Heesunsun Truong Hoc Vampire
-Cái gì vậy??? - Tếng Hanbin đột nhiên vang lên ở đằng sau khiến tôi giật mình vội ngoảnh mặt lại cười thật tươi nói:
-Là lọ sao băng giá đó, đẹp không?
-Ừ đẹp, nhưng cậu mua à?
-Không, tôi tự làm đấy.
-Tự làm??? Cậu định tặng ai hay sao? - Hanbin hồi hộp hỏi tôi
-Ừ, tôi định đem nó cho tên Sunghoon....
-CHOANG.....ngay lập tức, cái cốc trên tay Hanbin rơi xuống vỡ tan tành, khuôn mặt nó biến sắc nhìn tôi lắp bắp nói:
-Su..ng..ho..on á???
Tôi nhìn biểu hiện lạ lùng của Hanbin vội vàng đặt lọ sao xuống lo lắng hỏi:
-Cậu sao vậy? Đau ở đâu à?...Hanbin...Hanbin....
-À...Ờ...không sao hơ hơ...chỉ tại tôi hơi nhức đầu thôi... - Hanbin nghe tiếng tôi gọi liền giật mình cười trừ rồi nhanh tay cúi xuống thu dọn mấy mảnh vỡ
-Cậu không sao thật đấy chứ? - Tôi lo lắng hỏi
-Ừ, không sao, À... Sunoo này, cái lọ sao ấy...cậu cho tôi xem một chút được không?... - Hanbin ngập ngừng nói rồi chỉ tay vào lọ sao của tôi
-Được chứ sao không, he he... tôi đã phải làm suốt cả buổi tối đấy - Tôi vui vẻ nói rồi tiện tay đưa cho Hanbin lọ sao của mình
Hanbin nhẹ nhàng đón lấy nó rồi săm soi trên tay của mình tư lự hỏi:
-Sao cậu lại tặng cái này cho Sunghoon vậy?
-À...phư phư...tặng tiếc gì đâu, chỉ là tôi muốn nịnh nọt hắn chút xíu để hắn thông cảm mủi lòng mà chừa cho tôi một chỗ ngồi thôi mà... he he... - Tôi cười phớ lớ nói
-Vậy à.... - Hanbin khẽ nhếch môi nói rồi xoay xoay lọ sao trên tay, đôi mắt chợt lóe lên một tia sáng
............
-"CHOANG"..... - Lọ sao trên tay Hanbin đột nhiên rơi xuống vỡ tan tành. Những ngôi sao, bông tuyết giả và cả cây đàn violon trong lọ văng ra bắn tung tóe, tôi giật mình đờ người nhìn đứa con của mình mà lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, đến nỗi không thể thốt lên lời.
Hanbin cũng như tôi sững sờ nhìn lọ sao vỡ tan dưới đất rồi ngay lập tức kêu á lên, bật khóc luôn miệng xin lỗi tôi:
-Sunoo ơi...huhuhu...tôi xin lỗi, huhu tôi không cố ý đâu, chỉ tại tôi trượt tay, tôi xin lỗi, lọ sao đẹp như vậy mà tôi lại vô ý làm rơi, tôi ngu ngốc, tôi đáng chết...huhuhu....
Tôi đờ người nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Hanbin cười méo mó nói:
-Không sao đâu...hơ hơ...chỉ là một lọ sao thui mà...lỡ rồi thì thôi, tôi không trách cậu đâu, dù sao thì cái quan trọng nhất là cây đàn violon thu nhỏ vẫn chưa bị vỡ.
Nghe tôi nói, Hanbin liền ngưng khóc, ngước khuôn mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn tôi cảm kích nói:
-Thật sao??? Cậu tốt quá Sunoo...híc híc...tôi xin lỗi, cậu đứng đó thui để tôi dọn lại cho cậu...
-Không cần đâu... - Tôi kêu lên định đi đến cùng dọn với Hanbin thì chợt....
-"RỐP"... - Một âm thanh giòn tan vang lên, tôi và Hanbin một lần nữa lại rơi vào tình trạng chết lâm sàng tập hai. Dưới bàn chân nhỏ nhắn, xinh xắn mang trọng lượng gần nửa tạ của Hanbin, cây đàn violon thu nhỏ mà tôi đã è lưng ra tỉ mẩn ghè, đẽo, đục, căng dây và sơn suốt hơn hai tiếng đồng hồ giờ đã vỡ nát bét.
Tôi há hốc mồm nhìn đứa con mini dễ thương của mình giờ đã trở thành phế thải đau đớn chỉ chực đâm đầu vào tường chết quách đi cho rảnh, ở bên cạnh Hanbin một lần nữa lại bật khóc ngon lành.
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me