Hajung Hoi Yeu Bong
Hỉ Duyên lên tiếng can ngăn:" Dừng tay, muốn bắt ta thì bắt đi, bọn họ không liên quan?"Lạc Viễn liền đứng trước bảo vệ minh chủ:" Minh chủ người yên tâm, ta sẽ bảo vệ người"Một người mặc đồ đen bịt mặt đứng cạnh Lạc Viễn:" Muốn đưa minh chủ đi thì bước qua xác ta trước đã"Hỉ Duyên ngờ ngợ:" Cô có phải là mật báo của Chính Hoa- Từ Huệ Lân có phải không?"Huệ Lân lên tiếng :" Chính là tôi, tôi đã rời đi khi biết người là minh chủ, tôi là con của Từ phó bang"Anh em của Thanh Lâm bang cũng đã tới reo hò:" Có chết cũng bảo vệ minh chủ, minh chủ còn, bang còn"Một người đứng tuổi trên người khoác hoàng bào, cùng bốn năm thị vệ đi bên cạnh:" Các ngươi không cần sống chết vậy đâu, ta đến đây để đón người của ta"Nội tổ mẫu lên tiếng:" Từ ngày hoàng thượng đuổi Hỉ Đông thì ta không còn là người của hoàng thượng"Hỉ Duyên ngạc nhiên:" Người của hoàng thượng?"Hoàng thượng thắc mắc khi thấy Hỉ Duyên:" Đứa trẻ này là ai? Sao giống Hỉ Đông quá vậy?"Nội tổ mẫu lên tiếng:" Người đừng hòng đụng tới nó, ta không để cho người làm hại nó như làm hại Hỉ Đông"Hoàng thượng hết kiên nhẫn:" Nàng mau nói đi đây là con của Hỉ Đông"Hỉ Duyên đứng chắn cho nội tổ mẫu mình, dõng dạt lên tiếng:" Tôi là con của An Hỉ Đông"Hoàng thượng mừng đến khóc:" Ôi An tộc ta đã có người nối dõi"Nội tổ mẫu nghi ngờ:" Không phải đã Hỉ Dung nối ngôi rồi sao cần gì đến đứa cháu này của ta"Hoàng thượng buồn rầu:" Ta đã sai do ta điều tra không rõ đã gây râ tai hại này, ta đã đuổi mẹ con ả ta ra khỏi cung"Bọn cận thần cùng đáp:" Thần lấy tính mạng đảm bảo chuyện này là thật"Một tên trinh thám chạy tới:" Báo.... Hoàng cung bị mẹ của Cẩn phi chiếm rồi hoàng thượng."Hoàng thượng tức giận:" Thật to gan"Hỉ Duyên điềm tĩnh đáp:" Tình hình trước mắt phải nhanh chóng về ngay, cháu đã có một đội quân sát biên giới- người của Thanh Lâm bang đang ở đó, hoàng thượng người có bao nhiêu quân nữa"Hoàng thượng mừng rõ:" Cháu ta mau gọi ta gia gia đi, cháu nhận ta rồi phải không?"Hỉ Duyên gật đầu:" Hoàng gia gia"Nội tổ mẫu kinh ngạc:" Sao con có thể thay đổi dễ dàng như vậy"Hỉ Duyên liền lấy chuyện về giấc mơ gặp cha mình mà nói:" Lúc con hôn mê, con đã gặp phụ thân, phụ thân bảo con phảisống để báo hiếu thay người, ngoài ra còn nói phải giúp đỡ lê dân bá tánh, ban đầu cháu không hiểu vì cháu đã từ quan nhưng bây giờ cháu đã hiểu rõ"Hoàng thượng bật khóc chạy đến ôm chầm lấy hai bà cháu:" tất cả là lỗi của ta, là ta không tốt"Hỉ Duyên thở dài:" Hoàng gia gia mau về cung thôi"Hoàng thượng cười xuất giá đến biên giới.Đoàn xe của hoàng thượng đi liên tục một ngày đã đến nơi. Mọi người đều ngủ nhưng trong ngôi lều của Hỉ Duyên vẫn sáng rực.Hỉ Duyên ôn nhu đưa cho Lạc Viễn và Huệ Lân vũ khí:" Đây là Lôi đao và Cuồng Phong thương hai người hãy mang theo nó để mà đi chinh chiến"Lạc Viễn và Huệ Lân ngạc nhiên:" Sao người có thể đem gia bảo cho bọn tôi được"Hỉ Duyên thở dài:" Nếu nó bảo vệ tốt hai người và lương dân thì ta sẽ không từ, ta biết đây là trận đánh đầu tiên của chúng ta tất cả phải sống xót trở về"Hỉ Duyên bày ra lượt đồ, dùng que chỉ:" Chúng ta chia thành hai quân, một hướng phía rừng, một hướng xông thẳng vào quan ải tạo thế gọng kìm hợp nhất thành một hành quân tiến vào kinh thành"Mọi người đồng loạt hô :" Rõ"Hỉ Duyên chỉ đạo:" Vậy quân xông thẳng sẽ do ta cùng lý thúc dẫn vào, còn quân của hoàng gia gia và số còn lại cùng Lạc Viễn và Huệ Lân đi phía rừng"Danh Sơn đột nhiên xuất hiện:" Đâu thể thiếu ta được"Hỉ Duyên mừng rỡ:" Sao ngươi lại ở đây?"Danh Sơn bỉu môi:" Ta luôn theo ngươi mà, do ngươi không nhớ ta thôi"Hỉ Duyện nói tiếp:" Vậy ngươi theo quân ta."Danh Sơn chắp tay :" Dạ rõ thưa hoàng tử"Hỉ Duyên bật cười:" Chưa phong đâu?"Hoàng thượng nói:" Đúng vậy, cháu không phải là hoàng tử mà là thái tử. Tất cả nghe lệnh nay ta phong An Hỉ Duyên là Hoàng Thái Tử của An Thái quốc ta khâm thử"Hỉ Duyên vâng mệnh nhận chỉ. Hoàng thượng nói tiếp:" Đây là hoàng ấn đem theo cái này thấy cái này cũng như thấy ta"Hỉ Duyên nhận ấn :" Con biết rồi hoàng gia gia con sẽ đi sớm về sớm đón hoàng gia gia và hoàng tổ mẫu"-----------------------------------------------------------------------Hôm sau trời tờ mờ sáng, một thiếu niên oai dũng trên người mặc bộ giáp vàng lấp lánh- vũ khí của gia tộc An trên thét lớn:" Chúng ta chiến vì cha mẹ, anh em, vợ con, dân chúng của chúng ta"Cả đoàn quân chỉ vỏn vẹn một vạn người mà hô đến long trời lở đất:" Bách chiến bách thắng, xông lên"Quân ta tiến đánh sát thành, vũ khí được bày ra: máy bắn đá, bắn cầu lửa,... Bọn trên thành lúc này vẫn còn đang ngáy ngủ nghe thấy tiếng đổ vỡ bèn mới tỉnh giấc. Tên bắn ra như mưa, Hỉ Duyên ngồi trên ngựa, cầm lấy Vũ Sa Cũng bắn, Hoả Liệt tên bay đi xuyên thủng năm người một lượt, quả như lời Nhị tướng quân đã nói. Hỉ Duyên bắn rất chuẩn chưa trượt phát nào. Bọn quân trên thành một phen hốt hoảng, cánh quân phía bìa rừng tập kích, mở của cho đoàn quân Hỉ Duyên tiến vào. Chưa đến sáng thì thành đã bị hạ.Hỉ Duyên triệu tập bà con dân chúng lại:" Ta phụng mệnh hoàng thượng cứu nguy hoàng cung, thụ ấn trên tay ai muốn theo ta bảo vệ gia đình mình, ai muốn theo ta lập danh để đời nào?"Mọi người còn đang lượng lự thì một đội quan binh giơ tay xin theo trói lấy tên quận thú lại" Thái tử, từ khi tên quận chúa này về con dân không ngày nào yên", nghe vậy ai cũng giơ tay đi theo đội quân giờ đã đông hơn trước lên đến 2 vạn quân.Hỉ Duyên nghe vậy vui mừng:" Tên quận thú kia chờ ta dẹp loạn xong sẽ xử ngươi sau. Mau cho mời quận chúa cũ về làm lại"Quận chúa cũ cúi đầu nhận lệnh, Hỉ Duyên nhanh chóng đỡ dậy:" Không cần đa lễ hãy làm tốt trách nhiệm của mình, mau ra đón hoàng tổ phụ ta đi"Quận chúa ngạc nhiên:" Không lẽ người là con của Hỉ Đông Thái tử"Hỉ Duyên cười gật đầu:" Không ngờ vẫn còn nhớ phụ hoàng ta"Dân chúng nghe thấy liền cúi đầu kính phục:" Thảo dân có mắt như mù, không biết ngài là con của Hỉ Đông thái tử, Hỉ Đông thái tử là người tốt, là ân nhân của cả châu này"Hỉ Duyên khuyên bảo mọi người đứng dậy:" Không còn sớm nữa mau theo ta lên đường"Đi cả một tuần không nghỉ thì cũng đã đến nơi, quân cũng đã lên 5 vạn. Cả kinh thành vẫn chưa hay biết. Hoàng đế của họ biệt tăm, tên hoàng tử thì hóng hách, ngang tàn làm con dân điêu đứng.Hỉ Duyên nói:" Vu thúc, mau đi tập hợp những vị quan theo phe hoàng thượng cho ta, tối nay tấn công vào cung"Vu Chế Xuân tức tốc đi làm, tập hợp được đội thị vệ hoàng cung và các quan viên đại thân.HỈ Duyên phát động tiến vào cung, hoàng cung nhanh chóng được dẹp loạn.Một tên lính báo:" Mẹ con Cẩn phi đã bỏ trốn"Hỉ Duyên phất tay:" Kệ đi mau ra hộ giá hoàng thượng về cung"Bọn quân tướng cúi đầu :" Rõ"Bọn quan lại không hiểu chuyện gì, đứng ngoài biểu tình đòi gặp hoàng thượng.Hoàng thượng tiến vào hoàng cung:" Các ngươi la om sòm gì thế, thấy thụ ấn rõ trước mắt kia mà còn ở đây làm càn sao?"Bọn quan lại rạp đầu:" Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế"Hoàng thượng nói:" Miễn lễ, vào cung rồi chầu"Hỉ Duyên theo vào đại đường, trao trả vũ khí cho công công rồi bước vào.Một tên Thị lang lên tiếng:" Người này không phải là An phò mã của Tiểu Hoa Quốc sao? À không bây giờ là tội thần kia mà?"Võ thượng thư lên tiếng:" Quả là An đại nhân tài trí hơn người, ta đã gặp ngài khi đi xứ những lần trước. Chắc phạm tội là có nguyên do?"Hỉ Duyên dõng dạc lên tiếng:" Ta là con của An Hỉ Đông- từng là thái tử đương triều, do ta là cháu ngoại của An lão quốc công của Tiểu Hoa quốc nên buộc thế phải kết hôn với nhị công chúa. Sau này ta tìm lại được anh em Thanh Lâm bang khôi phục lại bang nên trở thành trọng phạm"Các quan trong triều ai nấy ngạc nhiên, nhưng cũng mừng rỡ vì hoàng đế đã về, còn có đế hậu và hoàng tử, vừa có thể đuổi mẹ con của Cẩn phi gây loạn mấy ngày nay.Hoàng đế lên tiếng:" Nay ta đã phong An Hỉ Duyên cháu ta là Hoàng Thái Tử của đương triều, giúp ta gánh vác đại sự"Các quan đại thần cúi đầu:" Hoàng đế anh minh, Hoàng thái tử vạn tuế vạn tuế"Hoàng thượng nói:" Các bộ, các châu, các huyện phải lo chấn chỉnh lại. Mở cuộc khảo sát thanh lọc bộ máy, tuyển nhân tài tất cả sẽ do Hoàng Thái Tử đảm nhận, truy phong cho An Hỉ Đông là An Hiền Đế, Hạ Hậu Nguyệt là Hiền Đế Hậu"Các quan đại thân cung kính cúi:" Hoàng thượng anh minh"Hỉ Duyên nghiêm minh ra dáng của vị minh chủ trong tương lai:" Không còn chuyện gì nữa bãi triều"
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me