Haye Cap Duoi Cua Toi Sao Lai Dang Yeu Nhu The
Warning
H nhẹ
Có mô tả sexual assault. Cân nhắc trước khi xem
—-Yejun lấy quần áo từ trong máy sấy ra bỏ vào giỏ rồi mang về phòng gấp lại. Chú mèo Geontaek lẽo đẽo theo sau anh, thỉnh thoảng nó lại kêu lên một tiếng ra vẻ nũng nịu. Nhìn vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ, người thanh niên tóc xanh khẽ thở dài. Anh và Hamin đã chuyển về nhà mới được gần hai tuần. Hai người họ chưa kịp tận hưởng tổ ấm mới thì Hamin đã nhận được yêu cầu đi công tác khẩn cấp. Gã đàn ông tóc đen miễn cưỡng ra tới sân bay, trước khi đi qua cổng an ninh còn ôm riết lấy Yejun mà hôn nồng nhiệt làm anh xấu hổ đỏ cả mặt."Yejunie hyung, em sẽ cố gắng xong việc càng sớm càng tốt." Hamin vừa vẫy tay vừa nói.Đó cũng là chuyện xảy ra từ hai ngày trước. Dù mới chỉ xa Hamin có hai ngày ngắn ngủi mà Yejun đã thấy nhớ hắn vô cùng. Ngôi nhà mới vốn dĩ đã lạ lẫm nay lại càng trở nên trống trải, cô đơn. Đôi lúc đi lại trong nhà, Yejun lại vô thức nói chuyện với Hamin rồi giật mình nhận ra hắn đang vắng mặt. Anh chỉ đành cười tự giễu, thầm than thở trong lòng rằng không hiểu sao bản thân mình lại trở nên đa cảm đến như vậy. Cũng may có Geontaek nên Yejun cũng thấy bớt cô đơn hơn một chút."Geontaek à, con có nhớ ba Hamin không?"Vừa nhắc đến cái tên này, Geontaek liền vểnh tai lên rồi chạy ra cửa đứng chờ. Yejun bật cười nhìn hành động ngây thơ của chú mèo rồi anh lại bắt đầu nhớ nhung Hamin. Thế rồi, giống như có thần giao cách cảm, điện thoại của Yejun chợt bật sáng. Người thanh niên tóc xanh vội vàng nhấn nút nghe cuộc gọi. Trên màn hình hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Yoo Hamin. Hắn đang để trần thân trên, người ngồi tựa vào đầu giường. Mái tóc hắn hơi ẩm ướt, có lẽ hắn vừa mới tắm xong. Vẻ mặt hắn ỉu xìu như một chú mèo con tội nghiệp, hắn nói:"Yejunie hyung, em nhớ anh quá. Công việc bên này bận quá nên giờ em mới có thời gian gọi cho anh."Yejum cười hỏi: "Em có mệt lắm không? Anh cũng vừa dọn dẹp nhà cửa xong, đang tính gọi cho em đây."Người thanh niên tóc xanh cắn môi rồi đưa mắt nhìn Hamin:"Yejunie hyung cũng nhớ em lắm. Cả ngày hôm nay anh cứ nghĩ về em mãi."Hamin bật cười: "Thật sao, Yejunie hyung? Kể cho em biết anh nhớ gì về em đi?"Yejun do dự, gò má anh hơi đỏ lên. Anh vùi đầu vào gối, chỉ để lộ ra đôi mắt xanh ánh tím lấp lánh, chan chứa đầy quyến luyến. Người thanh niên tóc xanh nhỏ giọng kể lại cảm xúc của mình, không biết rằng ở bên kia đại dương, trong phòng khách sạn, hơi thở của Yoo Hamin bắt đầu trở nên nặng nhọc. Hắn hơi tựa người lên đầu giường chỉnh lại tư thế, mắt vẫn nhìn chăm chú vào đôi môi nhỏ không ngừng khép mở cùng một phần bả vai trắng nõn lộ ra bên ngoài cổ áo của Yejun. Một tay hắn đưa xuống dưới đũng quần, bắt đầu di chuyển lên xuống, phát ra tiếng nước lép nhép. Giọng hắn khàn khàn dụ dỗ:"Yejunie hyung...""Sao vậy, Hamin?" Người thanh niên tóc xanh ngạc nhiên hỏi, vẻ mặt ngây thơ."Đó là tất cả những gì anh nhớ về em sao?" Yoo Hamin liếm môi, tay vẫn chuyển động không ngừng. Lúc này Yejun mới nhận ra hắn đang vừa gọi video với mình vừa thủ dâm, anh luống cuống ngồi dậy, xấu hổ mắng một tiếng. Nhưng bản tính Yejun vốn là một chàng trai hiền lành, vậy nên lời mắng mỏ của anh không có chút đe doạ nào, ngược lại nó càng như thứ thuốc kích tình khiến cho gã đàn ông tóc đen lại càng hứng tình hơn nữa. Trên màn hình điện thoại, Yejun có thể nhìn thấy rõ dương vật to lớn gân guốc của Hamin đang chĩa thẳng vào mặt mình, quy đầu liên tục chảy chất nhờn. Bên tai anh là tiếng thở dốc cùng những lời tán tỉnh của hắn, giống như lúc này Yoo Hamin không ở cách xa anh hàng nghìn km mà đang gần trong gang tấc vậy."Yejunie hyung... Em muốn hôn lên cái miệng nhỏ của anh, hôn đến nỗi anh không thở nổi mà chỉ biết bám lấy vai em kêu rên, cầu xin em chịch anh..."Yejun cảm giác như có đôi bàn tay to lớn đang ôm riết lấy cơ thể mình vuốt ve đầy mê luyến, châm lên ngọn lửa dục vọng trong anh. Một tay anh đưa xuống mơn trớn dương vật đang cương cứng của mình, miệng anh rên rỉ:"A... Hamin... đừng mà..."Đôi mắt Yoo Hamin di chuyển xuống dưới ngắm nhìn người yêu đang vừa thủ dâm vừa gọi tên mình. Cơ thể anh hơi run rẩy vì hưng phấn, dương vật xinh đẹp dâm đãng mà chảy chất nhờn, lỗ nhỏ bên dưới cũng ướt đẫm, mời gọi hắn tới chà đạp. Tay hắn vuốt dương vật nhanh hơn, giọng hắn khàn đi:"Yejunie hyung... bên trong anh chặt quá...""A... Hamin..."Cùng với tiếng rên rỉ của Yejun và tiếng thở dốc nặng nhọc của Hamin, dương vật của hắn bắn ra từng luồng tinh dịch trắng đục. Một phần tinh dịch văng lên màn hình giống như hắn vừa xuất tinh lên mặt Yejun vậy, hiệu ứng thị giác làm Hamin suýt chút nữa lại cương cứng thêm lần nữa. Hắn vừa thở hổn hển vừa khàn giọng thầm thì:"Yejunie hyung, em nhớ anh quá."Yejun vẫn còn đang thở dốc. Lát sau, anh nhỏ giọng trả lời: "Anh cũng vậy." Người thanh niên tóc xanh nghĩ nghĩ rồi nói. "Hamin à, chúng ta đừng tắt điện thoại nhé, anh muốn nhìn em ngủ."Hai người họ cứ nói chuyện như vậy, thế rồi Yejun ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau, anh thức dậy muộn, vội vội vàng vàng thay đồ rồi đi tới công ty. Vừa đến công ty, Yejun đã được một người đồng nghiệp kéo lại nói nhỏ:"Yejun-ssi, nghe nói vụ tiết lộ bí mật công ty lần trước đã có tiến triển. Nghe nói kẻ đó vẫn còn ở công ty.""Thật sao?" Yejun ngạc nhiên hỏi. Anh còn ngạc nhiên hơn khi lát sau, bản thân anh được mời vào phòng làm việc của giám đốc Kim. Người đàn ông trung niên liếc nhìn anh rồi lạnh giọng nói:"Là Nam Yejun phải không? Cậu ngồi đi."Yejun hoang mang ngồi xuống ghế sofa. Giám đốc Kim đi tới ngồi ở phía đối diện. Ông ta nhìn anh một lúc rồi hỏi:"Cậu Nam Yejun làm việc ở công ty cũng gần một năm rưỡi rồi nhỉ?""Vâng, đúng vậy."Giám đốc Kim bắt đầu hỏi bâng quơ về công việc cũ, gia đình cũng như tình hình công việc của Yejun. Người thanh niên tóc xanh cẩn thận đáp lời, càng nói anh càng hoang mang về mục đích cuộc gặp này."Thế... cậu Nam Yejun có quan hệ thế nào với Jung Woojin nhỉ?"Yejun giật mình khi nghe thấy giám đốc Kim đột ngột nhắc tới gã họ Jung. Đó là một người bạn của bạn trai tôi, giữa hai chúng tôi chỉ có mối quan hệ công việc thôi, anh trả lời."Tôi lại biết được thông tin rằng cậu Yejun và Jung Woojin thường xuyên trao đổi công việc với nhau. Vậy cậu có biết gì về kết quả báo cáo này của cậu ta không?" Giám đốc Kim vừa hỏi vừa chỉ cho Yejun xem một vài tệp tài liệu. Yejun chỉ biết lắc đầu. Người đàn ông trung niên nhìn anh thêm một lát rồi khoát tay ra hiệu cho Yejun có thể ra ngoài.Suốt cả ngày làm việc, Yejun vẫn không tài nào hiểu nổi lí do vì sao giám đốc Kim lại nhắc tới Jung Woojin. Lẽ nào công việc của cậu ta đã có gì sai sót nên họ đang muốn tìm người xử lý hậu quả? Yejun cứ miên man suy nghĩ mãi trên đường đi về nhà đến nỗi không để ý mà va vào người đàn ông đối diện đang đi tới."Xin lỗi anh, tôi vô ý quá." Người thanh niên tóc xanh rối rít xin lỗi."Yejun hyung... Là anh... Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?"Giọng nói quen thuộc vang lên làm Yejun ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Hai mắt anh mở lớn vì kinh ngạc, đội môi lắp bắp kinh hãi. Trước mắt ann là Jung Woojin. Chỉ vài tuần không gặp mà Yejun gần như không nhận ra con người này. Đôi mắt cậu ta thâm quầng, trũng sâu, vẻ mặt cũng hốc hác, biểu cảm có chút đáng sợ. Yejun lùi lại, anh cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay Jung Woojin nhưng lại hoảng hốt nhận ra sức lực của cậu ta lớn đến đáng sợ."Jung Woojin... cậu buông tay tôi ra... đau quá...""Xin lỗi anh, Yejun hyung... anh chỉ cần đi cùng em một chút thôi... làm ơn, em không muốn làm tổn thương anh." Jung Woojin lầm bầm, tay vẫn giữ chặt lấy Yejun, hắn bắt đầu lôi nhanh Yejun vào trong một con ngõ nhỏ."Dừng lại..." Yejun nhìn quanh cố gắng tìm người kêu cứu, nhưng anh chưa kịp kêu to thì đã bị ai đó bịt miệng từ phía sau. Yejun chỉ cảm thấy một mùi hương cay nồng xộc thẳng vào mũi miệng, anh giãy dụa kịch liệt nhưng cả thân mình đều bị Jung Woojin và gã đàn ông phía sau giữ chặt. Cảnh vật trước mắt Yejun mờ dần, anh yếu ớt gục xuống đất rồi ngất đi. Lúc này, có vài nữ sinh cũng vừa đi tới, họ tò mò nhìn vào ba người đàn ông trước mặt. Gã đàn ông phía sau vội kêu lên:"Ôi, hyung, sao mới chập tối mà anh đã say xỉn thế này? Để bọn em đưa anh về."Mấy cô gái nghe thấy vậy thì tỏ ra khinh bỉ, kéo nhau bỏ đi. Hai gã đàn ông liếc nhìn nhau rồi chúng nhanh nhẹn nâng Yejun lên một chiếc xe van nhỏ đỗ ở cuối ngõ. Cửa xe đóng lại, chiếc xe lao vút đi. Trên mặt đất chỉ còn lại chiếc túi xách cùng điện thoại của Yejun nằm chỏng chơ một góc.Lúc này, Yoo Hamin vừa mới về tới sân bay thành phố Seoul. Trong lòng hắn khấp khởi vui mừng vì sắp được gặp lại người yêu sau bao ngày xa cách. Gã đàn ông tóc đen nghĩ nghĩ rồi quyết định không gọi cho Yejun, bởi hắn muốn làm cho anh phải bất ngờ.Sau này nghĩ lại, Yoo Hamin luôn tự hỏi, nếu lúc đó hắn không ngu ngốc muốn làm Yejun bất ngờ mà nhấc máy gọi thẳng cho anh thì liệu mọi chuyện có khác đi không? Chỉ một hành động dường như vô tình đó, sau này đã làm hắn phải hối hận không thôi.Yejun tỉnh lại bởi cảm giác đau rát trên khuôn mặt. Anh mơ màng mở mắt, trong cổ họng liên tục truyền tới cảm giác buồn nôn. Đầu óc anh choáng váng."Này, nó tỉnh rồi đó."Yejun chớp chớp mắt cố gắng nhìn rõ xung quanh. Anh kinh hoàng nhận ra bản thân đang bị trói chặt tay chân ngồi trên một chiếc ghế gỗ trong một nơi có vẻ là một kho hàng. Yejun chưa kịp định thần lại thì đã cảm thấy trên má nóng rát, tai cũng ù đi bởi cú bạt tai mạnh vừa rồi. Trong miệng anh hơi ngòn ngọt, có lẽ cú tát ban nãy đã làm miệng anh đổ máu. Yejun khó nhọc quay đầu lại. Trước mặt anh là hai gã đàn ông: một kẻ lạ mặt anh không biết tên, người còn lại không phải ai xa lạ mà chính là Jung Woojin."Woojin... rốt cuộc tôi đã làm gì mà cậu lại muốn làm hại tôi?" Yejun run giọng hỏi. Có lẽ vì tác dụng phụ của thuốc mê mà mỗi lần hít vào, phổi anh lại rít lên đau đớn. Người thanh niên cố gắng giữ bình tĩnh, anh biết rằng tình cảnh của bản thân mình đang vô cùng nguy hiểm."Làm gì ư? Hahaha..." Jung Woojin cười phá lên, vẻ mặt hắn có chút điên điên khùng khùng. "Đúng... là tại anh, Nam Yejun. Là do anh và thằng bạn trai chết tiệt của anh mà tôi mới ra nông nỗi này. Vì vào cái công ty chết tiệt kia mà tôi mới dính vào rắc rối rồi trở nên như thế này." Hắn vừa đi đi lại lại vừa lẩm bẩm."Ý cậu là sao?" Yejun bàng hoàng hỏi lại. Trong đầu anh bỗng nảy ra một suy nghĩ. "Lẽ nào việc công ty bị lộ thông tin mật có liên quan tới cậu?" Lúc này, một chi tiết bấy lâu nay Yejun đã vô tình quên mất đột nhiên hiện ra trong trí nhớ của anh. Những thông tin anh nhìn thấy trong cuộc họp, không phải nó đã từng xuất hiện khi anh giúp Jung Woojin kiểm tra số liệu sao?"Đúng rồi đấy, Yejun. Ban đầu tôi chỉ định thuê một gã làm việc thay thôi, nhưng ai ngờ thằng chó đó lại lợi dụng để trộm cắp thông tin mật cơ chứ? May mà tôi cuốn gói kịp thời nên không bị ai nghi ngờ cả." Jung Woojin thản nhiên trả lời, vẻ mặt không có chút nào là hối lỗi khi để người khác chịu tội thay.Đằng sau Jung Woojin, gã đàn ông còn lại đang lúi húi lắp đặt thứ gì đó. Gã quay sang chửi một tiếng."Mẹ kiếp... qua đây giúp tao đi cho xong việc."Nét mặt Jung Woojin trở nên khó coi. Khốn nạn, mày dám sai bảo tao à? Một thằng du côn cũng dám lên mặt với tao. Tất cả chúng mày đều coi thường tao, hắn gào lên. Yejun hoảng sợ nhìn Jung Woojin tiến lại gần gã đàn ông kia rồi rút ra một con dao, đâm lên tiếp vào lưng và bụng gã. Hai gã đàn ông bắt đầu vật lộn, đồ đạc trên chiếc bàn gần đó bị hất tung xuống đất, mảnh vỡ văng tung toé. Mùi máu tươi lập tức tràn ra khắp phòng, Yejun sợ tới ngã ra khỏi ghế, anh vội quay đầu đi, bắt đầu nôn khan. Jung Woojin vứt cái xác của gã đàn ông kia xuống đất, hắn từ từ tiến lại gần người thanh niên tóc xanh. Hắn túm lấy tóc Yejun rồi ném anh xuống tấm nệm ở giữa kho hàng."Jung Woojin, trước giờ tôi vẫn luôn giúp đỡ cậu... tôi chưa bao giờ làm hại cậu. Cho dù cậu muốn giết tôi thì xin hãy cho tôi biết lí do vì sao cậu làm vậy?" Yejun khó nhọc bò dậy van nài, nước mắt anh bắt đầu trào ra."Tại sao ư?" Jung Woojin tự hỏi. "Tao cũng không biết tại sao nữa?"Mới chỉ vài tuần trước, hắn vẫn còn là một thiếu gia nhà giàu tiêu tiền như nước, trai gái vây quanh nhiều không đếm xuể. Nhưng từ buổi tối hôm đó, sau khi vô tình hút điếu thuốc trên tay Seoyeon, hắn bắt đầu cảm thấy trong người khác lạ. Ban đầu chỉ là cảm giác cáu gắt, uể oải, lo âu, rồi hắn bắt đầu cảm thấy cơ thể mình run rẩy, đổ mồ hôi, khắp người co giật. Trong cơn ảo giác, hắn vớ lấy điếu thuốc còn lại lấy từ tay Seoyeon châm lửa hút. Cảm giác phê pha lan toả khắp cơ thể, Jung Woojin quay cuồng, hắn kéo lấy một chàng trai bên cạnh rồi đè cậu ta xuống một cách thô bạo. Đến khi tỉnh táo lại, gã họ Jung nhìn vào cái xác lạnh ngắt bên cạnh mình, cả người hắn run rẩy vì kinh hoảng và phẫn nộ. Hắn nổi điên gọi cho Lee Seoyeon:"Mẹ kiếp, con đĩ. Rốt cuộc mày đã cho tao dùng thứ gì?"Giọng nữ bên kia hơi run lên, cô ta phủ nhận: "Tôi chẳng cho anh dùng cái gì cả. Là anh tự giật lấy từ trong tay tôi.""Khốn kiếp... Tao sẽ không tha cho mày." Jung Woojin gào thét."Câm mồm đi. Anh muốn bị cảnh sát bắt à?" Seoyeon rít lên rồi rất nhanh đã chuyển sang dụ dỗ. "Chỉ là nghiện ma tuý thôi. Bọn nhà nghèo mới sợ, còn người như chúng ta thừa sức chi tiền. Anh lo cái quái gì thế nhỉ?""Mẹ kiếp, Seoyeon. Tại sao cô lại dính vào thứ này?" Jung Woojin ngồi phịch xuống ghế thở dốc."Là vì Nam Yejun. Kẻ tôi muốn cho dùng mấy thứ này là Nam Yejun. Anh Woojin chỉ là xui xẻo bị Nam Yejun hại thôi." Từng lời nói của Seoyeon như lời thì thầm của con rắn độc, nhỏ từng giọt độc dược vào tim gã họ Jung. "Này, nếu anh giúp tôi bắt được Nam Yejun rồi cho thằng khốn kia dùng thứ đó, vậy thì tôi sẽ giữ kín chuyện này. Thậm chí tôi còn có thể giới thiệu cho anh một người bán hàng uy tín nữa."Jung Woojin nghĩ tới đây thì bừng tỉnh. Hắn liếm môi, ánh mắt hắn trở nên dính nhớp, lướt qua lớp áo quần nhăn nhúm trên người Yejun."Nếu muốn oán hận thì hãy oán hận Seoyeon ấy, Yejun." Vừa dứt lời, hắn đã bổ nhào vào người Yejun, đôi tay bắt đầu xé toạc áo quần của Yejun mặc cho anh la hét phản kháng."Đừng chống cự nữa, Yejun." Gã họ Jung giơ tay bóp chặt lấy cổ Yejun. Người thanh niên tóc xanh giãy dụa một cách yếu ớt, người anh bắt đầu lịm đi. Hắn liếc về phía đống ma tuý rơi vung vãi trên sàn, hơi thở dần trở nên hưng phấn. "Đợi chúng ta vui vẻ xong, tôi sẽ cho anh dùng thứ đồ kia. Đến lúc đó anh sẽ chẳng nhớ gì đâu, có khi còn cảm ơn tôi ấy chứ.""Chà, không biết nếu Yoo Hamin nhìn thấy cảnh người hắn yêu quằn quại dưới thân kẻ khác, không biết biểu cảm của hắn sẽ ra sao nhỉ?" Jung Woojin nhìn về phía chiếc máy quay ở đằng xa, hắn cười phá lên. "Tao rất chờ mong đó."
H nhẹ
Có mô tả sexual assault. Cân nhắc trước khi xem
—-Yejun lấy quần áo từ trong máy sấy ra bỏ vào giỏ rồi mang về phòng gấp lại. Chú mèo Geontaek lẽo đẽo theo sau anh, thỉnh thoảng nó lại kêu lên một tiếng ra vẻ nũng nịu. Nhìn vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ, người thanh niên tóc xanh khẽ thở dài. Anh và Hamin đã chuyển về nhà mới được gần hai tuần. Hai người họ chưa kịp tận hưởng tổ ấm mới thì Hamin đã nhận được yêu cầu đi công tác khẩn cấp. Gã đàn ông tóc đen miễn cưỡng ra tới sân bay, trước khi đi qua cổng an ninh còn ôm riết lấy Yejun mà hôn nồng nhiệt làm anh xấu hổ đỏ cả mặt."Yejunie hyung, em sẽ cố gắng xong việc càng sớm càng tốt." Hamin vừa vẫy tay vừa nói.Đó cũng là chuyện xảy ra từ hai ngày trước. Dù mới chỉ xa Hamin có hai ngày ngắn ngủi mà Yejun đã thấy nhớ hắn vô cùng. Ngôi nhà mới vốn dĩ đã lạ lẫm nay lại càng trở nên trống trải, cô đơn. Đôi lúc đi lại trong nhà, Yejun lại vô thức nói chuyện với Hamin rồi giật mình nhận ra hắn đang vắng mặt. Anh chỉ đành cười tự giễu, thầm than thở trong lòng rằng không hiểu sao bản thân mình lại trở nên đa cảm đến như vậy. Cũng may có Geontaek nên Yejun cũng thấy bớt cô đơn hơn một chút."Geontaek à, con có nhớ ba Hamin không?"Vừa nhắc đến cái tên này, Geontaek liền vểnh tai lên rồi chạy ra cửa đứng chờ. Yejun bật cười nhìn hành động ngây thơ của chú mèo rồi anh lại bắt đầu nhớ nhung Hamin. Thế rồi, giống như có thần giao cách cảm, điện thoại của Yejun chợt bật sáng. Người thanh niên tóc xanh vội vàng nhấn nút nghe cuộc gọi. Trên màn hình hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Yoo Hamin. Hắn đang để trần thân trên, người ngồi tựa vào đầu giường. Mái tóc hắn hơi ẩm ướt, có lẽ hắn vừa mới tắm xong. Vẻ mặt hắn ỉu xìu như một chú mèo con tội nghiệp, hắn nói:"Yejunie hyung, em nhớ anh quá. Công việc bên này bận quá nên giờ em mới có thời gian gọi cho anh."Yejum cười hỏi: "Em có mệt lắm không? Anh cũng vừa dọn dẹp nhà cửa xong, đang tính gọi cho em đây."Người thanh niên tóc xanh cắn môi rồi đưa mắt nhìn Hamin:"Yejunie hyung cũng nhớ em lắm. Cả ngày hôm nay anh cứ nghĩ về em mãi."Hamin bật cười: "Thật sao, Yejunie hyung? Kể cho em biết anh nhớ gì về em đi?"Yejun do dự, gò má anh hơi đỏ lên. Anh vùi đầu vào gối, chỉ để lộ ra đôi mắt xanh ánh tím lấp lánh, chan chứa đầy quyến luyến. Người thanh niên tóc xanh nhỏ giọng kể lại cảm xúc của mình, không biết rằng ở bên kia đại dương, trong phòng khách sạn, hơi thở của Yoo Hamin bắt đầu trở nên nặng nhọc. Hắn hơi tựa người lên đầu giường chỉnh lại tư thế, mắt vẫn nhìn chăm chú vào đôi môi nhỏ không ngừng khép mở cùng một phần bả vai trắng nõn lộ ra bên ngoài cổ áo của Yejun. Một tay hắn đưa xuống dưới đũng quần, bắt đầu di chuyển lên xuống, phát ra tiếng nước lép nhép. Giọng hắn khàn khàn dụ dỗ:"Yejunie hyung...""Sao vậy, Hamin?" Người thanh niên tóc xanh ngạc nhiên hỏi, vẻ mặt ngây thơ."Đó là tất cả những gì anh nhớ về em sao?" Yoo Hamin liếm môi, tay vẫn chuyển động không ngừng. Lúc này Yejun mới nhận ra hắn đang vừa gọi video với mình vừa thủ dâm, anh luống cuống ngồi dậy, xấu hổ mắng một tiếng. Nhưng bản tính Yejun vốn là một chàng trai hiền lành, vậy nên lời mắng mỏ của anh không có chút đe doạ nào, ngược lại nó càng như thứ thuốc kích tình khiến cho gã đàn ông tóc đen lại càng hứng tình hơn nữa. Trên màn hình điện thoại, Yejun có thể nhìn thấy rõ dương vật to lớn gân guốc của Hamin đang chĩa thẳng vào mặt mình, quy đầu liên tục chảy chất nhờn. Bên tai anh là tiếng thở dốc cùng những lời tán tỉnh của hắn, giống như lúc này Yoo Hamin không ở cách xa anh hàng nghìn km mà đang gần trong gang tấc vậy."Yejunie hyung... Em muốn hôn lên cái miệng nhỏ của anh, hôn đến nỗi anh không thở nổi mà chỉ biết bám lấy vai em kêu rên, cầu xin em chịch anh..."Yejun cảm giác như có đôi bàn tay to lớn đang ôm riết lấy cơ thể mình vuốt ve đầy mê luyến, châm lên ngọn lửa dục vọng trong anh. Một tay anh đưa xuống mơn trớn dương vật đang cương cứng của mình, miệng anh rên rỉ:"A... Hamin... đừng mà..."Đôi mắt Yoo Hamin di chuyển xuống dưới ngắm nhìn người yêu đang vừa thủ dâm vừa gọi tên mình. Cơ thể anh hơi run rẩy vì hưng phấn, dương vật xinh đẹp dâm đãng mà chảy chất nhờn, lỗ nhỏ bên dưới cũng ướt đẫm, mời gọi hắn tới chà đạp. Tay hắn vuốt dương vật nhanh hơn, giọng hắn khàn đi:"Yejunie hyung... bên trong anh chặt quá...""A... Hamin..."Cùng với tiếng rên rỉ của Yejun và tiếng thở dốc nặng nhọc của Hamin, dương vật của hắn bắn ra từng luồng tinh dịch trắng đục. Một phần tinh dịch văng lên màn hình giống như hắn vừa xuất tinh lên mặt Yejun vậy, hiệu ứng thị giác làm Hamin suýt chút nữa lại cương cứng thêm lần nữa. Hắn vừa thở hổn hển vừa khàn giọng thầm thì:"Yejunie hyung, em nhớ anh quá."Yejun vẫn còn đang thở dốc. Lát sau, anh nhỏ giọng trả lời: "Anh cũng vậy." Người thanh niên tóc xanh nghĩ nghĩ rồi nói. "Hamin à, chúng ta đừng tắt điện thoại nhé, anh muốn nhìn em ngủ."Hai người họ cứ nói chuyện như vậy, thế rồi Yejun ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau, anh thức dậy muộn, vội vội vàng vàng thay đồ rồi đi tới công ty. Vừa đến công ty, Yejun đã được một người đồng nghiệp kéo lại nói nhỏ:"Yejun-ssi, nghe nói vụ tiết lộ bí mật công ty lần trước đã có tiến triển. Nghe nói kẻ đó vẫn còn ở công ty.""Thật sao?" Yejun ngạc nhiên hỏi. Anh còn ngạc nhiên hơn khi lát sau, bản thân anh được mời vào phòng làm việc của giám đốc Kim. Người đàn ông trung niên liếc nhìn anh rồi lạnh giọng nói:"Là Nam Yejun phải không? Cậu ngồi đi."Yejun hoang mang ngồi xuống ghế sofa. Giám đốc Kim đi tới ngồi ở phía đối diện. Ông ta nhìn anh một lúc rồi hỏi:"Cậu Nam Yejun làm việc ở công ty cũng gần một năm rưỡi rồi nhỉ?""Vâng, đúng vậy."Giám đốc Kim bắt đầu hỏi bâng quơ về công việc cũ, gia đình cũng như tình hình công việc của Yejun. Người thanh niên tóc xanh cẩn thận đáp lời, càng nói anh càng hoang mang về mục đích cuộc gặp này."Thế... cậu Nam Yejun có quan hệ thế nào với Jung Woojin nhỉ?"Yejun giật mình khi nghe thấy giám đốc Kim đột ngột nhắc tới gã họ Jung. Đó là một người bạn của bạn trai tôi, giữa hai chúng tôi chỉ có mối quan hệ công việc thôi, anh trả lời."Tôi lại biết được thông tin rằng cậu Yejun và Jung Woojin thường xuyên trao đổi công việc với nhau. Vậy cậu có biết gì về kết quả báo cáo này của cậu ta không?" Giám đốc Kim vừa hỏi vừa chỉ cho Yejun xem một vài tệp tài liệu. Yejun chỉ biết lắc đầu. Người đàn ông trung niên nhìn anh thêm một lát rồi khoát tay ra hiệu cho Yejun có thể ra ngoài.Suốt cả ngày làm việc, Yejun vẫn không tài nào hiểu nổi lí do vì sao giám đốc Kim lại nhắc tới Jung Woojin. Lẽ nào công việc của cậu ta đã có gì sai sót nên họ đang muốn tìm người xử lý hậu quả? Yejun cứ miên man suy nghĩ mãi trên đường đi về nhà đến nỗi không để ý mà va vào người đàn ông đối diện đang đi tới."Xin lỗi anh, tôi vô ý quá." Người thanh niên tóc xanh rối rít xin lỗi."Yejun hyung... Là anh... Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?"Giọng nói quen thuộc vang lên làm Yejun ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Hai mắt anh mở lớn vì kinh ngạc, đội môi lắp bắp kinh hãi. Trước mắt ann là Jung Woojin. Chỉ vài tuần không gặp mà Yejun gần như không nhận ra con người này. Đôi mắt cậu ta thâm quầng, trũng sâu, vẻ mặt cũng hốc hác, biểu cảm có chút đáng sợ. Yejun lùi lại, anh cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay Jung Woojin nhưng lại hoảng hốt nhận ra sức lực của cậu ta lớn đến đáng sợ."Jung Woojin... cậu buông tay tôi ra... đau quá...""Xin lỗi anh, Yejun hyung... anh chỉ cần đi cùng em một chút thôi... làm ơn, em không muốn làm tổn thương anh." Jung Woojin lầm bầm, tay vẫn giữ chặt lấy Yejun, hắn bắt đầu lôi nhanh Yejun vào trong một con ngõ nhỏ."Dừng lại..." Yejun nhìn quanh cố gắng tìm người kêu cứu, nhưng anh chưa kịp kêu to thì đã bị ai đó bịt miệng từ phía sau. Yejun chỉ cảm thấy một mùi hương cay nồng xộc thẳng vào mũi miệng, anh giãy dụa kịch liệt nhưng cả thân mình đều bị Jung Woojin và gã đàn ông phía sau giữ chặt. Cảnh vật trước mắt Yejun mờ dần, anh yếu ớt gục xuống đất rồi ngất đi. Lúc này, có vài nữ sinh cũng vừa đi tới, họ tò mò nhìn vào ba người đàn ông trước mặt. Gã đàn ông phía sau vội kêu lên:"Ôi, hyung, sao mới chập tối mà anh đã say xỉn thế này? Để bọn em đưa anh về."Mấy cô gái nghe thấy vậy thì tỏ ra khinh bỉ, kéo nhau bỏ đi. Hai gã đàn ông liếc nhìn nhau rồi chúng nhanh nhẹn nâng Yejun lên một chiếc xe van nhỏ đỗ ở cuối ngõ. Cửa xe đóng lại, chiếc xe lao vút đi. Trên mặt đất chỉ còn lại chiếc túi xách cùng điện thoại của Yejun nằm chỏng chơ một góc.Lúc này, Yoo Hamin vừa mới về tới sân bay thành phố Seoul. Trong lòng hắn khấp khởi vui mừng vì sắp được gặp lại người yêu sau bao ngày xa cách. Gã đàn ông tóc đen nghĩ nghĩ rồi quyết định không gọi cho Yejun, bởi hắn muốn làm cho anh phải bất ngờ.Sau này nghĩ lại, Yoo Hamin luôn tự hỏi, nếu lúc đó hắn không ngu ngốc muốn làm Yejun bất ngờ mà nhấc máy gọi thẳng cho anh thì liệu mọi chuyện có khác đi không? Chỉ một hành động dường như vô tình đó, sau này đã làm hắn phải hối hận không thôi.Yejun tỉnh lại bởi cảm giác đau rát trên khuôn mặt. Anh mơ màng mở mắt, trong cổ họng liên tục truyền tới cảm giác buồn nôn. Đầu óc anh choáng váng."Này, nó tỉnh rồi đó."Yejun chớp chớp mắt cố gắng nhìn rõ xung quanh. Anh kinh hoàng nhận ra bản thân đang bị trói chặt tay chân ngồi trên một chiếc ghế gỗ trong một nơi có vẻ là một kho hàng. Yejun chưa kịp định thần lại thì đã cảm thấy trên má nóng rát, tai cũng ù đi bởi cú bạt tai mạnh vừa rồi. Trong miệng anh hơi ngòn ngọt, có lẽ cú tát ban nãy đã làm miệng anh đổ máu. Yejun khó nhọc quay đầu lại. Trước mặt anh là hai gã đàn ông: một kẻ lạ mặt anh không biết tên, người còn lại không phải ai xa lạ mà chính là Jung Woojin."Woojin... rốt cuộc tôi đã làm gì mà cậu lại muốn làm hại tôi?" Yejun run giọng hỏi. Có lẽ vì tác dụng phụ của thuốc mê mà mỗi lần hít vào, phổi anh lại rít lên đau đớn. Người thanh niên cố gắng giữ bình tĩnh, anh biết rằng tình cảnh của bản thân mình đang vô cùng nguy hiểm."Làm gì ư? Hahaha..." Jung Woojin cười phá lên, vẻ mặt hắn có chút điên điên khùng khùng. "Đúng... là tại anh, Nam Yejun. Là do anh và thằng bạn trai chết tiệt của anh mà tôi mới ra nông nỗi này. Vì vào cái công ty chết tiệt kia mà tôi mới dính vào rắc rối rồi trở nên như thế này." Hắn vừa đi đi lại lại vừa lẩm bẩm."Ý cậu là sao?" Yejun bàng hoàng hỏi lại. Trong đầu anh bỗng nảy ra một suy nghĩ. "Lẽ nào việc công ty bị lộ thông tin mật có liên quan tới cậu?" Lúc này, một chi tiết bấy lâu nay Yejun đã vô tình quên mất đột nhiên hiện ra trong trí nhớ của anh. Những thông tin anh nhìn thấy trong cuộc họp, không phải nó đã từng xuất hiện khi anh giúp Jung Woojin kiểm tra số liệu sao?"Đúng rồi đấy, Yejun. Ban đầu tôi chỉ định thuê một gã làm việc thay thôi, nhưng ai ngờ thằng chó đó lại lợi dụng để trộm cắp thông tin mật cơ chứ? May mà tôi cuốn gói kịp thời nên không bị ai nghi ngờ cả." Jung Woojin thản nhiên trả lời, vẻ mặt không có chút nào là hối lỗi khi để người khác chịu tội thay.Đằng sau Jung Woojin, gã đàn ông còn lại đang lúi húi lắp đặt thứ gì đó. Gã quay sang chửi một tiếng."Mẹ kiếp... qua đây giúp tao đi cho xong việc."Nét mặt Jung Woojin trở nên khó coi. Khốn nạn, mày dám sai bảo tao à? Một thằng du côn cũng dám lên mặt với tao. Tất cả chúng mày đều coi thường tao, hắn gào lên. Yejun hoảng sợ nhìn Jung Woojin tiến lại gần gã đàn ông kia rồi rút ra một con dao, đâm lên tiếp vào lưng và bụng gã. Hai gã đàn ông bắt đầu vật lộn, đồ đạc trên chiếc bàn gần đó bị hất tung xuống đất, mảnh vỡ văng tung toé. Mùi máu tươi lập tức tràn ra khắp phòng, Yejun sợ tới ngã ra khỏi ghế, anh vội quay đầu đi, bắt đầu nôn khan. Jung Woojin vứt cái xác của gã đàn ông kia xuống đất, hắn từ từ tiến lại gần người thanh niên tóc xanh. Hắn túm lấy tóc Yejun rồi ném anh xuống tấm nệm ở giữa kho hàng."Jung Woojin, trước giờ tôi vẫn luôn giúp đỡ cậu... tôi chưa bao giờ làm hại cậu. Cho dù cậu muốn giết tôi thì xin hãy cho tôi biết lí do vì sao cậu làm vậy?" Yejun khó nhọc bò dậy van nài, nước mắt anh bắt đầu trào ra."Tại sao ư?" Jung Woojin tự hỏi. "Tao cũng không biết tại sao nữa?"Mới chỉ vài tuần trước, hắn vẫn còn là một thiếu gia nhà giàu tiêu tiền như nước, trai gái vây quanh nhiều không đếm xuể. Nhưng từ buổi tối hôm đó, sau khi vô tình hút điếu thuốc trên tay Seoyeon, hắn bắt đầu cảm thấy trong người khác lạ. Ban đầu chỉ là cảm giác cáu gắt, uể oải, lo âu, rồi hắn bắt đầu cảm thấy cơ thể mình run rẩy, đổ mồ hôi, khắp người co giật. Trong cơn ảo giác, hắn vớ lấy điếu thuốc còn lại lấy từ tay Seoyeon châm lửa hút. Cảm giác phê pha lan toả khắp cơ thể, Jung Woojin quay cuồng, hắn kéo lấy một chàng trai bên cạnh rồi đè cậu ta xuống một cách thô bạo. Đến khi tỉnh táo lại, gã họ Jung nhìn vào cái xác lạnh ngắt bên cạnh mình, cả người hắn run rẩy vì kinh hoảng và phẫn nộ. Hắn nổi điên gọi cho Lee Seoyeon:"Mẹ kiếp, con đĩ. Rốt cuộc mày đã cho tao dùng thứ gì?"Giọng nữ bên kia hơi run lên, cô ta phủ nhận: "Tôi chẳng cho anh dùng cái gì cả. Là anh tự giật lấy từ trong tay tôi.""Khốn kiếp... Tao sẽ không tha cho mày." Jung Woojin gào thét."Câm mồm đi. Anh muốn bị cảnh sát bắt à?" Seoyeon rít lên rồi rất nhanh đã chuyển sang dụ dỗ. "Chỉ là nghiện ma tuý thôi. Bọn nhà nghèo mới sợ, còn người như chúng ta thừa sức chi tiền. Anh lo cái quái gì thế nhỉ?""Mẹ kiếp, Seoyeon. Tại sao cô lại dính vào thứ này?" Jung Woojin ngồi phịch xuống ghế thở dốc."Là vì Nam Yejun. Kẻ tôi muốn cho dùng mấy thứ này là Nam Yejun. Anh Woojin chỉ là xui xẻo bị Nam Yejun hại thôi." Từng lời nói của Seoyeon như lời thì thầm của con rắn độc, nhỏ từng giọt độc dược vào tim gã họ Jung. "Này, nếu anh giúp tôi bắt được Nam Yejun rồi cho thằng khốn kia dùng thứ đó, vậy thì tôi sẽ giữ kín chuyện này. Thậm chí tôi còn có thể giới thiệu cho anh một người bán hàng uy tín nữa."Jung Woojin nghĩ tới đây thì bừng tỉnh. Hắn liếm môi, ánh mắt hắn trở nên dính nhớp, lướt qua lớp áo quần nhăn nhúm trên người Yejun."Nếu muốn oán hận thì hãy oán hận Seoyeon ấy, Yejun." Vừa dứt lời, hắn đã bổ nhào vào người Yejun, đôi tay bắt đầu xé toạc áo quần của Yejun mặc cho anh la hét phản kháng."Đừng chống cự nữa, Yejun." Gã họ Jung giơ tay bóp chặt lấy cổ Yejun. Người thanh niên tóc xanh giãy dụa một cách yếu ớt, người anh bắt đầu lịm đi. Hắn liếc về phía đống ma tuý rơi vung vãi trên sàn, hơi thở dần trở nên hưng phấn. "Đợi chúng ta vui vẻ xong, tôi sẽ cho anh dùng thứ đồ kia. Đến lúc đó anh sẽ chẳng nhớ gì đâu, có khi còn cảm ơn tôi ấy chứ.""Chà, không biết nếu Yoo Hamin nhìn thấy cảnh người hắn yêu quằn quại dưới thân kẻ khác, không biết biểu cảm của hắn sẽ ra sao nhỉ?" Jung Woojin nhìn về phía chiếc máy quay ở đằng xa, hắn cười phá lên. "Tao rất chờ mong đó."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me