LoveTruyen.Me

Gb Tinh Nhan Cua To Tong

Sáng hôm sau Chu Ân thức dậy thật sớm để chuẩn bị. Bà chị đại diện hôm nay khác hẳn mọi ngày, từ trang phục cho đến biểu cảm đều vô cùng chuyên nghiệp. Đứng dưới đường nhìn lên tòa nhà của công ty giải trí Thuỵ Khôi, Chu Ân cảm thán.

Ba tháng rồi cậu mới quay lại đây. Xa lạ quá!

"Một lát nữa vào trong cậu chỉ cần ngồi yên lặng ở một bên xem tôi biểu diễn là được. Rõ chưa?"

Nhìn tinh thần của đối phương như vậy, Chu Ân cũng ngại phá hỏng tâm tình của chị ta. Cậu cười tươi tỏa nắng, siết nắm tay làm động tác cố lên: "Chị có thể làm được mà. Mặt dày vô địch!"

Người đại diện cười ha hả, vừa quay mặt đi liền chửi thầm: "Thằng ranh."

Hai người cùng tiến vào trong sảnh chính, ngay lập tức, sự xuất hiện của Chu Ân thu hút ánh mắt của vô số người. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt bất ngờ như thấy quỷ mà nhìn cậu.  Chu Ân chống đỡ tất cả, từng bước vững như núi.

Đến gần thang máy chờ cửa mở, nghênh đón cậu là gương mặt đáng ghét của Duy Minh.

Duy Minh thấy cậu xuất hiện ở đây, bất ngờ giấu không được: "Chu Ân? Cậu đến đây làm gì?"

Chu Ân cười khẽ, gương mặt cậu cũng bởi vì nụ cười này mà bừng sáng.

"Công ty là của chung, đương nhiên là tôi cũng có quyền được đến."

Nhìn trợ lý nhỏ bên cạnh mình bị Chu  n hớp cả hồn, lại thêm cái thái độ của Chu Ân, Duy Minh khó chịu ra mặt: "Của chung?"

Anh ta liếc nhìn người đại diện mình tìm đến cho Chu Ân đang lạnh lùng đứng bên cạnh, Duy Minh lập tức nhắm tới đối phương: "Chị Bửu? Có ý gì đây?"

Dù sao việc chị ta bị anh mua chuộc cũng không phải chuyện bí mật gì, Duy Minh không ngại ngần mà hỏi thẳng.

Nhưng tiếc là chị Bửu đã quỳ gối trước tư bản bự hơn.

"Có ý gì? Như cậu ta vừa nói đó, công ty là của chung. Lại không phải do cậu mở, kênh kiệu cái gì?" Chị Bửu đẩy thẳng mấy người ra khỏi thang máy, một người một cõi chiếm lĩnh giang sơn: "Tinh Ân, đi thôi."

Chứng kiến sức công phá dữ dội của nô lệ đồng tiền, Chu Ân liếc nhìn Duy Minh rồi nhún vai, tươi cười thảo mai bước vào thang máy. Cửa đóng lại, trên tấm kính chiếu rõ gương mặt vặn vẹo của Duy Minh.

"Ha? Lại không phải do cậu mở?" Duy Minh nhại lại lời chị Bửu vừa nói, sốc đến không khép được mồm: "Điên rồi điên rồi, chị ta điên rồi!"

Duy Minh siết nắm tay, tức giận đến bốc khói. Rốt cuộc cậu ta làm bằng cách nào mà có thể khiến nô lệ tiền tài như chị Bửu có thể đứng về phía cậu ta?

-

Chu Ân đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng tròn trịa của người đại diện vừa nghĩ vừa nói: "Chị trở mặt thẳng với anh ta vậy mà được à?"

Chị Bửu nghiêng đầu nhìn cậu rồi cười nhạt: "Chẳng phải cậu đang hả dạ lắm à? Nếu cảm thấy vui rồi thì đừng ý kiến gì hết."

Chu Ân không đáp lại.

Rõ ràng là cậu rất ghét cái tính gió chiều nào theo chiều nấy của chị ta, nhưng hôm nay thái độ của đối phương lại khiến cậu vô cùng hả dạ.

Dù vậy, nhưng cậu vẫn sẽ không quên vì lý do gì mà đối phương lại hành xử thế này đâu. Tất cả đều là vì tiền và quyền lợi mà thôi.

Thật chán ghét!

Trước khi mọi chuyện bị vạch trần, cậu cần giải quyết "người đại diện" này một cách triệt để.

Thang máy kêu tinh một tiếng, hai người cùng tiến vào tầng lầu của giám đốc quản lý.

Thư ký giám đốc thấy hai người, mỉm cười nói: "Hai người đến rồi, giám đốc Khải đang chờ ở trong đó!"

"Tinh Ân!"

Vừa vào cửa, giám đốc Khải đã lao tới bắt tay cậu đầy thân thiết.

Chu Ân giật mình, gật đầu chào hỏi một cách ngượng ngịu: "Giám đốc Khải."

Giám đốc Khải là một ông chú bụng bia hói đầu, vừa nghe Chu Ân chào hỏi xong liền cười ha hả: "Xem ra vài tháng này nghỉ ngơi có ích ấy nhỉ? Trông cậu đẹp trai hẳn ra!"

Chu Ân kéo khoé môi. Còn nghỉ ngơi cơ đấy...

"Vâng, nhờ phước ngài."

"Ha ha ha."

Hai người nhìn nhau cười, trên gương mặt toàn là sự giả tạo.

"Ngồi đi." Giám đốc Khải chỉ tay vào bàn trà, chờ ba người an vị, hắn mới bắt đầu nói: "Ân à, mấy tháng trước cậu gặp chuyện, công ty cũng muốn ra sức giúp cậu rửa sạch scandal. Nhưng mà lúc đó phản ứng của mọi người dữ dội quá nên công ty chỉ đành phải làm cậu nghỉ ngơi vài tháng. Bây giờ mọi chuyện cũng lắng xuống rồi, cậu nói xem thử bây giờ nên làm sao?"

"Chuyện này thì –"

"Bây giờ nên đưa cậu ấy vào đoàn phim thôi. Chỉ cần sản phẩm tốt, cư dân mạng sẽ dần phai nhạt chuyện trước kia."

Chu Ân đang định nói không ngờ lại bị chị Bửu cướp lời. Cậu liếc mắt nhìn chị ta, đổi lại là một ánh mắt ám chỉ thản nhiên. Chu Ân trầm sắc mặt, đúng là cậu muốn đóng phim, nhưng nếu bây giờ mà đi đóng phim thì chẳng khác nào nói rằng scandal đó là thật.

"Nếu đã muốn như vậy thì..." Giám đốc Khải chuẩn bị quyết định thì Chu Ân lại cắt ngang: "Trước tiên phải làm rõ tin đồn đã."

Cậu đột nhiên lên tiếng khiến cả hai người đều đồng thời nhìn qua. Giám đốc Khải thì ngỡ ngàng, còn chị Bửu là cảnh cáo.

"Tinh Ân!"

Chu Ân mặc kệ đối phương, cười nói tiếp: "Tin đồn đó căn bản không có thật, giám đốc Khải, ngài xem chuyện thuê người phân tích tấm ảnh đó thế nào? Dù sao đó cũng không phải là tôi, cho nên ta cứ nhờ chuyên gia ra phân tích thật giả thôi."

Tới lúc phân tích ra là ai thì cậu không biết đâu.

Giám đốc Khải liếc nhìn chị Bửu, đối với cậu cười gượng, thái độ ngập ngừng: "Chuyện này..."

"Chuyện thanh minh là không cần thiết. Chuyện đã qua rồi, đào lại chỉ càng khiến người ta mắng thêm thôi!" Chị Bửu dứt khoát lên tiếng nói cực kỳ đanh thép, từ thái độ cho thấy rõ bản thân không đồng ý với ý kiến mà cậu đưa ra.

Nhưng Chu Ân lại vô cùng không thích mang tội trên đầu, trong khi đây lại còn là vu khống. Cậu bất chấp tất cả chỉ vì giải quyết cái scandal này, vậy mà bây giờ chị ta lại bảo với cậu rằng đào lên lại sẽ chẳng ích gì?

Không!

Đối diện với hai con người cầm đầu gây khó dễ, Chu Ân khẽ cười, tung ra con bài chí mạng:  "Nếu vậy thì tôi đành nhờ Tô tổng làm việc ấy rồi."

Chu Ân vốn không muốn đề cập tới Tô Cẩm san dù chỉ một lần, nhưng tình huống này thì cậu không thể không nhắc.

Giám đốc Khải giật mình. Lỡ Tô Cẩm San mà ra tay thì bên kia chắc chắn đi đời, lúc đó phía ông ta cũng...

Giám đốc Khải nghĩ xong mà lạnh sống lưng, ánh mắt nhìn về phía Chu Ân cũng trở nên e dè hơn hẳn. Tô Cẩm San mê mặt đẹp tới mức nào chứ, lấy cái bản mặt này qua vài lần gặp đã trở thành tình nhân, ai biết được tương lai cậu ta có trở thành Tô tiên sinh thứ hai hay không?

Người này căn bản là một củ khoai lang bỏng tay nha!

Thái độ của giám đốc Khải xoay 180 độ, nhìn cậu cười nói ngọt xớt: "Ân nói rất đúng, chúng ta nên giải quyết scandal trước!"

"Giám đốc!"

Chị Bửu khó hiểu nhìn đối phương, ánh mắt như biết nói: Ông nói cái quái quỷ gì vậy? Chuyện ban đầu đã nói rồi mà?

Giám đốc Khải e hèm một tiếng, không thèm để ý đến chị ta: "Chuyện này cậu đừng lo, công ty sẽ giải quyết êm đẹp cho cậu. Đảm bảo sẽ xong việc trong hôm nay!"

Người đại diện thì cay cú, còn Chu Ân thì vừa lòng mà cười. Cậu đứng dậy, bắt tay với giám đốc Khải thể hiện sự chân thành: "Toàn bộ đều nhờ ngài. Vậy tôi đi trước đây, trông chị Bửu có vẻ còn nhiều tâm sự muốn nói với ngài lắm đấy!"

Giám đốc Khải xua tay bất đắc dĩ, cười thân thiết vỗ vai cậu tiễn ra tới tận cửa: "Cậu đi về trước nhé! Tôi sẽ làm việc ổn thỏa với người đại diện của cậu cho!"

Chu Ân vừa đi vừa cười, cuối cùng còn không quên nhìn người đại diện chào tạm biệt: "Chào chị tôi đi."

Chị Bửu: Nhìn cái bản mặt đắc ý đó mà xem, tức chết người.

——

Chương sau hai người gặp lại, chuẩn bị ký hợp đồng. Hợp đồng gì cũng biết roài 😛

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me