Harubby So Strange
Haruto nhìn khuôn mặt tái nhợt chớm mồ hôi đang nhắm mắt vô cùng yên ả, tự hỏi trong đầu mình vô số lần." Anh ta thật chỉ là buồn ngủ sao."Bác sĩ bên cạnh điều chỉnh lại nhiệt độ phòng rồi nói với Haruto.- Cậu ấy quả thật không sao đâu, mệt quá nên thiếp đi thôi. " Ọc ọc ọc..."Mấy tiếng xấu hổ này đột nhiên vang lên, bác sĩ vô thức nhìn về phía Ruto, ánh nhìn lém lỉnh. Ruto thấy vậy liền xua xua tay, lắc mạnh đầu. - Không phải em đâu, em ăn sáng rồi mà!!!!Nếu không phải từ Ruto, không phải từ bác sĩ, vậy chỉ có thể là... Hai người đồng loạt nhìn sang con người thanh mảnh đang say giấc trên giường kia, tâm tình phước tạp. Bác sĩ bỏ hai tay vào túi áo Blouse, nở nụ cười bất đắc dĩ. - Vừa đói vừa mệt, rốt cuộc là bị chuyện gì không biết. Xem ra cũng chịu khổ không ít. Cậu học sinh à, tranh thủ lúc cậu ấy chưa tỉnh dậy, cậu kiếm cách gì giúp cho bụng cậu ấy bớt reo đi.- Hã, em á...- Ruto ngỡ ngàng chỉ vào mặt mình. - Hai người không phải là bạn sao, tiễn phật phải tiễn tới Tây thiên chứ. Cậu định để cậu ấy học với cái bụng rỗng ấy ư. Ruto cười hai tiếng xã giao rồi đi lùi ra ngoài, cậu móc hai túi quần của mình ra được lèo tèo vài đồng lẻ. Quả đầu vốn gọn ghẽ bị cậu vò lên tơ tổ chim. Ruto bực dọc đếm đi đếm lại mấy tờ giấy trên tay rồi thở dài. - Tích thiện có tích được may mắn không đây, mấy đồng tiền quý giá của tui. Ruto than trời trách đất là thế nhưng cuối cùng cậu ta cũng đi một đường thẳng tới cửa hàng tiện lợi. Nhìn quanh mọi thứ rồi lại nghĩ đến mớ gia tài quý giá của mình. Nhấc lên rồi bỏ xuống, lòng vòng một hồi thì Ruto cũng nhét được vài thứ về trường. Cậu về tới phòng y tế, cậu ta nhẹ nhàng mở hé cửa ra thì thấy anh ta đang ngồi nói dăm ba câu với bác sĩ. Trông khí sắc có vẻ đã tốt hơn lúc nãy, ánh mắt đã có tinh thần hơn rồi. - Em về rồi à, vậy hai đứa nói chuyện đi. Bác sĩ nhường chỗ cho Ruto rồi ra khỏi phòng, Ruto gật đầu chào một cái rồi bước chậm rãi về phía người trên giường. - Anh thấy sao rồi. - Không sao vẫn ổn. - Đầu anh không sao chứ. - Ăn một quả bóng vô đầu thôi, chưa hỏng não được. Ruto tặc lưỡi. " Miệng mồm cũng đanh đá gớm. Biết thế lúc nãy thả anh ở sân bóng cho rồi."- Nhưng vẫn cảm ơn cậu nhé, làm lỡ một tiết học của cậu rồi. Anh ấy ngước mắt lên nhìn Ruto, đôi lông mày trĩu xuống, cặp mắt tràn ngập vẻ hối lỗi. Làm cho lòng thương tiếc trong Ruto lại trỗi dậy mạnh mẽ. Xong nhớ tới mấy lời lúc nãy bác sĩ nói, bản tính anh hùng trỗi dậy. Ruto đưa bọc đồ mình mới vắt kiệt vốn liếng ra mua, đưa trước mặt người ta. - Cho anh này. Người ấy nhìn bọc đồ rồi lại nhìn người đứng trước mặt, gương mặt toàn là sự đề phòng. Nhưng vẫn đưa tay nhận lấy gói đồ ấy, vẫn không quên thắc mắc. - Gì thế?Ruto ngại ngùng nhìn quanh sang chỗ khác, ấp úng nói. Hai tay chống bên hông rồi lại gãi gãi sau đầu.- Tôi không biết anh thích thứ gì nên đã mua nhiều loại.Anh ta vừa mở bọc ra thì thấy trong đấy đủ thứ, kimbab, cơm nắm, xúc xích, tokbokki, rồi sữa dâu sữa chuối. Nhìn mấy gói đồ ăn trong đấy mà anh vẫn thật sự chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Ruto tưởng anh ngại ngùng thì nói thêm. - Chắc là anh phải làm việc nhiều lắm nên mới vừa buồn ngủ vừa đói thế kia, dù sao tôi cũng đã mua rồi anh cứ ăn tự nhiên đi nhé.- Nhưng mà tôi....- Anh không cần phải ngại, tôi không bắt anh trả lại đâu, anh ăn đi. - Nhưng mà....- Anh ấy còn đang định nói tiếp thì Ruto đã cho một cây xúc xích vào miệng. Dưới sự áp đảo của Ruto người ấy đành ngoan ngoãn ăn, nhai được một lúc thì mắt anh ta ánh lên. - Cái gì thế, ngon thật. Ruto thở dài rồi đáp. - Là xúc xích đấy, anh ăn nhiều vô.Cậu thầm nghĩ." Thật đáng thương, ngay cả xúc xích cũng chưa được ăn...haizzzz"Nhìn anh ăn ngon lành Ruto cũng vui lây, cậu muốn nhiều chuyện đôi chút. - Anh tên gì thế?- Doyoung, Kim Doyoung. Năm 2- Tôi tên Haruto, nói anh nghe, tôi đến từ...- Đến từ Nhật Bản.- Hã, sao anh biết, tôi nổi tiếng đến vậy ư.- Làm gì có người hàn nào tên Haruto.- À, ừ, đúng rồi. Nhưng sao anh phải học thể dục chung với năm nhất.- Do hoàn cảnh của tôi có chút đặc biệt. Ruto nhìn từ nãy đến giờ cũng đoán ra được chắc gia đình anh ấy có khó khăn, cậu không muốn đào vào vấn đề của người khác nên thôi. Thoáng một cái Doyoung cũng ăn xong, Ruto nhìn đống tàn tích anh để lại mà hết cả hồn. Không thứ gì còn tồn tại. Anh ta cứ thế mà ăn hết tiền tiêu vặt của cậu. Giờ thì cậu mới đúng là kẻ đáng thương mà. Dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường vừa gây ra, hai người cũng rời đi. Sóng vai cùng với Doyoung, Ruto mới thấy anh nhỏ bé đến nhường nào, để xem nào, chắc là cũng phải nửa cái đầu đấy. Nhưng mà bóng lưng vẫn thật là đẹp. Cả người anh ấy tỏa ra một cảm giác thanh thuần, sạch sẽ, nhu thuận. Nói làm sao đây, cảm giác cứ như là....tình đầu.- Chết tiệt mày điên rồi Ruto. - Cái gì điên cơ. Ruto nhanh chóng bịt mồm sau khi phát hiện mình lỡ nói hớ.- Không, không ai điên hết. Mà anh thế này thì tôi đợi anh về cùng nhé. Doyoung nhìn cậu trai cười tỏa nắng thân thiện trước mặt cũng không nghĩ gì liền đồng ý. - Được, vậy cậu đợi một lát, tôi lấy balo đã. Cứ thế, hai người đã có một cuộc gặp gỡ đầy sóng gió, pha chút thú vị, nhân duyên đến kiểu này cũng không phải là quá tệ. Ra tới cổng trường, Ruto bắt gặp một chiếc Audi rất ngầu, đậu một cách lạ lẫm trước cổng trường. Tâm tính con trai lại nổi lên, Ruto huýt một hơi thật sâu rồi ngưỡng mộ. - Không biết chiến mã nhà ai nữa, haizzz thật là đẹp quá đi mất. - Cậu thích xe à. - Con trai đứa nào chả có tí máu tốc độ, phiền não gì đó, chạy một vòng là mất ngay. - Thế à.Ruto nghe tông giọng của Doyoung có chút trầm. - Thế anh thích làm gì?- Tôi không biết nữa.- Haizzz....tuổi còn trẻ không nên sống ảm đạm như vậy. Ruto nói xong thì cảm giác mình hơi quá, có lẽ điều kiện của anh khiến cho anh ấy cũng chẳng tìm nỗi sở thích. Cậu vội chữa cháy.- Không sao, từ từ rồi sẽ có.- Ừm, tôi cũng hi vọng là sẽ có. - Được rồi, anh bắt xe buýt số mấy thế. Biết đâu tôi với anh lại chung xe đấy. - Tôi không đi xe buýt.- Không đi xe buýt. Anh đi bộ sao?- Không có...- Tôi sẽ trả tiền giúp anh, không sao đâu. - Thực ra thì tôi đi xe, chỉ là không đi xe bus thôi. - Xe...xe gì?Doyoung giơ tay lên chỉ về phía trước. - Con chiến mã mà cậu có hứng thú ấy. Theo tay Doyoung chỉ, Ruto nhìn sang, đó chẳng phải là ...........chiếc Audi xịn xò lúc nãy sao!!!!!!Doyoung chào tạm biệt còn Ruto thì đông cứng như cục đá, cậu ta chết trân tại chỗ. Đầu óc cậu ta hỗn loạn vì nhiều thứ nhưng chắc nhiều nhất là đống đồ ăn mà lúc nãy cậu ta vắt sạch túi để mua cho Doyoung. Nghĩ tới đôi giày chơi bóng rồ mà cậu ta phải dành dụm, nghĩ tới sắp tới phải lấy tiền đâu ra..nghĩ tới đủ thứ....cậu ta cứ há hốc mồm một hồi, tới khi Doyoung lên xe mới hoàn hồn. Lúc này Ruto vội chạy tới, gõ lên cửa kính xe của Doyoung. Doyoung nhìn bộ dáng hớt hải của Ruto cũng có chút dao động. Anh vội mở kính xe xuống. - Cậu...có chuyện gì à?- Tôi muốn...tôi muốn..- Hã?- Đòi nợ. - Vậy lúc nãy, tôi đã ăn hết bao nhiêu thế?- Không phải về việc đó. - Vậy ý cậu là....- Anh lấy mất của tôi một tiết học, vậy anh trả lại tôi bằng thời gian của anh đi. Doyoung nhíu mày. Ruto lôi từ trong cặp ra một cây bút. Sau đó trực tiếp hướng vào xe lôi bàn tay của Doyoung ra. Tài xế của Doyoung nghĩ Ruto có ý xấu nên muốn hành động nhưng Doyoung đã ra dấu. Chỉ là, anh không biết, tại sao mình lại có thể đặt niềm tin cho người mới lần đầu gặp gỡ như cậu.Ruto hí hoáy viết một hồi thì lùi ra. Doyoung nhìn trong lòng bàn tay mình là một dãy số, đôi mắt anh chớp chớp mờ mịt. Ruto hít một hơi rồi nói.-Thế này đi, tôi đã mất sức thì anh cũng phải mất công.Ngày mai 8h, có hẹn tại sân bóng rổ. Muốn báo đáp, anh phải tự tới đấy. - Tôi không thích bóng rổ. - Tôi cũng không bắt anh thích. - Vậy cậu kêu tôi tới đó làm gì. - Làm người giữ đồDoyoung thấy mình cũng làm phiền người ta, coi như trả ơn cũng vấn đề gì. - Được. Ruto chỉ vào tay của Doyoung. - Muốn tìm được chỗ thì hãy nhắn tin cho tôi.
Kết lời, Ruto chạy biến theo chiếc xe buýt mà cậu suýt bỏ lỡ. Doyoung nhìn dãy số trong tay rồi cảm thấy, cuộc sống mình chắc không còn nhàm chán nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me