LoveTruyen.Me

Gangster Love

Thực sự là nước mắt của anh ư ?? Phuwin vội vã bấm chuông gọi bác sĩ .

" A...anh nghe thấy lời em nói , đúng chứ !???"

" Anh sắp quay lại với em rồi đúng không Pond ??"

" Sắp rồi đúng chứ !!"

Phuwin nước mắt giàn giụa, vừa nói vừa nắm chặt lấy bàn tay anh . Cậu mừng, mừng phát điên khi thấy anh có chuyển biến tốt.

Bác sĩ tới, qua tình hình như trên thì có thể thấy là sức khoẻ của Pond đã khả quan hơn, nhưng còn chuyện tỉnh lại...thì ông không chắc .Vẫn còn theo dõi thêm. Phuwin nghe xong, tâm trạng rối bời không biết làm sao .

Cậu vui , vui chứ, vì người cậu yêu có chuyển biến tích cực như thế mà,
nhưng... cậu muốn anh thực sự tỉnh dậy , thực sự ở bên cậu hơn.

Hôm nay là sinh nhật anh. Hầu như sinh nhật năm nào, anh em bạn bè cũng tới đông nghẹt, đối tác của anh cũng tới nên anh và cậu không có mấy khoảng thời gian riêng tư. Năm nay anh nằm viện, những người khác thì còn việc bận riêng, vậy là năm nay chỉ có anh và cậu.

Lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian anh nằm viện, cậu đặt chân ra ngoài. Tuy là không khí trong lành hơn trong phòng bệnh, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy khó chịu. Chắc vì người cậu yêu không ở cùng cậu chăng?

Cậu đi mua bánh sinh nhật cho anh, chiếc bánh nho nhỏ , trang trí lên đầy những chiếc xe mini . Hẳn là anh thích. Cậu ghé ngang tiệm hoa, mua một đoá diên vĩ xanh đẹp đẽ.

" Pond thích hoa diên vĩ lắm mà, mua một bó tặng sinh nhật vậy"

"..."

" Mà dù gì thì cũng chỉ có em ngắm thôi đúng chứ, bao giờ anh tỉnh, em sẽ tự tay trồng một vườn diên vĩ cho anh ngắm"

" Còn bây giờ...anh cứ nghỉ ngơi tiếp đi vậy "

Ngoài việc là loài hoa Pond thích, thì hoa diên vĩ còn tượng trưng cho hy vọng nữa.

" Em về rồi này Pond "

"..."

Một khoảng lặng thinh chào đón cậu. Cậu quen rồi...

Cứ đi đâu là cậu cũng sẽ nói cho Pond nghe như vậy. Tuy rằng không biết anh có nghe được không, nhưng cậu vẫn nói để anh khỏi lo lắng.

" Em đi mua bánh sinh nhật cho anh "

"Chắc anh còn chả nhớ hôm nay sinh nhật mình đâu nhỉ !?"

Đặt bó hoa lên bệ cửa sổ, cậu kéo rèm cửa cho ánh sáng chiếu vào. Căn phòng ấm áp, nhưng sao lòng cậu vẫn lạnh thế này.

Phuwin ngồi xuống, cắm nến lên chiếc bánh nhỏ . Hát bài "Happy birthday" tặng Pond.

" Happy birthday to you"

" Happy birthday to you"

"Happy birthday, happy birthday.."

"..."

"Happy birthday to...you"

Phuwin lại khóc nữa rồi, cậu vội vàng lau nước mắt đi.Tươi tắn nói nói cười cười bên cạnh Pond lần nữa.

" Hôm nay anh chính thức 28 tuổi rồi đấy nhé , sắp già rồi "

"..."

" Khi nào anh tỉnh dậy, anh muốn quà gì thì em tặng anh nhé "

"..."

Cậu lấy một miếng kem, quẹt lên mũi anh . Cười cười nói.

" Lúc trước anh không thích trò này, bây giờ anh không thể làm gì được rồi nhá"

"..."

" Anh mà không mau tỉnh dậy...là em quẹt hết kem lên mặt anh luôn nha "

"..."

Cậu thổi tắt ngọn nến, cắt ra một miếng bánh nhỏ, ngồi nhấm nháp.

" Bánh ngon mà nhỉ, thế mà trước giờ em không biết "

"..."

" Chắc em được anh gần anh nên nó mới ngon thế "

"..."

" Mấy cái sandwich hồi xưa cũng ngon y như này "

"..."

"Anh muốn ăn thì mau tỉnh dậy đi, anh mà không dậy em tìm chồng khác đấy "

"..."

" Thôi em đùa, đừng tưởng thật nhá "

Cậu không chắc anh nghe được trò đùa của mình, nhưng cậu vẫn xin lỗi như thể anh nghe được.

Đặt dĩa bánh lên bàn, cậu nằm xuống,áp má mình lên ngực anh.

" Em xin lỗi nha, em đùa tầm bậy đấy , anh đừng có nghe "

" Anh muốn nghỉ ngơi cũng được, chỉ cần đừng bỏ em đi là được "

"..."

" Hứa với em, nhé Pond !!"

Căn phòng vẫn lặng im, không có tiếng động nào. Nhưng Phuwin nghe được một loại tiếng động khác. Là nhịp tim của Pond,tim Pond đập mạnh lắm .

Phuwin lập tức đứng dậy kiểm tra.

Cậu thấy... thấy tay Pond hơi nhúc nhích. Thấy mắt Pond hơi hé mở.

" Anh..anh tỉnh thật rồi đúng chứ!?"

Phuwin không kìm nén được nữa rồi, mỗi lúc cậu định khóc,thì cậu sẽ vì sợ anh đau lòng mà kìm lại. Còn bây giờ, không gì ngăn nổi thứ cảm xúc mãnh liệt trong cậu bùng nổ nữa rồi.

" Bác sĩ , bác sĩ ơi !!"

" Bác sĩ , ông mau tới đây giúp tôi với"

Cậu vừa gọi bác sĩ tới, vừa nắm chặt tay Pond , như cái lúc anh rơi nước mắt vậy.

" Anh... bây giờ anh thật sự tỉnh dậy với em rồi đúng chứ "

" Pond .."

Người ta thực hiện kiểm tra tổng quát, sức khỏe anh ổn định, không có gì xấu cả. Tới cả bác sĩ cũng nói đây là kì tích, không ngờ anh lại có thể tỉnh dậy được trong thời gian ngắn như vậy. Tuy nhiên, anh vẫn cần tịnh dưỡng một thời gian.

Bước vào phòng, không khí hoàn toàn khác so với những ngày trước đây. Nhóm bạn thân của họ đã tới. Thay nhau hỏi han sức khỏe Pond , anh trả lời từng người một. Trông có vẻ khoẻ hơn nhiều rồi. Có một số chuyện anh quên mất, có một số chuyện lại nhớ rất rõ. Bác sĩ bảo đó là triệu chứng bình thường, rồi sẽ khỏi.

Nhưng còn Phuwin, không biết cậu sợ điều gì, cậu chỉ đứng nép mình vào cánh cửa nghe anh nói chuyện với mọi người. Chắc cậu sợ rằng Pond sẽ quên cậu. Quên mất tất cả những gì cả hai trải qua .

Mọi người về thưa dần . Chỉ còn một mình Pond ngồi trong phòng. Qua khung cửa sổ nhìn xuống đường lớn. Phuwin cứ muốn bước vào lại thôi. Cậu sợ bản thân không đủ mạnh mẽ để đối mặt với sự thật rằng Pond không nhớ gì về cậu.

Sau cùng cậu vẫn lựa chọn bước vào.

"Sao anh không nằm nghỉ ngơi cho khoẻ !?"

Pond nhìn cậu, im lặng không nói gì. Tim cậu hẫng đi một nhịp khi thấy anh như vậy, anh không nhớ ra cậu thật sao?

"A..à chắc anh không nhớ được em nhỉ"

" Cũn...cũng không sao đâu, từ từ rồi anh sẽ nhớ lại thôi."

"..."

Pond vẫn im lặng .

Phuwin ngồi xuống giường,ngay bên cạnh Pond .

" Anh thấy đỡ hơn chưa??"

"..."

" Em biết là anh quên em mất rồi, nhưng mà tốt xấu gì cũng trả lời em đi"

"..."

" Thôi được rồi, anh nghỉ ngơi tiếp đi vậy, em ra ngoài lấy cháo cho anh"

Cậu đứng dậy, định quay người đi ra cửa, nhưng rồi có một cánh tay kéo cậu lại.

" Từ nãy giờ em đi đâu vậy!?"

" Anh không thấy em , anh lo "

Phuwin quay ngoắt lại. Là Pond , Pond cầm lấy tay cậu nói những lời đó. Phuwin như vỡ oà, cậu nhào vào lòng anh rồi bật khóc.

" Sao anh không nói sớm chứ?? "

" Em cứ tưởng... tưởng anh quên em rồi"

" Yên tâm đi, đời này kiếp này cả kiếp sau sau nữa, anh sẽ không quên em đâu "

" Được mỗi cái miệng, sao anh không chịu nói luôn từ đầu "

" Th..thì anh đâu nghĩ em buồn thế "

" Anh còn đang giận vì lúc anh tỉnh em lại bỏ đi đâu mất này "

" Giận cái đầu anh ý "

Phuwin lúc này nhìn lạ lắm. Mắt thì ngấn nước, miệng thì cười nhưng vẫn không quên mắng anh người yêu. Hẳn là cậu phải vui lắm.

Pond cũng vậy, ôm chặt Phuwin tưởng như sắp mất nhau tới nơi. Trong suốt hai tháng ấy, Phuwin làm gì , nói gì với anh anh đều nghe hết. Chỉ có điều là anh không thể trả lời lại thôi. Những lúc cậu khóc ở bên cạnh anh, anh cũng biết đấy chứ , chỉ là không cách nào anh có thể ngồi dậy, an ủi người yêu của mình.

Lần này tỉnh lại rồi, anh chắc chắn sẽ khiến cho kẻ chia cắt anh và Phuwin lâu như thế này trả giá. Một cái giá đắt gấp một nghìn lần.

__END__


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me