LoveTruyen.Me

Hao Mon Thua Hoan Xin Anh Hay Tu Trong Phan 2

  Mộ Yến Thần muốn đứng dậy, nhưng không tránh được vòng tay quấn quít của cô.

Đôi mắt lạnh lùng khép lại,  anh khẽ hít một hơi dài rồi lại mở mắt ra, giọng nói trầm thấp từ tính: "Em còn muốn như thế nào nữa đây?"

... Suốt một ngày đêm này, cô đã giày vò anh đến thế mà còn chưa đủ sao?

Rõ ràng đã anh đã lui thân, vì sao cô lại vẫn cứ muốn tới trêu chọc anh?

Lan Khê chớp chớp đôi mắt trong veo đầy nước mắt, cố cưỡng lại cảm xúc đang dâng trào mạnh mẽ, ôm chặt lấy anh, áp sát vầng trán của anh vào mình, khàn giọng thì thầm: "Em mệt lắm... Anh có thể cứ ôm em như thế này để em ngủ được không?"

Bốn mắt chạm nhau, hơi thở gần gũi vấn vít, Cặp môi mỏng lạnh lùng của Mộ Yến Thần mím lại thành một đường thẳng.

Anh đưa tay định kéo cánh tay của cô xuống, nhưng đột nhiên cô như hoảng sợ siết chặt anh một cái. Anh quỳ một chân chênh vênh trên đất áp người lên trên người cô, cánh tay chống ở bên cạnh thân thể cô để toàn bộ sức nặng của cơ thể mình không đè nặng lên cô, nhưng đôi môi mỏng kia lại dán sát lên môi của cô. Xúc cảm mềm mại từ trên môi truyền đến như dòng điện đột nhiên chạy lan đến toàn bộ thân thể!

"..." Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng lành lạnh!

Anh cũng sắp không thể nhịn được nữa rồi

Trong lòng ôm cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc, đôi mắt trong veo thoáng vẻ sợ hãi rồi khôi phục lại vẻ bình tĩnh, yên lặng đầy khát khao chăm chú nhìn anh. Trong nháy mắt, cơ thể anh bùng lên dục vọng muốn ngang ngược xâm chiếm hết thảy!

Anh dán lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng trằn trọc... Đôi mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô chằm chằm, mãi đến lúc nhìn thấy trong con ngươi của cô hiện lên tia mê ly trầm luân. Một dòng hoả khí nóng bỏng trong nháy mắt vọt lên, ầm ầm nổ bùng trong đầu! Mộ Yến Thần vòng tay về phía sau lưng giữ chặt nơi gáy của cô, trằn trọc bờ môi, hung hăng cạy mở hàm răng của cô!!

Hơi thở hỗn loạn, gấp gáp đầy nặng nề hừng hực thiêu đốt, môi lưỡi của anh trùng điệp nghiến ngấu trong khoang miệng mẫn cảm của cô, khiến cô bị kích thích cong người lên run rẩy. Nụ hôn dài nồng nhiệt này dường như đã hút sạch thần trí của cô. Linh hồn cô gần như không khống chế nổi nữa, bắt đầu bị hút đi, bay lên giữa không trung.

Mộ Yến Thần hung hăng như muốn nuốt cô vào bụng.

Bàn tay to của anh cách lớp quần áo nhào nặn nơi chiếc eo nhỏ, lưu lại trên da thịt cô những vết bầm đáng sợ... Một lúc lâu sau, lực đạo mới nhẹ dần, Mộ Yến Thần mạnh mẽ áp chế áp lại sự sôi trào trong thân thể ***, thở hào hển chậm rãi buông ra cặp môi của cô ra, nâng mắt chăm chú nhìn cô, khôi phục lại sự tỉnh táo.

"Để anh đưa em đến phòng ngủ để ngủ nhé, đêm nay anh có công việc cần phải xử lý, trước đó không cùng em được." Anh cúi đầu, giọng nói khàn khàn.

Khóe mắt Lan Khê một mảnh ướt át, đẹp đến thê lương, cười yếu ớt: "Mộ Yến Thần, anh là con cú sao?... Trước kia cũng như thế này, thời điểm anh không muốn đối mặt với em đều sẽ trốn tránh, anh trốn không thoát được thì lúc đó anh vứt em lại không một lời giải thích, để hậu quả lại cho em. Anh biết rõ rành rành một ngày nào đó sẽ là mua dây buộc mình, sẽ có báo ứng, vì sao anh không thay đổi?"

Thân hình to lớn của Mộ Yến Thần đột nhiên cứng đờ.

Cánh môi mỏng lạnh lùng mím lại thành một đường thẳng, khuôn mặt tuấn tú thoáng trở nên trắng nhợt, một câu của cô đã chọc đúng nỗi lòng của anh.

Đôi mắt lạnh lùng thoáng dời đi, anh thản nhiên nói: "Trước tiên em hãy ngủ đi đã..."

Cô lại tóm lấy tay anh, nắm chặt không buông.

Nỗi phiền muộn trong lòng Mộ Yến Thần càng lúc càng ngưng trọng, đôi mắt lạnh thản nhiên quay trở lại, dứt khoát kéo cô dậy. Anh ngồi lên ghế sofa, ôm cô ngồi ở trên đùi mình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng quấn quấn những sợi tóc của cô, nhìn thật nhu hòa kì thực sức lực rất mạnh mẽ. Anh giữ chặt lấy cô, để cô đối diện với mình, thấp giọng nói: "Lan Khê, em hãy nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn thế nào?"

Nếu như cô muốn bảo anh buông tay, dứt khoát anh sẽ làm được, tuyệt đối một chút cũng sẽ không quay lại nữa.


Còn nếu như cô không muốn, hà tất cô phải tới trêu chọc anh nhiều lần như vậy?

Nhìn bộ dáng đau đớn của anh trước mắt mình, trái tim của Lan Khê cũng đau đớn đến tận cùng. Cô cố nén dòng nước mắt ẩm nóng vào trong, run giọng nói: "Em cũng không biết em muốn thế nào nữa... Nhưng Mộ Yến Thần, em chỉ muốn biết, rốt cuộc có phải là bốn năm trước anh đã làm điều không đúng hay không? Anh đã từng nói với em rằng anh không thật sự yêu em, vậy thì bốn năm sau vì sao anh lại không nhịn được mà lại tới tìm em? Anh không hề phủ nhận rằng anh đã từng bị thương tổn bởi chuyện của em, lúc anh vì em mà chịu oan uổng, anh lại dựa vào cái gì mà đau khổ như thế?"

Thân thể của Mộ Yến Thần càng lúc càng cứng ngắc.

Một giọt nước mắt nóng bỏng từ trên gương mặt chảy xuống. Lan Khê nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi của anh, run giọng nói: "Thực xin lỗi..."

Mộ Yến Thần, em xin lỗi.

Trong đầu Mộ Yến Thần thấy rộ lên tiếng "ong ong ", đôi con ngươi lạnh lùng trở nên nhu hòa, mang theo một chút kinh ngạc chăm chú nhìn cô. Ý thức nhắc nhở anh chắc chắn cô đã biết chuyện gì đó, cánh tay dài của anh ôm chặt lấy cô, hôn lên dòng lệ đã chảy xuống tận hàm.

"... Có chuyện gì vậy? Hả?" Anh khẽ hỏi cô, giọng mềm mại, trong lồng ngực thật đau xót.

Bốn năm trước.

Nên hình dung cảm giác của bốn năm trước như thế nào đây? Giống như từ khi giờ phút anh bắt đầu yêu cô thì đã như thế này... Anh biết rõ là sai, nhưng vẫn lại không nhịn được đặt cô vào tận sâu trong tim để yêu thương. Anh sợ cô bị tổn thương, sợ đã phá hoại cô, sợ cô có nửa điểm không vui, cũng rất sợ cô bỏ đi.

Giờ phút này, ở ngay trong căn phòng này, nhìn thấy cô rơi lệ, trước sau như một vẻ mặt anh vẫn thấy xúc động.

Cũng không biết vì sao, rốt cuộc vì cái gì mà cô đột nhiên biến thành như vậy.

"Em đã biết hết rồi..." Lan Khê ngăn lại nước mắt nóng bỏng, chống tay trên bả vai anh, ánh mắt chăm chú theo dõi anh, nói tiếp: "Anh, tất cả những việc đó em đều đã biết hết rồi, em biết vì sao lúc trước ở trong nhà họ Mộ anh lại nói với em những lời này... Em cũng biết chuyện làm bậy trong kỳ thi tốt nghiệp cũng không phải tay anh sắp xếp... Là em đã sai, là do em sợ bị tổn thương nên mới có thể không nghĩ cho đến tận cùng xem có phải là chuyện hư tình giả ý hay không! Mộ Yến Thần... Nhất định là anh yêu em, tựa như em cũng đã hận anh nhiều năm như thế nhưng lại vẫn yêu anh, quyết một lòng một dạ yêu anh!" 

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me