LoveTruyen.Me

Freenbeck Bua Yeu

chap 38 : bé con bị xe tông.
_____

em khóc nức nở chạy ra khỏi nhà khiến đám vệ sĩ vô cùng bối rối lập tức chạy đến thư phòng báo cáo với cô.

"cô...cô chủ, thiếu phu nhân chạy ra khỏi nhà rồi ạ."

"cái gì?"

"mau đuổi theo em ấy." - nói rồi cô đứng chạy ra ngồi. Còn em thì chạy đến công viên gần đó, ngồi bệt xuống hàng ghế mà khóc nức nở.

"hức..hức..."

"đồ sarocha đáng ghét..chị thật sự hết thương em rồi hức a..."

"đồ sarocha chết bầm..hức đồ sarocha đáng ghét.."

"aiss cái đồ bé con ngốc nghếch này..." - cô cùng đám vệ sĩ chạy khám nơi tìm kiếm em nhưng chạy thấy đâu.

"mau chia ra tìm em ấy."

"rõ!" - đám người chia tra tứ phía, sau một hồi chạy đi tìm xung quanh thì cô nhớ gần đây có một công viên, lập tức nhanh chân chạy đến đó thì thấy có một cục bông đang cuộn mình hai tay ôm lấy chân mình, mặt úp vào đầu gối khóc nức nở.

Vừa thấy nhìn thấy em, cô vừa mừng vừa lo nhanh chân chạy đến bên cạnh, nghe tiếng chân thì em ngước mặt lên. Nhìn thấy cô đang nhìn mình lo lắng thì em tức giận đứng dậy định chạy đi thì bị cô kéo lại ôm chặt vào lòng mặc cho em đang vùng vẫy.

"buông tôi ra..tôi phiền phức lắm còn gì..."

"chị đừng có ôm tôi..hức a..bỏ ra..."

"quay về mà làm công việc của chị đi...mặc kệ tôi hức a.."

"tôi xin lỗi, em đừng như vậy."

"tôi không muốn..hức a không muốn nói chuyện với chị..." - em cố gắng đẩy ra người cô đang ôm chặt lấy mình sau đó quay người đâm đầu chạy ra đường mặc cho cô gọi với theo.

"bà xã, đừng chạy."

"tôi xin lỗi mà bà xã." - em chạy lao ra đường khiến chiếc xe đang chạy quá tốc độ không thắng lại kịp tông thẳng vào người khiến em văng xa, cô hoảng hốt mà hét lên.

"BÀ XÃ." - chiếc xe thấy tông trúng người liền liều mạng lui xe sau đó chạy vụt đi, cô căm phẫn định đuổi theo nhưng thấy bé con của mình đang nguy kịch chỉ có thể chạy lại bên em rồi bế xốc em lên, đám vệ sĩ thấy như vậy liền theo cô nghe lệnh.

"hai người hãy điều tra chiếc xe lúc nảy đã đâm em ấy rồi bỏ trốn."

"còn lại theo tôi." - cô lo lắng mà bế em trên tay, chạy về nhà lập tức bế em lên xe. Trên người cô bây giờ đã nhuộm một màu đỏ của máu tươi.

"bec..becca em mau tỉnh lại..."

"tôi tuyệt đối..không cho phép em chết..."

"becca...tôi sai rồi em tỉnh lại đi có được không..?"

"em tỉnh lại muốn mắng..muốn đánh tôi cũng được.."

"xin em đừng chết..tôi sai rồi bà xã..." - giọng cô có chút run rẩy mà nức nở, cả người run lên bần bật chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi như lúc này. Sau khi vừa đến bệnh viện cô không dám chậm trễ mà bế em vào bệnh viện mà hét lên khiến các bác sĩ cũng phải luống cuống.

"CÁC NGƯỜI MAU CHÓNG CẤP CỨU CHO VỢ CỦA TÔI!"

"chủ..chủ tịch sarocha, cô hãy bình tĩnh."

"chúng tôi sẽ cố gắng làm hết sức để cứu phu nhân chủ tịch." - cô y tá bên cạnh để em lên băng ca sau đó trả lời cô. Sau đó đám y tá cùng bác sĩ đẩy em vào phòng cấp cứu, cô đứng nhìn em bị đẩy vào nơi cấp cứu thì cả người ngac nhào xuống đất khi đám vệ sĩ hoảng hốt mà đỡ lấy cô.

"cô chủ, cô không sao chứ?" - cô khẽ thở dốc sau đó ngước mắt lên nhìn lấy phòng cấp cứu đang sáng đèn, rồi khẽ hất tay đám vệ sĩ ra rồi nói.

"không sao, tôi ổn." - thấy trên người cô toàn là máu thì điều dưỡng đã đến gần cô rồi hỏi.

"chủ tịch cô có ổn không ạ?"

"cô có bị thương ở đâu không?" - cô đang thẫn thờ chỉ mong em đừng xảy ra chuyện gì nghe điều dưỡng nói như vậy liền đáp.

"tôi không sao."

"máu này là của..bà xã tôi..." - cô điều dưỡng nghe như vậy liền gật đầu sau đó rời đi không dám làm phiền cô.

"cô chủ, chúng ta về nhà thôi ạ." - nghe tên vệ sĩ bên cạnh nói khiến cô tức giận.

"về nhà cái mẹ gì?"

"becca của tôi không biết em ấy có ổn không mà bây giờ tôi bắt phải về nhà?" - thấy cô chủ của mình mấy kiểm soát như vậy thì tên vệ sĩ cúi đầu xin lỗi cô sau đó liền giải thích.

"xin lỗi cô chủ."

"tôi không có ý đó, nhưng mà cô chủ nên về nhà thay đồ đi ạ."

"nếu thiếu phu nhân tỉnh dậy thấy trên người cô toàn là máu thì cô ấy sẽ lo ạ." - cô khẽ thở hắt ra khi nghe lời giải thích của tên vệ sĩ cũng đúng nên chỉ đành đứng lên sau đó nói

"đứng đây canh gác đi, khi nào em ấy tỉnh lập tức gọi tôi."

"dạ rõ." - đám vệ sĩ cung kính cúi đầu chào cô, cô lê cả cơ thể mệt mỏi bước ra khỏi bệnh viện sau đó bước ra xe để tài xe riêng chở mình về nhà. Trên xe cô ngã cả người lên ghế, tay chống lên mắt che đi đôi mắt sưng húp, không gian trong xe im ắng nhưng lâu lâu lại có tiếng nức nở vài lần.

vừa về tới nhà thì cô bước vào nhà nhanh chóng đi lên phòng tắm rửa, cô xả làn nước lạnh lên người để giúp bản thân tỉnh táo đôi phần, cô nhắm mắt nhớ lại cảnh tượng bé con của mình bị xe tông trúng khiến cô không khỏi cắn răng tức giận.

"tên chó chết nào lại dám tông em ấy..." - tay cô khẽ siết chặt thành nắm đấm mà đấm mạnh vào tường, cơn đau ở tay chẳng hề hấn gì so với cơn đau hơn lồng ngực đang nổi lên cuồn cuộn, chỉ hận bản thân quá mức không thể tự đánh chết mình.

nếu cô không giận dỗi em thì bé con của cô sẽ không bị tên khốn đó tông trúng, nghĩ đến đây cô dùng lực ở tay đấm vài phát vào tường sau đó hét lớn.

"AAAAA..."

"REBECCA TÔI KHÔNG CHO PHÉP EM CHẾT..."

"EM LÀ SINH MẠNG CỦA TÔI."

"EM KHÔNG ĐƯỢC CHẾT CÓ NGHE RÕ KHÔNG?" - cô gào lên đau đớn, nước mắt vô thức mà chảy ra, khẽ tắt nước sau đó cô bước ra ngoài thay đồ, thay một bộ đồ khác sau đó nhanh chóng lại chạy đến bệnh viện xem em như thế nào.

vừa bước vào thì thấy đám vệ sĩ của cô vẫn đang đứng canh ở bên ngoài phòng cấp cứu, cô khẽ nhíu mày đã gần nửa tiếng rồi tại sao bác sĩ vẫn chưa ra ? Thấy cô bước vào thì vệ sĩ liền cúi đầu chào.

"cô chủ!!"

"ừ." - cô không nói gì nhiều chỉ ừ một tiếng sau đó đứng như chết trân nhìn vào phòng cứu cấp đang sáng đèn. Tầm 15 phút sau bác sĩ bước ra với vẻ mặt gấp gáp nói với cô.

"chủ..chủ tịch sarocha hiện tại thì thiếu phu nhân mất máu quá nhiều..."

"cần phải truyền máu gấp, nếu không tôi e là thiếu phu nhân không giữ được mạng." - cô nghe như vậy liền tức giận mà hét lên.

"VẬY THÌ CÁC NGƯỜI CÒN KHÔNG NHANH TRUYỀN MÁU?"

"máu của thiếu phu nhân thuộc loại nhóm máu hiếm nhất."

"loại máu này ở bệnh viện chúng ta không còn đủ." - cô nghe như vậy khẽ cắn răng sau đó liền nói.

"em ấy nhóm máu gì?"

"thưa chủ tịch là nhóm máu AB."

"ừ phòng lấy máu ở đâu?" - bác sĩ cùng y tá bên cạnh ngỡ ngàng sau đó hỏi lại.

"chủ tịch sarocha cô hỏi phòng lấy máu để làm gì ạ?"

"để rút máu của tôi truyền cho em ấy."

"các người có nhanh không thì bảo?"

"bà xã của tôi có chuyện gì thì bệnh viện này đừng nghĩ làm việc yên ổn." - nghe cô nói như vậy khiến cô y tá luống cuống sau đó dẫn cô đi lấy máu. Cô nhìn máu mình được rút ra từng chút một thì khẽ nghiến răng, rebecca nhất định em phải sống.















- kì này cho chủ tịch trết tịc rầu thúi ruột, cho chừa cái tội mõ hỗn zới vợ.

- giờ vợ bị xe đâm rồi mới hối hận =))))

- đọc truyện vui vẻ 🐾🌷🍼

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me