"Chịu thôi, em không biết nên chọn trường nào nữa." Trương Gia Nguyên nằm ườn ra bàn thở dài.Nó nhận được một cuộc gọi từ giảng viên Châu Kha Vũ, người hiện tại sẽ chịu trách nhiệm quản lý việc ôn thi cho lớp nó khi kì thi lên đại học sắp diễn ra vào đầu mùa hè năm sau. Tuy nhiên hiện tại mấy đứa học sinh năm cuối đều đã bắt đầu lên kế hoạch tìm hiểu các trường đại học chúng định thi vào và cố gắng để làm đẹp cho hồ sơ học bạ của mình. Học sinh ở nơi tỉnh huyện này hầu hết đứa nào cũng có khao khát được đi lên thành phố lớn học tập, gia đình nào ở đây cũng quan niệm rằng phải vào được trường đại học trên thành phố lớn thì con cái mình mới có được tấm vé tìm một công việc ổn định lương cao.Trương Gia Nguyên sống cùng mẹ và chị gái, thay vì nghĩ tới việc đi lên thành phố lớn lập nghiệp, nó lại chỉ muốn tìm một công việc nào đó gần đây để có thể chăm sóc cho họ. Dù rằng mẹ nó vẫn ngày ngày đều đặn 8h sáng mở tiệm bán màn thầu và mỳ xíu mại, chị gái nó thì làm giáo viên ở một cơ sở tiếng anh trên trung tâm thị trấn, nhưng Trương Gia Nguyên đã tự nhận thức được rằng bản thân nó đã trở thành chỗ dựa của gia đình từ sau khi ba nó mất vì bệnh. Mẹ nó cũng khuyên nó, bảo nó hãy chọn lấy một trường nào đó ở trên thành phố có chuyên ngành liên quan tới âm nhạc mà học vì mẹ biết nó yêu thích âm nhạc thế nào. Nhưng mỗi lần nhắc tới chuyện này, hoặc là Trương Gia Nguyên sẽ lảng tránh, hoặc là nó sẽ nói mấy trường trên thành phố đều rất đắt đỏ, nhất là học âm nhạc. Cứ thế mà nháy mắt đã tới năm cuối cao trung. Vấn đề mà nó đã luôn lảng tránh bấy lâu nay cuối cùng cũng đã tới lúc phải đối mặt.Thật lòng mà nói, Trương Gia Nguyên rất mông lung về tương lai của chính mình. "Với học lực của em thì mấy trường top thật sự quá tầm với, em có thể chọn trường nghề, tôi chỉ gợi ý cho em như vậy, quyết định sau cùng là ở em." Châu Kha Vũ đưa tay đẩy gọng kính. "Ờm vâng . . ." Trương Gia Nguyên vẫn nằm dài ra mặt bàn, ú ớ mấy câu coi như qua chuyện, đầu óc nó cực lực đòi hỏi sự trống rỗng. "Trò Gia Nguyên, dạo này trò . . . rất là thân với trò Lâm Mặc nhỉ?"Trương Gia Nguyên khẽ ngẩng mặt lên."Tôi đã nghe được vài tin đồn gần đây, tôi cho rằng tôi nên nghe sự thật từ chính trò." Trương Gia Nguyên ngây người ra một lúc, nó đờ đẫn nhìn vào khi không rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phía bên kia con đường là cánh đồng lúa chín vàng ươm rực rỡ.
"Vẽ tặng chàng kị sĩ đoá cầu hoa bong bóng, hoang vu rong ruổi chàng sa vào chấm mực đen" Đột nhiên, Trương Gia Nguyên lẩm bẩm hát trong miệng. Nó luôn hát mỗi khi cảm thấy khó xử hoặc không muốn bận tâm tới bất kể điều gì."Trò Gia Nguyên, đến lúc em phải bắt đầu suy nghĩ thực tế hơn rồi." Ngón tay đang gõ nhịp trên bàn của nó ngưng lại. "Được rồi, suy nghĩ về những gì thầy nói với em hôm nay nhé. Khi nào trở về lớp thì gọi Lâm Mặc tới gặp thầy."
🌻
Còn gì có thể tệ hơn khi mà Trương Gia Nguyên cảm thấy nó đang bị mắc kẹt với mọi thứ. Mối quan hệ giữa nó và Lâm Mặc đang rơi vào dấu lặng của bản nhạc, và chuyện tương lai của nó vẫn chẳng đi tới đâu về đâu. Trong nó là mây mù và những hố vực, nhưng nó đang chấp chới, bản năng của nó không cho phép nó nhảy xuống. Sự mạnh mẽ và yếu đuối bên trong nội tâm nó như đang dằn vặt nó.
"Đến lúc em phải suy nghĩ thực tế hơn rồi"Lời nói của thầy Châu vang vọng bên tai nó suốt quãng đường trở về lớp học. Nó thấy hơi bí bách. Vô tình, nó chạm mặt Lâm Mặc ở trước cửa lớp. Trước khi nó kịp gọi tên anh thì Lâm Mặc đã đi ngang qua mà chẳng nhìn tới nó một cái.
Chẳng lẽ phải tránh mặt nhau tới vậy sao . . ."Lâm Mặc!!!" Nó bất ngờ gằn giọng. Ngay lúc ấy, không khí xung quanh lớp học bất ngờ im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó, bao gồm cả anh. "Ờm . . ." Nó hơi bối rối, "Thầy Châu gọi anh lên văn phòng." Nó điên rồi, sao tự nhiên nó lại hét lên giữa lớp học như thế chứ? Lâm Mặc nhìn nó mà chẳng nói gì, sau đó lẳng lặng nghiêng người lách qua nó, đi ra bên ngoài. Trương Gia Nguyên đã nghĩ chẳng có chuyện gì có thể tệ hơn sự mắc kẹt của nó, nhưng thực tế chứng minh nó đã lầm, nó thậm chí còn lún sâu vào vòng xoáy của một tâm trạng tồi tệ.
🌻
"Trò Lâm Mặc, trò đang dành cảm xúc đặc biệt cho trò Gia Nguyên phải không?" Lâm Mặc ngạc nhiên nhìn lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối."Có vẻ trò thành thật hơn thằng nhóc kia nhiều." Châu Kha Vũ khẽ vẽ lên một nét cười nhạt. Lâm Mặc cúi đầu, hai tay dưới bàn không ngừng cọ những ngón tay vào nhau.Châu Kha Vũ đứng dậy khỏi ghế, vòng tới phía sau Lâm Mặc, khẽ cúi đầu thì thầm vào tai anh."Những người như chúng ta thường không thể quá đặt lòng tin vào những người đàn ông là trai thẳng, bây giờ họ có thể yêu thích ta, nhưng sau khi tới thành phố khác, bước vào đại học, đối diện với xã hội ngoài kia, họ sẽ đều rời bỏ chúng ta mà đi." Lâm Mặc khẽ cắn môi, những lời này đã chạm tới nỗi đau âm ỉ mà anh đã bị dằn vặt mấy ngày nay, tất cả cảm xúc và suy nghĩ hỗn loạn. Liệu rằng đặt lòng tin vào một thiếu niên đồng trang lứa trong những năm tháng cao trung này có là lựa chọn đúng đắn, sau tất cả ai sẽ là người phải hứng chịu những tổn thương đây . . . "Thầy . . . từng trải qua nó rồi sao?" Lâm Mặc ngập ngừng.Châu Kha Vũ tiến tới ngồi ở mé bàn, ngay tầm nhìn của Lâm Mặc. "Một người hứa sẽ yêu em mãi mãi và thậm chí từ bỏ gia đình vì em sao? Ừ, thầy từng gặp rồi, đó cũng là tình đầu của thầy tại trường cao trung này." "Nhưng sau cùng thì, người ta cũng buông tay từ bỏ." Lâm Mặc im lặng, nội tâm của anh đang rối bời như cuộn tơ vò.Sau ngày hôm ấy khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Trương Gia Nguyên với bạn cùng lớp, anh đã nghĩ rằng nếu ngay lập tức kết thúc mối quan hệ mập mờ này, vẫn sẽ kịp để giải thoát cho cả hai đứa. Bạn cùng lớp nói đúng, Gia Nguyên không giống anh, cậu ấy là kiểu người khác với anh. Lâm Mặc đã nhận thức từ năm lên 13 tuổi rằng anh thích con trai và cũng đã từng "cảm nắng" một cậu bạn thân thiết, sự nhát gan đã khiến anh giấu kín bản thân mình trong nhiều năm trời, lặng lẽ chứng kiến từ lúc chàng trai anh thích có người bạn gái đầu tiên cho tới lúc cậu ấy yêu thêm những cô gái khác. Sau đó hai người tách ra vì cậu ấy theo gia đình đến thành phố khác sinh sống. Có lẽ những năm tháng bỏ rơi cảm xúc của chính mình ấy đã khiến anh ngột ngạt, anh khao khát được yêu thương như bao người khác, anh chấp nhận sự khác biệt của mình và hoà vào dòng người, thả trôi vận mệnh để mong chờ cập bến tình yêu, gặp được một người anh có thể trao toàn tâm toàn ý. Cho tới khi anh bị lỡ kỳ thi thử của trường nhiều lần và bị chuyển vào một lớp ôn thi đặc biệt dành cho học sinh cần cải thiện. Ở đây, anh gặp Trương Gia Nguyên. Anh thích Trương Gia Nguyên từ lần đầu gặp mặt, cậu ấy đã chắn cho anh một làn đạn giấy vò ném tới từ đám học sinh nghịch ngợm trong lớp. Có lẽ Trương Gia Nguyên đã làm thế vì phản xạ, cậu ấy đối xử tốt với tất cả mọi người, có lẽ cậu ấy chẳng hề cố tình thu hút anh bằng một nụ cười, cũng chẳng hề cố ý khiến trái tim anh đập rộn lên khi thể hiện khả năng chơi guitar bằng một bản tình ca tại lễ hội mùa xuân của thị trấn.Giây phút Trương Gia Nguyên nói cậu ấy thích anh, anh nghĩ mình thậm chí có thể lên cơn suy tim. Anh không dám nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách ấy, nhưng đồng thời cũng khao khát được ôm lấy và vỗ về.Anh thực sự mong đợi cậu ấy có thể trao cho anh một mối tình dịu dàng và ấm áp mà anh đã chờ đợi nhiều năm. Nhưng anh nhận ra bản thân đã quá tham lam khi muốn phụ thuộc tất cả cảm xúc vào Trương Gia Nguyên. Cậu ấy còn trẻ, anh cũng còn trẻ, cả hai vẫn chỉ là hai thiếu niên non nớt đang trong độ tuổi trưởng thành, đều bấp bênh tới thế, có gì để lấy ra làm nền tảng tương lai . . ."Lâm Mặc, trò đã suy nghĩ kĩ rồi chứ? Nhóc kia thậm chí còn đang vật lộn với tương lai của chính mình, còn trò sẽ phải thi vào trường đại học ở Thượng Hải." Châu Kha Vũ vừa nói vừa ghé lại gần, gã đưa tay khẽ nâng cằm Lâm Mặc lên, để tầm mắt cậu nhìn thẳng vào gã. "Dù sao tôi cũng chỉ là giảng viên tạm thời ở đây, tôi có thể xin chuyển công tác tới Thượng Hải để gặp em." "Em thấy sao . . ." Châu Kha Vũ đưa tay chạm lên môi Lâm Mặc, anh có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương đang gần trong gang tấc.
Như thế này có là đúng đắn không?Liệu đây có phải điều anh đang mong đợi?Phải chăng mọi thứ đáng lẽ ra nên nằm ở quỹ đạo này...RẦM!!!Âm thanh cánh cửa bị ẩn phăng ra bằng lực. Trương Gia Nguyên đứng giữa cửa thở hổn hển, nó đã không an tâm để ra về khi nghĩ tới chuyện nó từng cảm giác Lâm Mặc thích thầy Châu, để hai người này ở riêng với nhau nhất định sẽ không tốt lành, suy nghĩ này đã gào thét, thôi thúc nó phải chạy tới đây ngay lập tức. Và với cảnh tượng nó đang nhìn thấy lúc này thì sự lo lắng của nó đã chẳng hề thừa, thậm chí còn có phần thực tế tới quá đáng. BỐP!!!Một tiếng giòn giã vang lên.Trương Gia Nguyên nhấc cổ áo Châu Kha Vũ ra và đấm cho gã một cú vang dội."Gia Nguyên . . ." Lâm Mặc sững sờ gọi tên nó, ngay sau đó cổ tay anh liền bị nắm lấy rồi kéo đi."Nhóc quỷ, đấm cái gì mà mạnh tay thế hả - Áu!" Châu Kha Vũ hét với theo, vừa mở miệng đã bị cơn đau làm cho ôm lấy một bên má.
🌻
"Gia Nguyên . . ." Lâm Mặc chẳng hề phản kháng khi bị Trương Gia Nguyên nắm lấy rồi kéo đi. Thực ra cơ thể anh vẫn đang run rẩy, anh cảm thấy hoảng sợ với chính những cảm xúc trong lòng mình. Trương Gia Nguyên dừng chân lại bên cạnh cánh đồng lúa, nó thả tay anh ra rồi quay đầu lại."Sao anh lại khóc . . ." Lâm Mặc nghĩ tới khi nãy, chỉ một chút nữa thôi, anh và thầy Châu đã gần tới thế, vậy mà khoảnh khắc ấy trong đầu Lâm Mặc lại chỉ toàn là Trương Gia Nguyên.
"Vẽ tặng chàng kị sị đoá cầu hoa bong bóng, hoang vu rong ruổi chàng sa vào chấm mực đen"Trương Gia Nguyên bất ngờ cất tiếng hát, đem lời ca hòa vào cơn gió thoảng, giữa khoảng trời mùa hạ cao xanh vời vợi. Sau đó đột nhiên nó im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng."Em đã sáng tác bài hát này khi nghĩ tới anh. Mẹ em từng nói em giống như một chàng kị sị mạnh mẽ vượt chông gai, là người sẽ bảo vệ mẹ và chị gái. Nhưng em tự hỏi chàng kị sị có phải hay không cũng có lúc yếu đuối, có lúc mơ mộng, nhưng những giấc mộng ấy sẽ tựa như bong bóng, đẹp nhưng dễ tan." "Lâm Mặc, chữ Mặc trong chấm mực đen, là em đã sa vào tình yêu với anh . . ."Trương Gia Nguyên nhìn thẳng vào mắt anh, nó đã từng đợi một ngày có thể chơi bài hát này dành tặng cho anh, nó bắt đầu sáng tác từ giữa mùa xuân, đã viết đi viết lại nhiều lần, vậy mà lần đầu nó chơi guitar một khúc nhạc đã hoàn thiện lại là lần đầu tiên nó nếm trải cảm giác thất tình.Ý nghĩa của bài hát đột nhiên thuộc về những khoảng kí ức không vui, có lẽ nó sẽ sáng tác một ca khúc khác.
Trương Gia Nguyên đi tới đứng trước mắt Lâm Mặc, khung cảnh cánh đồng lúa vàng bị che khuất bởi hình dáng cậu thiếu niên áo sơmi trắng.
"Lâm Mặc, chúng mình làm người yêu của nhau nhé?"
Trương Gia Nguyên lấy hết toàn bộ dũng khí, giống như lần tỏ tình thứ hai này là cơ hội cuối cùng để nó khẳng định tình cảm của mình với Lâm Mặc.
"Em nói nghiêm túc đấy."
Hai má nó ửng đỏ dưới ánh mặt trời.
"Xin hãy hẹn hò với em!"
Lâm Mặc ngỡ ngàng, những rung động giống như lúa non đung đưa trong gió, vi vu đem ngọt ngào lan toả đi bốn phương.
Anh nhớ tới những lời thầy Châu nói, về tương lai, Trương Gia Nguyên liệu có thực sự hiểu hết những điều này không . . .
"Có được không anh?" Trương Gia Nguyên đột ngột tiến lên một bước, Lâm Mặc lùi lại một bước, cứ vậy tới khi lưng anh chạm tới gốc thân sồi đằng sau.
Dưới bóng cây, Lâm Mặc có thể thấy rõ mồ hôi đang đổ ròng hai bên má Trương Gia Nguyên, mặt nó đỏ lựng lên.
Anh vội vàng rút khăn tay trong ngực áo khoác, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán nó, nó chùng chân xuống, ngoan ngoãn để anh lau cho, hệt như một bé cún vâng lời.
"Ừm . . ." Lâm Mặc đột nhiên nói.
Trương Gia Nguyên mở lớn mắt, "Ừm nghĩa là anh đồng ý sao?"
"Ừm . . . anh đồng ý."
Cánh tay lớn ôm chầm lấy người nhỏ, ôm thật chặt giống như không hề muốn buông ra.
Vẽ tặng chàng kị sị đoá cầu hoa bong bóng,
hoang vu rong ruổi chàng sa vào chấm mực đen;
Hỏi chàng ngày sau nếu mưa giông vần vũ,
Khi vết mực loang, chàng có rời bỏ;
Lang thang sa mạc dẫu trăm ngàn chướng ngại,
Ngựa phi trong gió, chàng nói không bỏ vì người là nhà của ta.
: : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : : :
「夏」cánh đồng mùa hạ - end.