LoveTruyen.Me

Heejake Tinh Dich Hoa Tinh Nhan

Ai ai cũng đoán được trước kết quả này. Họ chỉ cảm thấy cậu trai kia quá đỗi dương oai tự đắc. Và những người như vậy luôn luôn bị chính điều ấy cho một cú tát to.

Tuy nhiên chỉ có mình hắn là mặt không biến sắc. Lee Heeseung quan sát kĩ đường bi của bóng cái và sau khi va mạnh vào thành bàn, bi trắng bật về phía sau đụng vào viên bi số 7. Bi số 7 vì lực tác động của bóng cái mà cũng văng tới thành bàn rồi tiến thẳng đến bi số 1 phía trước. Bi số 1 ở ngay sát bên cạnh số 2. Tưởng như nó sẽ chỉ chầm chậm lăn đến đó, nhưng Lee Heeseung dùng đủ lực, hắn ke chuẩn chỉnh từng chút, bi số 1 thực sự đã chạm nhẹ vào bi số 2 và rơi vào lỗ vô cùng đẹp mắt.

Cả một quá trình diễn ra rất nhanh. Hoàng Đăng dính chưởng giật mình ngồi bổ về sau, anh trợn mắt nhìn hắn.

- Chúa, tao còn tưởng nó đánh vào mặt tao rồi đấy.

Lee Heeseung phì cười, hắn thu cây gậy lết và cây cơ về, chuẩn bị cho lần đánh tiếp theo.

Những người khi nãy cho rằng hắn đã thất bại, bấy giờ mới đua nhau tròn mắt trầm trò. Bởi vì thực sự quá khó tin, chẳng biết Lee Heeseung đã căn đường bi kiểu gì mà chuẩn xác đúng thành một hình tam giác, không sai lệch dù chỉ nửa centimet. Vả lại, nhìn ra đường bi đã khó, nhưng khống chế được lực tay mới chính là mấu chốt quan trọng nhất. Với những quả bình thường thì lực mạnh hay nhẹ đôi khi không quá cần thiết. Lượt vừa rồi đặc biệt khác, không thể đánh bừa như vậy, nó đòi hỏi rất cao ở người chơi về kĩ năng quan sát bóng cái, đánh giá, cảm ứng đường bi và dám liều cược bàn thắng vào cả vận may.

- Thằng này khá phết? Ai dạy nó chơi vậy?

Khách bàn bên nhìn Lee Heeseung đầy tán thưởng, không nhịn được tò mò bắt chuyện với Do Kyung.

- Chả ai dạy, nó cứ nhìn rồi tự học tự chơi đấy chứ. Anh để ý kìa, cách cầm cơ của nó còn kì lạ nữa mà.

Vị khách kia thán phục "ồ" lên một tiếng sau khi nghe Do Kyung đáp lời. Do Kyung quan sát hắn rất kĩ, Lee Heeseung thực sự có thể gọi là thiên tài. Vì anh biết, thằng bé vừa học được cách chơi của anh Cảnh, nó nắm bắt rất nhanh cũng như biết điều chỉnh lối chơi ấy sao cho phù hợp với bản thân và ứng dụng cực kì tốt. Do Kyung chẳng lạ gì thành tích học tập của hắn trên trường lớp, nhưng hắn tài năng ở cả khoản này, thì đúng thật quá khó tin. Một tay chơi lão làng như anh trong suốt trận đấu mở đầu ấy một phút cũng không thể rời mắt khỏi hắn. Bởi Lee Heeseung có cách đánh rất độc và lạ, hắn vô cùng linh hoạt, nhạy bén trong việc đánh giá đường bi, hết sức thông minh khi đưa ra lựa chọn, không những khôn ngoan mà còn rất khéo nữa. Nó không chơi theo trật tự nhất định hay bài bản như bao người, tự thằng bé đã tạo nên một phong cách chơi riêng biệt của chính mình.

- Lee Heeseung, mày là cái loại chó má gì đấy?

Hoàng Đăng ôm đầu ngồi xổm xuống bên cạnh bàn bi-a. Mắt anh trợn trừng mở lớn nhìn từng viên bi nhẹ nhàng tiến thẳng vào lỗ. Phải nói là pha vừa rồi anh chưa kịp sốc xong, liên tiếp những đợt đánh sau anh đã bị hắn làm cho há hốc mồm.

- Bằng cách nào? Sao mày lại đánh được bi 2 vào lỗ?

- Anh Đăng, cuối kì em 10 điểm môn Toán hình đấy nhé.

Bộp, viên bi trơn cuối cùng thành công đến điểm cần đến. Chỉ cần đánh nốt bi 8 nữa thôi là nắm chắc phần thắng.

Lí do hắn nói việc chơi bi-a liên quan tới vấn đề mình giỏi Toán dĩ nhiên đều có lí do. Nguyên cả bàn bi-a hình thành trong đại não Lee Heeseung. Hắn cẩn thận phân tích khả năng trúng, hụt của từng viên để rồi rút ra kết luận xem nên đánh bi gì trước và đánh bi nào để làm cầu nối cho viên bi kế tiếp về đích an toàn. Cá nhân hắn chọn bộ môn này cũng như yêu thích bi-a không chỉ đơn giản vì thích thú, đam mê, mà nó thực sự giúp hắn học tốt hơn môn Toán hình*. Nếu như ứng dụng được vào thực tế, lại còn mua vui cho bản thân, tội gì hắn không chơi?

*thật đấy thử đi mng ơi

- Hết giờ, 1- 0 nghiêng về Lee Heeseung.

Viên bi số 8 chính thức về đích. Lee Heeseung cười tươi nhìn anh Cảnh. Hắn nói nhẹ bâng.

- Em bảo rồi, anh không cần phải tính đến chuyện phạt em cái gì đâu.

- Đường dài mới biết ngựa hay, chút vinh quang lúc đầu đừng đem ra tự đắc.

Anh Cảnh gật đầu nhận thua, nhưng vẫn không quên dạy dỗ em trai. Thanh niên mới lớn như Lee Heeseung sẽ dễ dàng tự mãn vì chút ít chiến tích giống vậy. Anh không phủ nhận thằng bé giỏi, nhưng nó múa võ dương oai khích bác anh đến độ này không khỏi khiến anh cảm thấy cay cú.

- Vâng ạ.

Vênh thì vênh thật, nhưng người lớn dạy bảo tất nhiên phải ngoan ngoãn tiếp thu.

- Thắng thì phá đi.

Anh Cảnh chỉ tay ra hiệu. Hắn xếp bi vào tam giác gỗ, điều chỉnh xong liền phá vòng bi. Trận đấu diễn ra vẫn kích thích người xem như lúc ban đầu.

Và một kết quả không ai ngờ đến, Lee Heeseung thực sự thắng đậm. Trọn vẹn ba ván đều là những cú đánh đẹp và lạ mắt cực kì. Cả hội người xem xung quanh đua nhau vỗ tay khen ngợi hắn. Chỉ có nụ cười trên môi anh Cảnh là méo mó nhất.

- Mày thích cái áo đấy tới nỗi chà đạp lên cả mặt mũi của anh.

Từ nuối tiếc vì thất bại, anh Cảnh bắt đầu thấy đau xót, nhưng đau vì mặt mũi một, thì xót ví những mười.

- Nói được làm được nhé, em sẽ gửi địa chỉ nhà cho anh nha.

Lee Heeseung khoái chí bóp vai anh Cảnh, nghĩ đến chiếc áo mình săn đón bấy lâu nay sắp về tay, hắn bỗng dưng thấy anh Cảnh đẹp trai bất thường.

Xung quanh đột nhiên có tiếng hét toáng, cả bọn lập tức đánh mắt nhìn sang bàn số 15.

- Jake, cậu chết chắc rồi đấy?

- Trời ơi, nô nhau cho lắm vào?

Bàn số 15 vô cùng hỗn loạn, nó còn đặc biệt gây chú ý vì tất cả khách chơi bên đó đều là người nước ngoài. Riêng chỉ có một cậu trai tóc màu xám bạc, móng thì sơn đen sì, tay đeo đầy nhẫn, trên cổ cũng toàn vòng bạc, gương mặt non choẹt mang đậm nét người châu Á. Tuy nhiên vẻ ngoài đặc biệt xinh trai. Không chỉ trở thành người nổi bật nhất trong đám bạn vì vẻ ngoài anh tuấn, mà hiện tại chính cậu ấy đang trở thành trung tâm gây ra mọi rắc rối cho đồng bọn.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Anh Cảnh đặt cơ sang một bên, tiến về phía đó dùng tiếng anh để giao tiếp với khách hàng. Vừa bước đến nơi anh liền khựng lại, bởi mặt bàn bi-a đã bị một thứ chất lỏng đổ lên. Đối với người chơi bi-a mà nói đây đích xác không khác gì thảm hoạ.

Quán bi-a của anh Cảnh có một quy tắc: nghiêm cấm hút thuốc lá và đem đồ uống vào quán. Bởi hai thứ kia nếu như sơ xuất sẽ gây hư hại rất nặng lên bề mặt của lớp thảm trải trên bàn bi-a. Nhưng dần dà quy tắc ấy cũng chỉ áp dụng được cho cái thứ nhất, vì nước uống thực sự là thứ cần thiết, anh không thể nào cấm, căn bản chính anh khi chơi đôi lúc cũng khát khô cả cổ, không uống thì không chịu nổi, cho nên để tránh việc trong lúc chơi có khách hàng sơ ý, anh Cảnh đã đầu tư hẳn một quầy riêng chuyên phục vụ đồ ăn nước uống. Nếu khách hàng có nhu cầu chỉ cần đến đó, tuyệt đối không mang ra bàn bi-a để sử dụng. Ấy vậy mà những vị khách trời tây này đây cứ thế ngang nhiên đem cả đồ uống lẫn thức ăn vặt đủ cả đến. Và giờ còn làm đổ chúng ra bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me