LoveTruyen.Me

Gyuhao Chac Anh Ta Lai Quen Mat Roi

Minghao vẫn tưởng rằng Mingyu chỉ nói suông nhưng nào ngờ lịch tăng ca thực sự được dời đến cuối tuần, hôm nay Mingyu sẽ xuất viện trở về nhà, Minghao có ngỏ ý đến giúp cậu nhưng lại bị từ chối vì cậu sợ sẽ phiền đến công việc của em

"Anh này, em với Mingyu bằng tuổi ấy"
Minghao nghiêng đầu cười tự khui cho Jeonghan nghe chuyện ngốc nghếch của mình

"Đáng lẽ em nên biết từ những ngày đầu mới đúng"

Mingyu to lớn đến thế cơ mà, nhầm cũng là chuyện thường tình vì ngay cả Jeonghan cũng từng xém buộc miệng kêu Mingyu một tiếng anh đấy thôi, Minghao thì nhỏ xíu, giờ bảo hai đứa bằng tuổi cũng thấy kì cục. Dạo này anh Jeonghan thấy hai đứa em mình có vẻ dễ chịu với nhau hơn rồi, còn biết quan tâm chăm sóc lẫn nhau làm người anh cao cả này đỡ lo hơn được mấy phần



Vừa tan ca Minghao bắt xe đến nhà Mingyu, em không quên ghé vào siêu thị mua ít trái cây và sữa. Ngồi trên xe, Minghao ngẩn ngơ nhìn ra đường, thứ rực rỡ bên lề đường vừa lướt qua tầm mắt của em đã khiến Minghao phải nhỏm hẳn người dậy quay đầu ra sau với ánh mắt vẫn đang sáng rực lên, Minghao ra hiệu cho chiếc xe quay trở lại phía bên đường

Trước mắt em là một chiếc xe chở đầy hoa tươi

Minghao rất thích hoa, em sẽ liên tục mua những đóa hoa xinh về nhà mà chẳng cần phải có dịp gì đặc biệt. Em còn nhớ cái hôm ghé sang nhà Mingyu giúp cậu lấy điện thoại, Minghao đã nhìn thấy lọ hoa trắng tinh trên bàn ăn với những bông hoa thạch thảo đã sớm héo úa, chắc vì Mingyu cũng đang bận rộn vùi đầu vào công việc nên lọ hoa dẫu xinh xắn đến thế này cũng phải bị bỏ rơi

Em cúi người tỉ mỉ chọn từng cành hướng dương nở rộ nhất, thầm nghĩ đến lọ hoa ủ rũ ở nhà Mingyu cuối cùng cũng sắp được làm đẹp lại rồi




Minghao đã đứng im trước cửa căn hộ Mingyu hơn 5 phút qua, hình như Mingyu chỉ mới vừa về thôi nên cửa cũng không được đóng kín, ngón tay đặt lên chuông cửa rồi lại ngập ngừng mà hạ xuống, vì Mingyu đang bị thương sẽ chẳng dễ dàng để di chuyển đến cửa mà chào đón cậu, còn nếu cứ thế mà đi vào thì chẳng phải rất bất lịch sự sao?

Em đặt bó hoa bên dưới chân cửa rồi bắt đầu tìm kiếm chiếc điện thoại đang nằm sâu trong chiếc túi trên vai mình. Minghao chụp một tấm ảnh trước cửa nhà Mingyu

Mingyu
19:47

[Hình ảnh]

Tôi vào nhé?

Có lẽ Mingyu đang bận rộn với việc gì đó rồi, Minghao đợi mãi nhưng vẫn không nhận được những phản hồi nhanh chóng như mọi lần nữa. Em áp tai mình vào cửa, cố gắng nghe xem có một chút động tĩnh gì từ bên trong căn hộ không

Cạch

Cửa mở ra, Minghao mất thăng bằng ngã theo cánh cửa vừa được kéo vào, Mingyu đang đứng ngay phía sau cửa nên vì thế tai của Minghao đã áp luôn vào lòng ngực của người trước mặt

Nhanh thôi, Minghao đã ngay lập tức đứng thẳng người dậy trước khi sự bối rối hiện lên trên gương mặt của Mingyu

Minghao nhìn cậu cười hì hì

"Tôi đến thăm cậu"

Mingyu gật đầu chẳng nói năng gì mà quay lưng từng bước nhấc cái chân đau đi vào, em nhìn thấy cậu rời đi liền nhanh chóng cầm bó hoa dưới chân rồi theo lưng cậu vào trong

"Chân cậu bị đau nên tôi không định gọi cậu ra"

"Không sao, dù gì cũng nên tập đi cho khỏe" Giọng Mingyu vang đều đều từ căn bếp, Minghao mang túi trái cây cùng vài cành hướng dương vừa mua đặt trên bàn ăn. Ánh mắt em mở to ra rồi lại nhanh chóng cụp xuống nhìn lọ hoa ngay trước mặt

Chẳng còn những cành thạch thảo ủ rũ lốm đốm vàng trong trí nhớ của Minghao nữa, lọ hoa đã sớm được thay sang những đóa thạch thảo xanh mướt




Mingyu vẫn đang bận rộn khuấy sữa trên bếp, đột nhiên cậu nhăn mặt dừng chiếc muỗng đang xoay tròn trong cốc lại, tự dưng chẳng còn nghe thấy tiếng động nào từ phía sau nữa Mingyu mới quay ngoắt người lại nhìn Minghao đang thẩn thờ đứng đó lặng thinh nhìn chằm chằm lọ hoa xinh đẹp trên bàn

"Gì đấy?"

Minghao ngước mặt lên chỉ tay vào lọ hoa phía trước, ánh mắt buồn hiu nhìn thẳng vào Mingyu

"Cậu...mua khi nào vậy?"

Cánh hoa nhỏ khẽ lung lay trong cái nhìn của cả hai đứa, Mingyu nhìn em rồi liếc mắt thấy đôi tay nhỏ đang bấu chặt vào bó hướng dương vàng rực bên cạnh, cậu quay mặt đi tiếp tục chậm rãi khuấy sữa

"Xuất viện nên bác sĩ tặng"

Minghao ừ nhẹ một tiếng, cẩn thận đặt bó hoa lên bàn

"Bệnh viện mình giờ sang nhỉ, năm ngoái tôi nằm viện 4 ngày mà có thấy ai tặng hoa đâu"

Ngón tay thon dài mân mê những cánh hoa vàng nằm im ở đó, chỉ là một chút hụt hẫng dâng trào khi nhìn thấy đóa thạch thảo quá xinh đẹp đang vươn mình trong lọ hoa mà đáng ra em đã định sẽ mang ánh mặt trời từ hướng dương để đặt vào trong đó, Minghao thừa nhận em đang cảm thấy tổn thương

Mingyu mở tủ phía trên đầu lấy ra một chiếc bình nước trông đã cũ vì bị bỏ xó ở đâu đó, cậu cẩn thận rửa sạch nó dưới vòi nước rồi đi đến cầm lấy bó hướng dương của Minghao. Em dán mắt mình theo từng hành động của Mingyu ngay trước mặt, Mingyu đưa cành hoa lên ngang tầm mắt để cắt tỉa gọn gàng trước khi đặt chúng vào chiếc bình kia

"Minghao"

Mingyu gọi tên em, cậu mỉm cười cầm lấy bình hoa lên cao để phô khoe vẻ rực rỡ của nó cho em xem, nhưng nụ cười lại nhanh chóng hạ xuống vì Mingyu nhận ra vẻ mặt chẳng mấy hài lòng của Minghao, nhìn theo ánh mắt thẩn thờ của em Mingyu dừng lại ở lọ hoa thạch thảo bên cạnh, rồi lập tức cậu hiểu ra

Hướng dương của em đã bị thạch thảo làm cho kém rực rỡ hơn rồi

Những cành hướng dương bỗng dưng bị nhấc ra khỏi chiếc bình cũ, Minghao ngơ ngác nhìn theo bàn tay to lớn đang ôm lấy hoa của em và rồi vẻ rực rỡ của hướng dương đã hòa vào nét dịu dàng của thạch thảo. Mingyu gật gù nhìn thành quả mình vừa tạo ra, trước mắt em là những cành hướng dương vàng rực nằm xen vào những cánh thạch thảo xanh mướt

Nhưng sao em vẫn thấy chúng chẳng thể nào hòa hợp dù Mingyu vẫn không ngớt lời khen ngợi chúng




"Hoa xinh lắm, hướng dương cũng ngốc nghếch hệt như cậu"

Mingyu đã nói thế khi tiễn em ra cửa về nhà

"Chỉ vì nó luôn hướng về mặt trời à?"

Cậu chẳng đáp mà chỉ nhìn em cười, Minghao không biết được hôm đó rốt cuộc cả em và cậu đã nhìn nhau trong bao lâu nhưng khi về nhà em biết em đã nhìn Mingyu bằng ánh mắt em chưa từng dùng để nhìn bất kì ai





Đêm đó, anh Jeonghan nhận được một tin nhắn lúc 1 giờ sáng

Jeonghan
1:18

Hình như em có cảm giác
với Mingyu rồi anh ạ




Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me