Chap 23
- Orm, chị thật vui khi nhìn thấy em tỉnh lạiYing mở cửa đi vào đầy vui mừng khi thấy Orm tỉnh lại. Ông bà Kornnaphat cùng dì Ona nhận được cuộc gọi từ Tan liền gác hết mọi công việc và chạy đến. Nhìn thấy cô con gái của mình vừa trở về từ cửa tử, không kiềm được nỗi niềm hạnh phúc và vui mừng Mae Koy chạy đến ôm chầm lấy cô, nước mắt ngày một rơi ra nhiều hơn- Orm... con tỉnh rồi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi...Orm cũng vòng tay ôm lấy bà, nhưng cô đảo mắt nhìn xung quanh tâm trạng liền rối lên. Nỗi sợ hãi trong lòng cô lại dâng lên, đôi tay yếu ớt rung rung nắm lấy tay Ying- P'Ying, Lingling đâu rồi...chị ấy đã đi đâu rồi!!!- Chị cũng không biết nữa, khi nãy Lingling nói có chuyện cần giải quyết bảo chị đi trước - Không được...em phải đi tìm chị ấy...chị ấy bỏ em nữa rồi...Orm nghe vậy thật sự hoảng sợ, cô cảm nhận được Lingling thật sự một lần nữa bỏ cô mà đi. Orm vội tháo hết những sợi dây chằng chịt đang ghim vào tay mình ra nhưng vì quá vội vàng nên vô tình đã làm sướt một đường trên cánh tay mình, máu bắt đầu tuôn ra- Orm...Orm...nghe chị, bình tĩnh lại được không emYing hoảng hốt nắm tay Orm ngăn lại, trấn an- Không thể... P'Lingling lại bỏ em nữa rồi...Orm không còn giữ được bình tĩnh đẩy mạnh Ying ra sau đó vội vã xuống giường tìm để đi tìm Lingling. Nhưng khi vừa đứng lên, đôi chân vì đã hơn một tháng chưa bước đi liền không thể chống đỡ được nổi sức nặng của cơ thể khiến cô ngã nhào, kim tiêm truyền dịch cũng bung ra lại làm xước một đường trên tay cánh tay trắng nõn ấy. Orm cắn răng cố nhịn lại cảm giác đau đớn từ cú ngã vừa rồi, cô vịn thành giường đứng dậy nhưng vừa đi được mấy bước cô lại một lần nữa ngã nhào xuống nền gạch lạnh lẽo. Orm ghì lấy bên ngực trái của mình, trái tim của cô lại đau nữa rồi, đau như thể đã bị băm thành từng mảnh nhỏ. Linh hồn cô như chẳng còn gì, tại sao vậy...Tại sao Lingling Kwong lại một lần nữa bỏ cô mà đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy lại một lần nữa thắm đẫm những dư vị mặn chát kia- Tại sao...tại sao...tại sao vậy Lingling, tại sao lại đánh thức em dậy rồi lại bỏ mặc emOrm bật khóc lớn, tay cô không ngừng đập mạnh xuống nền đất lạnh lẽo ấy như thể trút ra nỗi uất ức của mình, như muốn nói tại sao người con gái mà cô yêu lại tàn nhẫn với mình như vậy. Tại sao lại đánh thức cô dậy rồi lại tàn nhẫn bỏ rơi mình - Orm...Orm...bình tĩnh lại đi con...Mae Koy chạy đến ôm lấy cô, siết cô trong vòng tay nghẹn ngào nói- Mẹ... Lingling lại bỏ con rồi, chị ấy lại bỏ con một lần nữa rồi...Orm ở trong vòng tay của Mae Koy không ngừng khóc, đôi tay rung rung nắm chặt lấy tay mẹ mình- Tại sao lại đánh thức con dậy...tại sao lại tàn nhẫn với con như vậyOrm gào lên bi thống, sự bi thương thống khổ bao một lần nữa trùm hết cả căn phòng. Đến cả ông Kornnaphat cũng đã bật khóc vì nhìn thấy cô con gái của mình đau khổ ......Ying chạy ra khỏi phòng bệnh liên tục nhấc máy gọi cho Lingling Kwong nhưng mãi không được vì cô đã tắt máy, Lingling sợ nếu như cô nghe máy Ying sẽ khiến cô không thể rời đi được - Lingling Kwong...cậu đang làm cái gì vậy...!!!!Ying triệt để mất đi lý trí mà hét lên--------
- P'Lingling, chị không định trở về nhà thăm ông bà chủ sao??Nene thấy Lingling cứ trầm mặc không nói, bầu không khí vô cùng ngột ngạt liền lên tiếng phá vỡ - Không cần, gặp rồi thì khó lìa xa Lingling mắt vẫn nhìn về phía khoảng không xa xăm nhẹ giọng trả lời - Orm...chị thật tàn nhẫn phải không em. Xung quanh chị giờ đây chỉ toàn là bóng tối và những sự nguy hiểm vẫn luôn đang rình rập, chị không thể làm liên lụy đến cả em- Chị không mong em sẽ tha thứ cho chị, chị chỉ mong sau một thời gian nữa em thật sự quên được chịLingling tự thì thầm, trái tim cô lại nhức nhói, nước mắt không tự chủ được mà rơi ra. Cô hoàn toàn kiệt sức, cô tự cảm nhận bản thân đã không thể quay đầu lại được nữa
------Tan vừa bước vào phòng liền đơ cả người, nước mắt cũng rơi theo khi nhìn thấy Orm đang ngồi co ro dưới nền đất lạnh lẽo khóc đến rủ rượi - Orm...Anh nhẹ nhàng bước đến quỳ xuống trước mặt cô, đưa tay định ôm lấy nhưng đã bị cô tránh đi- Em đừng như vậy nữa, em chỉ vừa mới tỉnh lại thôiGiọng anh nghẹn ngào và rung rung, Orm vẫn im lặng không đáp. Cô mệt rồi- Lingling đi rồi, cô ấy thật sự đã đi rồi...- Không..không phải...Orm bịt chặt cả hai tay lại, lắc đầu phản kháng những điều mà Tan nói- Đó là sự thật, cô ấy nhờ anh giao bức thư này lại cho emTan đưa lá thư ra trước mắt Orm, rất nhanh cô đã chụp lấy lá thư vội mở ra xem. Tan đứng dậy ra hiệu cho mọi người trở ra để cô có thể yên tĩnh" N'Orm, xin lỗi em. Là chị đã có lỗi với em, chị không mong em sẽ tha thứ cho chị mà chị chỉ mong sau một thời gian nữa em sẽ hoàn toàn quên đi chị. Dù em có căm hận chị thì cũng là một chuyện tốt Xin lỗi vì chị đã đi mà không một lời từ biệt, lần này có lẽ chị phải nói lời tạm biệt mãi mãi với em. Có một điều mà suốt 5 năm qua chị luôn muốn nói với em: Chị yêu em. Dù là trước đây hay bây giờ và mãi mãi về sau thì trái tim chị chỉ có mỗi mình em. Dù không còn ở bên cạnh nhau nhưng chị sẽ luôn dõi theo em ở một nơi nào đó, hứa với chị hãy phấn chấn trở lại. Xung quanh em có rất nhiều người lo lắng và thương yêu em, họ rất đau lòng khi nhìn thấy em như vậy và chị cũng là một trong số đóChị cũng muốn có được một cuộc sống bình yên bên em, được yêu em trọn một đời...Nhưng có lẽ mãi mãi chúng ta không thể nào có được cái gọi là hạnh phúc cả, cuộc đời chị giờ đây chỉ toàn là bóng tối. Chị không thể kéo em rơi vào hố sâu bóng tối này được, em còn rất trẻ và còn cả một đoạn đường tương lai ở phía trước. Em hãy xem như chuyện tình của chúng ta là một kỷ niệm đẹp, ít nhất chúng ta đã từng yêu nhau, ít ra thì trong ký ức tình yêu của em sẽ mãi khắc sâu trong lòng chị. Chị không hối tiếc về tình yêu mà chị đã dành cho em. Tạm biệt đứa trẻ tinh nghịch của chịOrm Kornnaphat, em chính là món nợ duy nhất của cả đời chị, là sự nuối tiếc lớn nhất của chị. Chị nợ em một tấm chân tình, nợ em cả cuộc đời. "- P'Lingling, làm sao mà em có thể quên được chị...làm sao em lại hận chị được Orm ôm chặt bức thư, từng tiếng nấc được phát lên. Cô nghẹn ngào nóiCô ngồi cuộn mình vào một góc giường, từng đoạn ký ức cứ như một thước phim chạy ngang trong trí nhớ của mình. Cô dùng tay lau đi những những giọt nước mắt, ánh mắt dần trở nên điềm tĩnh và lãnh đạm- P'Lingling, có lẽ cuộc sống đã bắt đầu làm phép trừ với em rồi. Nó đã lấy đi chị khỏi em- Em sẽ luôn là đứa trẻ tinh nghịch của chị. Em không hối hận vì đã yêu chị, dù chị không trở về nữa thì em vẫn sẽ ôm theo ký ức của chúng ta một mình đi hết đoạn đường đời này- Em sẽ thay đổi, em sẽ không tự làm tổn thương mình nữa. Không làm chị lo lắng nữa - Chị ở nơi đó cũng phải thật hạnh phúc Orm Kornnaphat cảm thấy cả người nhẹ hẵn, hoá ra nói lời từ bỏ lại cho ta một cảm giác nhẹ nhàng đến vậy...-- Có một loại "xa lánh" được gọi là "yêu bằng cả trái tim"...-- Có một loại "xa lánh" không phải là không còn yêu nữa mà là biết không thể có được nên không còn làm những việc vô ích, không đòi hỏi nữa.-- Và cũng có một loại "xa lánh" chính là: "Ta yêu người, bởi vì yêu người cho nên mới nguyện chu toàn người, nguyện ý từ bỏ người khi người đã không còn muốn ở cạnh ta nữa"...Orm Kornnaphat thật sự đã từ bỏ Lingling Kwong--------
Mấy bạn nhắn tin muốn tui ra thêm một chap nữa cho ngày hôm nay, đọc xong đừng trách tui nha ^_^Love you <3
- P'Lingling, chị không định trở về nhà thăm ông bà chủ sao??Nene thấy Lingling cứ trầm mặc không nói, bầu không khí vô cùng ngột ngạt liền lên tiếng phá vỡ - Không cần, gặp rồi thì khó lìa xa Lingling mắt vẫn nhìn về phía khoảng không xa xăm nhẹ giọng trả lời - Orm...chị thật tàn nhẫn phải không em. Xung quanh chị giờ đây chỉ toàn là bóng tối và những sự nguy hiểm vẫn luôn đang rình rập, chị không thể làm liên lụy đến cả em- Chị không mong em sẽ tha thứ cho chị, chị chỉ mong sau một thời gian nữa em thật sự quên được chịLingling tự thì thầm, trái tim cô lại nhức nhói, nước mắt không tự chủ được mà rơi ra. Cô hoàn toàn kiệt sức, cô tự cảm nhận bản thân đã không thể quay đầu lại được nữa
------Tan vừa bước vào phòng liền đơ cả người, nước mắt cũng rơi theo khi nhìn thấy Orm đang ngồi co ro dưới nền đất lạnh lẽo khóc đến rủ rượi - Orm...Anh nhẹ nhàng bước đến quỳ xuống trước mặt cô, đưa tay định ôm lấy nhưng đã bị cô tránh đi- Em đừng như vậy nữa, em chỉ vừa mới tỉnh lại thôiGiọng anh nghẹn ngào và rung rung, Orm vẫn im lặng không đáp. Cô mệt rồi- Lingling đi rồi, cô ấy thật sự đã đi rồi...- Không..không phải...Orm bịt chặt cả hai tay lại, lắc đầu phản kháng những điều mà Tan nói- Đó là sự thật, cô ấy nhờ anh giao bức thư này lại cho emTan đưa lá thư ra trước mắt Orm, rất nhanh cô đã chụp lấy lá thư vội mở ra xem. Tan đứng dậy ra hiệu cho mọi người trở ra để cô có thể yên tĩnh" N'Orm, xin lỗi em. Là chị đã có lỗi với em, chị không mong em sẽ tha thứ cho chị mà chị chỉ mong sau một thời gian nữa em sẽ hoàn toàn quên đi chị. Dù em có căm hận chị thì cũng là một chuyện tốt Xin lỗi vì chị đã đi mà không một lời từ biệt, lần này có lẽ chị phải nói lời tạm biệt mãi mãi với em. Có một điều mà suốt 5 năm qua chị luôn muốn nói với em: Chị yêu em. Dù là trước đây hay bây giờ và mãi mãi về sau thì trái tim chị chỉ có mỗi mình em. Dù không còn ở bên cạnh nhau nhưng chị sẽ luôn dõi theo em ở một nơi nào đó, hứa với chị hãy phấn chấn trở lại. Xung quanh em có rất nhiều người lo lắng và thương yêu em, họ rất đau lòng khi nhìn thấy em như vậy và chị cũng là một trong số đóChị cũng muốn có được một cuộc sống bình yên bên em, được yêu em trọn một đời...Nhưng có lẽ mãi mãi chúng ta không thể nào có được cái gọi là hạnh phúc cả, cuộc đời chị giờ đây chỉ toàn là bóng tối. Chị không thể kéo em rơi vào hố sâu bóng tối này được, em còn rất trẻ và còn cả một đoạn đường tương lai ở phía trước. Em hãy xem như chuyện tình của chúng ta là một kỷ niệm đẹp, ít nhất chúng ta đã từng yêu nhau, ít ra thì trong ký ức tình yêu của em sẽ mãi khắc sâu trong lòng chị. Chị không hối tiếc về tình yêu mà chị đã dành cho em. Tạm biệt đứa trẻ tinh nghịch của chịOrm Kornnaphat, em chính là món nợ duy nhất của cả đời chị, là sự nuối tiếc lớn nhất của chị. Chị nợ em một tấm chân tình, nợ em cả cuộc đời. "- P'Lingling, làm sao mà em có thể quên được chị...làm sao em lại hận chị được Orm ôm chặt bức thư, từng tiếng nấc được phát lên. Cô nghẹn ngào nóiCô ngồi cuộn mình vào một góc giường, từng đoạn ký ức cứ như một thước phim chạy ngang trong trí nhớ của mình. Cô dùng tay lau đi những những giọt nước mắt, ánh mắt dần trở nên điềm tĩnh và lãnh đạm- P'Lingling, có lẽ cuộc sống đã bắt đầu làm phép trừ với em rồi. Nó đã lấy đi chị khỏi em- Em sẽ luôn là đứa trẻ tinh nghịch của chị. Em không hối hận vì đã yêu chị, dù chị không trở về nữa thì em vẫn sẽ ôm theo ký ức của chúng ta một mình đi hết đoạn đường đời này- Em sẽ thay đổi, em sẽ không tự làm tổn thương mình nữa. Không làm chị lo lắng nữa - Chị ở nơi đó cũng phải thật hạnh phúc Orm Kornnaphat cảm thấy cả người nhẹ hẵn, hoá ra nói lời từ bỏ lại cho ta một cảm giác nhẹ nhàng đến vậy...-- Có một loại "xa lánh" được gọi là "yêu bằng cả trái tim"...-- Có một loại "xa lánh" không phải là không còn yêu nữa mà là biết không thể có được nên không còn làm những việc vô ích, không đòi hỏi nữa.-- Và cũng có một loại "xa lánh" chính là: "Ta yêu người, bởi vì yêu người cho nên mới nguyện chu toàn người, nguyện ý từ bỏ người khi người đã không còn muốn ở cạnh ta nữa"...Orm Kornnaphat thật sự đã từ bỏ Lingling Kwong--------
Mấy bạn nhắn tin muốn tui ra thêm một chap nữa cho ngày hôm nay, đọc xong đừng trách tui nha ^_^Love you <3
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me