Heejay/Jayseung - Wasted Youth
7
Jongseong đã rất lâu không về nhà, nó không thể trở về. Lần theo điện thoại mà Jungwon đưa cho, Jongseong tìm được vô số cuộc gọi được gọi đi vào thời điểm mẹ nó xảy ra tai nạn, tất cả đều gọi đến một số duy nhất.Nó bấm dãy số nọ vào điện thoại của mình, đương nhiên là không gọi được.Jongseong tìm đến Kei, đến bất cứ mối quan hệ đáng tin nào mà nó có được ở khu tự trị, dồn hết tâm trí và sức lực để điều tra việc khi đó.Jongseong ngừng việc đến trường, trước đó làm loạn một hồi cũng may mắn không bị đình chỉ, mắc quá trong đầu nó hiện tại vốn không còn chỗ để chứa chấp những việc như là học tập hay bài vở nữa.
Đến Lee Heeseung còn bị Jongseong quẳng ra khỏi đầu.Nó gửi anh những tin nhắn cẩu thả vì trong khoảng thời gian ít ỏi có được sau hàng giờ liền bị xoay vòng bởi việc kiếm tiền và điều tra.Lee Heeseung không dám trách móc, anh từng hỏi qua Jongseong rằng em đang ở đâu, nếu Jongseong không thể trở về, gã liền chạy đến bên em, nhưng bị người nọ năm lần bảy lượt né tránh, nó không thể để anh dính vào mấy thứ không lành mạnh ở khu tự trị, càng không muốn để người lớn hơn nhìn thấy bộ dạng của mình hiện giờ.Trong lòng Heeseung như có một ngọn lửa không ngừng cháy, chỉ chực chờ thiêu đốt tim anh thành tro, rốt cục bất lực tìm cách nén xuống, bình tĩnh chờ đợi Jongseong.Jongseong ở khu tự trị lăn lộn gần một tháng, phát hiện dù bản thân có làm gì cũng không thể đào ra bằng chứng về vụ tai nạn của mẹ nó. Rồi vào một ngày tăm tối như bao ngày khác ở khu vực không có tương lai kia, Jongseong lôi một gã mà nó biết thừa là có liên quan đến sự việc của mẹ mình nhưng lại không tìm ra bằng chứng vào một con hẻm, nó hung hăng ép người nọ vào tường, tên kia cao hơn nó nửa cái đầu, lại bởi vì chơi thuốc mà mê mang, tứ chi mềm nhũn không có chút sức lực nào."Sau ngày hôm đó mày đã đi đâu?"Gã nghiện thuốc bị Jongseong ép đến không thở được, lúc này mới chút thanh tỉnh, tay chân vùng vẫy muốn thoát ra, rốt cục bị người nọ đánh đến mức nằm lăn dưới đất, không ngừng ho sặc sụa.Jongseong giống như thú dữ không có nhân tính, nó tiến đến nắm lấy tóc của gã, ép người kia nhìn vào mắt mình, nó lặp lại."Mày đã đi đâu?""Được người ta cho tiền bỏ trốn sang nước ngoài, haha, chỉ ở cạnh mỹ nhân, mà lại được ban công hậu hĩnh. . ."Tai nạn của mẹ anh không phải là kết quả của bất kỳ một sự kiện kém may mắn nào cả, bà ấy bị người nọ gày bẫy, bị đám xã hội đen nơi khu tự trị sỉ nhục, vì không chịu nổi đả kích mới tự mình gây ra tai nạn.Jongseong cảm thấy máu của mình ở trong huyết quản đang không ngừng sôi lên, trong mắt nó hằn lên tơ máu, uất hận bị dồn nén bấy lâu giống như sóng biển bị hoạt động núi lửa ảnh hưởng, không ngừng cuộn trào, từng đợt sóng lớn đập vào chỉ chực chờ nuốt chửng kẻ ở trước mặt mình, đem từng người một chôn vùi trong hố sâu đen tối mà chính chúng đã tự mình đào ra. . .Park Jongseong muốn giết người.Năm đó ngoại trừ gã ta còn có ba người khác, những kẻ này đều được cho tiền chạy sang nước ngoài một thời gian, sau khi sự việc lắng xuống thì liền trở về, người chết vì tai nạn, còn có thể trách ai.Gã nghiện thuốc kia bị đánh cho tỉnh táo, liền trở về bộ dạng bất lương thường ngày."Nhưng nói cũng vô dụng, gã nhà giàu kia bỏ ra số tiền lớn như vậy, sớm cũng đã đem mọi bằng chứng tiêu huỷ, án này muốn đào lên, không có khả năng."Gã nói xong liền bật cười, cũng không để ý tới biểu tình trên gương mặt người trẻ hơn.Hôm đó trời quang mây tạnh, mặc dù có thời điểm mây đen kéo đến che đi ánh mặt trời, vẫn là không có rớt một giọt nước nào.Máu trên người Jongseong cũng vì thế mà không có ai giúp nó gột rửa. . .
Jongseong trở về nhà vào tối muộn, nó đứng trước cửa không vào, người nó không sạch, Jongseong không muốn sàn nhà đều vì nó mà trở nên dơ bẩn.Cửa nhà mở ra, Jongseong tròn mắt nhìn Lee Heeseung đứng ở phía bên kia khung cửa. Vì sao anh còn chưa ngủ?Đã trễ như vậy rồi.Jongseong cố gắn hướng đến anh nụ cười tự nhiên nhất mà nó có thể nặn ra."Anh không ngủ được ạ?"Lee Heeseung nhìn người trước mặt cả người đều là máu cũng không rõ là máu của ai, tim gã cũng bởi vì câu hỏi của Jongseong mới có thể tiếp tục đập.Gã kéo người nọ vào lòng mình, cũng không quan tâm việc máu trên người Jongseong có thể dính vào người mình mà ôm lấy thân ảnh đang run lên từng đợt kia, vòng tay Heeseung ở trên người em xiết chặt, vĩnh viễn không muốn buông ra."Anh đang đợi em."Đèn trong phòng khách mờ mờ, ánh sáng nhân tạo ở trên gương mặt Jongseong lướt qua, cũng không thể làm rõ biểu tình nó đang mang trên mặt.
Jongseong và Heeseung nằm trên thảm lông mà gã đã chọn mua hồi mới chuyển vào, đầu Jongseong gác trên cánh tay người lớn hơn, bên cạnh là vô số chai bia rỗng được hai đứa uống qua.Jongseong nhớ tới cảm giác lành lạnh của mui xe bị bỏ hoang, đâu đó nơi mảnh đất không người của nhiều năm về trước, nơi mà nó và Heeseung đã nằm cạnh nhau như vậy.Trên đầu là khoảnh trời rộng lớn bao la, phản chiếu trong mắt Jongseong hàng ngàn vì tinh tú, cũng không bằng nụ cười anh rực rỡ.
Cảm giác thảm lông mang lại không giống với mui xe, trong nhà ấm áp cũng không có gió lộng từng cơn thổi tới, lồng ngực anh từ bao giờ đã trở nên to lớn vững chãi, và nó cũng không còn là đứa nhỏ mít ướt thích đeo bám anh, Park Jongseong của ngày xưa ấy, Park Jongseong của Lee Heeseung, đã sớm không thể trở về được nữa.Jongseong thì thầm, giọng nó tuyệt vọng và yếu ớt."Anh sẽ làm gì nếu hôm nay em chết?"Cả người Heeseung đều cứng ngắt, Jongseong cảm thấy anh dương như không thở nữa, mãi rất lâu sau đó anh đều không thể trả lời.Mi mắt Jongseong nặng trĩu, đợi khi nó thiếp đi trong vòng tay ấm áp thân thuộc, Heeseung mới có thể từ trong nấc nghẹn thốt ra."Anh nghĩ. . .anh nghĩ rằng mình sẽ chết vào ngày hôm sau."
Buổi sáng Heeseung bị tiếng mưa giông bên ngoài làm cho tỉnh giấc, bên cạnh là một khoảng trống trãi lạnh ngắt. Trong lòng trống rỗng, gã nằm đó bất động, cũng không muốn biết hiện tại đã qua mấy giờ, hay việc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu tiết học. Giấc mơ âm nhạc bị bỏ xó, thì ra ngay từ lúc bắt đầu, tất cả đều là Jongseong.Lee Heeseung nén xuống cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực, gã rút điện thoại gọi tới một số điện thoại đã lâu rồi không xuất hiện trong danh sách cuộc gọi."Jungwon. . ."
Đến Lee Heeseung còn bị Jongseong quẳng ra khỏi đầu.Nó gửi anh những tin nhắn cẩu thả vì trong khoảng thời gian ít ỏi có được sau hàng giờ liền bị xoay vòng bởi việc kiếm tiền và điều tra.Lee Heeseung không dám trách móc, anh từng hỏi qua Jongseong rằng em đang ở đâu, nếu Jongseong không thể trở về, gã liền chạy đến bên em, nhưng bị người nọ năm lần bảy lượt né tránh, nó không thể để anh dính vào mấy thứ không lành mạnh ở khu tự trị, càng không muốn để người lớn hơn nhìn thấy bộ dạng của mình hiện giờ.Trong lòng Heeseung như có một ngọn lửa không ngừng cháy, chỉ chực chờ thiêu đốt tim anh thành tro, rốt cục bất lực tìm cách nén xuống, bình tĩnh chờ đợi Jongseong.Jongseong ở khu tự trị lăn lộn gần một tháng, phát hiện dù bản thân có làm gì cũng không thể đào ra bằng chứng về vụ tai nạn của mẹ nó. Rồi vào một ngày tăm tối như bao ngày khác ở khu vực không có tương lai kia, Jongseong lôi một gã mà nó biết thừa là có liên quan đến sự việc của mẹ mình nhưng lại không tìm ra bằng chứng vào một con hẻm, nó hung hăng ép người nọ vào tường, tên kia cao hơn nó nửa cái đầu, lại bởi vì chơi thuốc mà mê mang, tứ chi mềm nhũn không có chút sức lực nào."Sau ngày hôm đó mày đã đi đâu?"Gã nghiện thuốc bị Jongseong ép đến không thở được, lúc này mới chút thanh tỉnh, tay chân vùng vẫy muốn thoát ra, rốt cục bị người nọ đánh đến mức nằm lăn dưới đất, không ngừng ho sặc sụa.Jongseong giống như thú dữ không có nhân tính, nó tiến đến nắm lấy tóc của gã, ép người kia nhìn vào mắt mình, nó lặp lại."Mày đã đi đâu?""Được người ta cho tiền bỏ trốn sang nước ngoài, haha, chỉ ở cạnh mỹ nhân, mà lại được ban công hậu hĩnh. . ."Tai nạn của mẹ anh không phải là kết quả của bất kỳ một sự kiện kém may mắn nào cả, bà ấy bị người nọ gày bẫy, bị đám xã hội đen nơi khu tự trị sỉ nhục, vì không chịu nổi đả kích mới tự mình gây ra tai nạn.Jongseong cảm thấy máu của mình ở trong huyết quản đang không ngừng sôi lên, trong mắt nó hằn lên tơ máu, uất hận bị dồn nén bấy lâu giống như sóng biển bị hoạt động núi lửa ảnh hưởng, không ngừng cuộn trào, từng đợt sóng lớn đập vào chỉ chực chờ nuốt chửng kẻ ở trước mặt mình, đem từng người một chôn vùi trong hố sâu đen tối mà chính chúng đã tự mình đào ra. . .Park Jongseong muốn giết người.Năm đó ngoại trừ gã ta còn có ba người khác, những kẻ này đều được cho tiền chạy sang nước ngoài một thời gian, sau khi sự việc lắng xuống thì liền trở về, người chết vì tai nạn, còn có thể trách ai.Gã nghiện thuốc kia bị đánh cho tỉnh táo, liền trở về bộ dạng bất lương thường ngày."Nhưng nói cũng vô dụng, gã nhà giàu kia bỏ ra số tiền lớn như vậy, sớm cũng đã đem mọi bằng chứng tiêu huỷ, án này muốn đào lên, không có khả năng."Gã nói xong liền bật cười, cũng không để ý tới biểu tình trên gương mặt người trẻ hơn.Hôm đó trời quang mây tạnh, mặc dù có thời điểm mây đen kéo đến che đi ánh mặt trời, vẫn là không có rớt một giọt nước nào.Máu trên người Jongseong cũng vì thế mà không có ai giúp nó gột rửa. . .
Jongseong trở về nhà vào tối muộn, nó đứng trước cửa không vào, người nó không sạch, Jongseong không muốn sàn nhà đều vì nó mà trở nên dơ bẩn.Cửa nhà mở ra, Jongseong tròn mắt nhìn Lee Heeseung đứng ở phía bên kia khung cửa. Vì sao anh còn chưa ngủ?Đã trễ như vậy rồi.Jongseong cố gắn hướng đến anh nụ cười tự nhiên nhất mà nó có thể nặn ra."Anh không ngủ được ạ?"Lee Heeseung nhìn người trước mặt cả người đều là máu cũng không rõ là máu của ai, tim gã cũng bởi vì câu hỏi của Jongseong mới có thể tiếp tục đập.Gã kéo người nọ vào lòng mình, cũng không quan tâm việc máu trên người Jongseong có thể dính vào người mình mà ôm lấy thân ảnh đang run lên từng đợt kia, vòng tay Heeseung ở trên người em xiết chặt, vĩnh viễn không muốn buông ra."Anh đang đợi em."Đèn trong phòng khách mờ mờ, ánh sáng nhân tạo ở trên gương mặt Jongseong lướt qua, cũng không thể làm rõ biểu tình nó đang mang trên mặt.
Jongseong và Heeseung nằm trên thảm lông mà gã đã chọn mua hồi mới chuyển vào, đầu Jongseong gác trên cánh tay người lớn hơn, bên cạnh là vô số chai bia rỗng được hai đứa uống qua.Jongseong nhớ tới cảm giác lành lạnh của mui xe bị bỏ hoang, đâu đó nơi mảnh đất không người của nhiều năm về trước, nơi mà nó và Heeseung đã nằm cạnh nhau như vậy.Trên đầu là khoảnh trời rộng lớn bao la, phản chiếu trong mắt Jongseong hàng ngàn vì tinh tú, cũng không bằng nụ cười anh rực rỡ.
Cảm giác thảm lông mang lại không giống với mui xe, trong nhà ấm áp cũng không có gió lộng từng cơn thổi tới, lồng ngực anh từ bao giờ đã trở nên to lớn vững chãi, và nó cũng không còn là đứa nhỏ mít ướt thích đeo bám anh, Park Jongseong của ngày xưa ấy, Park Jongseong của Lee Heeseung, đã sớm không thể trở về được nữa.Jongseong thì thầm, giọng nó tuyệt vọng và yếu ớt."Anh sẽ làm gì nếu hôm nay em chết?"Cả người Heeseung đều cứng ngắt, Jongseong cảm thấy anh dương như không thở nữa, mãi rất lâu sau đó anh đều không thể trả lời.Mi mắt Jongseong nặng trĩu, đợi khi nó thiếp đi trong vòng tay ấm áp thân thuộc, Heeseung mới có thể từ trong nấc nghẹn thốt ra."Anh nghĩ. . .anh nghĩ rằng mình sẽ chết vào ngày hôm sau."
Buổi sáng Heeseung bị tiếng mưa giông bên ngoài làm cho tỉnh giấc, bên cạnh là một khoảng trống trãi lạnh ngắt. Trong lòng trống rỗng, gã nằm đó bất động, cũng không muốn biết hiện tại đã qua mấy giờ, hay việc mình đã bỏ lỡ bao nhiêu tiết học. Giấc mơ âm nhạc bị bỏ xó, thì ra ngay từ lúc bắt đầu, tất cả đều là Jongseong.Lee Heeseung nén xuống cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực, gã rút điện thoại gọi tới một số điện thoại đã lâu rồi không xuất hiện trong danh sách cuộc gọi."Jungwon. . ."
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me