LoveTruyen.Me

H Van Gap Ho

❋ Thời gian mang thai phiên ngoại
Editor: Lemon

Vào hè, thời tiết một ngày một ngày nóng lên, cho dù ngồi êm không động đậy cũng có thể đổ một lớp mồ hôi mỏng, Hoắc Vân Dung nằm nghiêng trên giường mơ mơ màng màng ngủ trưa hơn một canh giờ, dần dần liền ra một thân mồ hôi, nóng đến tỉnh lại.

Lúc Phù Quang đẩy cửa vào phòng liền đúng lúc nhìn thấy nàng nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt khắp hờ mơ màng ngây thơ “Dậy rồi?”

“Huynh đi đâu vậy?”

Phù Quang đem khay trong tay đặt trên đầu giường, nửa quỳ ở mép giường đỡ nàng ngồi dậy, bàn tay sờ sờ bụng nàng hơi phồng lên, hơn bốn tháng, nhìn còn không quá rõ ràng, quần áo che khuất liền nhìn không ra “Không phải trước khi ngủ nàng nói muốn ăn chút gì lành lạnh sao, ta làm chén sữa đặc lạnh cho nàng, nếm thử xem.” Nói rồi liền cầm chén, từng miếng từng miếng đút nàng.

Sau khi ăn xong trên người cuối cùng cũng thoải mái chút, sau giờ ngọ rảnh rỗi không có việc gì, Hoắc Vân Dung đang trong thời gian mang thai không làm được việc khác, Phù Quang liền bắt đầu dạy nàng đọc sách viết chữ.

Hắn linh trí sớm khai, năm xưa ở đạo quan trong núi còn chưa hóa hình người đã biết chữ, sau đó lại sống hơn một ngàn năm, đọc qua sách, đi qua đường, gặp qua người, sớm đã đếm đều đếm không hết, có thể xưng là trên biết thiên văn dưới biết địa lý, học thức uyên bác, đừng nói là dạy Hoắc Vân Dung, cho dù làm đế sư trong kinh cũng là dư dả.

Bất quá Hoắc Vân Dung nhìn hắn viết chữ rồng bay phượng múa, không có mấy là nàng biết, cũng nhìn không ra đẹp hay không đẹp, làm cho Phù Quang tức giận đến mức đem lịch đại danh gia tác phẩm đều bày ra, cùng tranh chữ của hắn đặt cùng nhau từng tấm so sánh giải thích, Hoắc Vân Dung mới cái hiểu cái không thừa nhận hắn hình như cũng có chút bản lĩnh.

Không ngờ hắn còn mượn chuyện đó nói muốn dạy nàng cũng biết như hắn, nhưng dựa theo lễ tiết bái sư cầu học cần phải nộp học phí, Hoắc Vân Dung làm gì có tiền học phí giao cho hắn, quay đầu muốn đi.

Hắn vội vàng kéo người vào lòng, để nàng ngồi vững rồi mới nói, “Phu thê nhất thể, bây giờ trong bụng nàng còn có con của ta, học phí thì không cần vậy, nhưng cũng phải dựa theo quy tắc, đã muốn đọc sách biết chữ, như vậy dù sao cũng phải có quy định rõ ràng, thưởng phạt phân minh mới tốt.”

Hoắc Vân Dung vừa nghe còn có phạt, lập tức hỏi: “Phạt cái gì?”

Phù Quang khẽ cười nói: “Sao nàng không hỏi thưởng cái gì? Không cầu tiến như vậy, chỉ nghĩ bị phạt không cần thưởng sao?”

Hoắc Vân Dung hừ một tiếng, nói: “Nhất định là huynh không có lòng tốt, trăm phương nghìn kế nghĩ biện pháp phạt ta.”

Phù Quang nhéo nhéo mặt nàng: “Được lắm, trong lòng nàng ta nhỏ nhen hiểm ác như vậy, cả ngày chỉ nghĩ cách bắt nạt nàng sao?”

Hoắc Vân Dung ngửa đầu ra sau, tránh thoát khống chế của hắn, sau đó hé miệng cắn ngón tay của hắn.

Hai người huynh tới ta đi náo loạn một hồi, Hoắc Vân Dung cười đến mặt đỏ bừng, bị hắn trêu chọc đổ đầy mồ hôi, suýt nữa là động thai khí, Phù Quang vội vàng ngừng lại, không dám chọc nàng nữa.

Đọc sách biết chữ cứ như vậy quyết định, Hoắc Vân Dung rất thông minh, tri nhớ tốt, sách vỡ lòng đọc qua mấy lần là có thể nhớ rõ bảy tám phần, chỉ qua một tháng đã có thể nhớ rõ nội dung học thuộc làu.

Nhưng vấn đề viết chữ thật sự có chút khó có thể hình dung, Phù Quang đầu tiên là để nàng tập viết theo chữ mẫu, nàng nắm bút đứng trước bàn, vẻ mặt chăm chú, tư thế rất ra hình ra dáng, chữ viết ra không phải nhiều một nét chính là thiếu một nét, ngã trái ngã phải, khó coi.

Phù Quang liền nắm tay nàng, từng nét bút dạy nàng làm sao vận dụng ngòi bút phát lực, làm sao khởi, thừa, chuyển, hợp, như thế luyện nửa tháng, cuối cùng có chút hiệu quả, ít nhất có thể nhìn ra đây là chữ gì.

Hơn một tháng qua đi, bụng Hoắc Vân Dung lại lớn rất nhiều, Phù Quang không dám để nàng đứng lâu, liền đểnàng ngồi trong lòng mình viết, bớt thời giờ nhìn lên giấy một cái, “Viết sai rồi, thiếu một nét ngang.”

Hoắc Vân Dung liền quay đầu hôn hắn một cái, sau đó lại tiếp theo viết.

Một lát sau, hắn lại chỉ vào một chữ nàng mới vừa viết nói: “Chữ này cũng sai rồi.”

Hoắc Vân Dung lại quay đầu hôn hắn.

Phù Quang ôm eo nàng, hơi hơi cúi đầu, chóp mũi cọ cọ sườn mặt nàng: “Hôm qua mới dạy, sao chỉ qua một đêm đã quên hết rồi, Dung Nhi từ lúc nào trở nên ngốc như vậy, không phải là cố ý muốn bị phạt đó chứ?”

Mặt Hoắc Vân Dung đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là huynh dạy đến không tốt.”

“Được lắm, dám chửi bới ân sư truyền đạo thụ nghiệp cho nàng như vậy, đúng là đại nghịch bất đạo, hôm nay ta sẽ dạy cho nàng như thế nào là tôn sư trọng đạo.”

Đem đồ trên bàn quét sang một bên, Phù Quang ôm nàng đặt lên bàn, một bên vuốt ve eo nhỏ, một bên ngửa đầu nhẹ giọng hỏi nàng: “Nàng nói xem, ta nên phạt nàng thế nào đây?”

Hoắc Vân Dung mím môi, trên eo dần dần nóng lên, từ sau khi có thai cơ thể nàng càng thêm mẫn cảm, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve như vậy thôi cũng đã cũng đủ làm nàng động tình.

Phù Quang cúi sát vào bụng nhỏ phồng lên, ngửi được mùi hương dâm mị tỏa ra giữa hai chân nàng, thấp giọng cười hỏi: “Ướt?”

Hoắc Vân Dung im lặng không nói, trên mặt nóng bừng, mũi chân nhẹ nhàng lắc lư, dán lên đùi hắn cọ cọ.

Phù Quang hô hấp cứng lại, đưa tay giữ mắt cá chân nàng, chậm rãi cởi giày vớ nàng ra, bàn tay nắm chân nhỏ xoa xoa, sau đó đem cặp chân trắng nõn ấn giữa hai chân nàng, khàn khàn hỏi: “Nàng học được ở đâu?”

Mắt cá chân Hoắc Vân Dung bị hắn nắm trong tay, nhẹ nhàng dẫm lên đồ vật dưới chân, cách quần áo cảm nhận được nó chậm rãi to lên, cứng rắn, hùng hổ chống trước gan bàn chân nàng.

“Chả trách mấy quyển xuân cung đồ ta đặt ở đầu giường bị xê dịch vị trí, ta còn không biết là tại sao, nhà chúng ta cũng không có người khác, sao mấy thứ đó lại có người động vào, hóa ra là nàng nhân lúc ta không ở nhà lén lật xem.”

Hoắc Vân Dung đỏ mặt phủ nhận: “Ta không nhìn lén……”

Bàn tay Phù Quang theo chân nàng sờ lên trên, sờ đến chân tâm như có như không mà khẽ vuốt, “Còn không thừa nhận, vậy  công phu câu dẫn này là nàng học từ đâu? Trời sinh đã biết hử?”

Hoắc Vân Dung hừ nhẹ một tiếng, cắn cắn môi, biện minh nói: “Huynh rắp tâm bất lương nên mới đặt mấy thứ đó trên đầu giường, còn dám nói ta nhìn lén, chính huynh nói huynh là của ta, vậy đồ của huyngh tất nhiên cũng là của ta, ta xem đồ của mình sao lại gọi là nhìn lén?”

“Được đó, là ta nói sai rồi, hóa ra  không phải nhìn lén, là quang minh chính đại xem.” Hắn cười cười, đầu ngón tay cách váy áo chọc chọc chân tâm, hỏi: “Hay không? Nàng học được mấy phần trong đó?”

Hoắc Vân Dung trên eo mềm nhũn, cả người mềm như bông ngã ra trước, ghé trên vai Phù Quang thở dốc, “Ta, ta xem không hiểu……”

Phù Quang sợ nàng đè nặng bụng, đứng dậy để nàng dựa vào trước ngực mình, nâng cằm nàng lên cúi đầu hôn xuống khóe mắt ướt át  “Phải không, vậy để ta dạy nàng?”

Hoắc Vân Dung ở trong lòng hắn ngửa mặt, chớp chớp đôi mắt đen láy xinh đẹp, từ dưới lên trên nhìn hắn, nhẹ giọng dỗi nói: “Huynh chỉ biết bắt nạt ta.”

“Sao lại là ta bắt nạt nàng?” Phù Quang hơi nhướng mày, tay trượt đến trước ngực nàng, thoáng ra sức nhéo, “Như vậy?”

Đợi đến nàng thở dốc ra tiếng, lại đem tay mò vào giữa hai chân nàng, bóp chặt viên tiểu thịt hạch, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Hay là như vậy?”

————

Bởi vì chính văn còn chưa viết xong, lại ngượng ngùng để mọi người chờ lâu cho nên viết trước phiên ngoại

(*゚∀゚)=3  (*゚∀゚)=3  (*゚∀゚)=3

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me