Yuuji Terushima
-Chào cậu chủ Bây giờ đã là 23 giờ anh vừa tan làm xong liền lái xe một mạch đến đây cũng khoảng tầm vài tháng nay vì đi buổi tối để tránh bị cô phát hiện.-Dạo này cô ấy như nào rồi dì ?-Phu nhân tháng cuối này trở dạ khá mệt ăn uống chả được bao nhiêu thì lại nôn ra hết, phu nhân lại hay khóc nữa lâu lâu ngồi ngoài vườn cứ ôm bụng rồi khóc, tôi sợ là phu nhân cảm thấy tuổi thân. Anh nghe tới đây cũng phần nào hiều được, phụ nữ mang thai những tháng cuối khá nhạy cảm, anh thường xuyên lui tới nhưng đều tránh cô hoặc đến vào buổi sáng cũng chỉ nhìn cô từ đằng xa. Lên cầu thang tiến thẳng tới phòng cô trước khi đến còn ghé ngang qua một căn phòng là phòng dành cho em bé, mở cửa bước vào. Bên trong đều đầy đủ các món đồ chơi một số thứ lắp ráp chắc là cô đã tự mình ráp, phòng này nhìn tổng thể đều có thể dễ dàng đoán được là một tay cô trang trí. Rời khỏi phòng anh đến phòng cô hé cửa từng bước nhẹ nhẹ tiến tới chỗ cô. Cô tựa lưng vào thành giường trên đùi vẫn còn cuốn sách đang đọc dở, về những cách chăm sóc cho em bé, anh nhướn người từng chút đỡ cô nằm xuống một cách nhẹ nhàng tránh việc đánh thức cô. Anh đắp mền cẩn thận sau đó giảm ánh sáng đèn ngủ xuống, kéo ghế nhẹ nhẹ lại chỗ cô. Từng giây từng phút trôi qua anh cứ ngồi đó nhìn cô lâu lâu khẽ lấy tay vuốt tóc cô vỗ về. Được một lúc thì đứng dậy định quay lưng ra ngoài thì bất chợt anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.-Anh sẽ không bỏ em nữa Đóng cửa phòng bước xuống nhà bếp tan làm anh vội chạy đến đây bỏ mặc bụng đói cứ réo ầm ầm lên.-Cậu chủ để tôi dọn cơm lên cho cậu-Dì lúc ở đây ba mẹ cô ấy có gọi đến không? Dì giúp việc vừa dọn đồ ăn vừa đáp lại anh-Không thưa cậu, à có vài lần phu nhân gọi cho họ nhưng mà họ không bắt máy-Vậy còn ai gọi hay cô ấy gọi cho ai nữa không?-Cái này thì không thưa cậu, chuyện phu nhân có thai cô ấy không thông báo ai. Tôi có hỏi sao cô không báo cho bạn thân thì phu nhân nói sợ tin lan ra ngoài thì sẽ lu bu đến cậu. Lúc này tay múc đồ ăn của anh hơi khựng lại, anh còn tưởng rằng cái tính ương bướng của cô thì sẽ làm càng nói người này người kìa, nhưng anh đã chưa hiểu cô rồi. Vừa ăn vừa hỏi về tình trạng của cô những ngày qua, anh nghe không bỏ sót một điều gì. Lúc ăn xong anh ra phòng khách ngồi điện thoại cho một ai đó.-Việc ở công ty cậu lo đi tôi muốn nghỉ phép, khi nào vợ tôi sanh xong thì tôi sẽ đi làm lại.Có việc gì gấp hẳn gọi Nói hẳn một lèo rồi tắt máy để cậu thư kí của anh bên kia đầu dây mặt còn ngái ngủ ngơ ngác trong đầu chạy số chạy từng câu chữ của anh vừa nói.Rồi bàng hoảng hốt hoảng giật thót điện lại cho anh-Chủ tịch anh có thai sao, à không vợ anh có thai sao? Anh có vợ khi nào-.... Tắt máy anh tắt luôn cả nguồn điện thoại. Đầu dây bên kia vẫn còn ngơ ngác chưa hoàn hồn -Quanh năm suốt tháng cặp hết cô này đến cô kia đùng phát lại lòi ra có vợ mà vợ lại còn mang chửa. Ôi trời ơi mai chắc sẽ ngập lũ vì bão mất Bên đây anh chéo chân ngả đầu ra đằng sau ghế thở dài một hơi. Không chừng bây giờ cô rất ghét anh cũng nên rồi biết làm gì mà bù đắp hết thời gian qua đã gây với cô. Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy thấy mình chăn êm đệm ấm được đắp kĩ càng trong đầu đinh ninh rõ ràng là hôm qua đang đọc sách rồi ngủ quên vậy mà sáng ra lại êm đềm kĩ lưỡng thế này. Cô lắc lắc đầu tỉnh táo rồi vào vệ sinh cá nhân xuống nhà. Thường thì mọi ngày dì giúp việc đã gọi cô sao hôm nay nhà lại vắng êm đềm thế này.-Em kiếm ai? Mau xuống nhà ăn sáng đi Dụi dụi mắt nhìn cho rõ, vẫn đang lơ mơ đứng ngay cầu thang cô vội chạy lẹ xuống vì sợ rằng bản thân mang thai rồi mắt mờ luôn. Anh dõi theo từng cử chỉ thái độ của cô thấy cô chạy xuống vội hơi hốt hoảng đưa tay ra đỡ.-Sao anh lại ở đây ? Dì đâu -Đây là nhà tôi, em là vợ tôi còn đang có mang con tôi thì tất nhiên tôi ở đây là chuyện bình thường. Cô tròn xoe mắt rồi nhìn anh đang bình thản bước đến bàn ăn đã được dọn đầy thức ăn chỉ cần đợi cô tới xơi. Cả hai ngồi đối diện nhau, cô vẫn y như cũ mắt vẫn dán thẳng vào cái khuôn mặt háo sắc của anh như muốn khiến nó lủng thẳng một lỗ. Anh vẫn ung dung tay múc cháo cho vào bát của cô, rồi lại gắp thức ăn, rót sữa bỏ ngang cái ánh mắt đang dán chặt vào mặt mình.-Được rồi, tôi biết tôi đẹp trai nên em không cần phải soi kĩ từng lỗ chân lông trên mặt tôi đâu-Tên tự luyến, hết hứng ăn. Liền một mặc đứng dậy cô bước thẳng ra phòng khách. Được tầm vài bước thì, không cần lo cô ngồi đâu thì cũng sẽ được phép quay về chỗ cũ-Thả tôi xuống, Terushima thả tôi xuống Anh bồng cô chân bước thẳng tới bàn ăn đặt cô ngồi lại đúng vị trí ban đầu, tay kia kéo ghế qua ngồi sát phòng cô lại co chân chạy đi nữa.-Em mau ăn đi, hay muốn tôi tận tay đút em.-Nè muốn gì đây hả? Ghét rồi lại thương rồi lại ghét, anh mang thai sao mà tính tình cứ xoay mồng mồng vậy. Hay nay thương mai lại sỉ vả tôi Anh im lặng không trả lời lại cô, tay cầm đũa gắp thức ăn đầy ắp vô chén cô. Cả buổi sáng anh với cô cứ im im nói thì cũng chỉ vài câu chủ yếu thì chắc chẳng có lời ngon ngọt nào với nhau đâu. Ở trong nhà ngột ngạt quá cô đi ra ngoài vườn vừa hít thở không khí vừa né được cái mặt của tên đáng ghét kia. Ngồi đu đưa đu đưa trên xích đu lâu lâu có vài đợt gió nhỏ nhỏ khiến mắt cô lim dim muốn chìm vào mộng.-Này sao em không vào nhà ngủ-Ơi trời sao anh không lấy dao hay kéo đâm tôi thẳng một phát đi có biết giật mình không vậy. Bực hết cả mình, tránh ra coi.-Phụ nữ mang thai thật sự là cọc cằn vậy đó hả Ngày ngày qua ngày anh và cô vẫn vậy, sáng trưa chiều anh sẽ làm đồ ăn cho cô vào cuối tuần thì kêu người dạy yoga cho bà bầu về rèn luyện sức khỏe cho cô. Anh cũng hay chở cô ra trung tâm thành phố để tham gia các khóa học chăm sóc trẻ sơ sinh. Tất nhiên mưa dầm thấm lâu cô từ từ cũng dần dần mở lòng một lần nữa mà đón nhận anh. Vẫn như tối mọi ngày cả hai ăn cơm rửa bát cùng nhau nhưng thật ra thì chỉ có một mình anh làm, anh không cho cô đụng vào bất cứ gì kể cả việc bỏ vài đôi tất vào máy giặt cũng cho rằng là ảnh hưởng tới con. Cả hai ra vườn ngồi cùng với hai ly trà hoa cúc còn đang bốc khói nghi ngút. Cũng gần tới ngày dự sinh rồi nên anh đặc biệt chú ý tới cô nhiều hơn, sợ cô tự ti vì bị rạn da anh mày mò các web cho mẹ bầu để mua đồ cho cô. Lúc anh đang say sưa thoa kem bụng cho cô, thì cô đưa tay vuốt nhẹ nhẹ tóc anh.-Sao đấy, em nhìn như vậy thì khuôn mặt đẹp trai này sẽ thủng một lỗ đó.-Đồ tự luyến. Anh cười rồi nắm lấy bàn tay cô đặt một nụ hôn lên đó.-Nếu bây giờ anh nói là anh yêu em, thì em có tin và mở lòng đón nhận anh không? Cô tròn xoe mắt nhìn anh, không lâu sau thì đôi mắt ấy đã ngấn nước, mặt cúi gầm xuống sụt sịt.-Thôi nào đừng khóc, anh xin lỗi vì những chuyện đã làm với em. Mau nín đi em mà khóc là nhóc trong bụng sau này sinh ra mặt sẽ nhăn nhó đó. Ôm tấm thân nhỏ kia vào lòng anh vuốt ve lưng để xoa dịu dỗ dành cô.-Lòng em lúc nào cũng luôn đón nhận anh cả Yuuji.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me