LoveTruyen.Me

Haechanxgirl

Sẽ chẳng có công ty nào cho phép nhân viên nghỉ việc hơn tháng rồi quay lại tiếp tục làm việc. Trí Lạp cũng biết điều, ngay khi nhận thấy kết quả điều trị khả quan, nó đã xin phép bác sĩ cho xuất viện trước thời hạn. Bác sĩ chủ trị liếc mắt nhìn nó qua cặp mắt kính, lèm bèm mấy câu vì con bé bệnh nhân của bà ấy thật cứng đầu.

- Cháu chắc chứ? Mặc dù đã có kết quả nhưng nếu gặp phải biến chứng gì phía bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm cho việc này đâu.

- Cháu chắc chắn ạ.

Bác sĩ nhìn thái độ chắc nịch của nó, không khỏi thở dài, lạnh nhạt đưa cho nó tờ giấy:

- Ký vào đây và cháu có thể về rồi.

Nhưng ngoan ngoãn làm theo. Xong việc, nó cúi đầu tạm biệt bà, xách theo tư trang nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Nó trở về tới nhà khi con đường đã sáng đèn. Giờ phút này, khi các gia đình đang quây quần cùng nhau ăn bữa tối, một mình nó quay trở về ngôi nhà vắng tanh. Nó dừng bước, thổn thức khi nhìn cái bóng đen đơn độc giữa ánh đèn đường hiu hắt. Đáng lẽ nó không nên tới đây mới phải. Nó nhớ bố mẹ nó, nhớ nồi canh cá khoai nóng hổi cay nồng của mẹ, nhớ món nộm rau muống chua chua bố làm. Ôi trời, trước sự cô độc hiện hữu lúc này. Nó chẳng nhớ nổi nữa lý do vì sao nó tới K. Là vì người đó sao?

Nhưng người đó là ai?

Đến đáp án câu trả lời nó còn không thể nhớ ra nữa. Có lẽ là vì người đó thật.

Rốt cuộc thì vì người đó, nó đã hy sinh bao nhiêu thứ rồi?

Một cô gái xa xứ vì người con trai cô ấy thích ở đấy, người đó có biết không?

Một cô gái yêu người đó chết đi sống lại, tới nỗi mắc luôn cả hanahaki, người đó có biết không?

Là biết hay không biết?

Nó ngồi sụp xuống bên băng ghế đá, cảm nhận sự lạnh ngắt từ mặt đá truyền lại, nó co ro, chẳng ai có thể cho nó chút hơi ấm lúc này. Người nhà nó ở quá xa, con người nó thương chẳng biết giờ đang ở đâu nữa.

Màn đêm tối mờ mịt chẳng có lấy một ngôi sao, chỉ có ánh trăng sáng soi rọi. Lạnh lẽo và đượm buồn làm sao. Trăng không có sao làm bạn, đơn độc một mình giữa không gian, cong nó không có ai bên cạnh, thật giống nhau nhỉ.

"Em đã bảo anh là bảy giờ đón em mà. Vậy mà giờ này anh mới tới."

Từ trong khu tập thể, một cặp đôi đang đi ra theo hướng trung tâm thành phố. Người con gái đi trước mặt mày như đâm lê, không ngừng trách cứ người đằng sau. Mà chàng trai kia, dường như là bạn trai cô ấy, lại không ra vẻ phiền hà, cậu ấy khoác vai người yêu, thân mật nắm lấy tay cô ấy:

"Anh xin lỗi mà. Điện thoại anh đúng lúc hết pin chứ anh không phải cố ý không gọi điện cho em đâu. Tha thứ cho anh nhé."

Họ chẳng biết sự ồn ào của họ khiến nó chú ý. Ánh mắt nó rơi trên cặp đôi đó, cho tới tận khi họ rời đi hẳn.

Đó là thứ tình cảm từ giờ tới lúc chết nó sẽ không bao giờ cảm nhận được.

Nó đặt tay lên trái tim, cách một lớp áo vẫn cảm thấy từng nhịp đập nhẹ nhàng đều đặn. Chiếc mặt nạ hoàn hảo mà nó dày công nguỵ tạo suốt mấy ngày nay nháy mắt bị phá vỡ. Nó khóc nức nở, không kiêng dè gì khóc ở nơi công cộng. Dù sao thì cũng chẳng có ai, mà có ai đi nữa, nó cũng không quan tâm nữa rồi.

Đây là cái giá nó phải trả vì thích một người không hề yêu mình sao? Cái giá này có phải đắt quá rồi không? Tại sao lại là nó, tại sao nó lại mắc hanahaki?

Nó đập tay xuống ghế, mặt đá khô cứng kia thì làm gì biết đau. Dù nó có đập bao nhiêu đi nữa, người đang đỏ rát hai tay vẫn là nó.

- Trí Lạp ơi là Trí Lạp, mày đã làm nên tội tình gì thế này.

Nó rên rỉ lại bắt đầu oán thán. Nó ghét cái người khiến nó mắc hanahaki dù nó biết mọi tội lỗi đều không phải do người đó. Nhưng nó cần một lý do để đổ hết mọi tội lỗi. Nó cần phát tác những oán hận trong lòng. Và người đó vừa hay, là một lý do hoàn hảo.

Nó đứng dậy, xách theo túi. Bản thân không còn hứng thú trở về nhà lúc này dù cho bản thân có hàng trăm thứ cần chuẩn bị trước khi đi làm ngày mai.

Nó tìm tới một nhà hàng trong trí nhớ, chọn một chỗ trong góc theo bản năng rồi một mình thưởng thức. Nó sẽ tập quen dần làm mọi thứ một mình từ giờ. Trước đây cũng không phải nó không ở một mình nhưng khi ấy nó vẫn luôn mong ước một ngày có thể cùng gia đình nhỏ của bản thân quây quần bên nhau. Nhưng giờ nó đã thế này rồi, sau này chỗ ngồi đối diện nó vẫn sẽ trống không thôi. Nó gắp một miếng kim chi lên, cho vào miệng. Vị cay nồng của bột ớt sộc lên mũi khiến tầm mắt nó nhoè đi. Nó vội vàng nuốt xuống rồi uống cốc nước bên cạnh. Làn nước trong suốt sóng sánh nhanh chóng với dần. Qua lớp kính đáy cốc, nó nhận ra bóng hình quen thuộc.

- Chị. - Chung Thần Lạc reo lên, tiến lại chào hỏi - Tình cờ ghê luôn.

Đi cùng Chung Thần Lạc còn có Hoàng Nhân Tuấn. Sau lần gặp gỡ trước, nó cũng hiểu được sự không mấy thiện ý của Nhân Tuấn. Nó không để bụng cậu ấy, chỉ là xét theo từng là người hâm mộ, có chút chạnh lòng.

- Chị đi ăn một mình à? Bọn em ngồi cùng luôn được chứ? - Một Chung Thần Lạc thoải mái nhiệt thành sẽ chẳng bao giờ khiến nó có thể từ chối. Chỉ là nó lo lắng Hoàng Nhân Tuấn sẽ không vui. Như vậy bữa ăn này, nó cũng nuốt không nổi.

Nó hơi liếc mắt nhìn Hoàng Nhân Tuấn, lại thấy cậu ấy nhìn mình, bằng nét mặt thân thiện khác với lần trước, một sự thân thiện toát ra từ đáy lòng không hề giả trân.

- Được chứ?

Cậu ấy hỏi.

- Được thôi. - Nó thoải mái đáp.

Vậy là ngày hôm nay, nó vẫn chưa thể tự tập cho mình thói quen một mình được rồi.

Nhưng lạ thật. Nó thấy vui vẻ. Có lẽ nó đã cảm thấy cô đơn và đúng lúc, những người bạn nó quen ở K tới, cùng nhau ăn một bữa lẩu ấm áp cho thời tiết lạnh lẽo mùa đông.

- Mấy nay em thấy ông anh họ Lý nhà mình lạ làm sao ấy. - Chủ đề câu chuyện chẳng mấy chốc bị Chung Thần Lạc lái qua tới người anh của em. Em vừa ăn vừa phàn nàn - Tâm hồn cứ treo ngược cành cây, lúc quay hình còn bị PD nim mắng nữa. Chưa bao giờ em thấy anh ấy như vậy.

Hoàng Nhân Tuấn gắp cho em miếng thịt vào bát để chặn cái miệng kia ngừng nói.

- Chị Trí Lạp, chị biết vì sao anh ấy lại như vậy không?

Nó lắc đầu. Nó mới chỉ gặp Lý Minh Hưởng trong fansign một lần, hoàn toàn không tiếp xúc quá nhiều nên không thể nói bừa được.

- Em còn tưởng chị sẽ biết được gì chứ. - Chung Thần Lạc ảo não ăn miếng thịt trong bát.

- Thôi nào Thần Lạc. - Hoàng Nhân Tuấn không nhịn được lên tiếng. - Ăn giùm anh cái. Nãy giờ nói hơi nhiều rồi đấy.

Nó không phản bác lại lời của Hoàng Nhân Tuấn, cúi đầu chăm chú nhìn nồi nước dùng. Chờ khi rau mềm hẳn, nó gắp vào bát, chậm rãi thưởng thức.

Bữa ăn trải qua không lâu lắm. Lúc ra về, Chung Thần Lạc và Hoàng Nhân Tuấn đi cùng một hướng. Nó xách túi tính toán nhanh chóng quay về nhà, lại bị dáng vẻ Hoàng Nhân Tuấn muốn nói lại thôi thu hút. Nó nghiêng đầu hỏi cậu ấy:

- Cậu có gì muốn nói với mình sao?

Cậu ấy mím môi, ậm ừ mãi:

- Lần trước, mình xin lỗi nhé.

Nó hiểu cậu ấy muốn nói gì. Nó cười, vỗ vai cậu ấy:

- Lần trước làm sao? Mình nhớ chúng ta đã rất vui mà.

Nó làm như chẳng nhớ gì về vẻ mặt tươi cười ngập tràn giả lả của cậu ấy, đáp.

Hoàng Nhân Tuấn cũng cười. Hai mắt cậu ấy híp lại, lúc cười trông không khác một chú chó con hiền lành đáng yêu lại đặc biệt đem cho người ta cảm giác thân thiện ấm áp.

- Tạm biệt nha. Khi nào rảnh chúng mình đi ăn cùng nhau nhé?

Nó gật đầu, vẫy tay tạm biệt. Sự ấm cúng chẳng mấy chốc đã rời bỏ nó. Nó một mình, lạnh lẽo quay về nhà. Từ giờ nó sẽ phải mạnh mẽ lên thôi. Vì nó chỉ có một mình không thể dựa vào ai khác.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me