Hey Baby Andray
---Thế Anh, hay được biết đến với nghệ danh Andree, là một cái tên không ai không biết trong làng rap Việt. Sinh ra trong một gia đình giàu có, cuộc đời anh từ nhỏ đã gắn liền với những bữa tiệc xa hoa, những chiếc siêu xe và những cô gái đẹp. Đối với anh, rap không chỉ là đam mê mà còn là cách thể hiện đẳng cấp của bản thân. Dù bị gán mác “bad boy” nhưng Andree chẳng mấy bận tâm, bởi anh thừa nhận mình là như thế.Còn Thanh Bảo, một gương mặt mới nổi, lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Xuất thân từ một gia đình bình dân, Bảo dùng chính âm nhạc để vượt qua những khó khăn và định kiến. Những lời rap của cậu sắc bén như lưỡi dao, luôn nhắm thẳng vào những vấn đề xã hội, đặc biệt là những con người sống dựa vào cái vỏ hào nhoáng mà không có chiều sâu.Cả hai vốn chẳng có mối liên hệ nào ngoài lần "chạm trán" qua mạng khi Thanh Bảo bất ngờ tung một bài diss nhắm thẳng vào Andree. Với Thế Anh, việc này chẳng khác gì một trò hề. Anh không thèm đáp trả, chỉ lẳng lặng coi đó là “tiếng sủa của một chú chó nhỏ”. Nhưng, định mệnh thường có cách riêng để kéo những con người không đội trời chung lại với nhau.---Ngày gặp mặt đầu tiênChương trình Rap Việt mùa 3 trở lại với sự mong đợi của hàng triệu khán giả. Khi danh sách huấn luyện viên được công bố, ai nấy đều bất ngờ khi cả Andree và Thanh Bảo đều được mời ngồi ghế nóng.Thế Anh xuất hiện như một quý ông, vest đen, kính râm, phong thái tự tin, bước vào trường quay với hàng loạt máy quay hướng theo. Anh biết mình là tâm điểm, và anh thích điều đó. Còn Thanh Bảo, với áo hoodie đơn giản và một chiếc mũ lưỡi trai xộc xệch, bước vào trong sự dè chừng của những ánh mắt xung quanh. Cậu chẳng quan tâm, miễn là được sống với đam mê của mình.Buổi họp báo hôm đó căng thẳng ngay từ những phút đầu tiên. MC hỏi:Andree, anh nghĩ thế nào về việc làm việc chung với một rapper trẻ tuổi như Thanh Bảo?Thế Anh khẽ cười nhạt, mắt liếc qua cậu bạn trẻ đang ngồi bên cạnh:Tôi nghĩ cậu ấy còn nhiều thứ cần học hỏi. Nhưng mà không sao, tôi sẵn sàng chỉ bảo nếu cậu ấy cần.Câu nói nhẹ bẫng nhưng đầy mỉa mai khiến Thanh Bảo đỏ mặt. Cậu không đáp, nhưng ánh mắt nhìn Andree chẳng giấu được sự thách thức.Buổi họp báo kết thúc với hàng loạt máy ảnh chớp sáng, nhưng giữa Andree và Thanh Bảo, sự căng thẳng vẫn không ngừng gia tăng. Họ không biết rằng chính những mâu thuẫn này sẽ tạo nên một mùa giải bùng nổ và thay đổi cả cuộc đời họ.---Ngày ghi hình đầu tiên của Rap Việt diễn ra trong không khí sôi động. Hàng trăm thí sinh từ khắp nơi tụ hội, mỗi người mang theo khát vọng chinh phục giấc mơ âm nhạc. Bên trong phòng chờ huấn luyện viên, Andree khoác lên mình phong thái ung dung như thường lệ. Anh dựa lưng vào ghế sofa, đôi chân vắt chéo, tay cầm một ly cocktail nhẹ.Thanh Bảo bước vào, mặc bộ đồ streetwear giản dị. Cậu chỉ liếc qua Thế Anh, gật đầu nhẹ như một lời chào xã giao. Thế Anh cũng không buồn đáp lại, chỉ nhếch môi cười nhạt.Lúc này, Karik – một huấn luyện viên kỳ cựu khác – bước vào, phá tan bầu không khí căng thẳng:Hey, các chàng trai! Chuẩn bị tinh thần chưa? Hôm nay là ngày dài đấy.Thanh Bảo mỉm cười đáp lại, còn Andree chỉ gật đầu. Nhưng khi ánh mắt cả hai chạm nhau, không khí như đông lại. Karik bật cười, không quên châm chọc:Hai người làm ơn đừng căng thẳng quá. Đây là Rap Việt, không phải sàn đấu boxing.Thế Anh cười nhẹ:Tôi thì thoải mái thôi. Ai căng đâu, nhỉ?Thanh Bảo lườm một cái sắc như dao:Ai biết được. Có người luôn thích tỏ vẻ mà.Không khí trong phòng gần như ngạt thở. May mà tiếng gọi từ ban tổ chức cắt ngang.---Trên sân khấuBuổi thi đầu tiên nhanh chóng bắt đầu. Các thí sinh lần lượt trình diễn, mang đến những tiết mục bùng nổ. Là huấn luyện viên, nhiệm vụ của Andree và Thanh Bảo là chọn đội cho mình, nhưng cả hai dường như đều có một quy tắc ngầm: không ai muốn để thua người còn lại.Rồi một thí sinh nổi bật xuất hiện. Cậu ta có giọng rap nội lực, lyrics sắc bén và phong cách trình diễn cuốn hút. Khi màn biểu diễn kết thúc, cả bốn huấn luyện viên đều đạp cần chọn.Karik lên tiếng đầu tiên, đưa ra những lời nhận xét tích cực. Suboi cũng thêm vào ý kiến của mình. Nhưng khi đến lượt Andree, anh nheo mắt, chậm rãi:Màn trình diễn này ổn, nhưng tôi nghĩ cần một người có kinh nghiệm như tôi để giúp cậu phát triển hơn.Thanh Bảo bật cười, cầm mic lên:Kinh nghiệm hay là... danh tiếng nhờ tiền bạc? Tôi nghĩ cậu ấy cần một người hiểu những gì cậu ấy trải qua, chứ không phải một người chỉ biết sống trên mây.Tiếng ồ đầy thích thú từ khán giả vang lên. Andree vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt anh lóe lên chút thách thức:Vậy xem cậu có đủ sức thuyết phục cậu ấy không.Thí sinh trẻ cuối cùng chọn về đội của Thanh Bảo. Lần đầu tiên, Andree cảm nhận được một chút bực bội. Nhưng anh nhanh chóng giấu đi, chỉ mỉm cười:Tốt thôi. Cậu cứ chờ mà xem.---Sau buổi ghi hình, Thanh Bảo đang chuẩn bị rời đi thì Thế Anh bất ngờ xuất hiện. Anh tựa lưng vào cánh cửa, giọng trầm:Cậu đang cố chứng minh điều gì vậy?Thanh Bảo quay lại, nhướng mày:Còn anh thì sao? Anh sợ tôi giỏi hơn à?Andree nhếch mép:Giỏi hơn? Cậu chưa đủ trình để làm tôi phải lo lắng. Nhưng nếu cậu cứ cố tỏ ra thông minh, tôi sẽ cho cậu thấy ai mới là người trên cơ.Thanh Bảo không nao núng, bước tới gần Andree, ánh mắt đầy thách thức:Tôi không cần chứng minh gì với anh. Mọi thứ tôi làm là vì tôi tin vào bản thân mình, không giống anh – chỉ sống để giữ vỏ bọc.Thế Anh thoáng sững lại, nhưng anh nhanh chóng bật cười, tiếng cười lạnh lùng vang vọng:Cậu nói hay lắm. Cứ cố mà giữ lấy tinh thần đó.Anh quay bước, để lại Thanh Bảo đứng đó với một cảm giác lạ lùng. Cậu không hiểu vì sao, nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu cảm thấy ánh mắt của Thế Anh hôm nay khác hẳn – không còn sự khinh thường, mà có chút gì đó... ngưỡng mộ?---Sau buổi ghi hình đầu tiên, căng thẳng giữa Thế Anh và Thanh Bảo dường như không hề giảm. Cả hai cố tỏ ra chuyên nghiệp trước ống kính, nhưng sau hậu trường, ánh mắt thách thức và những câu mỉa mai vẫn liên tục được trao đổi.Thế nhưng, định mệnh thường thích trêu đùa. Ban tổ chức quyết định tổ chức một buổi quay quảng bá, yêu cầu các huấn luyện viên phối hợp để tạo nội dung thu hút khán giả. Không may, Andree và Thanh Bảo bị xếp chung một cặp.---Trường quay được thiết kế như một sân đấu rap đường phố. Hai huấn luyện viên đứng đối diện nhau, ánh đèn sân khấu sáng rực, còn đạo diễn thì liên tục chỉ đạo:Hai bạn cần diễn cảnh như đang đấu rap, vừa đối đầu căng thẳng, vừa thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau.Thế Anh nhướn mày, liếc qua Thanh Bảo.Tôn trọng à? Không dễ đâu.Thanh Bảo hất cằm, cười nhạt:Tôi cũng không nghĩ anh biết tôn trọng là gì.Đạo diễn bật cười, nghĩ rằng cả hai chỉ đang nhập vai. Nhưng những người xung quanh đều cảm nhận rõ không khí căng thẳng.Cảnh quay bắt đầu. Thanh Bảo bước lên trước, cầm mic, thả từng câu rap mạnh mẽ:"Tôi không cần khoe khoang xe xịn hay nhà lầu,
Chỉ cần những câu từ làm tim anh rầu.
Bad boy? Anh tự phong chính mình,
Nhưng bên trong anh rỗng tuếch, chỉ toàn là hình."Khán giả hậu trường “ồ” lên thích thú. Thế Anh nheo mắt, bước tới. Anh giữ mic gần miệng, giọng trầm nhưng đầy uy lực:"Cậu cứ nói, tôi không cản,
Nhưng đứng cạnh tôi, chỉ là kẻ học lỏm.
Tiền hay tiếng? Đều do tài,
Còn cậu ngoài sân chơi nhỏ, chẳng ai biết tài."Hai bên đấu qua đấu lại, bầu không khí nóng dần lên. Nhưng điều không ai ngờ là khi cảnh quay kết thúc, cả hai lại có một khoảnh khắc bất ngờ.Thế Anh quay sang nhìn Thanh Bảo, ánh mắt có chút dịu lại:Không tệ. Cậu có năng khiếu đấy.Thanh Bảo khựng lại, rồi đáp lời, giọng khẽ hơn:Cảm ơn. Nhưng đừng nghĩ tôi sẽ dừng ở đây.Thế Anh cười nhẹ, lần đầu tiên không mỉa mai:Tôi cũng hy vọng vậy.Tối hôm đó, cả ekip quyết định tổ chức tiệc nhỏ để ăn mừng ngày quay thành công. Trong khi mọi người tụ tập bên bàn ăn, Thanh Bảo chọn một góc riêng, vừa uống nước vừa kiểm tra lại lời rap cho tiết mục huấn luyện sắp tới.Thế Anh tình cờ đi ngang qua, tay cầm ly rượu. Anh dừng lại, tựa vào bàn bên cạnh, nhìn cậu.Cậu không thích tiệc tùng à?Thanh Bảo ngước lên, hơi bất ngờ khi thấy anh.Không phải. Chỉ là tôi muốn tập trung cho vòng tiếp theo.Thế Anh nhún vai, ngồi xuống đối diện cậu.Cậu lúc nào cũng nghiêm túc như thế này sao?Cậu nhìn anh, ánh mắt đầy sự phòng bị:Còn anh thì lúc nào cũng thảnh thơi như vậy à?Thế Anh bật cười, nụ cười lần này không còn vẻ ngạo mạn thường thấy.Thảnh thơi không phải vì tôi không làm việc, mà là vì tôi biết cách tận hưởng cuộc sống. Cậu nên thử.Thanh Bảo không đáp, chỉ cúi xuống tiếp tục viết. Nhưng trong lòng cậu, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu len lỏiMột tuần sau, đội của Thế Anh và Thanh Bảo phải phối hợp để trình diễn một tiết mục kết hợp. Đây là thử thách từ ban tổ chức nhằm tạo sự gắn kết giữa các huấn luyện viên.Lúc đầu, cả hai gần như không thể thống nhất được ý tưởng. Thanh Bảo muốn một bản rap mạnh mẽ, nói về sự nỗ lực vươn lên. Còn Thế Anh lại thích phong cách nhẹ nhàng, phóng khoáng, tập trung vào việc tận hưởng hành trình.Sau hàng giờ tranh luận, Thế Anh bất ngờ nhượng bộ:Được rồi, làm theo cách của cậu. Nhưng tôi sẽ thêm một đoạn hook để cân bằng.Thanh Bảo thoáng ngạc nhiên, nhưng cậu nhanh chóng gật đầu.Được. Tôi sẽ đảm bảo mọi thứ ăn khớp.Khi tiết mục lên sân khấu, sự kết hợp giữa hai phong cách đối lập lại tạo nên một màn trình diễn bùng nổ. Thanh Bảo khuấy động khán giả với phần lời sắc bén, trong khi giọng hát và flow mượt mà của Thế Anh khiến bài rap trở nên đầy cảm xúc.Cả khán phòng đứng dậy vỗ tay. Sau màn trình diễn, khi ánh đèn tắt đi, Thế Anh nhìn Thanh Bảo, khẽ gật đầu:Cậu làm tốt đấy.Thanh Bảo đáp lại, giọng nhẹ hơn thường lệ:Anh cũng vậy.---Thế Anh bắt đầu nhận ra, mỗi khi nhìn Thanh Bảo, anh không còn thấy khó chịu như trước. Ngược lại, sự quyết liệt và tài năng của cậu khiến anh không thể không chú ý.Còn Thanh Bảo, dù luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng đôi lúc, cậu lại cảm thấy sự hiện diện của Thế Anh như một nguồn động lực kỳ lạ. Cậu bắt đầu tự hỏi: Phải chăng mình đã đánh giá anh ta quá thấp?Hai con người, hai thế giới tưởng chừng không bao giờ hòa hợp, nay lại bắt đầu tìm thấy sự đồng điệu.
Sau màn trình diễn kết hợp thành công, cả hai được khán giả khen ngợi hết lời. Nhưng thay vì làm dịu đi mối quan hệ giữa Thế Anh và Thanh Bảo, thành công này lại vô tình khiến cả hai càng chú ý đến nhau hơn. Trong mắt người ngoài, họ là bộ đôi đầy tiềm năng, nhưng trong lòng, những xung đột vẫn luôn âm ỉ.Một ngày nọ, trong buổi tập luyện cho đội của mình, Thế Anh nghe được một số học trò bàn tán:Anh Andree chỉ giỏi vì gia đình có tiền. Chứ nếu như thầy Bảo, chắc gì đã thành công.Những lời nói đó vô tình chạm vào lòng tự tôn của Thế Anh. Anh không nói gì lúc đó, nhưng khi gặp Thanh Bảo sau buổi tập, cơn giận không kìm được nữa.Cậu nói gì với học trò của mình? – Thế Anh lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắc lạnh.Thanh Bảo đang chỉnh lại lời rap, ngẩng lên, ngạc nhiên:Ý anh là gì?Đừng giả vờ. Cậu dạy chúng nghĩ rằng tôi chỉ dựa vào tiền để tồn tại, đúng không?Thanh Bảo cau mày, đặt bút xuống:Tôi chưa bao giờ nói vậy. Nếu ai đó nghĩ thế, đó là vấn đề của họ.Thế Anh bật cười, tiếng cười đầy giễu cợt:Đừng ngụy biện. Cậu luôn coi thường tôi. Cậu nghĩ cậu giỏi hơn tôi, rằng cậu xứng đáng hơn?Thanh Bảo đứng bật dậy, giọng cao hơn:Nếu anh thấy bị xúc phạm, thì tự xem lại bản thân đi. Tôi không cần nói gì, vì sự thật luôn tự nó nói lên tất cả.Không khí trong phòng căng như dây đàn. Nhưng trước khi cả hai kịp nói thêm gì, một nhân viên của chương trình bước vào, thông báo:Hai anh có lịch quay phỏng vấn ngay bây giờ.Cả hai im lặng, ánh mắt vẫn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.---
Sau sự cố đêm hôm đó, mối quan hệ giữa Thế Anh và Thanh Bảo có sự thay đổi rõ rệt. Cả hai không còn những màn đấu khẩu gay gắt, thay vào đó là những ánh nhìn dài hơn, những câu hỏi quan tâm vu vơ.Thế Anh bắt đầu để ý đến Thanh Bảo nhiều hơn. Anh nhận ra cậu không chỉ tài năng, mà còn có một trái tim đầy nhiệt huyết. Trong những buổi tập, ánh mắt của anh thường lén dõi theo cậu, nhưng mỗi khi bị bắt gặp, anh lại vội vàng quay đi, làm như không có gì.Còn Thanh Bảo, cậu cũng không khỏi bối rối. Sự lạnh lùng, bất cần của Thế Anh dần được thay thế bằng một sự ấm áp kỳ lạ. Cậu cảm thấy mỗi khi anh khen ngợi, lời nói ấy chân thành đến mức làm trái tim mình khẽ rung động.
---
Một buổi tối muộn, khi cả ekip đã rời khỏi trường quay, Thanh Bảo vẫn nán lại để tập luyện cùng học trò của mình. Cậu chỉnh sửa từng lời rap, từng nhịp beat, đến mức không để ý thời gian đã trôi qua.Thế Anh, tình cờ quay lại lấy đồ, thấy cậu vẫn đang tập trung. Anh đứng ở cửa, quan sát một lúc lâu trước khi bước vào.Cậu định làm việc đến sáng à? – Anh hỏi, giọng pha chút trêu chọc.
Thanh Bảo ngẩng lên, thoáng giật mình:Anh làm gì ở đây?
Thế Anh nhún vai:Thấy đèn còn sáng, nên ghé vào xem ai cần được cứu.
Cả hai bật cười, phá tan bầu không khí im lặng. Thế Anh tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh, nhìn vào bản nhạc của cậu:Cậu thật sự nghiêm túc với từng chi tiết nhỏ như vậy à?Nếu không, tôi đã không đứng ở đây. – Thanh Bảo trả lời, giọng chắc chắn.
Thế Anh gật gù. Anh không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lấy một cây bút, thêm vài gợi ý vào bản nhạc của cậu. Thanh Bảo nhìn anh, ánh mắt đầy bất ngờ:Anh đang giúp tôi?
Thế Anh ngẩng lên, khẽ cười:Đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ muốn tiết mục của chúng ta không bị mất mặt thôi.
Lời nói thì lạnh lùng, nhưng ánh mắt của anh lại dịu dàng hơn bao giờ hết.
---
Ban tổ chức quyết định tổ chức một buổi dã ngoại nhỏ để các huấn luyện viên và học trò thư giãn trước vòng chung kết. Trong khi mọi người bận rộn vui chơi, Thế Anh và Thanh Bảo bị "ép" làm trọng tài cho một trò chơi đồng đội.Tôi thấy anh xử ép đội tôi đấy. – Thanh Bảo lên tiếng sau khi một lượt chơi kết thúc.Cậu chỉ không chịu nhận là mình thua thôi. – Thế Anh đáp, nhếch môi cười.
Thanh Bảo lườm anh, nhưng ánh mắt lại không có sự gay gắt như trước. Một lúc sau, cả hai rời khỏi đám đông, tìm một chỗ yên tĩnh hơn.Ngồi bên cạnh một con suối nhỏ, Thế Anh bất ngờ hỏi:Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc bỏ rap chưa?
Thanh Bảo nhìn anh, ngạc nhiên:Chưa bao giờ. Còn anh?
Thế Anh thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm:Có chứ. Đôi khi tôi mệt mỏi với những ánh mắt phán xét, những lời đồn đại. Nhưng rồi tôi nhận ra, rap là thứ duy nhất tôi có thể tự do làm chính mình.
Thanh Bảo im lặng, nhưng cậu bất ngờ đặt tay lên vai anh:Anh không cần phải chứng minh gì với ai. Anh đã đứng ở đây, điều đó đã đủ nói lên tất cả.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay của Thanh Bảo khiến tim Thế Anh đập nhanh hơn. Anh quay sang nhìn cậu, ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc.
Sau ngày hôm đó, cả hai không thể phủ nhận những cảm xúc lạ lùng đang dần lớn lên trong lòng mình. Nhưng họ cũng không biết phải đối mặt với nó thế nào.Một buổi tối, Thế Anh đang ngồi một mình trong phòng, nhấm nháp ly rượu thì nhận được tin nhắn từ Thanh Bảo:"Anh còn thức không?""Có chuyện gì?" – Anh trả lời, cảm thấy kỳ lạ khi cậu chủ động nhắn tin."Tôi vừa viết xong một bài mới. Tôi muốn nghe ý kiến của anh."
Thế Anh bất giác mỉm cười, đứng dậy, cầm áo khoác và bước ra ngoài.Khi đến nơi, cậu đưa cho anh tai nghe và mở bài nhạc. Lời rap sâu sắc, đong đầy cảm xúc, kể về hành trình của một người luôn phải chiến đấu để được công nhận.Thế Anh nghe xong, nhìn cậu, khẽ nói:Đây là bài hay nhất của cậu từ trước đến giờ.
Thanh Bảo mỉm cười, nhưng không giấu được sự bối rối:Cảm ơn. Nhưng tôi nghĩ, tôi viết được như vậy… là vì anh.
Lời nói ấy như một mũi tên xuyên qua trái tim Thế Anh. Anh nhìn cậu, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng và cả một chút bối rối.Cậu… làm tôi không biết phải nói gì.
Thanh Bảo cười, lần này có chút nghịch ngợm:Vậy thì đừng nói gì cả.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, để mặc cảm xúc dẫn lối.
Phô lâu tui nếu muốn có H nhaaa
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me