LoveTruyen.Me

Haruhwan Glimpse

Rec song: Naked - Ella Mai

Mười tám tuổi, Watanabe Haruto trong tay chẳng có gì, nó không có gia đình, ngoại hình nổi bật là thứ duy nhất cứu lấy nó. Đừng hiểu nhầm, sống trong nhung lụa từ thuở còn đỏ hỏn, nó được cưng chiều hơn bất kì đứa trẻ nào khác.

Bố là người dẫn đầu của một công ty lớn, mẹ là nghệ sĩ có tiếng vì thế nó luôn được bao bọc trong những thứ đắt tiền. Thế mà lại có cảm giác rất thiếu thốn, tiền bạc là cái gì chứ thứ Haruto cần chỉ là sự quan tâm của bố mẹ dành cho mình mà thôi. Có lẽ khi còn thơ bé, nó đã gắn bó với hình ảnh vui đùa cùng gia đình của mình rồi nên khi lớn có chút không quen.

Haruto biết nó không thể đòi hỏi hay khóc ầm lên vì điều đó bởi lẽ gia thế nhà nó rất khủng, áp lực vì thế cũng đặt lên vai họ rất nhiều. Đứng đầu một tập đoàn lớn bố nó có rất nhiều việc phải làm và hầu hết tất cả những văn bản đó đều rất quan trọng, ông phải thật tỉ mỉ và cẩn thận để hạn chế hết mức tất cả những rủi ro có thể xảy ra vì có khi chỉ vì một lỗi nhỏ sẽ phá huỷ cả thanh danh của cả một tập thể.

Đặc thù của công việc khiến mẹ nó hiếm khi được ở nhà cả ngày, chưa kể rằng vì sự nghiệp càng lên cao nên mẹ lại càng bận hơn, bà còn phải chuẩn bị lời ăn tiếng nói trước truyền thông, chung quy là để bảo vệ sự nghiệp, tài chính và con của mình.

Haruto từ lúc đó như bị bẫy vào một vòng lặp, nó đến trường rồi về nhà không có bất cứ cảm xúc đặc biệt nào. Nó nhận thức được rằng bấy giờ đã không còn những bữa cơm gia đình, không còn cái hôn trán trước khi ngủ, không còn bàn tay xoa rối mái tóc khi nó được điểm cao, chẳng còn gì nữa.

Cứ như vậy, nó rơi vào trạng thái mơ hồ, sống mà không nhận thức được bản thân là ai và nó cũng đã quên mất rằng mình là đứa trẻ có gia đình bên cạnh.

" Cậu ơi, tớ thích cậu lắm, cậu làm người yêu tớ được không? "

Câu nói phổ biến mỗi khi nó đến trường, là học sinh ít nói, đẹp trai, nhà giàu nên nhiều bạn để ý nó lắm, có người sẽ nghĩ rằng nó rất lãng mạn, có bạn nói nó ăn chơi, rồi lại có khi họ bảo với nhau rằng nó là một con nghiện.

Haruto đã phải nghe những lời đó suốt từ những ngày đầu tiên đến với môi trường cấp ba, thú thật thì nó chẳng hề để tâm đến những lời nó bởi vì cay đắng rằng nó còn không biết chính xác mình là gì cơ mà.

" À, cái đó.... "

" Uầy bạn xinh thế, sao không tỏ tình tớ mà lại đi thích cái thằng khó ưa đó vậy? "

" Không thèm, tôi chỉ thích mỗi Haruto thôi đấy. "

Cô bạn lè lưỡi đáp lại câu nói kia.

" Xin lỗi, tôi chưa nghĩ đến chuyện yêu đương. "

" Đó thấy chưa, có phải từ đầu tỏ tình tớ thì đỡ nhục hơn không. "

Haruto thở dài, người đó là Park Jeongwoo là người mà nó có thể tin tưởng. Cậu ta khá hồn nhiên và năng động, phải nói là rất thu hút. Trái ngược hoàn toàn với Haruto, cậu ta rất giỏi ăn nói và còn nói rất nhiều, đó là một trong những lí do tại sao họ trở thành bạn. Haruto vẫn luôn hoài nghi về các mối quan hệ xung quanh mình, nhất là tình bạn giữa nó và Jeongwoo dẫu cho rằng có bí mật gì khó nói nó đều kể cho cậu ta cả rồi.

" Bảnh tỏn thế này mà lại nhát gái, chán thật đấy. "

" Tại tao bất ngờ quá chứ bộ, ai đời lại tự nhiên xông ra tỏ tình người mình chưa tiếp xúc bao giờ vậy chứ. "

" Xu hướng bây giờ là như thế đó, mày phải tập làm quen đi. "

Jeongwoo trưng ra bộ mặt ông cụ non vỗ vai nó giải thích khi cả hai bước từng bậc thang. Haruto cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đúng là thời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Con gái đúng là dễ tin người, nếu Haruto là nữ nó sẽ quan sát xem người mình thích ngoài đẹp mã ra còn có gì hay ho hơn không.

Vừa đặt ba lô xuống thì tiếng chuông báo vào lớp cũng đã vang lên, sự náo nhiệt tắt đi nhường đường cho lời giảng của giáo viên. Hôm nay nó không có hứng học hành, Haruto tay chống cằm nhìn chằm chằm vào trang vở mà trầm tư.

Nó ghét sự ích kỷ, điều đó làm Haruto cảm thấy rằng xã hội và con người dần bị biến chất, trở thành những công cụ vô tri vô giác mà thẳng tay chém giết lẫn nhau để đạt được mục đích mình mong muốn.

Là những người đứng ở vị trí ai cũng ngưỡng mộ, bố mẹ nó luôn phải dè chừng những người xung quanh mình, ai cũng có thể là kẻ thù, ai cũng có thể là cây dao nhọn có ngày sẽ đâm mình từ phía sau, nhất là lo cho nó sợ có kẻ sẽ lợi dụng Haruto để đạt được tham vọng của bản thân.

Chẳng may nếu nó lọt vào tay người xấu, họ sẽ phải dằn vặt cả đời vì không bảo vệ được máu mủ của mình.

Coi vậy chứ Haruto không phải hạng người vô cảm, nó đã từng cứu một mạng đang bập bênh trên bờ vực sinh tử, kể từ đó nó càng chán ghét cái xã hội này hơn. Chính mắt nó đã thấy một đám người rất đông vồ lấy em như muốn xé cơ thể nhỏ bé kia ra thành từng mảnh, chúng nó đánh thừa sống thiếu chết một cậu bé chỉ vì ghen tị với thành tích mà anh trai của đứa nhỏ đã đạt được.

Quá đau xót cho số phận kia Haruto đã liều mạng xông vào cứu em, cũng thật may vừa lúc ấy cảnh sát đã đến. Hai chữ cảm ơn chưa trọn vẹn thì em đã ngất đi mất, nó đành để em lại cho chính quyền giải quyết. Ít nhất khi đó nó cũng đã kịp ghi nhớ được diện mạo của em, nhưng có vẻ cho tới nay cả hai vẫn chưa có duyên gặp lại.

" Tổng giám đốc cho em hỏi, anh còn độc thân không ạ? "

" Anh có người thương rồi, em quay lại làm việc đi. "

" Dạ em xin lỗi ạ. "

Thoắt đây đã bảy năm trôi qua, Haruto không còn là cậu thiếu niên ngày nào nữa. Anh vừa tròn hai mươi lăm , giờ đây trở thành người thừa kế quyền lực của gia đình. Chính vì vậy mà số lượng phụ nữ si mê anh càng nhiều hơn, mỗi ngày đều sẽ có người hỏi về mối quan hệ của anh, Haruto trả lời mãi rằng mình đã có người thương nhưng các cô vẫn không từ bỏ.

Anh day day thái dương, nhìn vào đồng hồ rồi lại nhìn thứ giấy rải rác khắp bàn làm việc, với tần suất làm việc thế này cơ thể Haruto sẽ trở nên kiệt quệ.

Là người của công việc anh luôn khắc khe với bản thân, phải làm cho đến khi xong hết mới được nghỉ ngơi. Có khi quá nhiều vấn đề cần giải quyết, Haruto phải thức trắng với thứ cà phê đắng bên mình để có thể tỉnh táo làm việc. Phải công nhận rằng anh ngày xưa chưa từng trách bố vì quá bận rộn mà quên cả con mình, nhưng phải đến tận bây giờ Haruto mới thật sự hiểu cảm giác đó.

Như là người nghiện, anh suốt ngày chỉ cắm đầu vào các bản hợp đồng chẳng thèm quan tâm đến nhịp sống đang biến đổi nhanh như thế nào. Tham công tiếc việc đến nổi bỏ ăn bỏ ngủ thì còn biết gì đến cuộc sống riêng tư của mình, đó là đáp án cho câu hỏi tại sao người như Haruto vẫn còn độc thân.

Tình yêu vẫn là thứ quá xa xỉ đối với anh dù cho rằng bản thân đã bảo mình có người thương để từ chối mọi câu thổ lộ. Lí do mà anh không yêu chính là vì chôn mình vào công việc nhưng chôn mình vào công việc lại chính là bằng chứng đã chứng minh rằng anh đang yêu. Bởi vì mọi thứ anh đang cố gắng đạt được bây giờ đều là để giữ lời hứa với một người.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me