LoveTruyen.Me

Freenbeck Bua Yeu

chap 3 : được công ty mới nhận làm thực tập sinh.
_____

tầm ba ngày sau thì em nhận được mail của công ty F&B như sau.

Xin chào Rebecca Patricia Armstrong chúc mừng bạn vì đã được duyệt để có thể vào công ty của chúng tôi. Chào mừng bạn đến với công ty F&B, rất cảm ơn vì đã tin tưởng, bạn có thể đến thực tập vào thứ hai tuần sau vào 8h30.

sau khi em nhận được mail thì vui mừng mà nhảy cẫng lên lên chạy xuống nhà khoe với mẹ.

"mẹ ơi mẹ ơi, con được nhận vào công ty F&B để làm thực tập sinh rồi." - em phấn khích mà kể cho bà nghe.

"chà chà bảo bối của mẹ giỏi quá vậy ta, khi nào bố về thì nhớ bảo với bố."

"dạ dạ."

"bây giờ con phải chuẩn bị đồ cho sáng mai đây." - em vui vẻ mà chạy thẳng lên phòng, mở toang tủ quần áo của mình ra nhìn tới nhìn lui sau đó gôm cả đống đồ ra bên người sau đó ôm lên giường.

em nhìn đống đồ không biết chọn ra bộ nào ưng ý, ngồi loay hoay cả buổi trời, nào quần nào váy, sơ mi hay cao cổ ? Quần jean hay váy ngắn ? Em ngồi lựa đồ mà chả biết phải chọn bộ nào, khẽ bực mình mà nằm hẳn xuống đống quần áo sau đó là suy nghĩ đến ngủ quên.

đến tối bố em vừa đi làm về thì mẹ em lên phòng gọi em xuống ăn cơm, vừa bước vào bà thấy em nữ ngủ trên đống đồ thì chỉ biết lắc đầu sau đó nhỏ giọng gọi em.

"becbec dậy xuống ăn cơm, bố con vừa về rồi." - em mơ mơ màng màng mơ nhìn thấy nhìn mẹ thì ưm a mấy tiếng sau đó lười biếng mà ngồi bật dậy, mẹ em thấy em đã tỉnh thì đi xuống nhà dọn cơm, còn em thì chạy đi rửa mặt cho tỉnh táo sau đó chạy xuống nhà.

"bố ơi, con mới vừa được công ty F&B nhận làm thực tập sinh ạ." - ông đang ngồi đọc báo nghe em hét lên phấn khích thì buông tờ báo xuống sau đó liền cười khà khà mà tán thưởng.

"bảo bối thật giỏi." - em khẽ đi đến bên cạnh bố ngồi xuống sau đó ông liền hỏi.

"thế con tính làm thực tập bao lâu?"

"nếu nhanh thì tầm năm tháng chậm chắc 7 tháng ạ." - ông khẽ gật đầu.

"đến khi đó kinh nghiệm đầy đủ rồi thì không được từ chối lời mời của bố." - nghe vậy em liền bật cười.

"dạ vâng."

"hai bố con vào ăn cơm."

"dạ mẹ."

"tôi với con vào ngay đây." - nói rồi hai bố con cùng nhau vào bàn ăn. Cả gia đình em quây quần bên nhau nhưng tiếc rằng chỉ thiếu mỗi anh trai của em.

"bố~ bố biết khi nào anh con về không ạ?" - em khẽ bĩu môi hỏi bố.

"con nhớ richie quá~" - nghe vậy mẹ em liền bật cười.

"chứ không phải hai đứa ở gần nhau thì sẽ như chó với mèo sao."

"suốt ngày giành giật bánh kẹo với nhau."

"thì như vậy mới vui mà mẹ~"

"bố nghe anh con bảo vừa quen được con bé nào cũng xinh lắm."

"không khéo becbec sắp có chị dâu rồi." - cả nhà đều ồ lên khi nghe bố em nói.

"thôi ăn lẹ rồi còn đi ngủ mai chuẩn bị đi làm đi kìa." - em khẽ gật đầu dạ vâng, xong bữa cơm thì em tính bảo với mẹ rằng để hôm nay em rửa bát nhưng mẹ đã từ chối.

"thôi lên chuẩn bị đồ đạc gì của mấy người đi."

"mai lại dậy trễ thì mẹ không chịu trách nhiệm đâu." - nghe vậy em khẽ hôn chùn chụt lên má của bà sau đó nói.

"đúng là chỉ có mẹ hiểu becbec nhất thôi~" - nói rồi em chạy lên phòng. Nhìn đống đồ trên giường em liền thở dài. Kiểu này chắc em phải lấy thẻ của bố mua thêm đồ mất, nhìn đống đồ chất đóng mà em chả biết chọn bộ nào.

sau một hồi lựa chọn, vừa đồ khắp phòng thì em đã chọn được bộ đồ ưng ý, một chiếc váy ngắn công sở cùng sơ mi vàng xoắn tay. Sau khi chọn đồ thì em phải ủi đồ và móc lên một chỗ dễ nhìn dễ thấy, em tự nhận bản thân não cá vàng, quên trước quên sau. Có khi vừa nói lúc nảy thì bây giờ đã quên.

nên đành phải tìm chỗ dễ tìm mà móc lên ngay ngắn, khẽ nhìn bộ đồ sau đó cười khúc khích sau đó quay trở lại dọn căn phòng đang bừa bộn quần áo của em.

sau đó lên giường mà chuẩn bị ngủ, một cảm giác nôn náo háo hức khiến em không thể ngủ được, cứ lăn qua lăn lại rồi cười khúc khích cả đêm.



sáng hôm sau.

"em đang sửa soạn chuẩn bị makeup nhè nhẹ, sau đó làm tóc rồi bữa xuống dưới nhà, vừa bước xuống đã thấy ba em đang ngồi xem tin tức và uống một chút trà. Mẹ em thì đang chuẩn bị bữa sáng.

"bố mẹ, con đi đây ạ." - nghe vậy mẹ em từ phòng bếp chạy ra.

"sao đi sớm thế con ? Mẹ đã chuẩn bị đồ ăn sáng, ăn rồi hẳn đi."

"không cần mẹ ạ, con sẽ ăn ở gần công ty bây giờ con đi."

"thưa bố mẹ con đi làm." - nói rồi em bước ra khỏi nhà bắt một chiếc taxi chạy đến công ty, lúc tối khi ăn cơm bố có đề nghị sẽ lấy xe nhà và nhờ trợ lí của mình chở em đi nhưng mà em đã từ chối.

thực tập sinh mới của công ty mà đi làm bằng xe hơi thì sẽ bị bàn tán mất, em không muốn vừa vào công ty thì mình đã thành tâm điểm chú ý của mọi người đâu nên chỉ đành thuyết phục bố cho đi taxi.

em vừa bước vào công ty thì đã có chạy trưởng phòng đứng đợi sẵn, đứng nhìn công ty to lớn trước mắt khiến em không khỏi cảm thán, công ty F&B chắc cũng một chín một mười với công ty nhà em.

chị trưởng phòng thấy em ngơ ngác thì lập tức biết là thực tập sinh mới thì liền đi mới mà bắt chuyện.

"xin chào, em là thực tập sinh mới sao?"

"dạ vâng chào chị em tên là rebecca có thể gọi em là becky cũng được ạ."

"à chào em becky, bây giờ chị sẽ dẫn em."

"đi làm quen với mấy anh chị trong bộ phận làm việc của mình nhé."

"dạ vâng." - chị trưởng phòng dẫn em đi một vòng công ty sau đó là giới thiệu em với mọi người.

"mọi người ơi, hôm nay công ty chúng ta có thực tập sinh mới."

"mọi người làm quen với em nó nha, nhớ là đừng dọa con người ta sợ đấy." - em khẽ cúi đầu chào sau đó là giới thiệu bản thân.

"xin chào tất cả anh chị, em tên là Rebecca Patricia Armstrong năm nay em 21 tuổi."

"mọi người có thể gọi em là becky ạ." - em vừa giới thiệu xong thì cả đám người hò hét phấn khích, vì vừa ngoài xinh xắn bên trong tốt bụng của em đã được lòng mọi người rất nhiều. Em vừa vào công ty không có lấy một chút kinh nghiệm nhưng may mắn rằng anh chị ở đây đã giúp đỡ em rất nhiều.

hôm nay em đi làm bỗng dưng có một chị chạy vào hét lớn.

"mọi người ơi, hôm nay thiếu phu nhân đến thăm chủ tịch."

"cái gì?"

"thiếu phu nhân đến đây sao."

"sao thiếu phu nhân lại đến?"

"chẳng lẽ đem cơm cho chủ tịch?" - cả đám người bàn tán xôn xao khiến em tò mò mà hỏi.

"thiếu phu nhân là ai ạ?"

"là vợ của chủ tịch chúng ta." - một chị trong đám nhanh miệng trả lời

"em không biết sao."

"em còn không biết chủ tịch của chúng ta là ai nữa mà ạ?" - em khẽ nhíu mày thắc mắc

"chủ tịch của chúng ta tên là Freen Sarocha Chankimha."

"thiếu phu nhân khiêm vợ chủ tịch tên Ohm Nin." - em nghe chị ấy nói mà nghe chết lặng.

"F-Freen Sarocha Chankimha ạ?"

"đúng rồi em." - em kinh ngạc khi nghe đến tên của cô, còn kinh ngạc hơn khi biết tin cô đã kết hôn và lập gia đình.

"chị..chị ấy đã có vợ rồi sao..." - bỗng dưng anh quản lí chạy em hét lớn.

"thiếu phu nhân đến rồi!!!" - nghe vậy mọi người điều lúng cúng mà đứng nghiêm túc, vì họ biết nếu thiếu phu nhân đến thì đích thân chủ tịch sẽ ra đón. Không ngoài dự liệu, vừa ngước lên nhìn đã thấy cô bước xuống mọi người hốt hoảng mà cúi đầu chào, em thấy vậy liền làm theo.

cô chỉ lạnh lùng mà lướt qua đám người mà cô xem là phiền phức đi đến bên cô vợ vừa mới bước vào, sắc mặt lập tức thay đổi liền gọi.

"bà xã~" - cô khẽ ôm lấy eo của ohm nin sau đó cưng chiều mà hỏi.

"sao hôm nay lại có nhã hứng đến thăm chồng em vậy hửm?" - nghe vậy cô ta liền mỉm cười cầm đồ trên tay phẩy phẩy cho cô xem.

"hôm nay đích thân làm đồ ăn cho chị." - cô khẽ hôn nhẹ lên má của ohm nin sủng nịnh mà ôm lấy eo cô ta đi thẳng lên văn phòng. Đám người liền thở dốc mệt mỏi, cả đám tủa ra, chỉ duy nhất còn em đứng chết trân tại chỗ.

"mình..mình đã hết cơ hội rồi sao..."

"cách mà chị ấy nhìn cô gái đó.."
















- rồi mấy đứa, rebecca con chị nó làm sầu gơ luôn gòi =))))

- đọc truyện vui vẻ 🐾🌷🍼

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me