LoveTruyen.Me

Haehyuk Tears Of The Sea

HyukJae ngồi bên cửa sổ, chán nản nhấp từng ngụm rượu, không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra. Nguyên nhân cái chết của mẹ cậu không ngờ lại đáng sợ đến như vậy, người đàn bà kia quả thật không phải hiểm độc dạng vừa. Vậy mà trước đó cậu còn ngây thơ nghĩ rằng bà ta tự ái khi là “người đến sau”, bà ta đánh đập cậu cũng chỉ là mẹ ghẻ không thương con chồng. Hóa ra bà ta đã lên kế hoạch ngay từ khi bắt đầu, chỉ hận không thể khiến cậu biến mất ngay từ khi chưa kịp xuất hiện trên cuộc đời này. Tất cả những bất hạnh xảy ra với cậu không phải đều do bà ta gây nên hay sao? Bà ta còn dám gọi ngược lại cậu là “quái vật”? Hư Vô lúc nhận nuôi cậu đã không cho phép cậu đi theo con đường trở thành sát thủ, còn không thì hôm nay nhất định cậu đã cho bà ta biết “quái vật” là như thế nào?

Cơn say cứ thế ập đến, men rượu ngập tràn đại não, cậu vô thức nhớ lại nụ hôn của Lee DongHae dành cho Tiffany, vẻ mặt hạnh phúc của Tiffany, sau đó là một gia đình vui vẻ trở về sau buổi đính hôn mà không hết cảm thấy trào phúng. Ngày xưa là ai ngọt ngào thủ thỉ bên tai cậu là “Tiểu Hồ Ly, anh yêu em”. Là ai bảo nếu cậu có biến mất cũng phải xới tung cả thế giới này lên để tìm cho ra cậu. Là ai bảo không bảo giờ cho phép cậu nói lời chia tay. Là ai bảo đời này chỉ cần có cậu. Lúc chia tay là cậu dứt khoát trước, còn người đó lại dễ dàng để cậu quay đi như vậy. Lúc cậu biến mất người đó cũng chằng thèm đi tìm cậu. Sau đó lại đính hôn với đứa em gái không ra gì của cậu, làm con rể của những người cậu hận nhất trên đời này. Hóa ra đời này ngoài cậu ra thì đối với người đó còn có nhiều thứ quan trọng hơn: địa vị, quyền lực, một người vợ danh chính ngôn thuận. Mà ông Lee Suk chính là người sẽ củng cố toàn bộ những điều người đó đang cần. Ông ta sẽ cho người đó công ty, còn tiện giao luôn cả đứa con gái vàng ngọc cho người đó. Nghĩ đến đó, cậu ngửa mặt trời mà cười. Sao cậu lại có thể tự huyễn hoặc mình là người đó sẽ không thể sống thiếu cậu chứ. Rõ ràng là đang đùa giỡn với cậu mà.

“CHOANG !!!”

HyukJae phẫn nộ ném mạnh cái ly vào trong góc phòng. Sau đó lại khóc đến ngây dại. Tại sao đã say đến mức này rồi mà không cách gì khiến cậu quên hết mọi chuyện đã qua. Ngược lại còn khiến cậu cảm thấy da diết nhớ Lee Donghae. Ánh mắt, nụ cười, vòng tay to lớn ôm cậu vào lòng rồi cả những cử chỉ yêu thương cậu hết mực. Tại sao lại khiến cho cậu cảm thấy được yêu thương nhiều đến như vậy? Tại sao lại đùa giỡn với cậu như vậy?

Cậu nằm vật ra sàn. Tim cậu thật sự rất đau.
Cậu nhắm mắt lại rồi cứ vậy rơi vào giấc ngủ. Cậu mơ, rất nhiều giấc mơ quen thuộc cứ chắp vá nhau một cách rất kì lạ.

**

Là một ngày nào đó của nhiều năm về trước , HyukJae nhìn thấy Tiffany khi bé đang nhìn chằm chặp vào chiếc xe đồ chơi cũ kĩ của cậu. Sau đó thì con bé xông tới đẩy cậu thật mạnh. HyukJae năm tuổi năm đó không được ăn uống đầy đủ đến mức gầy tong teo, đâu thể đỡ được cú đẩy bất thình lình của cô em mập mạp bốn tuổi.

"Đưa chiếc xe cho tao." Tiffany hét to.

"Ba mẹ mua cho em rất nhiều đồ chơi. Tại sao lại còn tranh của anh??" HyukJae cũng không nhường nhịn nữa. Cậu còn mỗi chiếc xe này thôi. Chiếc xe mà cậu yêu thích nhất.

Hai đứa trẻ cứ giành qua giật lại, cho đến khi Tiffany bị HyukJae dùng hết sức xô ngã ra phía sau. Với tính khí nóng nảy, cô em tiện tay với lấy một khối gỗ xếp hình bên cạnh ném thẳng về phía HyukJae. HyukJae ôm đầu kêu lên đau đớn, hạ bàn tay xuống chỉ thấy toàn máu. Tiffany nhìn thấy tình hình trước mắt liền khóc ré lên. Bà Lee đang ở trong bếp phải đi ra xem đang có chuyện gì xảy ra.

"Mẹ ơi, nó tranh xe của con." Cô chủ nhỏ họ Lee cứ vậy khóc nấc lên như chính cô mới là người tổn thương vậy

"Dạo này tao không đánh mày nên mày lại kiếm chuyện phải không?" Bà Lee liếc mắt nhìn HyukJae.

"Dì ơi, con... " HyukJae bắt đầu cảm thấy bất an.

"Mày ở yên đấy, hôm nay tao không dạy dỗ mày thì không được mà."

Nói rồi bà Lee quay đi lên lầu. HyukJae biết bà ta đang đi lấy roi. Chuyện này cậu đã trải qua biết bao nhiêu lần rồi cơ chứ. Nội tâm cậu bé năm tuổi cứ vậy rối tung cả lên, hoảng sợ bao trùm khiến cậu trở nên hoang mang hơn bao giờ hết. Cậu cứ như con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng. Cậu quá sợ hãi. Cậu quá ấm ức. Cậu quá mệt mỏi. Tại sao cậu phải chịu tất cả chuyện này? Không phải cậu cứ bỏ chạy là được sao? Cậu tung cửa chạy thật nhanh ra ngoài. Cậu cứ chạy mãi, chạy mãi.

**

Giấc mơ tiếp theo, cậu đang ngồi bó gối dưới một gốc cây gần công viên. Cảm giác lo lắng vây quanh, liệu bà ta có đuổi tới hay không?

"Em là ai, sao lại ở đây?"

HyukJae ngẩng mặt lên thì thấy một anh trai mặc đồ học sinh đang đứng nhìn cậu. Mặt anh trai kia có chút hốt hoảng khi cậu ngước mặt lên, có lẽ là vì máu ở trên mặt cậu.

"Em chảy máu rồi. Tại sao vậy? Ba mẹ em đâu? Em ở đâu để anh đưa em về."

Anh trai kia vừa hỏi vừa hốt hoảng tìm khăn tay để lau máu cho HyukJae.

"Em không về đâu. Bà ta sẽ đánh em. Em không về. Đừng.. đừng... em không về." HyukJae mếu máo níu lấy tay áo của anh trai kia. Mặt không giấu được vẻ bất an.

"Được được. Không về thì không về. Nhưng em phải cho anh biết là tại sao em lại ra nông nỗi này."

Vậy là HyukJae kể chuyện bị đánh lại cho anh trai mới quen này nghe. Anh trai kia ngồi nghe mà hai hàng chân mày xoắn tít lại với nhau.

"Tại sao bà ta lại đối xử với em như vậy? Anh phải đi báo cảnh sát bắt bà ta mới được. Sau đó anh sẽ bảo ba mẹ anh nhận nuôi em. Có anh bảo vệ em rồi, nhất định không có ai bắt nạt em đâu."

Anh trai này hoàn toàn đáng tin cậy quá đi chứ. HyukJae như “chết đuối vớ được cọc”, rối rít cảm ơn.

“ỌC~~~”. Một âm thanh hết sức có duyên cắt ngang cuộc trò chuyện.

"Em đói hả? Để anh đi mua gì cho em ăn nhé." Anh trai quan tâm.

HyukJae dè dặt gật đầu.

Nhưng khi anh trai toan rời đi thì cậu lại níu lấy tay anh trai. Chỉ là tự dưng có chút bất an.

"Ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi."

"Anh sẽ không bỏ em ở lại đây chứ." HyukJae lo lắng hỏi.

"Anh đã hứa sẽ bảo vệ em rồi mà."

HyukJae vẫn chưa an tâm mà buông tay áo anh trai ra.

"Thế này nhé. Em cầm chiếc nhẫn này đi. Đây là chiếc nhẫn rất quan trọng với anh. Em cầm như vậy để an tâm là anh sẽ quay lại. Được chứ?"

Anh trai xoa xoa đầu cậu rồi rời đi. HyukJae cầm chiếc nhẫn thật chặt rồi ngắm nhìn thật lâu. Cho đến khi mọi thứ trước mắt cứ tối dần tối dần. Trước khi cậu nhắm mắt chỉ kịp thấy bóng một người phụ nữ lao tới đỡ cậu.

"Là mẹ sao?"

...

“Đứa trẻ này là ai?”

“Mình cứ về Hư Vô đi rồi nói. Em vô tình nghe được câu chuyện, hoàn cảnh của đứa nhỏ thật sự rất đáng thương. Bây giờ cả người nó toàn là vết thương thôi.”

**

Khi bạn nhỏ HyukJae mở mắt ra thì thấy có hai anh trai đang đứng nhìn cậu.

"Ba mẹ, em bé tỉnh rồi." Anh trai áo đỏ quay lại nói với bốn người đang ngồi phía sau.
HyukJae hoang mang nhìn những người trước mặt mình.

"Không sao không sao, tất cả mọi người đều không phải người xấu đâu." Anh trai áo đỏ tiếp tục nói.

"Em có còn đau ở đâu không?" Anh trai áo vàng lo lắng hỏi.

"Dạ không ạ." HyukJae nhìn tay chân mình đang bị băng bó, nhưng quả nhiên là đã bớt đau hẳn.

"Người đàn bà kia đúng là ác phụ. Tại sao lại có thể làm như vậy với một đứa trẻ chứ. Đứa bé đáng yêu như vậy, lại còn ngoan ngoãn thế này." Một người phụ nữ xót xa nhìn cậu.

Có người tiến vào từ ngoài cửa, vừa lật tập giấy vừa nói.

"Lão Đại, xét nghiệm cho thấy máu của đứa trẻ này rất lạ. Tim cũng không ổn. Nhưng lại không phải là bệnh tim thông thường."

Người đàn ông ngồi trên ghế nhận lấy tập giấy xét nghiệm, lúc xem không tránh khỏi nhíu mày.

"Đứa trẻ đáng thương này, nếu như rời khỏi đây thì phải sống như thế nào đây? Mình à, chúng ta để nó ở đây có được không?" Người phụ nữ nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế.
"Anh Hai, chị dâu nói đúng đó, chúng ta nhận nuôi nó đi. - Một người phụ nữ khác cũng nói thêm vào.

"Được." Người đàn ông kia gật đầu.

Hai người phụ nữ và hai anh trai trước mặt cậu mừng rỡ ra mặt.

"Em bé, em tên là gì?" Anh trai áo vàng hỏi.

"Em tên là Lee HyukJae ạ."

Rồi HyukJae cứ vậy trở thành người của Hư Vô. Duy chỉ có anh trai năm đó gặp tại công viên là cậu lại quên mất. Quá nhiều chuyện xảy ra trong một thời gian ngắn, kí ức lần đó đột nhiên biến mất.

**

Khung cảnh tiếp theo trong giấc mơ của cậu là một ngày mùa đông năm nào đó. Có ba đứa trẻ đang quỳ trước cửa.

"HyukJae à, mau đi vào nhà." Vô Ảnh nói với HyukJae.

"Bé à, là tụi anh bị phạt, em có làm sai gì đâu. Mau vào nhà đi, trời lạnh lắm." Vô Sắc cũng ra sức khuyên cậu vào nhà.

"Em ở đây với hai anh cho vui." Em bé HyukJae ngây thơ năm đó nói.

"Bé à, bạn nhỏ à, là bị phạt đó. Lại còn “Cho vui” mới chán chứ." Ông anh Vô Sắc ngán ngẩm nhìn cậu.

"HyukJae!! Nghe lời anh Hai, mau vào nhà đi. Còn không thì anh sẽ giận thật đó." Vô Ảnh hăm dọa.

Bạn nhỏ HyukJae lủi thủi vào nhà. Năm phút sau lại trở ra. Lôi mấy cái bánh ngọt lén lút giấu trong áo ra.

"Ông thần nhây của tôi ơi, Lee appa và Kim appa mà thấy là mệt chuyện đó." Vô Sắc, lại một lần nữa, ngán ngẩm nhìn HyukJae.

"Hai anh mau ăn đi." HyukJae dúi bánh vào tay hai anh.

"Được được, đưa đây. Còn em mau vào nhà." Vô Ảnh vẫn kiên trì đuổi HyukJae đi.

"Hai người sao lại mang tận ba cái? Đừng nói là em ... " Vô Sắc hoài nghi nhìn cậu.

HyukJae quỳ xuống, cười hì hì rồi hồn nhiên bóc bánh ăn.

Hai ông anh thật sự cạn lời.

Bốn vị phụ huynh nhìn qua camera cũng bật cười bất lực.

**

Giấc mơ tiếp theo đột nhiên không còn là khung cảnh quen thuộc nào lúc bé nữa. Xung quanh cậu mơ mơ ảo ảo, còn cậu thì cứ đâm đầu chạy về phía trước. Đến khi cậu nhận ra thì đã đứng trước một cây cầu. Vốn định bước lên cầu thì liền bị một người phụ nữ bên kia cầu lớn tiếng ngăn lại.

"EunHyuk, mau đứng lại đó."

"Ai đó. Ai mà lại gọi tôi là EunHyuk." Người phụ nữ kia, cậu không cách gì nhìn thấy được.

"EunHyuk ngoan. Mau quay trở về đi. Đừng để ba mẹ và các anh phải lo lắng cho con. Nhanh lên."

"Nhưng mà bà là ai?"

Xung quanh liền mờ mịt khói, cậu cái gì cũng không nhìn rõ nữa, cả cây cầu, cả người phụ nữ kia.

**

Cảm giác nhói đau ở lồng ngực kéo cậu trở về với thực tại. Mở mắt ra thì thấy Lee appa và Kim appa đang đứng trước mặt.

"Không phải là con lại... " Chắc chắn không phải ngẫu nhiên mà hai vị appa lại ở đây.

"Hai ba có chuyện cần bàn với nhũ mẫu, tiện thể thăm con một lúc thôi." Kim Nhị Gia thấy vẻ mặt hoang mang của cậu thì liền giải thích.

"Con nghỉ đi. Nhớ uống thuốc đúng giờ." Lee Lão Đại dặn dò.

"Dạ."

"Chúng ta về thôi." Lee Lão Đại nói với Kim Nhị Gia. "Còn con cứ nghỉ ngơi, không cần tiễn chúng ta đâu."

"Hai người về cẩn thận ạ."

HyukJae quả thực rất muốn tiễn nhưng không hiểu sao cơ thể rã rời. Mơ nhiều giấc mơ như vậy nên có chút mệt mỏi. Cậu rất nhanh lại thiếp đi ngay sau đó.

Ở dưới nhà

"Hôm nay thật sự có nhiều chuyện xảy ra quá nên cậu chủ mới mệt mỏi như vậy ạ."

"Bà chịu khó để ý nó nhiều một chút. Bây giờ Vô Ảnh với Vô Sắc đều đang ở nước ngoài, nhỡ có chuyện gì thì còn biết đường mà ứng phó."

"Lão Đại với Nhị Gia yên tâm. Tôi sẽ để ý cậu chủ."

Sau đó vài ngày.

HyukJae trở về Hư Vô từ Busan. Đến phòng Tìm kiếm Thông tin thì có tiếng nói chuyện.

"ShinDong Hee thì sao?"

"Cũng dính dáng tới Ahn JaeHyun nốt."

"Yeah!! lòi đuôi rồi, rốt cuộc cũng lòi đuôi rồi."

HyukJae đẩy cửa bước vào thì cuộc nói chuyện lập tức ngưng lại.

"Sao? Có tin tức gì chưa?" Cậu hỏi hai nhân viên vừa nói.

"Thật ra thì vẫn chưa ạ." Một người trả lời.

"Đúng... đúng rồi ạ. Vẫn đang điều tra ạ." Người kia cũng lúng túng hùa theo.

Không phải chứ, rõ ràng là cậu mới nghe nhắc đến hai cái tên, một lạ một quen. Nhưng thái độ lấp liếm của hai nhân viên này thật kì quặc.

"Thật sự không có??" Cậu hỏi lại một lần nữa.

"Dạ không. Không có."

"Vâng vâng. Không có ạ."

HyukJae ậm ừ xem sơ lược một vài thông tin trên máy tính rồi đi về phòng.

"Sao lại giấu cậu Vô Tình??"

"Lệnh của cậu Vô Ảnh, không được cho cậu Vô Tình biết chuyện. Dạo này sức khỏe của cậu ấy không tốt lắm. Cho nên bảo chúng ta chuyên tâm một chút."

"Ừ ừ, mau tìm tiếp thôi."

Nghe cuộc nói chuyện qua thiết bị nghe lén, HyukJae thở dài. Vô Ảnh Đại Nhân đã ra lệnh thì cậu còn có thể biết được gì cơ chứ. Chưa kể là cậu có tra hỏi hai người kia cách mấy thì cũng chẳng moi được gì. Vì đám gia nhân trong nhà đều được đào tạo theo quy chế sát thủ của Lee Lão Đại và Kim Nhị Gia, có chết cũng không mở miệng nói ra bí mật gì nếu không được phép.

“Thôi vậy, giấu thì mình tự điều tra. Bắt đầu từ hai cái tên Shin DongHee với Ahn JaeHyun vậy”

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me