Giac Chuy Chuy Doan Sung Cuoc Song Vui Ve Cua Cung Tam
"Đệ thay đổi rồi." Bên hồ giặt đồ của Vũ cung, Vân Vi Sam đang cúi đầu thoa bồ kết lên y phục của Cung Viễn Chủy, bỗng nhiên nói một câu như vậyCung Viễn Chủy nhíu mày, thăm dò liếc nàng một cái. Vân Vi Sam theo đó nở nụ cười"Chưa ai từng nói sao, lúc Viễn Chủy đệ đệ nhíu mày, rất đáng yêu."Vì câu đáng yêu kia, nếp nhăn ở mi tâm Cung Viễn Chủy càng sâuHạ nhân bình thường thấy biểu tình này của cậu, sợ là sớm sợ tới mất năng lực nói, Vân Vi Sam lại giống như chưa chơi đủ, tiếp tục nói"Là thật, có lẽ, chỉ là mọi người đều hiểu trong lòng, không nói ra mà thôi. Đệ bình thường nghiêm túc, khiến người cảm giác lạnh như băng, nhưng lúc đệ cảm thấy hoang mang, hoặc là chưa thể phản ứng kịp chuyện gì, đệ sẽ theo bản năng nhíu mày, Viễn Chủy đệ đệ lúc đó khó có khi lộ ra bộ dạng không phòng bị, ngây thơ ngốc nghếch, thực sự khó thấy.""Nói nhiều." Không biết có phải ngượng ngùng không, Cung Viễn Chủy lại chỉ đơn giản mắng ra hai chữ kia liền nghiêng đầu, chọc ý cười trên mặt Vân Vi Sam càng sâu"Kỳ thực y phục này cũng không khó giặt, nhưng ta lại chỉ hy vọng nó mãi mãi giặt không sạch mới tốt. Dù sao, trước đây chúng ta vẫn chưa từng có cơ hội nói nhiều như vậy." Vân Vi Sam nói"Chẳng qua là tiểu Hắc nôn lên, y phục bình thường mà thôi, không giặt cũng vậy. Nếu tỷ không giặt được, ta không cần y phục nữa là được." Cung Viễn Chủy trả lời"Khó mà được." Vân Vi Sam lắc đầu, "Viển Chủy đệ đệ mặc đồ mới đẹp như vậy, nếu bộ đồ mới không có nữa, không biết có bao nhiêu người không vui, bây giờ ta đang giặt y phục, chỉ có thể ủy khuất đệ mặc y phục cũ của Chấp Nhẫn, nếu đệ bây giờ vứt lại y phục, ở trước mặt của mọi người, mặc y bào của Chấp Nhẫn ra khỏi Vũ cung, sợ là những người đó không phải chỉ đơn giản là không vui."Lời này của Vân Vi Sam, lời tựa nghìn cân, giọng điệu thoạt nghe mềm mại vô hại, lại chọc cho Cung Viễn Chủy mặt mũi đỏ bừng, dường như sắp xin tha"Được rồi." Cậu không nhịn được cúi đầu, cắt ngang lời Vân Vi Sam, "Ta cần y phục.... Ta ở đây chờ tỷ giặt xong.... còn không được sao ?"Vì lần này bị người bắt chẹt, lúc Cung Viễn Chủy nói không kiềm chế được hất cằm lên chút, Vân Vi Sam nhìn, cảm thấy mỹ mãn, lại gần, chớp mắt với cậu"Thật ngoan."Cung Viễn Chủy bị nàng trêu đùa không nhẹ, ngồi lên y phục của Cung Tử Vũ, tức giận nghịch ngón tay nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhấc lên gương mặt từ trong trường y đen như lông quạ"Tỷ.... chẳng lẽ dựa vào bản lĩnh dịu dàng này, nắm lấy Cung Tử Vũ ?""Ta nắm được rồi sao ?" Vân Vi Sam bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, lại quay đầu nhìn Cung Viễn Chủy"Nếu ta thực sự nắm được Chấp Nhẫn, vậy bây giờ đệ nên gọi ta là Chấp Nhẫn phu nhân, hoặc gọi ta một tiếng tẩu tử mới đúng. Nhưng Viễn Chủy đệ đệ, lâu như vậy rồi, lại chưa nghe đệ gọi ta như vậy.""Ta ----" Cung Viễn Chủy mở miệngNếu đổi thành Cung Tử Vũ nói như vậy với cậu, cậu lập tức một cái tát dán lên mặt đối phươngNhưng cậu từ nhỏ mất mẫu thân, Cung Thượng Giác nuôi cậu cũng mất song thân, Giác cung thêm cả Vũ cung cũng không có bao nhiêu nhân khí, vì vậy cậu từ nhỏ không biết ứng phó với nữ nhân, lúc nhỏ có bóng ma tâm lý với Cung Tử Thương, Thượng Quan Thiển tới lại cả ngày bị đối phương chọc ngoáy, bây giờ người đùa giỡn cậu đổi thành Vân Vi Sam, Cung Viễn Chủy phát hiện mình cư nhiên vẫn chỉ biết "Ta ta ta" mà ngậm bồ hòn, không khỏi vừa tức giận vừa ủy khuất. Sau một lúc lâu, như cam chịu, quay mặt sang, vừa tức giận vừa gọi Vân Vi Sam một tiếng "Tẩu tử...."Vân Vi Sam cầm y phục của Cung Viễn Chủy, phát ra một tiếng hét hưng phấnCung Viễn Chủy nhìn nàng như nhìn người bệnh"Tỷ hét cái gì....""Đổi thành ai nghe thấy một tiếng vừa rồi cũng sẽ không bình tĩnh được đi. Tối nay ta cũng có thể khoe một trận với Chấp Nhẫn đại nhân rồi, hóa ra được Viễn Chủy đệ đệ gọi là cảm giác này, Cung Thượng Giác cũng quá không hào phóng rồi, mấy năm nay một mình huynh ấy giấu thứ tốt như vậy, cũng không nói với mọi người một tiếng."Cung Viễn Chủy nghe Vân Vi Sam nói, có chút bất mãn"Tỷ nháo ta thì nháo, không được nói ca ta."Lại đổi lấy một tiếng thở dài của Vân Vi Sam"Thắng rồi, thắng rồi. Coi như thắng rồi."Cung Viễn Chủy không hiểu, nhướn mày nhìn nàngVân Vi Sam hắng giọng"Đệ kỳ thực cũng chưa gọi Thượng Quan Thiển như vậy đi ?"Đây vẫn là lầ đầu tiên sau khi kết thúc trận chiến kia, có người to gan nhắc tới cái tên này trước mặt Cung Viễn ChủyBình thường, sự tồn tại của Thượng Quan Thiển là cấm kỵ ở Giác cung, Cung Viễn Chủy lại nhớ tới một chút ký ức vụn vặt, trong lòng liền khó chịuVân Vi Sam vào lúc này lớn mật như vậy, sắc mặt cậu âm trầm xuống mắt thường có thể nhìn thấy"Không được nhắc tới nữ nhân kia." Cậu nóiVân Vi Sam hiểu rõ, gật đầu"Đệ xem, thái độ của đệ với nàng ta rất khác. Đệ chịu gọi ta một tiếng tẩu tử, lại ngay cả nhắc tới cũng không chịu nhắc tới nàng ta, không phải vì đệ phân biệt yêu ghét giữa ta và Thượng Quan Thiển, mà là vì.... thái độ của đệ đệ đối với Chấp Nhẫn đại nhân và Giác công tử khác nhau.""Có ý gì ?""Ý là, đệ kỳ thực cũng không quan tâm mình đột nhiên thêm một tẩu tử, Viễn Chủy đệ đệ, đệ chỉ đặc biệt quan tâm chuyện liên quan tới Cung Thượng Giác mà thôi."Cảm giác bị người vạch trần cũng không tốt, nhất là bị Vân Vi Sam từng là thích khách của Vô Phong vạch trần, khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy có chút mất mặtThực sự rõ ràng như vậy sao.... Cậu oán thầm, đồng thời muốn dựa vào mạnh miệng tới thay đổi câu chuyện"Sao tỷ đột nhiên nói với ta cái này là muốn làm gì ?""Vì đệ thay đổi rồi." Vân Vi Sam lại lặp lại lời này, "Đệ không phát hiện sao ? Trước đây, đệ yêu ghét dường như đều vây quanh Giác công tử. Vì Thượng Quan Thiển ở bên cạnh huynh ấy, đệ liền ghét Thượng Quan Thiển, vì Giác công tử gọi đệ là Viễn Chủy đệ đệ, đệ không cho phép người khác gọi đệ là Viễn Chủy đệ đệ. Nhưng ta vừa rồi gọi đệ tám lần, đệ cũng không phản bác ta. Ta cảm thấy, đây là đệ sau khi thay đổi, tốt hơn một chút. Bất luận thế giới của người nào cũng không nên chỉ vây quanh một người, đừng đẩy những người khác ra.""Nực cười, thế giới của ta thế nào, tỷ thực sự quan tâm sao ?" Cung Viễn Chủy lẩm bẩm"Nói thật, ban đầu cũng không quan tâm như vậy." Vân Vi Sam trả lời, "Nhưng bây giờ ta là thê tử của Chấp Nhẫn đại nhân, mà đệ, là đệ đệ của Chấp Nhẫn đại nhân, đương nhiên là quan tâm."Cung Viễn Chủy hơi có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Vân Vi Sam. Biểu tình này chọc cười Vân Vi Sam"Đệ không phải quên chuyện này rồi chứ ?" Nàng cười nói, "Ngoại trừ Giác công tử, Chấp Nhẫn đại nhân cũng là ca ca của đệ. Chàng ấy quan tâm tới ánh mắt của đệ, vì một hai câu châm chọc của đệ mà thực sự bị tổn thương, cũng sẽ vì một chút tán thành của đệ mà thực sự vui vẻ. Giống như đệ quan tâm Giác công tử, Chấp Nhẫn cũng quan tâm đệ.""Cho nên tỷ tới làm thuyết khách ?" Cung Viễn Chủy hỏiVân Vi Sam lắc đầu"Ta không muốn thay đổi ai. Ta chỉ là đơn thuần, hy vọng Chấp Nhẫn đại nhân có thể vui vẻ chút mà thôi. Kỳ thực đệ bây giờ cũng không ghét chàng ấy như vậy đúng không ? Vậy ngại gì mà không thân thiết với chàng ấy chút ?"Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm Vân Vi Sam, sắc mặt như có chút động đậy"Nghĩ cái gì vậy ?" Vân Vi Sam hỏiCung Viễn Chủy mím môi, rũ mắt tránh đối diện với nàngSau một lúc lâu, một câu nhỏ tới dường như không thể nghe thấy bay vào trong tai Vân Vi Sam"Vì sao không phải là tỷ....""Cái gì ?" Vân Vi Sam lại gần. Đúng lúc thấy rõ Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày, gương mặt quấn quýt"Đôi khi.... ta nghĩ, nếu người trước đây gả cho ca ca không phải là Thượng Quan Thiển, mà là tỷ, thì tốt rồi...."Vân Vi Sam mở to mắt"Ta biết. Thượng Quan Thiển cũng không phải thực sự yêu ca ta, có lẽ có một chút, nhưng một chút tình cảm này cũng không đơn thuần. Nàng ta không giống tỷ, cam nguyện vì Cung Tử Vũ mà phản bội Vô Phong, tự tiến vào nguy hiểm, cũng sẽ không đặt an nguy của ca ta lên trước mình. Ta ghét nàng ta, cũng không chỉ vì ca ta chọn nàng ta, mà là cảm thấy tình cảm của nàng ta quá hạn hẹp, quá ích ỷ, không xứng với ca ta. Nhưng.... tuy các tỷ đều nói ta còn nhỏ, không hiểu nữ nhi tình trường, nhưng ta cũng biết, trong tình cảm, không có nếu như, đúng không ?"Vân Vi Sam dừng một chút, buông y phục trong tay ra, lau tay ướt lên vạt áo mình, nhẹ nhàng giơ tay lướt qua gò má Cung Viễn Chủy, vén một sợi tóc vì Cung Viễn Chủy cúi đầu mà rũ xuống, kéo ra sau tai"Đây cũng không có gì khác. Bất luận ta trước đây lựa chọn ai, ta đều là tẩu tẩu của đệ. Bây giờ, cũng coi đệ giống như đệ đệ ruột của mình.""Nhưng Cung Tử Vũ bây giờ rất vui." Cung Viễn Chủy thấp giọng nói"Sao đệ biết Cung Thượng Giác bây giờ chắc chắn là không vui ?" Vân Vi Sam đột nhiên hỏi, "Đệ gần đây, không phải vẫn luôn trốn tránh Giác công tử sao ?"Một câu của Vân Vi Sam khiến Cung Viễn Chủy chợt quay đầu qua, hai mắt cậu mở lớn, thần sắc không thể tin được, khiến Vân Vi Sam không nhịn được che miệng cười"Viễn Chủy đệ đệ vẫn thực sự là tâm tư gì đều viết trên mặt, đệ vừa rồi muốn hỏi, làm sao ta nhìn ra, đúng không ? Kỳ thực.... mọi người ai mà không nhìn ra. Mấy ngày nay, đệ chạy hết núi sau, Thương cung, Vũ cung, doanh thị vệ, tuy thoạt nhìn tính cách thoải mái hơn, nói nhiều hơn với chúng ta một chút, nhưng mỗi lần lúc đệ quấn lấy những người khác hỏi chuyện, lại có cái nào không liên quan tới Giác công tử.""Ta...." Cung Viễn Chủy do dự một chút, "Ta chỉ không muốn quấy rầy ca ca. Ta biết huynh ấy còn chưa buông xuống, muốn cho huynh ấy chút thời gian.""Trên thế giới này có một số người, tuy thoạt nhìn bất khả chiến bại, nhưng kỳ thực trong lòng cũng không phải tu luyện tới như sắt đá. Giống như Viễn Chủy đệ đệ, tuy bên ngoài là nhỏ tuổi nhất, lúc quan tâm tới người khác, tâm tư lại có thể tinh tế hơn bất cứ ai khác. Quan tâm tất loại, chẳng lẽ đệ không nghĩ, có một số người, một số việc, không dựa vào ảnh hưởng của bên ngoài, đệ chỉ để huynh ấy một mình ở tại chỗ, kỳ thực người kia không thể hoàn toàn dựa vào bản thân mà nghĩ thông suốt sao ?""Nhưng ta, không giúp được.""Rất nhiều lúc, sự tồn tại của đệ cũng đã có ý nghĩa." Vân Vi Sam trả lời, "Giống như mặc kệ trước đây đệ có mạnh miệng hay không, luôn nhấn mạnh bông Xuất Vân Trùng Liên đưa cho Chấp Nhẫn kia không liên quan tới đệ, cũng sẽ không thay đổi được đối phương vì vậy mà cảm động. Từ ngày đầu tiên ta vào Vũ cung, chàng ấy cũng đã là Chấp Nhẫn, nhưng ta chưa từng thấy chàng ấy vì nhận được vị trí này mà vui vẻ một lúc nào, cho dù trong Cung môn cũng có người thân bằng lòng ủng hộ chàng ấy, cho dù các trưởng lão núi sau cũng đều đứng ở bên chàng ấy, mãi tới.... mãi tới khi đệ và Giác công tử lần lượt chấp nhận chàng ấy, ta mới cảm giác trọng trách nặng nề kia được gỡ xuống. Chàng ấy kỳ thực cho tới bây giờ đều đặc biệt coi trọng thái độ của các đệ, có lẽ, chờ lần sau, Cung môn xảy ra biến cố gì nữa, lúc Chấp Nhẫn đại nhân sứt đầu mẻ trán, một tiếng Tử Vũ ca ca của đệ sẽ giúp được chuyện lớn. Chúng ta có muốn đánh cược không ?""Vì sao tỷ nói với ta những cái này, vì sao đối với ta tốt như vậy ?" Cung Viễn Chủy không nhịn được hỏi"Đệ muốn nói, không hiểu vì sao có người quan tâm tới đệ, vì đệ cho tới nay cũng chỉ quan tâm Giác công tử, cũng không quan tâm tới chúng ta, đúng không ?"Cung Viễn Chủy do dự gật đầu"Trước đây có lẽ là vậy, nhưng nếu bây giờ vẫn là như vậy, đệ sẽ không hỏi ta câu hỏi vừa rồi." Vân Vi Sam trả lời"Ta từng nói, đệ thay đổi rồi, mà ta thực sự thích Viễn Chủy đệ đệ bây giờ hơn. Ta có một suy nghĩ, không biết đệ có bằng lòng nghe không ?"Cung Viễn Chủy trầm mặc một lúc, nghiêm túc nhìn Vân Vi Sam"Tỷ nói, tẩu tử...."Vân Vi Sam chớp mắt, trong hốc mắt bỗng nhiên đỏ nhàn nhạtNàng nhẹ nhàng đáp một tiếng, cầm tay rũ bên người của Cung Viễn Chủy"Có lẽ.... đối với Giác công tử bây giờ mà nói, để huynh ấy chú ý tới sự thay đổi của đệ, là cách tốt nhất giúp huynh ấy bước ra. Người còn sống, luôn học được cách nhìn về phía trước."--------------------------------------------Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me