LoveTruyen.Me

Haikaveh Loi Hua Tan Day Dong Song

Ngay từ khi còn bé, tôi đã được nhận xét là tôi không hề giống mẹ một chút nào, chỉ trừ đôi mắt này. Nhiều khi tôi cũng hay đứng trước gương ngắm nhìn bản thân và tự hỏi sao mình lại có thể giống một người mà chưa bao giờ gặp, tại sao mẹ tôi xinh đẹp như vậy mà tôi chỉ có thể sao chép được mỗi màu mắt đỏ rực sáng lấp lánh như những cánh hoa của cây Hoa lan máu vậy, tôi...

Tôi còn nhớ khi mình tám tuổi, tôi biết bản thân mình là Alpha qua lần kiểm tra giới tính của trường, tôi cũng được học thêm các tiết về Giáo dục giới tính. Các thầy cô sẽ luyên thuyên về viêc cơ thể Apha sẽ phát triển như nào, họ sẽ đạt thành công trong tương lai chỉ vì họ là Alpha, mấy cái tiết học cũng chẳng thu hút tôi mấy bằng những câu chữ trong cuốn sách tôi lén để đọc dưới gầm bàn. Cho đến khi họ giảng đến đoạn chức vụ cao cả của Alpha là phải bảo vệ và yêu thương Omega của mình, tôi còn chả nhớ lúc đó tôi nghĩ gì nữa, chắc là mấy câu chửi như xạo chó, đại loại vậy.

Tôi chưa bao giờ suy nghĩ những câu như thế, nhưng vì họ nói sai nên tôi mới nghĩ vậy. Bởi vì mẹ tôi là một Omega, đã bị đánh dấu bởi một Alpha, chỉ thế thôi, chả có tình tiết như mấy kiểu tình yêu ba xu chăm sóc cân ần hỏi han như lời ông thầy nói cả, tất cả chỉ là sách vở, nếu thực tế mà được vậy chắc trên đời này mấy ông sĩ quan cảnh sát sẽ mất việc mất, haizz.

Trong một lần đang học toán phép trừ, khi cô đang giảng đến đoạn có thể lấy số tuổi bố mẹ hiện tại trừ đi số tuổi hiện tại của con cái, sẽ ra được kết quả bố mẹ sinh mình khi họ bao nhiêu. Sau tiết đó cả lớp đều thích thú chắc có lẽ liên quan đến ngày sinh của chúng, tôi cũng không phải ngoại lệ, đứa nào đứa đấy đều lấy giấy ghi những con số rồi xuống dòng gạch một dấu trừ rồi lại viết số.

- Mẹ tớ sinh tớ khi ba mươi hai tuổi!

- Còn tớ thì là hai mươi hai...

Những con số được đọc lên liên tiếp nhau, tôi cũng cười cười vì thấy điều này có lẽ vui, vừa ghi tôi vừa liên tưởng đến mẹ ở nhà hay ngủ nướng chảy dãi đến ướt gối, hay là vụng về đến nỗi tuần ít nhất phải vỡ bốn cái bát.

- Hai mươi tư, gạch, trừ tám, gạch. Tôi vừa cười vừa nghĩ chắc là hai mươi, hoặc không cũng hai ba. Rồi tôi cũng không muốn cười thêm nữa.

- Ê, của cậu là bao nhiêu vậy Alheizntham, mà cậu tính của ai vậy?

Tôi nhanh chóng nhàu nát từ giấy rồi kiếm đại con số nào đó "Hai mươi sáu á".

Thằng đó chỉ ồ lên một tiếng rồi đi hỏi đứa khác, tôi thì vẫn ngồi yên đó, nhìn xuống đống giấy đã bị tôi vò thành một cục.

Mười sáu tuổi, là tuổi khi mẹ tôi sinh ra tôi.

Có lẽ là tôi quên chưa kể, tôi là học sinh rất đều đặn tham gia các buổi học Giáo dục giới tính đấy nhé, tôi biết, ở tuổi đó, mẹ tôi vẫn đang là học sinh mới phải. Tôi cũng chỉ kịp nghĩ đến đó thôi vì tiếng chuông báo vào lớp đã reng.

Tôi cũng chả phải người con bị thiếu thốn tình cảm, mẹ tôi đã thể hiện sự yêu thương đến nỗi tôi cũng chả cần người tôi gọi là cha xuất hiện làm gì. Nhưng khi cuộc hội thao Cha và con diễn ra, tôi là đứa duy nhất trong lớp không có, mẹ tôi nắm tay tôi dịu dàng để chuẩn bị cho các trò chơi phối hợp tiếp theo, tôi lại không nhìn ông ấy mà chăm chú vào một thằng lớp kế đang được ngồi trên vai cha nó mà cười hihi haha, tôi lúc đó cũng có chút ghen tỵ đấy, nhưng biết sao được, người đó có bao giờ xuất hiện đâu...

Ngay sau lần đó, tôi cũng bị một vài đứa trêu trọc là đồ không có cha chỉ vì mẹ tôi là người đến tham dự, tôi ấm ức chạy về nhà khóc lóc thảm thiết đến độ mẹ tôi hốt hoảng lấy nhầm giẻ lau bàn mà lau mặt cho tôi, biết sao được, tôi hồi đó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

- Mẹ, hức, sao cha chưa bao giờ xuất hiện vậy mẹ?

Tôi vừa nấc vừa hỏi, động tác xoa đầu an ủi của ông cũng chợt dừng lại, tôi khi đó đang cúi gằm mặt nhìn hai tay nắm chặt cái áo làm nó nhăn nhúm hết cả một góc, thấy mẹ không còn xoa đầu tôi, theo phản xạ tôi ngước lên nhìn. Khuôn mặt mẹ tôi lúc đó làm tôi không thể quên nổi. Ông đấy đột ngột đứng dậy, hai tay vòng ra sau đặt lên gáy mà thở hổn hển, trông như rất sợ điều gì đó. Mẹ tôi liền vội chạy vào nhà vệ sinh, dù đóng kín cửa nhưng tôi vẫn nghe thấy mấy âm thanh như tiếng ọe, rồi đến tiếng gì đó tõm xuống nước. Tôi khi đó cũng sợ nên cũng không dám khóc nữa, ông ấy ra khỏi nhà vệ sinh, tiến đến ôm tôi, tôi còn cảm nhận được sự run rẩy của ông ấy qua độ rung của vai. Rồi nhìn tôi và nói:

- Chúng ta từ giờ, mẹ tôi ấp úng, đừng nhắc đến cha con nữa nhé, có được không?

Tôi không biết vì lí do gì mà mẹ tôi lại biểu hiện như vậy, nghe ông nói thế, ý là đây là lần cuối nhắc về người tên "cha" trong gia đình, tôi nghĩ thế nên nhanh nhảu hỏi thêm.

Các em, trên đời này mỗi Alpha đều có một bạn đời Omega, và Omega cũng có một người bạn đời, hai người họ dù cho có ghét nhau đến mức nào, thì cũng không thể phủ nhận được họ chính là định mệnh của đối phương...

- Thế cha mẹ có phải định mệnh của nhau không ạ?

Mẹ cười rồi cụng nhẹ đầu tôi với trán mẹ, mẹ nói "Mẹ cũng không biết nữa" sau đó là xin lỗi tôi vì đã hành sử khiến tôi sợ rồi đứng dậy tiếp tục làm việc đang dang dở. Từ đó tôi cũng chẳng dám tò mò gì thêm về chuyện này.

Khi tôi mười bốn tuổi, hai mẹ con tôi bị trục xuất khỏi Inazuma vì lí do gì mà hết hạn gì đó, khi ấy tôi mới biết tôi là người Sumeru, thành phố cổ thụ toàn mùi đầy tri thức. 

Khi mẹ tôi đang ngồi suy ngẫm chọn trường cho tôi thì đưa ra mặt mẹ một tờ giấy thông báo nhập học bằng loại giấy cao cấp. Trái ngược với suy nghĩ mẹ tôi sẽ ngạc nhiên "Ôi trời ơi, con giỏi quá" thì lại là một gương mặt sợ sệt, lo âu. Tôi đăng ký vào Giáo Viện này vì nó ở gần trường, cũng như chất lượng giảng dạy tốt, tôi xạo đấy, trước đây tôi từng lục được bức ảnh cũ mẹ kẹp trong nhật ký đang mặc một bộ đồng phục màu trắng xen kẽ các đường viền xanh lá, dưới còn có dòng chữ Kshahrewar, theo tìm hiểu thì đó chính là Giáo Viện Sumeru, tôi muốn nhập học ở đấy chỉ vì mẹ tôi từng là học sinh ở đấy thôi, chứ mấy cái như chất lượng giảng dạy không quyến rũ được tôi đâu. Mẹ tôi biểu hiện lạ như vậy tôi cứ nghĩ là do ông sợ tôi không theo kịp chương trình vì ở đó học nặng với cả giữa kỳ rồi, sợ tôi không tiếp thu được. Tôi liền cười haha an ủi mẹ.

- Mẹ đừng lo, con trai mẹ rất giỏi đấy. Tôi chống tay hai hông tự hào, vỗ ngực oai phong.

Không giống tôi, ông ấy lại lẩm bẩm gì đó mà "Xa như thế này rồi, cũng đã hơn mười năm, chắc là không gặp đâu ha...". Cứ như vậy, tôi trở thành tân học sinh, giữa kỳ, của Giáo Viện Sumeru.

Ba ngày trước khi tôi nhập học thì cũng có một thầy giáo được lưu chuyển về đây, nghe đâu là dạy Vật lý ánh sáng đại cương về sự khuếch tán khi không có không khí. Trông thầy ấy khá lớn tuổi, tóc đen, mắt xanh, tựa như đóa sen Kalpalata, tính cách trầm lặng, trông có vẻ không thích nói chuyện. Theo lời kể của một vài đứa bạn khi ông ta mới đến, mặt ông ta hằm hằm lườm từng đứa, sợ đến độ thở mạnh cũng chết, tôi nghe chỉ cười haha vì tôi hiểu nhiều khi tôi cũng hay bị nói là lườm khinh người ta trong khi mặt tôi sẵn đẻ ra đã thế. Khi để đến đoạn, thầy hiệu trưởng đang vui vẻ nói chuyện thì có một đứa dở hơi tăng động đứng dậy hỏi "Thầy ơi, thầy có vợ chưa ạ?" cả lớp ai cũng cười phá, trừ cái ông dạy Vật Lý kia, mặt lạnh như tờ, ổng nhíu mắt chằm chằm vào nhỏ đó rồi nói.

- Tôi sẽ chỉ trả lời các câu hỏi liên quan đến các bài học.

Làm nhỏ đó sợ ngồi xuống im re. Tôi nghe kể xong cũng khá lo ngại về việc sáng nay. Chỉ là tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ông với người tên Cyno gì đó khi tôi đi lạc sang tòa nhà khu D, cách khu tôi học năm dãy, haha.

Thế là ngày đầu tiên nhập học đã trôi qua, tôi về nhà kể cho mẹ rằng hôm nay vui như nào, bạn cùng tên Mehrak lại còn là lớp trưởng...

- À đúng rồi mẹ ơi, trùng hợp ba ngày trước cũng có một thầy chuyển đến á mẹ, vừa dạy Vật lý, vừa làm phó chủ nhiệm lớp con luôn, còn thầy chủ nhiệm nghe đâu bị tai nạn xong phải ở nhà dưỡng sức á mẹ.

Mẹ tôi ngồi chống cằm cười nghe tôi kể, thế thầy ấy tên gì vậy con?

Tiếng chuông cửa reo lên, có người gọi ra nhận hàng, tôi cũng không để ý lắm tại khi đó tôi bận rửa rau, bình thản đáp.

- Alhaitham mẹ ạ. Mà không biết rằng mẹ tôi đang không ngồi ở đó.

- Heizn, ra giúp mẹ đẩy thùng này vào với. Mẹ tôi nói lớn. Dạ vâng.

Tôi chùi đôi bàn tay ướt lên tạp dề rồi ra phụ mẹ đẩy thùng gạo. Mẹ con chúng tôi cũng quên luôn câu chuyện trên lớp mà bắt tay vào nấu ăn. 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me