LoveTruyen.Me

Freenbeck Bua Yeu

chap 5 : chủ tịch sarocha khó chịu khi thực tập sinh mới không làm bento cho mình ?
_____

khi còn là thực tập sinh ở công ty của cô, em đã đưa ra một ý tưởng giúp mọi người, hết sức táo báo khiến cho cả công ty ai cũng phải trầm trồ vì sự mới mẻ và phá cách của em.

"trong năm nay, em nghĩ mọi người cần đẩy nhanh về việc thu mua và bán đi một số cổ phiếu."

"cho một số đối tượng như những bà nội trợ hay là những vừa chơi cổ phiếu."

"cách này giúp cổ phần của công ty chúng ta được nâng giá."

"cũng như sẽ giúp công ty mình đánh bóng tên tuổi và độ uy tín."

"phần trình bày của em đến đây là hết, xin cảm ơn." - em khẽ cúi đầu chào mọi người sau đó quay về chỗ. Cô ngồi nghe em thuyết trình thì thấy rất hợp lí, khẽ vỗ tay tán thưởng khiến cả đám người giật mình mà vỗ theo, sau đó là những tiếng hò hét tuyên dương em.

em về chỗ ngồi mà cứ cười tủm tỉm, vì sao ? Vì em đã được cô khen.

"ý tưởng này rất hay, ý tưởng mới của thực tập sinh không tồi đâu."

"nhanh chóng triển khai."

"tan họp!"

từ sau cuộc họp, cô đã có một con mặt nhìn khác về em, thực ra khi vừa nhìn thấy em thì cô đã cảm thấy em thật sự rất quen mắt, nhưng rồi ý nghĩ cũng được gạt đi.

cho đến một hôm khi cô vừa đến văn phòng thì đã thấy một hộp cơm bento có một mẫu giấy đính kèm.

"buổi sáng vui vẻ!"

"kí tên becky." - ai nhíu mày khi nhìn lấy hộp bento, ai lại to gan như vậy ? Trong công ty này ai cũng phải khiếp sợ lấy cô nhưng cái người tên becky này là ai mà lại hiên ngang như vậy ? Cô khẽ nhấc máy gọi thư ký, sao đó bảo.

"gọi becky lên văn phòng của tôi."

"dạ vâng thưa chủ tịch." - sau đó thư kí của cô đã đến gặp em.

"becky, chủ tịch có việc gặp em." - nghe vậy mắt em sáng rỡ, nhanh nhẹn đáp.

"dạ vâng." - sau đó ba chân bốn cẳng mà chạy lên văn phòng của cô, vừa đến trước của em hồi hộp mà gõ cửa sau đó nghe được giọng cô trầm ấm vang lên.

"vào đi." - hai tay em căng thẳng mà mở cửa sau đó bước vào.

"chủ tịch cho gọi tôi." - thấy em bước vào cô liền chau mày sau đó giơ hộp bento trước mặt hỏi.

"này của cô sao?" - ánh mắt sắc lạnh của cô khiến em không khỏi run rẫy.

"dạ..dạ vâng." - nghe vậy cô liền lạnh giọng đáp.

"phiền phức."

"mau vứt đi."

"chủ..chủ tịch em đã rất cố gắng làm hộp cơm này..."

"thì sao?"

"cô nghĩ mình là ai mà có thể nói là nói, muốn làm là làm ?"

"cô nghĩ mình là vợ tôi sao?"

"ngưng ảo tưởng và đem hộp cơm rác rưởi này ném đi!"

"chỉ có vợ tôi mới có quyền nấu cơm cho tôi."

"ra ngoài!" - cô khẽ gầm lên khiến em luống cuống mà cầm lấy hộp cơm chạy ra ngoài.

trở về chỗ làm việc của mình, lòng em buồn man mác cả ngày cứ ủ ra ủ rũ chả thèm nói chuyện với ai.

"cũng đúng, mình chẳng là gì của chị ấy cả..." - những lời nói của cô cũng không khiến em bỏ cuộc, thế là trong suốt một tuần đó mỗi ngày sẽ xuất hiện một hộp bento, hôm nay cô đến thì cũng như vậy. cô thật bất lực với cái người cứng đầu này chỉ đành gọi em lên một lần nữa.

"cô muốn bị đuổi việc vì tội quấy rối cấp trên sao?"

"dạ không."

"nếu chủ tịch không thích thì thôi, như chị nói chị có thể vứt."

"nhưng mỗi ngày em vẫn sẽ làm bento." - nhìn khuôn mặt bình tĩnh không kém phần ương bướng của em khiến cô bất lực thở dài.

"tôi với cô từ khi nào thân mật đến mức xưng hô như vậy?"

"cô có biết phép tắc là gì không?"

"tôi xin lỗi thưa chủ tịch."

"ra ngoài." - thấy vậy cô liền đuổi em ra ngoài, em khẽ cúi người chào cô sau đó ra ngoài. Khẽ nhìn lấy hộp cơm sau đó khẽ nhếch mép cười.

cầm lấy hộp cơm mà mở ra, hộp cơm bento được em trang trí khá đẹp mắt với vài chiếc xúc xích được làm thành những con bạch tuộc nhỏ đáng yêu, dưa chuột thì được cắt tỉa thành những chiếc bông hoa, ở giữa có hình một hình người với khuôn mặt tức giận cáu gắt trong thật giống cô.

Khẽ nhếch môi cười khi nhìn hộp cảm bento sau đó liền cắn lấy một miếng xúc xích cũng một miếng cơm nắm viên.

"đồ cứng đầu đó làm cơm cũng ngon, nhưng không bằng vợ mình." - nhắc đến vợ cô khẽ bật cười, mới đi làm một chút đã nhớ rồi, sau khi ăn xong hộp cơm thì  bỏ xuống bàn khẽ lấy điện thoại điện cho ohm nin.

"bà xã a~ tôi thật nhớ em." - đầu dây bên kia khẽ bật cười khi nghe giọng nũng nịu của cô.

"ông xã à, chỉ mới đi làm một chút mà đã nhớ người ta rồi sao~"

"đúng a, nhớ em và nhớ cả bé cưng bên dưới nữa chứ." - nghe vậy cô ta liền đỏ mặt mà mắng yêu.

"chị này, xấu xa~" - cô khẽ cười khà khà sau đó liền nói.

"em đang làm gì đó?"

"em đang đi trà với lại bạn bè."

"được rồi không phiền em nữa, nhớ về sớm nha bà xã."

"yêu em~" - nghe cô bảo khiến cô ta ngượng miệng mà đáp.

"em..em cũng yêu chị." - nói rồi cô khẽ tắt máy, và lao đầu vào làm việc.

hôm sau em thức dậy với tâm trạng mệt mỏi, đã vậy em đã ngủ quên đến gần trễ giờ làm nên không thể làm bento cho em, chỉ đành xách thân xác mệt mỏi mà đi làm. Đêm qua em đã tăng ca đến gần 12 giờ đêm mới về nhà, nên bây giờ thật sự rất muốn ngủ, chỉ đành tạm gác công việc để chợp mắt một chút.

theo thói quen thì buổi sáng khi cô bước vào đã thấy hộp bento để trên bàn việc của mình, hôm nay bước vào thì trên bàn trống không khiến cô nhíu mày mà suy nghĩ.

"hôm nay không làm cơm cho mình sao?" - khẽ bực dọc mà ngồi xuống sau đó bắt đầu làm việc. Làm việc được 15 phút thì cô cảm thấy khó chịu, không hiểu lý do vì sao hôm nay em lại không làm cơm cho mình, khẽ nhấc máy lên gọi thư ký một lần nữa.

"gọi nhân viên becky ở bộ phận nhân sự đến gặp tôi."

"dạ vâng." - khi thư ký gọi em thì một lúc sau cũng chả thấy em đâu.

"becky chủ tịch gọi em." - thấy em vẫn nằm bất động khiến mấy anh chị gần đó lại gọi.

"becky."

"becky."

"mau dậy đi em."

"chủ tịch cho gọi em." - sau một hồi bị cả đám người vây quanh gọi tên mình thì em mới giật mình tỉnh giấc, sau đó mệt mỏi mà mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn mấy anh chị.

"có chuyện gì ạ?" - em nói với giọng ngái ngủ.

"chủ tịch cho gọi em." - nghe vậy em liền gật đầu, lễ phép mà cảm ơn một tiếng sau đó lê thân thể mệt mỏi lên văn phòng của cô. Vừa bước vào em đã nhanh chóng hỏi.

"chủ tịch gọi tôi ạ?" - thấy em bước vào với tâm trạng mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, đầu tóc có chút rối bời thì khẽ nhíu mày khó chịu.

"công ty là nơi để cô ngủ à?"

"xin lỗi thưa chủ tịch, tôi sẽ về chỗ và nghiêm túc làm việc." - khẽ cúi đầu chào cô sau đó quay lưng ra ngoài. Cô khẽ với theo gọi em lại.

"này." - em mệt mỏi mà quay đầu lại nhìn cô sao đó đáp.

"dạ vâng?"

"cô làm sao? Hôm nay không có cơm à?"

"hôm qua tôi bận tăng ca ạ."

"với lại chủ tịch bảo, chỉ có vợ của chủ tịch mới có quyền làm cơm cho cô."

"tôi xin lỗi vì đã làm phiền ạ."

"không có chuyện gì thì tôi xin phép." - em khẽ cúi đầu chào cô một lần nữa sau đó quay lưng mà đi thẳng ra khỏi văn phòng để lại cô ngồi ở văn phòng mà ngơ ngác.

"aiss từ khi nào mình lại như vậy với cô ta chứ."

"nhưng tại sao cô ta lại không làm cơm cho mình."

"aisss..." - cô khẽ bực mình khi nhớ lại bản thân mấy lần trước đã vứt bao nhiêu công sức của em vào thùng rác, bây giờ ngồi đây than thân trách phận.

"hôm qua bận tăng ca đến không có thời gian làm cơm cho mình?" - khẽ nhíu mày khó chịu, mỗi ngày trên bàn đều là một hộp cơm bento đáng yêu khác nhau, vậy mà bây giờ trên bàn làm việc trống rỗng khiến cô cảm thấy bứt rứt lạ thường.

"hừ tôi chả thèm, khi về sẽ ăn cơm vợ nấu."

"vợ nấu cơm ngon hơn cô ta gấp trăm lần."











- ôi xin người, hong phải là vứt công sức của con toi dzo thùng rác sao chủ tịch sarocha =)))))

- sao giờ chị ngồi chị tiếc zị 😏🌷

- đọc truyện vui vẻ 🐾🌷🍼

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me