LoveTruyen.Me

Hajung Hoi Yeu Bong


Sau khi thấy một thiếu niên đeo chiếc vòng đỏ của gia tộc An thì cảm thấy nghi ngờ khiến An Hiểu Trí cả đêm trằn trọc suy nghĩ. Chiếc vòng đỏ ấy chỉ được trao cho những đứa con gái gia tộc mà không ai khác chính là Hạ Hầu Nguyệt. Nếu không phải năm xưa bị mẹ của An Hiểu Đông không chấp nhận đứa con ngoài giá thú ấy thì không đến nông nỗi mà rơi vào cảnh cùng cực. Lần cuối An Hiểu Đông thấy Hạ Hầu Nguyệt đang vác những bó củi lớn đầy cực nhọc mà trên vai đã rướm máu. Là con người có tình cảm dạt dào mà huống hồ đây còn là người có chung huyết thống với mình, Hiểu Trí sao mà không xót cho được.

Cả đêm trằn trọc không ngủ khiến Hiểu Trí sáng ra đã mệt mỏi, buồn phiền. Một thiếu niên với dáng dóc cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng toát lên được sự quyền quý mà ít ai có được tiến vào :" Phụ thân người sao vậy, con thấy sắc mặt người không tốt". Đó chính là An Hiểu Trân đứa con duy nhất của gia đình An trạng nguyên và là cháu đích tôn của An lão quốc công An Hiểu Truân.

Thấy An Hiểu Trí thấy con mình hỏi liền đáp lại:" Ta có chuyện phiền lòng nên hơi mệt"

An Hiểu Trân:"Phụ thân, hài nhi đã lớn có thể gánh vác bớt việc cho phụ thân mà, không mấy phụ thân nói cho hài nhi biết đi"

An Hiểu Trí thấy lạ trước giờ nó có bao giờ nói chuyện với ai quá ba câu, ai nói cũng không buồn nghe mà bây giờ lại còn đòi mình tâm sự nữa mới ghê chứ. An Hiểu Trí lên tiếng:" Hôm nay không phải con đi tuần tra đường phố sao? Đừng có phụ lòng tốt của gia gia đề bạt lo mà làm Tri Huyện cho tốt vào"

An Hiểu Trân chán nản lên tiếng:" Phụ thân à, tuần tra đã có bọn lính huyện đi rồi,ngày nào cũng xử án hết trộm gà rồi đến đánh lộn, haizz làm con hao tổn tâm trí muốn chết"

Nghe thấy đứa cháu mình than vãn như vậy An lão quốc công không khỏi đau lòng liền lên tiếng:" Đứa cháu quý của ta, cháu muốn làm gì nào ta sẽ xin hoàng thượng cho cháu làm cái đó"

An Hiểu Trân nghe vậy hai mắt sáng rực lên nói:"Chỉ có gia gia là tốt với cháu nhất con thương gia gia nhất.Con muốn làm thị lang bộ Lại được không gia gia"

An lão quốc công cười, gật đầu đồng ý. Nãy giờ hai ông cháu nói chuyện mà có một người mặt mày xám xịt.

An Hiểu Trí lúc này mới lên tiếng:" Phụ thân chiều Hiểu Trân quá e nó đâm ra hư hỏng"

A Hiểu Truân lên tiếng bênh vực:" Ta chỉ thấy nó nói có lí để nó vào trong cung làm việc có thể thích ứng được cung cấm vả lại ai biết đâu được nó làm tốt lại làm hoàng thượng chú ý thì sao"

An Hiểu Trí lắc đầu nói:" Nó mà làm được gì chức tri huyện còn kham không nổi, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, haizz thật là hổ thẹn, hổ thẹn, hổ thẹn mà"

An Hiểu Truân vẫn giữ vững quan điểm của mình:" Nó còn trẻ hành sự sẽ có sai sót, tuổi trẻ sẽ có sự nông nổi ham chơi. Mà sao ta thấy sắc mặt con không tốt vậy"

An Hiểu Trí mệt mỏi lên tiếng:" Hôm qua con cùng vợ ghé vào tiệm vải thấy một đứa trẻ đeo chiếc vòng đỏ của An gia ta."

An Hiểu Truân chau mày:" Chẳng lẽ là con của Hạ Hầu Nguyệt. Chúng ta đã không gặp nó lâu rồi mà"

An Hiểu Trí lên tiếng:" Hay chúng ta nhận cháu đi cha, dù gì cũng là cháu ngoại của người kia mà"

An Hiểu Truân phớt lờ đi:" Con đừng suy nghĩ nữa, chuyện đó để ta liệu"

An Hiểu Trí nghe vậy liền gật đầu đồng ý, xin cha lui vào trong nghỉ ngơi mà không ngờ rằng người cha của mình từ lâu đã đâu có coi Hạ Hầu Nguyệt là con gái mình. Cũng dễ hiểu thôi vì Hạ Hầu Nguyệt mang họ mẹ chứ đâu mang họ cha. Ông chỉ xem mẹ Hạ Hầu Nguyệt làm người mua vui cho ông mà thôi.

Thực hiện lời hứa của ông đối với Hiểu Trân. Ông đề bạt Hiểu Trân lên thị lang bộ Lại. Hiểu Trân nhận được thánh chỉ sắc phong của hoàng thượng cũng như mão và quan bào trong lòng vui không tả nỗi. Hiểu Trân liền chạy đến Đông Phương tửu quán để thông báo tin mừng. Hiểu Trân đi đến một phòng kín nhưng từ bên trong có thể nhìn được tất cả bên ngoài, có hai gia nhân cung kính đáp:" An tri huyện à không phải là An thị lang đại nhân chứ, chúc mừng ngài"

Hiểu Trân vui vẻ khi nghe được gọi hai tiếng đại nhân liền lấy ngân lượng cho hai tên gia nhân này. Hai tên này nhận bạc liền vui mừng cung kính mở cửa cho Hiểu Trân. Hiểu Trân bước vào liền cung kính cúi chào:" Thần An Hiểu Trân xin thỉnh an Đại Công Chúa"

Người con gái đang đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài nhâm nhi tách trà liền phất tay thay cho lời miễn lễ. Hiểu Trân thấy vậy liền nhanh chóng đứng lên kèm thêm câu:" Đa tạ đại công chúa"

Đại công chúa lúc này mới quay vào bàn lên tiếng:" Các ngươi lui cả đi, để ta nói chuyện với An đại nhân". Bọn cung nữ nghe vậy liền gật đầu cúi chào lui ra ngoài. 

Đại công chúa không mang họ Pác mà lại mang họ Hứa tên đầy đủ là Hứa Suất Trí vì nàng không phải là con gái ruột của hoàng thượng. Đất nước Tiểu Hoa Quốc này ban đầu không phải do người họ Pác quản lý mà do người họ Hứa quản lý chính là cha của Hứa Suất Trí. Trong một lần ra trận không may Hứa hoàng thượng trúng tên độc mà băng hà, mẹ của Suất Hứa Trí không chịu được mất mát ấy mà cũng đi theo chồng đến thế giới khác. Đất nước lúc ấy không thể không có vua nhưng Hứa Suất Trí còn quá nhỏ nên lúc ấy Pác Chính Hạo- anh em kết nghĩa của vua Hứa lên ngôi và hứa sau này khi Suất Hứa Trí lớn lên thì liền trả lại ngôi báu.

Khi bọn nô tỳ cung nữ đều đi ra ngoài thì lúc Suất Hứa Trí mới hết lạnh lùng nở một nụ cười:" Phụt.. há há" nụ cười không nhầm lẫn vào đâu được. Hiểu Trân nhay nhảu chạy tới ôm người con gái mình yêu, không quên nịnh nọt một câu:" Mới không găp một ngày mà ta cứ ngỡ là cả một thế kỉ, ta nhớ nàng quá đi a~~"

Hứa Suất Trí tát yêu lên má An Hiểu Trân:" Đồ dẻo miệng"

Hiểu Trân không bực tức mà còn kéo nàng vào một nụ hôn nồng nhiệt. Hai tay của Hiểu Trân không ngững chạy loạn trên người Suất Trí.Hôn đến khi cả hai cần không khí thì mới dừng lại.

Hiểu Trân lúc này cảm thấy khô khan, khó chịu:" Tiểu Trí, ta muốn nàng, ta muốn ăn nàng, ta đói ~~"

Suất Trí nghe vậy mặt đỏ bừng thẹn thùng, không biết tên đại sắc lang có thể nói ra những lời đó:" Không phải mới ngày hôm qua sao, hôm nay lại muốn nữa sao, đừng mơ bản công chúa ta chiều ngươi a~~"

Hiểu Trân không nói gì chỉ nở một nụ cười sắc lang chạy tới ngấu nghiến đôi môi của Suất Trí và bồng nàng tiến đến giường. Suất Trí lúc này như đang mơ màng, hưởng thụ từng hơi thở hành đồng của Hiểu Trân dành cho mình. Hiểu Trân bắt đầu cởi bỏ những chướng ngại vật trên người Suất Trí, dần dần đôi gò bông hiện lên, làm Hiểu Trân không chủ động được mà miết nhẹ lên chúng. Hiểu Trân cũng rủ bỏ hết y phục trên người mình rồi nằm đè lên người Suất Trí. Hiểu Trân bắt đâu mút lấy vành tai của Suất Trí khiến nàng bất giác rên nhẹ"uhm..uhm..uhm". Rồi tên bại hoại ấy nói thầm với nàng:" Nàng không muốn nhưng ta muốn, mà ta muốn thì ta sẽ làm" Lúc này thần trí của nàng đang lạc đi đâu làm sao nghe được tên bại hoại như ngươi nói được. Hiểu Trân rãi nụ hôn từ tai xuống cổ, rồi lại mút lấy một bên gò bông, còn một bên thì bắt đầu soa nắn không ra hình dạng gì. Còn phía dưới hạ bộ thì không ngừng di chuyển khiến cho dịch tình ngày chảy càng nhiều hơn.

 Khi đã đủ ẩm ướt, tên bại hoại mới tiến xuống liếm hai bên đùi non của nàng, thật ngọt. Suất Trí cảm thấy chịu không nổi mà không ngừng rên:" uhm..uhm..vào trong em đi" vừa lấy tay mình đẩy đầu Hiểu Trân vào hạ bộ mình. Hiểu Trân hiểu ý liền dùng lưỡi chăm sóc cho hạ bộ của Suất Trí. Lúc này một ngón tay thần thánh đã tiến vào nơi tư mật, Hiểu Trân lúc này như điên cuồng cử động ngón tay ra vào nhanh hơn, còn miệng không ngững bú mút lấy đôi gò bông của nàng. Suất Trí nén tiếng rên:" ah..n..h..ẹ..t..h..ô..i..uhm,..n..h..anh..q..úa". Tiếng rên không thể nén lại được càng ngày rên càng lớn tỉ lệ thuận với dịch tình ngày ra càng nhìu. Nàng:" Hiểu Trân,..Uhm..ta..sắp". Hiểu Trân nghe vậy liền gặn nói:" uhm..ta..cũng..vậy". Liền thay đổi tư thế áp sát hai hoa hạch gần nhau rồi lại ma sát với nhau. 

Suất Trí:" Nhanh nữa đi..ta..sắp..ra..rồi"

Hiểu Trân:" Trùng hợp nga~~"

Rồi cả hai cong người phóng tình dịch vào tư mật của đối phương. Sau trận nồng nhiệt cả hai mệt đừ sau trận hoan hỉ, thì ôm nhau ngủ mặc kệ bây giờ mới sắp trưa.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lần đầu viết H mong mọi người bỏ qua. Au cũng có đọc một số Fic của một số aukhác nên sẽ thấy có sự giống cho nên mọi người thông cảm bỏ qua.



Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me