Ginran Dong Nhan Conan Thuan Hac Cuu Roi
Cửa phòng bị đẩy ra, tiếng bước chân trầm thấp mà trầm ổn dừng lại.Ran ngẩng đầu lên, nước mắt trong suốt không ngừng lăn dài trên má, cô đã quên mất sự đáng sợ của Gin, lộ ra nụ cười dịu dàng xinh đẹp đến cực điểm: "Anh nói không sai, tôi thật sự thực sự quá ngu xuẩn."Rõ ràng là khổ sở đến cực điểm, nhưng trong đáy mắt lại như thủy tinh sáng trong, đôi mắt đỏ ửng vì khóc nhưng trên mặt lại nở nụ cười, khiến một kẻ xưa nay luôn lạnh lùng như Gin cũng phải khựng lại trong một giây. Hắn thản nhiên mở miệng: "Biết bản thân ngu ngốc vậy thì cố mà làm chính mình thông minh lên, khóc thì có ích lợi gì."Ran lau khô nước mắt, đúng vậy, có thời gian khóc còn không bằng dùng thời gian đó nỗ lực làm chính mình mạnh mẽ hơn. Shinichi không bao giờ nói cho cô bất cứ chuyện gì, thứ nhất bởi vì sợ cô lo lắng, thứ hai là bởi vì cậu ấy không muốn cô dính dáng vào. Kỳ thật, nói đến cùng, là cô cũng chỉ là một người bình thường, cậu ấy cảm thấy cô không giúp đỡ được cái gì, lại còn có khả năng sẽ kéo chân cậu ấy. Cô có thể không để ý việc Shinichi giấu giếm hết thảy, nhưng cô không thể không để ý cha mẹ mình, gia đình cô đã sớm dính quá sâu vào lốc xoáy mà không hề biết.Thay vì chỉ biết khóc thút thít cầu người khác che chở, không bằng tự làm chủ số phận của chính bản thân mình. Dù vậy, cô chưa từng nghĩ đến điều này trước đây.Ran nhìn về phía Gin hỏi: "Sở dĩ anh không kiêng nể gì, là bởi vì anh rất mạnh sao? Muốn trở lên mạnh mẽ có phải hay không phải làm thương tổn người khác?"Gin cười nhạo một tiếng, cô gái này đầu óc đúng là hỏng rồi mới cùng hắn thảo luận vấn đề này. Cô cảm thấy hắn sẽ cho cô một lý do để tự trấn an bản thân sao?Vốn dĩ hắn không muốn để ý đến cô, nhưng khi nhìn thấy Ran vì khổ sở mà cắn chặt môi dưới, để lại dấu hằn sâu dưới môi, Gin vẫn là lên tiếng: "Trở lên mạnh mẽ là vì tự do, tự do làm việc mình muốn làm. Còn việc thương tổn người khác, bọn họ chịu thương tổn hay không thì có liên quan gì đến tôi."Ran đen mặt nhìn Gin, cảm giác chính bản thân lại ngu thêm một lần nữa, cô như thế nào kích động đi hỏi Gin cái vấn đề này. Cũng không biết vì cái gì, cô cảm thấy có một số việc hỏi Gin sẽ có được đáp án chân thật nhất. Tuy rằng hắn lạnh lùng lại tàn khốc, nhưng hắn sẽ không rảnh rỗi đi lừa gạt người khác. Đương nhiên, nếu có người tự cho là thông minh cố gắng qua mắt hắn, hắn cũng không ngại tiện tay thu thập một chút! Rốt cuộc hắn vẫn là một kẻ xấu.Ran là một cô gái đơn thuần, suy nghĩ trong lòng hiện rõ trên gương mặt vừa nhìn là hiểu ngay. Gin liếc mắt nhìn cô một cái, ghét bỏ nói: "Mấy hôm nay đòi sống đòi chết, còn muốn nằm trên giường ăn vạ à? Chỗ này của tôi không nuôi kẻ ăn hại."Ran yên lặng đứng dậy, xếp gọn lại giường đệm, lặng lẽ đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn... Chỉ chốc lát sau, mùi đồ ăn thơm ngon bắt đầu bốc lên. Gin không có trở về phòng của hắn, vẫn ung dung ngồi ở phòng ăn, hai chân bắt chéo, đôi mắt màu lục đậm nheo lại, ngón tay thon dài đặt trên đôi môi mỏng gợi cảm.Bourbon rốt cuộc muốn làm gì, Gin cũng không quan tâm, hắn đã cùng Vermouth trao đổi tin tức, trong lòng tồn tại một suy nghĩ mơ hồ. Tuy nhiên, lấy thân phận của mình, hắn thực sự không thể là ra hành vi quá khích, tuy rằng hắn hành động luôn luôn kiêu ngạo đến cực điểm nhưng tóm lại hắn đối với BOSS vẫn là còn một phần tôn trọng, trừ khi BOSS muốn diệt trừ hắn, trừ điều đó ra thì hắn vẫn đặt BOSS ở vị trí hàng đầu. Hắn đã nói rồi, hắn là người có ơn tất báo.Nhưng.... Gin nở nụ cười trầm thấp, Akai Shuichi hẳn là chờ không kịp. Đôi mắt xanh đậm lướt qua một tia sáng kỳ dị, thật mong chờ đấy.Nhìn từng miếng sườn dê vàng óng được cắt thành từng miếng vừa ăn, Gin thong thả ung dung ăn bữa tối, thậm chí tâm trạng tốt đến nỗi mở một chai rượu để thưởng thức.Ran tự làm cho mình một tô mì ramen, lặng lẽ ngồi ăn ở chiếc bàn bếp nhỏ, đột nhiên một chiếc cốc pha lê chứa đầy chất lỏng màu hổ phách đặt xuống trước mặt cô. Đôi bàn tay thon dài trắng nõn, những ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thành cốc pha lê, Ran gần như muốn phun đồ ăn trong miệng ra, ngạc nhiên nhìn ly rượu mà Gin đưa cho cô, nghi ngờ bản thân có phải đang mơ hay không. Người đàn ông kiêu ngạo này thực sự đã rót rượu cho cô? ! Hành động này có ý gì đây! Anh ta muốn làm gì!Không muốn làm gì, chỉ muốn dạy cô chút thói hư tật xấu thôi.Gin làm lơ ánh mắt của Ran, đặt chén rượu xuống rồi rời đi, trước khi rời khỏi phòng ăn, dường như nhớ tới cái gì, hắn từ trên cao nhìn xuống, nói với cô: "Nếu uống say thì đừng làm bẩn chỗ này, bằng không..." Gin cố tình không nói hết, chỉ để lộ ra nụ cười nham hiểm, để Ran tự hiểu.Ran trừng mắt nhìn ly rượu không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu cô không uống, lấy tính cách Gin chỉ sợ cô cũng sẽ không yên ổn đi?!Cuối cùng, Ran nhấc ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, lúc đầu cô nghĩ chỉ cần uống vào rồi nhanh chân chạy đến bồn rửa rồi nhổ ra là được, dù sao cũng phải giữ lại mặt mũi cho Gin mặt, chạy vào trong WC nôn thì lại có vẻ giả vờ say, hành động như vậy cũng không làm bẩn chỗ này, giải quyết vấn đề một cách hoàn hảo.Gin nhìn Ran một lần uống hết một ly rượu mạnh, gương mặt vẫn luôn lãnh đạm lộ ra kinh ngạc, người phụ nữ ngu xuẩn này, loại rượu mạnh này có thể như vậy uống sao?! Một người xưa này chỉ biết tính toán, không bỏ sót bất cứ thứ gì như Gin lúc này đây cũng không nói lên lời.Rượu mạnh đi vào cổ họng, dọc theo thực quản thẳng tới dạ dày tựa như bị lửa nóng cháy bỏng, Ran cũng không phải chưa từng uống rượu, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có thể có loại rượu mạnh như vậy, cảm giác như là nuốt phải một ngọn lửa. Cô còn nhớ rõ muốn chạy nhanh đến chỗ bồn rửa, nhưng là vừa đứng dậy thì ngay lập tức thấy trước mặt trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng rối tinh rối mù.Gin:.......Thật sự, đời này hắn gặp duy nhất một kẻ ngu ngốc nhất trên đời, chỉ có thể là Mori Ran! Hắn có nói là muốn cô một lần uống hết chỗ rượu đó sao???Gin nhéo nhéo mày, suy nghĩ có hay không túm cổ cô ném vào nhà vệ sinh, miễn cho cô chết dí ở trong phòng khách.Nhưng không chờ Gin làm ra hành động gì, Ran đã xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến trước mặt hắn, Gin hơi hơi nhướng mày, ngày thường mỗi khi nhìn thấy hắn, cô luôn là một bộ dạng co rúm người lại như con chuột nhắt, muốn trốn xa khỏi hắn nhất có thể, mà hiện tại bản năng sinh tồn cuối cùng cũng ném đi rồi sao?!Bàn tay nhỏ nhắn của Ran đặt trên khung cửa, cô có chút khó chịu, Ran dùng một tay khác gõ gõ đầu, tầm mắt có chút mơ hồ, bồn rửa ở chỗ nào vậy nhỉ? Trước mặt lại xuất hiện thứ gì đó to lớn chắn đường, mau tránh ra một chút đi.Ran vấp phải thùng rác dưới chân, trực tiếp ngã xuống, Gin không chút do dự tránh ra, chính là khả năng vận động của Ran lại phát huy ngay lúc này, cô nhanh tay túm lấy vạt áo hắn, vững chắc lấy hắn làm đệm lưng.Gin đương nhiên không có khả năng bị Ran đẩy ngã, nhưng cảm giác khó chịu khi bị người khác đè sát vào cơ thể khiến cả khuôn mặt hắn tối sầm lại. Hắn xách cổ áo của Ran lên, định ném sang một bên, nhưng Ran lại ngơ ngác nhìn vào mắt anh, đưa bàn tay nhỏ bé của cô chạm vào: "Đẹp quá..." Viên ngọc màu xanh đậm dường như được chôn sâu dưới đáy đại dương, đang tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ chết người. Cô chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt đẹp đến thế.Gin cau mày, Mori Ran là say đến điên rồi? Gân xanh trên trán nổi lên, thật muốn ném cô từ cửa sổ ra ngoài.Trước mặt Ran cảnh vật đều quay cuồng, cô duỗi tay ôm chặt lấy gương mặt tuấn lãng trước mặt, thanh âm mềm mại làm nũng: "Đừng... Đừng lắc lư mà, tôi không nhìn rõ."Gin xác định Mori Ran chính là muốn chết.Hắn mặt vô cảm, xách Ran đi đến phòng vệ sinh, nhưng mà Ran đang bị xách cảm thấy không thoải mái, tay chân bám chặt lấy người hắn, cánh tay trắng nón vòng qua cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt lên vị trí trái tim của hắn, dường như được thoải mái, Ran lộ ra nụ cười trong sáng.Ran nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu cổ xưa trong miệng, Gin đột nhiên dừng lại.Đây là một bài thánh ca rất cổ xưa, hắn từng đến nhà thờ với bà ngoại khi còn rất nhỏ, cũng từng dùng đôi mắt trong sáng nhìn cây thánh giá khổng lồ nơi Chúa Giêsu bị đóng đinh, tin rằng Chúa thực sự yêu thương nhân loại.Đôi cánh trắng tinh, những thiên thần thuần khiết, hát lên những bài thánh ca cổ xưa, ôm lấy ác quỷ từ vực sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me