Hau Vi On2eus Guria
Lee Minhyung hắn bị người xinh đẹp sau khi rủ lòng thương băng bó cho lại đá đít ra sofa phòng khách mà ngủ. Minseok quăng vào mặt hắn cái gối bông. Chốt hạ một câu rồi đóng sầm cửa phòng.-Chỉ tối nay thôi. Sáng mai lập tức phắn, rõ chưa.-Nhưng-Rầm.Xí, vốn dĩ là không muốn hắn mở mồm.Lee Minhyung vác cái thân uể oải xuống ghế sofa. Hắn tựa đầu lên tay gác ghế, chân vắt ngang tay gác bên kia. Hình như chân hơi dài rồi thì phải, dư cả một khúc nè. Hắn ôm gối đung đưa chân, tích tắc đã phát ra tiếng khò khò.Minseok vì vừa bị tên ồn ào kia phá quấy nên chẳng còn tâm trạng để nghỉ ngơi. Cậu bật một bộ phim kinh dị, tắt đèn rồi trèo lên giường quấn chăn khắp người từ từ thưởng thức. Từ nhỏ Minseok đã được mệnh danh là chúa nhát cáy vậy mà lúc nào có ai chơi hay xem những thứ liên quan đến ma quỷ đều có mặt con cún đó. Không biết vì tính tò mò hay vì điếc không sợ súng nói trắng ra là lì lợm nữa.Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến, chưa đầy một tiếng sau Ryu Minseok đã vã hết mồ hôi, người run cầm cập chộp lấy điều khiển tắt ngấm tivi. Cổ họng bị mấy tiếng la làm khô khan, cậu nuốt ngụm nước bọt.Giờ mà bước xuống giường... Cũng khó khăn đó. Nhưng khát thì không chịu được. Minseok chần chừ thò một chân xuống giường lại rút lên, cậu quyết định nằm xuống gối cố gắng chìm vào giấc ngủ.Mười phút sau, mắt cún con mở thao láo.-Ashhhhh. Chết tiệt.Cún bông lại một lần nữa bật dậy, sau bao nhiêu đắn đo. Chỉ là đi lấy nước thôi mà, nhà mình chứ có phải nhà ai đâu.Không sợ không sợ.Minseok thành công lần mò đến tay nắm cửa, không khí lạnh bên ngoài lùa vào mặt khiến cậu run lên chút ít nhưng đã tới đây rồi chả nhẽ quay lại... Không không không! Nhất định phải uống được nước mới chịu.Nói rồi chân nhỏ mau lẹ chạy một hơi xuống tầng. Bên dưới đã tối om chỉ có phía tên đang ngủ say sưa kia là sáng một chút bởi đèn thông báo điện thoại. Cậu đến nhà bếp rót cho mình một cốc nước vừa uống vừa đảo mắt xung quanh.Có vẻ như Minhyung chẳng cảm thấy được tiếng động nào, là ngủ rất say rồi. Lúc trước ngủ với nhau hắn cũng không thèm dậy lúc cậu rời đi. Đột nhiên nghĩ đến liền sinh tức trong người, Minseok bĩu môi đá vào chân ghế sau đó quay lưng cất cốc nước uống xong.Ánh mắt không nhịn được liếc sang ghế sofa một lần nữa.Khoan!-Đâu mất rồi?Tên gấu bự vừa nãy còn nằm chỏng chơ trên sofa tự dưng biến mất có phải rất đáng sợ rồi không?-Em tìm tôi hả?Tiếng nói của ai đó đột nhiên phát ra sau lưng cún con làm cậu hét lên.-Á... Hức.Còn ai ngoài tên Lee Minhyung nữa! Thiếu chút nữa là hồn Minseok lìa khỏi xác rồi.-A-Anh...-Em nghĩ xem bản thân la hét trên phòng giữa đêm như vậy ai mà ngủ được.-Lúc nãy... Rõ ràng là anh ngủ say rồi mà.Lee Minhyung nhìn xuống cái đầu nhỏ đang cúi gầm chẳng dám ngước lên giống như sợ hắn là cô hồn các đảng vậy.Hắn lấy tay nâng cầm cậu lên. Chưa động chạm gì đã khiến đồ nhát cáy lì lợm này rưng rưng rồi.-Thăm dò tôi ngủ rồi tính làm gì?-Ai nói tôi thăm dò anh. Tại khát nước mới xuống đây chứ bộ...- La cho lắm vào rồi khát nước.Nói chuyện nghe có ngứa đấm không cơ chứ, tưởng còn là sếp của bé đây hả? Coi chừng phù mỏ bây giờ. Minseok thầm mắng trong lòng.-Kệ người ta.Cậu né sang một bên chạy lên phòng. Nhưng có hắn ở đây dễ gì cún con thoát được, Lee Minhyung bế bổng Minseok lên đem đến ghế sofa, bản thân ngồi xuống còn cậu thì đặt lên đùi mình. Hắn gục đầu vào hõm cổ Minseok mặc cho cậu đang túm tóc mình giật giật không thôi.-Em gầy đi rồi.-Tôi thế nào không liên quan đến anh. Thả ra cho người khác đi ngủ.-Minseokie...-Đừng có gọi cách đó nữa. Khó chịu chết đi được.Cậu càng nói hắn càng siết chặt eo nhỏ về phía mình hơn. Đến khi cả hai gần như chạm mũi với nhau Minseok mới chợt nhận ra.Không ổn rồi, tim lại đập mạnh hơn rồi. Khoảng cách gần như vậy liệu Minhyung có phát hiện không? Suy nghĩ thôi thúc đang dâng lên trong đầu Minseok, cậu bối rối cựa quậy hòng cách xa hắn một chút. Chỉ một chút thôi cũng được.-Em đừng quậy, tôi ôm em một chút thôi.Minhyung vuốt vuốt lưng dỗ Minseok nói với giọng cầu xin. Cậu cũng đột nhiên nghe theo lời hắn, không kháng cự nữa. Hình như lại theo thói quen dựa dẫm vào tên chết tiệt này rồi. Quen đến mức chẳng còn nhận ra tay mình đã vòng qua cổ hắn từ lúc nào.Minhyung vẫn ôm chặt Minseok không động đậy, hơi thở nóng ấm của hắn phả vào ngực cậu, lâu lâu còn hít vài hơi như muốn lưu giữ mùi hương thơm dịu trên người xinh đẹp.-Tôi nhớ em.Hắn thầm thì trong một không gian tĩnh mịch bỗng âm thanh mang nổi nhớ tràn ngập khắp căn nhà.Minseok đủ tỉnh táo để nghe hiểu những gì Lee Minhyung vừa nói nhưng sau tất cả những gì hắn đã làm với cậu cũng chỉ là lời nói dễ dàng theo gió bay đi. Cậu không cho phép bản thân mở lòng với Lee Minhyung nữa.Thấy người trong lòng không động tĩnh gì hắn mới rời khỏi hõm cổ thơm mùi kẹo ngọt, nhìn vào đôi mắt long lanh kia không nhịn được mà vô thức hôn nhẹ vào bờ môi nhỏ xinh làm cậu muốn im lặng cũng không được.-Ai cho anh hôn tôi.Minseok bị tập kích bất ngờ lông cún dựng đứng lên, bóp miệng Minhyung cáu gắt. Biết cậu lại giận dỗi hắn buông lời dỗ ngọt.-Minseokie động vào vết thương của Minhyung rồi. Đau lắm, phải hôn hôn vài cái nữa mới khỏi được.-Thôi đi. Dụ con nít hả?-Đau lắm đó Minseokie ơi huhuhu.Lee Minhyung giở trò làm nũng, bĩu môi vùi đầu vào vai Minseok miệng hót líu lo. Tay thì ôm chặt cún con quyết không thả người.Cốc.Lee Minhyung ăn ngay cú gõ vào đầu vì tội ôm siết quá bạn nhỏ không thở được.-Thân thì to xác mà cứ thích chèn ép người ta.-Anh xin lỗi...Chụt.Lee Minhyung quả nhiên vẫn chỉ là hạt thóc, Ryu Minseok mới là con gà.Ố bạn nhỏ vừa mới thơm thơm mình kìa. Sao đây ta???Minseok lấy ngón tay quẹt qua môi, má đã ửng hồng, quay mặt đi chỗ khác trách mắng.-Còn ngẩn người làm gì? Tôi đền cho anh rồi thì anh thả tôi ra- ư.Hắn đẩy cậu vào nụ hôn sâu, môi lưỡi giao hợp tạo nên âm thanh ái muội, Minseok phản ứng không kịp chỉ biết ôm cổ Minhyung thuận theo ý hắn.Đến khi nhận thấy cậu không đủ oxi hắn mới buông rời đôi môi đỏ mọng. Trước đó còn liếm nhẹ qua nó làm Minseok bùng nổ người đỏ lựng.Trong phút giây đó hắn cứ ngỡ mình có cơ hội để giành lấy cậu nhưng Lee Minhyung đã quá xem thường lớp phòng thủ cứng rắn mà Minseok dày công rèn nên.-Em về với tôi nhé?-Lee Minhyung có phải anh nghe không hiểu những lời tôi nói không? Ta không là gì của nhau cả.-Minseokie, là anh sai. Tha lỗi cho anh.-Rõ ràng anh chẳng yêu tôi.-Anh có.-Dối trá!Cậu mím môi bật ra tiếng phản bác.-Xin anh... Không yêu thì đừng gieo rắc hi vọng cho người khác. Đừng nghĩ chỉ cần một hai lời ngọt ngào có thể tiếp tục lừa dối trái tim tôi.-Ryu Minseok!Hắn không nghe nổi nữa. Lời thú tội của Lee Minhyung mãi mãi không rửa sạch được trái tim đã rướm máu của Ryu Minseok. -Nhìn anh đi.Đôi bàn tay to lớn áp vào gương mặt hài hòa, ngón tay mân mê nốt ruồi diễm lệ. Lần này Minhyung thật sự phải xuống nước cầu xin Minseok.-Minseok, xin em. Tha lỗi cho anh.-Anh moi hết ruột gan của tôi ra rồi xin lỗi!Minseok kích động khóc lớn, bắt đầu chống cự muốn chạy đi. Bị Minhyung giữ chặt lại tức giận đấm vào người hắn. Cậu không muốn nghe nữa đâu. Cậu sợ bản thân không giữ mình được lại dấn thân vào đồ tồi tệ này.-Minseok, Minseok đừng khóc mà. Anh không nói nữa.Minhyung sợ cậu kích động quá mức sẽ mất kiểm soát hắn đành vỗ về cún nhỏ để em thôi khóc.Cho anh một cơ hội.Khó đến vậy sao?_______________Mấy vk iu đã thấy nhớ toi chưa?Đm cục cưng này là của t🥰 Lee Minhyung cook.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me