LoveTruyen.Me

Hao Mon Tranh Dau 4 Nguoi Tinh Nho Ben Canh Tong Giam Doc

Mưa vẫn rả rích rơi

Đường Khả Hinh đón những giọt mưa nhỏ, nặng nề thở gấp, bước nhanh về phía trước, cố gắng xua đi một màn mình vừa nhìn thấy!

"Khả Hinh? Khả Hinh?" Tiểu Nhu cầm dù đi dọc đường, đuổi theo, rất lo lắng theo sát sau lưng cô, nói: “ Cô cần gì phải đi? Không phải đi …”

“Không đi thì ở đó làm gì?” trong đầu Đường Khả Hinh lại hiện lên hình ảnh Tiêu Hào Oánh và Trang Hạo Nhiên cùng một chỗ ôm ấp, bộ dáng nhìn nhau tình tứ biết bao, lòng cô nhất thời muốn nổ tung, nước mắt đầm đìa, đau khổ không có chỗ để phát tiết, cô nặng nề lắc đầu, buồn bực nói: “ Chẳng lẽ tôi ở lại đó để nhìn bọn họ ân ái sao? Hay là nhìn bọn họ tắt hết đèn đi? Tóm lại, anh ấy muốn ở cùng ai, thì liên quan gì đến tôi chứ?”

Cô nói xong, lại xoay người đi tiếp.

"Khả Hinh! !" Tiểu Nhu lập tức nắm chặt tay Đường Khả Hinh, có chút thương cảm nhìn cô, lo lắng nói: “ Khi còn bé, tôi và chị tôi xem phim ma, nhất định phải xem hết, nếu không sẽ nghĩ rằng ma nữ trong phim từ ti vi bò ra, sẽ rất sợ.”

Đường Khả Hinh trầm mặc nhìn cô.

“Nếu cô không muốn sợ hãi, thì phải nhìn hết … Có thể sự việc không phải như cô nghĩ? Tôi rất thích Tổng giám đốc Trang, rất nhiều người ghét bỏ tôi, nhưng cho tới bây giờ anh ấy cũng không có, khi đến phòng ăn ăn cơm, vẫn vỗ đầu tôi, còn bảo tôi cố lên, nhiều lúc còn cho tôi kẹo que …” Tiểu Nhu hơi lẩm bẩm nói: “ Cô tin tưởng một người, nhất định phải tin đến cùng. Khi nào nhìn thấy sự thật mới thôi.”

"Tiểu Nhu..." Đường Khả Hinh có chút khổ sở trong lòng nhìn cô nói: “ Tôi thực sự không dám nhìn, nhìn xong rồi, tôi sợ không thoát khỏi ác mộng.”

"Sẽ không ." Tiểu Nhu lại nói: “Buổi tối mỗi ngày chị tôi và tôi đánh nhau, lúc nào cũng vậy, nửa đêm đến ngồi dậy cắn chân tôi, tôi sẽ đưa chân cho chị ấy cắn, cắn xong thì sẽ không sợ nữa.”

Đường Khả Hinh thở dài.

"Đi thôi đi thôi." Tiểu Nhu nhìn bạn tốt khổ sở, cô cũng khó chịu, thậm chí viền mắt cũng đỏ bừng, nhưng vẫn kéo cô nói:” "Đi thôi đi thôi... Không sợ... Đi thôi..."

Đường Khả Hinh đứng im tại chỗ, nặng nề thở dốc một hơn, vẫn còn do dự …

***

“Trong lòng Tổng giám đốc Trang bây giờ còn có người khác sao?” Tiêu Hào Oánh tiếp tục vòng tay lên cổ Trang Hạo Nhiên, lại mềm mại mờ ám hỏi.

Trang Hạo Nhiên nghĩ nghĩ , mới ôm lấy eo nhỏ nhắn của Tiêu Hào Óanh, mỉm cười nói: “ Trong lòng mỗi chúng ta, sao có thể không có người nào khác được chứ? Mỗi ngày khi quen biết được một người, đều đem người đó đặt ở trong lòng …”

Tiêu Hào Oánh dừng lại, nghĩ nghĩ những lời này, mới nói: “ Khi nào anh mới thành thật cùng tôi nói chuyện?”

Trang Hạo Nhiên có chút sững sờ nhìn cô cười nói: “ Hiện tại không phải tôi chân thành cùng cô nói chuyện  với cô sao?”

"Không có..." Tiêu Hào Oánh từ từ buông anh ra, sau đó tự mình đi đến bên cạnh chiếc bàn ăn cơm đã được chuẩn bị từ sớm giữa khoảng không rộng lớn, ngồi xuống, đón lấy từng giọt nước mưa tí tách, bật lửa lên, châm những cây nến trước bàn, từng cây từng cây được thắp sáng …

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô một lúc lâu, cũng cười đi đến, khi ngồi xuống, đã nhìn thấy Tiêu Hào Oánh chuẩn bị sẵn một chai rượu đỏ Henry Pinault năm 2000, đã được dùng trong bữa trưa hôm nay, chưa mở ra … Anh cười.

“Anh cười gì vậy?” Tiêu Hào Oánh ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “ Chẳng lẽ, anh nghĩ tôi sẽ bỏ thuốc mê vào rượu, để anh ở với tôi một đêm?”

Trang Hạo Nhiên cười, trực tiếp cầm dụng cụ mở chai, nhanh nhẹn cầm chặt chai rượu, chọc thẳng vào giữa nút chai, nhanh chóng xoay tròn, sau đó dùng lực đẩy một cái, nút chai mở ra …. Đôi mắt anh trong khoảnh khắc bỗng trở nên chuyên chú, tay trái cầm dụng cụ giải rượu, tay phải cầm chai rượu, để cho dịch rượu giống như những sợi tơ tằm theo bình rượu chảy vào giữa dụng cụ giải rượu, không bao lâu, lại có thể nhìn thấy màu sắc dịch rượu trong dụng cụ giải rượu trong suốt, giống như hình lưới rơi thẳng xuống, hương thơm lập tức tràn ngập toàn bộ không gian, mơ màng say sưa khiến cho người ta đắm chìm vào trong đó ….

Tiêu Hào Oánh cứ như vậy say sưa nhìn Trang Hạo Nhiên, trên mặt không nhịn được bộc lộ say mê tươi cười nói: “ Thật sự buổi trưa nay, đối mặt với chai rượu đỏ kia, tôi có một câu vẫn chưa nói…”

“Uhm?” Trang Hạo Nhiên tiếp tục giải rượu.

"Mùi vị rượu hôm nay, cô ấy vì anh mà chuẩn bị … Bởi vì anh và chai Henry Pinault này giống nhau …” Tiêu Hào Oánh cười nói.

Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác, nhìn dụng cụ giải rượu đối diện ánh nến, đã thấy lẫn một chút tạp chất, anh dừng giải rượu nói: “ Người lên men rượu này có chút lười biếng.”

"Cái gì?" Tiêu Hào Oánh có chút kỳ lạ hỏi.

"Không có việc gì. Lúc ủ rượu, gặp phải một chút tạp chất …” Trang Hạo Nhiên đặt chai rượu xuống, mỉm cười cầm dụng cụ giải rượu, rót một ly cho Tiêu Hào Oánh, cũng rót cho mình một ly, dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp chân ly, trên mặt bàn làm động tác xoay tròn cho cân bằng, rồi mới giơ lên, khẽ uống một ngụm, đột nhiên cảm thấy hương vị có chút nồng đậm, đến cổ họng thì hương vị kia lại tan biến không còn dấu vết, dường như chưa từng có, cảm thấy rất thần kỳ - thú vị …. Rượu 12 năm lại đạt cảnh giới như vậy, thật sự không tệ, anh gật gật đầu ….

Tiêu Hào Oánh nhìn anh một cái, cũng khẽ nhấp một ngụm, tối nay dường như muốn say nói: “ Chúng tôi là phóng viên, hoàn toàn lấy sự thật làm lợi thế, kiếm ít tiền nhuận bút, có thể không thấy được tiền, nghĩ lại cũng rất buồn bực, lúc tôi còn là người mới, trong lòng muốn lấy toàn bộ những ấp ủ cao thượng của mình hiến dâng ra thế giới bên ngoài, đã không còn nữa, thứ còn lại, toàn bộ đều là hư vinh kỳ quái mơ hồ, tranh chấp long người thật đáng sợ … Đồng nghiệp bên cạnh tôi, ba người thì chết hai người, đều vì vậy mà ra đi. “

Trang Hạo Nhiên có chút tập trung nhìn cô.

“Cho nên tôi rất thích người đàn ông mang lại cảm giác an toàn.” Tiêu Hào Oánh mỉm cười nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên bật cười, ngón tay mân mê ly rượu.

Tiêu Hào Oánh nặng nề thở gấp một hơi, dựa vào chỗ ngồi, quay sang nhìn hồ sen phía bên kia nói: “ Tài lực của Hoàn Cầu rất kinh người, thế nên bí mật hẳn là cũng rất kinh người, trên thế giới này không có tường nào chắn được gió, lúc đó tôi nghĩ, điều tra

bí mật này, một là theo thói quen thách thức tìm ra sự thật, hai là cho rằng người đàn ông hoàn mỹ anh, có thể vì bí mật này mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn không?”

Có một chút chân tình tồn tại.

Trang Hạo Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô.

Tiêu Hào Oánh lại nhìn Trang Hạo Nhiên bộc lộ chân tình, yếu ớt nói: “ Tôi thật sự thích anh … Từ khi anh và Giai Giai ở cùng, tôi vẫn theo đuổi điều tra anh, thỉnh thoảng nhìn thấy anh đạp xe, chở Giai Giai không ngừng đi qua mọi ngóc ngách ở Cambridge, gương mặt tươi cười, tôi thấy đều đã say mê, suy nghĩ một ngày một đứa con cưng như tôi, bỏ xuống tự ái đi yêu một người, tâm tình thật kích động.”

Trang Hạo Nhiên chỉ nhàn nhạt cười cười, cầm ly rượu lên uống một ngụm.

“Anh không biết, tôi vì yêu cầu có một đêm như vậy, tôi có bao nhiêu mệt mỏi, bao nhiêu vất vả …” Tiêu Hào Oánh cầm rượu đỏ lên, uống một hơi cạn sạch, nặng nề thở một hơi, lại rót một ly.

"... ... ..." Trang Hạo Nhiên nhìn cô đột nhiên trở nên tiều tụy, không biết nói gì.

“Tôi thực sự … Chỉ muốn cùng anh khiêu vũ … Giống như ngày đó ở trong buổi tiệc, tôi vẫn còn là một phóng viên nhỏ, muốn mời anh khiêu vũ, nhưng không có cơ hội tới gần …” Tiêu Hào Oánh lại cầm ly rượu lên, nếm một ngụm nhỏ, trong long có chút chua xót, hai mắt lai rưng rưng, cười: “ Cho dù tôi biết, hôm nay anh đến đây, là vì bí mật kia …”

Cô lại cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Trang Hạo Nhiên nghe lời này, thật sự cảm thấy có lỗi vài phần, bất đắc dĩ nhìn cô.

Tiêu Hào Oánh vừa rót rượu, vừa nghẹn ngào trong lòng nói: “ Thế gian này, tràn đầy những sự lừa gạt, thế nhưng khó có được người trong lòng tôi yêu mến, lại còn luôn giữ hình tượng trong lòng mình, hết sức nhẹ nhàng phong độ cùng cao thượng ấm áp … Cho nên làm phụ nữ, sự cô đơn trong lòng lại bị coi là cái gì chứ? Lúc tôi theo đuổi điều tra chai rượu kia, không phải là vì anh sao?”

Thật là đời người, phong lưu xoay chuyển vài lần, lịch sử đang không ngừng lặp lại, anh và Đường tiểu thư đã từng có tranh chấp với con trai ủy viên Trương, thậm chí trình diễn một màn thần điêu hiệp lữ hoàn hảo, lấy trộm tài liệu, thực hiện được kế hoạch

lớn, nhưng anh có biết, nhiều năm về trước, người thần bí kia đã từng ở Hoàn Cầu, lấy được thứ gì đó rất quan trọng từ trong nhà ủy viên Trương?”

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nhíu mày, mặt khẩn trương ngưng đọng nhìn Tiêu Hào Oánh.

Tiêu Hào Oánh dường như đã say, gương mặt bộc lộ sự say mê loạng choạng đứng lên, đi đến chỗ Trang Hạo Nhiên...

Trang Hạo Nhiên vươn tay , đỡ người cô đang đi tới, lúc vừa muốn nhắc nhở cô, Tiêu Hào Oánh đã nhanh chóng ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, mặt nhu hòa nhìn người đàn ông mà mình yêu, có chút tiều tụy suy sụp hỏi: “ Anh nói … Tôi mạo hiểm bản thân, vì anh liều mạng lấy được tài liệu bí mật này? Điều tra sự thật về xuất xứ rượu đỏ? Vẫn còn không quan tâm, tương lai tôi và anh quên đi những chuyện trên thế gian?”

Trang Hạo Nhiên trầm mặc vây quanh cô, lắc lắc thân thể như muốn ngã của cô, có chút khẩn trương nói: “ Tiêu tiểu thư, cô say rồi.”

“Đồng ý một lòng vì tôi? Tôi liền liều mạng điều tra được chân tướng sao? Giúp anh giữ được cơ ngơi.” Tiêu Hào Oánh lại ôm cả người anh, nghẹn ngào nói.

Trang Hạo Nhiên nặng thở một hơi, nhìn cô nói: “Bỏ qua chuyện này đi, chuyện tiếp theo, cứ giao cho tôi! Đừng quan tâm đến nữa, người thông minh nên bảo về tốt bản thân mình, tôi sẽ cho người bảo vệ an toàn của cô. Yên tâm đi.”

Tiêu Hào Oánh thật cảm động, nghiêng nhìn anh nói: “ Thật sao?”

“uhm…” Trang Hạo Nhiên rất nghiêm túc gật đầu...

Tiêu Hào Oánh đột nhiên cười, lập tức vùi đầu vào cổ anh, ôm chặt hơn, nước mặt chảy xuống từng giọt, nghẹn nghào say mê nói: “ Yêu anh nhiều năm như vậy, hôm nay anh cho tôi một cái ôm một cái chân thành, tôi cũng cảm thấy có ý nghĩa ….”

Cô nói xong, đột nhiên giống như say, nhắm mắt lại.

“Tiêu tiểu thư?” Trang Hạo Nhiên nhất thời sửng sốt nhìn cô...

****

"Mau! Mau! Đi lên! Không có chuyện gì!" Trong bóng đêm, Tiểu Nhu cúi người ngồi xổm trên mặt đất, thúc giục Đường Khả Hinh trèo lên.

Đường Khả Hinh nhìn Tiểu Nhu nỗ lực như vậy, cũng có chút cảm động, thật sự cảm thấy vì mình mà bạn tốt bị giày vò như vậy thật đáng chết, thế nhưng chống không lại lòng hiếu kỳ, cô nhẹ nhàng thật cẩn thận dẫm lên lưng Tiểu Nhu, ôm cây dừa bên cạnh, nhoài người nhìn phía trước …. Sắc mặt lập tức tái nhợt, đại não tê buốt nhìn thấy rõ rang, trong bóng tối Trang Hạo Nhiên đang ôm thân hình xinh đẹp mê người của Tiêu Hào Oánh đi vào trong biệt thự … Tim, phịch một tiếng vỡ nát, cô mở to hai mắt, chấn động không nói được lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me