LoveTruyen.Me

Gofushi Tiem Banh 524

người ta nói, gấp đủ một nghìn con hạc giấy, bạn sẽ được ước một điều. bất cứ thứ gì.

vậy megumi có thể ước cho anh ra khỏi cái hộp đó được không nhỉ.

satoru thấy em, ngồi bên bệ cửa sổ ngân nga một câu hát. gió đông thổi một luồng sương buốt, lăn tăn trên gò má ửng hồng của em, tinh nghịch trêu đùa mái tóc xanh đen thay cho phần anh. thấy em, qua góc nhìn hạn hẹp phủ đầy góc tối tăm từ bên trong ngục môn cương. màu mắt của anh vốn chẳng thể rực rỡ như mặt biển ươm nắng được nữa, lại loé lên một tia bừng sáng từ trong tâm can khi em đưa đôi mắt lục bảo, gửi gắm lên bầu trời sâu xa. megumi thấy anh, qua khoảng trời xanh thẳm. nắng nhẹ ban sớm lập loè qua rèm cửa sổ, chiếu rọi vào viên ngọc lục bảo, lấp lánh màu buồn, phảng phất màu hy vọng.

và thấy em, ngồi bên cạnh bàn, mò mẫm học cách gấp hạc giấy. em không giỏi việc thủ công, lại càng không đủ giỏi để có thể làm được gì thêm cho anh, ngoài việc tin vào tin đồn [một nghìn con hạc] phong phanh. megumi cẩn thận gấp từng nếp giấy vuông mỏng tang, chăm chú bẻ từng góc độ sao cho thật đẹp. đôi tay em từ tốn, mà cũng vụng về không kém. đôi lúc lỡ làm rách một góc giấy, hoặc rách hẳn làm đôi. bao công sức được đáp trả khi con hạc đầu tiên thành hình. dù nó méo mất phần cánh, lõm phần thân, nhưng em vui lắm. cuối cùng cũng có chút động lực nhỏ nhoi, gom góp để trông chờ ngày anh quay về.

con hạc số 0, khởi đầu cho ngày tháng kiên trì xếp giấy của em.

con hạc tiếp theo, em lấy tay che đi như thể sợ có ai nhìn thấy mình đang làm gì, trong căn phòng chỉ có một người. em viết nắn nót lên mẩu giấy một câu ca vu vơ.

satoru không thể thấy được em viết gì, chỉ loáng thoáng nghe được em vừa viết vừa đọc từng chữ một. megumi luôn đáng yêu như vậy đấy, ngốc nghếch lộ hẳn ra cả bí mật chưa kịp giấu đi. em viết xong, rồi bắt đầu gấp. megumi học nhanh lắm, con hạc thành hình nhanh như mấy cái chớp mắt.

mỗi ngày đều đặn, em chọn giấc chiều tối để ngồi cạnh anh gấp hạc. làm nhiều sẽ quen, việc này chẳng thể làm khó megumi được nữa. em cứ xếp giấy, anh cứ nhìn trong thầm lặng, dõi theo tâm tình của em gửi gắm từ rất gần, mà lại rất xa.

megumi hay tâm sự với anh trong lúc gấp hạc, một vài câu vẩn vơ về hoa anh đào mùa xuân đẹp lắm, và cả tiếng mọi người rộn ràng chuẩn bị đón chào năm mới. em nói, muốn được cùng anh đi hội chợ nhộn nhịp, em sẽ mua cho satoru kẹo táo, kẹo bông gòn, bánh  cá hoặc kem, rồi cùng nhau vớt cá vàng. tự khoá lại viễn cảnh mộng mơ của em bằng cái hôn nhẹ nhàng lên chiếc hộp vô tri vô giác, dưới khung trời nổ pháo hoa đầy đủ màu sắc.

- mừng năm mới, satoru. mau về với em nhé.

con hạc số 1, "này em ơi, thôi đừng buồn. anh sẽ lại gặp em sớm thôi."

đã qua hai tháng, kể từ khi em có thói quen mới kia. mùa xuân không còn cái ôm lạnh tê tái của gió trời, chỉ có nàng xuân tươi đẹp gửi cho em câu chào ấm áp. dù có là mùa nào, thì nguyền hồn vẫn còn đó thôi. nhiệm vụ giao tới cho em nhiều đến phát sốt. mặc cho có mệt đến lả người, megumi cũng không thể không dành vài phút để xếp giấy, gọn gàng thả nó vào lọ thủy tinh thật to ở góc bàn. gửi cho anh câu chúc ngủ ngon, rồi trìu mến tặng anh nụ hôn ngọt ngào cuối ngày.

con hạc số 50. "mùa đông sang, xuân lại về."

qua mùa xuân, đến mùa hạ. thời tiết nóng bức, cùng cái nắng oi ả trên đỉnh đầu khiến em bực dọc nhiều chút. megumi mấy khi lại trở về phòng với khuôn mặt đầy sự cau có, xoa xoa sóng mũi, lấy tay đỡ trán căng thẳng. trời hạ, người ta thường không nghĩ được cái gì ngoài "thời tiết" cả, chỉ có megumi lúc nào cũng nghĩ đến anh. nhớ lắm que kem dâu ngọt lịm trên tay, dưới cái nóng mà chảy ròng ròng. nhớ, satoru nghịch ngợm lau ngón cho em bằng cách liếm đi phần kem đã chảy. nghĩ đến đây, megumi không kiềm chế được mà lấy nhìn vào tay, nơi cái lưỡi mềm mại của anh đã chạm qua vào buổi trưa nóng chết người đó. em lẳng lặng một hồi, rồi đưa tay lên miệng mình mà liếm thử. dù em sẵn biết, cảm giác ngại ngùng đó, em chẳng thể nào tự tạo ra được. nhớ anh.

con hạc thứ 100. "anh sẽ chạy nhanh đến bên em."

hạ đi, thu vội đến. lá rụng đầy đường, bước chân của em đến đâu lại nghe tiếng lạo xạo giòn tan đến đó. megumi có thể mường tưởng được cảnh anh lanh chanh nhảy liên tục lên đống lá xếp tầng. satoru vừa trẻ con, vừa trưởng thành như thế nào ấy. em nhìn lên tán cây phong ngả màu ngói, lục trong túi áo khoác ra cái lá phong, đã được sấy khô kẹp trong tấm thẻ nhựa trong suốt. quà của anh đấy, món quà ngớ ngẩn nhất em từng nhận. so với mấy món đồ hiệu đắt tiền, xem ra thứ  tự chê bai vớ vẩn này lại có giá trị nhỉnh hơn hẳn. em nở nụ cười ngây ngô, ngón tay miết đều trên tấm thẻ. ngày thu gió se se lạnh, em muốn được ai đó ôm một cái thật chặt, thật lâu để sưởi ấm cõi lòng cô đơn này. mà "ai đó", có lẽ chỉ mỗi mình satoru có thể làm được.

con hạc thứ 150. "để ôm em thật lâu, để hôn em thật sâu."

thu tàn, đông sang. hồi trước, em nghe mọi người nói là không thích mùa này lắm. cái lạnh giá của gió, màu xám của bầu trời trên đầu, vô tình khiến cho mọi thứ bỗng chốc thấm nhuộm màu buồn. nhưng với em, cái tháng mười hai trong mùa đông lại đặc biệt nhất trong năm. bởi vì, trong ba mươi mốt ngày vỏn vẹn đó, lại sinh ra em vào ngày thứ hai mươi hai, và mang anh đến vào ngày thứ bảy. duyên mệnh nối với nhau, trao qua lời tỏ tình lãng mạn dưới trời tuyết rơi. và lời hứa hẹn sẽ mãi thương yêu em, megumi nhớ như in trong đầu. làm sao có thể quên được lần đầu tiên em hạnh phúc đến bật khóc. những giọt nước mắt nóng ran chảy thành hàng vì trái tim đập rộn ràng, làm sao có thể quên được. em kê đầu lên bàn, vành tai đỏ hây hây vì lạnh.

- satoru, lần này em có thể tỏ tình trước được không ?

con hạc thứ 200. "người anh yêu nhất và thương nhất, là em."

bốn mùa trong năm, megumi đều thấy cả. và bây giờ nó lặp lại, một lần nữa. xuân qua, hạ đến, thu tàn, đông sang.

lòng tin của em dần tan đi mất rồi. chẳng thể giấu được nữa, cái vẻ mệt mỏi trên gương mặt ngủ không đủ giấc của em. chẳng thể giấu được những đêm thiếu hơi ấm của người em thương, nhớ anh trong nỗi vô vọng. nhớ anh, em chỉ biết ôm lấy khối vuông đáng ghét, mà lặng lẽ khóc. nhớ anh, em chỉ biết áp gò má đã gầy guộc hơn trước, mong mỏi nghe được thanh âm của anh. những lúc như này, em có thể tưởng tượng được satoru đang hôn lên má em, qua một bức tường. nhớ anh, rất nhớ. sao còn chưa về ?

con hạc thứ 300, em tự dỗ dành lòng mình.
"đợi anh nhé, em không được buồn đâu đấy."

con hạc thứ 400, em tiếp tục chờ mong.
"chờ anh nhé, anh sẽ về với em thôi."

con hạc thứ 500, em tủi thân. gấp mãi vẫn không thể được, vì nước mắt em vô tình làm rách cả mẩu giấy.
"ngày vui nhất khi ta được cùng chung bước. ở một tương lai mới, ngập tràn nắng mai."

con hạc thứ 600, em bật một bản tình ca yêu thích. cất tiếng trầm khàn, dang dở hát theo.
"anh yêu em nhiều, như tiếng nhạc."

con hạc thứ 700. em tặng anh những nốt nhạc vu vơ, ngẫu nhiên tạo nên một bài hát từ tiếng lòng khắc khoải.
"yêu thêm cả bài hát, mà em đã viết cho anh, nồng nàn."

con hạc thứ 800. thêm một mùa xuân ấm áp lại đến. nàng xuân vô hình, như thể đang cố gắng an ủi em.
"xuân đã sang rồi, đông qua rồi."

con hạc thứ 900. "anh sẽ chạy thật nhanh đến bên em."

con hạc thứ 999. vậy là còn một ngày cuối cùng, em đã có thể ước. ba năm ròng rã, em gấp hạc như vậy, liệu có thành sự thật ? megumi trên giường, mấy con hạc xâu thành chuỗi dài treo lủng lẳng trên trần nhà, rũ rượi. em ngồi cạnh chúng, thấy thật thơ mộng. và trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, vẫn có ngục môn cương bất động, nằm yên vị ở một chỗ đó, suốt ba năm. megumi vươn tay gạt chiếc rèm hạc, lảo đảo tiến đến thật gần. megumi nhẹ nhàng nâng khối vuông lên, hôn một cái thay cho lời chúc ngủ ngon. lòng đã quá mỏi để có thể nói một câu yêu anh tử tế. quá đuối sức khi đã phải chờ anh lâu đến như vậy. và cả, đủ mệt để bỏ cuộc vào phút chót. em không định gấp con hạc thứ 1000. vì megumi sợ điều ước chẳng thể thành hiện thực. em sợ mình chìm vào hố sâu tuyệt vọng, như vậy chẳng ai có thể vực lên tinh thần fushiguro megumi được. trách em, cả tin vào lời đồn phong phanh.

và cho phép bản thân mình khóc một lần nữa.

- đừng khóc, megumi.

tim em như đứng lại vài giây, khi nghe được giọng nói thân thương. quá đỗi quen thuộc để em nhận nhầm.

- satoru ?

- anh về rồi đây.

con hạc còn thiếu, là do chính tay satoru gấp. điều ước của em đã thành hiện thực.

con hạc thứ 1000. "yêu em."

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me