LoveTruyen.Me

Full Meo Nho Va Cuon Len

Trần Hoàng Nam's Pov

Tôi nộp hồ sơ vào trường đại học Harvard, tôi biết đây là một lựa chọn khó khăn vì tôi sẽ phải rời xa em. Bé Mèo nhà tôi chọn ngành múa của trường Đại Học sân khấu điện ảnh Hà Nội.

Chính vì thế em không áp lực cho lắm vì phần lý thuyết học tập. Nhưng nhìn em ngày ngày đúng 5h chiều có mặt ở phòng tập và gần 11h đêm mới về nhà thì tôi bỗng xuất hiện một cảm giác lo lắng. Sau này nếu tôi không ở đây, em sẽ lao đầu vào tập luyện nhiều đến thế nào nhỉ?

Nói thật để kể về sự cứng đầu của em thì ba cái tường bê tông cũng chưa chắc đọ lại. Trông sắc mặt em kém cực kỳ vì còn phải ăn theo chế độ để giữ dáng nữa.

Trông đồng hồ đã gần 10h, tôi đứng dậy chuẩn bị xuống nhà thì thấy mẹ tôi đã đứng sẵn ở cửa phòng nhìn tôi.

"Sao mẹ đứng đây thế?"

Mẹ nhìn tôi, tôi thấy sâu trong đôi mắt mẹ là nỗi lo lắng khó nói thành lời. Mẹ khoanh tay lại hơi cúi đầu:
"Nam định học Harvard thật à?"

Tôi thấy giọng mẹ hơi nghẹn lại, khẽ nghiêng đầu nhìn tập hồ sơ mà tôi chưa gửi đi được đặt ngay ngắn trên bàn:
"Vâng, con muốn được giống như bố."

Bây giờ tôi mới nhìn thấy khoé mắt của mẹ có ánh nước, giọng mẹ hơi run:
"Nam có thể không đi được không?"

Tôi thoáng ngẩn người, bỗng chốc tôi nhớ lại hình ảnh tôi còn bé, mẹ ôm chặt lấy tôi khóc oà lên khi nghe tin bố không trở về nữa. Rồi đến hình ảnh mẹ cười tươi khi trông thấy bảng điểm 10.0 của tôi.

Trong đầu tôi bỗng xuất hiện một câu hỏi, tại sao tôi lại muốn trở lên giống bố của tôi nhỉ?

À, là để mẹ tôi được vui.

Nhưng sao hôm nay mẹ lại đến trước mặt tôi, mẹ lại khóc oà lên rồi nói Nam đừng đi có được không?

Tôi hỏi mẹ:
"Mẹ không được vui à?"

Mẹ ngẩng đầu lên nhìn tôi:
"Mẹ biết Nam cố gắng bao nhiêu để trở thành người như bố của con, nhưng mẹ muốn ở cạnh con nhiều hơn là có một đứa con xuất sắc. Từ nhỏ đến lớn Nam lúc nào cũng học với học, một tẹo thời gian dành cho mẹ cũng khó nữa."

Tôi nhìn mẹ, lần đầu tiên tôi phát hiện những cố gắng của tôi suốt bao năm qua không thực sự khiến mẹ hạnh phúc. Có lẽ nụ cười khi nhìn thấy thành tích học tập của tôi không phải là nụ cười vui vẻ mà là một nụ cười đầy bất lực.

Mẹ tôi cay đắng nói:
"Mẹ nhớ Nam ngày còn bé suốt ngày bám mẹ đòi mẹ bế cơ, chứ không phải Nam khi nghe tin bố mất thì lao đầu vào học tập như thế. Mẹ tưởng là do Hà Nội có quá nhiều kỉ niệm nên đưa Nam về Hải Phòng nhưng không phải."

Tôi khẽ cúi đầu, tôi không biết nên làm sao cho phải.

"Con sẽ suy nghĩ lại."

___________

Huyền Như's Pov

Tôi xách đồ ra ngoài, chỉ vừa mới chuẩn bị cho kỳ thi đầu vào của trường mà tôi đã vắt kiệt sức thế này, tôi không biết lúc vào trường thật thì sẽ thế nào nữa.

Sở trường của tôi là nhảy chứ không phải là múa, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ thì tôi muốn thử sức mình. Tôi biết một đứa không có nền tảng gì như tôi thì cơ hội đỗ là không cao nên tôi càng lao đầu vào học tập và rèn luyện hơn.

Thằng Minh thì nộp hồ sơ vào trường Y Hà Nội, tôi không biết tại sao nó muốn theo cái ngành này như sau khi bố tôi biết thì bố tôi mừng phát điên đi được. Bố bảo cuối cùng cũng có người theo bước chân của bố.

Ra khỏi trung tâm, tôi chợt thấy Trần Hoàng Nam đã ngồi sẵn ở bậc thang bên ngoài, trông sắc mặc nó hình như đang không được vui. Vậy mà vẫn mua trà sữa và vài món ăn cho tôi.

Tôi mỉm cười:
"Đợi tao có lâu không?"

Trần Hoàng Nam ngẩng đầu lên, môi nó khẽ cười nhưng tôi nhận ra nó không được vui.

"Như mệt lắm không?" Vừa nói nó vừa cắm ống hút vào cốc trà sữa cho tôi.

Ngồi xuống cạnh Nam, tôi hơi nhăn nhó:
"Béo lắm."

"Béo hay không vẫn là người yêu tao mà? Như không muốn uống à?"

Nhìn sâu vào đôi mắt nó, tôi khẽ bật cười. Lúc nào tôi cũng chịu thua trước cái đôi mắt kia.

Nam nhìn tôi, sau vài giây nó nghiêng đầu:
"Nếu sau này tao ra nước ngoài học, Như có nhớ tao không?"

Tôi hơi bất ngờ vì câu hỏi của nó, cứ cảm thấy hôm nay nó có tâm sự gì đó. Im lặng vài giây, tôi đặt cốc trà sữa Nam vừa đưa xuống nền:
"Nói không nhớ là nói điêu, nhưng đấy là mong muốn của Nam mà? Nếu mà có thời gian tao sẽ qua đấy thăm Nam."

Trần Hoàng Nam nhìn tôi, sau vài giây nó bật cười khẽ:
"Tao sẽ về trước khi Như thấy nhớ tao."

"Không, tao nghĩ nếu có thể tao muốn như con hà ở biển ý. Bám thật chặt vào mai con rùa."

Nam mím môi, nó đưa tay xoa mái tóc của tôi:
"Ừ, có lẽ sẽ được thôi."

Tôi bĩu môi:
"Không biết qua đấy có khi mày còn có chục con hà khác bám vào người ấy."

"Như đang ghen đấy à?"

"Không."

__________

Sau đấy thì tôi nghe tin Trần Hoàng Nam không nộp hồ sơ vào trường Harverd nữa mà lại chọn Học Viện âm nhạc Hà Nội.

Nó nói nó muốn ở cạnh tôi, nhưng tôi đoán đấy không phải là lý do chính. Tôi cũng không tò mò quá nhiều vì Nam có vẻ không muốn nói.

Chẳng sao cả, được ở cạnh Nam là tôi thấy vui chết đi được rồi ấy.

Hôm đi thi, Trần Hoàng Nam có bị đau họng, may mắn là nó vẫn đỗ trường nó muốn. Bố tôi nghe tin Nam đỗ Học Viện âm nhạc còn rủ nó về nhà ăn bữa cơm để chúc mừng nữa cơ.

Tôi quyết định dọn ra ngoài ở riêng, tôi biết bố tôi buồn nhưng nói thật tôi muốn thử cuộc sống tự lập hơn.

Tôi và Nam chọn ở chung trong một căn hộ ở gần trường tôi. Đây là căn hộ mà mẹ tôi mua cho tôi ở khi nghe tin tôi trúng tuyển vào SKDA.

Bố tôi với mẹ của Nam tuyệt nhiên không phản đối gì cả, bố tôi còn thoải mái nói:
"Lớn rồi bố không cấm gì, lầm lỡ thì mang về bố chăm cho."

Tôi hiểu ý của bố, nhưng tôi và Trần Hoàng Nam biết giới hạn của nhau đến đâu, trừ khi tôi muốn thì Nam sẽ không vượt quá giới hạn với tôi.

Thằng Minh thì đỗ thủ khoa trường đại học y Hà Nội. Trông nó trầm ổn hơn trước nhiều lắm làm anh trai tôi chẳng nhận ra nổi nó.

Từ lúc chuyện với Quỳnh Anh kết thúc, nó chưa hề hẹn hò hay quan tâm bất cứ ai cả, mập mờ hay tán tỉnh cũng không. Các trang mạng xã hội của nó y như một cái acc clone vì nó không cập nhật bất cứ thứ gì cả.

Giờ nhìn nó y như một cái cờ xanh di động, nó tinh tế, nó hài hước và nó không dính đến cô gái nào cả. Hơn thế, nó với Ngô Quốc Long thân nhau hơn hẳn, thằng Long thì vẫn tồi tệ y như trước chứ chả thay đổi gì. Chẳng qua tôi chưa bao giờ thấy nó quen được ai quá hai tháng cả.

Nó thi ngành quản trị kinh doanh của NEU, tôi khá ngạc nhiên khi nó đỗ được, nói thật tôi là mẹ nó chắc tôi mừng chết mất.

Cuộc sống mới đối với tôi khá tuyệt vời, hơn thế nữa là Nam cưng tôi chẳng khác nào công chúa cả, trừ một việc là tôi đòi nuôi mèo thì nó không cho.

"Nhà mình có một bé Mèo là đủ rồi, anh không cưng nổi con mèo thứ hai đâu."

Tôi biết là đấy chỉ là lý do của nó mà thôi.

"Anh chẳng yêu tôi!"
__________

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me