Heejake Ly Hon
Jaeyun khóc khi mơ, mơ về hạnh phúc đã từng là của cậu.
----Jungwon đã nói về nồi canh nóng hổi do chính tay Heeseung làm cho Jaeyun lúc cậu ra bếp nấu bữa trưa cho hai ba con. Jaeyun phải mất mấy chốc thời gian mới có thể tin, trong thời gian dài đã từng hạnh phúc thì Lee heeseung mà cậu biết hoàn toàn không thể nấu ăn, nói trắng ra là nấu gì toang nấy nên cũng đã biết điều mà tránh xa nồi niêu xoong chảo. Chà, heeseung có vẻ đã thay đổi nhiều rồi. "Cảm ơn ba con sẽ ăn thật ngon""Cảm ơn cả chúa nữa Jungwonie"Jaeyun nhắc nhở con trai khi bữa ăn bắt đầu, cậu nghĩ ngợi, Jungwon lúc trước còn đợi ba cho ăn từng thìa thì bây giờ đã được các cô tập tự ăn được một thời gian.Mấy hôm đầu còn không chịu ôm cô khóc nỉ non, qua công tác tư tưởng mấy hôm liên tiếp thì cuối cùng cũng ngồi ăn ngoan với các cô các bạn, cô giáo còn chu đáo quay cả video lúc tự ăn của em mèo nhỏ gửi cho Jaeyun xem. Theo sau đó là rất nhiều bức ảnh và video đáng yêu mà cô giáo gửi cho cậu, ảnh jungwon cười cùng sản phẩm thủ công bằng giấy, Jungwonie rất nổi bật so các bạn cùng lớp trong bức ảnh chụp, và cả video khóc như mưa nhõng nhẽo với cô.Jungwon giỏi như thế, ngoan như thế Jaeyun càng thương em, lúc buồn chán chỉ cần xem ảnh của Jungwon cũng đã vui ngay trở lại. Khỏi phải nói em bé mèo chính xác là năng lượng mặt trời của cậu. Chốt lại là con nít lớn nhanh thật.Trưa nắng gắt dần chiều, vì hậu chứng của sinh tố lúa mạch nên Jaeyun định cùng jungwon nằm ở sofa chơi thế nhưng chỉ mấy chốc mây tối màu che phủ một vùng trời, chớp mắt đã thấy từng hạt nước mưa nhỏ xíu rơi xuống theo trọng lực được Jaeyun và jungwon ngồi trên sofa thấy qua cửa sổ.Không đợi Jungwon đặt ra cho mình mấy câu hỏi về thế giới thì Jaeyun đã nhanh tay tìm lấy điện thoại để xem phần dự báo thời tiết, ánh mắt cậu sáng lên khi thấy mấy dòng chữ chỉ là mưa phùn nhỏ hạt không có sấm chớp, cậu đưa ra một quyết định táo bạo.Rủ Jungwon đi nghịch nước mưa.Trò chuyện với cậu bé vài ba câu thì Jaeyun đã ôm lấy bạn nhỏ vào phòng mặc bộ áo mưa màu trắng có hình con vịt vàng và đôi ủng mài vàng nốt, biết sao nữa, jungwon hợp màu vàng nhất còn gì.Địa điểm không đâu xa mà chỉ là cái khu vui chơi nhỏ nhỏ ở phía sau chung cư, Sim Jaeyun chỉ mang theo chiếc ô đứng nhìn jungwon nghịch nước rơi xuống từ mái hiên che nắng của tòa nhà, ngắm nhìn dáng vẻ thích thú khi ngồi xổm xem chú ếch con nhỏ xíu nhảy ra từ bồn hoa đầy lá hay chân dậm vào vũng nước đọng lại bắn tung tóe, có thế thôi cũng đủ thích mắt rồi. Jaeyun quay lại tất cả khoảnh khắc vui vẻ jungwon rồi gửi cho mẹ Sim bên trời châu đại dương, rồi đắng đo không biết có nên gửi cho Heeseung không, chỉ mấy giây đã ấn gửi đi với suy nghĩ, thì Heeseung cũng là ba của Jungwon mà. /lúc Heeseung xem được video thay vì mấy con chữ khô khan thì anh nghĩ tình trạng giữa anh và Jaeyun đang có tiến triển tốt rồi/Hai ba con ngồi ở bậc thang, người khác nhìn vào sẽ nghĩ là hai ba con đang trốn mưa, nhưng đối với Jaeyun mà nói cậu đang gánh vác một trọng trách rất vĩ đại chính là, giải đáp tất cả các thắc mắc của Jungwon về tự nhiên.Các câu hỏi rất hồn nhiên mà đôi khi Jaeyun nghĩ ừ nhỉ? Tại sao jungwon nghĩ đơn giản được như thế luôn nhỉ?Ti tỉ thứ như rằng tại sao mưa trên trời rơi xuống, tại sao không có nắng khi mưa hay tại sao ếch lại nhảy chứ không đi bằng hai chân như con người, và tại sao bị ốm khi đi mưa.Đúng rồi đó, Jaeyun giải đáp hết luôn, chọn từ ngữ dễ diểu nhất và giải thích một cách hàm súc trọng tâm nhất luôn. Nhưng mà cái gì khó quá thì vẫn cứ nhờ vào điện thoại thôi."Lúc nhỏ bà không cho ba nghịch nước mưa đâu" "Tại sao vậy ba? Bà sợ ếch nhảy vào miệng ba sao ạ?"Jaeyun bật cười giải thích, do lúc nhỏ cậu dễ ốm quá đó, sim Jaeyun lúc nhỏ xíu qua mấy bức ảnh thì là một em bé gầy nhom nhưng trái lại có gương mặt bầu bĩnh và đôi mắt to, còn theo lời kể thì là chiếc cún con hay ốm vặt và tò mò rất thích hỏi tại sao.Bởi vì thế nên mẹ Sim đã mua rất nhiều sách để trả lời các câu hỏi, lớn hơn nữa khi biết đọc thì mẹ mua sách cho tự hiểu chứ cũng hết hơi mà giải đáp. Nhưng mà mấy từ ngữ khoa học khó quá thì vẫn cứ hỏi ba mẹ Sim thôi.Jaeyun khi con nhỏ xíu ở bên mẩu đất dưới bán cầu nam, là một đứa nhỏ ham học hỏi, tò mò, hay ốm cũng hay ôm ba khóc khi biết ba sắp đi công cán xa, được trưởng thành trong tình yêu thương nhưng cũng phải đến lúc cậu rời xa tình yêu gia đình để lớn lên.Những năm dài đi học, thời gian để bản thân trưởng thành thì cậu lại càng quen với việc dựa dẫm vào tình cảm đối vói Lee Heeseung, cho đến khi chạm đến một cột mốc quan trọng thì cậu mới nhận ra, à, thì ra bản thân đã lớn thật rồi. Chỉ nhớ lại có tí tẹo mà Jaeyun nhớ ba mẹ với anh da diết, đã mấy năm qua đông rồi mà cậu vẫn chưa về lại cục đất to lớn ở châu đại dương thăm ba mẹ, mà cũng kha khá rồi không nhìn thẳng vào mắt để nhìn anh.—Mưa trên bầu trời dần nhỏ hạt rồi lại tan mây, xe cộ và con người cũng hoạt động trở lại, trả lại ồn ào nhân tạo cho thành phố.Jaeyun dẫn Jungwon đến cửa hàng tiện lợi gần đó, em bé mèo vẫn còn nguyên bộ đồ nhựa tránh nước mưa rất đang yêu, gặp vũng nước đọng nào cũng sẽ dặm thật mạnh nước văng lên tứ ngã rồi cười hihi. Em bé mèo muốn uống nước táo và Jaeyun thì lại muốn ăn mì vậy nên hai ba con ăn uống cười đùa rất vui vẻ vào một chiều cuối tuần vừa tạnh mưa. Jaeyun và jungwon đang rất hạnh phúc.Hoạt động cuối cùng trong ngày hôm đấy của hai ba con là đọc truyện chúc ngủ ngon, đó là khi jungwon nói hết chuyện với quyển nhật kí và Jaeyun chuẩn bị xong hết những việc cần làm vào thứ 2 đầu tuần tại một ngôi trường đại học to lớn, từ diện tích cho đến trình độ.Jaeyun tắt đèn, căn phòng chìm vào gam màu tối thì jungwon cũng đã lim dim sắp ngủ, cậu tung chăn lên rồi nằm yên một tư thế thoải mái, mi mắt dần nặng trĩu đi vào giấc ngủ. —Các trang thái khi ngủ đi qua, khi ngủ đủ sâu thì chuyển sang giai đoạn mơ, giấc mơ hôm nay của Jaeyun không buồn. Yang jungwon cười khúc khích trên tay Heeseung, mọi thứ quen thuộc đến lạ, cả phong cảnh mùa xuân và cái cây cao lớn phía sau Heeseung, giấc mơ đi về lại khoảnh khắc mà Jaeyun yêu nhất và cũng hối tiếc nhất.Một gia đình ba người hạnh phúc, như sẽ chưa bao giờ trải qua biến cố, Jaeyun nuối tiếc và hối hận vì hụt mất cảm giác hạnh phúc khó tả đó, và nó có thể sẽ không bao giờ được lặp lại.Nước mắt nóng hổi vượt ra khỏi hốc mắt, lăn trên má rồi thấm nhòe đi trên mặt gối trắng tinh. Jaeyun khóc khi mơ, mơ về hạnh phúc đã từng là của cậu.Giấc mơ này không buồn, nhưng là giấc mơ tràn đầy hối hận.
—3h16
21/7/23Xin chào và xin lỗi tất cả reader vì thời gian rùa bò này. Mọi người thông cảm cho Ẻyly vs nha :(( mình đã là học sinh cuối cấp rồi nên khó có thời gian rảnh, mình sẽ cố gắng rút ngắn thời gian để viết thật nhiều.Xin đảm bảo fic này sẽ là He, k phải Huhu ending đâu thiệt đó, tin ở Ẻyly nha.Cảm ơn mọi người đã đọc, theo dõi và chờ đợi.Mong sẽ được gặp lại mọi người trong thời gian gần nhất. Năm mới thật nhiều sức khỏe nhé mn ơi.1/1/24
----Jungwon đã nói về nồi canh nóng hổi do chính tay Heeseung làm cho Jaeyun lúc cậu ra bếp nấu bữa trưa cho hai ba con. Jaeyun phải mất mấy chốc thời gian mới có thể tin, trong thời gian dài đã từng hạnh phúc thì Lee heeseung mà cậu biết hoàn toàn không thể nấu ăn, nói trắng ra là nấu gì toang nấy nên cũng đã biết điều mà tránh xa nồi niêu xoong chảo. Chà, heeseung có vẻ đã thay đổi nhiều rồi. "Cảm ơn ba con sẽ ăn thật ngon""Cảm ơn cả chúa nữa Jungwonie"Jaeyun nhắc nhở con trai khi bữa ăn bắt đầu, cậu nghĩ ngợi, Jungwon lúc trước còn đợi ba cho ăn từng thìa thì bây giờ đã được các cô tập tự ăn được một thời gian.Mấy hôm đầu còn không chịu ôm cô khóc nỉ non, qua công tác tư tưởng mấy hôm liên tiếp thì cuối cùng cũng ngồi ăn ngoan với các cô các bạn, cô giáo còn chu đáo quay cả video lúc tự ăn của em mèo nhỏ gửi cho Jaeyun xem. Theo sau đó là rất nhiều bức ảnh và video đáng yêu mà cô giáo gửi cho cậu, ảnh jungwon cười cùng sản phẩm thủ công bằng giấy, Jungwonie rất nổi bật so các bạn cùng lớp trong bức ảnh chụp, và cả video khóc như mưa nhõng nhẽo với cô.Jungwon giỏi như thế, ngoan như thế Jaeyun càng thương em, lúc buồn chán chỉ cần xem ảnh của Jungwon cũng đã vui ngay trở lại. Khỏi phải nói em bé mèo chính xác là năng lượng mặt trời của cậu. Chốt lại là con nít lớn nhanh thật.Trưa nắng gắt dần chiều, vì hậu chứng của sinh tố lúa mạch nên Jaeyun định cùng jungwon nằm ở sofa chơi thế nhưng chỉ mấy chốc mây tối màu che phủ một vùng trời, chớp mắt đã thấy từng hạt nước mưa nhỏ xíu rơi xuống theo trọng lực được Jaeyun và jungwon ngồi trên sofa thấy qua cửa sổ.Không đợi Jungwon đặt ra cho mình mấy câu hỏi về thế giới thì Jaeyun đã nhanh tay tìm lấy điện thoại để xem phần dự báo thời tiết, ánh mắt cậu sáng lên khi thấy mấy dòng chữ chỉ là mưa phùn nhỏ hạt không có sấm chớp, cậu đưa ra một quyết định táo bạo.Rủ Jungwon đi nghịch nước mưa.Trò chuyện với cậu bé vài ba câu thì Jaeyun đã ôm lấy bạn nhỏ vào phòng mặc bộ áo mưa màu trắng có hình con vịt vàng và đôi ủng mài vàng nốt, biết sao nữa, jungwon hợp màu vàng nhất còn gì.Địa điểm không đâu xa mà chỉ là cái khu vui chơi nhỏ nhỏ ở phía sau chung cư, Sim Jaeyun chỉ mang theo chiếc ô đứng nhìn jungwon nghịch nước rơi xuống từ mái hiên che nắng của tòa nhà, ngắm nhìn dáng vẻ thích thú khi ngồi xổm xem chú ếch con nhỏ xíu nhảy ra từ bồn hoa đầy lá hay chân dậm vào vũng nước đọng lại bắn tung tóe, có thế thôi cũng đủ thích mắt rồi. Jaeyun quay lại tất cả khoảnh khắc vui vẻ jungwon rồi gửi cho mẹ Sim bên trời châu đại dương, rồi đắng đo không biết có nên gửi cho Heeseung không, chỉ mấy giây đã ấn gửi đi với suy nghĩ, thì Heeseung cũng là ba của Jungwon mà. /lúc Heeseung xem được video thay vì mấy con chữ khô khan thì anh nghĩ tình trạng giữa anh và Jaeyun đang có tiến triển tốt rồi/Hai ba con ngồi ở bậc thang, người khác nhìn vào sẽ nghĩ là hai ba con đang trốn mưa, nhưng đối với Jaeyun mà nói cậu đang gánh vác một trọng trách rất vĩ đại chính là, giải đáp tất cả các thắc mắc của Jungwon về tự nhiên.Các câu hỏi rất hồn nhiên mà đôi khi Jaeyun nghĩ ừ nhỉ? Tại sao jungwon nghĩ đơn giản được như thế luôn nhỉ?Ti tỉ thứ như rằng tại sao mưa trên trời rơi xuống, tại sao không có nắng khi mưa hay tại sao ếch lại nhảy chứ không đi bằng hai chân như con người, và tại sao bị ốm khi đi mưa.Đúng rồi đó, Jaeyun giải đáp hết luôn, chọn từ ngữ dễ diểu nhất và giải thích một cách hàm súc trọng tâm nhất luôn. Nhưng mà cái gì khó quá thì vẫn cứ nhờ vào điện thoại thôi."Lúc nhỏ bà không cho ba nghịch nước mưa đâu" "Tại sao vậy ba? Bà sợ ếch nhảy vào miệng ba sao ạ?"Jaeyun bật cười giải thích, do lúc nhỏ cậu dễ ốm quá đó, sim Jaeyun lúc nhỏ xíu qua mấy bức ảnh thì là một em bé gầy nhom nhưng trái lại có gương mặt bầu bĩnh và đôi mắt to, còn theo lời kể thì là chiếc cún con hay ốm vặt và tò mò rất thích hỏi tại sao.Bởi vì thế nên mẹ Sim đã mua rất nhiều sách để trả lời các câu hỏi, lớn hơn nữa khi biết đọc thì mẹ mua sách cho tự hiểu chứ cũng hết hơi mà giải đáp. Nhưng mà mấy từ ngữ khoa học khó quá thì vẫn cứ hỏi ba mẹ Sim thôi.Jaeyun khi con nhỏ xíu ở bên mẩu đất dưới bán cầu nam, là một đứa nhỏ ham học hỏi, tò mò, hay ốm cũng hay ôm ba khóc khi biết ba sắp đi công cán xa, được trưởng thành trong tình yêu thương nhưng cũng phải đến lúc cậu rời xa tình yêu gia đình để lớn lên.Những năm dài đi học, thời gian để bản thân trưởng thành thì cậu lại càng quen với việc dựa dẫm vào tình cảm đối vói Lee Heeseung, cho đến khi chạm đến một cột mốc quan trọng thì cậu mới nhận ra, à, thì ra bản thân đã lớn thật rồi. Chỉ nhớ lại có tí tẹo mà Jaeyun nhớ ba mẹ với anh da diết, đã mấy năm qua đông rồi mà cậu vẫn chưa về lại cục đất to lớn ở châu đại dương thăm ba mẹ, mà cũng kha khá rồi không nhìn thẳng vào mắt để nhìn anh.—Mưa trên bầu trời dần nhỏ hạt rồi lại tan mây, xe cộ và con người cũng hoạt động trở lại, trả lại ồn ào nhân tạo cho thành phố.Jaeyun dẫn Jungwon đến cửa hàng tiện lợi gần đó, em bé mèo vẫn còn nguyên bộ đồ nhựa tránh nước mưa rất đang yêu, gặp vũng nước đọng nào cũng sẽ dặm thật mạnh nước văng lên tứ ngã rồi cười hihi. Em bé mèo muốn uống nước táo và Jaeyun thì lại muốn ăn mì vậy nên hai ba con ăn uống cười đùa rất vui vẻ vào một chiều cuối tuần vừa tạnh mưa. Jaeyun và jungwon đang rất hạnh phúc.Hoạt động cuối cùng trong ngày hôm đấy của hai ba con là đọc truyện chúc ngủ ngon, đó là khi jungwon nói hết chuyện với quyển nhật kí và Jaeyun chuẩn bị xong hết những việc cần làm vào thứ 2 đầu tuần tại một ngôi trường đại học to lớn, từ diện tích cho đến trình độ.Jaeyun tắt đèn, căn phòng chìm vào gam màu tối thì jungwon cũng đã lim dim sắp ngủ, cậu tung chăn lên rồi nằm yên một tư thế thoải mái, mi mắt dần nặng trĩu đi vào giấc ngủ. —Các trang thái khi ngủ đi qua, khi ngủ đủ sâu thì chuyển sang giai đoạn mơ, giấc mơ hôm nay của Jaeyun không buồn. Yang jungwon cười khúc khích trên tay Heeseung, mọi thứ quen thuộc đến lạ, cả phong cảnh mùa xuân và cái cây cao lớn phía sau Heeseung, giấc mơ đi về lại khoảnh khắc mà Jaeyun yêu nhất và cũng hối tiếc nhất.Một gia đình ba người hạnh phúc, như sẽ chưa bao giờ trải qua biến cố, Jaeyun nuối tiếc và hối hận vì hụt mất cảm giác hạnh phúc khó tả đó, và nó có thể sẽ không bao giờ được lặp lại.Nước mắt nóng hổi vượt ra khỏi hốc mắt, lăn trên má rồi thấm nhòe đi trên mặt gối trắng tinh. Jaeyun khóc khi mơ, mơ về hạnh phúc đã từng là của cậu.Giấc mơ này không buồn, nhưng là giấc mơ tràn đầy hối hận.
—3h16
21/7/23Xin chào và xin lỗi tất cả reader vì thời gian rùa bò này. Mọi người thông cảm cho Ẻyly vs nha :(( mình đã là học sinh cuối cấp rồi nên khó có thời gian rảnh, mình sẽ cố gắng rút ngắn thời gian để viết thật nhiều.Xin đảm bảo fic này sẽ là He, k phải Huhu ending đâu thiệt đó, tin ở Ẻyly nha.Cảm ơn mọi người đã đọc, theo dõi và chờ đợi.Mong sẽ được gặp lại mọi người trong thời gian gần nhất. Năm mới thật nhiều sức khỏe nhé mn ơi.1/1/24
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me