Hang Xom
Tôi, Josuke Higashikata bước qua năm 2000 thì cũng đã được mười bảy mùa khoai rồi. Tôi sống cùng ông ngoại và mẹ trong một thị trấn yên bình, mà thật ra thì nó cũng không có yên bình lắm khi lâu lâu lại có mấy thằng dở hơi kiếm chuyện với mái tóc tuyệt vời của tôi, nếu tôi gặp mười thì chắc phải có hai tới ba người sẽ có vấn đề với tóc tôi. Tôi ghét những lời nói như vậy và cả mấy người đó nữa. Khoảng vài tháng trước thì có một bác sĩ trẻ tên Rohan chuyển đến khu tôi, chắc anh ấy khoảng hai mươi lăm tuổi hoặc hơn. Cuộc gặp mặt của tôi với hàng xóm thì khá là nhiều máu và nước mắt.Ngày tôi gặp anh ấy trùng hợp cũng là ngày nhập học. Mùa xuân tháng tư thật đẹp, chắc đây phải là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong năm. Tôi bước ra cửa nhà đón những tia nắng sáng đầu ngày và hi vọng hôm nay sẽ tốt đẹp như thường ngày. Bước trên con đường đến trường, hít thở không khí mát mẻ mà tiết trời tháng tư mang lại, cảm giác tâm trạng thật dễ chịu. Tôi vừa đi vừa cảm nhận những cơn gió lướt qua tôi cuốn theo cả cánh hoa anh đào bay lả tả, thật khó để rời mắt khỏi những tán anh đào đang khoe sắc xuân. Lúc hồn tôi đang trên mây thì tiếng nước chảy từ đâu ra kéo tôi trở lại. Quay sang phải thì thấy có người ở trong sân vườn trước nhà họ tưới nước cho cây, anh ấy đứng quay lưng về phía tôi nên cũng chẳng nhìn ra được là ai. Tôi nhớ là kế bên nhà tôi thì làm gì có ai sống đâu nhỉ, chắc là người mới chuyển đến ở gần đây. Nghĩ vậy thì tôi cũng tính tới chào hỏi hàng xóm mới, tôi tiến lại gần ngôi nhà. Anh ấy kéo lê ống nước rồi thả bịch một cái xuống sân cỏ, rồi quay nghiêng một bên rút chai nước trong người và uống, không biết việc tưới cây có vất vả lắm không mà tôi thấy cách anh ta uống có phần hơi mệt mỏi và cẩu thả. Dù tôi đứng cách anh ấy chắc cũng khoảng bốn năm mét gì đó nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy mấy giọt nước đang tràn ra khóe miệng và chảy xuống cổ của anh ấy khi nuốt từng ngụm nước. Không biết sao khi nhìn anh ta uống nước như vậy tôi lại cảm thấy khá là...ừm... cuốn hút chăng, tôi cũng không biết nữa. Khoảnh khắc anh ấy dường như cảm nhận được sự hiện diện của tôi và quay đầu qua nhìn, lúc đó thì tôi mới thấy được toàn bộ diện mạo của anh ta. Thật sự mà nói thì gương mặt ấy đẹp như tượng tạc, gò má sắc sảo và cặp lông mày thanh tú. Khi khi ánh mắt tôi và anh chạm nhau thì tôi cảm thấy tim tôi như lệch một nhịp, đôi mắt anh giống bầu trời buổi sáng nay vậy, trong xanh và dịu dàng. Mái tóc xanh lục của anh bị làn gió thổi rối lên đan xen cùng với những cánh hoa anh đào nhỏ mắc lại. Tháng 4 là ngày hoa nở, đám hoa nhuộm một sắc hồng phấn trên con đường nơi tôi đang đứng. Tôi thấy những nụ anh đào tươi thắm lướt qua anh ta thật đẹp, cùng với khuôn mặt ấy nữa, khung cảnh trước mắt ấy làm tôi nao lòng. Người đối diện tôi bỗng nhiên nhướng mày nhìn tôi, hình như anh ta hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi thì phải. Sau một lúc nhìn đắm đuối người ta rồi bị phát hiện thì tôi ngại quá chẳng biết nên làm gì, khi tôi ngại ngùng che một bên mặt rồi ấp a ấp úng thì nghe tiếng ai đó kêu tên tôi."Này Josuke!!". Là bạn của tôi, Koichi từ xa tiến tới chỗ bọn tôi, tôi như vớ được cái phao cứu sinh nên quay qua chào hỏi Koichi luôn. Cậu ấy dường như có quen biết với người hàng xóm mới của tôi, họ nói chuyện với nhau trông rất vui vẻ và thân thiết nữa. Rồi Koichi giới thiệu người đó cho tôi biết, anh ấy tên Rohan và là một bác sĩ mới vào nghề, mới chuyển đến gần nhà tôi vài hôm gần đây, lúc đó anh ta bị lạc đường nên Koichi đi cùng anh ấy. Tôi rất có thiện cảm với Rohan nên cũng tươi cười làm quen với anh ấy."Chào anh Rohan, em là Josuke sống ở ngôi nhà bên kia, rất vui khi có một người hàng xóm mới như anh". Tôi bắt tay anh ấy một cái coi như bắt đầu mối quan hệ quen biết, nhưng tự nhiên anh ấy nhìn tôi rồi che miệng cười. Tôi với Koichi bối rối chả hiểu gì. Koichi hỏi anh ấy làm sao thế thì Rohan nói rằng:"Josuke này, quả đầu chú trông như phong cách hai ba chục năm trước vậy, nhìn tếu thật đấy, anh nghĩ chắc sẽ có mấy con chim muốn làm tổ trên đầu chú luôn đó". Rohan vừa cười vừa trêu chọc mái tóc của tôi. Thoáng chốc mọi thiện cảm ban đầu trong tôi mất sạch, hình như anh ta vừa mới xúc phạm kiểu tóc tôi thì phải. Lúc tôi đang sôi máu lên thì hắn còn đưa tay chọc vào mái tóc tôi với gương mặt nhìn rất chi là ngứa đòn nữa chứ. Không chỉ chê bai mà còn dám đùa giỡn với kiểu tóc mà tôi đã tốn rất nhiều thời gian chải chuốt sáng nay. Điên quá hóa rồ, tôi chẳng nghĩ ngợi gì nữa mà xông vô tẩn thằng chả đó 1 trận luôn, chắc lần đó tôi bùng nổ dữ lắm vì tôi chưa bao giờ gặp tên nào quá đáng như thế cả. Tôi cũng chả nhớ tôi đã làm gì trong vườn nhà anh ta nữa, đến lúc thấy mệt thì tôi chỉ thấy rằng trước mặt tôi là Rohan đang nằm bẹp dưới mớ hổ lốn với đống hoa lá cành nát tươm, cái vườn được tỉa gọn gàng sạch sẽ giờ rối tung rối mù như bãi chiến trường, và cả sự ngỡ ngàng của Koichi nữa. Bữa đó hình như tôi cũng trễ cả giờ rồi nên tôi để nguyên hiện trường như vậy sau đó phóng nhanh đi luôn. Đó là lần đầu tiên tôi gặp phải gã hàng xóm khó ưa như vậy, và cũng là người đầu tiên đụng chạm nặng nề tới tóc của tôi nữa.Tôi thì không phải loại người ân oán dai dẳng nên sau lần va chạm đó một thời gian thì tôi cũng không hẳn là thù hận gì Rohan đâu, nhưng còn anh ấy thì chắc không ưa nổi tôi rồi. Nên tôi thấy không thoải mái tí nào khi phải chạm mặt bác sĩ Rohan ở gần nhà tôi. Vào chiều tối, mỗi lần chơi game thua ải thì tôi lại chán nản nhìn qua khung cửa sổ, thấy Rohan ngồi đọc sách trong phòng thì tôi lại quên hết những lời xỉa xói lúc trước. Không biết sao tôi cứ nhìn mãi như vậy, dù thằng chả cực kì khó ưa nhưng khi anh ta ngậm miệng lại thì rất đẹp trai, khó mà rời mắt được. Đương nhiên lúc bị phát hiện thì Rohan sẽ quăng cho tôi cái nhìn ghét cay ghét đắng rồi ra kéo rèm cửa lại. Sau nhiều lần bị bắt quả tang thì tôi cũng chẳng dám nhìn trộm Rohan nữa. Rồi dạo gần đây, tôi cảm thấy đầu óc cứ trống rỗng, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện không đâu, lúc mẹ gọi thì phải hai ba lần tôi mới nhận ra, làm cái gì cũng không thể tập trung được. Hình như tôi nhìn trộm Rohan nhiều quá nên bị ám ảnh mất rồi. Tâm trí tôi như bị bao phủ bởi hình bóng của Rohan, cứ mỗi lần bị như vậy thì tim tôi lại đập như trống đánh, cơ mà nó đập mãnh liệt lắm làm tôi sợ nó nhảy ra khỏi lồng ngực mất thôi. Hình như mặt tôi cũng có vấn đề nữa, khi đi học cùng với Okuyasu mà đi ngang nhà Rohan thì thằng đó cứ bảo sao mặt tôi đỏ như cà chua chín vậy. Mồm hắn thì to lắm, mỗi sáng thì Rohan thường đứng trước nhà tưới cây hoa các thứ nên lúc nghe tiếng Okuyasu thì cũng bất giác nhìn sang tôi. Hành động của anh ấy và lời của thằng Okuyasu làm tôi quê kinh khủng, rồi tôi cảm thấy khuôn mặt của tôi còn nóng hơn nữa, tôi chỉ biết biện hộ cho thằng đó nghe vài lý do ngớ ngẩn như sáng nay vừa tắm nước nóng, trong vô thức thì tôi cũng nói to to cứ như để gây chú ý với Rohan vậy. Rồi tôi nhắm mắt chạy thẳng và kệ thằng Okuyasu luôn. Có khi nào tôi bị bệnh tâm lý rồi không, lúc nào cũng thả hồn theo mây kiểu này không lẽ là triệu chứng sắp phát bệnh sao!? Không thể nào như vậy được, chắc chắn là không phải, chỉ là do tôi đã nhìn Rohan quá nhiều thôi. Đúng vậy, tôi cần phải làm gì đó để không bị Rohan ám ảnh.Lúc đến trường thì việc học hành làm đầu óc tôi bận rộn và không còn nghĩ tới Rohan nữa. Ra là như vậy, chắc chỉ như việc chơi game quá nhiều nên đầu óc chỉ có game thôi. May quá, không phải bệnh gì hết, tôi thở phào. Đến giờ ăn trưa rồi nên tôi lấy hộp cơm ra, khi chuẩn bị gắp thì thấy Koichi cầm quyển manga nhìn lạ lắm, tò mò quá nên tôi qua xem thử. Chuyện là Koichi nhặt được quyển manga này ở ngoài hành lang, bìa khá đẹp, cậu ấy nói đây là chuyện shoujo thì phải, tôi mượn đọc thử vài trang xem sao. Nội dung thì thấy chưa có gì đặc sắc, chủ yếu là mấy cảnh tiếp xúc thân mật của hai nhân vật chính. Cơ mà sẽ chẳng có gì lạ nếu như bệnh của tôi đột nhiên tái phát, khi xem mấy cảnh đó thì não tôi lại nghĩ tới Rohan và tự biên tự diễn lại như thể tôi và anh ấy là hai nhân vật chính trong truyện. Tôi tưởng tượng rằng Rohan nắm lấy tay tôi và đưa lên má anh ấy rồi nỉ non: "Chú không cảm nhận được tình cảm của anh sao, đừng bắt anh phải nói ra chứ". Y như hai nhân vật chính trong truyện tôi vừa đọc. Mặt và tai tôi lại nóng bừng lên, trái tim tôi bắt đầu đập loạn xạ, tay tôi ôm ngực thở mạnh để giảm bớt cơn phát bệnh này. Koichi kế bên nhìn tôi và hình như cũng hoảng, cậu ấy thấy tôi như vậy thì hỏi tôi làm sao mà mặt đỏ ửng vậy, rồi lúng túng đưa tay lên mặt tôi sờ thử rồi bảo nóng hơn bình thường. Lúc đó tôi cũng hãi lắm, chắc chắn tôi bị điên rồi mới tưởng tượng lung tung như vậy. Cái đầu tôi có khi nóng sắp bốc khói rồi, thấy tình hình nguy hiểm quá nên tôi xách cặp chuồn về nhà luôn. Cả ngày hôm đó thì tôi nghĩ hoài nhưng cũng chả biết bị gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me