Giao Dich Danh Mat Trai Tim Cua Trum Xa Hoi Den An Tam
CHƯƠNG 13: ĐÊM VUI THÚ
Hắc ám, đều sẽ dùng loại mùi vị nhẹ dịu và mập mờ để thể hiệnĐêm lạnh lẽo, đằng sau dáng vẻ dịu dàng là một con yêu quáiTừ từ xâm chiếm lấy sự kiên định và lý trí của con ngườiChìm đắm dường như đã trở thành cảm xúc duy nhất...***Thang máy tư nhân lập tức đi thẳng lên phòng tổng thống. Cơ thể mềm mại của Thượng Quan Tuyền như dính lên người Lãnh Thiên Dục. Cô cảm thấy đầu óc cực kì choáng váng, trái tim cũng nhảy nhót loạn lên.Từ sau khi ra khỏi hộp đêm đến lúc lên xe và tới đây, người đàn ông này không hề nói một câu nào hết. Hắn chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn cô. Dù chỉ vậy thôi nhưng Thượng Quan Tuyền vẫn có cảm giác như bị hàng trăm mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào người mình.Nhưng người đàn ông vẫn còn có chút tình người, trong lúc đi bộ, hắn ta vẫn vòng tay ôm eo đỡ lấy cô, nhưng mà...Cái đầu nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền cọ xát lên người Lãnh Thiên Dục khiến cô cảm nhận được rõ ràng sự bé nhỏ của mình so với dáng người cao lớn của hắn. Cô cố kiễng chân lên cũng không đứng tới vai hắn, muốn dựa vào vai hắn cũng rất khó.- Này...Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, sau đó đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên ngực hắn, vỗ vỗ mấy cái lên đó...- Anh là người luyện võ à?Cô chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự. Chỉ cần nhìn người đàn ông này thôi cũng khiến cô cảm thấy rất quen thuộc nhưng không biết đã từng gặp ở đâu .Thượng Quan Tuyền cố gắng nhớ lại nhưng vì men rượu khiến cô không thể tập trung tinh thần được!Lãnh Thiên Dục cúi đầu nhìn cô gái cả gan "chà đạp" cơ thể mình, khi thấy bộ dạng say đến mức không còn biết gì nữa của cô thì hắn nhíu chặt mày lại.Xem ra hắn điên thật rồi, chỉ vì đôi mắt cô trông giống với người hắn đã từng gặp nên hắn không ngại bỏ ra một đống tiền để đưa cô về khách sạn. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ như được mở mang tầm mắt của Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng có thể tưởng tượng ra nếu Lăng Thiếu Đường biết chuyện này thì sẽ giễu cợt hắn đến mức nào.Nhưng đôi mắt của cô khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, giống như đêm mười năm trước vậy, đôi mắt trong veo của cô bé đó khiến hắn thấy rung động.Nhưng, cô có thể là cô bé kia sao? Hắn không dám khẳng định, nhưng hắn biết rõ một điều rằng cô gái này không hề khiến hắn thấy chán ghét.Cửa phòng tổng thống được mở ra, khung cảnh xa hoa bên trong khiến người ta phải tặc lưỡi. Tấm thảm lông dày màu trắng phủ kín khắp căn phòng, bức tường gạch rộng lớn được thay thế bằng cửa kính, hoàn toàn có thể ngắm nhìn cảnh đêm của đô thị phồn hoa một cách chân thực nhất. Dưới bóng đêm, ánh đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng dịu dàng khiến không khí như có phần mập mờ.Vậy mà...- Vào đi!Sau khi vào phòng, Lãnh Thiên Dục tùy ý cởi cúc áo sơ mi, để lộ ra một phần lồng ngực màu lúa mạch rắn chắc và khỏe mạnh...Khi hắn thấy cô gái kia không chịu bước vào phòng liền lạnh lùng lên tiếng.Thượng Quan Tuyền đang say rượu buộc mình phải tỉnh táo lại, coi như cô đang làm nhiệm vụ, nhưng mà...Cô không thể làm nổi!Nhất là khi nhìn thấy sự giá lạnh và khắc nghiệt của người đàn ông thì Thượng Quan Tuyền lại càng thêm sợ hãi, chỉ muốn trốn chạy! Đây là lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn chạy trốn!Trực giác mách bảo Thượng Quan Tuyền rằng người đàn ông này có thói quen đeo kính râm, bối cảnh của hắn ta nhất định không hề đơn giản!Cô gái này đang nghĩ gì vậy?Lãnh Thiên Dục nhướn hàng lông mày kiếm, đôi mắt ẩn sau chiếc kính râm bắt đầu mất kiên nhẫn.- Cô muốn đứng ngoài cửa cả đêm à? Đừng quên tôi đã bỏ ra một tỷ đô la để mua cô!Giọng nói của hắn giá lạnh đến thấu xương. Lời vừa dứt, hắn đã đi đến bên Thượng Quan Tuyền...Thượng Quan Tuyền cảm thấy cực kì áp lực. Cô cố nén cảm giác choáng váng, nắm chặt tay lên nắm đấm cửa...- Khoan đã...Khi Lãnh Thiên Dục đứng sát bên cạnh cô lại cảm thấy cực kì căng thẳng! Cô có thể cảm nhận rõ hơi thở sặc mùi nguy hiểm của người đàn ông này!Lãnh Thiên Dục chau mày lại, đôi mắt chim ưng ẩn sau chiếc kính cũng hơi nheo vào, nét mặt thâm trầm khó đoán giờ lại lộ ra sự hứng thú. Ánh mắt hắn sắc bén xuyên qua lớp kính nhìn chăm chú cô gái đứng trước mặt.Đôi đồng tử đen láy của cô trong đôi mắt trong veo nằm cân xứng trên khuôn mặt trái xoan nho nhỏ như hai hồ nước, không chút gió cũng chẳng có gợn sóng nào. Hàng lông mày đẹp được đặt khéo léo trên khuôn mặt xinh đẹp khiến cô toát ra một nét đẹp rất đặc biệt, nhưng...Hắn nghĩ đến việc một cô gái như thế này mà lại to gan lớn mật đến mức tự đem bán đấu giá chính bản thân mình trong hộp đêm lại cảm thấy cực kì bực tức!- Trước tiên tôi muốn xác nhận lại anh không lừa tôi! – Thượng Quan Tuyền cố gắng hắng giọng, khiến giọng mình trở nên bình tĩnh hơn.Đùa gì vậy? Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, đâu cần hồi hộp như vậy chứ?- Cô có ý gì? – Giọng nói lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục vang lên.- Một tỷ đô la! – Cô cũng cất giọng lạnh nhạt.Lãnh Thiên Dục nhếch mép, lần đầu tiên hắn thấy một cô gái dám công khai đòi tiền trước mặt hắn!- Qua đêm nay cô sẽ nhận được một tấm chi phiếu, số tiền tùy cô điền vào, nhưng...Hắn cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: "Tôi muốn kiểm tra hàng!"Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài đặt lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô. Đôi môi ấy còn tuyệt đẹp hơn cả đóa hoa hồng đang nở rộ, trong sự diễm lệ còn có nét thanh cao.Trái tim cô mất khống chế đập lệch một nhịp, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại. Nếu có thể thì cô nhất định sẽ vung tay đấm vào mặt hắn... nhưng không phải bây giờ!Cô thề, qua đêm nay, cô nhất định sẽ tự tay giết chết người đàn ông này!- Tôi muốn tiền mặt! – Thượng Quan Tuyền lại khó khăn lên tiếng lần nữa.Chi phiếu? Đùa nhau à? Lỡ không rút được tiền thì làm sao, cô có chuyện quan trọng cần dùng đến số tiền này!- Cô cần tiền à? Cho nên mới bán đấu giá bản thân mình?Lần đầu tiên Lãnh Thiên Dục quan tâm đến một người phụ nữ như vậy.Thượng Quan Tuyền mở to mắt, ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng chỉ thoáng qua rồi vụt tắt: "Hình như anh quản nhiều chuyện rồi đấy!"Lãnh Thiên Dục cứng đờ người lại, mãi không nói gì, chỉ nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt.Chắc là do ma xui quỷ khiến, hắn chỉ mua về một công cụ làm ấm giường mà thôi, vậy mà tự dưng hắn lại động lòng trắc ẩn!Lát sau, dường như Lãnh Thiên Dục đã hết kiên nhẫn, hắn cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại...- Sáng mai chuẩn bị cho tôi một tỷ đô la! – Giọng nói trầm thấp không mang theo chút cảm xúc nào.- Vâng! – Đầu bên kia cung kính đáp lời.- Chuyện cô muốn tôi đã làm rồi, đến lượt cô! – Giọng nói của Lãnh Thiên Dục cũng giống như hành động của hắn, đều vô tình và tàn nhẫn.Hắn đưa tay ra kéo cô vào trong ngực, thân thể cao lớn, rắn rỏi của người đàn ông cùng thân hình nhỏ bé và yếu đuối của cô gái tạo thành một khối hoàn toàn đối lập. Dáng hình cao lớn, ngang tàng của hắn như bao trùm lấy cơ thể lạnh lẽo như nước của cô. Cách một lớp áo sơ mi mỏng, hắn như đang miêu tả lại tư thái uyển chuyển của cô.Thượng Quan Tuyền cố nén cảm giác muốn đánh người đang dâng lên trong lòng. Hơn nữa, cô cũng đang đè nén tâm trạng rối loạn...- Khoan đã! – Cô theo bản năng muốn thoát khỏi lồng ngực hắn.- Cô phiền quá đấy! Muốn gì nữa?Lãnh Thiên Dục nghiêm nghị lên tiếng! Điên rồi, đúng là điên thật rồi! Hắn có vô số phụ nữ vây quanh nhưng chưa từng có người nào dám làm những việc giống cô!Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền trở nên nhợt nhạt khác thường, cô hít sâu một hơi:- Có thể... tắt toàn bộ đèn không?Giọng nói dịu dàng phảng phất như có như không, hàng lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy mờ mịt.Cô tình nguyện thực hiện trong bóng tối!Người đàn ông cao lớn rõ ràng hơi ngẩn ra. Sau đó hắn nhìn cô một lúc lâu. Lần đầu tiên hắn nghe theo lời của một cô gái, cầm chiếc điều khiển ấn xuống một nút, ngay sau đó cả căn phòng bị bóng tối bao phủ...- Ôm tôi... – Giọng nói của Thượng Quan Tuyền đầy mềm yếu.Lãnh Thiên Dục không biết tại sao nhưng trái tim lại như bị giọng nói mềm nhẹ ấy đâm vào, chưa bao giờ hắn có dành tình cảm thương hoa tiếc ngọc với bất kì người phụ nữ nào...Cánh tay cường tráng cứng nhắc ôm Thượng Quan Tuyền vào lòng. Sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô gái trong ngực liền dò vào trong áo sơ mi của hắn, động tác dù vụng về nhưng lại mang đến cho Lãnh Thiên Dục một cảm giác khác lạ.Thượng Quan Tuyền cũng không biết nên làm gì, ở phương diện này cô hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Nhưng cô không muốn người đàn ông đóng vai chúa tể trong trò chơi này...Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên gương mặt cương nghị của hắn, ngón tay mơn trớn khuôn mặt anh tuấn và kiên cường, rồi cô tháo chiếc kính râm đang đeo trên mắt hắn xuống...Chiếc kính rơi xuống tấm thảm trải sàn không phát ra tiếng động nào...Trong bóng tối, cô không nhìn rõ diện mạo của hắn nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở tràn đầy nóng bỏng phả ra trên đầu mình và ánh mắt đầy ham muốn chiếm đoạt...Thôi kệ!Cô nhắm mắt lại, chết thì chết!Bàn tay nhỏ bé hạ xuống, ôm lấy cổ hắn, sau đó cô kiễng chân, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên...Đôi môi đỏ mọng dịu dàng đặt lên đôi môi mỏng khêu gợi của người đàn ông...Chiếc lưỡi đinh hương thơm tho của cô vụng về phác họa đôi môi hắn, rõ ràng cô có thể cảm nhận được cơ thể người đàn ông đang cứng đờ. Ngay sau đó cơ thể cô liền bị người đàn ông bá đạo áp lên tường cạnh cánh cửa, hắn đổi bị động thành chủ động, cuồng dã cắn nuốt môi cô, xâm chiếm thân thể mềm mại của cô!Lãnh Thiên Dục cảm thấy hôm nay mình bị mê muội rồi! Những người phụ nữ lên giường với hắn đều biết rằng hắn không cho phép phụ nữ động vào môi hắn, lý do rất đơn giản, hắn sợ bẩn!Vậy mà khi đôi môi dịu dàng của cô gái này chạm vào, trong lòng hắn chợt le lói sự xúc động, tình nguyện hạ xuống lớp băng bao bọc trái tim mình bấy lâu này. Ngập tràn khoang mũi hắn đều là mùi rượu và hương thơm dịu nhẹ, không phải mùi nước hoa nồng nặc như của những người phụ nữ khác mà là hương thơm nhẹ nhàng, tự nhiên và rất dễ chịu.Cô rất trong sáng và đơn thuần khiến hắn không tự chủ được, tư thái cao ngạo trong nháy mắt liền sụp đổ... Hắn vòng tay siết chặt lấy cơ thể mềm mại như ngọc vào trong lòng. Lãnh Thiên Dục hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, nhưng cô càng như vậy lại càng kích thích bản tính muốn nắm giữ trời sinh của hắn!Hắn muốn cô, chỉ đơn giản là vậy!Mặc dù trước mắt hắn chưa rõ lý lịch của cô, dù hắn chưa thể xác định cô có đúng là cô bé mười năm trước hay không, dù hắn không biết vì sao cô lại phải bán đấu giá đêm đầu tiên của mình dù cô rất xem trọng nó, khiến hắn có cảm giác như mình đang tàn phá cây non... Nhưng hắn muốn có cô, hắn chưa từng có loại cảm giác này, đó là loại cảm giác muốn chiếm đoạt đến điên cuồng...Nụ hôn dũng mãnh, cuồng dã và đầy khí phách dường như muốn nuốt cả người cô vào bụng!Thượng Quan Tuyền luống cuống muốn trốn tránh nhưng lại bị bàn tay to của người đàn ông giữ chặt sau gáy...Lãnh Thiên Dục vốn là người quen hoạt động trong bóng đêm, đôi mắt hắn trong đêm đen sẽ càng trở nên nhạy bén hơn... Hắn vẫn yên lặng, đôi mắt trầm xuống, một bàn tay vẫn giữ chặt gáy cô, tay kia nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, hung hăng bóp mạnh...- A! – Nhân lúc cô kêu đau, đầu lưỡi dài bá đạo của hắn thành công tiến vào khoang miệng cô, công thành đoạt đất, chiếm lấy từng chút ngọt ngào một... Sau đó, hắn cúi đầu xuống, đặt từng nụ hôn xuống chiếc cổ mềm mại của cô, lưu lại từng cảm xúc và dấu ấn của riêng hắn.- Đau! – Thượng Quan Tuyền dù sao cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như thế này, cô sao có thể chịu nổi hành động mạnh mẽ như vậy.Đôi mắt đen của Lãnh Thiên Dục trong nháy mắt toát lên tia nguy hiểm như con dã thú đang săn mồi. Hắn hơi buông lỏng cô ra, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Chỉ như thế mà đã kêu đau rồi à? Cô chủ động trêu đùa tôi, kết quả... là sẽ đau hơn!"Khi mấy từ cuối cùng được cất lên, cánh tay hắn cũng thu lại, siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền. Cô kêu lên một tiếng, sau đó liền bị ném lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.CHƯƠNG 14: AI LÀ KẺ THỐNG TRỊ [18+]Ánh trăng phác họa hình dáng Lãnh Thiên Dục một cách mờ mờ ảo ảo khiến trái tim Thượng Quan Tuyền chấn động mạnh. Dường như dòng hồi ức mơ hồ nào đó hiện lên trong đầu, nhưng ngay lúc cô muốn với tay chạm vào nó thì lại bị hành động của Lãnh Thiên Dục ngăn lại...Hắn thong dong cởi cúc áo sơ mi ra, dáng người cao lớn tỏa ra khí chất mê người dưới ánh trăng sáng. Ngay sau đó, bàn tay to của hắn đặt lên cơ thể xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền...- Không... – Thượng Quan Tuyền thét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến lời của Niếp Ngân. Cô có quyền phản kháng sao?Cô nắm chặt lấy ga giường, từng đốt ngón tay trắng bệch cho thấy lúc này cô đang cực kì căng thẳng, cực kì sợ hãi!Lãnh Thiên Dục đang tháo thắt lưng chợt dừng lại, nở nụ cười lạnh lẽo: "Giờ cô hối hận rồi à? Quá muộn rồi...".Một câu nói tàn nhẫn như đang tuyên bố số phận đêm nay của cô!Hắn đã cởi bỏ hết quần áo trên người ra!Ngay sau đó, người đàn ông liền vùi đầu vào nơi trắng trẻo như tuyết của cô, lưu luyến bồi hồi... Những cọng râu lún phún nhẹ nhàng chạm vào da thịt mềm mại lưu lại từng vết màu hồng nhạt, mang đến cảm giác nóng hừng hực đến tê dại...Cả người Lãnh Thiên Dục tỏa ra hơi nóng, hắn hơi kinh ngạc trước sự ảnh hưởng của cô gái này đối với mình.- Cô bao nhiêu tuổi rồi? – Lãnh Thiên Dục nhướn đôi mắt đã nhuốm đỏ, giọng nói trầm thấp và nặng nề như bàn thạch.Thượng Quan Tuyền khó khăn trả lời: "Mười... mười tám tuổi!"Trái tim vốn lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô mới mười tám tuổi sao? Vẫn còn là trẻ con? Vậy mà hắn lại mất khống chế với một cô bé?!- Cô bé, thả lỏng chút đi! – Đây là lần đầu tiên hắn kiên nhẫn với một cô gái khi ở trên giường như vậy.Nếu đổi lại là mọi khi thì hắn đã mất hứng từ lâu rồi!Thượng Quan Tuyền thở hổn hển, không biết nên làm thế nào!Lãnh Thiên Dục di chuyển đầu lên bầu ngực căng tròn của cô, cúi đầu dùng sức mút thỏa thích! Hắn in từng dấu ấn lên dáng hình người con gái xinh đẹp, từng vết hôn mờ mờ như đóa hồng mai xinh đẹp nở rộ trên tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết!Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn mang theo luồng điện tê dại kì lạ lan tràn khắp cơ thể cô.- Không...Cô cảm thấy đầu óc cực kì choáng váng, có lẽ là do rượu đang phát tác, hoặc là do điều khác... Nhưng... cô không biết!Không biết tại sao nhưng cô lại không thể khống chế bản thân mình!Cô chỉ có thể cất tiếng nỉ non: "Đau...".- Cô bé... – Nghe vậy, Lãnh Thiên Dục liền ngẩng đầu lên, đôi mắt luôn lạnh lẽo giờ thoáng qua sự mềm dịu. Hắn cất giọng trầm thấp như đang thì thầm – Có lẽ trước tiên tôi nên để cô thưởng thức chút ngọt ngào...Bàn tay hắn lại trượt vào trong bắp đùi cô mà mơn trớn, đốt lửa...Cảm giác tê dại khiến cô kêu lên: "Đừng...".Lãnh Thiên Dục ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay dài như đang cẩn thận tìm kiếm nơi nhạy cảm của cô.Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của hắn nhìn chăm chú vào vẻ mặt đang dần thay đổi của cô mà không hề chớp mắt.Cuối cùng...- Không! – Cô hít vào một hơi sâu, thét một tiếng chói tai...Gương mặt Thượng Quan Tuyền ửng hồng, ánh mắt mờ mịt, cơ thể trắng như tuyết như được bao phủ bởi một tầng ửng hồng đẹp đẽ... Thần trí của cô đang ngày càng xa vời, toàn thân càng lúc càng nóng, dường như chỉ muốn tan ra mỗi khi hắn cố ý khơi lên ngọn lửa trong cô.- Cô bé, cô cực kì vinh dự khi được tôi vuốt ve như vậy đấy!Lãnh Thiên Dục nói cũng không sai chút nào, trước nay chỉ có phụ nữ hầu hạ hắn, làm gì có chuyện ngược lại như hôm nay hắn làm với cô gái này chứ?Chưa bao giờ có chuyện đó! Nhưng tối nay, cô bé này đã khiến hắn phải phá lệ!Khi ngón tay của hắn lại lần nữa ác ý tăng nhanh tốc độ, rốt cuộc cô cũng bị đưa đến giới hạn...- Ưm... Không...Giọng nói đứt quãng như đang rên rỉ không ngừng bật ra từ đôi môi cô...Cô cảm thấy toàn thân sắp nổ tung...Cô sợ hãi như mình đang sắp chết, nhưng lại cũng thấy háo hức không kịp chờ đợi mà chỉ muốn rơi xuống, không thể quay đầu lại được!Say, nhất định là do cô say rượu nên mới như vậy! Bàn tay nhỏ bé của cô chống trước ngực người đàn ông, nhưng trong thoáng chốc cô lại tưởng tượng ra đó chính là Niếp Ngân...- Ngân... – Men rượu phát tác như thuốc mê đối với Thượng Quan Tuyền, cô bắt đầu sinh ra ảo giác, đôi môi anh đào hé mở gọi tên người đàn ông khác.Nghe vậy, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, khí thế xung quanh như con báo đói vừa bị đánh thức, cực kì nguy hiểm. Hắn nhìn chằm chằm vào người con gái mềm mại đang nằm trên giường, đưa tay bấu chặt bả vai cô.Cô gái này dám ở trước mặt hắn gọi tên người đàn ông khác!Nếu như hắn không nghe nhầm, cô vừa gọi "Ngân"!Ngân? Là Niếp Ngân sao?Nếu là như vậy, thì cô chính là... Thượng Quan Tuyền!Chính là cô bé gái mười năm trước đây!!!Trong nháy mắt, hắn cũng đã hiểu được lý do tại sao cô lại tự bán đấu giá chính mình!Người của BABY-M lại chủ động dâng đến cửa!Hắn hừ lạnh một tiếng, toàn bộ sự dịu dàng hiếm có đã hoàn toàn tan biến. Nếu cô muốn tìm người giúp cô hoàn thành lễ trưởng thành gì đó thì hắn sẽ tốt bụng giúp cô!Trong nháy mắt, đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo khác thường, không hề có chút thương tiếc nào nữa...Hắn mạnh mẽ xoay người cô lại, buộc cô đưa lưng về phía mình, bàn tay cố định eo cô...- Không... – Thượng Quan Tuyền cảm nhận được sức mạnh đáng sợ, ngay sau đó...- Thượng Quan Tuyền, quá muộn rồi! – Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục vang lên như giọng nói của quỷ vương từ địa ngục truyền đến. Tiếp theo, hắn nâng người cô lên...Thứ khổng lồ kiêu ngạo mạnh mẽ xuyên qua cơ thể cô mang theo một sự cuồng nộ không thể tha thứ. Hắn dùng lực tương đương với cơn tức giận trong lòng hắn lúc này!- Đau... Đau quá! Buông tôi ra! – Cơ thể đau đến mức tê liệt khiến Thượng Quan Tuyền dường như không thể hít thở. Một cô gái trong trắng như cô căn bản không thể tiếp nhận thứ khổng lồ và cứng rắn của Lãnh Thiên Dục, bàn tay bé nhỏ của cô nắm chặt lấy ga trải giường.- Nhớ lấy cảm giác khi tôi ở trong người cô! – Lãnh Thiên Dục lỗ mãng ra lệnh.Hắn đang tức giận, một sự tức giận chưa từng có!Thượng Quan Tuyền bị lực tấn công mạnh mẽ của người đàn ông chiếm giữ, chỉ có thể vô lực gật gật đầu.Lãnh Thiên Dục bắt đầu luật động, cơ thể đầy dục vọng đang giải tỏa. Hắn không hề thương xót mà xâm chiếm cơ thể mềm mại, cố ý coi thường vẻ mặt đau đớn của cô.Không biết đã qua bao nhiêu lần, cho đến lúc bình minh lên, khi tia nắng mặt trời uyển chuyển xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng, Thượng Quan Tuyền cuối cùng không chịu nổi sự cuồng dã của hắn liền lịm đi. Đến lúc đó hắn mới rời khỏi người cô.Khẽ nhắm mắt lại, hắn không muốn thấy bộ dạng yếu ớt của cô. Dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là giao dịch vì nhu cầu sinh lý.CHƯƠNG 15: BỎ ĐIDường như vừa trải qua một giấc ngủ rất sâu, Thượng Quan Tuyền từ từ tỉnh dậy. Ánh mặt trời đã xuyên qua tấm kính cửa sổ, soi rọi lên tấm thảm trong phòng ngủ.- Ưm... – Cô khẽ nhúc nhích người, dường như sức lực trong người đã bị rút sạch, toàn thân đau nhức, đêm qua...Thượng Quan Tuyền cảm thấy máu trong người như đang chảy ngược, lúc này cô đang nằm quay lưng lại với một người đàn ông, bị ôm vào một lồng ngực xa lạ. Người đàn ông dù đang ngủ nhưng vẫn bá đạo, siết chặt eo cô, dường như đang tuyên bố quyền sở hữu. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào sau lưng khiến Thượng Quan Tuyền nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua đến rạng sáng nay!Không!!!Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây!!!Thượng Quan Tuyền không dám tưởng tượng ra ngày mình lại có thể cùng một người đàn ông xa lạ làm những hành động thân mật trên giường như vậy. Cô vội vã ngồi dậy, bước xuống giường.- A... – Toàn thân vô cùng mệt mỏi và đau đớn khiến cô suýt nữa không thở nổi.Chết tiệt! Đôi mắt cô thoáng qua tia lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé bất giác sờ lên cổ...Cô muốn giết chết người đàn ông này! Giết chết kẻ đã cướp mất sự trong trắng của cô!Nhưng...Cảnh tượng tối qua như một thước phim đang phát lại, dù cô có say rượu thì vẫn mơ hồ nhớ lại, nụ hôn của hắn khiến trái tim cô rung động chưa từng có.Cô dần buông tay xuống, chống tay xuống giường đứng dậy. Người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô đang nằm ngay phía sau, nhưng Thượng Quan Tuyền không muốn quay đầu nhìn lại, một chút cũng không muốn!Cô không muốn cả hai nhớ mặt nhau, cũng không muốn biết hắn là ai, bối cảnh ra sao. Nếu không, một khi để cô biết được, cô nhất định sẽ giết hắn! Bởi vì đây là một trò chơi cực kì hoang đường!Thượng Quan Tuyền chạy trối chết ra khỏi phòng tổng thống!Khi cửa phòng đóng lại, Lãnh Thiên Dục đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra. Hắn không ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi. Vì vậy khi Thượng Quan Tuyền rời khỏi giường hắn đã biết.Hắn lười biếng dựa đầu vào giường, cầm điện thoại di động gọi...- Lão đại! – Đầu bên kia kính cẩn lên tiếng.- Chú ý kỹ Thượng Quan Tuyền, tôi muốn biết nhiệm vụ của cô ta! – Lãnh Thiên Dục nheo đôi mắt chim ưng lại, giọng nói bình tĩnh vang lên.- Vâng, lão đại!Sau khi cúp máy, Lãnh Thiên Dục quăng điện thoại ra một bên, quay đầu nhìn nơi Thượng Quan Tuyền từng nằm, dường như vẫn còn lưu lại hương thơm thanh mát của cô. Sau đó, đôi mắt chim ưng của hắn nhìn vào vết máu khô trên ga giường.Đôi môi mỏng vốn mím chặt đầy kiên nghị lúc này dần cong lên một nụ cười, nhưng vẫn hết sức lạnh lẽo như thường.Thượng Quan Tuyền – một người không hề đơn giản, là cô sao? Cô chính là người thần không biết quỷ không hay trộm đi con chip công nghệ cao, còn có thể trốn thoát khỏi bàn tay hắn!Cô bé à, nếu đã đốt lửa thì sao có thể dễ dàng dập tắt như vậy được?CHƯƠNG 16: LỜI NÓI TRÁI LƯƠNG TÂMThượng Quan Tuyền không biết mình trở về nhà bằng cách nào. Căn nhà của cô có đầy đủ thiết bị bình thường, điều đó giúp cô có cảm giác mình đang sinh hoạt giống những người bình thường khác.Cô mở vòi nước ấm lên, từng giọt nước li ti xối lên làn da trắng ngần của cô. Chỉ có làm như vậy, Thượng Quan Tuyền mới có thể huyễn hoặc bản thân rằng mình vẫn còn thuần khiết.Hơi thở người đàn ông xa lạ lưu lại trên người cô, tạo ra rất nhiều dấu vết trên cơ thể cô. Thượng Quan Tuyền muốn dùng dòng nước ấm để xóa đi tất cả, cũng như đang trút giận...Nhưng... tất cả cũng chỉ là lừa mình dối người. Mọi chuyện xảy ra tối qua đều là thật, số tiền một tỷ đô la là thật, hơi thở của người đàn ông kia là thật, những vết hôn chằng chịt trên người cô cũng là thật.Quan trọng hơn là, dường như cô vừa nhớ ra điều gì đó...Hình như người đàn ông kia biết tên cô!!!"Thượng Quan Tuyền, quá muộn rồi..."Giọng nói lạnh lẽo lại lần nữa vang lên, nổ tung trong đầu cô...Sao hắn biết tên cô? Nếu như vậy thì có phải hắn đã biết thân phận của cô rồi không? Hắn đã biết chuyện của tổ chức BABY-M sao?Hắn... người đàn ông toàn thân toát ra sự lạnh lẽo ấy, rốt cuộc là ai?Chiếc vòi hoa sen không ngừng phun những giọt nước trong suốt như thủy tinh xuống mặt sàn trơn bóng. Khuôn mặt Thượng Quan Tuyền tái nhợt, kinh ngạc nhìn bản thân trong chiếc gương mờ hơi nước, cho đến khi...Cốc! Cốc! Cốc!- Tuyền, em có ở bên trong không? – Giọng nói trầm thấp từ bên ngoài lập tức cắt đứt sự kinh ngạc của Thượng Quan Tuyền.Là Niếp Ngân?!- Em không sao! – Cô buộc bản thân phải tỉnh táo lại, điềm nhiên lên tiếng. Sau đó cô không tắm nữa, vô lực dựa vào tường.Năm cô sáu tuổi, Niếp Ngân đã nhận nuôi cô. Khi cô đi theo anh ta đến nơi huấn luyện mới phát hiện ra có rất nhiều đứa trẻ giống cô. Vậy mà mười năm sau, những người có đủ tư cách để đứng bên cạnh Niếp Ngân chỉ có cô, Yaelle và Mạt Đức! Trong ba người, chỉ có một mình cô là sát thủ đặc công có huyết thống châu Á!Niếp Ngân đã dày công huấn luyện bọn họ nhưng không cách ly bọn họ với cuộc sống bên ngoài! Nhưng anh ta là người phụ trách, lúc nào cũng biết rõ mọi chuyện của bọn họ, gồm địa chỉ nhà và chìa khóa.Một lúc lâu sau, Thượng Quan Tuyền từ phòng tắm đi ra. Cô mặc một chiếc áo ngủ làm bằng tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa xuống đầu vai, đôi mắt cố gắng tỉnh táo để che giấu đi sự đau đớn khi nãy.Cô không để ý đến Niếp Ngân đang đứng cạnh cửa sổ, ngồi xuống ghế sofa, vòng tay ôm hai chân!Im lặng...Mái tóc dài xõa xuống càng tôn lên nét nhẹ nhàng của người con gái...Sắc mặt Niếp Ngân rất không tốt, gương mặt anh tuấn thoáng qua nét khác lạ. Anh ta đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền, ngồi xuống đối diện cô.- Sao về muộn như vậy? – Anh ta cất giọng trầm thấp hỏi cô.Nhiệm vụ được sắp xếp vào buổi sáng, anh ta chờ mãi nhưng không thấy cô đâu nên dĩ nhiên là thấy rất khó chịu!Thượng Quan Tuyền từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn anh ta, sau đó hờ hững lên tiếng: "Đây không phải là hy vọng của anh sao?"Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó liền nở nụ cười nhạt thếch, nhìn anh ta rồi nói từng câu từng chữ: "Người đàn ông đó rất tuyệt, mãi đến rạng sáng nay bọn em mới kết thúc. Cho nên bây giờ em mới về là chuyện rất bình thường...".- Đủ rồi! – Niếp Ngân hét lên rồi đứng bật dậy, hai tay siết chặt lại.CHƯƠNG 17: LÀM NHIỆM VỤNiếp Ngân cực kì tức giận. Vậy mà Thượng Quan Tuyền dường như không hề sợ hãi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh ta.Sau một lúc lâu cô mới chậm rãi đứng dậy, hờ hững lên tiếng: "Em sẽ nghe theo lời anh, tiếp nhận nhiệm vụ này!"Niếp Ngân cắn chặt răng, hai tay siết chặt thành nắm đấm: "Tuyền, em là do một tay tôi nuôi nấng, trong lòng em nghĩ gì tôi đều biết rõ, em hận tôi, đúng chứ?"Thượng Quan Tuyền nhướn mắt, nhếch mép lên tiếng: "Em nói rồi, em sẽ không hận anh, nếu không có anh thì em đã không còn tồn tại trên thế giới này từ lâu rồi".Niếp Ngân nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Cô vừa mới tắm xong nên lúc này trông cô hệt như đóa hoa sen mới nở, vô cùng mỹ lệ.- Nhưng mà... – Thượng Quan Tuyền dừng lại một chút, hơi mất tự nhiên lên tiếng – Em muốn hai ngày nữa mới bắt đầu thực hiện nhiệm vụ này!Từ lúc cô chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên cô dám cò kè mặc cả nhiệm vụ với Niếp Ngân!Niếp Ngân nhíu mày lên tiếng: "Tôi muốn biết lý do!"Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Ngân, lát sau than nhẹ một tiếng: "Anh thật sự muốn biết à?"- Đúng, em chưa bao giờ nói như vậy với tôi cả! – Gương mặt anh tuấn của Niếp Ngân thoáng qua nét lo lắng.Thượng Quan Tuyền cười nhạt, sau đó gật đầu nói: "Muốn biết lý do à? Vậy thì được, anh tự xem đi!"Lời nói của cô cực kì cứng rắn, sau đó bàn tay nhỏ bé cởi từng cúc áo ra, khi tới ngực thì dừng lại...- Tuyền, em... – Niếp Ngân kinh ngạc lên tiếng.Thượng Quan Tuyền không nói gì, từ từ kéo áo ngủ xuống để lộ ra chiếc cổ trắng mềm, xương quai xanh khêu gợi, nơi đầy đặn được che giấu hơn nửa đang phập phồng lên xuống...Vậy mà trên làn da trắng như tuyết ấy lại xuất hiện cực kì nhiều đóa hoa mập mờ và nóng bỏng... Đây là những vết hôn khi Lãnh Thiên Dục kích tình đã lưu lại trên người cô!Gương mặt Niếp Ngân vốn đang hòa hoãn đột nhiên trở nên cực kì lạnh lẽo, gân xanh trên trán cũng vì tức giận mà nổi lên.Cảm giác ghen tị chưa từng có như nổ tung trong lồng ngực anh ta.Lúc này anh ta đã hiểu được lý do cô muốn hoãn thời gian lại, bởi vì căn cứ vào tình trạng của cô hiện tại thì căn bản không thể thực hiện nhiệm vụ được!Thượng Quan Tuyền nhìn thấy sự tức giận trong mắt Niếp Ngân liền kéo áo ngủ lên, bên môi nở nụ cười trào phúng đầy lạnh lẽo: "Hài lòng rồi chứ?"Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền chằm chằm rồi nhẹ giọng nói: "Tuyền, đừng cố tình chọc giận tôi!"Thượng Quan Tuyền bước từng bước đến trước mặt Niếp Ngân, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Nếu em dám làm thế thì anh sẽ làm gì em?"- Em... – Niếp Ngân khẽ rùng mình, sau đó đặt tay lên vai cô, mạnh mẽ kìm cô lại.- Người đàn ông tối qua là ai? – Anh ta lớn giọng hỏi.Anh ta thừa nhận khi nhìn thấy những vết hôn chói mắt đó thì anh ta ghen tị đến mức muốn nổi điên lên. Những vết hôn đó như muốn tuyên cáo tất cả những chuyện kịch liệt tối qua, anh ta hận không thể ngay lập tức giết chết kẻ đó.Thượng Quan Tuyền nhíu mày lại, cất giọng nói: "Em cũng không biết đó là ai, thậm chí ngay cả mặt mũi anh ta cũng không nhìn thấy". (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).- Em không giết hắn? – Niếp Ngân vừa nghe xong thì cơn giận dữ trong lòng lại càng tăng thêm.- Sao em phải giết anh ta?Thượng Quan Tuyền giận quá hóa cười, hời hợt như tự giễu cợt bản thân mình.Niếp Ngân nắm chặt cằm Thượng Quan Tuyền, gương mặt anh tuấn giờ đầy tức giận:- Tuyền, em đã thay đổi!Thượng Quan Tuyền bị buộc phải nhìn vào đôi mắt anh ta, đôi mắt mà cô vẫn bao ngày chờ mong. Sau đó cô lẩm bẩm nói: "Em thay đổi cũng vì anh!"Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, hàng lông mi dài run rẩy, đôi môi đỏ hồng mấp máy như đang mời mọc Niếp Ngân thưởng thức.Đã nhiều năm như vậy, cô đã có thói quen ở lại bên cạnh anh, nhưng sao anh lại coi thường cô như vậy? Thậm chí chỉ vì nhiệm vụ mà đẩy cô vào trong lòng người đàn ông khác!Niếp Ngân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền, lúc này gương mặt cô đầy bất lực khiến anh ta hơi hoảng hốt. Người con gái mình thích đang đứng ngay trước mặt đây, sao anh ta có thể không động lòng được chứ?- Tuyền... xin lỗi!Niếp Ngân thả lòng tay đang nắm chặt cằm cô ra, đổi thành dịu dàng vuốt ve gương mặt cô. Giọng nói của anh ta cũng như đang lẩm bẩm, đáy mắt vụt qua tia thương tiếc.Thượng Quan Tuyền khẽ run lên, đôi môi cũng run rẩy, ngay cả trái tim cũng run theo!Ngón tay thon dài của anh ta chạm vào bờ môi dịu dàng của cô, sau đó anh ta ôm chặt cô vào trong ngực. Niếp Ngân cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi lạnh lẽo và run rẩy của Thượng Quan Tuyền.Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở to hai mắt...Niếp Ngân như đang mất khống chế, ôm chặt cô vào lòng. Lúc đầu nụ hôn của anh ta chỉ là lướt qua nhưng dường như càng về sau lại càng thêm mãnh liệt, thăm dò sâu vào bên trong, nụ hôn ngày càng trở nên ướt át...Hơi thở của anh ta phả vào mặt cô, quanh quẩn bên đôi môi cô, rơi vào vành tai mẫn cảm của cô...- Ngân... – Cả người Thượng Quan Tuyền cứng đờ, cô dần dần trở nên mê muội, đôi môi mỏng hé mở gọi tên anh ta.Giọng nói của cô như đang thì thầm khiến Niếp Ngân chợt tỉnh lại. Anh ta buông tay, đẩy cô ra xa, còn lồng ngực thì thở phập phồng lên xuống...Anh ta đã đánh giá thấp năng lực ảnh hưởng của cô gái này với mình. Anh ta cho rằng mình có thể khống chế tình cảm trong lòng, nhưng...Vừa rồi anh ta đã làm gì?Niếp Ngân lộ rõ sự ảo não và tức giận mất khống chế trên gương mặt...Thượng Quan Tuyền ngã nhào xuống đất. Cô cũng biết nhất định sẽ như vậy...Niếp Ngân lại gần cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống khung cảnh bên ngoài. Anh ta đang cố gắng điều chỉnh dục vọng vừa mới bộc phát và tâm trạng đang rối loạn của mình.Căn phòng hoàn toàn yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ!Qua một lúc lâu sau, Niếp Ngân quay người lại, lúc này anh ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh và phong thái nhẹ nhàng như trước.- Đây là thông tin về Crow. Gã có sở thích là muốn chinh phục phụ nữ. Cô gái này là Phỉ Tô, con gái của giáo phụ William thuộc gia tộc Kenny của Mafia Italy. Hai ngày nữa chính là ngày sinh nhật Phỉ Tô, lúc đó Crow cũng sẽ bay đến Italy. Dáng người của em và Phỉ Tô hao hao giống nhau nên lúc đó em sẽ giả dạng cô ta, tìm cơ hội giết chết gã.Niếp Ngân nói xong liền đưa tập tài liệu cho Thượng Quan Tuyền.Thượng Quan Tuyền hờ hững nhận tài liệu, đưa mắt nhìn bức ảnh trong đó. Đó là một người đàn ông Mỹ cường tráng, đôi mắt màu xanh lam của gã trông rất sắc bén.Cô chưa bao giờ hỏi động cơ giết người của Niếp Ngân, đây là thói quen từ khi còn nhỏ.- Tuyền, chúc em may mắn! – Niếp Ngân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô.Sau đó anh ta rời tầm mắt, không quay đầu mà đi thẳng ra bên ngoài!Khi bóng dáng của Niếp Ngân hoàn toàn biến mất thì Thượng Quan Tuyền như mất hết sức lực, ngã xuống sofa...Vừa rồi Niếp Ngân hôn cô sao? Nhưng Thượng Quan Tuyền lại nghĩ đến nụ hôn bá đạo của người đàn ông xa lạ ngày hôm qua...CHƯƠNG 18: CẢM GIÁC HỨNG THÚ VỚI PHỤ NỮSự đông lạnh lúc này hoàn toàn khác hẳn với tiết trời nóng bức bên ngoài. Làn khói mờ mờ ảo ảo bay quanh quẩn trong phòng, bao phủ lên gương mặt anh tuấn như điêu khắc của Lãnh Thiên Dục khiến nó càng trở nên mộng ảo. Đôi mắt hắn cực kì tỉnh táo, không hề gợn sóng chút nào.- Lão đại, Crow sẽ sớm bay sang Italy! – Phong lên tiếng.- Crow? – Lãnh Thiên Dục chau mày, giọng nói lạnh nhạt.Phong gật đầu: "Đúng, có lẽ vì sinh nhật của cô Phỉ Tô nên mới đến! Gã rất say mê cô ta!"William chính là giáo phụ của gia tộc Kenny ở Italy, con gái ông ta là Phỉ Tô.Giáo phụ William rất yêu quý cô con gái này, ông ta cũng biết rõ con gái mình thích Lãnh Thiên Dục nên đã đặc biệt mời hắn tới tham dự tiệc sinh nhật của Phỉ Tô.Còn Crow khá có tiếng tăm ở Mỹ. Gã ta có hậu thuẫn là quan chỉ huy ở một gia tộc Mafia tại Mỹ, là một kẻ cuồng vọng và tự đại nên gặp không ít rắc rối. Mấy năm trước gã ta vướng phải một món nợ kếch xù do bài bạc, suýt nữa làm cả gia tộc sụp đổ, may nhờ có Lãnh Thiên Dục nên mới tránh được tai họa ngập đầu.Lãnh Thiên Dục chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thân hình cao lớn ngay lập tức che khuất ánh mặt trời khiến chiếc bóng của hắn kéo dài xuống mặt sàn.- Gần đây Crow nằm trong tầm ngắm của rất nhiều người! – Hắn điềm nhiên lên tiếng, giọng nói không nghe ra là vui mừng hay lo lắng.Phong lập tức đáp: "Lão đại nói không sai. Lúc trước ngài đã quan tâm giúp đỡ họ rồi, giờ không cần phải che chở nữa".Thật ra chỉ là có chút giao tình mà thôi! Nhưng đúng ra mà nói thì Lãnh Thiên Dục hoàn toàn không hề có quan hệ gì với Crow, chẳng qua là hắn có chút quan hệ xã giao với người anh trai đã chết của gã ta mà thôi. Đúng như lời Phong nói, hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.- Có tin tức gì không? – Lãnh Thiên Dục không tỏ rõ thái độ gì, chỉ lên tiếng hỏi một câu.Phong điềm tĩnh trả lời: "Theo thông tin tình báo tiết lộ thì Crow đã bị người của BABY-M theo dõi, hơn nữa họ còn phái sát thủ đặc công cấp bậc cao nhất đi thực hiện nhiệm vụ!"- Trước mắt hãy điều tra tư liệu về sát thủ đặc công có dòng máu Mỹ là Yaelle, dòng máu Pháp là Mạt Đức và dòng máu lai Á – u là Thượng Quan Tuyền. Đã tìm hiểu được gì chưa? – Lãnh Thiên Dục lạnh giọng hỏi.- Lão đại, cô gái đêm đó chính là... Thượng Quan Tuyền! – Phong trả lời rành rọt.Đôi mắt Lãnh Thiên Dục thoáng chấn động nhưng rất nhanh lại khôi phục lại như cũ...- Nhưng không biết tại sao mà nhiệm vụ ám sát Crow lại bị lùi xuống vài ngày, rơi đúng vào ngày sinh nhật của Phỉ Tô! – Phong tiếp tục nói.Lãnh Thiên Dục không hề có động tĩnh gì. Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hàng lông mày nhíu chặt lại như đang suy nghĩ chuyện gì.- Lão đại, ngài có tham gia tiệc sinh nhật cô Phỉ Tô không? – Phong dò hỏi.Lãnh Thiên Dục chậm rãi quay người lại, đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo lóe lên tia trào phúng: "Tham gia, đương nhiên là phải tham gia rồi! Đây gọi là 'niềm vui lớn khi có bạn từ phương xa đến'. Cô gái Thượng Quan Tuyền này...". Nói đến đây thì hắn dừng lại, hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Tôi rất có hứng thú".- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện! – Phong lập tức đáp lời.Người có thể khiến lão đại thấy hứng thú, nhất lại là phụ nữ thì Thượng Quan Tuyền là người đầu tiên!Căn phòng yên ắng trở lại! Lãnh Thiên Dục ngồi xuống sofa, đôi mắt đen cùng màu với chiếc áo sơ mi khiến hắn càng toát lên vẻ thâm trầm. Thông tin về Thượng Quan Tuyền đang đặt ngay trước mắt hắn, hắn lướt ngón tay qua đôi mắt trong veo của Thượng Quan Tuyền khi còn bé trong bức ảnh...Hắn nhếch môi lên, cười như không cười...Thượng Quan Tuyền, xem ra gan cô to thật đấy, dám đối đầu với Mafia!Hắn nhớ đến lời Phong vừa nhắc tới... nhiệm vụ ám sát bị lùi xuống mấy ngày!Đôi mắt hắn thoáng qua tia suy nghĩ!Cô đương nhiên là phải lùi lại ngày rồi, chẳng lẽ cô định mang theo cơ thể chằng chịt vết hôn của hắn đi hoàn thành nhiệm vụ sao?Lãnh Thiên Dục chợt biến sắc, nét mặt càng trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.CHƯƠNG 19: LOẠI NGƯỜI KHÓ ĐỐI PHÓĐêm, trời mưa như thác nước đổ, Niếp Ngân ung dung ngồi ngay ngắn trên sofa, mỉm cười nhìn hai cô gái trước mặt.Một người xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, còn người kia đẹp như một đóa hoa anh túc.Một người là Thượng Quan Tuyền, còn người kia là bạn cùng huấn luyện với cô – Yaelle!Lát sau, Niếp Ngân điềm nhiên lên tiếng: "Trước mặt hai người là những vũ khí giết người tối tân nhất đã được nghiên cứu chế tạo ra, hai người hãy cầm lấy! Còn nữa, tôi đã chuyển vào tài khoản của mỗi người năm ngàn vạn đô la để hai người dễ hành động!"Thượng Quan Tuyền liếc mắt nhìn Yaelle ngồi bên cạnh, nét mặt không thay đổi: "Em muốn nghe lời giải thích của anh!"- Sao, em muốn tôi giải thích gì? – Niếp Ngân nhướn đôi mày rậm nhìn Thượng Quan Tuyền.Thượng Quan Tuyền lên tiếng: "Vụ ám sát Crow lần này vốn dĩ không có sự tham gia của Yaelle!"Chuyện này là sao? Anh cho rằng cô không thể thực hiện nổi nhiệm vụ này sao ? Cho dù là như vậy nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra tình huống hai sát thủ đặc công cùng thực hiện chung một nhiệm vụ cả!Niếp Ngân hiểu sự bất mãn trong lòng Thượng Quan Tuyền, anh ta khẽ mỉm cười rồi đứng dậy, chậm rãi đến bên cạnh Thượng Quan Tuyền, vỗ lên vai cô nói:- Tuyền, Yaelle muốn hợp tác cùng em, nhưng không phải trong vụ ám sát Crow!- Là sao? – Thượng Quan Tuyền hỏi ngắn gọn, đôi mắt đầy nghi ngờ.Yaelle ở bên cạnh nghe Thượng Quan Tuyền hỏi vậy liền nhếch mép cười:- Tuyền, ý của chủ thượng là chờ sau khi cô giết Crow xong thì tôi và cô sẽ cùng làm nhiệm vụ tiếp theo, ở cùng địa điểm đó!Các sát thủ đặc công vẫn luôn gọi Niếp Ngân là chủ thượng!Thượng Quan Tuyền nhíu mày, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Niếp Ngân: "Tại sao em lại không biết chuyện này?"- Tuyền, tôi gọi hai người đến đây cũng vì chuyện này! – Niếp Ngân bỏ tay ra, không nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.- Ba ngày nữa Crow sẽ tham gia tiệc sinh nhật Phỉ Tô! Tuyền, em nhớ lấy, nhất định phải giết gã ta trước khi diễn ra tiệc sinh nhật một ngày. Nếu em giết gã ta vào đúng ngày sinh nhật Phỉ Tô thì sẽ bứt dây động rừng, gây nên tình huống bất lợi!Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Em có thể làm được!"Niếp Ngân tiếp tục nói: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó xong, em sẽ tham gia vào một nhiệm vụ khác. Em sẽ phải theo dõi một người, sau đó tìm cơ hội giết hắn ta!"- Người đó là ai? – Thượng Quan Tuyền lạnh giọng hỏi.Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền, nói từng câu từng chữ: "Đó chính là lão đại của tổ chức Mafia lớn nhất thế giới – Lãnh Thiên Dục!"- Lãnh Thiên Dục?Thượng Quan Tuyền nhíu mày, cái tên này dường như rất quen, hình như là...- Tuyền, đây là thông tin về Lãnh Thiên Dục! – Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền đang nhíu chặt mày lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.Thượng Quan Tuyền cầm tập tài liệu, ngay lập tức cô liền bị hút vào đôi mắt lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao kia...Cô hít sâu một hơi!Là hắn!!!Thượng Quan Tuyền lập tức nhớ lại mùa thu năm cô tám tuổi. Cô vĩnh viễn không thể nào quên những chuyện xảy ra trong đêm đó, nhất là đôi mắt lạnh lùng và sắc nhọn của người đàn ông đó. Mỗi lần nhớ đến là cô lại cảm thấy sởn gai ốc.- Tuyền, Lãnh Thiên Dục là người rất khó đối phó nên tôi đã phái Yaelle đến hỗ trợ em! – Niếp Ngân nhìn vẻ mặt không hề chớp mắt của Thượng Quan Tuyền rồi lên tiếng.Sau một lúc lâu, Thượng Quan Tuyền mới ngẩng đầu lên, hỏi một câu mà vốn dĩ một sát thủ đặc công không nên hỏi: "Em muốn biết... tại sao phải giết anh ta?"Những lời này vừa nói ra đã khiến bầu không khí trong phòng trở nên đông đặc. Niếp Ngân thu lại nụ cười tao nhã bên môi, thay vào đó là sự âm u và lạnh lẽo.- Tuyền, em có biết vừa rồi mình đã phạm vào đại kỵ không? – Giọng nói của anh ta hàm chứa sự tức giận.Nhưng Niếp Ngân lại không biết cơn tức giận xuất phát từ đâu. Thượng Quan Tuyền chưa bao giờ hỏi những câu như vậy, nhưng hôm nay đột nhiên cô lại đả động đến khiến trong lòng Niếp Ngân vang lên hồi chuông cảnh báo!Chẳng lẽ Thượng Quan Tuyền không biết người đàn ông đêm đó là Lãnh Thiên Dục sao? Chắc không, Thượng Quan Tuyền chưa bao giờ nói dối!Lúc này Thượng Quan Tuyền cũng ý thức được mình vừa phạm phải sai lầm, cô vội ngậm miệng lại, không hỏi thêm gì nữa, chỉ kinh ngạc nhìn vào bức ảnh người đàn ông trong tập tài liệu.Sao cô lại thấy hắn hơi quen nhỉ?Là do từng gặp mặt một lần năm cô tám tuổi sao?Niếp Ngân cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi nghiêm khắc, anh ta cười mỉm: "Tuyền, hy vọng em sẽ phối hợp tốt với Yaelle, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!"Thượng Quan Tuyền và Yaelle không hẹn mà cùng gật đầu.Đêm xuống, một mùi hương thanh nhã lan tỏa trong bầu không khí, nhưng dường như lại mang đến cảm giác hơi bất an!- Thượng Quan Tuyền, cô đứng lại!Khi hai người ra khỏi phòng, Yaelle cao ngạo gọi.Thượng Quan Tuyền đứng lại, lạnh nhạt quay đầu nhìn Yaelle.Tuy hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ nhưng chưa bao giờ tồn tại một thứ gọi là tình bạn giữa hai người.- Chuyện gì? – Thượng Quan Tuyền lạnh nhạt hỏi.Yaelle cao ngạo bước đến trước mặt Thượng Quan Tuyền rồi lên tiếng: "Cô đúng là người không biết trời cao đất rộng là gì, thái độ vừa rồi của cô nghĩ là muốn ám chỉ cô có thể một mình đối phó với Lãnh Thiên Dục mà không cần tôi đúng không?"Thượng Quan Tuyền ngước mắt lên, cười lạnh: "Xét về năng lực thì dĩ nhiên cô không bằng tôi rồi!"- Hừ!Yaelle hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nụ cười châm chọc và lạnh lẽo của Thượng Quan Tuyền, cô ta xoắn xoắn một lọn tóc rồi nói:- Chẳng lẽ cô quên là tôi đã từng giao đấu với Lãnh Thiên Dục một lần rồi à? Năng lực của hắn ta thế nào tôi rất rõ. Cho nên, một người như cô mà đòi một mình giết hắn à, đúng là hoang tưởng quá rồi. Tôi thấy cô đang sốt ruột muốn tranh công với tôi trước mặt chủ thượng chứ gì!- Cô nói sao cũng được, đến lúc đó xem ai nhanh tay hơn ai! – Thượng Quan Tuyền chẳng muốn tranh cãi cùng cô ta, từ nhỏ đến lớn lúc nào cô ta cũng làm phiền cô.Yaelle lập tức kéo tay Thượng Quan Tuyền: "Thượng Quan Tuyền, nghe tôi nói cho rõ đây, người đàn ông Lãnh Thiên Dục này là của tôi, hắn có chết cũng phải chết trong tay tôi. Tôi không quan tâm năm cô tám tuổi đã từng gặp hắn như thế nào, tóm lại là, nếu cô dám tranh giành với tôi thì đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt vô tình".Thượng Quan Tuyền nghe cô ta nói vậy thì trong lòng cực kì tức giận. Cô túm chặt lấy cánh tay Yaelle đang đặt lên tay mình, cất giọng nói:- Yaelle, cô đừng có quên vừa rồi chủ thượng nói tôi và cô cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Cô cũng biết quy định của sát thủ đặc công rồi đấy, hy vọng cô đừng có tự gây sự rồi lại chuốc họa vào thân!Sau khi nói xong, cô lườm cô ta một cái rồi quay đầu đi thẳng về phía xe của mình.Yaelle cực kì tức giận khi thấy Thượng Quan Tuyền nghênh ngang rời đi như vậy, trong lòng cực kì căm ghét!Nhưng thật ra thì Thượng Quan Tuyền nói không sai chút nào. Quy định của sát thủ đặc công chính là sau khi nhiệm vụ thất bại lần thứ nhất, nhẹ thì tự động rút lui, nặng thì mất mạng; còn nhiệm vụ đó phải giao cho một đặc công khác thực hiện.Nhưng nhất định cô sẽ không thua Thượng Quan Tuyền! Cứ chờ mà xem!Không ai biết rằng màn cãi vã của hai người hoàn toàn bị Niếp Ngân nhìn thấy. Anh ta nhìn bóng dáng Thượng Quan Tuyền, khuôn mặt anh tuấn thoáng qua tia đau lòng.Trong đầu anh ta hiện lên đoạn đối thoại với thuộc hạ cách đây không lâu!- Tra ra được người đàn ông đêm đó chưa?- Rồi, thưa chủ thượng!- Là ai? – Giọng nói trầm thấp đan xen nỗi ghen tức vang lên.- Người đàn ông đưa Thượng Quan Tuyền đi đêm đó chính là lão đại của Mafia – Lãnh Thiên Dục!Choang! Nghĩ tới đây, Niếp Ngân ném mạnh ly rượu trong tay về phía cửa sổ. Ly thủy tinh sáng long lanh bị vỡ tạo ra tiếng vang chói tai..Rượu có màu đỏ đẹp đẽ tựa như máu của người con gái dính đầy lên mặt kính cửa sổ.Niếp Ngân không thể tưởng tượng rằng người đàn ông mà buổi tối hôm đó Thượng Quan Tuyền tìm được lại chính là Lãnh Thiên Dục! Nếu như vậy thì anh ta nhất định sẽ tìm cách giết chết người này!Thứ nhất là muốn nguôi đi cơn phẫn hận trong lòng, thứ hai là dù anh ta không giết Lãnh Thiên Dục thì chắc chắn Lãnh Thiên Dục sẽ ra tay với anh ta.Mười năm trước, cha mẹ của Lãnh Thiên Dục do chính anh ta bắt đi, sau đó giao cho giáo phụ của gia tộc Lô Thiết Tư là Triết Luân Nạp. Nhưng không ngờ Triết Luân Nạp lại hung ác đến vậy, ngay trước mặt anh ta và Thượng Quan Tuyền lại bắn hai phát đạn giết chết Lãnh Diệc Thiên và Tạ Dĩ Vân.Năm đó Niếp Ngân hai mươi hai tuổi, anh ta vẫn còn nhớ như in đôi mắt đầy phẫn hận của Lãnh Thiên Dục năm hắn mười tám tuổi ấy.Nhưng không ngờ rằng Lãnh Thiên Dục lại có thể sống đến tận bây giờ, dưới sự giúp đỡ của Lăng thị, hắn đã tiếp quản Lãnh thị, trở thành một trong tứ đại tài phiệt đẳng cấp thế giới. Không chỉ vậy, điều khiến Niếp Ngân lo lắng nhất chính là Lãnh Thiên Dục lại có thể ngồi lên cái ghế lão đại của Mafia!Nhất định phải trừ khử người này, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Nhưng bây giờ có thể thấy, thời điểm đó đã đến rồi!CHƯƠNG 20: VÔ TÌNH GẶP NHAU TẠI ĐÀI PHUN NƯỚC THÀNH ROMEItaly, thành Rome, bầu trời trong xanhThành phố Rome có khí hậu của vùng Địa Trung Hải điển hình, trong đó thời tiết từ tháng tư đến tháng sáu là dễ chịu nhất.Vào mùa này, cả thành phố Rome ngập tràn trong không khí náo nhiệt, nhất là ở đài phun nước Trevi tụ hội rất nhiều đôi tình nhân.Đài phun nước Trevi ở Rome là kiệt tác cuối thời Baroque, được xây dựng theo lối kiến trúc đối xứng, ở chính giữa có một bức tượng thần Biển cả đang kéo dàn tuấn mã phi băng băng. Hai bên trái phải đều có hai bức tượng Thủy thần, bên phải còn có bức điêu khắc "Thiếu nữ kỳ thủy nguyên", trên bức điêu khắc có hình bốn nàng tiên nữ đại diện cho bốn mùa.Thượng Quan Tuyền không có bạn trai cũng chẳng có người yêu, cô chỉ vô thức tới đây, kinh ngạc nhìn ngắm những tia nước tựa như những sợi tóc tơ đang được bắn ra từ đài phun nước.Những giọt nước nhỏ lóng lánh phản chiếu khuôn mặt tuyệt mỹ của cô khiến cô càng thêm phần xinh đẹp và lộng lẫy.Ngày mai sẽ là ngày cô phải hoàn thành nhiệm vụ ám sát Crow. Đến lúc đó cô sẽ giả dạng làm Phỉ Tô, theo kế hoạch cô sẽ lên giường cùng hắn, sau đó giải quyết gọn gàng, nhưng mà...Đột nhiên trong đầu cô lại hiện ra bóng dáng người đàn ông trong cái đêm hoang đường kia...Khẽ thở dài một hơi, cô đưa tay lên xoa xoa mi tâm đầy sầu não. Đối với cô, nhiệm vụ là quan trọng nhất.Thượng Quan Tuyền tháo kính râm xuống, nhìn tượng thần Biển cả trong đài phun nước. Gương mặt xinh đẹp của cô đã thu hút vô số ánh mắt của người đi đường.Cô cũng muốn cầu nguyện như những người khác nhưng lại phát hiện ra mình không có tiền xu lẻ.- Cái này cho cô, chỉ cần thành tâm cầu nguyện ở đây thì sẽ được toại nguyện!Giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng của phụ nữ vang lên bên tai Thượng Quan Tuyền, âm thanh ấy như chiếc lá nổi nhẹ trên mặt nước, thanh linh động thính.Thượng Quan Tuyền hơi giật mình, cô quay đầu nhìn thì thấy một cô gái cực kì xinh đẹp như tiên nữ đứng dưới ánh mặt trời. Cô gái như nữ thần đang mỉm cười nhìn cô. Cô ấy cười rất dịu dàng, nụ cười giống như làn nước êm đềm. Cô gái chỉ nhìn cô nhưng lại khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy tâm trạng vui hẳn lên.- Cô... – Thượng Quan Tuyền nhìn xuống tay cô gái đang chìa ra, ba đồng xu trong đó phát ra ánh sáng rực rỡ.- Cô là người châu Á? – Thượng Quan Tuyền hỏi.Cô gái gật đầu: "Tôi là người Trung Quốc".Sau đó, cô gái nhìn Thượng Quan Tuyền một lát...- Cô cầm đi, cầu nguyện ở đài phun nước này linh nghiệm lắm đấy! Chúc cô may mắn! – Cô gái mỉm cười, nhét đồng xu vào tay Thượng Quan Tuyền.- Ném cả ba đồng xu đi sao? – Thượng Quan Tuyền nghi ngờ hỏi.Cô gái khẽ mỉm cười nói: "Đài phun nước này còn được gọi là suối nguồn hạnh phúc. Bởi vì Trevi trong truyền thuyết nghĩ là dòng suối mang lại hạnh phúc cho mọi người. Người La Mã có hai truyền thuyết, một là du khách chỉ cần quay lưng về phía đài phun nước, tay phải cầm tiền xu lướt qua vai trái rồi ném vào trong hồ thì có thể trở lại La Mã thời xưa. Truyền thuyết thứ hai là ném ba đồng tiền xu, đồng xu thứ nhất tượng trưng cho ước nguyện muốn tìm được người yêu, đồng xu thứ hai là mong cả hai người sẽ yêu nhau thật lòng, còn đồng xu thứ ba thể hiện cho việc họ có thể đến với nhau, sau khi cưới cũng sẽ sống cuộc sống hạnh phúc.Trong lòng Thượng Quan Tuyền khẽ run lên, cô cầm tiền xu mà không biết phải làm gì.- Người như tôi sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc! – Cô lẩm bẩm.Cô gái liền cười: "Chưa yêu sao biết không được hạnh phúc chứ? Cô thử đi!"Thượng Quan Tuyền cũng mỉm cười theo cô gái kia, cô cảm thấy cô gái kia là người rất tốt. Vì vậy, cô gật nhẹ đầu, làm theo chỉ dẫn của cô gái, tung đồng xu về phía đài phun nước.- Haha... Haha...Thượng Quan Tuyền bị hấp dẫn bởi tiếng cười của trẻ con!- Cô... hai đứa bé này là con cô sao?Cô kinh ngạc hỏi, hai đứa bé này trông thật đáng yêu!Cô gái gật đầu, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc: "Đúng vậy!"Thượng Quan Tuyền chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn hai đứa bé. Khi thấy hai đứa bé này, trong lòng cô sinh ra một cảm giác rất yên bình, loại cảm giác chưa bao giờ có với một kẻ luôn giết người không chớp mắt như cô.- Ồ, là sinh đôi sao?Thượng Quan Tuyền mở to đôi mắt đẹp! Quả là kì diệu, cô chưa từng thấy một cặp sinh đôi nào cả!Cô gái bị phản ứng của Thượng Quan Tuyền chọc cười: "Hai đứa nhóc này là long phượng một trai một gái của tôi đấy!"Thượng Quan Tuyền nhìn cô gái kia rồi lại nhìn hai đứa bé, đôi mắt cô đầy ngạc nhiên. Dần dần, đôi mắt vốn lạnh lùng liền lấp lánh ý cười...- Cô nên cười nhiều hơn, vì cô cười rất đẹp!Cô gái kia lên tiếng. Cô thấy Thượng Quan Tuyền nhìn qua thì rất lạnh lùng nhưng xem ra tuổi tác thì không lớn chút nào.Thượng Quan Tuyền hơi xấu hổ khi nghe vậy. Cô gái kia còn định nói gì nữa thì đột nhiên Thượng Quan Tuyền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cách đó không xa.Anh ta có gương mặt điển trai nhưng vẫn toát lên sự cương nghị, đôi mắt thâm thúy và cao ngạo như lưỡi kiếm sắc bén, đôi môi mỏng kiên nghị phác họa những đường cong khêu gợi. Toàn thân anh ta tỏa ra khí chất vương giả và khí thế cuồng dã! Người đàn ông này... nhìn hơi quen!Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng quét qua đám người rồi dừng lại trên người cô gái đứng bên cạnh Thượng Quan Tuyền. Sự lạnh lẽo trong mắt dần tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng và ấm áp.- Hinh nhi...Giọng nói trầm thấp của anh ta xen lẫn chút lo lắng! Rõ ràng ngoại hình nổi bật đó đã khiến anh ta thu hút không ít sự chú ý của những người khác phái.Cô gái bên cạnh Thượng Quan Tuyền nghe giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: "Đường, em ở đây!"Cô gái vẫy tay về phía người đàn ông, giọng nói đầy ngọt ngào và hạnh phúc.Thượng Quan Tuyền run lên, sau đó lạnh lùng nhìn người đàn ông!Đúng, chính là anh ta! Nếu cô nhớ không nhầm thì anh ta chính là người bạn sống chết cùng hoạn nạn với Lãnh Thiên Dục – Lăng Thiếu Đường!Thượng Quan Tuyền bất giác đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Lãnh Thiên Dục nhưng cô không thấy ai nổi bật hết!Trong ấn tượng của cô, hai người đàn ông này có vóc dáng cao lớn và ngang tàng giống nhau!- Hinh nhi, sao em lại ra ngoài? Có biết anh không thấy em và con thì lo lắng lắm không hả?Lăng Thiếu Đường đưa tay vuốt má Kỳ Hinh, khuôn mặt đầy trìu mến. Trong mắt anh ta không hề có chỗ cho những người khác.- Xin lỗi anh, Đường! Em thấy anh nói chuyện với Thiên Dục nên em sợ quấy rầy hai người, em...Kỳ Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt trong veo như làn nước dịu dàng nhìn Lăng Thiếu Đường.- Em đó, đúng là đồ ngốc!Lăng Thiếu Đường mắng yêu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Lời nói và hành động của anh ta cực kì yêu thương.- Đường, ở đây còn có người khác mà, đừng làm thế! – Kỳ Hinh ngượng ngùng lên tiếng.Lúc này Lăng Thiếu Đường mới nhìn thấy cô gái đứng cạnh Kỳ Hinh, một cô gái xinh đẹp nhưng rất lạnh lùng. Hinh nhi quen người này sao?Thượng Quan Tuyền đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ, cô điềm nhiên nói một câu: "Xin chào Lăng tiên sinh!"Lăng Thiếu Đường khẽ gật đầu. Trước việc cô gái nhận ra mình, anh ta cũng không thấy kì lạ.Sau đó, Thượng Quan Tuyền nhìn Kỳ Hinh, mỉm cười rồi lên tiếng: "Cám ơn ba đồng xu của cô, nếu có duyên thì sẽ gặp lại!"Kỳ Hinh dựa đầu vào ngực Lăng Thiếu Đường, gật đầu cười.Thượng Quan Tuyền nhìn hai đứa bé trong xe nôi một lúc lâu, bên môi cong lên nụ cười nhẹ rồi cô lập tức rời đi.Thiên Dục?Nếu cô không nghe nhầm thì Kỳ Hinh vừa nhắc đến Lãnh Thiên Dục! Thượng Quan Tuyền không ngờ Lãnh Thiên Dục lại đến Italy.Sau khi xem qua tài liệu, cô biết Crow, người mà cô phải ám sát vào ngày mai có chút quan hệ với Lãnh Thiên Dục! Chỉ mong ngày mai sẽ không đánh rắn động cỏ.- Hinh nhi, người vừa rồi là bạn của em à?Ánh mắt sắc bén của Lăng Thiếu Đường nhìn theo bóng dáng Thượng Quan Tuyền vừa rời đi rồi lên tiếng hỏi.Kỳ Hinh cười nói: "Vừa mới quen thôi, cô gái này hình như đang có chuyện gì buồn!"Lăng Thiếu Đường suy tư nhìn về phía Thượng Quan Tuyền vừa rời đi. Anh ta đã gặp vô số người nhưng khi nhìn thấy cô gái này lại có cảm giác hơi kì lạ. Nhất là khi cô gái này nghe đến tên Thiên Dục, nếu anh ta không nhầm thì cô gái đó hơi ngẩn người ra.Rốt cuộc cô gái này có quan hệ gì với Thiên Dục?- Đường! – Kỳ Hinh kéo áo Lăng Thiếu Đường.Lăng Thiếu Đường nghe Kỳ Hinh gọi liền thu lại dòng suy tư. Sau đó anh ta nhìn Kỳ Hinh, cười nói:- Em đó, lúc nào cũng thích quan tâm tới chuyện của người khác!Anh ta đẩy chiếc xe nôi rồi cưng chiều nhéo mũi Kỳ Hinh một cái.- Ai bảo thế, em chỉ quan tâm tới anh và con thôi! – Kỳ Hinh bất mãn kháng nghị.Lăng Thiếu Đường cười haha, kéo tay Kỳ Hinh để cô áp sát vào anh ta, bá đạo lên tiếng: "Anh là chồng em, trong mắt em chỉ có thể có duy nhất một mình anh thôi, biết chưa?"- Đồ bá đạo, anh là đồ bá đạo!Kỳ Hinh còn chưa nói xong thì đã bị Lăng Thiếu Đường hôn lên môi...Đài phun nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh càng làm tăng thêm vẻ đẹp của đôi vợ chồng hạnh phúc khiến người khác phải hâm mộ.
Hắc ám, đều sẽ dùng loại mùi vị nhẹ dịu và mập mờ để thể hiệnĐêm lạnh lẽo, đằng sau dáng vẻ dịu dàng là một con yêu quáiTừ từ xâm chiếm lấy sự kiên định và lý trí của con ngườiChìm đắm dường như đã trở thành cảm xúc duy nhất...***Thang máy tư nhân lập tức đi thẳng lên phòng tổng thống. Cơ thể mềm mại của Thượng Quan Tuyền như dính lên người Lãnh Thiên Dục. Cô cảm thấy đầu óc cực kì choáng váng, trái tim cũng nhảy nhót loạn lên.Từ sau khi ra khỏi hộp đêm đến lúc lên xe và tới đây, người đàn ông này không hề nói một câu nào hết. Hắn chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn cô. Dù chỉ vậy thôi nhưng Thượng Quan Tuyền vẫn có cảm giác như bị hàng trăm mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào người mình.Nhưng người đàn ông vẫn còn có chút tình người, trong lúc đi bộ, hắn ta vẫn vòng tay ôm eo đỡ lấy cô, nhưng mà...Cái đầu nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền cọ xát lên người Lãnh Thiên Dục khiến cô cảm nhận được rõ ràng sự bé nhỏ của mình so với dáng người cao lớn của hắn. Cô cố kiễng chân lên cũng không đứng tới vai hắn, muốn dựa vào vai hắn cũng rất khó.- Này...Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, sau đó đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên ngực hắn, vỗ vỗ mấy cái lên đó...- Anh là người luyện võ à?Cô chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự. Chỉ cần nhìn người đàn ông này thôi cũng khiến cô cảm thấy rất quen thuộc nhưng không biết đã từng gặp ở đâu .Thượng Quan Tuyền cố gắng nhớ lại nhưng vì men rượu khiến cô không thể tập trung tinh thần được!Lãnh Thiên Dục cúi đầu nhìn cô gái cả gan "chà đạp" cơ thể mình, khi thấy bộ dạng say đến mức không còn biết gì nữa của cô thì hắn nhíu chặt mày lại.Xem ra hắn điên thật rồi, chỉ vì đôi mắt cô trông giống với người hắn đã từng gặp nên hắn không ngại bỏ ra một đống tiền để đưa cô về khách sạn. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ như được mở mang tầm mắt của Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Tước, cũng có thể tưởng tượng ra nếu Lăng Thiếu Đường biết chuyện này thì sẽ giễu cợt hắn đến mức nào.Nhưng đôi mắt của cô khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, giống như đêm mười năm trước vậy, đôi mắt trong veo của cô bé đó khiến hắn thấy rung động.Nhưng, cô có thể là cô bé kia sao? Hắn không dám khẳng định, nhưng hắn biết rõ một điều rằng cô gái này không hề khiến hắn thấy chán ghét.Cửa phòng tổng thống được mở ra, khung cảnh xa hoa bên trong khiến người ta phải tặc lưỡi. Tấm thảm lông dày màu trắng phủ kín khắp căn phòng, bức tường gạch rộng lớn được thay thế bằng cửa kính, hoàn toàn có thể ngắm nhìn cảnh đêm của đô thị phồn hoa một cách chân thực nhất. Dưới bóng đêm, ánh đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng dịu dàng khiến không khí như có phần mập mờ.Vậy mà...- Vào đi!Sau khi vào phòng, Lãnh Thiên Dục tùy ý cởi cúc áo sơ mi, để lộ ra một phần lồng ngực màu lúa mạch rắn chắc và khỏe mạnh...Khi hắn thấy cô gái kia không chịu bước vào phòng liền lạnh lùng lên tiếng.Thượng Quan Tuyền đang say rượu buộc mình phải tỉnh táo lại, coi như cô đang làm nhiệm vụ, nhưng mà...Cô không thể làm nổi!Nhất là khi nhìn thấy sự giá lạnh và khắc nghiệt của người đàn ông thì Thượng Quan Tuyền lại càng thêm sợ hãi, chỉ muốn trốn chạy! Đây là lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn chạy trốn!Trực giác mách bảo Thượng Quan Tuyền rằng người đàn ông này có thói quen đeo kính râm, bối cảnh của hắn ta nhất định không hề đơn giản!Cô gái này đang nghĩ gì vậy?Lãnh Thiên Dục nhướn hàng lông mày kiếm, đôi mắt ẩn sau chiếc kính râm bắt đầu mất kiên nhẫn.- Cô muốn đứng ngoài cửa cả đêm à? Đừng quên tôi đã bỏ ra một tỷ đô la để mua cô!Giọng nói của hắn giá lạnh đến thấu xương. Lời vừa dứt, hắn đã đi đến bên Thượng Quan Tuyền...Thượng Quan Tuyền cảm thấy cực kì áp lực. Cô cố nén cảm giác choáng váng, nắm chặt tay lên nắm đấm cửa...- Khoan đã...Khi Lãnh Thiên Dục đứng sát bên cạnh cô lại cảm thấy cực kì căng thẳng! Cô có thể cảm nhận rõ hơi thở sặc mùi nguy hiểm của người đàn ông này!Lãnh Thiên Dục chau mày lại, đôi mắt chim ưng ẩn sau chiếc kính cũng hơi nheo vào, nét mặt thâm trầm khó đoán giờ lại lộ ra sự hứng thú. Ánh mắt hắn sắc bén xuyên qua lớp kính nhìn chăm chú cô gái đứng trước mặt.Đôi đồng tử đen láy của cô trong đôi mắt trong veo nằm cân xứng trên khuôn mặt trái xoan nho nhỏ như hai hồ nước, không chút gió cũng chẳng có gợn sóng nào. Hàng lông mày đẹp được đặt khéo léo trên khuôn mặt xinh đẹp khiến cô toát ra một nét đẹp rất đặc biệt, nhưng...Hắn nghĩ đến việc một cô gái như thế này mà lại to gan lớn mật đến mức tự đem bán đấu giá chính bản thân mình trong hộp đêm lại cảm thấy cực kì bực tức!- Trước tiên tôi muốn xác nhận lại anh không lừa tôi! – Thượng Quan Tuyền cố gắng hắng giọng, khiến giọng mình trở nên bình tĩnh hơn.Đùa gì vậy? Chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, đâu cần hồi hộp như vậy chứ?- Cô có ý gì? – Giọng nói lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục vang lên.- Một tỷ đô la! – Cô cũng cất giọng lạnh nhạt.Lãnh Thiên Dục nhếch mép, lần đầu tiên hắn thấy một cô gái dám công khai đòi tiền trước mặt hắn!- Qua đêm nay cô sẽ nhận được một tấm chi phiếu, số tiền tùy cô điền vào, nhưng...Hắn cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: "Tôi muốn kiểm tra hàng!"Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ngón tay thon dài đặt lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô. Đôi môi ấy còn tuyệt đẹp hơn cả đóa hoa hồng đang nở rộ, trong sự diễm lệ còn có nét thanh cao.Trái tim cô mất khống chế đập lệch một nhịp, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại. Nếu có thể thì cô nhất định sẽ vung tay đấm vào mặt hắn... nhưng không phải bây giờ!Cô thề, qua đêm nay, cô nhất định sẽ tự tay giết chết người đàn ông này!- Tôi muốn tiền mặt! – Thượng Quan Tuyền lại khó khăn lên tiếng lần nữa.Chi phiếu? Đùa nhau à? Lỡ không rút được tiền thì làm sao, cô có chuyện quan trọng cần dùng đến số tiền này!- Cô cần tiền à? Cho nên mới bán đấu giá bản thân mình?Lần đầu tiên Lãnh Thiên Dục quan tâm đến một người phụ nữ như vậy.Thượng Quan Tuyền mở to mắt, ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng chỉ thoáng qua rồi vụt tắt: "Hình như anh quản nhiều chuyện rồi đấy!"Lãnh Thiên Dục cứng đờ người lại, mãi không nói gì, chỉ nhìn cô gái lạnh lùng trước mặt.Chắc là do ma xui quỷ khiến, hắn chỉ mua về một công cụ làm ấm giường mà thôi, vậy mà tự dưng hắn lại động lòng trắc ẩn!Lát sau, dường như Lãnh Thiên Dục đã hết kiên nhẫn, hắn cầm điện thoại di động gọi một cú điện thoại...- Sáng mai chuẩn bị cho tôi một tỷ đô la! – Giọng nói trầm thấp không mang theo chút cảm xúc nào.- Vâng! – Đầu bên kia cung kính đáp lời.- Chuyện cô muốn tôi đã làm rồi, đến lượt cô! – Giọng nói của Lãnh Thiên Dục cũng giống như hành động của hắn, đều vô tình và tàn nhẫn.Hắn đưa tay ra kéo cô vào trong ngực, thân thể cao lớn, rắn rỏi của người đàn ông cùng thân hình nhỏ bé và yếu đuối của cô gái tạo thành một khối hoàn toàn đối lập. Dáng hình cao lớn, ngang tàng của hắn như bao trùm lấy cơ thể lạnh lẽo như nước của cô. Cách một lớp áo sơ mi mỏng, hắn như đang miêu tả lại tư thái uyển chuyển của cô.Thượng Quan Tuyền cố nén cảm giác muốn đánh người đang dâng lên trong lòng. Hơn nữa, cô cũng đang đè nén tâm trạng rối loạn...- Khoan đã! – Cô theo bản năng muốn thoát khỏi lồng ngực hắn.- Cô phiền quá đấy! Muốn gì nữa?Lãnh Thiên Dục nghiêm nghị lên tiếng! Điên rồi, đúng là điên thật rồi! Hắn có vô số phụ nữ vây quanh nhưng chưa từng có người nào dám làm những việc giống cô!Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền trở nên nhợt nhạt khác thường, cô hít sâu một hơi:- Có thể... tắt toàn bộ đèn không?Giọng nói dịu dàng phảng phất như có như không, hàng lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy mờ mịt.Cô tình nguyện thực hiện trong bóng tối!Người đàn ông cao lớn rõ ràng hơi ngẩn ra. Sau đó hắn nhìn cô một lúc lâu. Lần đầu tiên hắn nghe theo lời của một cô gái, cầm chiếc điều khiển ấn xuống một nút, ngay sau đó cả căn phòng bị bóng tối bao phủ...- Ôm tôi... – Giọng nói của Thượng Quan Tuyền đầy mềm yếu.Lãnh Thiên Dục không biết tại sao nhưng trái tim lại như bị giọng nói mềm nhẹ ấy đâm vào, chưa bao giờ hắn có dành tình cảm thương hoa tiếc ngọc với bất kì người phụ nữ nào...Cánh tay cường tráng cứng nhắc ôm Thượng Quan Tuyền vào lòng. Sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô gái trong ngực liền dò vào trong áo sơ mi của hắn, động tác dù vụng về nhưng lại mang đến cho Lãnh Thiên Dục một cảm giác khác lạ.Thượng Quan Tuyền cũng không biết nên làm gì, ở phương diện này cô hoàn toàn là một tờ giấy trắng. Nhưng cô không muốn người đàn ông đóng vai chúa tể trong trò chơi này...Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên gương mặt cương nghị của hắn, ngón tay mơn trớn khuôn mặt anh tuấn và kiên cường, rồi cô tháo chiếc kính râm đang đeo trên mắt hắn xuống...Chiếc kính rơi xuống tấm thảm trải sàn không phát ra tiếng động nào...Trong bóng tối, cô không nhìn rõ diện mạo của hắn nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở tràn đầy nóng bỏng phả ra trên đầu mình và ánh mắt đầy ham muốn chiếm đoạt...Thôi kệ!Cô nhắm mắt lại, chết thì chết!Bàn tay nhỏ bé hạ xuống, ôm lấy cổ hắn, sau đó cô kiễng chân, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên...Đôi môi đỏ mọng dịu dàng đặt lên đôi môi mỏng khêu gợi của người đàn ông...Chiếc lưỡi đinh hương thơm tho của cô vụng về phác họa đôi môi hắn, rõ ràng cô có thể cảm nhận được cơ thể người đàn ông đang cứng đờ. Ngay sau đó cơ thể cô liền bị người đàn ông bá đạo áp lên tường cạnh cánh cửa, hắn đổi bị động thành chủ động, cuồng dã cắn nuốt môi cô, xâm chiếm thân thể mềm mại của cô!Lãnh Thiên Dục cảm thấy hôm nay mình bị mê muội rồi! Những người phụ nữ lên giường với hắn đều biết rằng hắn không cho phép phụ nữ động vào môi hắn, lý do rất đơn giản, hắn sợ bẩn!Vậy mà khi đôi môi dịu dàng của cô gái này chạm vào, trong lòng hắn chợt le lói sự xúc động, tình nguyện hạ xuống lớp băng bao bọc trái tim mình bấy lâu này. Ngập tràn khoang mũi hắn đều là mùi rượu và hương thơm dịu nhẹ, không phải mùi nước hoa nồng nặc như của những người phụ nữ khác mà là hương thơm nhẹ nhàng, tự nhiên và rất dễ chịu.Cô rất trong sáng và đơn thuần khiến hắn không tự chủ được, tư thái cao ngạo trong nháy mắt liền sụp đổ... Hắn vòng tay siết chặt lấy cơ thể mềm mại như ngọc vào trong lòng. Lãnh Thiên Dục hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, hắn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô, nhưng cô càng như vậy lại càng kích thích bản tính muốn nắm giữ trời sinh của hắn!Hắn muốn cô, chỉ đơn giản là vậy!Mặc dù trước mắt hắn chưa rõ lý lịch của cô, dù hắn chưa thể xác định cô có đúng là cô bé mười năm trước hay không, dù hắn không biết vì sao cô lại phải bán đấu giá đêm đầu tiên của mình dù cô rất xem trọng nó, khiến hắn có cảm giác như mình đang tàn phá cây non... Nhưng hắn muốn có cô, hắn chưa từng có loại cảm giác này, đó là loại cảm giác muốn chiếm đoạt đến điên cuồng...Nụ hôn dũng mãnh, cuồng dã và đầy khí phách dường như muốn nuốt cả người cô vào bụng!Thượng Quan Tuyền luống cuống muốn trốn tránh nhưng lại bị bàn tay to của người đàn ông giữ chặt sau gáy...Lãnh Thiên Dục vốn là người quen hoạt động trong bóng đêm, đôi mắt hắn trong đêm đen sẽ càng trở nên nhạy bén hơn... Hắn vẫn yên lặng, đôi mắt trầm xuống, một bàn tay vẫn giữ chặt gáy cô, tay kia nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, hung hăng bóp mạnh...- A! – Nhân lúc cô kêu đau, đầu lưỡi dài bá đạo của hắn thành công tiến vào khoang miệng cô, công thành đoạt đất, chiếm lấy từng chút ngọt ngào một... Sau đó, hắn cúi đầu xuống, đặt từng nụ hôn xuống chiếc cổ mềm mại của cô, lưu lại từng cảm xúc và dấu ấn của riêng hắn.- Đau! – Thượng Quan Tuyền dù sao cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với đàn ông như thế này, cô sao có thể chịu nổi hành động mạnh mẽ như vậy.Đôi mắt đen của Lãnh Thiên Dục trong nháy mắt toát lên tia nguy hiểm như con dã thú đang săn mồi. Hắn hơi buông lỏng cô ra, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Chỉ như thế mà đã kêu đau rồi à? Cô chủ động trêu đùa tôi, kết quả... là sẽ đau hơn!"Khi mấy từ cuối cùng được cất lên, cánh tay hắn cũng thu lại, siết chặt lấy thân hình nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền. Cô kêu lên một tiếng, sau đó liền bị ném lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.CHƯƠNG 14: AI LÀ KẺ THỐNG TRỊ [18+]Ánh trăng phác họa hình dáng Lãnh Thiên Dục một cách mờ mờ ảo ảo khiến trái tim Thượng Quan Tuyền chấn động mạnh. Dường như dòng hồi ức mơ hồ nào đó hiện lên trong đầu, nhưng ngay lúc cô muốn với tay chạm vào nó thì lại bị hành động của Lãnh Thiên Dục ngăn lại...Hắn thong dong cởi cúc áo sơ mi ra, dáng người cao lớn tỏa ra khí chất mê người dưới ánh trăng sáng. Ngay sau đó, bàn tay to của hắn đặt lên cơ thể xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền...- Không... – Thượng Quan Tuyền thét lên một tiếng, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến lời của Niếp Ngân. Cô có quyền phản kháng sao?Cô nắm chặt lấy ga giường, từng đốt ngón tay trắng bệch cho thấy lúc này cô đang cực kì căng thẳng, cực kì sợ hãi!Lãnh Thiên Dục đang tháo thắt lưng chợt dừng lại, nở nụ cười lạnh lẽo: "Giờ cô hối hận rồi à? Quá muộn rồi...".Một câu nói tàn nhẫn như đang tuyên bố số phận đêm nay của cô!Hắn đã cởi bỏ hết quần áo trên người ra!Ngay sau đó, người đàn ông liền vùi đầu vào nơi trắng trẻo như tuyết của cô, lưu luyến bồi hồi... Những cọng râu lún phún nhẹ nhàng chạm vào da thịt mềm mại lưu lại từng vết màu hồng nhạt, mang đến cảm giác nóng hừng hực đến tê dại...Cả người Lãnh Thiên Dục tỏa ra hơi nóng, hắn hơi kinh ngạc trước sự ảnh hưởng của cô gái này đối với mình.- Cô bao nhiêu tuổi rồi? – Lãnh Thiên Dục nhướn đôi mắt đã nhuốm đỏ, giọng nói trầm thấp và nặng nề như bàn thạch.Thượng Quan Tuyền khó khăn trả lời: "Mười... mười tám tuổi!"Trái tim vốn lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô mới mười tám tuổi sao? Vẫn còn là trẻ con? Vậy mà hắn lại mất khống chế với một cô bé?!- Cô bé, thả lỏng chút đi! – Đây là lần đầu tiên hắn kiên nhẫn với một cô gái khi ở trên giường như vậy.Nếu đổi lại là mọi khi thì hắn đã mất hứng từ lâu rồi!Thượng Quan Tuyền thở hổn hển, không biết nên làm thế nào!Lãnh Thiên Dục di chuyển đầu lên bầu ngực căng tròn của cô, cúi đầu dùng sức mút thỏa thích! Hắn in từng dấu ấn lên dáng hình người con gái xinh đẹp, từng vết hôn mờ mờ như đóa hồng mai xinh đẹp nở rộ trên tuyết trắng, đẹp không sao tả xiết!Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn mang theo luồng điện tê dại kì lạ lan tràn khắp cơ thể cô.- Không...Cô cảm thấy đầu óc cực kì choáng váng, có lẽ là do rượu đang phát tác, hoặc là do điều khác... Nhưng... cô không biết!Không biết tại sao nhưng cô lại không thể khống chế bản thân mình!Cô chỉ có thể cất tiếng nỉ non: "Đau...".- Cô bé... – Nghe vậy, Lãnh Thiên Dục liền ngẩng đầu lên, đôi mắt luôn lạnh lẽo giờ thoáng qua sự mềm dịu. Hắn cất giọng trầm thấp như đang thì thầm – Có lẽ trước tiên tôi nên để cô thưởng thức chút ngọt ngào...Bàn tay hắn lại trượt vào trong bắp đùi cô mà mơn trớn, đốt lửa...Cảm giác tê dại khiến cô kêu lên: "Đừng...".Lãnh Thiên Dục ngoảnh mặt làm ngơ, ngón tay dài như đang cẩn thận tìm kiếm nơi nhạy cảm của cô.Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của hắn nhìn chăm chú vào vẻ mặt đang dần thay đổi của cô mà không hề chớp mắt.Cuối cùng...- Không! – Cô hít vào một hơi sâu, thét một tiếng chói tai...Gương mặt Thượng Quan Tuyền ửng hồng, ánh mắt mờ mịt, cơ thể trắng như tuyết như được bao phủ bởi một tầng ửng hồng đẹp đẽ... Thần trí của cô đang ngày càng xa vời, toàn thân càng lúc càng nóng, dường như chỉ muốn tan ra mỗi khi hắn cố ý khơi lên ngọn lửa trong cô.- Cô bé, cô cực kì vinh dự khi được tôi vuốt ve như vậy đấy!Lãnh Thiên Dục nói cũng không sai chút nào, trước nay chỉ có phụ nữ hầu hạ hắn, làm gì có chuyện ngược lại như hôm nay hắn làm với cô gái này chứ?Chưa bao giờ có chuyện đó! Nhưng tối nay, cô bé này đã khiến hắn phải phá lệ!Khi ngón tay của hắn lại lần nữa ác ý tăng nhanh tốc độ, rốt cuộc cô cũng bị đưa đến giới hạn...- Ưm... Không...Giọng nói đứt quãng như đang rên rỉ không ngừng bật ra từ đôi môi cô...Cô cảm thấy toàn thân sắp nổ tung...Cô sợ hãi như mình đang sắp chết, nhưng lại cũng thấy háo hức không kịp chờ đợi mà chỉ muốn rơi xuống, không thể quay đầu lại được!Say, nhất định là do cô say rượu nên mới như vậy! Bàn tay nhỏ bé của cô chống trước ngực người đàn ông, nhưng trong thoáng chốc cô lại tưởng tượng ra đó chính là Niếp Ngân...- Ngân... – Men rượu phát tác như thuốc mê đối với Thượng Quan Tuyền, cô bắt đầu sinh ra ảo giác, đôi môi anh đào hé mở gọi tên người đàn ông khác.Nghe vậy, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, khí thế xung quanh như con báo đói vừa bị đánh thức, cực kì nguy hiểm. Hắn nhìn chằm chằm vào người con gái mềm mại đang nằm trên giường, đưa tay bấu chặt bả vai cô.Cô gái này dám ở trước mặt hắn gọi tên người đàn ông khác!Nếu như hắn không nghe nhầm, cô vừa gọi "Ngân"!Ngân? Là Niếp Ngân sao?Nếu là như vậy, thì cô chính là... Thượng Quan Tuyền!Chính là cô bé gái mười năm trước đây!!!Trong nháy mắt, hắn cũng đã hiểu được lý do tại sao cô lại tự bán đấu giá chính mình!Người của BABY-M lại chủ động dâng đến cửa!Hắn hừ lạnh một tiếng, toàn bộ sự dịu dàng hiếm có đã hoàn toàn tan biến. Nếu cô muốn tìm người giúp cô hoàn thành lễ trưởng thành gì đó thì hắn sẽ tốt bụng giúp cô!Trong nháy mắt, đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo khác thường, không hề có chút thương tiếc nào nữa...Hắn mạnh mẽ xoay người cô lại, buộc cô đưa lưng về phía mình, bàn tay cố định eo cô...- Không... – Thượng Quan Tuyền cảm nhận được sức mạnh đáng sợ, ngay sau đó...- Thượng Quan Tuyền, quá muộn rồi! – Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục vang lên như giọng nói của quỷ vương từ địa ngục truyền đến. Tiếp theo, hắn nâng người cô lên...Thứ khổng lồ kiêu ngạo mạnh mẽ xuyên qua cơ thể cô mang theo một sự cuồng nộ không thể tha thứ. Hắn dùng lực tương đương với cơn tức giận trong lòng hắn lúc này!- Đau... Đau quá! Buông tôi ra! – Cơ thể đau đến mức tê liệt khiến Thượng Quan Tuyền dường như không thể hít thở. Một cô gái trong trắng như cô căn bản không thể tiếp nhận thứ khổng lồ và cứng rắn của Lãnh Thiên Dục, bàn tay bé nhỏ của cô nắm chặt lấy ga trải giường.- Nhớ lấy cảm giác khi tôi ở trong người cô! – Lãnh Thiên Dục lỗ mãng ra lệnh.Hắn đang tức giận, một sự tức giận chưa từng có!Thượng Quan Tuyền bị lực tấn công mạnh mẽ của người đàn ông chiếm giữ, chỉ có thể vô lực gật gật đầu.Lãnh Thiên Dục bắt đầu luật động, cơ thể đầy dục vọng đang giải tỏa. Hắn không hề thương xót mà xâm chiếm cơ thể mềm mại, cố ý coi thường vẻ mặt đau đớn của cô.Không biết đã qua bao nhiêu lần, cho đến lúc bình minh lên, khi tia nắng mặt trời uyển chuyển xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng, Thượng Quan Tuyền cuối cùng không chịu nổi sự cuồng dã của hắn liền lịm đi. Đến lúc đó hắn mới rời khỏi người cô.Khẽ nhắm mắt lại, hắn không muốn thấy bộ dạng yếu ớt của cô. Dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là giao dịch vì nhu cầu sinh lý.CHƯƠNG 15: BỎ ĐIDường như vừa trải qua một giấc ngủ rất sâu, Thượng Quan Tuyền từ từ tỉnh dậy. Ánh mặt trời đã xuyên qua tấm kính cửa sổ, soi rọi lên tấm thảm trong phòng ngủ.- Ưm... – Cô khẽ nhúc nhích người, dường như sức lực trong người đã bị rút sạch, toàn thân đau nhức, đêm qua...Thượng Quan Tuyền cảm thấy máu trong người như đang chảy ngược, lúc này cô đang nằm quay lưng lại với một người đàn ông, bị ôm vào một lồng ngực xa lạ. Người đàn ông dù đang ngủ nhưng vẫn bá đạo, siết chặt eo cô, dường như đang tuyên bố quyền sở hữu. Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào sau lưng khiến Thượng Quan Tuyền nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua đến rạng sáng nay!Không!!!Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây!!!Thượng Quan Tuyền không dám tưởng tượng ra ngày mình lại có thể cùng một người đàn ông xa lạ làm những hành động thân mật trên giường như vậy. Cô vội vã ngồi dậy, bước xuống giường.- A... – Toàn thân vô cùng mệt mỏi và đau đớn khiến cô suýt nữa không thở nổi.Chết tiệt! Đôi mắt cô thoáng qua tia lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé bất giác sờ lên cổ...Cô muốn giết chết người đàn ông này! Giết chết kẻ đã cướp mất sự trong trắng của cô!Nhưng...Cảnh tượng tối qua như một thước phim đang phát lại, dù cô có say rượu thì vẫn mơ hồ nhớ lại, nụ hôn của hắn khiến trái tim cô rung động chưa từng có.Cô dần buông tay xuống, chống tay xuống giường đứng dậy. Người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô đang nằm ngay phía sau, nhưng Thượng Quan Tuyền không muốn quay đầu nhìn lại, một chút cũng không muốn!Cô không muốn cả hai nhớ mặt nhau, cũng không muốn biết hắn là ai, bối cảnh ra sao. Nếu không, một khi để cô biết được, cô nhất định sẽ giết hắn! Bởi vì đây là một trò chơi cực kì hoang đường!Thượng Quan Tuyền chạy trối chết ra khỏi phòng tổng thống!Khi cửa phòng đóng lại, Lãnh Thiên Dục đang nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra. Hắn không ngủ, chỉ là nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi. Vì vậy khi Thượng Quan Tuyền rời khỏi giường hắn đã biết.Hắn lười biếng dựa đầu vào giường, cầm điện thoại di động gọi...- Lão đại! – Đầu bên kia kính cẩn lên tiếng.- Chú ý kỹ Thượng Quan Tuyền, tôi muốn biết nhiệm vụ của cô ta! – Lãnh Thiên Dục nheo đôi mắt chim ưng lại, giọng nói bình tĩnh vang lên.- Vâng, lão đại!Sau khi cúp máy, Lãnh Thiên Dục quăng điện thoại ra một bên, quay đầu nhìn nơi Thượng Quan Tuyền từng nằm, dường như vẫn còn lưu lại hương thơm thanh mát của cô. Sau đó, đôi mắt chim ưng của hắn nhìn vào vết máu khô trên ga giường.Đôi môi mỏng vốn mím chặt đầy kiên nghị lúc này dần cong lên một nụ cười, nhưng vẫn hết sức lạnh lẽo như thường.Thượng Quan Tuyền – một người không hề đơn giản, là cô sao? Cô chính là người thần không biết quỷ không hay trộm đi con chip công nghệ cao, còn có thể trốn thoát khỏi bàn tay hắn!Cô bé à, nếu đã đốt lửa thì sao có thể dễ dàng dập tắt như vậy được?CHƯƠNG 16: LỜI NÓI TRÁI LƯƠNG TÂMThượng Quan Tuyền không biết mình trở về nhà bằng cách nào. Căn nhà của cô có đầy đủ thiết bị bình thường, điều đó giúp cô có cảm giác mình đang sinh hoạt giống những người bình thường khác.Cô mở vòi nước ấm lên, từng giọt nước li ti xối lên làn da trắng ngần của cô. Chỉ có làm như vậy, Thượng Quan Tuyền mới có thể huyễn hoặc bản thân rằng mình vẫn còn thuần khiết.Hơi thở người đàn ông xa lạ lưu lại trên người cô, tạo ra rất nhiều dấu vết trên cơ thể cô. Thượng Quan Tuyền muốn dùng dòng nước ấm để xóa đi tất cả, cũng như đang trút giận...Nhưng... tất cả cũng chỉ là lừa mình dối người. Mọi chuyện xảy ra tối qua đều là thật, số tiền một tỷ đô la là thật, hơi thở của người đàn ông kia là thật, những vết hôn chằng chịt trên người cô cũng là thật.Quan trọng hơn là, dường như cô vừa nhớ ra điều gì đó...Hình như người đàn ông kia biết tên cô!!!"Thượng Quan Tuyền, quá muộn rồi..."Giọng nói lạnh lẽo lại lần nữa vang lên, nổ tung trong đầu cô...Sao hắn biết tên cô? Nếu như vậy thì có phải hắn đã biết thân phận của cô rồi không? Hắn đã biết chuyện của tổ chức BABY-M sao?Hắn... người đàn ông toàn thân toát ra sự lạnh lẽo ấy, rốt cuộc là ai?Chiếc vòi hoa sen không ngừng phun những giọt nước trong suốt như thủy tinh xuống mặt sàn trơn bóng. Khuôn mặt Thượng Quan Tuyền tái nhợt, kinh ngạc nhìn bản thân trong chiếc gương mờ hơi nước, cho đến khi...Cốc! Cốc! Cốc!- Tuyền, em có ở bên trong không? – Giọng nói trầm thấp từ bên ngoài lập tức cắt đứt sự kinh ngạc của Thượng Quan Tuyền.Là Niếp Ngân?!- Em không sao! – Cô buộc bản thân phải tỉnh táo lại, điềm nhiên lên tiếng. Sau đó cô không tắm nữa, vô lực dựa vào tường.Năm cô sáu tuổi, Niếp Ngân đã nhận nuôi cô. Khi cô đi theo anh ta đến nơi huấn luyện mới phát hiện ra có rất nhiều đứa trẻ giống cô. Vậy mà mười năm sau, những người có đủ tư cách để đứng bên cạnh Niếp Ngân chỉ có cô, Yaelle và Mạt Đức! Trong ba người, chỉ có một mình cô là sát thủ đặc công có huyết thống châu Á!Niếp Ngân đã dày công huấn luyện bọn họ nhưng không cách ly bọn họ với cuộc sống bên ngoài! Nhưng anh ta là người phụ trách, lúc nào cũng biết rõ mọi chuyện của bọn họ, gồm địa chỉ nhà và chìa khóa.Một lúc lâu sau, Thượng Quan Tuyền từ phòng tắm đi ra. Cô mặc một chiếc áo ngủ làm bằng tơ tằm màu trắng, mái tóc dài xõa xuống đầu vai, đôi mắt cố gắng tỉnh táo để che giấu đi sự đau đớn khi nãy.Cô không để ý đến Niếp Ngân đang đứng cạnh cửa sổ, ngồi xuống ghế sofa, vòng tay ôm hai chân!Im lặng...Mái tóc dài xõa xuống càng tôn lên nét nhẹ nhàng của người con gái...Sắc mặt Niếp Ngân rất không tốt, gương mặt anh tuấn thoáng qua nét khác lạ. Anh ta đi đến trước mặt Thượng Quan Tuyền, ngồi xuống đối diện cô.- Sao về muộn như vậy? – Anh ta cất giọng trầm thấp hỏi cô.Nhiệm vụ được sắp xếp vào buổi sáng, anh ta chờ mãi nhưng không thấy cô đâu nên dĩ nhiên là thấy rất khó chịu!Thượng Quan Tuyền từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn anh ta, sau đó hờ hững lên tiếng: "Đây không phải là hy vọng của anh sao?"Cô hừ lạnh một tiếng, sau đó liền nở nụ cười nhạt thếch, nhìn anh ta rồi nói từng câu từng chữ: "Người đàn ông đó rất tuyệt, mãi đến rạng sáng nay bọn em mới kết thúc. Cho nên bây giờ em mới về là chuyện rất bình thường...".- Đủ rồi! – Niếp Ngân hét lên rồi đứng bật dậy, hai tay siết chặt lại.CHƯƠNG 17: LÀM NHIỆM VỤNiếp Ngân cực kì tức giận. Vậy mà Thượng Quan Tuyền dường như không hề sợ hãi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh ta.Sau một lúc lâu cô mới chậm rãi đứng dậy, hờ hững lên tiếng: "Em sẽ nghe theo lời anh, tiếp nhận nhiệm vụ này!"Niếp Ngân cắn chặt răng, hai tay siết chặt thành nắm đấm: "Tuyền, em là do một tay tôi nuôi nấng, trong lòng em nghĩ gì tôi đều biết rõ, em hận tôi, đúng chứ?"Thượng Quan Tuyền nhướn mắt, nhếch mép lên tiếng: "Em nói rồi, em sẽ không hận anh, nếu không có anh thì em đã không còn tồn tại trên thế giới này từ lâu rồi".Niếp Ngân nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Cô vừa mới tắm xong nên lúc này trông cô hệt như đóa hoa sen mới nở, vô cùng mỹ lệ.- Nhưng mà... – Thượng Quan Tuyền dừng lại một chút, hơi mất tự nhiên lên tiếng – Em muốn hai ngày nữa mới bắt đầu thực hiện nhiệm vụ này!Từ lúc cô chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên cô dám cò kè mặc cả nhiệm vụ với Niếp Ngân!Niếp Ngân nhíu mày lên tiếng: "Tôi muốn biết lý do!"Thượng Quan Tuyền nhìn Niếp Ngân, lát sau than nhẹ một tiếng: "Anh thật sự muốn biết à?"- Đúng, em chưa bao giờ nói như vậy với tôi cả! – Gương mặt anh tuấn của Niếp Ngân thoáng qua nét lo lắng.Thượng Quan Tuyền cười nhạt, sau đó gật đầu nói: "Muốn biết lý do à? Vậy thì được, anh tự xem đi!"Lời nói của cô cực kì cứng rắn, sau đó bàn tay nhỏ bé cởi từng cúc áo ra, khi tới ngực thì dừng lại...- Tuyền, em... – Niếp Ngân kinh ngạc lên tiếng.Thượng Quan Tuyền không nói gì, từ từ kéo áo ngủ xuống để lộ ra chiếc cổ trắng mềm, xương quai xanh khêu gợi, nơi đầy đặn được che giấu hơn nửa đang phập phồng lên xuống...Vậy mà trên làn da trắng như tuyết ấy lại xuất hiện cực kì nhiều đóa hoa mập mờ và nóng bỏng... Đây là những vết hôn khi Lãnh Thiên Dục kích tình đã lưu lại trên người cô!Gương mặt Niếp Ngân vốn đang hòa hoãn đột nhiên trở nên cực kì lạnh lẽo, gân xanh trên trán cũng vì tức giận mà nổi lên.Cảm giác ghen tị chưa từng có như nổ tung trong lồng ngực anh ta.Lúc này anh ta đã hiểu được lý do cô muốn hoãn thời gian lại, bởi vì căn cứ vào tình trạng của cô hiện tại thì căn bản không thể thực hiện nhiệm vụ được!Thượng Quan Tuyền nhìn thấy sự tức giận trong mắt Niếp Ngân liền kéo áo ngủ lên, bên môi nở nụ cười trào phúng đầy lạnh lẽo: "Hài lòng rồi chứ?"Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền chằm chằm rồi nhẹ giọng nói: "Tuyền, đừng cố tình chọc giận tôi!"Thượng Quan Tuyền bước từng bước đến trước mặt Niếp Ngân, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Nếu em dám làm thế thì anh sẽ làm gì em?"- Em... – Niếp Ngân khẽ rùng mình, sau đó đặt tay lên vai cô, mạnh mẽ kìm cô lại.- Người đàn ông tối qua là ai? – Anh ta lớn giọng hỏi.Anh ta thừa nhận khi nhìn thấy những vết hôn chói mắt đó thì anh ta ghen tị đến mức muốn nổi điên lên. Những vết hôn đó như muốn tuyên cáo tất cả những chuyện kịch liệt tối qua, anh ta hận không thể ngay lập tức giết chết kẻ đó.Thượng Quan Tuyền nhíu mày lại, cất giọng nói: "Em cũng không biết đó là ai, thậm chí ngay cả mặt mũi anh ta cũng không nhìn thấy". (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).- Em không giết hắn? – Niếp Ngân vừa nghe xong thì cơn giận dữ trong lòng lại càng tăng thêm.- Sao em phải giết anh ta?Thượng Quan Tuyền giận quá hóa cười, hời hợt như tự giễu cợt bản thân mình.Niếp Ngân nắm chặt cằm Thượng Quan Tuyền, gương mặt anh tuấn giờ đầy tức giận:- Tuyền, em đã thay đổi!Thượng Quan Tuyền bị buộc phải nhìn vào đôi mắt anh ta, đôi mắt mà cô vẫn bao ngày chờ mong. Sau đó cô lẩm bẩm nói: "Em thay đổi cũng vì anh!"Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, hàng lông mi dài run rẩy, đôi môi đỏ hồng mấp máy như đang mời mọc Niếp Ngân thưởng thức.Đã nhiều năm như vậy, cô đã có thói quen ở lại bên cạnh anh, nhưng sao anh lại coi thường cô như vậy? Thậm chí chỉ vì nhiệm vụ mà đẩy cô vào trong lòng người đàn ông khác!Niếp Ngân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền, lúc này gương mặt cô đầy bất lực khiến anh ta hơi hoảng hốt. Người con gái mình thích đang đứng ngay trước mặt đây, sao anh ta có thể không động lòng được chứ?- Tuyền... xin lỗi!Niếp Ngân thả lòng tay đang nắm chặt cằm cô ra, đổi thành dịu dàng vuốt ve gương mặt cô. Giọng nói của anh ta cũng như đang lẩm bẩm, đáy mắt vụt qua tia thương tiếc.Thượng Quan Tuyền khẽ run lên, đôi môi cũng run rẩy, ngay cả trái tim cũng run theo!Ngón tay thon dài của anh ta chạm vào bờ môi dịu dàng của cô, sau đó anh ta ôm chặt cô vào trong ngực. Niếp Ngân cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi lạnh lẽo và run rẩy của Thượng Quan Tuyền.Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở to hai mắt...Niếp Ngân như đang mất khống chế, ôm chặt cô vào lòng. Lúc đầu nụ hôn của anh ta chỉ là lướt qua nhưng dường như càng về sau lại càng thêm mãnh liệt, thăm dò sâu vào bên trong, nụ hôn ngày càng trở nên ướt át...Hơi thở của anh ta phả vào mặt cô, quanh quẩn bên đôi môi cô, rơi vào vành tai mẫn cảm của cô...- Ngân... – Cả người Thượng Quan Tuyền cứng đờ, cô dần dần trở nên mê muội, đôi môi mỏng hé mở gọi tên anh ta.Giọng nói của cô như đang thì thầm khiến Niếp Ngân chợt tỉnh lại. Anh ta buông tay, đẩy cô ra xa, còn lồng ngực thì thở phập phồng lên xuống...Anh ta đã đánh giá thấp năng lực ảnh hưởng của cô gái này với mình. Anh ta cho rằng mình có thể khống chế tình cảm trong lòng, nhưng...Vừa rồi anh ta đã làm gì?Niếp Ngân lộ rõ sự ảo não và tức giận mất khống chế trên gương mặt...Thượng Quan Tuyền ngã nhào xuống đất. Cô cũng biết nhất định sẽ như vậy...Niếp Ngân lại gần cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống khung cảnh bên ngoài. Anh ta đang cố gắng điều chỉnh dục vọng vừa mới bộc phát và tâm trạng đang rối loạn của mình.Căn phòng hoàn toàn yên ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ!Qua một lúc lâu sau, Niếp Ngân quay người lại, lúc này anh ta đã khôi phục lại sự bình tĩnh và phong thái nhẹ nhàng như trước.- Đây là thông tin về Crow. Gã có sở thích là muốn chinh phục phụ nữ. Cô gái này là Phỉ Tô, con gái của giáo phụ William thuộc gia tộc Kenny của Mafia Italy. Hai ngày nữa chính là ngày sinh nhật Phỉ Tô, lúc đó Crow cũng sẽ bay đến Italy. Dáng người của em và Phỉ Tô hao hao giống nhau nên lúc đó em sẽ giả dạng cô ta, tìm cơ hội giết chết gã.Niếp Ngân nói xong liền đưa tập tài liệu cho Thượng Quan Tuyền.Thượng Quan Tuyền hờ hững nhận tài liệu, đưa mắt nhìn bức ảnh trong đó. Đó là một người đàn ông Mỹ cường tráng, đôi mắt màu xanh lam của gã trông rất sắc bén.Cô chưa bao giờ hỏi động cơ giết người của Niếp Ngân, đây là thói quen từ khi còn nhỏ.- Tuyền, chúc em may mắn! – Niếp Ngân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô.Sau đó anh ta rời tầm mắt, không quay đầu mà đi thẳng ra bên ngoài!Khi bóng dáng của Niếp Ngân hoàn toàn biến mất thì Thượng Quan Tuyền như mất hết sức lực, ngã xuống sofa...Vừa rồi Niếp Ngân hôn cô sao? Nhưng Thượng Quan Tuyền lại nghĩ đến nụ hôn bá đạo của người đàn ông xa lạ ngày hôm qua...CHƯƠNG 18: CẢM GIÁC HỨNG THÚ VỚI PHỤ NỮSự đông lạnh lúc này hoàn toàn khác hẳn với tiết trời nóng bức bên ngoài. Làn khói mờ mờ ảo ảo bay quanh quẩn trong phòng, bao phủ lên gương mặt anh tuấn như điêu khắc của Lãnh Thiên Dục khiến nó càng trở nên mộng ảo. Đôi mắt hắn cực kì tỉnh táo, không hề gợn sóng chút nào.- Lão đại, Crow sẽ sớm bay sang Italy! – Phong lên tiếng.- Crow? – Lãnh Thiên Dục chau mày, giọng nói lạnh nhạt.Phong gật đầu: "Đúng, có lẽ vì sinh nhật của cô Phỉ Tô nên mới đến! Gã rất say mê cô ta!"William chính là giáo phụ của gia tộc Kenny ở Italy, con gái ông ta là Phỉ Tô.Giáo phụ William rất yêu quý cô con gái này, ông ta cũng biết rõ con gái mình thích Lãnh Thiên Dục nên đã đặc biệt mời hắn tới tham dự tiệc sinh nhật của Phỉ Tô.Còn Crow khá có tiếng tăm ở Mỹ. Gã ta có hậu thuẫn là quan chỉ huy ở một gia tộc Mafia tại Mỹ, là một kẻ cuồng vọng và tự đại nên gặp không ít rắc rối. Mấy năm trước gã ta vướng phải một món nợ kếch xù do bài bạc, suýt nữa làm cả gia tộc sụp đổ, may nhờ có Lãnh Thiên Dục nên mới tránh được tai họa ngập đầu.Lãnh Thiên Dục chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thân hình cao lớn ngay lập tức che khuất ánh mặt trời khiến chiếc bóng của hắn kéo dài xuống mặt sàn.- Gần đây Crow nằm trong tầm ngắm của rất nhiều người! – Hắn điềm nhiên lên tiếng, giọng nói không nghe ra là vui mừng hay lo lắng.Phong lập tức đáp: "Lão đại nói không sai. Lúc trước ngài đã quan tâm giúp đỡ họ rồi, giờ không cần phải che chở nữa".Thật ra chỉ là có chút giao tình mà thôi! Nhưng đúng ra mà nói thì Lãnh Thiên Dục hoàn toàn không hề có quan hệ gì với Crow, chẳng qua là hắn có chút quan hệ xã giao với người anh trai đã chết của gã ta mà thôi. Đúng như lời Phong nói, hắn đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.- Có tin tức gì không? – Lãnh Thiên Dục không tỏ rõ thái độ gì, chỉ lên tiếng hỏi một câu.Phong điềm tĩnh trả lời: "Theo thông tin tình báo tiết lộ thì Crow đã bị người của BABY-M theo dõi, hơn nữa họ còn phái sát thủ đặc công cấp bậc cao nhất đi thực hiện nhiệm vụ!"- Trước mắt hãy điều tra tư liệu về sát thủ đặc công có dòng máu Mỹ là Yaelle, dòng máu Pháp là Mạt Đức và dòng máu lai Á – u là Thượng Quan Tuyền. Đã tìm hiểu được gì chưa? – Lãnh Thiên Dục lạnh giọng hỏi.- Lão đại, cô gái đêm đó chính là... Thượng Quan Tuyền! – Phong trả lời rành rọt.Đôi mắt Lãnh Thiên Dục thoáng chấn động nhưng rất nhanh lại khôi phục lại như cũ...- Nhưng không biết tại sao mà nhiệm vụ ám sát Crow lại bị lùi xuống vài ngày, rơi đúng vào ngày sinh nhật của Phỉ Tô! – Phong tiếp tục nói.Lãnh Thiên Dục không hề có động tĩnh gì. Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hàng lông mày nhíu chặt lại như đang suy nghĩ chuyện gì.- Lão đại, ngài có tham gia tiệc sinh nhật cô Phỉ Tô không? – Phong dò hỏi.Lãnh Thiên Dục chậm rãi quay người lại, đôi mắt màu xanh lam lạnh lẽo lóe lên tia trào phúng: "Tham gia, đương nhiên là phải tham gia rồi! Đây gọi là 'niềm vui lớn khi có bạn từ phương xa đến'. Cô gái Thượng Quan Tuyền này...". Nói đến đây thì hắn dừng lại, hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Tôi rất có hứng thú".- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện! – Phong lập tức đáp lời.Người có thể khiến lão đại thấy hứng thú, nhất lại là phụ nữ thì Thượng Quan Tuyền là người đầu tiên!Căn phòng yên ắng trở lại! Lãnh Thiên Dục ngồi xuống sofa, đôi mắt đen cùng màu với chiếc áo sơ mi khiến hắn càng toát lên vẻ thâm trầm. Thông tin về Thượng Quan Tuyền đang đặt ngay trước mắt hắn, hắn lướt ngón tay qua đôi mắt trong veo của Thượng Quan Tuyền khi còn bé trong bức ảnh...Hắn nhếch môi lên, cười như không cười...Thượng Quan Tuyền, xem ra gan cô to thật đấy, dám đối đầu với Mafia!Hắn nhớ đến lời Phong vừa nhắc tới... nhiệm vụ ám sát bị lùi xuống mấy ngày!Đôi mắt hắn thoáng qua tia suy nghĩ!Cô đương nhiên là phải lùi lại ngày rồi, chẳng lẽ cô định mang theo cơ thể chằng chịt vết hôn của hắn đi hoàn thành nhiệm vụ sao?Lãnh Thiên Dục chợt biến sắc, nét mặt càng trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.CHƯƠNG 19: LOẠI NGƯỜI KHÓ ĐỐI PHÓĐêm, trời mưa như thác nước đổ, Niếp Ngân ung dung ngồi ngay ngắn trên sofa, mỉm cười nhìn hai cô gái trước mặt.Một người xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, còn người kia đẹp như một đóa hoa anh túc.Một người là Thượng Quan Tuyền, còn người kia là bạn cùng huấn luyện với cô – Yaelle!Lát sau, Niếp Ngân điềm nhiên lên tiếng: "Trước mặt hai người là những vũ khí giết người tối tân nhất đã được nghiên cứu chế tạo ra, hai người hãy cầm lấy! Còn nữa, tôi đã chuyển vào tài khoản của mỗi người năm ngàn vạn đô la để hai người dễ hành động!"Thượng Quan Tuyền liếc mắt nhìn Yaelle ngồi bên cạnh, nét mặt không thay đổi: "Em muốn nghe lời giải thích của anh!"- Sao, em muốn tôi giải thích gì? – Niếp Ngân nhướn đôi mày rậm nhìn Thượng Quan Tuyền.Thượng Quan Tuyền lên tiếng: "Vụ ám sát Crow lần này vốn dĩ không có sự tham gia của Yaelle!"Chuyện này là sao? Anh cho rằng cô không thể thực hiện nổi nhiệm vụ này sao ? Cho dù là như vậy nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ xảy ra tình huống hai sát thủ đặc công cùng thực hiện chung một nhiệm vụ cả!Niếp Ngân hiểu sự bất mãn trong lòng Thượng Quan Tuyền, anh ta khẽ mỉm cười rồi đứng dậy, chậm rãi đến bên cạnh Thượng Quan Tuyền, vỗ lên vai cô nói:- Tuyền, Yaelle muốn hợp tác cùng em, nhưng không phải trong vụ ám sát Crow!- Là sao? – Thượng Quan Tuyền hỏi ngắn gọn, đôi mắt đầy nghi ngờ.Yaelle ở bên cạnh nghe Thượng Quan Tuyền hỏi vậy liền nhếch mép cười:- Tuyền, ý của chủ thượng là chờ sau khi cô giết Crow xong thì tôi và cô sẽ cùng làm nhiệm vụ tiếp theo, ở cùng địa điểm đó!Các sát thủ đặc công vẫn luôn gọi Niếp Ngân là chủ thượng!Thượng Quan Tuyền nhíu mày, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Niếp Ngân: "Tại sao em lại không biết chuyện này?"- Tuyền, tôi gọi hai người đến đây cũng vì chuyện này! – Niếp Ngân bỏ tay ra, không nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.- Ba ngày nữa Crow sẽ tham gia tiệc sinh nhật Phỉ Tô! Tuyền, em nhớ lấy, nhất định phải giết gã ta trước khi diễn ra tiệc sinh nhật một ngày. Nếu em giết gã ta vào đúng ngày sinh nhật Phỉ Tô thì sẽ bứt dây động rừng, gây nên tình huống bất lợi!Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Em có thể làm được!"Niếp Ngân tiếp tục nói: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó xong, em sẽ tham gia vào một nhiệm vụ khác. Em sẽ phải theo dõi một người, sau đó tìm cơ hội giết hắn ta!"- Người đó là ai? – Thượng Quan Tuyền lạnh giọng hỏi.Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền, nói từng câu từng chữ: "Đó chính là lão đại của tổ chức Mafia lớn nhất thế giới – Lãnh Thiên Dục!"- Lãnh Thiên Dục?Thượng Quan Tuyền nhíu mày, cái tên này dường như rất quen, hình như là...- Tuyền, đây là thông tin về Lãnh Thiên Dục! – Niếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền đang nhíu chặt mày lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.Thượng Quan Tuyền cầm tập tài liệu, ngay lập tức cô liền bị hút vào đôi mắt lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao kia...Cô hít sâu một hơi!Là hắn!!!Thượng Quan Tuyền lập tức nhớ lại mùa thu năm cô tám tuổi. Cô vĩnh viễn không thể nào quên những chuyện xảy ra trong đêm đó, nhất là đôi mắt lạnh lùng và sắc nhọn của người đàn ông đó. Mỗi lần nhớ đến là cô lại cảm thấy sởn gai ốc.- Tuyền, Lãnh Thiên Dục là người rất khó đối phó nên tôi đã phái Yaelle đến hỗ trợ em! – Niếp Ngân nhìn vẻ mặt không hề chớp mắt của Thượng Quan Tuyền rồi lên tiếng.Sau một lúc lâu, Thượng Quan Tuyền mới ngẩng đầu lên, hỏi một câu mà vốn dĩ một sát thủ đặc công không nên hỏi: "Em muốn biết... tại sao phải giết anh ta?"Những lời này vừa nói ra đã khiến bầu không khí trong phòng trở nên đông đặc. Niếp Ngân thu lại nụ cười tao nhã bên môi, thay vào đó là sự âm u và lạnh lẽo.- Tuyền, em có biết vừa rồi mình đã phạm vào đại kỵ không? – Giọng nói của anh ta hàm chứa sự tức giận.Nhưng Niếp Ngân lại không biết cơn tức giận xuất phát từ đâu. Thượng Quan Tuyền chưa bao giờ hỏi những câu như vậy, nhưng hôm nay đột nhiên cô lại đả động đến khiến trong lòng Niếp Ngân vang lên hồi chuông cảnh báo!Chẳng lẽ Thượng Quan Tuyền không biết người đàn ông đêm đó là Lãnh Thiên Dục sao? Chắc không, Thượng Quan Tuyền chưa bao giờ nói dối!Lúc này Thượng Quan Tuyền cũng ý thức được mình vừa phạm phải sai lầm, cô vội ngậm miệng lại, không hỏi thêm gì nữa, chỉ kinh ngạc nhìn vào bức ảnh người đàn ông trong tập tài liệu.Sao cô lại thấy hắn hơi quen nhỉ?Là do từng gặp mặt một lần năm cô tám tuổi sao?Niếp Ngân cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi nghiêm khắc, anh ta cười mỉm: "Tuyền, hy vọng em sẽ phối hợp tốt với Yaelle, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!"Thượng Quan Tuyền và Yaelle không hẹn mà cùng gật đầu.Đêm xuống, một mùi hương thanh nhã lan tỏa trong bầu không khí, nhưng dường như lại mang đến cảm giác hơi bất an!- Thượng Quan Tuyền, cô đứng lại!Khi hai người ra khỏi phòng, Yaelle cao ngạo gọi.Thượng Quan Tuyền đứng lại, lạnh nhạt quay đầu nhìn Yaelle.Tuy hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ nhưng chưa bao giờ tồn tại một thứ gọi là tình bạn giữa hai người.- Chuyện gì? – Thượng Quan Tuyền lạnh nhạt hỏi.Yaelle cao ngạo bước đến trước mặt Thượng Quan Tuyền rồi lên tiếng: "Cô đúng là người không biết trời cao đất rộng là gì, thái độ vừa rồi của cô nghĩ là muốn ám chỉ cô có thể một mình đối phó với Lãnh Thiên Dục mà không cần tôi đúng không?"Thượng Quan Tuyền ngước mắt lên, cười lạnh: "Xét về năng lực thì dĩ nhiên cô không bằng tôi rồi!"- Hừ!Yaelle hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nụ cười châm chọc và lạnh lẽo của Thượng Quan Tuyền, cô ta xoắn xoắn một lọn tóc rồi nói:- Chẳng lẽ cô quên là tôi đã từng giao đấu với Lãnh Thiên Dục một lần rồi à? Năng lực của hắn ta thế nào tôi rất rõ. Cho nên, một người như cô mà đòi một mình giết hắn à, đúng là hoang tưởng quá rồi. Tôi thấy cô đang sốt ruột muốn tranh công với tôi trước mặt chủ thượng chứ gì!- Cô nói sao cũng được, đến lúc đó xem ai nhanh tay hơn ai! – Thượng Quan Tuyền chẳng muốn tranh cãi cùng cô ta, từ nhỏ đến lớn lúc nào cô ta cũng làm phiền cô.Yaelle lập tức kéo tay Thượng Quan Tuyền: "Thượng Quan Tuyền, nghe tôi nói cho rõ đây, người đàn ông Lãnh Thiên Dục này là của tôi, hắn có chết cũng phải chết trong tay tôi. Tôi không quan tâm năm cô tám tuổi đã từng gặp hắn như thế nào, tóm lại là, nếu cô dám tranh giành với tôi thì đến lúc đó đừng trách tôi trở mặt vô tình".Thượng Quan Tuyền nghe cô ta nói vậy thì trong lòng cực kì tức giận. Cô túm chặt lấy cánh tay Yaelle đang đặt lên tay mình, cất giọng nói:- Yaelle, cô đừng có quên vừa rồi chủ thượng nói tôi và cô cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Cô cũng biết quy định của sát thủ đặc công rồi đấy, hy vọng cô đừng có tự gây sự rồi lại chuốc họa vào thân!Sau khi nói xong, cô lườm cô ta một cái rồi quay đầu đi thẳng về phía xe của mình.Yaelle cực kì tức giận khi thấy Thượng Quan Tuyền nghênh ngang rời đi như vậy, trong lòng cực kì căm ghét!Nhưng thật ra thì Thượng Quan Tuyền nói không sai chút nào. Quy định của sát thủ đặc công chính là sau khi nhiệm vụ thất bại lần thứ nhất, nhẹ thì tự động rút lui, nặng thì mất mạng; còn nhiệm vụ đó phải giao cho một đặc công khác thực hiện.Nhưng nhất định cô sẽ không thua Thượng Quan Tuyền! Cứ chờ mà xem!Không ai biết rằng màn cãi vã của hai người hoàn toàn bị Niếp Ngân nhìn thấy. Anh ta nhìn bóng dáng Thượng Quan Tuyền, khuôn mặt anh tuấn thoáng qua tia đau lòng.Trong đầu anh ta hiện lên đoạn đối thoại với thuộc hạ cách đây không lâu!- Tra ra được người đàn ông đêm đó chưa?- Rồi, thưa chủ thượng!- Là ai? – Giọng nói trầm thấp đan xen nỗi ghen tức vang lên.- Người đàn ông đưa Thượng Quan Tuyền đi đêm đó chính là lão đại của Mafia – Lãnh Thiên Dục!Choang! Nghĩ tới đây, Niếp Ngân ném mạnh ly rượu trong tay về phía cửa sổ. Ly thủy tinh sáng long lanh bị vỡ tạo ra tiếng vang chói tai..Rượu có màu đỏ đẹp đẽ tựa như máu của người con gái dính đầy lên mặt kính cửa sổ.Niếp Ngân không thể tưởng tượng rằng người đàn ông mà buổi tối hôm đó Thượng Quan Tuyền tìm được lại chính là Lãnh Thiên Dục! Nếu như vậy thì anh ta nhất định sẽ tìm cách giết chết người này!Thứ nhất là muốn nguôi đi cơn phẫn hận trong lòng, thứ hai là dù anh ta không giết Lãnh Thiên Dục thì chắc chắn Lãnh Thiên Dục sẽ ra tay với anh ta.Mười năm trước, cha mẹ của Lãnh Thiên Dục do chính anh ta bắt đi, sau đó giao cho giáo phụ của gia tộc Lô Thiết Tư là Triết Luân Nạp. Nhưng không ngờ Triết Luân Nạp lại hung ác đến vậy, ngay trước mặt anh ta và Thượng Quan Tuyền lại bắn hai phát đạn giết chết Lãnh Diệc Thiên và Tạ Dĩ Vân.Năm đó Niếp Ngân hai mươi hai tuổi, anh ta vẫn còn nhớ như in đôi mắt đầy phẫn hận của Lãnh Thiên Dục năm hắn mười tám tuổi ấy.Nhưng không ngờ rằng Lãnh Thiên Dục lại có thể sống đến tận bây giờ, dưới sự giúp đỡ của Lăng thị, hắn đã tiếp quản Lãnh thị, trở thành một trong tứ đại tài phiệt đẳng cấp thế giới. Không chỉ vậy, điều khiến Niếp Ngân lo lắng nhất chính là Lãnh Thiên Dục lại có thể ngồi lên cái ghế lão đại của Mafia!Nhất định phải trừ khử người này, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Nhưng bây giờ có thể thấy, thời điểm đó đã đến rồi!CHƯƠNG 20: VÔ TÌNH GẶP NHAU TẠI ĐÀI PHUN NƯỚC THÀNH ROMEItaly, thành Rome, bầu trời trong xanhThành phố Rome có khí hậu của vùng Địa Trung Hải điển hình, trong đó thời tiết từ tháng tư đến tháng sáu là dễ chịu nhất.Vào mùa này, cả thành phố Rome ngập tràn trong không khí náo nhiệt, nhất là ở đài phun nước Trevi tụ hội rất nhiều đôi tình nhân.Đài phun nước Trevi ở Rome là kiệt tác cuối thời Baroque, được xây dựng theo lối kiến trúc đối xứng, ở chính giữa có một bức tượng thần Biển cả đang kéo dàn tuấn mã phi băng băng. Hai bên trái phải đều có hai bức tượng Thủy thần, bên phải còn có bức điêu khắc "Thiếu nữ kỳ thủy nguyên", trên bức điêu khắc có hình bốn nàng tiên nữ đại diện cho bốn mùa.Thượng Quan Tuyền không có bạn trai cũng chẳng có người yêu, cô chỉ vô thức tới đây, kinh ngạc nhìn ngắm những tia nước tựa như những sợi tóc tơ đang được bắn ra từ đài phun nước.Những giọt nước nhỏ lóng lánh phản chiếu khuôn mặt tuyệt mỹ của cô khiến cô càng thêm phần xinh đẹp và lộng lẫy.Ngày mai sẽ là ngày cô phải hoàn thành nhiệm vụ ám sát Crow. Đến lúc đó cô sẽ giả dạng làm Phỉ Tô, theo kế hoạch cô sẽ lên giường cùng hắn, sau đó giải quyết gọn gàng, nhưng mà...Đột nhiên trong đầu cô lại hiện ra bóng dáng người đàn ông trong cái đêm hoang đường kia...Khẽ thở dài một hơi, cô đưa tay lên xoa xoa mi tâm đầy sầu não. Đối với cô, nhiệm vụ là quan trọng nhất.Thượng Quan Tuyền tháo kính râm xuống, nhìn tượng thần Biển cả trong đài phun nước. Gương mặt xinh đẹp của cô đã thu hút vô số ánh mắt của người đi đường.Cô cũng muốn cầu nguyện như những người khác nhưng lại phát hiện ra mình không có tiền xu lẻ.- Cái này cho cô, chỉ cần thành tâm cầu nguyện ở đây thì sẽ được toại nguyện!Giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng của phụ nữ vang lên bên tai Thượng Quan Tuyền, âm thanh ấy như chiếc lá nổi nhẹ trên mặt nước, thanh linh động thính.Thượng Quan Tuyền hơi giật mình, cô quay đầu nhìn thì thấy một cô gái cực kì xinh đẹp như tiên nữ đứng dưới ánh mặt trời. Cô gái như nữ thần đang mỉm cười nhìn cô. Cô ấy cười rất dịu dàng, nụ cười giống như làn nước êm đềm. Cô gái chỉ nhìn cô nhưng lại khiến Thượng Quan Tuyền cảm thấy tâm trạng vui hẳn lên.- Cô... – Thượng Quan Tuyền nhìn xuống tay cô gái đang chìa ra, ba đồng xu trong đó phát ra ánh sáng rực rỡ.- Cô là người châu Á? – Thượng Quan Tuyền hỏi.Cô gái gật đầu: "Tôi là người Trung Quốc".Sau đó, cô gái nhìn Thượng Quan Tuyền một lát...- Cô cầm đi, cầu nguyện ở đài phun nước này linh nghiệm lắm đấy! Chúc cô may mắn! – Cô gái mỉm cười, nhét đồng xu vào tay Thượng Quan Tuyền.- Ném cả ba đồng xu đi sao? – Thượng Quan Tuyền nghi ngờ hỏi.Cô gái khẽ mỉm cười nói: "Đài phun nước này còn được gọi là suối nguồn hạnh phúc. Bởi vì Trevi trong truyền thuyết nghĩ là dòng suối mang lại hạnh phúc cho mọi người. Người La Mã có hai truyền thuyết, một là du khách chỉ cần quay lưng về phía đài phun nước, tay phải cầm tiền xu lướt qua vai trái rồi ném vào trong hồ thì có thể trở lại La Mã thời xưa. Truyền thuyết thứ hai là ném ba đồng tiền xu, đồng xu thứ nhất tượng trưng cho ước nguyện muốn tìm được người yêu, đồng xu thứ hai là mong cả hai người sẽ yêu nhau thật lòng, còn đồng xu thứ ba thể hiện cho việc họ có thể đến với nhau, sau khi cưới cũng sẽ sống cuộc sống hạnh phúc.Trong lòng Thượng Quan Tuyền khẽ run lên, cô cầm tiền xu mà không biết phải làm gì.- Người như tôi sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc! – Cô lẩm bẩm.Cô gái liền cười: "Chưa yêu sao biết không được hạnh phúc chứ? Cô thử đi!"Thượng Quan Tuyền cũng mỉm cười theo cô gái kia, cô cảm thấy cô gái kia là người rất tốt. Vì vậy, cô gật nhẹ đầu, làm theo chỉ dẫn của cô gái, tung đồng xu về phía đài phun nước.- Haha... Haha...Thượng Quan Tuyền bị hấp dẫn bởi tiếng cười của trẻ con!- Cô... hai đứa bé này là con cô sao?Cô kinh ngạc hỏi, hai đứa bé này trông thật đáng yêu!Cô gái gật đầu, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc: "Đúng vậy!"Thượng Quan Tuyền chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn hai đứa bé. Khi thấy hai đứa bé này, trong lòng cô sinh ra một cảm giác rất yên bình, loại cảm giác chưa bao giờ có với một kẻ luôn giết người không chớp mắt như cô.- Ồ, là sinh đôi sao?Thượng Quan Tuyền mở to đôi mắt đẹp! Quả là kì diệu, cô chưa từng thấy một cặp sinh đôi nào cả!Cô gái bị phản ứng của Thượng Quan Tuyền chọc cười: "Hai đứa nhóc này là long phượng một trai một gái của tôi đấy!"Thượng Quan Tuyền nhìn cô gái kia rồi lại nhìn hai đứa bé, đôi mắt cô đầy ngạc nhiên. Dần dần, đôi mắt vốn lạnh lùng liền lấp lánh ý cười...- Cô nên cười nhiều hơn, vì cô cười rất đẹp!Cô gái kia lên tiếng. Cô thấy Thượng Quan Tuyền nhìn qua thì rất lạnh lùng nhưng xem ra tuổi tác thì không lớn chút nào.Thượng Quan Tuyền hơi xấu hổ khi nghe vậy. Cô gái kia còn định nói gì nữa thì đột nhiên Thượng Quan Tuyền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cách đó không xa.Anh ta có gương mặt điển trai nhưng vẫn toát lên sự cương nghị, đôi mắt thâm thúy và cao ngạo như lưỡi kiếm sắc bén, đôi môi mỏng kiên nghị phác họa những đường cong khêu gợi. Toàn thân anh ta tỏa ra khí chất vương giả và khí thế cuồng dã! Người đàn ông này... nhìn hơi quen!Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng quét qua đám người rồi dừng lại trên người cô gái đứng bên cạnh Thượng Quan Tuyền. Sự lạnh lẽo trong mắt dần tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng và ấm áp.- Hinh nhi...Giọng nói trầm thấp của anh ta xen lẫn chút lo lắng! Rõ ràng ngoại hình nổi bật đó đã khiến anh ta thu hút không ít sự chú ý của những người khác phái.Cô gái bên cạnh Thượng Quan Tuyền nghe giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: "Đường, em ở đây!"Cô gái vẫy tay về phía người đàn ông, giọng nói đầy ngọt ngào và hạnh phúc.Thượng Quan Tuyền run lên, sau đó lạnh lùng nhìn người đàn ông!Đúng, chính là anh ta! Nếu cô nhớ không nhầm thì anh ta chính là người bạn sống chết cùng hoạn nạn với Lãnh Thiên Dục – Lăng Thiếu Đường!Thượng Quan Tuyền bất giác đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Lãnh Thiên Dục nhưng cô không thấy ai nổi bật hết!Trong ấn tượng của cô, hai người đàn ông này có vóc dáng cao lớn và ngang tàng giống nhau!- Hinh nhi, sao em lại ra ngoài? Có biết anh không thấy em và con thì lo lắng lắm không hả?Lăng Thiếu Đường đưa tay vuốt má Kỳ Hinh, khuôn mặt đầy trìu mến. Trong mắt anh ta không hề có chỗ cho những người khác.- Xin lỗi anh, Đường! Em thấy anh nói chuyện với Thiên Dục nên em sợ quấy rầy hai người, em...Kỳ Hinh nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt trong veo như làn nước dịu dàng nhìn Lăng Thiếu Đường.- Em đó, đúng là đồ ngốc!Lăng Thiếu Đường mắng yêu rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Lời nói và hành động của anh ta cực kì yêu thương.- Đường, ở đây còn có người khác mà, đừng làm thế! – Kỳ Hinh ngượng ngùng lên tiếng.Lúc này Lăng Thiếu Đường mới nhìn thấy cô gái đứng cạnh Kỳ Hinh, một cô gái xinh đẹp nhưng rất lạnh lùng. Hinh nhi quen người này sao?Thượng Quan Tuyền đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ, cô điềm nhiên nói một câu: "Xin chào Lăng tiên sinh!"Lăng Thiếu Đường khẽ gật đầu. Trước việc cô gái nhận ra mình, anh ta cũng không thấy kì lạ.Sau đó, Thượng Quan Tuyền nhìn Kỳ Hinh, mỉm cười rồi lên tiếng: "Cám ơn ba đồng xu của cô, nếu có duyên thì sẽ gặp lại!"Kỳ Hinh dựa đầu vào ngực Lăng Thiếu Đường, gật đầu cười.Thượng Quan Tuyền nhìn hai đứa bé trong xe nôi một lúc lâu, bên môi cong lên nụ cười nhẹ rồi cô lập tức rời đi.Thiên Dục?Nếu cô không nghe nhầm thì Kỳ Hinh vừa nhắc đến Lãnh Thiên Dục! Thượng Quan Tuyền không ngờ Lãnh Thiên Dục lại đến Italy.Sau khi xem qua tài liệu, cô biết Crow, người mà cô phải ám sát vào ngày mai có chút quan hệ với Lãnh Thiên Dục! Chỉ mong ngày mai sẽ không đánh rắn động cỏ.- Hinh nhi, người vừa rồi là bạn của em à?Ánh mắt sắc bén của Lăng Thiếu Đường nhìn theo bóng dáng Thượng Quan Tuyền vừa rời đi rồi lên tiếng hỏi.Kỳ Hinh cười nói: "Vừa mới quen thôi, cô gái này hình như đang có chuyện gì buồn!"Lăng Thiếu Đường suy tư nhìn về phía Thượng Quan Tuyền vừa rời đi. Anh ta đã gặp vô số người nhưng khi nhìn thấy cô gái này lại có cảm giác hơi kì lạ. Nhất là khi cô gái này nghe đến tên Thiên Dục, nếu anh ta không nhầm thì cô gái đó hơi ngẩn người ra.Rốt cuộc cô gái này có quan hệ gì với Thiên Dục?- Đường! – Kỳ Hinh kéo áo Lăng Thiếu Đường.Lăng Thiếu Đường nghe Kỳ Hinh gọi liền thu lại dòng suy tư. Sau đó anh ta nhìn Kỳ Hinh, cười nói:- Em đó, lúc nào cũng thích quan tâm tới chuyện của người khác!Anh ta đẩy chiếc xe nôi rồi cưng chiều nhéo mũi Kỳ Hinh một cái.- Ai bảo thế, em chỉ quan tâm tới anh và con thôi! – Kỳ Hinh bất mãn kháng nghị.Lăng Thiếu Đường cười haha, kéo tay Kỳ Hinh để cô áp sát vào anh ta, bá đạo lên tiếng: "Anh là chồng em, trong mắt em chỉ có thể có duy nhất một mình anh thôi, biết chưa?"- Đồ bá đạo, anh là đồ bá đạo!Kỳ Hinh còn chưa nói xong thì đã bị Lăng Thiếu Đường hôn lên môi...Đài phun nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh càng làm tăng thêm vẻ đẹp của đôi vợ chồng hạnh phúc khiến người khác phải hâm mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me