LoveTruyen.Me

Guria Vuong

sau khi em rời đi, minhyung đã bần thần ngồi đó rất lâu, đến tận khi ráng chiều đổ đỏ, hắn mới loạng choạng đứng lên và ra về. hắn về ngôi nhà cũ, tra chìa vào ổ và mở ra.

bên trong vẫn sạch sẽ tinh tươm như thể được quét dọn, lau chùi mỗi ngày. cái mùi của kỉ niệm cũ vẫn còn vương vất quanh đó mà chẳng tan đi. hắn lấy tay mình miết lên từng đồ vật trong nhà, ồ, chỗ nào cũng là bóng hình em.

minhyung ngồi thụp xuống, lồng ngực nhói đau, những hối hận muộn màng túm lấy hắn, dìm chết hắn ở hố sâu. hắn từng cho rằng khiến em khóc là tội ác đáng tử hình, vì em là thiên sứ, vì em mang ánh sáng đến cứu rỗi đời hắn. và giờ thì hắn đang thực sự suy nghĩ, bởi có lẽ hắn đã bắt đầu chết dần chết mòn vì những ác mộng vẫn hằng đeo đuổi hắn mỗi đêm.

em khóc,

đó là cơn ác mộng lớn nhất đời hắn.

hắn vẫn cứ sống thế thôi, đi làm và về nhà, một vòng lặp luẩn quẩn nhàm chán. đôi khi hắn sẽ thấy được hình ảnh em qua mạng xã hội của bạn bè em.

minhyung mong em hạnh phúc, dù hạnh phúc của em chẳng có hắn.

đương nhiên, hắn sẽ chẳng thể quá đáng đến độ bắt em thông cảm cho mọi hành vi và cả những ngày giông bão đến sau. trong một khoảnh khắc, hắn đã tự an ủi rằng hành động của mình là đúng đắn. em chẳng nên đặt cược thanh xuân vào một kẻ như hắn, làm như thế là quá liều, và lắm lúc có thể mất trắng.

những ngày về sau, ryu minseok vẫn luôn là vết xước chẳng lành của lee minhyung, nó vẫn luôn ở đó và âm ỉ đau. nó chẳng nhói lên như những thuở đầu, nhưng nó lại đốt cháy hơi tàn của hắn.

bức tường thành cuối cùng của hắn cũng sụp đổ, mà vốn dĩ, nó đã xiêu vẹo ngay từ lúc đầu. minhyung cầm hộp đồ trên tay, lập tức đầu óc tiến vào trạng thái đình trệ. hắn mở ra, và tuyệt vời quá, điều hắn sợ nhất cũng đã đến, nằm gọn gàng trong lòng bàn tay hắn.

thiệp cưới.

được rồi, hắn ta là người ích kỉ, hắn thừa nhận điều đó, hắn nghĩ em sẽ chẳng yêu thêm ai, hắn vẫn mong cầu rằng bản thân sẽ có tư cách đứng cạnh em một lần nữa. minhyung quên rằng, ngay từ khi hắn chọn trốn chạy, thì đã chẳng còn cơ hội nào cho cả hai.

ryu minseok.

cái tên đẹp đẽ nhất trần đời, hắn miết ngón tay qua hàng chữ đó, như thể đang miết lên môi em mềm. hắn đấu tranh với bản thân rất lâu, minhyung nằm giữa cái ranh giới muốn ở cạnh em muốn em hạnh phúc.

cái lằn ranh ấy tưởng mỏng manh, nhưng hắn lại chẳng thể nào bước qua. hắn không chọn được, liệu có lựa chọn nào dễ nghe hơn không, kiểu như em hạnh phúc bên cạnh hắn ấy?

ồ, không có, hẳn rồi.

điện thoại ting một tiếng, hắn để lại tấm thiệp lên trên bàn, ngả lưng ra sofa để kiểm tra tin nhắn.

rms

chắc minhyung cũng nhận được thiệp rồi nhỉ

hôm đó nhớ đến đám cưới em nha

đừng tránh em nữa

lmh

ừm

anh cũng vừa nhận được

chắc chắn anh phải đi rồi

anh phải xem ryu minseok xinh đẹp chứ

chúc mừng em nhé

chúc mừng đám cưới

chúc em hạnh phúc.

rms

vâng.

cảm ơn minhyung.

minhyung cũng phải cưới, hoặc yêu đi thôi

không thì sẽ chết trong cô đơn đấy

lmh

anh biết rồi

thế nhé,

hẹn em hôm đó.

ngoài ryu minseok ra thì lee minhyung có thể yêu thêm được ai nhỉ? hắn không rõ, cũng không muốn biết. em là báu vật duy nhất mà hắn đánh mất, và giờ thì tìm đâu ra được nữa. ngoài em ra, dường như mọi thứ chẳng đủ thú vị để khiến hắn dừng đôi chân vẫn hoài rảo bước.

minhyung đi đến tiệm quần áo, đặt may riêng một bộ vest. hắn muốn mình trong chỉnh tề nhất có thể trước mặt em. hắn không muốn trưng ra cho em thấy bộ dáng xác xơ của hắn, nhất là trong ngày vui của em.

kim kwanghee nói đúng, minseok đã tìm thấy người phù hợp với em hơn, người mà sẽ chẳng bao giờ trốn chạy khi gặp khó khăn, người cũng yêu em hết lòng, người mà sẽ chẳng buông ra những câu cay đắng, người nâng niu em, và hơn nữa, môn đăng hộ đối với em.

minseok đã buông được xuống đoạn tình cảm năm đó, và em mong minhyung cũng vậy.

em cũng mong hắn một đời hạnh phúc.

minhyung tiến vào nơi tổ chức đám cưới, không gian rộng lớn và choáng ngợp, khách mời toàn một thân âu phục, váy vóc đắt tiền. hắn nhìn ra được cả những gương mặt quen thuộc, minhyung bắt đầu bối rối, tìm đúng bàn có để tên mình và ngồi vào.

"ồ, hôm nay cậu cũng đi à?"

"phải đi chứ"

"phải rồi, là ryu minseok cơ mà"

"ừm. thế người yêu cậu đâu? lee sanghyeok ấy?"

"anh ấy đang bận tiếp khách bên kia rồi"

"ừm"

"gặp chú rể chưa?"

"chưa"

cả hai chẳng nói nữa, chăm chú nhìn lên sân khấu. ryu minseok một thân âu phục trắng tinh, em diễm lệ tựa như không có thật, mắt em long lanh, tô điểm bằng chấm ruồi dưới đuôi, thật sự hắn vẫn luôn choáng ngợp trước em, thật sự hắn chẳng có đủ mĩ từ để miêu tả.

xinh đẹp, xinh đẹp quá.

em đẹp đến mức minhyung chẳng thể nào rời mắt. hắn nhớ thương em đã biết bao ngày tháng, và giờ em lại lần nữa xuất hiện trước mặt, nhưng hắn mãi chẳng thể chạm vào.

cho đến khi em bước đến bàn hắn để mời rượu, minhyung vẫn còn chưa hoàn hồn. hắn nâng ly, chúc em hạnh phúc, chú rể bước đến, ôm em vào lồng ngực mình như thể khẳng định chủ quyền.

"chắc chắn em ấy sẽ hạnh phúc"

"vậy hạnh phúc của em ấy phiền anh rồi"

"phiền? không, là diễm phúc của tôi mới đúng"

"tôi phải cảm ơn cậu đấy lee minhyung"

hắn cố vẽ ra một nụ cười mỉm đáp lời, nhìn em e thẹn trong vòng tay người ấy mà lòng dâng lên một trận chua xót khôn nguôi. đến khi hai người họ vội vàng sang bàn khác mời rượu, minhyung cứ thế vô thức tưới cồn đắng chát vào họng cay xè.

sau tất cả, sau những ồn áo náo nhiệt nơi tiệc cưới, sau cả những khuôn mặt cười cười nói nói, hắn chỉ ghim chặt ánh nhìn của hắn lên người em. minhyung thấy minseok nhoẻn miệng, cười xinh dịu dàng, và mắt em lấp lánh, đong đầy hạnh phúc.

ồ, em cuoi roi.

fin 23/10/07.

-

và thế là vương đã đi đến hồi kết rồi, cảm ơn mọi người đã ghé qua và dành thời gian cho em nó.

ryu minseok và lee minhyung sẽ hạnh phúc trong vũ trụ khác của riêng họ.

special thanks to minitominseok vì suốt ngày giục cho lmh làm nhóc bán cơm bò.

cảm ơn mọi người đã yêu thích câu chữ của mình dù cho đôi lúc nó cũng hâm dở, hehe iu rất nhìu ak 🤍

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me