LoveTruyen.Me

Guon - Có duyên sẽ gặp lại

9

pinky_i

Thấm thoát đã được hơn nửa học kỳ Hyeonjoon chuyển đến Gongjin, tính theo các mốc thời gian trong năm học thì cũng đã qua tuần thi cuối kỳ một.

Trong thời gian mấy tháng đó em đã làm gì ư? Đơn giản lắm. Sáng thức giấc, gặm cái bánh mì cho no bụng. Hôm nào siêng thì ốp thêm quả trứng. Đến trường thì ngồi yên một góc nghe giảng bài, giờ ăn trưa thì trốn lên tầng thượng để tránh gặp mặt ai. Chiều về nhà chăm luống rau trước cửa, thỉnh thoảng mấy cô bán rau ngoài chợ lại hỏi mua rau nhà em. Phải thôi, trông xanh tươi thế mà. Ai biết được người trồng trông không mấy tươi tỉnh như cây trái nhà mình.

Cũng trong thời gian qua, ngoài chạm mặt trên lớp, Lee Minhyung và Ryu Minseok cũng hiếm khi thấy em. Hắn thì có thể không hiểu mà cố tìm cách gặng hỏi, nhưng Minseok thì đã biết sự tình rồi, sau cái lần gặp mẹ hắn ở đầu con dốc. Trùng hợp thật đấy, ba đứa từng là bạn thân, gia đình cũng xem như thân thiết, mà giờ phải giả vờ như lần đầu gặp nhau.

Có mấy hôm hắn không kìm được mà bực dọc bất ngờ, em cũng chỉ cúi mặt né tránh. Làm sao bây giờ? Đâu thể nói rằng hắn chính là Lee Minhyung em luôn tìm kiếm, dù rằng đó là điều em khao khát được bày tỏ hơn bất cứ ai. Không người nào với được cái phao mà tự tay đâm thủng cả, em là trường hợp lưng chừng. Theo lời bác sĩ mà Minseok len lén nghe được sau sự cố mấy năm trước, là cần phải được để tâm.

Kỳ thi đã qua, thông thường đây sẽ là lúc học sinh thích thú nhất, vì nhà trường tổ chức dã ngoại cho bọn chúng nghỉ ngơi. Nói dã ngoại vậy thôi, thực chất họ cũng chẳng đi xa, chỉ đến bìa rừng cuối thị trấn mà cắm trại, tiệc tùng qua đêm.

Mới đầu Hyeonjoon không có ý định tham gia. Chỉ là các bạn trong lớp rủ rê nhiệt tình quá, thêm cả Ryu Minseok rất tự nhiên mà thảy cho em tờ phiếu ghi sẵn tên, chỉ chờ em đặt bút ký vào thôi.

Ôi, có muốn từ chối lần nữa cũng khó, thế là bạn nhỏ đành đồng ý, trông gương mặt chẳng vui vẻ tí nào. Nhưng người bên cạnh thì cứ cười híp cả mắt. Hắn hết luyên thuyên về việc rủ em và Minseok đi mua quần áo, rồi lại bàn đến các hoạt động có thể tổ chức cho lớp cùng tham gia.

Ban đầu em có vẻ chẳng để tâm, tự thu mình vào giấc ngủ chập chờn, nhưng mưa dầm thấm lâu. Hyeonjoon vốn đang mệt mỏi cũng không có thời gian để mệt nữa, em bị cuốn theo những tiếng cười nói của mọi người, mà rõ nhất là của tên Lee Minhyung trước mặt. Cả Minseok nữa, rõ ràng lúc trước ghét em lắm, còn bảo em tránh xa mọi người mà giờ lại góp phần kéo em vào những cuộc vui, để Moon Hyeonjoon nhen nhóm lên hy vọng.

Tuy vậy, em vẫn giữ khoảng cách với họ. Bởi sức mạnh của lời nói, đối với một đứa trẻ mang nỗi khổ tâm không thể ngày một ngày hai mà thay đổi được. Phần lớn những cuộc hẹn mà hai người bạn kia đề ra, em từ chối gần hết. Chỉ trừ hôm nào Lee Minhyung leo rào vào tận nhà gõ cửa bắt em dậy thay đồ thì mới kéo nổi em ra khỏi nhà thôi.

Vài ngày trôi qua, chuyến dã ngoại cũng chính thức bắt đầu. Vì số lượng học sinh ở thị trấn này tương tối ít, nên nhà trường hào phóng cho mỗi lớp đi một xe riêng. 

Ổn thôi, Hyeonjoon tự nhủ. Dù không biết phải tránh mặt hai người này bằng cách nào khi cả hai cứ đi với nhau, rồi Minhyung cứ kè kè mà kéo tay em. Tuy vậy, em nghĩ rằng, chỉ cần hỏi gì thì mình nói đó, hạn chế bắt chuyện, hạn chế chạm mắt là được chứ gì, nhỉ?

Lều cắm trại sẽ chia thành nhóm năm người. Khỏi nói cũng biết, Moon Hyeonjoon nghiễm nhiên bị kẹp giữa hai cái tên Lee Minhyung và Ryu Minseok, kèm lớp phó học tập và lớp phó kỷ luật. Ý tưởng này là của người bạn lớp trưởng đáng quý đấy, còn Minseok bên cạnh không tỏ ra phản kháng gì, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.

Chẳng may, lúc dựng lều, cái cọc vì cắm xuống khá nông nên bung ra, điểm đáp cuối cùng trước khi rơi xuống đất là vầng trán xinh đẹp Lee Minhyung. Hắn có vẻ bất ngờ và đau lắm, nên la oái lên một tiếng. Chịu, hậu đậu thật nên đau là đáng đời. Nhưng em thì không khỏi lo lắng khi hắn kêu đau. Hyeonjoon vội chạy lại đỡ Minhyung dậy xem cậu bạn mình bị thương thế nào, tay run run dò tìm xem có chỗ nào bị thương nặng không. Cũng may, cái trán xinh yêu mà hắn luôn tự hào chỉ bị sưng một cục. Cũng may mà không vào mắt, hay bộ phận “nguy hiểm” nào khác.

Mà hắn thấy em quan tâm mình thì cười trong vô thức. Ai nhìn vào còn tưởng hắn bị đập vào đầu nên chập mạch rồi. Ít nhất Hyeonjoon không làm lơ hắn nữa.

Ở khu cắm trại phong cảnh đẹp thật. Hyeonjoon nhớ rằng mình chưa từng được thoải mái như thế này. Bình yên ở Gongjin vẫn luôn là một thứ gì đó mà em cảm thấy trân trọng, sợ mất rồi sẽ không cách nào cứu lấy được nữa.

Đang thẫn thờ thì Ryu Minseok đến ngồi bên cạnh. Có lẽ giữa cả hai có nhiều điều muốn nói, nhưng lời đến miệng lại chẳng thể tuôn ra. 

“Mày biết rồi phải không? Thằng Minhyung ấy”

Em gật đầu.

“Nó không nhớ gì nữa. Cô bảo là do chuyện gia đình, không tiện nhắc lại”

Em yên lặng không nói gì.

“Thay vì né tránh, mày nên cư xử tự nhiên như chưa từng quen nó. Mày càng tránh né chỉ làm Minhyung càng cố kéo mày lại, rồi chuyện gì cũng sẽ bại lộ thôi”

Bẵng đi một lúc lâu. Em vất vả lên tiếng.

“... Tao biết chứ. Nhưng tao cần thời gian Minseok à”

Tối đến, cả lớp đốt lửa trại hào hứng lắm. Đã lâu em không có mặt trong bầu không khí như này, có lẽ là kể từ khi Minho rời đi.

Nhớ thật đó, bốn người bọn họ khi xưa cười nói, đùa giỡn vui vẻ như nào, giờ đều được tái hiện lại trước mặt nhưng với một tập thể đông hơn. Không được, đến cả Minseok cũng không kìm được cảm xúc nhớ nhung mà tự rời ghế bỏ đi chỗ khác.

Ai mà biết được vận xui lại nhanh chóng tìm đến. Đi tới được một góc xa xa bình ổn lại cảm xúc, Ryu Minseok không hề biết nguy hiểm gần kề. Mãi cho đến khi hai dấu răng của con rắn đen gọn ghẽ nằm trên chân, mắt cậu mới mơ hồ, không nhận ra gì nữa.

Các bạn trong lớp thấy Minseok đi mãi chưa về cũng chia nhau đi tìm. Hyeonjoon lúc này bị sự lo lắng xâm chiếm nhiều hơn. Lẽ ra khi hình ảnh Ryu Minseok rời đi được thu vào tầm mắt, em phải đi theo cậu ấy chứ.

Cho đến lúc nghe được tiếng thì thào sau gốc cây, Hyeonjoon mới tá hỏa. Cậu bạn của em trán tươm rất nhiều mồ hôi, người cũng lạnh lại thêm cơn mê man, cứ mãi gọi cái tên Moon Hyeonjoon quen thuộc. Thì ra những lúc như vầy, cậu mới thật sự bộc lộ những điều cậu để tâm.

Hyeonjoon nhanh chóng rà soát xem cơ thể cậu có gì bất ổn. Đến đoạn cổ chân, Minseok rít lên một tiếng rõ đau. Đây rồi, vết cắn trở nên tím tái. Em vội xé cái áo sơ mi của mình mà buộc chân bạn lại, ngăn cho chất độc không chảy về tim. 

Nhưng để càng lâu sẽ càng nguy hiểm. Em không thể suy nghĩ nhiều thêm nữa, trực tiếp cúi đầu hút lấy độc giúp Minseok. Cậu giờ đây cũng tỉnh táo đôi phần, thấy em đang làm gì thì vội rút chân lại. Nhưng Hyeonjoon đã dùng sức không cho cậu lung lay.

“Cứu tao làm gì? Để tao đi gặp Minho”

“Tao… giờ chỉ còn mày thôi. Đừng chết!”

Cảm thấy mình đã sơ cứu khá ổn, em trở người cõng bạn trên lưng, nhanh chóng quay về khu cắm trại. Dĩ nhiên, trước đó em đã nhắn cho Lee Minhyung biết tình hình rồi, thế nên xe cấp cứu cũng nhanh chóng được gọi tới.

Ánh sáng của đèn điện dần thay thế cho lửa trại. Trên mặt ai cũng hiện lên đầy sự lo lắng. Khi họ thấy em cõng Minseok từ trong cánh rừng đi ra thì bác sĩ cũng vội vàng chạy tới. Rồi chính lúc em thấy Minseok được đưa lên xe, Hyeonjoon cũng không đứng vững, tầm mắt lờ mờ rồi ngã quỵ

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me