LoveTruyen.Me

Hen Uoc Twentine

  Ngày thứ ba, họ đến tham quan miếu Ngũ Gia nổi tiếng của Ngũ Đài Sơn. Hương khói ở miếu Ngũ Gia thịnh vượng nhất nơi đây, những người làm việc ở miếu nói rằng phần lớn tiền nhang đèn ở miếu đều được chia cho những ngôi chùa miếu hẻo lánh, dù vậy miếu Ngũ Gia vẫn dư dả nhiều.

Dương Chiêu để lại tiền nhang đèn trước miếu, nhưng với một ngôi miếu nổi tiếng về cầu tiền tài, công danh, cô lại không hề thắp nhang, thậm chí cũng không ở lâu.

Trần Minh Sinh hỏi cô có muốn mua đèn hoa sen không, Dương Chiêu bảo không cần.

"Em không cầu tài lộc chỉ cầu bình an." Cô đáp.

Từ lúc từ miếu Ngũ Gia quay về, Dương Chiêu và Trần Minh Sinh rất ít khi ra khỏi nhà.

Dương Chiêu thấy mình bị lây bệnh lười của Trần Minh Sinh. Cô nhận ra hứng thú du lịch của Trần Minh Sinh còn kém xa hứng thú của anh đối với cô.

Dương Chiêu biết, nếu không phải cô kiên quyết muốn đi, Trần Minh Sinh có thể ở lì trong phòng cả tuần.

"Anh giống ông già quá." Dương Chiêu nhận xét: "Không có sức sống."

Trần Minh Sinh rít một hơi thuốc, cười cười: "Vậy em nghĩ anh phải thế nào mới có sức sống?"

Dương Chiêu thu dọn đồ đạc, bật di động xem ngày: "Ngày mốt chúng ta về, thứ ba vé rẻ hơn."

Trần Minh Sinh: "Ok."

Dương Chiêu thu dọn xong, cô ngồi xuống cạnh Trần Minh Sinh, ngẫm nghĩ một lúc, cô thủ thỉ: "Sau khi về ..."

Cô ngập ngừng, Trần Minh Sinh hỏi: "Về rồi thì sao?"

Dương Chiêu trả lời: "Sau khi quay về, em muốn dẫn anh đến gặp ba mẹ em."

Bàn tay đang kẹp điếu thuốc của Trần Minh Sinh hơi khựng lại, anh nhìn Dương Chiêu: "Dương Chiêu, anh ..."

Ánh mắt Dương Chiêu rất thẳng thắn, cô nhìn chằm chằm Trần Minh Sinh, anh nhớ đêm đó cô nói với anh. Cô bảo: "Trần Minh Sinh, anh không nên yếu đuối, đừng bao giờ."

Trần Minh Sinh bỏ điếu thuốc xuống, gật đầu khẽ đáp: "Được."

Dương Chiêu nói tiếp: "Anh đồng ý mang em đến gặp ba mẹ anh không?"

Trần Minh Sinh: "Đồng ý."

Anh vẫn cúi đầu nhìn mặt đất chăm chú. Dương Chiêu thấy hình như anh còn điều muốn nói. Quả nhiên, sau một lúc im lặng Trần Minh Sinh ngập ngừng: "Dương Chiêu, nhà anh... tình cảnh nhà anh hơi đặc biệt."

Dương Chiêu hỏi lại: "Ý anh là?"

Trần Minh Sinh: "Anh chưa từng gặp ba, lúc anh còn chưa sinh ra ông ấy đã mất."

Dương Chiêu sửng sốt: "Còn chưa sinh?"

"Ừ." Trần Minh Sinh khẽ khàng: "Lúc mẹ mang thai anh, ông gặp chuyện bất trắc."

Dương Chiêu nhìn anh, Trần Minh Sinh tiếp tục nói: "Là mẹ anh một mình nuôi dưỡng anh."

Dương Chiêu: "Vậy mẹ anh đã rất khó khăn."

Trần Minh Sinh yên lặng một lát: "Tình trạng hai năm nay của bà luôn bất ổn, có lẽ vì bà đã già nên hay nhớ chuyện xưa, có nhiều lần bà bảo nhìn thấy ba anh trong nhà."

Dương Chiêu hơi nhíu mày hỏi: "Có lẽ tinh thần bác hơi rối loạn, anh đã tìm bác sĩ cho bác chưa?"

Trần Minh Sinh lắc đầu: "Bà không cho, bà cũng không để người khác ở cạnh, thậm chí không cho phép anh gọi điện về."

"Không cho gọi?" Dương Chiêu: "Tính cách mẹ anh thích cô độc hay là mẹ anh mắc chứng trầm cảm hoặc tự kỷ? Mặc kệ thế nào, không cho anh gọi đã hơi quá đáng rồi."

Trần Minh Sinh nhìn đốm lửa lập lòe trên điếu thuốc, khẽ nói: "Đó là bóng ma tâm lý. Lúc trước, ba anh vì gọi cho bà một cuộc điện thoại nên mới mất."

Trần Minh Sinh quay đầu lại thấy Dương Chiêu chăm chú nhìn anh. Anh siết chặt tay: "Em đừng sợ, chỉ là chuyện bất trắc thôi."

Dương Chiêu gật gật đầu.

Còn lại hai ngày, Dương Chiêu hoàn toàn nhiễm bệnh lười của Trần Minh Sinh, cô cứ rúc trong phòng với anh, quá lắm là ra ngoài cửa dạo quanh.

Suốt hai ngày, Tửu Trì – Nhục Lâm (*), trời u đất ám.

* Ý chỉ cuộc sống sa đọa, lười biếng.

Điển tích từ chuyện Trụ vương – Đát Kỷ. Trụ vương cho người một cái hồ lớn đủ chỗ cho một số chiếc xuồng, được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển, rồi đổ đầy rượu vào hồ, gọi là Tửu Trì (hồ rượu). Một hòn đảo nhỏ được xây dựng ở giữa hồ, với các cây trồng trên đó được treo đầy các xiên thịt thú rừng nướng treo lơ lửng trên hồ bơi dày đặc đến nỗi ánh mặt trời không rọi xuống mặt đất nổi nên được gọi là Nhục Lâm (rừng thịt). Trụ Vương, bạn bè và thê thiếp của ông trôi dạt trên những chiếc xuồng trong hồ rượu và suốt ngày đêm vui chơi ở đây đến mức không còn biết thời gian và thế giới bên ngoài. Đây được coi là một trong những ví dụ nổi tiếng nhất của sự suy đồi và tham nhũng của một người cai trị trong lịch sử Trung Quốc. (wiki)

Dương Chiêu hỏi: "Anh vì cái này mới đi du lịch đúng không?"

Trần Minh Sinh hôn đến mức cô nghẹt thở, anh khàn khàn đáp: "Có trời mới biết."

Thể lực Dương Chiêu đương nhiên không sánh nổi Trần Minh Sinh, cuối cùng bị giày vò như một cục bông nằm bẹp trên giường. Cô nằm trong vòng ôm chặt chẽ của Trần Minh Sinh, ngắm bầu trời trong vắt, từng ngôi chùa miếu và ngọn tháp trắng bên ngoài khung cửa sổ.

Dương Chiêu chợt thấy, đây quả là một hành trình lười biếng đến không thể lười biếng hơn.

Đường về bình an, yên ổn, hai người khởi hành sớm nên lúc chín giờ tối đã xuống tàu, quay trở về thành phố.

Lúc ngửi thấy mùi hương thành phố phương bắc lạnh lẽo, Dương Chiêu có một cảm giác thảng thốt như cách đã mấy đời.

Trần Minh Sinh kéo khóa túi du lịch, bảo Dương Chiêu: "Em chờ anh ở cổng, anh đi lấy xe."

Dương Chiêu gật đầu.

Trần Minh Sinh lái xe trở lại, Dương Chiêu bỏ vali vào trong cốp xe, sau đó cô ngồi vào ghế trước, Trần Minh Sinh hỏi: "Anh đưa em về nhà nhé?"

Dương Chiêu hỏi lại: "Anh có muốn đi ăn gì không?"

Trần Minh Sinh: "Em đói rồi?"

Dương Chiêu lắc đầu: "... Không."

Trần Minh Sinh hỏi: "Vậy ăn làm gì?"

Dương Chiêu không đáp.

Trần Minh Sinh lướt mắt liếc qua, Dương Chiêu đang ngồi nhìn ra cửa sổ, anh bỗng mềm lòng, nhẹ giọng: "Hôm nay em mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ gọi cho em."

Dương Chiêu quay đầu lại nhìn anh trong chốc lát, cô cười: "Ok."

Trần Minh Sinh đưa Dương Chiêu về tận nhà rồi lái xe về. Lúc đến dưới nhà, anh ngồi lặng trong xe không bước ra. Anh tắt máy xe, cũng không bật đèn, anh cứ thế lặng lẽ ngồi trong bóng đêm.

Qua một lúc lâu, anh lấy di động ra, bấm một dãy số.

Điện thoại kêu ba tiếng đã có người bắt máy.

"A lô."

Tiếng đáp bên đầu dây kia vô cùng đơn giản, bình thản, giọng nói xa cách pha chút lạnh nhạt.

"A lô! Mẹ, là con đây."

Đầu dây bên kia yên lặng một lát, sau đó mẹ Trần Minh Sinh thờ ơ hỏi: "Minh Sinh, sao con gọi điện đến?"

Trần Minh Sinh mở miệng mấp máy: "Mẹ, gần đây mẹ khỏe không?"

"Mẹ vẫn khỏe." Mẹ anh trả lời rất nhanh: "Nếu không có chuyện gì thì con đừng gọi cho mẹ, mẹ vì muốn tốt cho con thôi, tình huống của con rất đặc biệt, lỡ như bị..."

"Mẹ." Trần Minh Sinh không thể không ngắt lời bà, thấp giọng: "Con đã không còn là..."

"Minh Sinh, con đừng sơ suất như vậy, nếu con vẫn tiếp tục hành động tùy tiện như vậy sẽ dễ bị người ta phát hiện, con có còn nhớ không ba con..."

"Mẹ..." Trần Minh Sinh nhanh chóng cắt ngang bà: "Ba đã chết nhiều năm lắm rồi, mẹ đừng nhắc tới ông ấy nữa được không."

"Trần Minh Sinh!" Bà bỗng nhiên quát to, Trần Minh Sinh nghiến chặt răng.

"Con chưa từng gặp ba con, nhưng không có nghĩa ông ấy yêu con ít hơn những người cha khác! Chỉ vì con chưa từng gặp ông ấy, cho nên con mãi mãi không biết ông ấy dũng cảm thế nào! Từ nhỏ tới lớn mẹ dạy con thế nào, con quên hết rồi ư? Minh Sinh, ba con vất vả cả đời, nếu ngay cả con cũng không hiểu ông ấy, vậy ông ấy sống thật uổng phí! Là sống uổng phí đó, con có hiểu không?"

"Mẹ, mẹ bình tĩnh, con biết, con đều hiểu hết."

Trần Minh Sinh giải thích: "Con chỉ muốn nói với mẹ..."

"Mẹ không cần con quan tâm, mẹ sống tốt, con tự chú ý an toàn, nếu cần con có thể gọi cho mẹ, nếu không có gì quan trọng thì đừng gọi linh tinh." Dứt lời, bà lập tức cúp máy.

Trần Minh Sinh nghe tiếng tút tút vang bên kia đầu dây, một lúc lâu sau mới cúi đầu thầm thì: "... Mẹ, con đã có bạn gái." Anh siết chặt di động, giọng nói nghẹn ngào: "Con cảm thấy, cô ấy rất thật lòng với con..."

Đêm về khuya, trời tối mịt không thể trông thấy con đường phía trước.

***

Kỳ nghỉ của Dương Chiêu đã chấm dứt.

Tiết Miểu chờ đợi ngày này đã lâu, anh ta liệt kê một danh sách dài công việc tồn đọng gửi cho Dương Chiêu, công việc được sắp xếp theo mức độ quan trọng từ trên xuống dưới, tổng cộng có bốn trang.

Lúc Dương Chiêu nhận được email, cô lập tức gọi điện cho Tiết Miểu.

"Anh đùa sao, từ lúc nào em có thể làm hết đống việc trong bốn trang giấy này trong vòng hai tháng vậy?"

Tiết Miểu vừa cười ha ha, vừa ân cần hỏi thăm tình hình Dương Chiêu, nhưng không hề nhắc tới cắt giảm công việc. Dương Chiêu cũng hiểu tính anh ta, bèn đáp: "Được, em làm."

Tiết Miểu lập tức nói: "Quá tốt rồi Tiểu Chiêu, trang đầu tiên đang cần gấp, những cái còn lại chỉ cần xong vào tháng ba năm sau là được."

Dương Chiêu cười khẩy: "Không phải chỉ còn hai tháng sao?"

Tiết Miểu cười gượng, lập tức ngắt điện thoại.

Dương Chiêu liên lạc với cô giáo Tôn ở trường, cô Tôn khen ngợi tình hình học tập gần đây của Dương Cẩm Thiên có tiến bộ, thành tích của thằng bé ngày càng cao.

Dương Chiêu buông điện thoại xuống, cô thở phào. Cô xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cảm thấy mọi chuyện đều rất suôn sẻ.

***

Nhân lúc Trần Minh Sinh chở một vị khách đến khu vực của khách bộ hành ở trung tâm thành phố. Sau khi hành khách xuống xe, Trần Minh Sinh lướt nhìn con đường dành riêng cho người đi bộ, con đường này được xem như điểm đặc trưng của thành phố, tất cả các tòa nhà đều mang phong cách kiến trúc đời Thanh cổ kính năm xưa.

Trần Minh Sinh nhìn bảng hiệu một cửa hàng, anh dừng lại, đỗ xe bên ngoài con phố, sau đó anh chống nạng vào đường dành cho người đi bộ.

Đó là một tiệm vàng, Trần Minh Sinh bước vào cửa hàng. Trong tiệm có vài người khách, đa số họ đều đi có đôi có cặp, Trần Minh Sinh đến trước tủ trưng bày, đồ trang sức khúc xạ ánh đèn trắng trong tủ tỏa sáng lấp lánh.

Trần Minh Sinh xem một chiếc nhẫn được trưng bày riêng biệt trong tủ, thuần một màu trắng lấp lánh rất lộng lẫy.

  Nhìn một lúc, anh gọi nhân viên bán hàng đến, cô nhân viên liếc nhìn nạng của Trần Minh Sinh rồi đảo mắt hỏi: "Chào anh, anh cần gì ạ?"

Trần Minh Sinh liếc nhìn cô ta, nhân viên bán hàng lập tức vươn tay chỉ vào chiếc nhẫn trưng bày giới thiệu: "Kim cương chính trên chiếc nhẫn cưới này là kim cương vuông Princess, phân số là 150 điểm trở lên. Kim cương phụ là 24 viên kim cương tròn, phân số là 48 điểm. Nhẫn kim cương được cắt gia công bằng kỹ thuật cao của Bỉ, chất liệu khảm là vàng 18k, cũng có thể đặt làm từ chất liệu khác, dự tính trọng lượng khoảng 7 carat."

Trần Minh Sinh không hiểu thế nào là điểm, cũng chẳng biết gì về kim cương, anh nhìn chiếc nhẫn thấp giọng hỏi: "Cái nhẫn này giá bao nhiêu?"

Nhân viên bán hàng hạ tay xuống, nở nụ cười đáp lời anh: "Chín mươi tám ngàn tám trăm tệ, thưa anh."

*Khoảng 340 triệu VNĐ

Trần Minh Sinh nhìn chiếc nhẫn trong tủ trưng bày, nó được đặt ở vị trí trung tâm, hai lớp kính bảo vệ khiến nó an toàn phơi bày vẻ đẹp lộng lẫy của mình.

Anh chợt thấy, cái nhẫn này rất giống Dương Chiêu.

Kiêu ngạo nhưng đơn giản, ai ai cũng có thể ngắm nhìn chiếc nhẫn này, nhưng người có thể mở hai lớp kính bảo vệ đến gần cô, thật không nhiều.

Người khác có thể phê phán bình phẩm, cũng có thể ngó lơ khinh thường, nhưng dù người khác có thái độ thế nào. Cô vẫn không hề thay đổi.

"Quý khách." Nhân viên bán hàng gọi: "Chúng tôi còn một vài mẫu nhẫn giá rẻ hơn một chút, quý khách có muốn qua xem thử không?"

Trần Minh Sinh khẽ lắc đầu: "Không cần đâu."

Nhân viên bán hàng có vẻ không muốn tiếp anh, thấy anh không nói gì, cô ta quay người bỏ đi.

Trần Minh Sinh mang chân giả, chống nạng, bước khập khiễng rời khỏi tiệm vàng.

Dưới ánh nắng trưa gay gắt, anh thấy hơi chói mắt.

Điện thoại reo vang, Trần Minh Sinh biết mình nên đến tìm Dương Chiêu. Anh bắt máy, bên kia lại không phải là người anh đang nghĩ tới.

"Trần Minh Sinh."

Trong khoảnh khắc Trần Minh Sinh nghe thấy giọng nói đó, anh chợt như tỉnh lại dưới ánh mặt trời nóng rực, thế giới xung quanh đột ngột vắng lặng.

"Chú Từ..."

"Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Trần Minh Sinh đáp: "Vẫn ở đây."

Người được gọi là chú Từ báo với Trần Minh Sinh một địa chỉ.

"Sáu giờ tối nay, gặp mặt ở đó."

Trần Minh Sinh thấp giọng khẽ đáp: "Được."

Ngắt điện thoại, Trần Minh Sinh mới phát hiện lòng bàn tay mình đã toát mồ hôi lạnh. Đã rất lâu chú Từ không liên lạc với anh, thậm chí có thời gian anh từng nghĩ, họ sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa.

Trần Minh Sinh đứng một lát trên con đường dành cho người đi bộ, sau đó anh gọi cho Dương Chiêu.

"A lô, Trần Minh Sinh?"

"Ừ." Trần Minh Sinh nghe giọng của Dương Chiêu, anh khẽ cười: "Em đang làm gì vậy?"

"Em đang sắp xếp lại công việc." Dương Chiêu hỏi: "Sáng nay anh làm gì? Đến nhà em ăn cơm đi."

Trần Minh Sinh: "Anh... Bây giờ anh chạy xe hơi xa, không kịp bữa trưa đâu."

Dương Chiêu ngừng lại một lát, ướm thử: "Vậy, buổi tối?"

Trần Minh Sinh trả lời: "Mai anh sẽ tới gặp em."

Dương Chiêu: "Em biết rồi." Dứt lời cô lại bổ sung thêm: "Anh đừng vất vả quá."

Trần Minh Sinh: "Anh biết."

Hai người nói thêm vài câu rồi ngắt điện thoại.

Trần Minh Sinh quay về xe, tựa lưng vào ghế, đầu óc trống hoác.

Vài người trẻ tuổi đến bên cửa kính hỏi anh: "Anh tài xế, anh có đi không?"

Trần Minh Sinh hoàn hồn, gật gật đầu: "Đi."

Sáu giờ tối, Trần Minh Sinh theo lời hẹn đến một khách sạn nhỏ.

Vị trí khách sạn hơi khuất, ngay sát bên một bến xe, người qua lại rất đông đúc, vàng thau lẫn lộn. Trần Minh Sinh dừng xe trước cửa khách sạn rồi đi vào trong.

Một ông cụ đứng ở quầy trực ban trên lầu một, ông nhìn Trần Minh Sinh: "Cậu ở trọ à?"

Trần Minh Sinh lắc đầu, không đáp một câu đi thẳng lên lầu.

Ông cụ lướt nhìn rồi tiếp tục nghe radio.

Trần Minh Sinh bước tới trước cửa một căn phòng lầu hai, anh gõ cửa.

Cửa phòng lập tức mở ra, người mở cửa chính là đồng nghiệp trước đây của Trần Minh Sinh – Văn Lỗi.

"Anh Sinh, anh vào đi." Nét mặt Văn Lỗi khá nghiêm túc, mày nhíu chặt, hoàn toàn khác hình tượng hay đùa cợt lúc trước.

Trần Minh Sinh bước vào phòng, Văn Lỗi đóng cửa lại.

Phòng không rộng, hiện giờ mùi khói thuốc tràn ngập căn phòng, Trần Minh Sinh đi vào trong, anh trông thấy một người đang đứng cạnh cửa sổ.

Trần Minh Sinh gọi: "Chú Từ."

Chú Từ quay đầu lại, chú khoảng chừng năm mươi, tóc hoa râm, ánh mắt nghiêm khắc, tay kẹp một điếu thuốc, chú chăm chú nhìn Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh hỏi: "Sao chú lại tìm cháu vậy?"

Chú Từ hơi nheo mắt lại: "Cách đây không lâu cháu đã làm gì?"

Trần Minh Sinh hơi ngập ngừng, đáp: "Cháu không làm gì cả."

Chú Từ hỏi lại: "Chú hỏi lần nữa, cách đây không lâu cháu đã làm gì?"

Trần Minh Sinh thấp giọng: "Cháu đi chơi một chuyến."

"Đi du lịch một chuyến?" Giọng nói chú Từ có hơi nghiêm khắc: "Cậu chỉ đi du lịch một chuyến?"

Trần Minh Sinh cảm thấy dường như ánh mắt chú Từ hơi kỳ lạ: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Chú Từ không đáp, giơ tay cầm một tờ báo trên bàn, ném cho Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh bắt lấy tờ báo, anh vội lướt mắt qua.

Tiêu đề đầu tiên là bài bình luận văn vẻ "Những mâu thuẫn xã hội không thể tránh khỏi", bài viết khoảng năm sáu trang được chia thành nhiều phần. Phần thứ nhất là mâu thuẫn giữa người bệnh và bác sĩ, Trần Minh Sinh xem lướt qua, mở trang tiếp theo. Trên trang thứ hai là mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân.

Khoảnh khắc Trần Minh Sinh nhìn trang thứ hai, tay anh lập tức khựng lại.

Hình minh họa của mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân là bức ảnh ở một sở cảnh sát, trong hình có một người phụ nữ ngồi gào khóc, la hét dưới đất. Ở bên cạnh là mẹ và con trai cô ta, còn có một viên cảnh sát đang khuyên nhủ cô.

Mà ở đằng sau viên cảnh sát, một người đàn ông tựa vào tường đang hút thuốc.

Đó chính là anh.

Những ký ức lướt qua đầu Trần Minh Sinh cực nhanh, anh nhớ tới hôm đó, nghĩ tới hai gã hút thuốc phiện, nghĩ tới người phụ nữ kia, và gã phóng viên.

Sau đó, anh đột nhiên nhớ đằng sau gã phóng viên kia còn có một người.

Người đó dường như là cấp dưới hay trợ lý gì đó của gã phóng viên.

Bức ảnh này được chụp bằng di động nên anh không hề chú ý.

Lưng Trần Minh Sinh vã mồ hôi lạnh.

Anh vội lật xem những tấm ảnh khác.

Dương Chiêu... có hình Dương Chiêu không?

Vài trang tiếp theo đều viết về chuyện của anh, anh lật lại tờ báo xem một lần nữa, đề mục mâu thuẫn giữa cảnh sát và người dân tổng cộng có ba bức hình minh họa, xem ra là ảnh chụp bằng di động. Anh cẩn thận xem tấm thứ nhất, Dương Chiêu đứng bên cạnh anh khuất sau một góc tối, trước mặt cô còn có một viên cảnh sát đứng chắn nên chỉ có thể thấy một góc quần áo.

Trái tim Trần Minh Sinh như bị vặn xoắn, anh thấy nghẹt thở.

Trần Minh Sinh lấy bao thuốc lá trong túi áo ra châm một điếu, anh cúi đầu hỏi: "Có tin tức gì sao?"

"Tin tức gì nữa? Hôm qua có người gọi vào số điện thoại cũ của cậu, cậu nói xem thế là có tin tức gì?" Chú Từ tức đến tay cầm điếu thuốc cũng run rẩy.

"Trần Minh Sinh, cậu muốn giả chết thì mẹ nó giả cho giống dùm tôi! Cậu ló đầu ra làm gì? Lúc trước chúng tôi tốn nhiều công sức giúp cậu rút lui êm thấm, bây giờ thì sao, cậu phơi mình lên mặt báo luôn!"

Trần Minh Sinh hít một hơi sâu, tựa vào tường, thấp giọng: "Là ai gọi đến?"

"Cậu biết ai làm gì, bây giờ cậu ở yên đấy cho tôi, vài ngày nữa tôi sẽ gọi cho cậu." Chú Từ dụi tắt điếu thuốc. Bước thẳng ra cửa, khi đi ngang qua Trần Minh Sinh, chú hơi ngừng lại nói: "Trần Minh Sinh, nếu đã bị phát hiện thì cậu phải chuẩn bị tốt tư tưởng." Dứt lời, chú đi thẳng không ngoảnh đầu lại.

Cánh cửa đóng sầm lại, Văn Lỗi mấp máy môi, khuyên Trần Minh Sinh: "Anh Sinh, anh đừng trách chú Từ quá nặng lời."

Trần Minh Sinh lắc đầu: "Là tôi sai."

Văn Lỗi hơi do dự rồi bảo: "Anh Sinh, hai tháng trước, đội trưởng Nghiêm hy sinh rồi."

Trần Minh Sinh ngẩng phắt đầu kinh ngạc.

'Cậu phải nghĩ kỹ, trước khi cậu quyết định, tôi có thể cho cậu thời gian, cho cậu tự do, cho cậu suy nghĩ thật cặn kẽ. Nhưng một khi đã quyết định, tôi tuyệt đối không cho phép cậu đổi ý.'

'Làm hay không làm.'

***

Giọng Trần Minh Sinh trầm khàn, nặng trĩu: "Anh ấy chết thế nào?"

Khóe mắt Văn Lỗi hơi đỏ ửng: "Tin tình báo sai nên gặp mai phục." Văn Lỗi quệt miệng: "Anh cứ chờ trước đi, để xem có thể ép chuyện này xuống không. Nhưng anh Sinh, nói thật hy vọng không lớn, anh..."

Văn Lỗi ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ống quần trống hoác của Trần Minh Sinh, anh ta không đành lòng ngoảnh đầu đi bảo: "Anh về chuẩn bị mọi thứ đi."

Đêm về khuya, trời tối mịt không thể trông thấy con đường phía trước

  Trần Minh Sinh ngồi trong khách sạn hút hết thuốc mang theo người mới dừng lại.

Anh lấy điện thoại trong túi ra, tìm số của Dương Chiêu, ngón cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ Dương Chiêu.

Ngoài cửa sổ, xe đông nghịt, người đến kẻ đi, tạo nên những tiếng động ầm ĩ, còn Trần Minh Sinh đứng trong phòng lại có cảm giác chung quanh vô cùng im ắng.

Giống như bao trùm lấy anh.

Điện thoại có tiếng vang lên, Trần Minh Sinh nhìn lại mới biết mình đã vô tình bấm phím gọi.

Giọng Dương Chiêu rất bình thản, cô gọi: "Trần Minh Sinh?"

Trần Minh Sinh cầm chặt điện thoại, nghe giọng cô.

Dương Chiêu nghe một lúc không thấy nói gì, hỏi lại: "Là anh phải không?"

Trần Minh Sinh đè nén cảm xúc quay cuồng trong lòng, khẽ trả lời: "Ừm."

Dương Chiêu hỏi tiếp: "Anh sao vậy?"

Trần Minh Sinh không biết phải nói gì, Dương Chiêu đợi một lúc lại chủ động hỏi anh: "Anh đi làm về chưa?"

Trần Minh Sinh: "Anh về rồi."

Dương Chiêu: "Anh ăn cơm chưa?"

Trần Minh Sinh chưa ăn nhưng anh vẫn nói: "Anh ăn rồi."

Dương Chiêu: "Vậy giờ anh đang ở nhà?"

Trần Minh Sinh: "... Đúng."

Dương Chiêu cười khẽ một tiếng: "Vậy sao không mở cửa cho em?"

Trần Minh Sinh giật mình, vịn vách tường bật dậy, Dương Chiêu hỏi: "Rốt cuộc anh đang ở đâu?"

Trần Minh Sinh hoảng hốt: "Anh đang về nhà."

Dương Chiêu nói: "Mở loa cho em nghe thử."

Trần Minh Sinh chống nạng đi ra ngoài: "... Dương Chiêu."

Dương Chiêu nói: "Đừng hoảng hốt, em gạt anh đó, em không ở trước cửa nhà anh."

Bước chân Trần Minh Sinh dừng lại, bàn tay anh nắm chặt cây nạng đến trắng bệch.

Dương Chiêu nói: "Trần Minh Sinh, hơn mười phút nữa em sẽ đến nhà anh. Nếu anh không về thì nói cho em biết, bây giờ em về luôn."

"Anh về!" Trần Minh Sinh vội nói: "Anh sẽ về ngay, em đừng đi."

Điện thoại im lặng một lúc, Dương Chiêu nói: "Được."

Trần Minh Sinh gần như nhảy ra khỏi căn nhà trọ chật hẹp, anh vội vã lên xe, chạy về nhà.

Lúc vừa chạy vào khu chung cư, anh đã nhìn thấy xe của Dương Chiêu. Dương Chiêu đang đứng hút thuốc bên ngoài xe, nhìn mấy ông cụ chơi cờ.

Nhưng cô nhanh chóng nhìn thấy Trần Minh Sinh, cô quay đầu, nhìn chiếc taxi màu đỏ đang tới gần.

Trần Minh Sinh ngừng lại, cầm nạng xuống xe. Dương Chiêu nhìn anh, nhả khói thuốc mỉm cười: "Trần Minh Sinh, em đến tìm anh."

Hơi thở của Trần Minh Sinh dồn dập, Dương Chiêu nghiêng đầu, ánh mắt tựa như đang cười: "Sao lại vội vàng thế?"

Dương Chiêu là một cô gái thông minh, chỉ cần nói mấy câu đã biết Trần Minh Sinh có nói dối hay không, nhưng cô luôn có cách xử lý mọi chuyện rất độc đáo. Trần Minh Sinh nói dối, cô coi như không bận tâm, chỉ hỏi một câu như đang đùa giỡn chứ không phải truy tìm nguyên nhân.

Trần Minh Sinh không trả lời, anh chống nạng đi thẳng đến trước mặt Dương Chiêu, trong ánh mắt ngạc nhiên của Dương Chiêu, anh ôm chặt lấy cô.

Hai tay ôm chặt, thả cây nạng nằm bên cạnh.

Đương nhiên, Dương Chiêu không đoán được Trần Minh Sinh sẽ hành động như vậy, cô ngạc nhiên trong giây lát, rồi bật cười: "Từ từ, em chưa dập thuốc, anh cẩn thận coi chừng bỏng."

Giọng Trần Minh Sinh buồn bã: "Dương Chiêu..."

Dương Chiêu nghi hoặc: "Anh sao vậy?" Tay phải cô đưa ra xa, tay trái ôm lấy anh: "Đừng mắc cỡ vậy chứ, lên lầu đi."

Lên nhà Trần Minh Sinh, Dương Chiêu cởi áo khoác treo ngay cửa. Bọn họ vào phòng ngủ, Trần Minh Sinh không thay quần áo, ngồi trên giường nhìn Dương Chiêu.

Dương Chiêu treo túi, nhắc anh: "Anh tắm rửa thay quần áo đi."

Trần Minh Sinh không hề động đậy.

Dương Chiêu cất đồ xong, thấy Trần Minh Sinh vẫn giữ nguyên bộ dạng đó, cô đến trước mặt anh, xoa xoa khuôn mặt anh: "Anh mệt à?"

Cho tới bây giờ, cảm giác của Dương Chiêu với Trần Minh Sinh rất chuẩn. Mỗi lần anh không không muốn rời giường, cô đều có thể biết là anh lười biếng hay mỏi mệt.

Dương Chiêu đứng trước mặt Trần Minh Sinh, nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh nói: "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi sớm một chút." Cô nói xong, lại cúi xuống, ghé sát tai anh thì thầm: "Nhưng sáng mai em phải về làm việc sớm, anh thực sự muốn lãng phí thời gian sao?"

Mùi nước hoa thoang thoảng hòa cùng mùi thơm đặc trưng trên cơ thể cô bao quanh Trần Minh Sinh. Cô thỏ thẻ bên tai anh, giọng nói khiêu khích lại đầy mê hoặc.

Trần Minh Sinh ngẩng đầu, thấy ánh mắt khẽ cười của Dương Chiêu.

Anh giật mạnh tay cô, kéo cô lên giường.

Dương Chiêu bị bất ngờ nhưng không né tránh, thuận thế nằm xuống giường, cô nhìn Trần Minh Sinh nằm trên người mình: "Lần sau, nhất định phải tắm rửa."

Trần Minh Sinh cúi đầu hôn cô, Dương Chiêu ngửi thấy mùi thuốc lá nồng đậm hơn ngày thường.

Cô không biết rốt cuộc Trần Minh Sinh có chuyện gì, cô biến mọi sự mệt mỏi và trầm mặc trong cuộc sống của anh sau khi trở về thành sự mờ mịt và bất an vì chuyện kết hôn sắp tới.

Cho nên, cô cũng trầm mặc.

Cô hy vọng mình dùng thái độ bình thường nhất đối mặt với anh, để anh có thể quên đi một số phiền phức không cần thiết.

Trần Minh Sinh gần như hôn cô điên cuồng, vuốt ve khắp người cô, tay anh luồn xuống dưới thân Dương Chiêu, chạm vào thân thể cô như chuồn chuồn lướt nước. Dương Chiêu bị anh vuốt ve đến mềm nhũn cả người, cảm giác dưới thân vừa ẩm ướt vừa khô nóng.

Cô đưa tay cởi quần áo Trần Minh Sinh. Khi thân thể Trần Minh Sinh hiện ra trần trụi trước mặt cô, Dương Chiêu say sưa ngắm nhìn. Tay cô nhẹ nhàng chạm vào ngực Trần Minh Sinh như có như không, những va chạm nhẹ nhàng này khiến thân thể Trần Minh Sinh càng khao khát hơn.

Trần Minh Sinh khẽ rên, phủ lên người cô, ra vào không ngừng ở dưới thân Dương Chiêu. Dương Chiêu cảm thấy cả người nóng bừng, thậm chí nơi tiếp xúc của hai người có cảm giác đau rát.

Dương Chiêu ôm lấy Trần Minh Sinh, nhẹ nhàng nói: "Em đây."

...

Ngày hôm sau, Dương Chiêu rời đi rất sớm.

Mặc dù cô làm ở nhà, nhưng lịch trình làm việc của cô xếp kín đặc. Dương Chiêu là một người có yêu cầu rất nghiêm khắc về thời gian, cô sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà phân tâm với kế hoạch làm việc của mình.

Trần Minh Sinh nằm trên giường, nhìn cô mặc quần áo.

Trước khi đi, Dương Chiêu đến bên giường hôn lên môi anh, "Anh đừng vất vả quá, nhớ giữ gìn sức khỏe."

Trần Minh Sinh gật đầu, Dương Chiêu nói: "Có nghe em nói không?"

Trần Minh Sinh không trả lời, anh kéo tay Dương Chiêu. Dương Chiêu đứng không vững liền nằm sấp lên người Trần Minh Sinh.

"Trần Minh Sinh, anh làm gì vậy?"

"Em thích nhẫn kiểu nào?"

Trần Minh Sinh vừa hỏi xong, Dương Chiêu ngây người.

"Cái gì?"

Trần Minh Sinh thản nhiên nói: "Em thích nhẫn kiểu nào?"

Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn anh: "Nhẫn?" Cô nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Anh muốn mua nhẫn?"

Trần Minh Sinh đáp lại: "Ừm."

Dương Chiêu mỉm cười: "Đừng mua, em không thích nhẫn."

Trần Minh Sinh lại nói: "Thích kiểu nào?"

Dương Chiêu nhìn ánh mắt Trần Minh Sinh, từ từ ngồi dậy: "Trần Minh Sinh, em nói thật đấy, em có mấy chiếc nhẫn kim cương nhưng em thực sự không thích." Cô vuốt ve khuôn mặt Trần Minh Sinh: "Em phải đi rồi, tối sẽ tìm anh."

Dương Chiêu đi rồi, Trần Minh Sinh vẫn nằm trên giường.

Thật ra Dương Chiêu không hề nói dối, cô cũng không từ chối, nhưng cô không thích nhẫn kim cương, hay có thể nói cô không thích kim cương. Đối với nghề nghiệp cô mà nói thì kim cương quá mức hiện đại, quá mức phô trương.

  Dương Chiêu thích phong cách cổ xưa, lâu đời, mang đậm những câu chuyện ngày xưa.

Nhưng Trần Minh Sinh không nghĩ như vậy.

Dương Chiêu từ chối nhanh gọn như vậy càng giống một sự quan tâm đặc biệt dành cho anh, cũng có thể nói là một kiểu thỏa hiệp bất đắc dĩ.

Trần Minh Sinh gác tay lên trán.

Anh không muốn Dương Chiêu như vậy. Anh không muốn vì cô ở bên anh mà bỏ qua rất nhiều thứ đáng lẽ cô phải được hưởng thụ.

Di động vang lên, Trần Minh Sinh nhận điện thoại.

"Minh Sinh, là chú."

"Chú Từ."

Chú Từ dừng lại một lúc, nói như thở dài: "Địa điểm cũ ngày hôm qua, cháu ăn cơm đi rồi qua đây."

Trần Minh Sinh nói: "Dạ."

Trần Minh Sinh ngắt điện thoại, đứng lên khỏi giường, anh rửa mặt qua loa rồi mặc quần áo ra cửa.

Ở quán điểm tâm, anh ăn sáng với một ly sữa đậu nành, mấy cái bánh quẩy.

Ăn xong, anh lái thẳng đến bến xe.

Chú Từ và Văn Lỗi đợi một lúc thì thấy Trần Minh Sinh đẩy cửa bước vào, lúc đó hai người đang ngồi ăn cơm bên giường, thấy Trần Minh Sinh đến, chú Từ vẫy vẫy tay.

"Lại đây, bên này."

Trần Minh Sinh bước qua, ngồi xuống chiếc ghế cũ đối diện giường.

ChúTừ đưa cặp lồng đựng cơm lên, nhìn anh: "Ăn cơm không?"

Trần Minh Sinh rút một điếu thuốc, lắc đầu: "Không, cháu ăn rồi."

Chú Từ lấy cặp lồng cơm về, tiếp tục ăn.

Trần Minh Sinh thấy mắt chú Từ thâm lại, tóc bết dính dầu, anh rút điếu thuốc hỏi: "Tối hôm qua chú không ngủ à?"

"Tôi ngủ cái đầu cậu." Chú Từ ngẩng đầu lên khỏi cặp lồng cơm, miệng còn cắn nửa miếng cải củ, trừng mắt nhìn Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh cười châm chọc, nhỏ giọng: "Sau này muốn tìm cháu nói chuyện đàn bà cũng không có cơ hội đâu."

Chú Từ nhấc chân đạp lên giày Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh ngồi hút thuốc, chú Từ nuốt một miếng cơm, ngập ngừng: "Minh Sinh..."

Trần Minh Sinh 'dạ' một tiếng.

Chú Từ thấp giọng: "Chuẩn bị đi."

Trần Minh Sinh cúi đầu, nhìn điếu thuốc trong tay. Trong phòng không có gió, khói thuốc kéo dài về phía trước như một sợi dây, sau đó tản ra.

Trần Minh Sinh ngước mắt nhìn không khí u ám, thấy mái tóc hoa râm của chú Từ, thấy cặp lồng đựng cơm rẻ tiền trong tay ông, lại nhìn đến gương mặt suy sụp của ông. Câu "Cháu không muốn làm" không thể thốt nên lời.

Chú Từ ngẩng đầu, nhìn Trần Minh Sinh, cắn răng nói: "Trần Minh Sinh, chú biết cháu không muốn trở về, chú cũng không muốn cho cháu về đó nữa. Nhưng bây giờ thật sự không có cách nào khác. Mấy ngày trước, có người gọi đến số điện thoại cũ của cháu. Minh Sinh, Bạch Cát biết cháu không chết nhất định sẽ tìm cháu. Hơn nữa —"

Chú Từ nói đến đây thì dừng lại, Trần Minh Sinh thấy hốc mắt ông đỏ ửng lên.

"Nghiêm đội đã chết, tất cả các kế hoạch trước đây phải hủy bỏ. Đánh rắn động cỏ, hiện tại Bạch Cát quản lý tay chân rất nghiêm ngặt, không dùng những tay chân bình thường nữa. Minh Sinh..." Chú Từ giương mắt, nhìn Trần Minh Sinh: "Người hắn có thể tin tưởng không nhiều lắm, nếu cháu bằng lòng trở về, hắn —"

"Chú Từ." Trần Minh Sinh cắt ngang lời ông, anh dụi tàn thuốc rồi đốt một điếu nữa: "Đã sắp xếp ổn thỏa cho chị dâu chưa."

Chú Từ dừng lại rồi sau đó nhỏ giọng: "Nghiêm đội và vợ cậu ấy ly dị lâu rồi."

Trần Minh Sinh nhìn ông, chú Từ thả cặp lồng cơm xuống, lau miệng xong lại nói: "Ai muốn sống cảnh góa chồng chứ, cậu ấy sợ các cậu lo lắng nên không nói. Vợ cậu ấy mang con đi rồi."

Trần Minh Sinh cúi đầu, không nói gì.

"Thật ra..." Chú Từ ngồi lên giường, cũng đốt một điếu thuốc: "Đi rồi cũng tốt, đỡ phải đau lòng."

Trần Minh Sinh chậm rãi nhắm mắt lại.

Nghiêm Trịnh Đào là sĩ quan huấn luyện ở trường cảnh sát của Trần Minh Sinh năm đó, cũng chính là người đưa Trần Minh Sinh vào đội truy nã tội phạm buôn thuốc phiện. Mới đó đã mười mấy năm trôi qua, anh vẫn nhớ rõ khuôn mặt của Nghiêm Trịnh Đào, nhớ rõ vẻ mặt Nghiêm Trịnh Đào lúc mắng anh.

Trần Minh Sinh chỉ tham gia hành động với Nghiêm Trịnh Đào một lần, khi đó anh rất trẻ, anh nhớ rõ lúc ấy ở cửa ra vào hang ổ tội phạm, anh bị Nghiêm Trịnh Đào tóm cổ lôi về phía sau.

Lúc ấy, vẻ mặt Nghiêm Trịnh Đào không chút kiên nhẫn quát anh — Thằng nhóc con chưa đủ lông đủ cánh này, đã biết yêu đương gì chưa, bon chen chạy lên trước làm gì.

Lúc ấy anh không phục chút nào, vì sao phải biết yêu đương rồi thì mới được lên tuyến đầu.

Anh cũng nhớ rõ tính tình Nghiêm Trịnh Đào cực kỳ nóng, Trần Minh Sinh bị anh đập nát hai cái điện thoại đều vì lý do tắt máy. Lúc đó, quy định trong đội là như vậy, nếu tắt di động mà bị Nghiêm Trịnh Đào phát hiện thì mặc kệ điện thoại đắt cỡ nào cũng bị đập ngay tại chỗ.

Nhưng Nghiêm Trịnh Đào rất yêu vợ anh, Trần Minh Sinh biết rõ điều này. Có một lần Trần Minh Sinh thấy hình của vợ anh để trong bóp. Nói thật người phụ nữa kia cũng bình thường, mập mạp, mặt mày không xinh, nhưng Nghiêm Trịnh Đào lại thích. Trần Minh Sinh thường xuyên thấy anh rút bóp ra ngắm lúc rảnh rỗi.

Nhưng hiện tại, tất cả như chưa từng xảy ra.

Trần Minh Sinh ép mình phải nuốt câu nói 'không muốn làm' kia vào lòng.

Có rất nhiều lúc, rất nhiều người, đều cảm thấy thật khó để là chính mình. Thật ra nếu ngẫm lại thì nào có ai dễ dàng. Nếu anh không muốn thì ai bắt anh làm.

Đại đội năm xưa, giờ chỉ còn lại vài người.

Trần Minh Sinh nhìn chú Từ, rồi lại nhìn Văn Lỗi. Họ đều là những người bình thường, hết sức bình thường.

Nhưng trên đời này có biết bao người bình thường, họ thừa nhận nhưng không nên vì hai chữ "Bình thường" mà chấp nhận mọi đau khổ và áp lực.

Thỉnh thoảng nghĩ đến những đau khổ này, bọn họ cũng sẽ cảm thấy bất mãn, thấy phẫn nộ.

Nhưng đến khi thực sự suy nghĩ về sự công bằng và thiệt hơn, họ lại giống như bây giờ, hút một điếu thuốc sau đó khẽ nói: "Bỏ đi, dù sao cũng đối diện với nó bao nhiêu năm rồi..."

Sau khi theo Trần Minh Sinh vào nhà, Văn Lỗi vẫn đứng bên cạnh, Trần Minh Sinh có thể nhìn ra cậu ta có rất nhiều điều muốn nói.

Rất nhiều điều muốn nói, nhưng nói ra cũng không có tác dụng gì.

Trần Minh Sinh cười với cậu như an ủi.

Văn Lỗi cau mày: "Anh Sinh..."

Trần Minh Sinh nói: "Biết yêu chưa?"

Văn Lỗi lắc đầu: "Chưa."

Trần Minh Sinh rít một hơi, nói tiếp: "Chưa yêu đương thì nhớ kỹ đừng xông lên phía trước."

Mặt Văn Lỗi lộ vẻ xấu hổ, Trần Minh Sinh và chú Từ đang ăn bánh quẩy, thấy vậy bật cười ha hả.

Trần Minh Sinh nhả khói, nói với Văn Lỗi: "Văn Lỗi, cậu ra ngoài một lát."

Văn Lỗi sửng sốt, nhìn về phía chú Từ đang buồn bã hút thuốc, ông không hề nhìn anh. Cuối cùng, Văn Lỗi nhìn Trần Minh Sinh, sau đó bước ra khỏi phòng.

Cửa đóng lại, Trần Minh Sinh nói: "Cháu sẽ quay lại."

Chú Từ không nói gì.

"Nhưng cháu có điều kiện."

Chú Từ không ngước lên: "Nói đi."

Trần Minh Sinh ngậm điếu thuốc trên miệng, thản nhiên nói: "Lần này, tiền kiếm được từ đó, cháu muốn giữ lại."

Chú Từ giương mắt nhìn anh: "Cháu muốn dùng tiền buôn lậu ma túy?"

Trần Minh Sinh không nói gì.

Chú Từ nhìn anh, bỗng nhiên mỉm cười: "Yêu rồi sao?"

Trần Minh Sinh nhìn ông, chú Từ nói: "Chú nghe lão Vương nói."

Trần Minh Sinh bỏ điếu thuốc xuống, chú Từ nói: "Có lẽ chỉ mấy ngày nữa thôi, cháu hãy nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái một chút đi." Nói xong, ông liền đứng lên, vỗ vai Trần Minh Sinh.

Vỗ mấy cái ông dừng lại, không nhấc tay lên mà chợt siết chặt vai anh, sau đó hít thật sâu và nói: "Yên tâm đi, có Bạch Vi Vi ở đó, chắc chắn cháu sẽ không sao. Chờ kết thúc nhiệm vụ lần này, chú liều mạng cũng sẽ cho cháu về nhà cưới vợ."

Trần Minh Sinh quay sang nhìn bàn tay đặt trên vai mình, vừa cười vừa nói: "Có cần phải trịnh trọng như vậy không, sao cháu nhận nổi."

"Thằng nhóc thối tha." Chú Từ gõ đầu anh một cái rồi rời đi.

Trần Minh Sinh dụi tàn thuốc, chậm rãi nhả luồng khói cùng cùng trong miệng ra ngoài.  

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me