LoveTruyen.Me

Gyuricky The Beholder

bản quyền: deenth | chỉ up duy nhất tại watt
chúc mọi người đọc vui vẻ ><
notice: hãy đọc phần giải thích để simp hơn (cuối)
--------------------------------------------------------------

Tối hôm đó Kim Khuê Bân ở lại nhà Thẩm Tuyền Duệ, hắn muốn dỗ cậu. Bản thân hắn đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội đến bên cậu, vốn là hắn tự nguyện chỉ là Thẩm Tuyền Duệ trong mắt hắn không nên chịu nhiều thiệt thòi và đau khổ đến vậy.

Thẩm Tuyền Duệ hiếm hoi có một ngày yên tĩnh đến thế, đáng yêu khó tả. 

Chết tiệt. Sao hắn có thể chịu đựng được đến giây phút này cơ chứ?

Nhìn em ấy cứ như một chú mèo trắng mềm mại ngoan hiền, thật muốn trân trọng em ấy hết cuộc đời này.

Thẩm Tuyền Duệ của hắn, xứng đáng được yêu thương thật nhiều. Kim Khuê Bân sẽ làm điều đó cho em.

...

Phịch. Ầm. Rầm. (poor kkb)

"Em đá tôi?"

Kim Khuê Bân mặt ấm ức, tay xoa mông, miệng xuýt xoa vài tiếng. Thẩm Tuyền Duệ mới sáng ra đã đá bay hắn khỏi giường, rõ ràng hôm qua người không chịu rời khỏi vòng tay hắn là cậu cơ mà. Cớ sao lại đá hắn, đau chết mất. 

"Không chịu được?"

"Ai bảo em là tôi không chịu nổi? Cả đời này có đau cũng chỉ đau vì Thẩm Tuyền Duệ"

Mặc hắn ngồi dưới đất ba hoa chích chòe, Thẩm Tuyền Duệ quay mặt đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt. Cậu tự ti nhất khi mặt mình sưng vào mỗi sáng đó, thêm cả tên kia nữa. Quá đủ rồi.

"Ăn sáng rồi phắn, tôi đi làm"

"Lát gặp lại nhé, em yêu ~"

Rầm. 

Thẩm Tuyền Duệ đi rồi. Kim Khuê Bân nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi khi nãy, hắn nghiêm túc ăn sáng, vừa ăn vừa không chịu được mà tủm tỉm cười.

Hắn nhìn quanh căn nhà rộng rãi, mọi thứ chắc hẳn đã thay đổi rất nhiều. Không còn những poster mà cậu hằng thích, cũng không còn những bức vẽ ngày xưa hay thậm chí đến cả một tấm ảnh cũng bị cậu triệt để cất giấu. Toan bước đến phía tủ đầu giường, Kim Khuê Bân va phải một cái hộp ở gầm giường. 

Không có gì. Cứ ngỡ cậu sẽ cất mọi thứ trong đây, như tình tiết trong phim ấy. Hồi hộp chết.

Xem ra Thẩm Tuyền Duệ có thể đã vứt hết tất cả những thứ liên quan đến 3 năm về trước. Hắn mím nhẹ môi, đương nhiên rồi. Hắn thở dài đầy nuối tiếc, tỷ như vẫn còn chút gì đó còn sót lại, nó sẽ lưu giữ kỉ niệm về cậu. 

Ánh mắt Kim Khuê Bân dời lên bàn làm việc của cậu. Đáng chú ý nhất là chiếc đèn bàn ánh bạc đẹp mắt, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn nhấc nó lên.

Một tấm polaroid cũ bên dưới, nó là ảnh kỉ niệm của hai đứa vào ngày mà Thẩm Tuyền Duệ thành công trở thành một tuyển thủ F1 hợp pháp.

Dù ánh sáng trong ảnh có hơi lóa, nó vẫn dễ dàng nhìn rõ được mặt cả hai lúc ấy.

Đuôi mắt thiếu niên cong lên nom giống một đứa trẻ được cho kẹo, Thẩm Tuyền Duệ năm 16 tuổi cười thực hạnh phúc, tay cậu khoác vai hắn vô cùng gần gũi, mắt hắn chỉ một mực hướng lên sườn mặt cậu. Hắn cũng đang cười, cười vì Tuyền Duệ cậu vui. 

Hoài niệm thật. Kim Khuê Bân nhanh chóng nhớ lại Thẩm Tuyền Duệ từng nói cậu đã quên đi gương mặt của Victor, dù không nói thẳng nhưng cách cậu biểu hiện đã chứng minh tất cả.

Ảnh còn lưu giữ gương mặt anh rõ đến vậy, trái tim em sao có thể phai mờ nhanh đến thế.

Kim Khuê Bân không tin là cậu có thể quên mình. Chỉ là cậu không muốn chấp nhận. Rằng chính cậu cũng đã luôn nhớ thương hắn. Một dòng điện vô hình chạy ngang qua đầu hắn, Kim Khuê Bân chạy ra khỏi nhà ngay tức khắc, hắn phải hỏi cậu cho rõ.

...

Ting. 

"Xin chào quý khách..."

"Thẩm Tuyền Duệ, nói chuyện với tôi một chút"

"Tôi đang làm việc"

Tay hắn run tới nỗi cậu nhìn hắn với ánh mắt thực khó hiểu, Kim Khuê Bân không chần chừ nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng.

Đến phòng nghỉ riêng của staff, hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, thành khẩn đưa cho Thẩm Tuyền Duệ tấm polaroid dưới đèn bàn.

"Anh dám cầm nó? Ai cho phép anh chứ!"

Nhìn cậu tức giận đến thế, Kim Khuê Bân không bất ngờ chút nào. Hắn biết kiểu gì cậu cũng nổi giận với mình, hắn vẫn không dời mắt khỏi Thẩm Tuyền Duệ. Thẩm Tuyền Duệ bị hắn nhìn muốn thủng cái mặt, cậu cố chấp né tránh ánh mắt của hắn.

"Có phải..."

"Có phải em cũng luôn thích tôi không. Thẩm Tuyền Duệ, em đừng tự dối lòng mình mà. Tôi muốn được yêu, và em cũng vậy. Vậy sao chúng ta không trao cho nhau cơ hội?"

"..."

Thẩm Tuyền Duệ cúi gằm mặt, cậu không nhìn hắn hay nói cách khác là không dám. Kim Khuê Bân chờ đợi cậu nói câu trả lời, nhưng mãi vẫn không có tiếng đáp lại. Giờ phút này hắn không thể kiềm chế nổi nhịp thở dồn dập phát ra từ lồng ngực mình. 

Kim Khuê Bân nâng gương mặt nhỏ nhắn đang cố né tránh hắn, phiến môi hắn run rẩy hôn nhẹ lên vầng trán của người thương, Thẩm Tuyền Duệ nhắm tịt cả mắt lại. Cậu chờ 1 giây, rồi 2 giây, lại 3 giây, chưa có động tĩnh gì. Cậu ngại ngùng mở mắt, đập vào mắt cậu không còn là điệu cười ngặt nghẽo thường ngày, hắn chỉ nhìn cậu sau đó cười rộ lên vui mắt. Người đẹp mà cảnh không đẹp lắm. Chết rồi, cậu đang nghĩ gì đây. Không ổn chút nào.

"Em đang trông đợi điều gì sao?"

"Chờ anh hôn tôi"

Nói rồi cậu rướn người mình về phía hắn, đặt môi mình áp lên môi đối phương. Tâm trí nóng hừng hực nhưng điệu bộ vô cùng chân thành, dù sao thì Thẩm Tuyền Duệ còn chưa từng có kinh nghiệm trong việc hôn môi người khác. 

"Tôi giúp em"

Hắn bắt lấy nụ hôn của cậu, triền miên trong lưới tình hắn hằng say đắm, hắn đã cất giấu nó từ rất lâu về trước.

Cuối cùng thì cậu cũng đáp lại hắn, không phải. Là cuối cùng thì cậu cũng chấp nhận bản thân mình, rằng cậu yêu hắn đến nhường nào. 

Ánh mắt Thẩm Tuyền Duệ chìm trong hơi nước, lim dim đến tội. Kim Khuê Bân hôm nay phá lệ, thực hiện lời thề sẽ hôn nát môi cậu. 

"Kim Khuê Bân thực lòng muốn trân trọng Thẩm Tuyền Duệ"

...

Trong cuộc đời này, điều Kim Khuê Bân tự tin nhất chính là việc hiểu Thẩm Tuyền Duệ. Năm 16 tuổi, một Thẩm Tuyền Duệ kiên cường không sợ thất bại từng nói với hắn rằng:

Nếu tớ trở thành màn đêm vẩn đục, Thẩm Tuyền Duệ sẽ tìm đến cậu để trốn.
Victor này, cậu chính là ánh sáng mà tớ luôn muốn dựa dẫm vào, cậu sẽ che chở cho tớ chứ?

Lời nói của người chỉ mất 1 giây, còn tôi mất cả đời để thực hiện nó.

Khi nhìn thấy chiếc đèn bàn của Thẩm Tuyền Duệ, Kim Khuê Bân ngay lập tức nghĩ đến cậu. Nếu cậu còn nhớ tới Victor, chắc chắn Thẩm Tuyền Duệ sẽ đến bên hắn tìm kiếm sự che chở. Nó tựa như lời hẹn thề của cả hai. 

Giống như cách hắn đã thực sự trở thành chiến thắng của cậu.

Khi ấy ta còn quá non trẻ để trao nhau tình yêu, gánh trên vai trách nhiệm của cuộc tình. Ở bên em đơn giản vì yêu em, anh của thanh xuân sẽ bảo vệ em bằng mọi giá. Kim Khuê Bân của tương lai sẽ thay anh yêu thương Thẩm Tuyền Duệ thật nhiều.

Vậy nên em đừng thấy hổ thẹn khi nhìn lấy mình trong gương, hãy nhìn anh. Thẩm Tuyền Duệ trong mắt Kim Khuê Bân là vì sao mãi tỏa sáng.

...

"Buông tao ra, mày dí vào nóng khiếp"

"Cưng mắng anh là mày? Ứ chịu đâu"

Chụt. 

Thẩm Tuyền Duệ thơm lên má hắn thật khẽ khàng, môi cậu cong cong đầy bất lực. Ai nghĩ khi yêu nhau rồi Kim Khuê Bân đã khùng còn khùng hơn. Hắn được bù đắp thì mắt sáng cả lên, cái miệng bắt đầu tru tréo anh sao chỉ đáng một cái hôn của cưng?

Hãy mãi yêu em, Thẩm Tuyền Duệ sẽ trao cho anh mọi sự chân thành.

_End_

-----------------------------------------------------------------------
🐶gửi gyuvin: huuuu Kim Gyuvin phải thật khỏe mạnh nha, mong cún bự sẽ sớm hồi phục thật tốt TT. chúc mừng zebewon đã debut thành côngg

[giải thích]

trước hết: 

• shen ricky: 20/05/2004

• kim gyuvin: 30/08/2004

🙀🍓 Ý nghĩa của những con số

- Số 4 (chap hiện tại 04): 5 + 8 = 13 => 1 + 3 = 4

- Số 5 (dù chap cuối có tên là 04 nhưng thực chất lại có 5 chap): 20 + 30 = 50 => 5 

=> Lý do: Khi nhìn thấy Kim Khuê Bân, người ta sẽ thấy luôn Thẩm Tuyền Duệ trong đó. (nhìn tưởng 04 nhưng thật ra là 05)

- Số 3: 2004 + 2004 = 4008 => 4 + 8 = 12 => 3

- Số 8: 2 x 0 x 0 x 4 (ở đây 0 chính là không còn khoảng cách giữa đôi ta=))) ) => 8

p/s: hết rồi, cảm ơn mọi người đã đọc đoạn xàm này. tạm biệt và hẹn mọi người ở một fic khác.









Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me