Giao Su Qua Dung Suc
Chương 28 Bắt đầu từ đó, Cố Hành Chỉ theo tôi lăn lộn......
Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn cứ leo. Là do đứa trẻ này muốn làm khổ chính mình không liên quan tới tôi.
Tôi cố ý sắp xếp cho cậu ta trực hội học sinh vào tối hai ngày nghỉ.
Mỗi lần tới thời gian này là tôi lại nhắn tin thúc giục cậu ta «8 giờ tối đi trực, không được đến trễ, nhớ đến chỗ thư ký đánh dấu, nhận được thì trả lời."
Cậu ta cũng biết mà nhắn lại một chữ, oh.
Thời tiết cuối thu chuyển lạnh, tôi chôn mình trong ký túc xá trừ khi nào đi học mới ra khỏi phòng, Tô Tín biết tôi thích ở trong phòng nên cũng không ép tôi ra ngoài, nhưng mà nấu cháo điện thoại mỗi đêm 30 phút là điều không thể thiếu.
Mỗi lần tôi lên sân thượng nghe điện thoại là Tân Hân lại khi dễ tôi, yêu thành như vậy, có chán ngấy không, có buồn nôn không?
Tôi để điện thoại xuống nói: "So với cậu thì tớ chỉ là đệ tử thôi."
Hôm nay vừa cúp điện thoại thì màn hình lại nhấp nháy số của hội trưởng, tôi vội nhấn nghe.
Anh ta quát: "Kỳ Nguyệt, sao cô không có trách nhiệm của một người hội phó gì hết? Không phải tôi khó khăn với cô mà nhiệm vụ của cậu ta cô phải gánh vác chung, nếu không phải có nữ sinh phản ánh với tôi cô lười biếng thì cho tới giờ tôi cũng không biết gì."
Tôi im lặng, mẹ nó con nhỏ nào, không đụng tới cô mà cô còn đi nói tùm lum, chả khác nào lấy ân báo oán!
"Được được được, tôi lập tức đi quan tâm tới đàn em, được chưa?" Tôi bất đắc dĩ trả lời.
"Uh, nhanh một chút cho tôi."
Hội trưởng cúp điện thoại xong tôi vội vàng đi thay đồ ngủ, đội nón len lên đi tới phòng hội học sinh ở lầu một.
Hai bên đường đi trong trường có trồng cây diệp tử, gió đêm thổi vi vu, tôi kéo áo lông lại, thời tiết đúng là càng ngày càng lạnh.
Lúc đến phòng hội học sinh chỉ có Cố Hành Chỉ và ba cô gái ở đó, cậu ta yên lặng ngồi đọc sách ở bên bàn làm việc.
Tôi ngồi xuống đối diện cậu ta: "Này, cấp trên tới kiểm tra."
"Oh." Đầu cậu ta cũng không thèm ngẩng lên chỉ lo đọc sách.
Xỳ ―― thái độ gì đây, tôi lấy điện thoại ra chơi xếp gạch (Tetris), gió lạnh từ cửa sổ phía sau thổi vào, tôi nhìn nhìn Cố Hành Chỉ, trên người cậu ta chỉ có duy nhất một cái áo sơ mi, đúng là băng ngàn năm.
Không quan tâm cậu ta nữa, tôi để điện thoại xuống đi đóng cửa sổ.
Ngồi một lúc tôi khát nước, cầm túi lên đi mua trà sữa, ngồi chờ ở đó bà chủ vừa làm vừa nói
"Mua cho bạn trai à?"
"Không phải == mua cho đàn em."
"Đàn em cũng là đối tượng dự bị tốt đấy, sớm muộn gì cũng có phát sinh, không phải các cô gái bây giờ đều thích tình chị em hay sao."
"..............."
Tôi im lặng, tinh thần tám chuyện bây giờ đúng là thiên hạ vô địch.
Trả tiền xong, tôi vui vẻ hát hò trên đường về phòng làm việc, đưa 1 ly cho Cố Hành Chỉ: "Uống đi, là cấp trên an ủi cấp dưới."
"Không muốn uống nhựa."
"Cái gì?"
"Cậu chưa nghe nói uống trà sữa là uống nhựa sao?"
"Mẹ nó, không uống thì thôi."
Tôi ngồi vào chỗ mình, Cố Hành Chỉ từ từ ngẩng đầu lên đôi mắt tối đen: "Vừa rồi điện thoại cậu reo."
"Hả?"
"Reo rất nhiều lần, tôi nhận dùm rồi."
"Ai?"
"Tôi vừa nói thì bên kia cúp ngay."
Tôi cầm điện thoại lên kiểm tra, trái tim nhảy thình thịch, oh my god, là Tô Tín.
Tôi khẩn trương gọi lại, một lúc lâu bên kia mới nhận.
"Alo."
"Ở đâu?"
"Văn phòng hội học sinh."
"Anh ở khu để xe gần đó, trời mưa rồi em qua đón anh."
"Trời mưa? Cái đó......em không có dù."
"Anh có dù."
"== anh có dù sao còn kêu em, hay là muốn em dầm mưa tới đó."
"Mau tới đây." Giọng nói anh bá đạo không chịu nỗi.
".........."
"Nhanh lên đấy, trong vòng 5 phút phải để anh thấy em."
"Biết rồi." Tôi bực bội cúp điện thoại.
Nhìn nhìn Cố Hành Chỉ, cậu ta vẫn đang lật sách: "Này, bạn học Cố."
"Gì?"
"Cậu có dù không?"
"Có."
"Có thể cho tôi mượn một chút được không?"
"Không được."
"..........Tại sao?"
"Tôi muốn xài."
"Không thể cho cấp trên cậu mượn chút được sao?"
Cố Hành Chỉ đóng sách lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi: "Được thôi, cho tôi tan ca trước giờ giao ca tôi đưa cậu đi."
Tôi nhìn trời mưa ngoài cửa sổ, vỗ bàn: "Thành giao!"
Tôi cầm ly trà sữa đứng ở cửa chờ một hồi cậu ta mới chịu ra, tôi liếc thấy cậu ta cầm theo ly trà sữa.
Tôi: "Ai yo, không phải nói không uống sao, không tự nhiên sao."
Cậu ta: "Đem ra vứt bỏ."
==|||
"..........Đi, đưa tôi ra nhà xe."
Im lặng đi chung với cậu ta một đoạn, cậu ta cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng mưa rơi trên mặt dù.
Từ xa tôi đã thấy Tô Tín che dù màu đen đứng trước cửa xe, nhìn anh như muốn tan vào màn đêm. Anh nhìn thấy tôi cũng không đi lên chỉ đứng đó chờ tôi bước tới.
Cố Hành Chỉ che dù cho tôi đến gần chỗ Tô Tín thì anh nhanh tay kéo tôi về phía anh.
"Sao lại đến trễ như vậy?" Anh chau mày giọng nói có chút trách cứ.
Tôi đưa ra vẻ mặt khóc lóc: "Em không có dù, nếu không nhờ đàn em đưa đến thì anh đã thấy em ướt như con chuột rồi."
Lúc này Tô Tín mới trầm mặc nhìn về phía Cố Hành Chỉ.
Cậu ta đứng thẳng người, không kiêu ngạo cũng không tự ti : "Thầy Tô."
Tô Tín khẻ vuốt cằm, ánh mắt nhìn Cố Hành Chỉ như có địch ý trong đó, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Tôi nhìn hai người họ ganh nhau trong đêm mưa, cảnh tượng này nói thế nào đi nữa cũng đều có kích tình, haizza giết chết tôi rồi...........
Cố Hành Chỉ đưa tay lên nói: "Thầy, hội phó, tôi đi trước."
"Uh." Tôi vội vàng đồng ý: "Cám ơn cậu."
Tô Tín không quan tâm cậu ta, đưa tay nắm tay tôi nói: "Sao tay lạnh thế?"
Tôi rút tay ra, oán giận nói: "Anh đó, em mới đi từ trong mưa gió ra sao không lạnh được?"
Anh cong môi cười nhưng không lên tiếng chỉ là nắm tay tôi chặt hơn.
Chờ tôi lấy lại tinh thần, Cố Hành Chỉ đã sớm đi, tôi nhìn Tô Tín: "Tìm em làm gì?"
Anh nhìn tôi rồi lại nhìn tay tôi: "Đi thôi, đi mua trà sữa."
Khuôn mặt anh mang chút tà khí đột nhiên mỉm cười, nụ cười sáng ngời trong mắt tôi, tôi sững sờ một chút mới nói: "Uống trà sữa là uống nhựa, em không muốn gieo giống không tốt vào anh."
"Vậy sao em gieo giống vào đàn em? Cậu ấy là sinh viên tài năng dưới tay anh đấy."
"Sao hả, không đành lòng hả? Em chính là nhìn cậu ta khó chịu muốn gieo họa cho cậu ta đó."
"Anh không muốn em gieo họa vào cậu ấy." Anh đem ô che hơn phân nữa về phía tôi, nắm tay càng chặt hơn: "Tạo phú không được, gieo họa lại càng không."
***
Tôi cùng Tô Tín đi tới tiệm trà sữa, tôi tùy tiện gọi: "Dì ơi, cho lỳ trà sữa!"
Bà chủ đang nằm trên ghế bỏ tờ báo xuống, nhìn thấy Tô Tín liền nói: "Sao lại là cậu? Đây là đàn em? Dì thấy không có giống."
"Dĩ nhiên không phải đây là thầy con."
Tô Tín đứng kế bên không nói chuyện, do anh khá cao nên lúc đi vào tiệm trông cái tiệm thấp hơn hẳn.
Bà chủ: "Thầy cũng được, đầu năm nay các cô gái cũng rất thích kiểu tình thầy trò lắm."
Tôi囧, bà chủ, còn cái gì mà bà không ghép thành đôi được không?
Bà chủ: "Muốn lấy vị gì?"
Tô Tín nhìn mấy hạt trân châu đầy màu sắc cười nói: "Mỗi loại một ly."
Tôi vội vàng đẩy anh: "Thần kinh à, nhiều thế sao uống nỗi."
Bà chủ cười cười: "Cái này, cậu ta nói giỡn đấy, một ly tất cả vị đó."
"Tôi không có giỡn, hôm nay tâm tình tốt nên muốn mua nhiều." Giọng nói của anh nghe rất vui vẻ.
Tôi đã miễn dịch với tính động kinh của Tô Tín nên không kỳ kèo nhiều, buông tay ra: "Dì làm đi, nhớ là bỏ ly mang về."
Bà chủ tính toán một chút: "Từ từ, chờ dì tính lại, vị chanh, khoai môn, dâu, táo............"
Cầm trà sữa đi ra, trên tay tôi đầy trà sữa, khắp người đều là trà sữa ==.
Rốt cuộc là bà chủ lấy lòng anh ở chỗ nào? Hay là chuyện vừa nãy đắc tội anh?
Tô Tín đưa tôi tới cổng ký túc xá, còn thân thiết xoa đầu tôi nói: "Lên đi, uống không hết thì cho bọn Tân Hân."
"..........Uh." tôi khóc không ra nước mắt.
Về phòng khuôn mặt Tân Hân khiếp đảm nhìn tôi: "Kỳ Nguyệt! Thì ra cậu không phải đi trực mà là đi cướp tiệm trà sữa."
"Uh." Tôi miễn cưỡng đồng ý: "Đúng vậy, còn bị bắt sống, hậu quả ngày mai có thể thấy được."
"Mồm miệng, cậu mới là hậu quả, làm việc không được che giấu tội ác, ngày mai chị sẽ đem tội ác của cưng ra ánh sáng!"
Lâm Tĩnh lau tóc từ trong phòng vệ sinh đi ra, kể khổ: "Tân à, cậu đừng có lấy lòng tiểu nhân ra nói chuyện với Tiểu Nguyệt Nguyệt, người ta là Tô cầm thú có tiền, đừng nói là mấy ly trà sữa này, cả tiệm trà sữa anh ta cũng có thể mua được."
Tân Hân phối hợp che mặt: "Đúng rồi, Tiểu Bạch nhà tớ chỉ có thể mua trà sữa cho mình anh ấy, còn nhà kia của Kỳ Nguyệt mua trà sữa để chôn sống cậu ấy còn được."
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, lặng lẽ mở máy vi tính, lặng lẽ đeo tai nghe, lặng lẽ cách xa âm thanh của hai người họ.
Nhớ lấy, im lặng là vàng. Chương 29 Đại hội thể thao mùa thu cuối cùng cũng diễn ra, đại cô nương tôi đây vô cùng vinh hạnh khi bị hội học sinh phái ra làm người tình nguyện, chính là cái loại mặc đồ hồng hồng đỏ đỏ đi tuần tra giữ vững trật tự......
Thầy giáo bên đoàn ủy đưa cho tôi một cái túi lớn đựng mấy cây gậy thổi cỗ vũ kêu tôi đi phân phát cho các ngành, nhìn cái đống màu sắc rực rỡ này mà lòng tôi đau xót nhanh chóng phân phát cho xong.
Luân phiên phân phát cho các ngành năm nhất, ngành nào có số lượng nữ nhiều thì hơi phiền phức thích lựa chọn màu sắc, cho nên khi đến ngành toán học tâm tình tôi rất tốt bởi đa số bọn họ đều là nam, tôi đứng trên lối đi nhỏ lễ phép đưa cho bọn họ và phân phó hạng mục công việc.
"Mỗi người thổi một cái màu sắc tùy ý, không cần chọn lựa, nếu các bạn chọn thì hơi rắc rối với tôi........"
Một chàng trai đeo kính đột nhiên hỏi tôi: "Đàn chị, thổi như thế nào?"
Tôi run rẩy trả lời: "Có thể thổi như thế nào nữa? Dùng miệng thổi thôi!"
Một đám con trai bên cạnh không hiểu cười ồn ào: "Đàn chị, thổi cho chúng em xem đi."
Chàng trai đeo kính vui vẻ nhìn tôi: "Đàn chị thổi đi."
Bây giờ đám con trai phía sau cũng bắt đầu nhoi nhoi lên, tôi hơi giận rồi đó, đúng là một bầy con nít, thổi thì thổi, ai sợ ai.
Lấy một cái gậy màu xanh, tôi đưa ống hút vào miệng hít một hơi, tôi cảm giác mặt tôi kìm nén muốn nổ tung. Tôi ngậm ống bắt đầu dùng lực thổi hơi vào.
Cây gậy vốn khô héo bổng chốc trở nên rất lớn, đám con trai bắt đầu cười to, trầm trồ vỗ tay khen ngợi, ngành kỹ thuật phần mềm bên cạnh cũng chạy sang xem tôi biểu diễn.
Trong không khí đầy hư vinh này tôi tiếp tục lấy hơi thổi thật to.
Tiếng hoan hô phía dưới ngày càng to, cây gậy trong tay cũng ngày càng lớn.
Đột nhiên *Bùm!*, cây gậy nổ rồi.........==!
Tôi sợ hãi vội vàng buông tay, tôi cảm giác hình như mình đã trở thành tiêu điểm của mọi người, không còn ai xem tranh tài mà đều xem tôi.
Tôi xấu hổ cười cười, nhìn mảnh vụn trên mặt đất nói: "Cái đó, mọi người bỏ qua, bỏ qua."
Chàng trai đeo mắt kính vui vẻ nói: "Đàn chị.............ha ha........làm em cười chết mất."
Tôi nghiêm túc: "Có gì mắc cười, không phải kêu tôi làm mẫu sao."
"Xỳ ―― "
Tôi quay đầu đi thấy Cố Hành Chỉ mặc đồ thể thao màu trắng đứng sau lưng tôi, đôi chân dài nhỏ, đường cong rõ ràng, hình như cậu ta mới thi điền kinh xong, cái trán vẫn còn đầy mồ hôi.
Mỗi lần thấy cậu ta tôi đếu rất khó chịu, cau mày nói: "Cười cái gì? Thấy cấp trên cũng không biết chào hỏi?"
Cố Hành Chỉ không để ý đến tôi, nhận lấy nước suối người khác đưa, uống nửa chai mới nói: "Đừng nói chuyện với tôi, tôi không biết cậu."
Tôi trừng mắt với cậu ta cũng lười để ý nữa, tiếp tục đi phát đồ, đi ngang qua nhiều đám con trai năm nhất ai cũng xin số điện thoại tôi, tôi nhịn không nỗi nữa đành nói: "Đàn chị đây là hoa đã có chủ, đừng có mà xới đất lên nữa, lớn tuổi rồi chịu giày vò không nỗi."
Có người cười hỏi: "Chắc không phải là Cố Hành Chỉ."
"Làm sao có thể?"
"Lúc nãy tôi nhìn thấy hai người đó mập mờ."
Tôi im lặng == cái gì gọi là mập mờ, cũng khó trách dân học số có khác, nhìn người khác có tình ý hay không cũng không biết.
Tôi phát xong một hàng thì nhận được điện thoại của Tô Tín, anh hỏi: "Đang làm gì đó?"
"Phát đồ cho học trò cưng của anh."
"Anh đang đi về phía em, em quay đầu lại nhìn một chút."
Tôi giữ di động bên tai quay lại nhìn, Tô Tín đang đi về phía tôi, bước chân của anh không nhanh không chậm, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ ôn hòa.
Tôi vui vẻ vẫy tay với anh, anh cũng cười cười đi tới trước mặt tôi.
Đám con trai đột nhiên im lặng, chàng trai đeo mắt kính nhanh chóng đứng lên: "Chào thầy Tô."
Sắc mặt Tô Tín vẫn y vậy còn thân thiết giới thiệu cho tôi, đây là lớp trưởng lớp anh.
Tôi yên lặng chấp nhận, cười híp mắt nhìn Tô Tín, thì ra là như vậy, đệ tử của anh hèn gì cũng bỉ ổi như anh, đúng là cái tốt thì không lấy, cái bã đậu thì đi giữ làm tinh hoa cho mình.........
Thấy tôi cười có chút khinh bỉ, đôi lông mày xinh đẹp của anh nhíu lên, anh hỏi: "Cười cái gì?"
"Thấy anh em rất vui." Ăn ở hai lòng là tố chất trời sinh của tôi rồi.
Anh hài lòng cười vui vẻ, nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá: "Bộ giáp màu đỏ rất có tinh thần."
==||| Mẹ nó! Đừng có điểm huyệt bất ngờ vậy chứ!
Bỗng nhiên thần sắc anh căng thẳng, nắm tay tôi thật chặt: "Tại sao tay bị trày?"
Lúc này tôi mới phát hiện trên mu bàn tay có vết trày không lớn không nhỏ, hơi hơi đau chút.
Tôi nhìn xung quanh, ánh mắt học trò của Tô Tín ai nấy đều giống như cái chuông của Doraemon, mà cái cằm thì rớt xuống mặt đất hết rồi.
Tôi khẩn trương rút tay lại: "Cái này......chắc là do lúc nãy thổi bị bể nên vậy."
"Lại đây, đừng phát nữa." Anh kéo tay khác của tôi, giựt lấy cái túi trong tay tôi đưa cho tên lớp trưởng: "Em đi phát đi."
Lớp trưởng sững sờ, ngổn ngang trong gió.........
"Chúng ta đi thôi." Tô Tín kéo tôi đi xuống khán đài.
Sau lưng tôi bạo phát tiếng vỗ đùi cộng thêm vài tiếng rống: "Đúng là không nhìn ra! Thì ra là sư mẫu!"
Tô Tín dẫn tôi ra xe phía bên ngoài sân điền kinh, trong cốp xe anh có hộp thuốc, anh lấy ra rồi đưa ngồi vào băng ghế sau, lấy băng gạc, nước sát trùng và kéo ra, tôi thấy anh như vậy thì hơi sợ giấu tay ra sau.
"Anh làm gì vậy, sao lại dùng đến dao kéo? Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chỉ cần chút nước miếng băng keo cá nhân là được rồi."
Anh nhìn phản ứng của tôi có chút buồn cười: "Kỳ Nguyệt, trước kia em đều dùng nước miếng?"
"Uhm."
"Đưa tay ra đây." Anh kéo tay tôi, tôi càng nắm tay chặt hơn, bất đắc dĩ anh nói: "Lấy kéo ra là để cắt băng, đâu phải cắt tay em."
"Anh không nói sớm ――" tôi thở dài nhẹ nhõm, đưa tay cho anh.
Lông mi anh rũ xuống nhìn kĩ vết thương, xoa nhẹ vết thương, cảm giác lành lạnh làm cả người tôi run lên, vết thương càng đau, anh nhẹ nhàng nâng tay tôi đặt gần miệng thổi nhẹ, hơi thở ấm áp vương vấn trên bàn tay.
Trong lòng tôi mềm mại như dòng nước ấm chảy qua.(diendanlequydon.com)
Anh cúi đầu tỉ mỉ băng bó lại, vài giọt mồ hôi ẩn hiện trên vầng trán trắng nõn của anh, đôi mắt đen phía dưới giống như một cái hồ sâu không thấy đáy.
Dáng vẻ anh thật là đẹp. Tôi kích động cúi đầu xuống gần anh, hôn lên trán anh một cái.
Tô Tín ngước mắt nhìn tôi, trong đáy mắt đều là ý tình, anh đóng vai người tốt đến cùng, đưa tay ra ôm tôi, tôi hoàn toàn không dự liệu được hành động này, trước mắt đột nhiên tối đen chỉ có cảm giác duy nhất là vết chai nơi bàn tay anh.
Đôi môi nhẹ nhàng lướt qua sau đó có gì đó mềm mại trơn ướt chui vào khoang miệng, nó hơi dùng lực đụng chạm hai bên khớp hàm, bỗng nhiên tôi có cảm giác chấn động, cái hôn sâu sắc này của anh vốn nhẹ nhàng trở thành gặm cắn.
Anh vòng tay ra sau lưng ôm tôi lại gần hơn chặt hơn, tới khi tôi bị hôn không thở được nữa thì anh chuyển qua bên tai, thổi nhẹ vào tai, giọng nói trầm thấp mê hồn: "Đừng nhúc nhích."
Toàn thân tôi run rẩy, cả người lập tức đóng băng.
Tên Tô Tín này! Dám gặm cổ tôi ==!
Anh nhẹ nhàng gặm cắn cổ tôi, tôi nhột nhưng không thể nhúc nhích được.
Tô Tín cúi người, tôi bị áp đảo trên ghế, tay tôi chen giữa hai thân thể, tôi hít vào một hơi.
"A ―― đau."
Tô Tín dừng động tác lại: "Em đau hả?"
Giọng nói anh khêu gợi làm lòng tôi lại nóng lên.
"Tay đau."
Anh nghiêm chỉnh ngồi lại, cầm tay tôi ôn nhu hỏi: "Không sao rồi."
"Bây giờ không có gì rồi, anh không đụng tới nó thì nó không đau =="
Tô Tín cười sung sướng: "Được rồi, anh không đụng tới nó."
Anh nói xong lại kéo ót tôi lại gần, lại là một nụ hôn dài đằng đẳng, tôi bị lăn qua lăn lại, mết hết sức lực xụi lơ dựa vào kính xe.
Tôi lấy hộp thuốc đánh anh: "Anh thật là háo sắc, tên sắc ma chưa thỏa mãn dục vọng!"
Tô Tín linh hoạt chụp lấy hộp thuốc, vô tội nói: "Chẳng lẽ không phải do em khơi lên?"
"Em chỉ hôn anh một cái chớp nhoáng, anh thật dễ khơi mào dục vọng, còn hôn nhiều lần như vậy........."Anh cúi đầu sắp xếp băng vào hộp thuốc: "Không phải em nói nước miếng em rất vạn năng hay sao, anh chỉ lấy nó giải độc thôi."
"Anh............" tôi không còn gì để nói, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chốc lát sau tôi cảm nhận được vòng tay anh ôm eo tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai tôi, anh dịu dàng dụ dỗ nói: "Được rồi mà, đừng giận nữa, lần sau còn như vậy thì cho em chủ động cũng được."
"!@#$%^&*("
***
Tôi đưa mắt nhìn Tô Tín lái xe đi xa, tức giận và xấu hổ trong lòng cùng tồn tại không thể xua đi được.
Má ơi, không lẽ đây chính là vừa yêu vừa hận trong truyền thuyết sao?
Buổi sáng của đại hội thể thao cũng chuẩn bị kết thúc, có người lục đục đi ăn trưa.(edit by Băng Châu @Diễn đàn Lê Quý Đôn)
Trong một đống người tôi phát hiện Cố Hành Chỉ, chàng lớp trưởng đi bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng thấy tôi tha thiết gọi "Sư mẫu ~~~~~~"
Tôi quay đầu, mẹ ơi, sao dạo gần đây thiên lôi cứ đánh vào tôi thế này.
"Sư mẫu, đúng là, có mắt như mù, không biết được người chính là đóa hoa của thầy Tô tôn kính của chúng tôi." Cậu ta nhảy qua bên cạnh tôi phấn khích nói.
Cố Hành Chỉ đứng bên cạnh cũng không kiên nhẫn nói: "Tôi đi trước."
Tôi gọi cậu ta lại: "Bạn học Cố Hành Chỉ, bạn có thái độ gì vậy, đừng quên tôi là cấp trên của cậu!"
"Hội phó." Cậu ta lười biếng nói: "Được chưa?"
".................."
Cậu ta tiếp tục lạnh nhạt nói: "Buổi sáng cậu rất được hoan nghênh cho nên buổi chiều cậu nên tiếp tục đi phát gậy biểu diễn thổi hơi quả cầu gì đi, không tệ lắm."
"Khi nào thì thổi hơi quả cầu rồi! Tôi là thổi gậy!"
"Căn bản là cậu không hiểu, giống như lúc nãy chúng tôi phải thổi dùm hội phó, cuộc sống đúng là một cánh gà KFC gấp khúc......."
Cố Hành Chỉ không nhịn được cong cong khóe môi, cậu ta nhìn tôi, tròng mắt đen sáng lóng lánh.
Chương 30 Trước giờ bắt đầu đại hội thể dục buổi chiều, hội trưởng kéo tôi lại phê phán tôi trước mặt các hội viên, nguyên nhân chính là đi chơi bỏ rơi nhiệm vụ.
Một đám hội viên ngồi đó cười ngu ngốc nhìn hội trưởng phun nước miếng, tôi ước gì bây giờ mình có cái dù ở đây.
"Kỳ Nguyệt, biểu hiện của cô làm tôi quá thất vọng, buổi sáng đi phát đồ cho mọi người không hoàn thành rồi. Buổi chiều không cho đi kiểm tra xung quanh nữa! Chờ đến cuối giờ đi phục vụ nước suối khăn lông cho các vận động viên, hội chúng ta buổi chiều có ai thi đấu?"
Có vài thành viên giơ tay lên, hội trưởng nhìn xung quanh rồi chỉ vào Cố Hành Chỉ nói: "Tiểu Cố à, buổi chiều thi cái gì?"
"1600m nam."
Tôi âm thầm rơi lệ trong lòng, người gì vậy, chẳng những bên ngoài biến thái mà ngay cả sinh lý cũng biến thái như vậy.
"Uh, sức lực rất tốt." Hội trưởng nghiêm mặt lại nhìn sang tôi: "Kỳ Nguyệt, buổi chiều cô phải chú ý chút cho tôi."
Tôi vội vàng gật đầu: "Đã biết, hội trưởng an tâm."
Buổi chiều tôi đi mua 8 chai nước về, đứng trên khán đài nhìn ra xa cảm tưởng tôi giống như một pho tượng điêu khắc. Tân Hân và Lâm Tĩnh ngồi kế bên ăn vặt, chắc là Tân Hân ghét tôi lắm hay sao àm cứ đạp đạp chân tôi nói: "Kỳ Nguyệt cậu ngồi xuống được không? Cản chúng tớ coi mấy anh đẹp trai nè."
Tôi hất chân cậu ấy ra: "Toàn mấy tên cơ bắp có gì đẹp?"
Lâm Tĩnh chen miệng vào: "Tiểu Bạch người ta không có thịt, dì Tân khao khát muốn nhìn thấy thịt, cậu hãy thông cảm đi."
Tân Hân: "Anh Lâm Tĩnh, đừng cho rằng tớ không nghe ra hàm ý trong câu nói của cậu, tớ không phải Kỳ Nguyệt."
Tôi ngồi xuống, ánh mắt như muốn giết chết hai cậu ấy: "Tại sao đem hết mọi tội lỗi lên đầu tớ?"
Tân Hân vừa tính nói gì đã có thông báo cuộc thi 1600m nam sắp bắt đầu, tôi vội vàng nhảy dựng lên, cầm mấy chai nước chạy tới đó.
Chiều thu mát mẻ, tôi chạy đến chỗ đó, Cố Hành Chỉ đang khởi động bên cạnh cậu ta có mấy cộng tác viên nữ và đám bạn của cậu ta, một nữ sinh nhìn thấy tôi kêu to: "Nhanh lên đi, sắp đên phiên Cố Hành Chỉ rồi!"
Tôi vội vàng đưa nước và khăn lông cho cậu ta, Cố Hành Chỉ cầm lấy nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Một nữ sinh lễ phép cười với tôi: "Đàn chị, chị chạy theo đi."
Tôi trợn to hai mắt: "Tôi?"
"Uhm, không lẽ chị để bọn em chạy theo, bên bọn em đang đến kỳ sinh lý."
Tôi im lặng nhìn bọn họ, chẳng lẽ một lần dì cả đến là nguyên một bầy sao, nếu dì cả làm các người không có sức như vậy sao lúc nãy tôi đến các người đã la hét ầm ĩ như thế?
Nhưng ai biểu tôi là đàn chị của bọn họ làm gì, không thể so đo với bọn họ thì phải đồng ý thôi.
Đến lúc Cố Hành Chỉ ra sân, tôi nhanh chóng lấy một chai nước suối, khởi động tay chân.
Cố Hành Chỉ cau mày nhìn tôi, hỏi: "Kỳ Nguyệt, cậu được không?"
"Sao không được....đừng xem thường người khác."
Người phụ trách nổ súng là cô dạy thể dục, cô nhìn tôi trêu ghẹo: "Kỳ Nguyệt, không ngờ em không giỏi sống sót trong nước mà bây giờ chuyển qua mặt đất rồi ha?"
"Cô giáo, mong được phúc của cô."
Cô cười lớn, to giọng nói: "Mỗi người đều có vị trí và chức trách riêng............chuẩn bị........"
10 nam sinh trên đường chạy ngồi xổm xuống, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
"Pằng!" tiếng súng vang lên, tôi còn chưa kịp định hình thì mọi người đã lao vun vút, cô giáo la lên: "Kỳ Nguyệt, chạy đi, tại sao phản ứng lại chậm chạp y như trong nước vậy."
Tôi rất ấm ức nhanh chân đuổi theo, Cố Hành Chỉ chạy không quá nhanh, khoảng thứ 5 6 gì đó, tôi chạy đến bên cạnh cậu ta cười ha hả hỏi: "Ổn chứ?"
Cậu ta nghiêng mắt nhìn tôi nói: "Không có cảm giác."
Chạy một hồi cổ chân tôi hơi đau một chút, nhìn Cố Hành Chỉ bên cạnh sắc mặt không hề thay đổi, gương mặt vẫn trắng nõn như cũ. Tôi đi bộ ngoài sân đột nhiên vang thoại vang lên, tôi lấy ra xem là Tân Hân gọi.
"Kỳ Nguyệt, thầy hướng dẫn gọi cho tớ nói có việc tìm cậu."
Tôi bực bội: "Thầy ấy tìm tớ có chuyện gì?"
"Tớ có hỏi mà thầy ấy nói cậu đến sẽ biết."
Tôi vội vàng chạy đi khiến hội trưởng phải nhờ một người khác chạy theo Cố Hành Chỉ, hội trưởng không hề vui vẻ chút nào, tôi giải thích nguyên nhân cho anh ta, cũng không còn cách khác phải để cho tôi đi thôi.
Tôi đi đến khu Dật Phu, không hiểu sao tôi có cảm giác có chuyện không tốt xảy ra.
Bên trong phòng làm việc của thầy hướng dẫn có nhiều tiếng cười đùa của mấy thầy cô khác, tôi đẩy cửa vào mọi người đều dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Vẻ mặt thầy hướng dẫn có chút phức tạp, kêu tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, tôi cũng nghe lời làm theo.
Vừa ngồi xuống thầy gõ gõ bàn hỏi: "Kỳ Nguyệt, em có nhớ lần trước đi chơi xuân ở Dương Châu tôi có nói với em cái gì không?"
Tôi suy nghĩ một hồi cũng không nhớ được, hỏi lại: "Nói cái gì?"
"Tôi nói, quan hệ của em và thầy Tô không bình thường."
"À, có chuyện gì?"
"Tôi chỉ muốn xác nhận với em, có đúng thật là quan hệ không bình thường hay không?"
Thật ra thì lúc bước vào đây tôi đã đoán được 8 9 phần có liên quan đến Tô Tín, tôi bình tĩnh trả lời: "Dạ, đúng vậy."
Phía sau thầy hướng dẫn còn có một phụ nữ trung niên, mái tóc xoăn nhìn sơ rất là lão luyện, cô ta cười híp mắt với tôi hòi: "Học trò Kỳ Nguyệt?"
"Dạ, là em."
Giọng nói bà cô vẫn chầm chậm: "Tôi là chủ nhiệm phòng giáo vụ của trường, thật ra thì năm nhất tôi đã chú ý đến em và thầy Tô, bởi vì có một số ít sinh viên phản ánh với tôi. Lúc ấy tôi vẫn giữ thái độ im lặng, lặng lẽ theo dõi quá trình, mà bây giờ xem ra tình cảm của học trò Kỳ Nguyệt và thầy Tô đã tạo ảnh hưởng không tốt cho trường."
Tôi không nói gì hết, nói thật, tôi hoàn toàn không nhìn ra có ảnh hưởng gì không tốt.
"À, đúng rồi." Bà cô sửa giấy tờ trên tay lại, rút ra mấy tờ đưa cho tôi: "Đưa là thư ẩn danh của sinh viên gửi đến cho tôi, em xem một chút."
Tôi nhận lấy, nhìn nhìn là hình ảnh lúc sáng Tô Tín nắm tay tôi, anh nhìn tôi mỉm cười, còn tôi thì đang vui vẻ nhảy nhót dưới khán đài.
Con cái nhà ai mà chụp hình đẹp vậy, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, không ngờ tôi và Tô Tín lại xứng đôi như vậy.
"Học trò Kỳ Nguyệt?" Bà cô gọi tôi: "Xin hỏi em cúi đầu cười khúc khích là có ý gì?"
Tôi nhanh chóng nghiêm túc: "Khụ, em không cười."
"Vậy thì tốt, nửa tiếng trước tôi đã gọi điện cho gia đình em rồi, chắc là sắp đến, chờ mọi người tới đầy đủ chúng ta sẽ thảo luận phương pháp giải quyết chuyện này."
"hả?" Tôi kinh ngạc.
"Uh, nhìn xem, có phải mẹ em không, bà ấy đến."
Tôi quay đầu lại, thấy mẹ đang hùng hổ đẩy cửa vào.
Mẹ đến bên cạnh tôi, tức giận hỏi: "Nguyệt Nguyệt, con lại vi phạm chuyện gì?"
Chủ nhiệm đứng lên, bắt tay mẹ: "Chị khỏe chứ, chắc chị là mẹ của Kỳ Nguyệt?"
"Đúng vậy, xin hỏi con gái tôi có chuyện gì?"Chủ nhiệm gật đầu, kêu tôi đưa mấy tờ giấy cho mẹ, mẹ vừa nhìn đã cười lên: "Aizza, chụp đẹp đó, đúng là xứng đôi."
Mẹ nói: "Con rể và con gái tôi chụp hình chung có vấn đề gì sao?"
Chủ nhiệm cảm thấy có chút mơ hồ không hiểu được, hỏi: "Đợi chút, tôi muốn nói chính là chuyện này, con gái chị yêu đương với thầy giáo chị không có ý kiến gì sao?"
Mẹ mở to hai mắt: "Ý kiến gì?"
Chủ nhiêm xoa trán, cau mày: "Tôi muốn nói, con gái chị yêu đương với thầy giáo đã tạo ảnh hưởng không tốt cho trường."
Tôi im lặng đứng giữa hai nugời, chủ nhiệm cô không thể đổi lời thoại được sao.
Mẹ tôi không thể hiểu nổi nữa: "Có ảnh hưởng gì, mấy tuần trước tôi đã gặp, lần này gặp lại, bầu trời vẫn xanh, nước vẫn trong, tinh thần cũng sảng khoái, mà hình như trường đang tổ chức đại hội thể dục thể thao tôi thấy bọn nhỏ đang rất vui vẻ."
"Uh, đúng vậy, sinh viên trường chúng tôi đều rất ưu tú, chính xác là trường đang tổ chức đại hội thể dục........" chủ nhiệm bắt đầu rối rắm: "Không không, mục đích hôm nay không phải là nói chuyện này, chị có biết rất nhiều sinh viên phản ánh với tôi về chuyện tình của con gái chị và thầy Tô đấy."
"Tôi đoán chắc bọn nhỏ là con gái rồi, chắc là ghen tỵ con gái tôi tìm được người đàn ông tốt như vậy? Chỉ có con gái mới có thể ganh tỵ như thế? Còn không thì là chính bản thân chủ nhiệm rồi?"
Các thầy cô hướng dẫn khác đều che miệng cười khúc khích.
Chủ nhiệm tức giận, ném giấy tờ lên mặt bàn: "Đúng là mẹ nào con nấy, khó trách con gái cũng đi quyến rũ thầy giáo!"
Mẹ tôi cũng nổi giận: "Tôi đây cũng không ngờ một chủ nhiệm giáo vụ mà buông lời sĩ vả người khác như vậy!"
Bà cô chủ nhiệm đưa tay túm tóc mẹ tôi: "Tôi không thể nhịn được nữa, cái bà điên này."
Mẹ né qua một bên rồi đẩy bà cô chủ nhiệm về phía trước, bà cô ngã xuống đất. Mấy thầy cô khác lật đật kéo bà cô lên.
Mẹ vỗ vỗ tay, cười nói: "Ai yo, quỳ xuống cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không đem con rể nhường cho cô~!"
Biết rõ trên núi có hổ mà vẫn cứ leo. Là do đứa trẻ này muốn làm khổ chính mình không liên quan tới tôi.
Tôi cố ý sắp xếp cho cậu ta trực hội học sinh vào tối hai ngày nghỉ.
Mỗi lần tới thời gian này là tôi lại nhắn tin thúc giục cậu ta «8 giờ tối đi trực, không được đến trễ, nhớ đến chỗ thư ký đánh dấu, nhận được thì trả lời."
Cậu ta cũng biết mà nhắn lại một chữ, oh.
Thời tiết cuối thu chuyển lạnh, tôi chôn mình trong ký túc xá trừ khi nào đi học mới ra khỏi phòng, Tô Tín biết tôi thích ở trong phòng nên cũng không ép tôi ra ngoài, nhưng mà nấu cháo điện thoại mỗi đêm 30 phút là điều không thể thiếu.
Mỗi lần tôi lên sân thượng nghe điện thoại là Tân Hân lại khi dễ tôi, yêu thành như vậy, có chán ngấy không, có buồn nôn không?
Tôi để điện thoại xuống nói: "So với cậu thì tớ chỉ là đệ tử thôi."
Hôm nay vừa cúp điện thoại thì màn hình lại nhấp nháy số của hội trưởng, tôi vội nhấn nghe.
Anh ta quát: "Kỳ Nguyệt, sao cô không có trách nhiệm của một người hội phó gì hết? Không phải tôi khó khăn với cô mà nhiệm vụ của cậu ta cô phải gánh vác chung, nếu không phải có nữ sinh phản ánh với tôi cô lười biếng thì cho tới giờ tôi cũng không biết gì."
Tôi im lặng, mẹ nó con nhỏ nào, không đụng tới cô mà cô còn đi nói tùm lum, chả khác nào lấy ân báo oán!
"Được được được, tôi lập tức đi quan tâm tới đàn em, được chưa?" Tôi bất đắc dĩ trả lời.
"Uh, nhanh một chút cho tôi."
Hội trưởng cúp điện thoại xong tôi vội vàng đi thay đồ ngủ, đội nón len lên đi tới phòng hội học sinh ở lầu một.
Hai bên đường đi trong trường có trồng cây diệp tử, gió đêm thổi vi vu, tôi kéo áo lông lại, thời tiết đúng là càng ngày càng lạnh.
Lúc đến phòng hội học sinh chỉ có Cố Hành Chỉ và ba cô gái ở đó, cậu ta yên lặng ngồi đọc sách ở bên bàn làm việc.
Tôi ngồi xuống đối diện cậu ta: "Này, cấp trên tới kiểm tra."
"Oh." Đầu cậu ta cũng không thèm ngẩng lên chỉ lo đọc sách.
Xỳ ―― thái độ gì đây, tôi lấy điện thoại ra chơi xếp gạch (Tetris), gió lạnh từ cửa sổ phía sau thổi vào, tôi nhìn nhìn Cố Hành Chỉ, trên người cậu ta chỉ có duy nhất một cái áo sơ mi, đúng là băng ngàn năm.
Không quan tâm cậu ta nữa, tôi để điện thoại xuống đi đóng cửa sổ.
Ngồi một lúc tôi khát nước, cầm túi lên đi mua trà sữa, ngồi chờ ở đó bà chủ vừa làm vừa nói
"Mua cho bạn trai à?"
"Không phải == mua cho đàn em."
"Đàn em cũng là đối tượng dự bị tốt đấy, sớm muộn gì cũng có phát sinh, không phải các cô gái bây giờ đều thích tình chị em hay sao."
"..............."
Tôi im lặng, tinh thần tám chuyện bây giờ đúng là thiên hạ vô địch.
Trả tiền xong, tôi vui vẻ hát hò trên đường về phòng làm việc, đưa 1 ly cho Cố Hành Chỉ: "Uống đi, là cấp trên an ủi cấp dưới."
"Không muốn uống nhựa."
"Cái gì?"
"Cậu chưa nghe nói uống trà sữa là uống nhựa sao?"
"Mẹ nó, không uống thì thôi."
Tôi ngồi vào chỗ mình, Cố Hành Chỉ từ từ ngẩng đầu lên đôi mắt tối đen: "Vừa rồi điện thoại cậu reo."
"Hả?"
"Reo rất nhiều lần, tôi nhận dùm rồi."
"Ai?"
"Tôi vừa nói thì bên kia cúp ngay."
Tôi cầm điện thoại lên kiểm tra, trái tim nhảy thình thịch, oh my god, là Tô Tín.
Tôi khẩn trương gọi lại, một lúc lâu bên kia mới nhận.
"Alo."
"Ở đâu?"
"Văn phòng hội học sinh."
"Anh ở khu để xe gần đó, trời mưa rồi em qua đón anh."
"Trời mưa? Cái đó......em không có dù."
"Anh có dù."
"== anh có dù sao còn kêu em, hay là muốn em dầm mưa tới đó."
"Mau tới đây." Giọng nói anh bá đạo không chịu nỗi.
".........."
"Nhanh lên đấy, trong vòng 5 phút phải để anh thấy em."
"Biết rồi." Tôi bực bội cúp điện thoại.
Nhìn nhìn Cố Hành Chỉ, cậu ta vẫn đang lật sách: "Này, bạn học Cố."
"Gì?"
"Cậu có dù không?"
"Có."
"Có thể cho tôi mượn một chút được không?"
"Không được."
"..........Tại sao?"
"Tôi muốn xài."
"Không thể cho cấp trên cậu mượn chút được sao?"
Cố Hành Chỉ đóng sách lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn tôi: "Được thôi, cho tôi tan ca trước giờ giao ca tôi đưa cậu đi."
Tôi nhìn trời mưa ngoài cửa sổ, vỗ bàn: "Thành giao!"
Tôi cầm ly trà sữa đứng ở cửa chờ một hồi cậu ta mới chịu ra, tôi liếc thấy cậu ta cầm theo ly trà sữa.
Tôi: "Ai yo, không phải nói không uống sao, không tự nhiên sao."
Cậu ta: "Đem ra vứt bỏ."
==|||
"..........Đi, đưa tôi ra nhà xe."
Im lặng đi chung với cậu ta một đoạn, cậu ta cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng mưa rơi trên mặt dù.
Từ xa tôi đã thấy Tô Tín che dù màu đen đứng trước cửa xe, nhìn anh như muốn tan vào màn đêm. Anh nhìn thấy tôi cũng không đi lên chỉ đứng đó chờ tôi bước tới.
Cố Hành Chỉ che dù cho tôi đến gần chỗ Tô Tín thì anh nhanh tay kéo tôi về phía anh.
"Sao lại đến trễ như vậy?" Anh chau mày giọng nói có chút trách cứ.
Tôi đưa ra vẻ mặt khóc lóc: "Em không có dù, nếu không nhờ đàn em đưa đến thì anh đã thấy em ướt như con chuột rồi."
Lúc này Tô Tín mới trầm mặc nhìn về phía Cố Hành Chỉ.
Cậu ta đứng thẳng người, không kiêu ngạo cũng không tự ti : "Thầy Tô."
Tô Tín khẻ vuốt cằm, ánh mắt nhìn Cố Hành Chỉ như có địch ý trong đó, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Tôi nhìn hai người họ ganh nhau trong đêm mưa, cảnh tượng này nói thế nào đi nữa cũng đều có kích tình, haizza giết chết tôi rồi...........
Cố Hành Chỉ đưa tay lên nói: "Thầy, hội phó, tôi đi trước."
"Uh." Tôi vội vàng đồng ý: "Cám ơn cậu."
Tô Tín không quan tâm cậu ta, đưa tay nắm tay tôi nói: "Sao tay lạnh thế?"
Tôi rút tay ra, oán giận nói: "Anh đó, em mới đi từ trong mưa gió ra sao không lạnh được?"
Anh cong môi cười nhưng không lên tiếng chỉ là nắm tay tôi chặt hơn.
Chờ tôi lấy lại tinh thần, Cố Hành Chỉ đã sớm đi, tôi nhìn Tô Tín: "Tìm em làm gì?"
Anh nhìn tôi rồi lại nhìn tay tôi: "Đi thôi, đi mua trà sữa."
Khuôn mặt anh mang chút tà khí đột nhiên mỉm cười, nụ cười sáng ngời trong mắt tôi, tôi sững sờ một chút mới nói: "Uống trà sữa là uống nhựa, em không muốn gieo giống không tốt vào anh."
"Vậy sao em gieo giống vào đàn em? Cậu ấy là sinh viên tài năng dưới tay anh đấy."
"Sao hả, không đành lòng hả? Em chính là nhìn cậu ta khó chịu muốn gieo họa cho cậu ta đó."
"Anh không muốn em gieo họa vào cậu ấy." Anh đem ô che hơn phân nữa về phía tôi, nắm tay càng chặt hơn: "Tạo phú không được, gieo họa lại càng không."
***
Tôi cùng Tô Tín đi tới tiệm trà sữa, tôi tùy tiện gọi: "Dì ơi, cho lỳ trà sữa!"
Bà chủ đang nằm trên ghế bỏ tờ báo xuống, nhìn thấy Tô Tín liền nói: "Sao lại là cậu? Đây là đàn em? Dì thấy không có giống."
"Dĩ nhiên không phải đây là thầy con."
Tô Tín đứng kế bên không nói chuyện, do anh khá cao nên lúc đi vào tiệm trông cái tiệm thấp hơn hẳn.
Bà chủ: "Thầy cũng được, đầu năm nay các cô gái cũng rất thích kiểu tình thầy trò lắm."
Tôi囧, bà chủ, còn cái gì mà bà không ghép thành đôi được không?
Bà chủ: "Muốn lấy vị gì?"
Tô Tín nhìn mấy hạt trân châu đầy màu sắc cười nói: "Mỗi loại một ly."
Tôi vội vàng đẩy anh: "Thần kinh à, nhiều thế sao uống nỗi."
Bà chủ cười cười: "Cái này, cậu ta nói giỡn đấy, một ly tất cả vị đó."
"Tôi không có giỡn, hôm nay tâm tình tốt nên muốn mua nhiều." Giọng nói của anh nghe rất vui vẻ.
Tôi đã miễn dịch với tính động kinh của Tô Tín nên không kỳ kèo nhiều, buông tay ra: "Dì làm đi, nhớ là bỏ ly mang về."
Bà chủ tính toán một chút: "Từ từ, chờ dì tính lại, vị chanh, khoai môn, dâu, táo............"
Cầm trà sữa đi ra, trên tay tôi đầy trà sữa, khắp người đều là trà sữa ==.
Rốt cuộc là bà chủ lấy lòng anh ở chỗ nào? Hay là chuyện vừa nãy đắc tội anh?
Tô Tín đưa tôi tới cổng ký túc xá, còn thân thiết xoa đầu tôi nói: "Lên đi, uống không hết thì cho bọn Tân Hân."
"..........Uh." tôi khóc không ra nước mắt.
Về phòng khuôn mặt Tân Hân khiếp đảm nhìn tôi: "Kỳ Nguyệt! Thì ra cậu không phải đi trực mà là đi cướp tiệm trà sữa."
"Uh." Tôi miễn cưỡng đồng ý: "Đúng vậy, còn bị bắt sống, hậu quả ngày mai có thể thấy được."
"Mồm miệng, cậu mới là hậu quả, làm việc không được che giấu tội ác, ngày mai chị sẽ đem tội ác của cưng ra ánh sáng!"
Lâm Tĩnh lau tóc từ trong phòng vệ sinh đi ra, kể khổ: "Tân à, cậu đừng có lấy lòng tiểu nhân ra nói chuyện với Tiểu Nguyệt Nguyệt, người ta là Tô cầm thú có tiền, đừng nói là mấy ly trà sữa này, cả tiệm trà sữa anh ta cũng có thể mua được."
Tân Hân phối hợp che mặt: "Đúng rồi, Tiểu Bạch nhà tớ chỉ có thể mua trà sữa cho mình anh ấy, còn nhà kia của Kỳ Nguyệt mua trà sữa để chôn sống cậu ấy còn được."
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, lặng lẽ mở máy vi tính, lặng lẽ đeo tai nghe, lặng lẽ cách xa âm thanh của hai người họ.
Nhớ lấy, im lặng là vàng. Chương 29 Đại hội thể thao mùa thu cuối cùng cũng diễn ra, đại cô nương tôi đây vô cùng vinh hạnh khi bị hội học sinh phái ra làm người tình nguyện, chính là cái loại mặc đồ hồng hồng đỏ đỏ đi tuần tra giữ vững trật tự......
Thầy giáo bên đoàn ủy đưa cho tôi một cái túi lớn đựng mấy cây gậy thổi cỗ vũ kêu tôi đi phân phát cho các ngành, nhìn cái đống màu sắc rực rỡ này mà lòng tôi đau xót nhanh chóng phân phát cho xong.
Luân phiên phân phát cho các ngành năm nhất, ngành nào có số lượng nữ nhiều thì hơi phiền phức thích lựa chọn màu sắc, cho nên khi đến ngành toán học tâm tình tôi rất tốt bởi đa số bọn họ đều là nam, tôi đứng trên lối đi nhỏ lễ phép đưa cho bọn họ và phân phó hạng mục công việc.
"Mỗi người thổi một cái màu sắc tùy ý, không cần chọn lựa, nếu các bạn chọn thì hơi rắc rối với tôi........"
Một chàng trai đeo kính đột nhiên hỏi tôi: "Đàn chị, thổi như thế nào?"
Tôi run rẩy trả lời: "Có thể thổi như thế nào nữa? Dùng miệng thổi thôi!"
Một đám con trai bên cạnh không hiểu cười ồn ào: "Đàn chị, thổi cho chúng em xem đi."
Chàng trai đeo kính vui vẻ nhìn tôi: "Đàn chị thổi đi."
Bây giờ đám con trai phía sau cũng bắt đầu nhoi nhoi lên, tôi hơi giận rồi đó, đúng là một bầy con nít, thổi thì thổi, ai sợ ai.
Lấy một cái gậy màu xanh, tôi đưa ống hút vào miệng hít một hơi, tôi cảm giác mặt tôi kìm nén muốn nổ tung. Tôi ngậm ống bắt đầu dùng lực thổi hơi vào.
Cây gậy vốn khô héo bổng chốc trở nên rất lớn, đám con trai bắt đầu cười to, trầm trồ vỗ tay khen ngợi, ngành kỹ thuật phần mềm bên cạnh cũng chạy sang xem tôi biểu diễn.
Trong không khí đầy hư vinh này tôi tiếp tục lấy hơi thổi thật to.
Tiếng hoan hô phía dưới ngày càng to, cây gậy trong tay cũng ngày càng lớn.
Đột nhiên *Bùm!*, cây gậy nổ rồi.........==!
Tôi sợ hãi vội vàng buông tay, tôi cảm giác hình như mình đã trở thành tiêu điểm của mọi người, không còn ai xem tranh tài mà đều xem tôi.
Tôi xấu hổ cười cười, nhìn mảnh vụn trên mặt đất nói: "Cái đó, mọi người bỏ qua, bỏ qua."
Chàng trai đeo mắt kính vui vẻ nói: "Đàn chị.............ha ha........làm em cười chết mất."
Tôi nghiêm túc: "Có gì mắc cười, không phải kêu tôi làm mẫu sao."
"Xỳ ―― "
Tôi quay đầu đi thấy Cố Hành Chỉ mặc đồ thể thao màu trắng đứng sau lưng tôi, đôi chân dài nhỏ, đường cong rõ ràng, hình như cậu ta mới thi điền kinh xong, cái trán vẫn còn đầy mồ hôi.
Mỗi lần thấy cậu ta tôi đếu rất khó chịu, cau mày nói: "Cười cái gì? Thấy cấp trên cũng không biết chào hỏi?"
Cố Hành Chỉ không để ý đến tôi, nhận lấy nước suối người khác đưa, uống nửa chai mới nói: "Đừng nói chuyện với tôi, tôi không biết cậu."
Tôi trừng mắt với cậu ta cũng lười để ý nữa, tiếp tục đi phát đồ, đi ngang qua nhiều đám con trai năm nhất ai cũng xin số điện thoại tôi, tôi nhịn không nỗi nữa đành nói: "Đàn chị đây là hoa đã có chủ, đừng có mà xới đất lên nữa, lớn tuổi rồi chịu giày vò không nỗi."
Có người cười hỏi: "Chắc không phải là Cố Hành Chỉ."
"Làm sao có thể?"
"Lúc nãy tôi nhìn thấy hai người đó mập mờ."
Tôi im lặng == cái gì gọi là mập mờ, cũng khó trách dân học số có khác, nhìn người khác có tình ý hay không cũng không biết.
Tôi phát xong một hàng thì nhận được điện thoại của Tô Tín, anh hỏi: "Đang làm gì đó?"
"Phát đồ cho học trò cưng của anh."
"Anh đang đi về phía em, em quay đầu lại nhìn một chút."
Tôi giữ di động bên tai quay lại nhìn, Tô Tín đang đi về phía tôi, bước chân của anh không nhanh không chậm, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ ôn hòa.
Tôi vui vẻ vẫy tay với anh, anh cũng cười cười đi tới trước mặt tôi.
Đám con trai đột nhiên im lặng, chàng trai đeo mắt kính nhanh chóng đứng lên: "Chào thầy Tô."
Sắc mặt Tô Tín vẫn y vậy còn thân thiết giới thiệu cho tôi, đây là lớp trưởng lớp anh.
Tôi yên lặng chấp nhận, cười híp mắt nhìn Tô Tín, thì ra là như vậy, đệ tử của anh hèn gì cũng bỉ ổi như anh, đúng là cái tốt thì không lấy, cái bã đậu thì đi giữ làm tinh hoa cho mình.........
Thấy tôi cười có chút khinh bỉ, đôi lông mày xinh đẹp của anh nhíu lên, anh hỏi: "Cười cái gì?"
"Thấy anh em rất vui." Ăn ở hai lòng là tố chất trời sinh của tôi rồi.
Anh hài lòng cười vui vẻ, nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá: "Bộ giáp màu đỏ rất có tinh thần."
==||| Mẹ nó! Đừng có điểm huyệt bất ngờ vậy chứ!
Bỗng nhiên thần sắc anh căng thẳng, nắm tay tôi thật chặt: "Tại sao tay bị trày?"
Lúc này tôi mới phát hiện trên mu bàn tay có vết trày không lớn không nhỏ, hơi hơi đau chút.
Tôi nhìn xung quanh, ánh mắt học trò của Tô Tín ai nấy đều giống như cái chuông của Doraemon, mà cái cằm thì rớt xuống mặt đất hết rồi.
Tôi khẩn trương rút tay lại: "Cái này......chắc là do lúc nãy thổi bị bể nên vậy."
"Lại đây, đừng phát nữa." Anh kéo tay khác của tôi, giựt lấy cái túi trong tay tôi đưa cho tên lớp trưởng: "Em đi phát đi."
Lớp trưởng sững sờ, ngổn ngang trong gió.........
"Chúng ta đi thôi." Tô Tín kéo tôi đi xuống khán đài.
Sau lưng tôi bạo phát tiếng vỗ đùi cộng thêm vài tiếng rống: "Đúng là không nhìn ra! Thì ra là sư mẫu!"
Tô Tín dẫn tôi ra xe phía bên ngoài sân điền kinh, trong cốp xe anh có hộp thuốc, anh lấy ra rồi đưa ngồi vào băng ghế sau, lấy băng gạc, nước sát trùng và kéo ra, tôi thấy anh như vậy thì hơi sợ giấu tay ra sau.
"Anh làm gì vậy, sao lại dùng đến dao kéo? Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chỉ cần chút nước miếng băng keo cá nhân là được rồi."
Anh nhìn phản ứng của tôi có chút buồn cười: "Kỳ Nguyệt, trước kia em đều dùng nước miếng?"
"Uhm."
"Đưa tay ra đây." Anh kéo tay tôi, tôi càng nắm tay chặt hơn, bất đắc dĩ anh nói: "Lấy kéo ra là để cắt băng, đâu phải cắt tay em."
"Anh không nói sớm ――" tôi thở dài nhẹ nhõm, đưa tay cho anh.
Lông mi anh rũ xuống nhìn kĩ vết thương, xoa nhẹ vết thương, cảm giác lành lạnh làm cả người tôi run lên, vết thương càng đau, anh nhẹ nhàng nâng tay tôi đặt gần miệng thổi nhẹ, hơi thở ấm áp vương vấn trên bàn tay.
Trong lòng tôi mềm mại như dòng nước ấm chảy qua.(diendanlequydon.com)
Anh cúi đầu tỉ mỉ băng bó lại, vài giọt mồ hôi ẩn hiện trên vầng trán trắng nõn của anh, đôi mắt đen phía dưới giống như một cái hồ sâu không thấy đáy.
Dáng vẻ anh thật là đẹp. Tôi kích động cúi đầu xuống gần anh, hôn lên trán anh một cái.
Tô Tín ngước mắt nhìn tôi, trong đáy mắt đều là ý tình, anh đóng vai người tốt đến cùng, đưa tay ra ôm tôi, tôi hoàn toàn không dự liệu được hành động này, trước mắt đột nhiên tối đen chỉ có cảm giác duy nhất là vết chai nơi bàn tay anh.
Đôi môi nhẹ nhàng lướt qua sau đó có gì đó mềm mại trơn ướt chui vào khoang miệng, nó hơi dùng lực đụng chạm hai bên khớp hàm, bỗng nhiên tôi có cảm giác chấn động, cái hôn sâu sắc này của anh vốn nhẹ nhàng trở thành gặm cắn.
Anh vòng tay ra sau lưng ôm tôi lại gần hơn chặt hơn, tới khi tôi bị hôn không thở được nữa thì anh chuyển qua bên tai, thổi nhẹ vào tai, giọng nói trầm thấp mê hồn: "Đừng nhúc nhích."
Toàn thân tôi run rẩy, cả người lập tức đóng băng.
Tên Tô Tín này! Dám gặm cổ tôi ==!
Anh nhẹ nhàng gặm cắn cổ tôi, tôi nhột nhưng không thể nhúc nhích được.
Tô Tín cúi người, tôi bị áp đảo trên ghế, tay tôi chen giữa hai thân thể, tôi hít vào một hơi.
"A ―― đau."
Tô Tín dừng động tác lại: "Em đau hả?"
Giọng nói anh khêu gợi làm lòng tôi lại nóng lên.
"Tay đau."
Anh nghiêm chỉnh ngồi lại, cầm tay tôi ôn nhu hỏi: "Không sao rồi."
"Bây giờ không có gì rồi, anh không đụng tới nó thì nó không đau =="
Tô Tín cười sung sướng: "Được rồi, anh không đụng tới nó."
Anh nói xong lại kéo ót tôi lại gần, lại là một nụ hôn dài đằng đẳng, tôi bị lăn qua lăn lại, mết hết sức lực xụi lơ dựa vào kính xe.
Tôi lấy hộp thuốc đánh anh: "Anh thật là háo sắc, tên sắc ma chưa thỏa mãn dục vọng!"
Tô Tín linh hoạt chụp lấy hộp thuốc, vô tội nói: "Chẳng lẽ không phải do em khơi lên?"
"Em chỉ hôn anh một cái chớp nhoáng, anh thật dễ khơi mào dục vọng, còn hôn nhiều lần như vậy........."Anh cúi đầu sắp xếp băng vào hộp thuốc: "Không phải em nói nước miếng em rất vạn năng hay sao, anh chỉ lấy nó giải độc thôi."
"Anh............" tôi không còn gì để nói, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chốc lát sau tôi cảm nhận được vòng tay anh ôm eo tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai tôi, anh dịu dàng dụ dỗ nói: "Được rồi mà, đừng giận nữa, lần sau còn như vậy thì cho em chủ động cũng được."
"!@#$%^&*("
***
Tôi đưa mắt nhìn Tô Tín lái xe đi xa, tức giận và xấu hổ trong lòng cùng tồn tại không thể xua đi được.
Má ơi, không lẽ đây chính là vừa yêu vừa hận trong truyền thuyết sao?
Buổi sáng của đại hội thể thao cũng chuẩn bị kết thúc, có người lục đục đi ăn trưa.(edit by Băng Châu @Diễn đàn Lê Quý Đôn)
Trong một đống người tôi phát hiện Cố Hành Chỉ, chàng lớp trưởng đi bên cạnh cậu ta, cậu ta cũng thấy tôi tha thiết gọi "Sư mẫu ~~~~~~"
Tôi quay đầu, mẹ ơi, sao dạo gần đây thiên lôi cứ đánh vào tôi thế này.
"Sư mẫu, đúng là, có mắt như mù, không biết được người chính là đóa hoa của thầy Tô tôn kính của chúng tôi." Cậu ta nhảy qua bên cạnh tôi phấn khích nói.
Cố Hành Chỉ đứng bên cạnh cũng không kiên nhẫn nói: "Tôi đi trước."
Tôi gọi cậu ta lại: "Bạn học Cố Hành Chỉ, bạn có thái độ gì vậy, đừng quên tôi là cấp trên của cậu!"
"Hội phó." Cậu ta lười biếng nói: "Được chưa?"
".................."
Cậu ta tiếp tục lạnh nhạt nói: "Buổi sáng cậu rất được hoan nghênh cho nên buổi chiều cậu nên tiếp tục đi phát gậy biểu diễn thổi hơi quả cầu gì đi, không tệ lắm."
"Khi nào thì thổi hơi quả cầu rồi! Tôi là thổi gậy!"
"Căn bản là cậu không hiểu, giống như lúc nãy chúng tôi phải thổi dùm hội phó, cuộc sống đúng là một cánh gà KFC gấp khúc......."
Cố Hành Chỉ không nhịn được cong cong khóe môi, cậu ta nhìn tôi, tròng mắt đen sáng lóng lánh.
Chương 30 Trước giờ bắt đầu đại hội thể dục buổi chiều, hội trưởng kéo tôi lại phê phán tôi trước mặt các hội viên, nguyên nhân chính là đi chơi bỏ rơi nhiệm vụ.
Một đám hội viên ngồi đó cười ngu ngốc nhìn hội trưởng phun nước miếng, tôi ước gì bây giờ mình có cái dù ở đây.
"Kỳ Nguyệt, biểu hiện của cô làm tôi quá thất vọng, buổi sáng đi phát đồ cho mọi người không hoàn thành rồi. Buổi chiều không cho đi kiểm tra xung quanh nữa! Chờ đến cuối giờ đi phục vụ nước suối khăn lông cho các vận động viên, hội chúng ta buổi chiều có ai thi đấu?"
Có vài thành viên giơ tay lên, hội trưởng nhìn xung quanh rồi chỉ vào Cố Hành Chỉ nói: "Tiểu Cố à, buổi chiều thi cái gì?"
"1600m nam."
Tôi âm thầm rơi lệ trong lòng, người gì vậy, chẳng những bên ngoài biến thái mà ngay cả sinh lý cũng biến thái như vậy.
"Uh, sức lực rất tốt." Hội trưởng nghiêm mặt lại nhìn sang tôi: "Kỳ Nguyệt, buổi chiều cô phải chú ý chút cho tôi."
Tôi vội vàng gật đầu: "Đã biết, hội trưởng an tâm."
Buổi chiều tôi đi mua 8 chai nước về, đứng trên khán đài nhìn ra xa cảm tưởng tôi giống như một pho tượng điêu khắc. Tân Hân và Lâm Tĩnh ngồi kế bên ăn vặt, chắc là Tân Hân ghét tôi lắm hay sao àm cứ đạp đạp chân tôi nói: "Kỳ Nguyệt cậu ngồi xuống được không? Cản chúng tớ coi mấy anh đẹp trai nè."
Tôi hất chân cậu ấy ra: "Toàn mấy tên cơ bắp có gì đẹp?"
Lâm Tĩnh chen miệng vào: "Tiểu Bạch người ta không có thịt, dì Tân khao khát muốn nhìn thấy thịt, cậu hãy thông cảm đi."
Tân Hân: "Anh Lâm Tĩnh, đừng cho rằng tớ không nghe ra hàm ý trong câu nói của cậu, tớ không phải Kỳ Nguyệt."
Tôi ngồi xuống, ánh mắt như muốn giết chết hai cậu ấy: "Tại sao đem hết mọi tội lỗi lên đầu tớ?"
Tân Hân vừa tính nói gì đã có thông báo cuộc thi 1600m nam sắp bắt đầu, tôi vội vàng nhảy dựng lên, cầm mấy chai nước chạy tới đó.
Chiều thu mát mẻ, tôi chạy đến chỗ đó, Cố Hành Chỉ đang khởi động bên cạnh cậu ta có mấy cộng tác viên nữ và đám bạn của cậu ta, một nữ sinh nhìn thấy tôi kêu to: "Nhanh lên đi, sắp đên phiên Cố Hành Chỉ rồi!"
Tôi vội vàng đưa nước và khăn lông cho cậu ta, Cố Hành Chỉ cầm lấy nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Một nữ sinh lễ phép cười với tôi: "Đàn chị, chị chạy theo đi."
Tôi trợn to hai mắt: "Tôi?"
"Uhm, không lẽ chị để bọn em chạy theo, bên bọn em đang đến kỳ sinh lý."
Tôi im lặng nhìn bọn họ, chẳng lẽ một lần dì cả đến là nguyên một bầy sao, nếu dì cả làm các người không có sức như vậy sao lúc nãy tôi đến các người đã la hét ầm ĩ như thế?
Nhưng ai biểu tôi là đàn chị của bọn họ làm gì, không thể so đo với bọn họ thì phải đồng ý thôi.
Đến lúc Cố Hành Chỉ ra sân, tôi nhanh chóng lấy một chai nước suối, khởi động tay chân.
Cố Hành Chỉ cau mày nhìn tôi, hỏi: "Kỳ Nguyệt, cậu được không?"
"Sao không được....đừng xem thường người khác."
Người phụ trách nổ súng là cô dạy thể dục, cô nhìn tôi trêu ghẹo: "Kỳ Nguyệt, không ngờ em không giỏi sống sót trong nước mà bây giờ chuyển qua mặt đất rồi ha?"
"Cô giáo, mong được phúc của cô."
Cô cười lớn, to giọng nói: "Mỗi người đều có vị trí và chức trách riêng............chuẩn bị........"
10 nam sinh trên đường chạy ngồi xổm xuống, chuẩn bị tư thế sẵn sàng.
"Pằng!" tiếng súng vang lên, tôi còn chưa kịp định hình thì mọi người đã lao vun vút, cô giáo la lên: "Kỳ Nguyệt, chạy đi, tại sao phản ứng lại chậm chạp y như trong nước vậy."
Tôi rất ấm ức nhanh chân đuổi theo, Cố Hành Chỉ chạy không quá nhanh, khoảng thứ 5 6 gì đó, tôi chạy đến bên cạnh cậu ta cười ha hả hỏi: "Ổn chứ?"
Cậu ta nghiêng mắt nhìn tôi nói: "Không có cảm giác."
Chạy một hồi cổ chân tôi hơi đau một chút, nhìn Cố Hành Chỉ bên cạnh sắc mặt không hề thay đổi, gương mặt vẫn trắng nõn như cũ. Tôi đi bộ ngoài sân đột nhiên vang thoại vang lên, tôi lấy ra xem là Tân Hân gọi.
"Kỳ Nguyệt, thầy hướng dẫn gọi cho tớ nói có việc tìm cậu."
Tôi bực bội: "Thầy ấy tìm tớ có chuyện gì?"
"Tớ có hỏi mà thầy ấy nói cậu đến sẽ biết."
Tôi vội vàng chạy đi khiến hội trưởng phải nhờ một người khác chạy theo Cố Hành Chỉ, hội trưởng không hề vui vẻ chút nào, tôi giải thích nguyên nhân cho anh ta, cũng không còn cách khác phải để cho tôi đi thôi.
Tôi đi đến khu Dật Phu, không hiểu sao tôi có cảm giác có chuyện không tốt xảy ra.
Bên trong phòng làm việc của thầy hướng dẫn có nhiều tiếng cười đùa của mấy thầy cô khác, tôi đẩy cửa vào mọi người đều dừng lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Vẻ mặt thầy hướng dẫn có chút phức tạp, kêu tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, tôi cũng nghe lời làm theo.
Vừa ngồi xuống thầy gõ gõ bàn hỏi: "Kỳ Nguyệt, em có nhớ lần trước đi chơi xuân ở Dương Châu tôi có nói với em cái gì không?"
Tôi suy nghĩ một hồi cũng không nhớ được, hỏi lại: "Nói cái gì?"
"Tôi nói, quan hệ của em và thầy Tô không bình thường."
"À, có chuyện gì?"
"Tôi chỉ muốn xác nhận với em, có đúng thật là quan hệ không bình thường hay không?"
Thật ra thì lúc bước vào đây tôi đã đoán được 8 9 phần có liên quan đến Tô Tín, tôi bình tĩnh trả lời: "Dạ, đúng vậy."
Phía sau thầy hướng dẫn còn có một phụ nữ trung niên, mái tóc xoăn nhìn sơ rất là lão luyện, cô ta cười híp mắt với tôi hòi: "Học trò Kỳ Nguyệt?"
"Dạ, là em."
Giọng nói bà cô vẫn chầm chậm: "Tôi là chủ nhiệm phòng giáo vụ của trường, thật ra thì năm nhất tôi đã chú ý đến em và thầy Tô, bởi vì có một số ít sinh viên phản ánh với tôi. Lúc ấy tôi vẫn giữ thái độ im lặng, lặng lẽ theo dõi quá trình, mà bây giờ xem ra tình cảm của học trò Kỳ Nguyệt và thầy Tô đã tạo ảnh hưởng không tốt cho trường."
Tôi không nói gì hết, nói thật, tôi hoàn toàn không nhìn ra có ảnh hưởng gì không tốt.
"À, đúng rồi." Bà cô sửa giấy tờ trên tay lại, rút ra mấy tờ đưa cho tôi: "Đưa là thư ẩn danh của sinh viên gửi đến cho tôi, em xem một chút."
Tôi nhận lấy, nhìn nhìn là hình ảnh lúc sáng Tô Tín nắm tay tôi, anh nhìn tôi mỉm cười, còn tôi thì đang vui vẻ nhảy nhót dưới khán đài.
Con cái nhà ai mà chụp hình đẹp vậy, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, không ngờ tôi và Tô Tín lại xứng đôi như vậy.
"Học trò Kỳ Nguyệt?" Bà cô gọi tôi: "Xin hỏi em cúi đầu cười khúc khích là có ý gì?"
Tôi nhanh chóng nghiêm túc: "Khụ, em không cười."
"Vậy thì tốt, nửa tiếng trước tôi đã gọi điện cho gia đình em rồi, chắc là sắp đến, chờ mọi người tới đầy đủ chúng ta sẽ thảo luận phương pháp giải quyết chuyện này."
"hả?" Tôi kinh ngạc.
"Uh, nhìn xem, có phải mẹ em không, bà ấy đến."
Tôi quay đầu lại, thấy mẹ đang hùng hổ đẩy cửa vào.
Mẹ đến bên cạnh tôi, tức giận hỏi: "Nguyệt Nguyệt, con lại vi phạm chuyện gì?"
Chủ nhiệm đứng lên, bắt tay mẹ: "Chị khỏe chứ, chắc chị là mẹ của Kỳ Nguyệt?"
"Đúng vậy, xin hỏi con gái tôi có chuyện gì?"Chủ nhiệm gật đầu, kêu tôi đưa mấy tờ giấy cho mẹ, mẹ vừa nhìn đã cười lên: "Aizza, chụp đẹp đó, đúng là xứng đôi."
Mẹ nói: "Con rể và con gái tôi chụp hình chung có vấn đề gì sao?"
Chủ nhiệm cảm thấy có chút mơ hồ không hiểu được, hỏi: "Đợi chút, tôi muốn nói chính là chuyện này, con gái chị yêu đương với thầy giáo chị không có ý kiến gì sao?"
Mẹ mở to hai mắt: "Ý kiến gì?"
Chủ nhiêm xoa trán, cau mày: "Tôi muốn nói, con gái chị yêu đương với thầy giáo đã tạo ảnh hưởng không tốt cho trường."
Tôi im lặng đứng giữa hai nugời, chủ nhiệm cô không thể đổi lời thoại được sao.
Mẹ tôi không thể hiểu nổi nữa: "Có ảnh hưởng gì, mấy tuần trước tôi đã gặp, lần này gặp lại, bầu trời vẫn xanh, nước vẫn trong, tinh thần cũng sảng khoái, mà hình như trường đang tổ chức đại hội thể dục thể thao tôi thấy bọn nhỏ đang rất vui vẻ."
"Uh, đúng vậy, sinh viên trường chúng tôi đều rất ưu tú, chính xác là trường đang tổ chức đại hội thể dục........" chủ nhiệm bắt đầu rối rắm: "Không không, mục đích hôm nay không phải là nói chuyện này, chị có biết rất nhiều sinh viên phản ánh với tôi về chuyện tình của con gái chị và thầy Tô đấy."
"Tôi đoán chắc bọn nhỏ là con gái rồi, chắc là ghen tỵ con gái tôi tìm được người đàn ông tốt như vậy? Chỉ có con gái mới có thể ganh tỵ như thế? Còn không thì là chính bản thân chủ nhiệm rồi?"
Các thầy cô hướng dẫn khác đều che miệng cười khúc khích.
Chủ nhiệm tức giận, ném giấy tờ lên mặt bàn: "Đúng là mẹ nào con nấy, khó trách con gái cũng đi quyến rũ thầy giáo!"
Mẹ tôi cũng nổi giận: "Tôi đây cũng không ngờ một chủ nhiệm giáo vụ mà buông lời sĩ vả người khác như vậy!"
Bà cô chủ nhiệm đưa tay túm tóc mẹ tôi: "Tôi không thể nhịn được nữa, cái bà điên này."
Mẹ né qua một bên rồi đẩy bà cô chủ nhiệm về phía trước, bà cô ngã xuống đất. Mấy thầy cô khác lật đật kéo bà cô lên.
Mẹ vỗ vỗ tay, cười nói: "Ai yo, quỳ xuống cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không đem con rể nhường cho cô~!"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me