LoveTruyen.Me

Gap Lai Nhau Koko Inui

Anh bắt đầu bước chân vào ngôi nhà nhỏ ấy. Khi bước vào không gian ấm cúng đến lạ thường, xung quanh thoang thoảng mùi hương của cậu. Tuy nó chỉ là một căn phòng nhỏ nhưng rất gọn gàng và đầy đủ tiện nghi.

"Dạo này mày sống tốt chứ Inupee..."_Koko

"Tất nhiên rồi, tao hiện tại đang sống rất tốt"_Inui

"Mày ăn gì chưa?"_Inui

"Tao ăn rồi"_Koko

Đột nhiên bụng anh kêu lên 1 tiếng khiến cậu phải phì cười vì miệng anh thì nói ăn rồi nhưng cơ thể lại phản đối chống cự lại chủ nhân.

"Thôi mày đi tắm trước đi tao làm đồ ăn cho, nhà tắm ở bên trong phòng ngủ ấy, bên kia kìa"_Cậu chỉ tay về phia phòng ngủ mà nói với anh.

"Ừm cảm ơn mày"_Koko

Nói xong anh liền bước vào nhà tắm, cậu thì ở bếp nấu món cà ri cho anh ăn. Một lúc sau cậu chợt nhớ ra có gì đó không đúng, tại sao cậu lại cười nói với anh như trước kia vậy, rõ ràng cậu đã quên anh đi rồi mà, quên đi thứ tình cảm đơn phương này rồi, chẳng lẽ cậu lại sa vào lưới tình này một lần nữa sao, đâm đầu vào tình yêu đơn phương không có kết quả này sao. Trong lúc cậu cứ mãi mê suy nghĩ thì anh cũng đã tắm xong, trên người anh mặc một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần ngắn màu đen do anh mượn của cậu. Anh tiến về phía bóng lưng đang mải suy ngẫm kia để xem cậu đang làm món gì.

"Khét rồi kìa Inupee!!"_Koko

"H-Hả!?"_Inui

Cậu nhanh chóng tắt bếp, có vẻ như công sức của cậu đã đổ sông đổ biển hết rồi. Nồi cà ri bay giờ chỉ còn là 1 màu đen bao trùm. Cậu tuyệt vọng nhìn vào nồi cà ri mà cậu tâm huyết làm cho anh.

"Thôi không sao đâu mày, hôm nay ăn mì gói cũng được mà"_Koko

"Đành phải vậy thôi..."_Inui

Cậu nói với vẻ mặt buồn rầu, bắt tay vào việc nấu mì gói của mình. Nhưng cũng đỡ cực vì đã có anh phụ giúp khiên công việc trở nên nhẹ nhàng hơn

Một lúc sau anh cầm ra một tô mì trứng cỡ lớn dành cho hai người ăn đặt lên bàn, chuẩn bị đũa và muỗng cho bữa ăn.

"Ăn đi kẻo nguội, Inupee"_anh đưa đôi đũa về phía cậu

"Cảm ơn, mày cũng ăn đi"_Inui

Sau khi ăn xong, anh sẽ là người rửa bát còn cậu thì phải đi tắm vì cả ngày cậu chỉ chú tâm vào việc sửa xe, mồ hôi tuôn ra khiến cho quần áo bắt đầu có mùi hôi. Một lúc sau cậu bước khỏi nhà tắm với chiếc áo màu trắng phối với chiếc quần ngắn màu đen nhìn đơn giản những cũng rất hài hòa.

"Tối nay mày định ngủ ở đâu vậy Koko?"_Inui

"Chung với mày"_Koko

"Không được đâu, cái giường này bé lắm, để tao ngủ dưới đất được rồi"_Cậu lúng túng trả lời

"....vậy mày cứ nghe đó đi, tối đừng có mò lên chỗ tao mà làm gì tao đấy nhá"_Anh xoay người đắp mền lại rồi dần dần nhắm mắt.

Bây giờ cũng đã hơn 10 giờ nên cậu quyết định trải 1 tấm nệm mỏng ở dưới sàn thêm một cái gối nằm và một cái mền để chuẩn bị ngủ. Cậu với lấy công tắt đèn, cậu ấn một cái khiến cho không gian xung quanh trở nên tối đen như mực, tuy đã có ánh sáng của đèn nghe nhưng mà do chưa thích nghi kịp với bóng tối nên khó nhìn thấy mọi vật xung quanh. Cậu cứ cố gắng mò đường mà đi lại phía giường nằm.

"Aaa!"_Inui

Cậu bị vấp phải một thứ gì đó khiến cho cậu mất thăng bằng mà ngã xuống. Sau khi định hình lại mọi chuyện thì cậu cố gắng chống tay đứng dậy, cậu cứ quơ tay lung ta lung tung và vô tình chạm phải một vật gì đó. Chưa kịp làm gì thì đã bị vật thể lạ đó kéo xuống và bao ôm chầm lấy cậu khiến cho cậu trở nên bất ngờ và hốt hoảng

"Ngủ nào Inupee..."_Koko

Giọng nói trầm ấm khẽ vang bên tai cậu khiến nó đỏ ửng lên. Cậu cũng chả thèm chống cự lại vì bây giờ cậu đang khá mệt do nguyên ngày nay khách đến của hàng rất đông. Cậu nằm im mà hưởng thụ cảm giác được người mình yêu ôm lấy mình. Cảm giác đó ấm áp vô cùng, mặt cậu hiện giờ đỏ bừng lên như muốn nổ tung ra, tim cứ đập liên hồi như muốn nhảy ra bên ngoài vậy. Bỗng nhiên có một bàn tay đặt lên ngực trái của cậu.

"Mày sao vậy Inupee? Mày bị bệnh tim hay gì mà tim đập nhanh thế?"_Koko

"À tao không sao đâu, mày cứ ngủ đi...tao đi uống nước"_Inui

Nói xong cậu rời giường và tiến vào phía nhà bếp. Cậu rót một miếng nước lọc uống để trấn tĩnh lại. Cậu cứ nhìn chăm chăm vào ly nước trên tay mà suy ngẫm. Cậu tự hỏi rằng bản thân mình điên rồi hay gì mà rung động một lần nữa, lại trao trái tim đã vỡ cho chính người đã làm vỡ nó. Cậu cứ ngồi đó mà không rời mắt khỏi cốc nước cho đến khi có một giọng nói cất lên.

"Này mày làm gì không nhanh vô ngủ mà còn ở đó nhìn chằm chằm vào cốc nước thế Inuipee"_Koko

"À biết rồi tao vô liền"_Inui

Nói xong cậu uống hết cốc nước đó và tiến lại phía người đang đứng chờ cậu và tiến vào phòng ngủ.

"Nè đừng ôm tao nữa Koko, tao còn phải đi ngủ nữa đó!"_Inui

"Ngủ với tao đi màaaaa"_Anh làm nũng với cậu

"Chẳng phải mày thích lắm sao.."_Koko

"T-Tao đâu có"_Inui

"Thôi ngủ đi, ngủ ngon..."_Koko

Anh nói xong thì ôm chặt lấy cậu không cho cậu rời nữa bước. Tim cậu bây giờ như muốn nổ tung ra vậy, từng hơi thở của anh gáy cậu đề cảm nhận rất rõ. Không khí ngại ngùng như vậy thì ai mà ngủ cho được chứ nhưng cậu cũng phải cố gắng ngủ để mai còn phải đi làm nữa. Cậu bắt đầu thở đều, mắt từ từ nhắm lại chìm vào giấc ngủ êm đềm.

Vào buổi sáng hôm sau, hiện tại đã là 06:05. Nắng đã chiếu sáng mọi nơi, sương từ từ phai đi do ánh năng ấm áp từ mặt trời chiếu rọi. Trong căn nhà vẫn còn hai người đang ôm lấy nhau mà ngủ. Anh đã dậy từ rất sớm nhưng vẫn muốn nằm thêm một chút nữa, người kế bên thì cứ ôm lấy anh mà ngủ khiến anh không nỡ lòng mà đánh thức cậu dậy. Anh chứ nằm đó mà lướt lướt chiếc điện thoại đời mới của anh.

Một lát sau thì người bên kia cũng tỉnh dậy, anh cảm nhận thấy người kia đã tỉnh giấc nên mới cất tiếng.

"Sao không ngủ thêm nữa?"_Koko

"Tao còn phải đi làm nữa..."_Cậu nói với giọng ngáy ngủ vì vừa mới ngủ dậy nên vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mơ

Nói xong cậu tiến về phía phòng vệ sinh sẵn tiện lấy theo bộ đồ đồng phục đi làm của cậu mang theo. Sau một hồi thay đồ và vệ sinh cá nhân xong thì cậu cũng bước ra khỏi đó.

"Mày có muốn ăn gì không để tao làm"_Inui

"Ăn mày được không?"_Anh nói với vẻ mặt trêu chọc khiến cho mặt cậu trở nên đỏ bừng lên

"Đùa thôi, làm dùm tao một ly ngũ cốc là được rồi"_Koko

"Ừm được rồi để tao làm cho"_Inui

Cậu tiến về phía bếp và chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả hai. Vì món này khá đơn giản nên cậu có thể làm nó một cách nhanh chóng.
Cậu đem ra hai phần ngủ cốc để lên bàn, một phần cho cậu và một phần cho anh. Xong khi dọn ra bàn thì cả hai cùng ngồi lại mà ăn sáng chung với nhau. Căn nhà bây giờ trở nên ấm áp đến lạ kì khi có sự xuất hiện của anh, hai người vừa ăn vừa tán gẫu ôn lại kỉ niệm năm xưa đồng thời xin số để tiện liên lạc.

Sau khi ăn xong, cậu thì phải đi đến của hàng motor của Draken, còn anh thì phải đi đến chỗ của Mikey vì hôm nay có một cuộc hợp quan trọng của bang không thể nào bỏ lỡ được. Cậu khi đến của hàng thì lại thấy có biển treo thông báo đóng cửa nên cậu quyết định gọi cho Draken hỏi lý do đóng cửa.

📞Inui: Hôm nay mày có việc bận gì à Draken, sao tao thấy thông báo đóng cửa thế?

📞Draken: Xin lỗi vì đã không nói với mày trước, hôm nay tao có việc bận nên phải tạm thời đống cửa, dù gì hôm nay cũng rảnh rỗi thù mày cũng nên đi dạo chơi đâu đó đi, tao thấy dạo này mày làm việc nhiều rồi chắc cũng áp lực lắm.

📞Inui: Ừm, tao biết rồi, vậy thôi tao cúp máy nha.

*Tít-tít-tít*

"Đúng thật, cũng lâu rồi mình chưa đi đâu chơi cho khuây khỏa"_Inui

Bỗng điện thoại cậu run lên lần nữa, là tin nhắn của Takemichi

[Đoạn chat giữa Inui và Takemichi]
__________________________________
Takemichi: Này Inui, mày có muốn đi qua nhà tao chơi không? Có tao nè và có cả Chifuyu nữa!

Inui: Mấy giờ?

Takemichi: Nếu mày rảnh thì bây giờ cũng được, tại tao với Chifuyu đang đi ở gần nhà mày nè.

Inui: Ừm, tao biết rồi, mày đứng đó đợi đi.

Takemichi: Ok, vậy tao đợi mày ở đường *** nha.
__________________________________

Cậu cất điện thoại vào túi rồi bắt đầu đi về phía chỗ hẹn.Đi một hồi thì cũng đã thấy hai bóng dáng của hai người kia bên ga tàu điện ngầm. Cậu liền chạy đến phía bên hai người kia. Một hồi sau thì cả ba đều yên vị ngồi trên tàu điện ngầm. Xung quanh đó người rất đông đúc, có người già, người trẻ và cả trẻ con nữa. Nơi cậu đang ngồi hiện tại có một đứa bé chứ chạy lung tung khiến cho mọi người cảm thấy rất khó chịu. Cậu cũng vậy, cậu nghĩ nên hỏi xem phụ huynh của em ấy đâu mà để cho em chạy lung tung như thế và cậu đã quyết định làm chuyện đó.

"Này em ơi, ba mẹ của em đâu rồi?"_Inui

Cảm thấy đứa bé không chịu trả lời thì cậu quyết định hỏi thêm lần nữa.

"Ba mẹ em đâu rồi?"_Inui

Đáp lại cậu là một cái đạp thẳng vào chân và một cái lè lưỡi của thằng bé. Chifuyu và Takemichi thấy vậy cũng không thể để yên, Chifuyu nắm lấy áo của thằng bé nhằm để nó đừng rời đi để dạy dỗ.

"Nè em biết làm vậy là hỗn lắm không hả, mau xin lỗi bạn anh đi!"_Chifuyu

Đột nhiên thằng bé khóc òa lên không lý do, rõ ràng nó là người sai trước nhưng lại khóc như thể mình là người vô tội.Thằng bé cứ khóc không ngừng khiên cho mọi người chú ý đến ba người cậu. Phía ba người kia thì lúng túng không biết phải làm gì bỗng dưng có một người phụ nữa tầm 42 tuổi bước đến và vả thẳng vào mặt của Chifuyu một cái thật mạnh khiến cho mọi người xung quanh lại chú ý một lần nữa. Người phụ nữa đó khá to con nên lực tay cũng khá mạnh khiến cho mặt của Chifuyu sưng đỏ lên. Takemichi thấy vậy cũng không để yên liền lên tiếng.

"Cô là mẹ của thằng bé này đúng không ạ!"_Takemichi

"Đúng! Là tôi!"_người phụ nữ

"Dạ thưa cô là thằng bé này nãy giờ nó cứ chạy lung tung nên bạn cháu mới lại hỏi chuyện nhưng thằng bé nó còn thái độ với bạn cháu và còn đạp chân bạn cháu nữa ạ!"

"Đúng rồi đấy, tôi ngồi đây nãy giờ nên thấy tất cả, cô chưa tìm hiểu mọi chuyện rõ ràng đã đánh thằng bé đến sưng cả mặt rồi"_ông cụ ngồi kế bên lên tiếng.

Sau đó thì mọi người ai nấy đều góp lời vào khiến cho người phụ nữ ấy cảm thấy nhục nhã rồi ôm con đi ra chỗ khác không một lời xin lỗi. Thằng bé thì cứ nhìn chăm chăm vào ba người kia bằng ánh mắt căm hận. Xong mọi chuyện thì hai cậu bắt đầu quay qua hỏi thăm về vết thương của Chifuyu. Nó bây giờ sưng phù lên chỉ cần đụng nhẹ thôi cũng đã có cảm giác đau rồi.

"Mày cố gắn chờ đến nhà tao đi rồi tao sẽ chườm đá mày"_Takemichi

"Cảm ơn mày nhiều Takemichi, phiền mày rồi"_Chifuyu

"Không sao đâu, dù gì mày cũng là cộng sự của tao mà"_Takemichi

"Mà chân mày còn đau không Inui?"_Takemichi

"À không sao đâu, thằng bé còn nhỏ nên lực cũng nhẹ thôi"_Inui

"Ừm vậy thì tốt rồi"_Takemichi

Sau một hồi ngồi trên tàu điện ngầm thì cũng đã tới nơi, cả ba người rời khỏi ga tàu mà tiến đến phía nhà của Takemichi
__________________________
Phát hiện có người vừa học vừa đọc truyện nè, nhìn gì nữa bấm bình chọn cho tôi đi:33

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me