Hau Vi On2eus Guria
-Chú mày có gì để giải thích với anh không, Lee Minhyung?-Em...Bây giờ Lee Minhyung mới biết thứ ám khí kinh hãi từ người anh điềm đạm của mình có thể truyền qua đầu dây điện thoại và thay mặt anh ta vuốt ve sống lưng đang run rẩy của hắn.Dù xa nhau ngàn dặm nhưng Minhyung vẫn tưởng tượng được Lee Sanghyeok đang ngồi chéo chân cau mày với ánh mắt sắc lạnh của anh ta.Chết thiệt, ra oai cho lắm vào.Giờ mình ở cái thế hèn rồi. Hihi.-Thì em cũng nói với anh rồi mà, sao anh giận mãi thế?-Tao chưa tống mày ra đường là may mắn cho mày rồi đấy cái thằng này.-Mindong mách mẹ.-...Lee Sanghyeok cũng đến chịu thằng em trời đánh của mình. Anh bất lực thở dài mấy tiếng rồi cúp máy. Hẳn rằng Lee Minhyung trời đánh bên kia cũng vừa thở phào nhẹ nhõm.Kì này Sanghyeok được Minhyung đãi một bữa bồi thường hợp đồng bao no nê. Nghĩ là phát cáu, đợi lúc nó về tới nhà Lee Sanghyeok sẽ xử nó phạt quỳ, cắt cơm ba bữa...Hình như còn hơi nhẹ. Đóng băng tài khoản ngân hàng của nó đi.Ngay bây giờ luôn cho nóng.Đúng như anh nghĩ, ba mươi phút sau điện thoại của Lee Sanghyeok rung lên không ngừng bởi những cuộc gọi của người em đang ở Busan xa xôi. Để chọc tức hắn ta anh tắt chuông rồi ngồi thong thả thưởng thức trà. Minhyung gọi cho Sanghyeok không được, mất kiên nhẫn spam từng tin nhắn.-Lee Sanghyeokkkkkkk!!!-Bộ anh không có lương tâm hả?!-Mở tài khoản, mở tài khoản nhanh lên.-...-Cái đồ người già neo đơn!Lee Minhyung nhắn mãi nhưng không nhận được lời hồi âm của Lee Sanghyeok tức giận chốt hạ một câu rồi tắt điện thoại. Còn người được hắn gán cho cái mác "Người già neo đơn" vừa sặc một ngụm trà vì phát ngôn của em trai mình.Không nói thì ai cũng biết Lee Sanghyeok hiện đang tức điên người mà chẳng thể làm được gì.-Minhyung.Minhyung đang đứng ngoài ban công giật bắn người, hắn quay xuống phía phần áo đang bị giật giật của mình. Minseok thức rồi, cậu bị đánh thức bởi tiếng la hét mất nết của hắn.-Minseokie thức rồi hả? Vào trong đi, ngoài này lạnh lắm.Minhyung vừa nói vừa đẩy lưng cậu vào trong, đóng cửa ban công lại. Hắn để cậu ngồi xuống giường còn bản thân thì quỳ trước mặt cậu đưa tay vén mái tóc bù xù của cún bông ân cần nói.-Minseokie đói chưa, tôi mua cháo cho cậu nhé?-Tôi không đói nhưng mà...-Hửm?Cậu bồn chồn rụt tay lại khỏi bàn tay đang vuốt ve của Minhyung, mím môi khó xử, tay nhỏ bấu chặt áo mình lúc nào không hay.-Chuyện hợp đồng... Có sao không?-Chuyện đó sao? Không sao cả dù gì cũng chỉ là một cái hợp đồng thôi mà, cậu đừng bận tâm đến nó nhé.-Nhưng mà--Ài tôi đói rồi, Minseokie sửa soạn rồi mình đi ăn đi.Minhyung biết cậu đang lo lắng điều gì, đứng bật dậy chủ động cắt ngang rồi chuyển chủ đề nhưng Minseok tâm trạng nặng nề lại lên tiếng.-Minhyung, tôi xin lỗi.Cậu ấm ức nhìn anh làm Minhyung cũng không khỏi xót xa.-Tôi đã bảo là không sao mà. Minseokie còn buồn nữa là tôi dỗi đấy, nhé?Minhyung khom người bao bọc lấy gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của người đối diện.Minseok thuận theo bàn tay to lớn ngước đầu lên nhìn anh. Cậu chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt Minhyung quá ba giây cả. Minseok cũng chẳng hiểu thế nào lại như vậy, đôi mắt của anh ta như muốn chuốc say cậu trong bể tình mà anh ta đặt ra bằng đôi ngươi đó.Cậu ngại ngùng quay đầu sang hướng khác, giả vờ xoa xoa để giấu diếm vành tai ửng đỏ.-Đợi... Đợi tôi một tí.-Được.Nói rồi Minseok chạy thẳng vào nhà vệ sinh, khóa chặt cửa. Tận mắt chứng kiến biểu cảm của mình trước gương cậu bỗng khựng lại.Vì sao lại thế?Vì sao tim cậu lại đập rộn ràng khi đối mặt với người đó vậy?Cậu e dè đặt tay lên ngực trái mình.Lẽ nào là yêu rồi?Minseok tự tát mình vài cái, trấn tĩnh bản thân. Chắc không phải đâu... Chỉ là một phút nhất thời khi bản năng của con người tự động đón nhận yêu thương, không đời nào Ryu Minseok đây lại phải lòng người ta dễ như vậy thậm chí đó là tên đã lấy mất lần đầu quý giá của cậu.Minseok ngẩn ngơ nhìn chính bản thân mình tự bày ra vẻ lúng túng qua gương phản chiếu. Cậu nhớ lại chuyện hôm qua.Đêm đó Minhyung mua về mấy lon bia đòi cậu uống chung với hắn. Cả hai cùng ngồi nhấm nháp chút đồ ăn vặt, Minhyung một hơi uống hết cả lon bia đầy.Lúc đầu hắn còn phấn chấn lắm đến lon thứ ba thì gục hẳn ra sàn, Minseok là người phải dọn dẹp thành quả hắn bày ra.Cậu dùng hết sức để đỡ hắn dậy nhưng tất cả đều đổ sông đổ bể. Lee Minhyung say quắc cần câu vồ lấy con người nhỏ bé ngã xuống giường.Hắn nằm đè lên người Minseok, tay phải nắm trọn cổ cậu còn đầu thì gục vào vai dụi dụi như đang làm nũng. Minseok khó chịu định mắng hắn thì bỗng nghe thấy tiếng thì thào nho nhỏ phát ra từ tên say xỉn kia.-Minseokie... Minseokie... Minseokie ơi.-Tôi xin lỗi.-Xin lỗi cậu.-Tôi tệ quá, nếu như lúc đó tôi đi theo cậu thì... Hức... Tốt biết mấy.-Minseokie đừng ghét tôi nhé...-Xin cậu đấy.Hắn nói không ngớt lời, vừa nấc cụt vừa luyên thuyên.Minhyung khi say sẽ tặng cho Minseok một đứa trẻ con to xác cần được chở che, chăm sóc.Lời nói của hắn khiến Minseok nhịn được mà bật cười thành tiếng, cậu gượng dậy thì bắt gặp ánh mắt Minhyung đang nhìn mình, hắn ngước đầu rời bỏ bờ vai cậu, chạm mắt với con cún vốn dĩ có màu trắng nhưng lại đang chuyển sang màu hồng. Không một chút do dự hắn chồm tới ngậm lấy đôi môi còn vương chút bọt bia của người nhỏ hơn mút mát.Tiếng chùn chụt của giao hợp môi lưỡi vang lên trong căn phòng tối đèn chỉ duy một ánh đèn ngủ thập thò gần cửa sổ. Minseok bị tấn công bất ngờ cố đẩy hắn ra nhưng Minhyung lại được nước lấn tới, hắn ghì chặt hai cổ tay cậu lên đầu giường, tay không yên phận lần mò vào trong áo của bạn cún, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào từng tất da thịt khiến cậu run lên.Hắn một lần nữa ngấu nghiến đôi môi mọng nước mặc cho bạn nhỏ đang giãy giụa gọi tên hắn.-Min-Minhyung, dừng lại... Ưm.Lee Minhyung dường như không nghe lọt tai được lời nào chỉ chăm chú sờ mó người Minseok khi bị cơn say lấn át lý trí. Tay hắn vén áo cậu lên.Đùng một cái.Minhyung gục xuống cơ thể mỏng manh của Minseok. Trạng thái bất động.-Min...hyung?Minseok khẽ gọi hắn ta nhưng không có hồi đáp.Sau đó cậu nghe tiếng thở đều của hắn phả vào tai.Lee Minhyung đã ngủ một cách ngon lành khi vừa mới giở trò với người vô tội.________________Anh này ảnh kì cục:)))
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me