những cảm xúc bị dồn nén - nỗi đau, sự tủi thân, nỗi sợ hãi, và cả sự tuyệt vọng - như một dòng thác lũ tràn ra không thể kiểm soát.

Anh ôm chặt lấy Hải Đăng, đôi tay siết lấy áo cậu, vùi mặt vào vai người yêu mà bật khóc nức nở. Tiếng khóc ấy không còn nghẹn ngào nữa, mà vỡ òa như một đứa trẻ tìm được nơi an toàn nhất để bộc lộ mọi tổn thương trong lòng.

Hải Đăng chỉ siết chặt vòng tay hơn, bàn tay cậu nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc rối bù của Hoàng Hùng, như muốn xoa dịu từng cơn run rẩy từ cơ thể anh.

"Anh ở đây rồi. Không sao nữa đâu, anh ở đây."

Giọng nói trầm ấm ấy như một liều thuốc an thần, từng câu từng chữ thấm sâu vào tâm trí của Hoàng Hùng, kéo anh ra khỏi cơn ác mộng mà anh đã tự giam mình vào suốt cả ngày dài.

...

Dòng nước mắt tuôn trào khiến đôi mắt Hoàng Hùng mờ đi, nhưng trong vòng tay Hải Đăng, anh cảm thấy mình như được giải thoát. Nỗi đau không còn dồn nén trong lồng ngực mà đang dần tan biến theo từng giọt nước mắt. Sự hiện diện của Hải Đăng như ánh sáng cuối cùng soi rọi vào bóng tối tuyệt vọng của anh, kéo anh trở lại với thực tại, với cuộc sống.

Anh khóc đến khi kiệt sức, tiếng nấc nhỏ dần, hơi thở trở nên đều đặn hơn. Hoàng Hùng vẫn gục đầu trên vai Hải Đăng, cơ thể rã rời, nhưng trong lòng anh là một sự nhẹ nhõm kỳ lạ.

Hải Đăng tiếp tục giữ Hoàng Hùng trong vòng tay, cảm nhận từng hơi thở yếu ớt của anh. Cậu không vội vàng rời đi, không nói thêm điều gì. Chỉ đơn giản là ở đó, để cho Hoàng Hùng biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ luôn là người che chở, là chỗ dựa không bao giờ rời bỏ anh.

...

Căn phòng tối mịt vẫn chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn những âm thanh nhẹ nhàng của hơi thở từ cả hai. Hoàng Hùng, sau cơn khóc nghẹn đến kiệt sức, đang tựa đầu trên vai Hải Đăng, đôi mắt nhắm nghiền nhưng gương mặt vẫn hiện rõ vẻ mệt mỏi và đau đớn. Cả cơ thể anh như đã mất hết sức sống, buông lỏng trong vòng tay ấm áp của người yêu.

Hải Đăng khẽ cúi nhìn Hoàng Hùng, lòng cậu đau như bị xé thành từng mảnh. Người con trai mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết mà cậu yêu thương giờ đây trông mong manh đến mức khiến cậu chỉ muốn ôm chặt hơn nữa, như thể sợ rằng nếu buông tay, anh sẽ tan biến vào bóng tối.

Ánh sáng từ hành lang hắt nhẹ vào phòng, soi rõ hơn khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Hùng. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, làn da vốn trắng nay càng thêm nhợt nhạt, đôi môi khô nứt chẳng còn chút sức sống. Mái tóc rối bời che lấp trán, nhưng không thể che giấu được nỗi đau đang hằn sâu trên từng đường nét khuôn mặt anh.

Hải Đăng thở dài, bàn tay cậu khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc mềm của Hoàng Hùng. Động tác ấy không chỉ để an ủi mà còn là cách cậu tự trấn an chính mình. "Anh ở đây rồi. Em sẽ không phải chịu đựng một mình nữa." cậu thì thầm, giọng nói ấm áp như một lời cam kết chắc chắn vang lên trong bóng tối.

...

...

Hoàng Hùng khẽ cựa mình trong vòng tay Hải Đăng. Anh không mở mắt, nhưng cảm nhận rõ ràng hơi ấm của người yêu đang bao bọc lấy mình. Từng nhịp đập từ lồng ngực Hải Đăng truyền sang anh, đều đặn, mạnh mẽ, như muốn kéo anh trở lại với thực tại sau một ngày dài ngập tràn tuyệt vọng.

Tâm trí anh vẫn còn mơ hồ, vẫn còn vương lại những lời chỉ trích cay nghiệt, những ánh mắt phán xét vô hình trên màn hình điện thoại. Nhưng ngay lúc này, sự hiện diện của Hải Đăng đã làm mọi thứ dịu đi. Anh không cần phải đối mặt một mình nữa.

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má Hoàng Hùng. Không phải vì đau đớn, mà vì nhẹ nhõm. Trong bóng tối ấy, anh tìm thấy ánh sáng - ánh sáng của niềm tin, của tình yêu mà Hải Đăng dành cho anh.

Hoàng Hùng mở mắt ra, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên chút tia sáng yếu ớt. Anh nhìn Hải Đăng, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại im lặng. Trong giây phút ấy, không cần bất cứ lời nói nào, chỉ cần ánh mắt trao nhau cũng đủ để anh hiểu rằng Hải Đăng chính là điểm tựa duy nhất mà anh có thể tin tưởng.

"Đăng... Em xin lỗi..." - Hoàng Hùng nghẹn ngào. Anh cảm thấy bản thân thật yếu đuối, như một đứa trẻ chẳng biết làm gì ngoài việc dựa vào Hải Đăng. Nhưng trước ánh mắt đầy yêu thương của cậu, anh không còn cảm thấy xấu hổ nữa.

Hải Đăng lắc đầu, đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt còn đọng trên má Hoàng Hùng.

"Tại sao phải xin lỗi. Chỉ cần em ổn là đủ với anh rồi."

...

Họ ngồi đó, trong bóng tối, nhưng trái tim cả hai lại cảm thấy ấm áp lạ thường. Hải Đăng tiếp tục ôm chặt Hoàng Hùng, để anh tựa vào mình, để anh biết rằng bất kể thế giới ngoài kia có tàn nhẫn đến đâu, cậu vẫn sẽ luôn ở đây, là nơi an toàn nhất cho anh quay về.

Thời gian dường như ngừng trôi. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng le lói từ hành lang và hơi thở đều đặn của cả hai. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hoàng Hùng nhận ra rằng, dù bóng tối ngoài kia có đáng sợ đến đâu, anh vẫn sẽ ổn, vì Hải Đăng là ánh sáng mà anh cần, là niềm tin duy nhất giúp anh tiếp tục đứng lên.

...

________________________________________
Chúng ta ở bên Hùng nha 🖤✨
‼️ LƯU Ý: Au không khẳng định bất cứ điều gì, qua chương truyện này Au chỉ muốn nói Au tin rằng Đăng sẽ là một trong những người kề cạnh bên Hùng lúc này nhất và Au mong là chúng mình - những người đã, đang và sẽ yêu thương Hùng cũng vững lòng mà ở bên Hùng thôi. 🖤✨
Ai trái quan điểm với Au xin hãy nhẹ nhàng block Au rồi rời đi thôi nha 🖤

‼️Từ chối tiếp nhận mọi comments toxic, vì Au chỉ muốn đây là thế giới mà Au tạo ra dành cho những người yêu thương bạn Đăng bạn Hùng thôi 🫂🖤

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me