Harukyu Anh Nguoi Yeu
"tôi sờ mông em nhé ?" câu hỏi đầy tính nguy hiểm được từ miệng hắn buông ra không một chút do dự.
"anh là biến thái hả ?" ngây thơ cứ mãi ngây thơ.
đúng luôn, đều nằm trong kế hoạch của hắn. dụ dỗ được gấu nhỏ, khiến cho em sợ hãi, hắn chỉ không ngờ lại bị gọi là biến thái.
"mặt tôi có chỗ nào nhìn giống biến thái à ?" hắn chỉ vào mặt mình, hỏi.
"không có, anh rất đẹp trai. trong khoảng thời gian mình yêu nhau, trong hoàn cảnh này anh cũng rất đẹp"
"..."
"nhưng mà anh đừng có làm như vậy"
kim junkyu giữ thân kĩ cực kì, mà với haruto, yêu nhau lâu như vậy rồi. ngoài việc được chạm và hôn môi em, hắn không thể làm gì khác.
hắn muốn có thể từ từ tiến tới, hắn cũng có dục vọng mà. nhưng mà vì đối phương là kim junkyu, người hắn cực kì yêu, nên hắn đã kìm chế rất lâu.
hắn muốn có thể từ từ để em chấp nhận, đầu tiên hắn muốn làm chính là sờ mông em. nghe thì biến thái đó, chứ đây là điều hắn muốn biết sao giờ. junkyu cũng chịu thôi, hắn muốn sờ.
mặc kệ junkyu có muốn hay không, chẳng thèm đợi tới lúc em đồng ý. hai bàn tay không yên phận của hắn đang ở trên eo ngay lập tức di chuyển xuống dưới.
trước giờ được chạm vào eo nhỏ này đã là phước đời hắn rồi, bây giờ được chạm xuống dưới một tí khiến hắn sung sướng muốn chết.
haruto cười, nguyện vọng của hắn đã thực hiện xong rồi. mà junkyu hai mặt đỏ bừng, má bánh bao cũng như vừa mới được hấp xong. em không thể tin hắn lại làm thật, ngập ngừng ấp úng lên tiếng.
"anh ... anh làm thật đó hả ?"
"em thấy từ nãy giờ tôi có nói giỡn với em không ?" haruto vừa cười trong sự sung sướng và hả hê trả lời.
thôi, hắn không muốn làm gì thêm nữa đâu. người yêu ngốc nghếch này của hắn chắc chắn sức chịu đựng cũng chỉ tới được đây, hắn mà làm gì tiếp theo sẽ khiến junkyu khóc lên mất.
hắn thì lại không muốn người mình thương rơi nước mắt, vì hắn dỗ sẽ rất mệt, dỗ xong cảm giác bản thân già đi vài tuổi.
nắm lấy tay bánh bao vừa hấp đi tới bên giường, thản nhiên để em ngồi vào người hắn, lấy bánh ra đưa cho em, rồi lại bật ti vi lên giống như từ nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra.
vô liêm sỉ.
"mua loại bánh em thích nhất, hôm nay tôi sẽ cùng em xem phim. sau đó chơi game mà em muốn"
hắn dụi đầu vào cổ em, tay không ngừng sờ soạng khắp nơi. miệng thì bảo chúng mình xem phim nhé, nhưng cái tay thì không như thế.
lâu lâu mới có cơ hội tay chân có thể vô tư như thế này, hắn làm sao có thể dừng lại được.
một người thì không yên phận tay di chuyển khắp nơi, còn một người thì vừa ngại ngùng vừa ngơ ngác để hắn làm gì thì làm.
junkyu cũng cảm thấy có chút khó chịu thật đấy, nhưng mà đây là anh người yêu mình, một hồi thành ra cũng có chút thích.
mà cái tên kia không thấy mệt hay sao, cứ làm như vậy cả buổi trời, em muốn hắn dừng lại. cứ như vậy chút nữa không biết hắn sẽ sờ tới chỗ nào nữa đây.
jungkyu mắt ngước mắt to tròn lên nhìn hắn.
"anh ơi, đừng làm như vậy nữa"
hắn thì cứ thản nhiên đáp lại.
"chúng ta cùng nhau xem phim, ăn đồ ăn vặt. trời lạnh như vậy, tôi ôm em cho ấm lên chút thôi"
"nhưng mà anh ôm em từ nãy tới giờ, em cảm thấy nóng lên rồi"
con người ai cũng có giới hạn, hắn định sẽ ôm như này tới sáng luôn cơ, hắn cũng định nói với em người yêu nhỏ của mình như vậy, ai ngờ âm thanh nhỏ bật ra từ khuông miệng ngọt ngào của thỏ ngốc, vô cùng ngọt ngào, khiến hắn dừng mọi cuộc chơi.
junkyu lúc nào cũng biết cách làm haruto kìm nén lại tất cả, có thể với những người khác, một khi hắn đã làm gì rồi, thì có quỳ xuống cầu xin hắn cũng sẽ không bao giờ nhận lại kết quả, duy chỉ với junkyu, chỉ cần miệng nhỏ nũng nịu một chút, hắn dù đang làm gì hay tức giận như thế nào thì ngay lập tức dừng lại ngay, sau đó đứng trước mặt junkyu mà tan chảy vì em ấy.
"vậy để tôi ngắm em nhé ?" hắn nói xong thì liền dùng ánh mắt trìu mến đó mà dán chặt lên người em.
hai tai liền lập tức đỏ lên, có phải hôm nay cái tên anh người yêu này giở chứng gì rồi đúng không ? bình thường hắn chỉ ngắm có chun chút thôi, một chút xíu thôi đó. mà giờ lại nhìn giống như muốn ăn thịt người ta luôn vậy.
đừng có mà biện cái lí do "em đang bị phạt" ra mà làm cái hành động này, chẳng một ai thèm tin đâu đó nha.
hắn biết người yêu mình da mặt mỏng, làm gì cũng dễ ngại, như bây giờ đây, hai má cũng đã đỏ sắp chín tới nơi rồi, càng lộ ra cái vẻ đó hắn lại càng muốn chọc ghẹo hơn.
"em ngại à ? hôn tôi một cái đi sẽ hết ngại liền"
hai má bánh bao bánh bao chín bị hai bàn tay khổng lồ của hắn giữ lấy, nhào nặn đủ kiểu, sau đó còn không thương tiếc kéo cả mặt em lại gần hắn.
hai môi hắn chu ra.
"hôn đi nào" hắn đang mong đợi điều gì đấy ?
"anh...anh"
"không hôn là không hết ngại đâu"
quá đáng thật mà, làm gì có ai vô liêm sỉ chọc ghẹo người khác giống như hắn chớ ? nhìn junkyu thử coi, ngượng không còn chỗ nào để trốn nữa, chỉ muốn chạy ra khỏi phòng, gọi mẹ thật to để mẹ mau tới đuổi cái tên kia đi lẹ lẹ.
"em không chịu làm sao? em nói sẽ hôn tôi khi tôi muốn mà... giờ em lại không chịu, buồn quá đi mất"
"em...em đâu có nói vậy..." ức trong lòng nhiều chút.ai đó là ơn hãy đưa junkyu ra khỏi đây đi mà, không thể chịu nổi cái người trước mặt mình được nữa. người gì đâu mà độc ác quá đi thôi, mẹ ơi mau cứu con.con người ai cũng có giới hạn, đúng. nhưng riêng haruto bây giờ thì không. nhìn đồng hồ coi nhìn thấy trời cũng đã gần khuya rồi, không ngờ thời gian hắn chọc ghẹo gấu nhỏ của mình lại trôi qua nhanh như vậy. tung ra chiêu cuối cùng thôi."không chọc em nữa, nhưng bù lại đêm nay tôi sẽ ở lại đây. em nhìn xem, khuya như vậy rồi còn nỡ để người yêu mình đi về một mình ?""không được đâu, hôm nay ba mẹ em đều ở nhà. anh mà ở lại, không được, không được" muốn hắn ở lại lắm chứ, nhưng mà hông được."yên tâm đi, mẹ em đồng ý cho tôi ở lại mà"từ lúc vào nhà, hắn cùng mẹ kim ra một góc nói chuyện, chính là chuyện này.chuyện tình cảm của haruto và junkyu mẹ kim đều biết hết cả từ lâu rồi nhé, chỉ là mẹ không nói ra, có ai đời đàn anh nào lại nhìn đàn em mình trìu mến như vậy hả? có đàn anh nào mà mọi hành động đều ôn nhu dịu dàng đến như vậy cơ chứ ? mẹ kim biết hết đó.mẹ kim định sẽ mãi im lặng thôi, mẹ kim hiểu mà, tình yêu của hai người này đơn thuần đáng yêu lắm, giống như mẹ với ba kim ngày xưa vậy. mẹ kim định bụng rằng sẽ đợi cho tới khi cả hai chịu nói với mẹ thì thôi, vậy mà đợi mãi đợi mãi chẳng thấy đứa nào nói.cho mãi tới một hôm, mẹ kim bắt gặp haruto trên đường, hôm đó hắn mạnh dạn nói ra tất cả, mẹ kim cười khà khà..."mẹ biết mà, hai bây diễn dở quá đi".
rồi cũng kể từ hôm đó, hắn chính thức thành con rể cưng của mẹ kim
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me