LoveTruyen.Me

Haye Cap Duoi Cua Toi Sao Lai Dang Yeu Nhu The

Con nhà người ta.

Từ bé tới lớn, Lee Seoyeon luôn quen thuộc với việc được khen ngợi bằng từ này. Với ngoại hình xinh đẹp, tính cách lanh lợi, hoạt bát, cô bé nhanh chóng lọt vào mắt xanh của những ông chủ lớn trong ngành thời trang, trở thành người mẫu nhí đắt show. Lee Seoyeon đã quen với những ánh mắt ngưỡng mộ, tán dương như thế. Chỉ có duy nhất một người không dành cho cô sự ưu ái đặc biệt.

Đó là Yoo Hamin.

Cô vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp hắn. Khi đó Lee Seoyeon đã là một người mẫu nổi tiếng, qua mối quan hệ quen biết, cô được mời tới làm gương mặt đại diện cho một tập đoàn lớn. Tại bữa tiệc của tập đoàn, cô chán muốn chết mà trốn ra vườn hoa. Seoyeon cởi giày cao gót, cầm nó trên tay rồi đi chân trần trên con đường nhỏ trải sỏi. Cô cứ đi mãi đến khi bản thân dừng lại trước một đài phun nước. Ban đầu Seoyeon nghĩ ở đây không có ai, nhưng cô phát hiện ra có một người thanh niên đang ngồi trên bãi cỏ. Mặc dù đã quen với vẻ đẹp của những nam thanh nữ tú trong ngành giải trí, thế nhưng Seoyeon vẫn phải sửng sốt trước vẻ ngoài anh tuấn của người thanh niên kia. Cô lấy ra chiếc gương nhỏ từ trong túi xách, chỉnh lại trang phục, tóc tai, thoa lại son môi rồi tự tin tiến tới trước mặt người thanh niên này.

Trái với dự đoán của Seoyeon, người kia chỉ lịch sự chào hỏi cô rồi nhanh chóng lấy cớ rời đi. Lòng hiếu thắng của Lee Seoyeon bị kích thích, cô dò hỏi người quen rồi phát hiện ra người thanh niên này là em ruột của chủ tịch Yoo. Lee Seoyeon tốn công tốn sức làm quen với những thiếu gia tiểu thư nhà hào môn khác, rốt cuộc có một ngày cô cũng chen được vào vòng tròn bạn bè của người đó. Nhưng cho dù cô có cố gắng đến mức nào thì thái độ của Yoo Hamin vẫn luôn lạnh nhạt. Dường như cả ông trời cũng muốn đối nghịch với cô nên ngay cả khi cô đã cố tình dùng tới vài thủ đoạn nho nhỏ để phát sinh quan hệ với Yoo Hamin thì kết quả cũng chỉ là tốn công vô ích. Lee Seoyeon cho rằng mình vẫn còn cơ hội cho đến một ngày, cô nhận được một tin nhắn của người quen nói rằng họ bắt gặp Hamin đi dạo trung tâm thương mại cùng một người thanh niên khác.

Vào khoảnh khắc đó, cơn thịnh nộ cùng ghen tị bùng lên trong lòng Lee Seoyeon. Ngọn lửa ghen ghét giống như một mồi lửa nhỏ được châm lên nơi đồng hoang vào một ngày hè khô nóng, ban đầu chỉ là vài đốm lửa nhỏ nhưng chỉ trong chớp mắt đã lan ra không sao dập tắt được. Và kết cục tất nhiên là, kẻ phóng hoả cuối cùng sẽ bị thiêu cháy trong chính cơn hoả hoạn này.

Lee Seoyeon tỉnh dậy trong phòng bệnh. Khắp người cô ta đau đớn, đầy vết trầy xước. Nhưng nơi đau đớn nhất lại là bên chân phải. Lee Seoyeon cố gắng ngồi dậy, tâm tình bực bội muốn gọi y tá để khiếu nại. Thế rồi, một hình ảnh hiện ra trước mắt khiến cho hai mắt cô ta mở to, vẻ mặt vặn vẹo trong nỗi kinh hoàng.

Chân phải của cô ta không còn nữa.

Chân của cô ta, niềm tự hào của cô ta không còn nữa. Chân phải của cô ta bị cắt bỏ từ đoạn dưới đầu gối, nơi vết thương cụt ngủn, băng bó kín mít. Người phụ nữ gào thét cuồng loạn, luôn miệng nguyền rủa Nam Yejun. Nghe báo cáo của y tá, bác sĩ nhanh chóng ra chỉ định tiêm cho cô ta một mũi thuốc an thần.

"Chân của cô bị thương quá nặng nên chỉ còn biện pháp cuối cùng là đoạn chi. Chúng tôi thật sự không còn cách nào. Cô hãy cố gắng tĩnh dưỡng đi..." Vị bác sĩ khuyên can. Dù sao, sau khi dưỡng bệnh xong, cô còn phải ra toà nữa.

Những ngày tháng sau đó đối với Lee Seoyeon như một chuỗi ác mộng liên miên không dứt. Cô ta nhanh chóng bị cảnh sát thẩm vấn. Trước những bằng chứng rõ ràng, người phụ nữ không còn cách nào khác ngoài nhận tội. Ban đầu gia đình cô ta vẫn cố gắng liên hệ luật sư kháng cáo cho Lee Seoyeon, nhưng sau khi nghe chính miệng cô ta thừa nhận tội lỗi, họ không bao giờ tới thăm cô ta nữa. Lee Seoyeon chỉ nhận được một bức thư từ gia đình rằng họ đã thanh toán toàn bộ chi phí kiện tụng cho cô ta rồi chuẩn bị thủ tục di dân ra nước ngoài, không bao giờ trở lại. Vì thủ phạm đã nhận tội nên quá trình kết án không mất nhiều thời gian, Lee Seoyeon bị tuyên án rồi chuyển tới một nhà tù cách xa thành phố Seoul. Ở đây không có ai biết cô ta là ai, cô ta chỉ có thể mặc bộ đồng phục tù nhân, hàng ngày lao động cải tạo chờ ngày được ra tù.

Một ngày nọ, Lee Seoyeon ngồi nghỉ trong phòng giam sau khi kết thúc ngày lao động. Cô ta không kết bạn với những người khác trong phòng, có lẽ bởi trong thâm tâm cô ta vẫn luôn cho rằng mình và bọn họ không ở cùng đẳng cấp. Bất chợt, một gương mặt quen thuộc trên tivi thu hút sự chú ý của cô ta. Đó là Yoo Hamin. Hắn mặc trên người một bộ âu phục được cắt may tỉ mỉ, vẻ mặt rạng rỡ nắm tay Nam Yejun bước vào khách sạn Shilla. Người dẫn chương trình thuyết minh:

"Thưa quý vị, như chúng tôi đã đưa tin, ngày hôm nay là ngày diễn ra lễ cưới của ông Yoo Hamin, giám đốc công ty X kiêm phó chủ tịch tập đoàn họ Yoo và người bạn trai lâu năm, anh Nam Yejun..."

Vẻ mặt Lee Seoyeon trở nên điên cuồng. Cô ta túm lấy chiếc cốc nhựa bên cạnh, ném thẳng vào tivi. Chiếc cốc va vào màn hình phát ra một tiếng động lớn. Mấy người nữ tù nhân còn lại chửi ầm lên, một người trong số họ chạy tới túm lấy tóc Lee Seoyeon, giơ tay cho cô ta mấy cái bạt tai:

"Con khốn điên khùng, mày bị điên à?"

Lee Seoyeon chỉ cười khùng khục, vẻ mặt điên khùng khiến cho mấy người phụ nữ kia cũng thấy lạnh sống lưng. Họ buông cô ta ra, quay về ngồi túm tụm một góc, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn về phía Lee Seoyeon với vẻ dè chừng. Lee Seoyeon chẳng chút bận tâm tới những người này. Mục tiêu của cô ta luôn chỉ có một: đó là Nam Yejun. Cứ chờ xem, dù bao nhiêu năm nữa, chỉ cần cô ta ra tù, nhất định cô ta sẽ không để yên cho thằng khốn đó.

"Mày là Lee Seoyeon?" Một buổi chiều không lâu sau đó, khi Lee Seoyeon đang làm việc ở phòng giặt đồ thì bất ngờ bị vây quanh bởi vài người phụ nữ lạ mặt. Kẻ vừa lên tiếng hỏi túm chặt lấy tóc cô ta ngăn không cho cô ta giãy dụa.

Lee Seoyeon cau mày vì đau đớn, cô ta nhanh chóng bị mấy người phụ nữ lạ mặt lôi vào góc buồng giặt. Người phụ nữ ban nãy cúi sát đầu nhìn mặt cô ta rồi bảo:

"Đúng là nó rồi đó. Được rồi, nhanh tay lên."

"Các người muốn làm gì? Cứu tôi với... cứu... khụ khụ..."

Miệng mũi của Lee Seoyeon bị bịt kín, dưới bụng cô ta đau nhói từng cơn khi người phụ nữ kia rút ra một thanh kim loại mài sắc như dao rồi tàn nhẫn thọc liên tiếp vào bụng cô ta. Thanh kim loại đâm phập vào da thịt ngọt xớt, mùi máu tươi nhanh chóng bao phủ phòng giặt đồ. Lee Seoyeon khuỵu xuống, hai mắt cô ta bắt đầu mờ dần đi.

Cô ta đang hấp hối.

Âm thanh cuối cùng mà Lee Seoyeon nghe được là tiếng của người phụ nữ ban nãy:

"Xong rồi đó. Chờ báo tin cho chủ tịch Jung xong là họ sẽ chuyển tiền cho gia đình chúng ta ngay."

Bố ơi, mẹ ơi, cứu con với. Con xin lỗi, con sai rồi. Lee Seoyeon thét chói tai trong lòng. Nhưng ý thức của cô ta ngày càng mơ hồ. Chỉ có một âm thanh khác càng ngày càng vang lên to hơn, rõ hơn. Đó là tiếng người la hét thảm thiết, cùng một giọng nam khàn khàn:

"Seoyeon, tao đợi mày lâu lắm rồi."

Chào mừng đến với địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me