Hi Hi
Chương 121: Người cuối cùng cắt cổ tự sát kia sao?
Vở kịch tổng cộng biểu diễn ba giờ.
Lúc tan cuộc, tuy rằng Sầm Phong đội mũ nhưng vẫn bị người qua đường phát hiện, chụp trộm mấy tấm, bị truyền lên Weibo. Club Phong Tranh rất nhanh liền biết idol đi theo thầy Văn Hành đi xem kịch nói.
Lĩnh vực làm việc của Sầm Phong và Văn Hành bình thường tách biệt, rất ít khi hợp tác, fans đúng là không biết anh có qua lại với Văn Hành, nhìn thấy ảnh chụp đều có chút kinh ngạc.
Idol có quan hệ bạn bè thần kỳ gì thế này?
Cũng có account marketing share ảnh chụp trộm, bắt đầu nghe nhạc hiệu đoán chương trình, tung tin đồn Sầm Phong sắp tiến vào giới điện ảnh, chuẩn bị hợp tác với Văn Hành, diễn vai nam chính trong bộ phim sắp tới của ông.
Có mấy anti fan nhân cơ hội nhảy ra khẩu nghiệp, một thằng ca sĩ không tập trung làm nhạc cho tốt, chạy tới giới điện ảnh hóng hớt cái gì? Đừng dùng kĩ thuật diễn tệ lậu làm cay mắt khán giả chứ.
Phong Tranh: Á à, bây giờ thừa nhận anh nhà tao là ca sĩ rồi à? Trước đó không lâu tụi mày còn nói idol không có tư cách được gọi là ca sĩ mà. Sao chưa gì đã vả mồm thế!
Lúc còn ở trên xe, Ngô Chí Vân đã gọi điện tới, Sầm Phong đang lái xe, ấn loa, nghe thấy anh ta hỏi: “Chú đi xem kịch với thầy Văn đấy à?”
Sầm Phong “Vâng” một tiếng.
Ngô Chí Vân: “Chú sắp đóng nam chính trong bộ phim điện ảnh sắp tới của thầy Văn hả?”
Sầm Phong: “?”
Văn Hành ngồi ở ghế phụ tức khắc cười ha ha nói: “Sao thầy không biết thầy có bộ phim sắp quay nhỉ?”
Ngô Chí Vân không biết anh vẫn còn đi chung với Văn Hành, hơi xấu hổ, cười hai tiếng chào hỏi, chưa nói hai câu đã cúp điện thoại, bắt đầu đi xử lý mấy tin đồn bịa đặt trên mạng.
Đương đúng lúc tan tầm, xe đổ ra trên đường đến chật như nêm cối, xe dịch lên từng tí một, Văn Hành liền nhân cơ hội này nói một chút về vở 《 Bay qua tổ chim cúc cu 》 với Sầm Phong.
Nguyên tác điện ảnh chính là một câu chuyện thuật lại việc đấu tranh để theo đuổi tự do, nhưng cả bộ phim điện ảnh ngoại trừ phần giữa làm người ta cảm thấy nhẹ nhàng tự do chút chút, phần sau cơ bản đều trong trạng thái áp lực.
Đến cuối cùng cả vai chính cũng chết.
Sầm Phong xem bộ điện ảnh này đã là chuyện của đời trước, đến bây giờ chỉ nhớ đại khái cốt truyện. Kịch bản kịch cơ bản không khác gì phim điện ảnh, nhưng thay đổi tương đối hình thức biểu hiện.
Văn Hành nói xong về vở kịch, nhìn Sầm Phong nói: “Nhân vật thầy muốn em thử vai là Billy.”
Ngón tay gác trên tay lái của Sầm Phong khẽ run lên.
Một lát sau, anh mới chậm rãi mở miệng: “Là người cuối cùng cắt cổ tự sát sao ạ?”
Văn Hành nói: “Đúng vậy.”
Xe chờ trước đèn xanh đèn đỏ.
Sầm Phong nhìn về phía trước, đồng tử lại không có tiêu cự, trước mắt hoa thành một mảnh tuyết trắng. Mãi đến khi đèn xanh sáng lên, xe phía sau ấn còi inh ỏi, anh mới lấy lại tinh thần, tiếp tục nhấn ga tiến lên.
Văn Hành có chút chần chờ nhìn anh: “Làm sao vậy? Không thích à?”
Sầm Phong lắc đầu: “Không ạ, em đang nhớ lại cốt truyện của Billy.”
Văn Hành cười nói: “Cái này không vội, tí về thầy đưa kịch bản cho em, em về nhà làm quen đã, mấy ngày nữa qua thầy diễn thử.”
Sầm Phong gật đầu đồng ý.
Văn Hành nhích lại gần, trong lòng hơi hơi vui vẻ.
Ban đầu thật ra ông cũng không định tới tìm Sầm Phong gia nhập vở kịch của mình, mãi đến khi kịch bản kịch cải biên hoàn thành, ông lật xem kịch bản, nhìn thấy bối cảnh của nhân vật Billy này, trong đầu đột nhiên nhảy ra dáng vẻ của Sầm Phong.
Kỳ thật bọn họ cũng không giống nhau. Billy yếu đuối, cà lăm, sống trong nơm nớp lo sợ, lúc rốt cục lấy hết can đảm phản kháng thì cuối cùng lại thoả hiệp với sự uy hiếp của hiện thực, thống khổ chấm dứt tánh mạng.
Mà Sầm Phong trầm ổn, mạnh mẽ, giống như không có gì có thể đánh bại anh.
Nhưng chính vì như vậy, đối lập càng rõ ràng, tương phản càng lớn, ông càng cảm thấy Sầm Phong có thể khiêu chiến nhân vật này. Không biết tại sao, ông luôn cảm thấy trên người Sầm Phong có thứ thống khổ giãy giụa và phản kháng như của Billy.
Sau này Sầm Phong càng ngày càng hot, nghiễm nhiên đã là lưu lượng hàng đầu trong giới giải trí. Bắt một lưu lượng hàng đầu chạy tới diễn một vở kịch nói không có có danh tiếng không có lưu lượng không được chú ý, ông đúng là lo lắng đối phương không đáp ứng, thậm chí đã chuẩn bị rất nhiều lời để thuyết phục anh.
Không ngờ Sầm Phong lại đồng ý dễ như trở bàn tay.
Người trong giới cạnh tranh đấu đá truy đuổi danh khí lưu lượng, anh tựa hồ cũng không để ý.
Văn Hành còn đang suy nghĩ rất lung, đột nhiên nghe thấy Sầm Phong hỏi: “Thầy Văn, chuyện lần trước em nhờ thầy hỏi thăm hộ em giúp đỡ cô nhi viện xây trường học, có tin tức gì chưa ạ?”
Văn Hành phục hồi tinh thần lại, thoáng ngồi thẳng dậy: “Hỏi thì thật ra hỏi rồi, nhưng đối phương còn chưa hồi đáp. Bởi vì em muốn quyên tiền cho trẻ em ở cô nhi viện xây trường tiểu học, cần phải minh xác nhiều hơn, trình tự thủ tục hơi lằng nhằng.”
Sầm Phong gật gật đầu.
Văn Hành cảm khái nhìn anh, trong lòng nghĩ thầm, nếu những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện đều có năng lực giúp đỡ xã hội như cậu này, hoàn cảnh sinh trưởng của những cô nhi bị vứt bỏ đó hẳn sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Tắc hơn hai tiếng trên đường, Sầm Phong mới đưa được Văn Hành về nhà. Anh không ở lại ăn cơm chiều, cầm kịch bản Văn Hành giao cho anh, cáo biệt rời đi.
Hai ngày sau đó, Sầm Phong liền không ra ngoài nữa, đều ở nhà nghiền ngẫm kịch bản.
Chẳng có ai dạy anh diễn xuất thế nào.
Anh giống một trang giấy trắng, tuy rằng trống trơn, nhưng cũng dễ rèn giũa nhất.
Lúc Ngô Chí Vân cầm ba kịch bản phim truyền hình tới, Sầm Phong đang đứng trước gương luyện tập lời thoại. Anh ta vừa tiến vào đã nhìn thấy anh đứng đó lầm bầm lầu bầu, rồi sau đó nghe thấy anh đang tập thoại, đều sợ ngây người.
Sợ xong lại vô cùng vui vẻ vỗ đánh bốp vào vai Sầm Phong: “Được đấy! Mấy cái này đều luyện được!”
Vưu Đào pha hai ly cà phê mang ra, chờ Sầm Phong thay xong quần áo xuống lầu, Ngô Chí Vân trải ba kịch bản lên bàn, cực kì hưng phấn nháy mắt với anh: “Nhìn mấy kịch bản Anh Ngô chọn cho chú mà xem, tất cả đều là hàng khủng, biên đạo có tiếng, đề tài đứng đầu.”
Sầm Phong ngồi xuống đối diện, Ngô Chí Vân chỉ vào kịch bản thứ nhất nói: “Phim cổ trang quyền mưu, IP lớn.”
Lại chỉ vào kịch bản thứ hai: “Phim phá án trinh thám, đang ăn khách lắm đấy, kịch bản cực kì hack não, có thể nói là Holmes của nước mình. Tuyệt đối sẽ hot.”
Cuối cùng chỉ vào cái thứ ba: “Phim hiện đại chữa bệnh, độ nhận diện quốc dân cao, phim thần tượng, nhân vật hoàn mỹ. Ba phim này, chú cứ tùy ý chọn, tất cả đều là nam chính.”
Anh ta vui sướng nói xong, vừa mới thoải mái dễ chịu bưng cà phê lên uống một ngụm, liền nghe thấy Sầm Phong bình tĩnh nói: “Em muốn diễn kịch nói.”
Ngô Chí Vân phụt một tiếng, phun đầy cà phê lên ba kịch bản.
Vưu Đào bên cạnh luống cuống tay chân lấy giấy lau nước, Ngô Chí Vân hoảng sợ nhìn Sầm Phong đang bình tĩnh nhởn nhơ đằng trước, tròng mắt sắp rớt ra rồi, trừng mắt nhìn rất lâu không tin nổi hỏi một câu: “Chú điên rồi hả?!”
Sầm Phong lại còn cười: “Anh cảm thấy thế nào?”
Ngô Chí Vân cảm thấy mình sắp bị anh làm cho tức chết rồi, ôm ngực rất lâu không nói nên lời, ngón út chỉ vào anh run run rẩy rẩy, rất lâu mới nghẹn ra một câu: “Chú thật sự điên rồi.”
Sầm Phong cũng không nói lời nào, nhìn anh ta ngồi đó vừa che ngực vừa dậm chân vừa thở ngắn than dài, chờ anh ta rốt cuộc bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói: “So với đóng phim lên màn ảnh, kịch sân khấu có lẽ hợp với em hơn. Đều là sân khấu, đều có người xem, đều là biểu diễn, em sẽ thích ứng nhanh hơn.”
Ngô Chí Vân vô cùng đau đớn: “Làm vậy chú sẽ mất đi danh tiếng, lưu lượng, và độ phổ biến đấy!”
Sầm Phong gật đầu: “Em biết. Nhưng có được tất có mất, vẫn phải lựa chọn.”
Ngô Chí Vân thở dài: “Anh đây chỉ có thể nói chú đã chọn sai rồi.”
Sầm Phong cười cười: “Còn chưa chắc mà.”
[HẾT CHƯƠNG 121]
Chương 122: Mày ăn phân đi
Ngày xưa lúc Sầm Phong ký hợp đồng nghệ sĩ với Thần Tinh, Ngô Chí Vân đã không thể bắt anh làm việc anh không thích, chứ đừng nói bây giờ Sầm Phong lại là sếp của anh ta.
Anh đã nói thế, chắc chắn là không đùa, Ngô Chí Vân chỉ cảm thấy lòng mình lạnh dần lạnh quá, nhìn kịch bản bị cà phê phun ướt, còn cố giãy chết lần cuối.
“Đóng kịch với đóng phim cũng không xung đột gì mà, chi bằng chú cứ……”
Lời còn chưa nói xong đã bị Sầm Phong ngắt lại: “Thôi ạ, thời gian tập kịch gấp lắm, em không có thời gian vào đoàn phim đâu, về sau rồi nói sau.”
Ngô Chí Vân tuyệt vọng.
Thở ngắn than dài rất lâu, anh ta cất kịch bản về, an ủi chính mình ở trong lòng: Diễn kịch thì diễn kịch, coi như tôi luyện kỹ thuật diễn, tuy rằng không vào giới điện ảnh, nhưng còn có âm nhạc mà, chạy sô âm nhạc rồi tiệc tối gì gì đó, thế cũng đủ cho dân nhìn thấy mặt rồi. Coi như kế hoạch chậm lại một năm đi, dù sao nó còn trẻ mà!
Anh ta tự thuyết phục bản thân trong lòng, nhưng trên mặt vẫn gục đầu ủ rũ. Ai oán nhìn Sầm Phong, than ngắn, thở dài, lại ai oán nhìn Sầm Phong.
Sầm Phong: “…………”
Nhìn thấy ánh mắt Sầm Phong dần dần trở nên áy náy, gian kế của Ngô Chí Vân đã thực hiện được, lúc này mới xúc động mở miệng: “Nhưng gameshow dù sao chú cũng phải nhận một hai cái đi? Chú vẫn phải lộ diện chứ?”
Sầm Phong lần này không từ chối nổi nữa: “Được, anh sắp xếp cho em đi.”
Ngô Chí Vân tự tán thưởng bản thân, sảng khoái ném chuyện kế hoạch kịch bản ra sau đầu, đưa bảng hành trình tiếp theo cho anh: “Lễ trao giải tháng mười hai là quan trọng nhất, 《It’s Me》 hẳn sẽ có giải, bọn họ còn mời chú làm khách mời biểu diễn. Cuối tuần phải đi Paris chụp trang bìa tạp chí, cuối tháng ở thành phố S có chương trình thu hình, hát hai bài nhé. Tháng sau có liên hoan âm nhạc Đại Dương Xanh, biểu diễn lộ thiên ở bãi biển. Giữa tháng phải chụp đại diện thương hiệu cho Bản đồ ngàn độ, lúc đấy còn phải thu một ít hướng dẫn bằng giọng.”
Sầm Phong nhất nhất gật đầu, những chuyện có liên quan đến âm nhạc, anh luôn rất nghiêm túc.
Ngô Chí Vân lật lật tờ lịch: “Album chú tính cho ra mắt đầu năm nhỉ?”
Sầm Phong nói: “Đúng vậy, khoảng lúc Tết Âm ạ.”
“Thế thì giữa tháng 2 rồi.” Ngô Chí Vân khoanh ngày tháng lên, nhìn nhìn bảng ghi nhớ lịch trình, “Ok, anh sẽ điều chỉnh hành trình cho chú một chút, để thời gian cho chú tập kịch.”
Sầm Phong gật gật đầu: “Vất vả anh rồi.”
Ngô Chí Vân cố ý xụ mặt: “Chú nghe lời thêm tí thì anh sẽ không vất vả.”
Anh cười cười hối lỗi.
Vừa rời khỏi biệt thự Ngô Chí Vân liền gọi điện cho đại tiểu thư, anh ta cảm thấy đại tiểu thư là fan sự nghiệp, hẳn sẽ ở phe anh ta, vô cùng đau đớn nói: “Tự dưng nó lại đòi đi đóng kịch nói! Đây không phải là nó đẩy sự nghiệp của mình vào đường cùng sao? Làm gì có lưu lượng nào lại như thế chứ? Đây là ỷ mình đã ra riêng nên không thèm đắp bồi danh tiếng nữa đấy à!”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ kinh ngạc của đại tiểu thư: “Cái gì? Ảnh định đi đóng kịch hở chú?! Xịn quá đi!”
Ngô Chí Vân: “?”
Hứa Trích Tinh: “Không những có thể nhìn thấy anh cháu lên sân khấu hát nhảy, còn có thể nhìn thấy anh cháu lên sân khấu đóng kịch!”
Ngô Chí Vân: “………… Đại tiểu thư cháu nghĩ dài tí đi! Cháu có biết giới giải trí bây giờ thay đổi như chong chóng không? Cháu có biết mấy công ty khác đều định bắt chước Thần tượng thiếu niên ra show tìm tài năng mới không? Thần tượng thiếu niên season 2 cũng sắp lên sóng rồi, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu idol như nó xuất hiện trong tầm mắt công chúng chứ. Nó không thừa dịp mình còn hot đi đóng ít phim lên ít gameshow để người ta quen mặt một tí, lại chạy đi đóng cái vở kịch nói chả ai thèm quan tâm, cháu có biết tổn thất lớn thế nào không!”
Anh ta đánh rất trúng vấn đề, đầu dây bên kia trầm mặc một lúc.
Ngô Chí Vân còn tưởng rằng mình đã thuyết phục được đại tiểu thư, đang định kêu cô đi khuyên nhủ Sầm Phong, ai dè nghe thấy tiếng cười như không có chuyện gì từ đầu kia: “Thế thì có sao đâu, cháu chỉ hi vọng anh ấy làm điều anh ấy thích thôi ạ.”
Ngô Chí Vân tức đến mụ người: “Cháu đúng là đồ fan não tàn!”
Hứa Trích Tinh cười rất lâu: “Ấy chà chú Ngô, chú đừng bi quan vậy chứ. Trên đời này chỉ có một Sầm Phong, không phải ai debut cũng có thể thành lưu lượng hàng đầu được đâu ạ, tin tưởng anh ấy đi.”
Đến con đường cuối này cũng cụt luôn, Ngô Chí Vân rốt cuộc hoàn toàn hết hy vọng, chấp nhận số phận đi điều chỉnh hành trình.
Bởi vì cuối tuần phải ra nước ngoài, trước khi đi Sầm Phong định giải quyết xong hết chuyện vở kịch, ok thì diễn, không được thì thôi. Vì thế không quá hai ngày, kịch bản nghiên cứu xong, anh liền đi tìm Văn Hành diễn thử.
Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với diễn xuất, lĩnh vực này đối với anh mà nói hoàn toàn xa lạ, anh căn bản chẳng có kĩ thuật diễn gì đặc biệt, cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao.
Văn Hành kêu bảo mẫu đưa hai đứa trẻ con ra ngoài chơi, trong nhà chỉ còn lại hai người họ. Ông lại dựng một chiếc VCR trên giá, giới thiệu ngắn gọn cho Sầm Phong về vị trí diễn và máy quay, lại nói cốt truyện cho anh, để anh tìm cảm giác nhân vật.
(VCR: video cassette recorder: máy quay video)
Khuôn mặt Sầm Phong vẫn cực kì bình tĩnh, trông không có vẻ gì lo lắng cả, nhưng thôi Văn Hành vẫn vỗ vỗ vai anh, cười an ủi: “Rất đơn giản, cứ tuân theo trực giác và bản năng của em. Đây là lần đầu em diễn, diễn được hay không đều không đánh giá kỹ năng diễn xuất sau này của em.”
Ông đội một chiếc mũ len đen trên đầu, đó là đặc điểm của nam chính McMurphy: “Thầy diễn chung với em, bất kể quá trình thế nào, bất kể em thấy mình biểu hiện có được không, chưa diễn xong đoạn này thì không được ngừng.”
Sầm Phong gật gật đầu.
Văn Hành đi qua ấn bật VCR.
Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít một hơi.
Khi mở mắt ra, sự nhất quán bình tĩnh và lạnh nhạt trong đáy mắt biến mất, ngược lại lộ ra ánh mắt chần chừ lại hâm mộ.
Đôi mắt anh kẽ mở to, khóe mắt hơi phiếm hồng, tựa hồ muốn nói cái gì, môi giật giật, rồi một chữ cũng không nói nên lời, đây là vẻ mặt tự ti không với tới.
Văn Hành nghi hoặc đi tới cạnh anh: “Billy, em làm sao vậy?”
Sầm Phong giống như bị hành động của ông dọa sợ, xoay người ra sau, cúi đầu tránh né ánh mắt và sự tiếp cận của Văn Hành. Cả người anh đều chần chờ, xoay qua xoay lại mấy lần, thở dốc khi ngắn khi dài, hồi lâu mới lắp bắp mở miệng: “Em…… Em…… Sẽ nhớ…… Nhớ anh lắm, Mic.”
Văn Hành nhìn anh: “Vậy thì chi bằng chúng ta đi cùng nhau nhé?”
Trong nháy mắt anh có chút kích động, nhưng bởi vì cà lăm, giọng nói mãi không phát ra được, lỗ tai đều nghẹn đỏ, mới nói: “Anh…… Anh cho rằng em…… Em không muốn sao?”
Mặt Văn Hành tràn đầy sung sướng, lôi kéo anh đi ra ngoài: “Vậy theo anh đi, chúng ta cùng đi.”
Sầm Phong kéo cổ tay ông, đứng tại chỗ, vội vàng phản đối: “Không không không…… Không thể…… Không dễ dàng như vậy……” Văn Hành khó hiểu nhìn anh, anh tự ti cúi thấp đầu, chậm rãi thở ra một hơi: “Em…… Em còn chưa…… Còn chưa chuẩn bị tốt.”
Nói thì nói như vậy, nhưng đáy mắt rõ ràng có chờ đợi.
Văn Hành nhìn anh, đôi tay vỗ vỗ lên vai anh, giống như trấn an trẻ con: “Thế này đi Billy. Chờ anh tới nơi non xanh nước biếc kia, sẽ viết thư cho em, mặt trên có ghi địa chỉ. Chờ em chuẩn bị tốt thì đến nơi đó tìm anh, thế nào?”
Gương mặt và đáy mắt của Sầm Phong đều tràn ra ý cười.
Ý cười kia mang theo chút ngây ngô và thẹn thùng, anh ngượng ngùng cúi đầu, nhìn thoáng qua cửa, cả gương mặt đều chờ mong: “Cô…… Cô…… cô ấy…… có đi cùng…… Cùng anh không ạ?”
Văn Hành: “Em nói Candy à?”
Nụ cười của anh vừa ngượng ngùng lại vui vẻ, gật đầu.
Văn Hành nói: “Có chứ, cô ấy sẽ đi cùng anh, chờ lúc em đến có thể nhìn thấy cô ấy.”
Anh tiếp tục hỏi: “Vậy anh…… Vậy anh sẽ kết…… Kết hôn với cô ấy sao?”
Văn Hành ý thức được điều gì, lui về phía sau lắc đầu: “Không đâu, chúng anh chỉ là bạn bè.” Ông cười hỏi: “Sao vậy em?”
Sầm Phong định nói điều gì, lại nuốt trở về, cúi đầu nhìn chung quanh, “Không…… Không có gì.”
Trích đoạn diễn thử đến đây là kết thúc.
Sự tự ti ngượng ngùng thuộc về Billy trên gương mặt Sầm Phong biến mất, lại khôi phục dáng vẻ lúc trước, anh ngẩng đầu hỏi Văn Hành: “Có được không ạ?”
Văn Hành vẫn còn đứng tại chỗ trong tư thế cũ, VCR cũng chưa xem lại. Hồi lâu sau ông vỗ gáy một cái, giống như rốt cuộc đã tỉnh ra, chạy đi đóng máy ghi hình lại, mới không dám tin nhìn anh hỏi: “Em thật sự chưa từng trộm học diễn xuất à?”
Sầm Phong cười: “Chưa ạ.”
Văn Hành cảm khái thở dài: “Diễn viên có thiên phú đây mà, bao nhiêu năm mới gặp được một người, em không đi đóng phim thật sự quá đáng tiếc.”
Sầm Phong có chút kinh ngạc nhướn mày.
Đây là lần đầu tiên anh nếm thử việc diễn xuất, vốn dĩ cho rằng sẽ rất trắc trở, nhưng đến lúc diễn tự mình cũng cảm thấy không lao lực lắm, còn tưởng rằng mình diễn không ra gì, không ngờ lại còn được Văn Hành công nhận.
Văn Hành thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh thì cười cười, hỏi: “Cá nhân em cảm thấy sao?”
Sầm Phong nhớ lại cảm giác vừa rồi một chút, cũng cười rộ lên: “Em cảm thấy cũng rất vui ạ.”
Văn Hành lại chụp lấy vai anh: “Quan trọng nhất là phải thấy hứng thú, thầy quả không nhìn lầm người, hoan nghênh em gia nhập.”
Hai người không có gì ngạc nhiên trực tiếp ký hợp đồng.
Trước mắt đoàn kịch còn chưa chọn xong, casting chọn vai là giữa tháng 11, chính thức tập luyện bắt đầu từ tháng mười hai, cũng may trước mắt hành trình tháng 12 của Sầm Phong chỉ có một lễ trao giải và tiệc đêm giao thừa, hẳn là không ảnh hưởng tới việc tập kịch.
Hẹn thời gian với Văn Hành xong, Sầm Phong liền rời đi.
Ngô Chí Vân biết hôm nay anh đi diễn thử, ngẫm lại Văn Hành có yêu cầu rất cao với kỹ thuật diễn trong giới, còn ôm hy vọng Sầm Phong diễn thử không đạt không thể diễn kịch, ướm thời gian gọi điện thoại cho anh.
“Kết quả diễn thử thế nào?”
Sầm Phong nghe được ý tứ của anh ta, có chút buồn cười: “Qua rồi ạ.”
Ngô Chí Vân nghiến răng nghiến lợi: “Ấy! Thật là chúc mừng chú nhé.”
Sầm Phong: “Cảm ơn.”
Cúp máy không bao lâu, lại nhận được điện thoại của Hứa Trích Tinh, nhấc máy lên liền nghe thấy cô vui vẻ nói: “Anh ơi, chú Ngô nói anh diễn thử đạt rồi ạ!”
Đây mới là thiệt tình chúc mừng anh đây này.
Trong giọng nói của Sầm Phong đều là ý cười: “Ừa, cảm ơn lời chúc của em.”
Hứa Trích Tinh chứa đầy một bụng những lời tâng bốc idol. Idol sao lại lợi hại như vậy chứ, không phải chính quy cũng không biết diễn xuất mà diễn một lần đã qua casting! Rốt cuộc là thần tiên phương nào đây?! Sao cái gì cũng giỏi thế?!
Nhưng thôi cuối cùng cô vẫn nhịn xuống, ngược lại hỏi: “Anh ơi, kịch gì thế anh?”
Sầm Phong nói: “《 Bay qua tổ chim cúc cu 》, em biết không?”
Hứa Trích Tinh có chút hưng phấn: “Biết! Em xem phim chiếu rạp rồi ạ! Anh ơi anh diễn ai?!”
Sầm Phong cười nói: “Billy.”
“A?” Hứa Trích Tinh nhớ lại một chút, “Cậu đó có tính cách rất tương phản với anh, cậu ta……”
Giọng nói của cô đột nhiên dừng lại.
Sầm Phong nhìn di động, còn tưởng mất tín hiệu.
Anh thử hỏi: “Alo? Còn nghe được không?”
Cách mấy giây, mới nghe thấy có tiếng hít thở dồn dập, giọng Hứa Trích Tinh không hiểu sao lại trầm hơn lúc nãy: “Nghe thấy ạ. Anh ơi, nhân vật Billy kia…… Em nhớ rõ, có phải cuối cùng cậu ta tự sát không ạ?”
Sầm Phong nói: “Đúng vậy, cắt mạch tự sát.”
Đầu bên kia miễn cưỡng cười một chút: “Vậy ạ……” Cô dừng một chút, nhỏ giọng lại thong thả mà nói: “Anh ơi, thế không may mắn đâu ạ.”
Giống như làm nũng vậy.
Sầm Phong cười rộ lên: “Chỉ là đóng kịch mà thôi, không bị gì đâu.”
Hứa Trích Tinh rầu rĩ: “Có rất nhiều diễn viên đóng mấy nhân vật khốn khổ đều sẽ bị ảnh hưởng.”
Sầm Phong có chút đau lòng.
Mỗi lần cô gái nhỏ lo lắng vì anh, anh đều sẽ đau lòng.
Anh dừng xe ven đường, cầm di động đổi thành hình thức ống nghe, áp bên tai, giọng nói vừa thấp lại dịu dàng: “Không đâu, tin tưởng anh, nhé?”
Hứa Trích Tinh ậm ừ lên tiếng.
Anh lại cười hỏi: “Bao giờ em về? Gà hun khói cứ để mãi thì không ăn được nữa đâu.”
Giọng nói của cô mới rốt cuộc khôi phục một ít sức lực: “Ngày mai em về rồi nè, sáng mai lên máy bay.”
Sầm Phong nói: “Bao giờ hạ cánh, anh tới đón em.”
Hứa Trích Tinh liên tục từ chối: “Đừng đừng, để em kêu công ty…… để em tự gọi xe là được rồi ạ!”
Vờ lờ nguy hiểm thật suýt thì lỡ miệng.
Cũng may idol không để ý, chỉ nói: “Mấy ngày tới anh phải bay sang Paris, ngày mai được nghỉ, đưa gà hun khói đi cùng đón em nhé.”
Hứa Trích Tinh rốt cuộc không đỡ nổi sự điên cuồng nhung nhớ với idol, ngoan ngoãn đáp ứng. Ngắt điện thoại rồi, liền gửi thông tin chuyến bay qua WeChat cho anh.
Sầm Phong rep cho cô một cái meme chú chó shiba được xoa đầu, chữ kèm viết “Ngoan lắm”.
Meme này mình không có! Hơn nữa siêu kute!!!
A a a a idol nuôi Tuesday đấy à!!!
Hứa Trích Tinh bất động thanh sắc dò hỏi: Anh ơi, anh mót meme ở đâu đấy ạ?
Sầm Phong rất nhanh reply: trong nhóm của ID.
Hứa Trích Tinh:…………
Nhóm của một đám ông tướng up toàn meme kute có sao không đấy???
Sầm Phong lại hỏi:
―― thích không?
―― thích ạ!
Sau đó WeChat liên tiếp nhận được mười mấy cái meme chó shiba.
―― cho em hết đấy.
Hứa Trích Tinh: A, mị bị kute chết rồi, anh ăn sự đáng yêu lớn lên đấy ư?!
Vì thế cô cũng gửi đống meme mình mới mót được gần đây cho idol.
Hai người ấu trĩ bắt đầu không nói lời nào gửi meme cho nhau.
Sầm Phong rất ít nói chuyện phiếm, đương nhiên không so được với cao nhân cợt nhả như Hứa Trích Tinh, chẳng mấy chốc đã hết hàng trữ, nhưng Hứa Trích Tinh vẫn còn share ầm ầm.
Vì thế, trong nhóm 【ID group người trời đẹp trai nhất thế giới không tiếp thu phản bác 】:
―― Thuận Phong: @ tất cả thành viên, meme cute của các chú đâu, gửi hết qua đây.
―― Thi Tiểu Nhiên:?
―― Yugioh:?
―― Đại Ứng:?
―― Hà Tư Niên: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]
―― Ngày Nóng Bức: Đội trưởng bị cái gì kích thích đấy?
―― Crayon Shin-chan: Đội trưởng, chỉ cần kute thôi ạ? Ảnh sex lấy hông?
【 thông báo nhóm: Mạnh Tân đã bị admin kick khỏi group chat 】
(Thi Tiểu Nhiên: Thi Nhiên, Yugioh: Tỉnh Hướng Bạch, Đại Ứng: Ứng Hủ Trạch, Ngày Nóng Bức – Tam Phục Thiên: Phục Hưng Ngôn, Crayon Shin-chan – Tiểu Tân cậu bé bút chì: Mạnh Tân)
Trong lúc Sầm Phong đang thu hoạch meme trong nhóm của ID, di động của Hứa Trích Tinh vang lên, nhận được một tin nhắn WeChat khác.
―― Gió nhẹ thổi qua: Nghe nói ngày mai em đã đi thành phố B rồi à? Hôm nay muốn ra ngoài ăn bữa cơm không?
Mấy ngày nay cái tên Quan Thanh Phong này ngày nào cũng kiên trì nhắn tin không ngừng cho cô, cho dù thái độ cô vô cùng kiên quyết và lãnh đạm, đối phương vẫn lấy cớ kết bạn không chịu từ bỏ.
Việc làm ăn của Ông Hứa có liên quan nhiều với ông Quan, Hứa Trích Tinh cũng không tiện block thẳng, mỗi lần đều chỉ có thể nhẫn nại nhắn dăm câu ba điều.
Bây giờ gã ta đến chuyện mai mình đi cũng biết, nghĩ đến chuyện cha già lại bán đứng mình rồi, Hứa Trích Tinh đúng là tức gần chết
Lúc này idol cũng nhắn lại, gửi cho cô mấy cái meme, tấm cuối cùng là chú mèo con liếm mâm, chữ kèm theo là: 【 tớ mời bạn ăn cái gì nha 】
Hứa Trích Tinh đang bận nói chuyện phiếm với idol, lười khách khí với gã ta, trực tiếp quăng một cái meme qua: 【 mày ăn phân đi 】
―― Thuận Phong:?
Hứa Trích Tinh:???
Vờ lờ lờ lờ lờ lờ lờ gửi nhầm người rồi!!!
Đụ đũy mẹ tui phải giết Quan Thanh Phong.
[HẾT CHƯƠNG 122]
Chương 123: Cô xứng đáng với một anh tốt hơn trong tương lai.
Quan Thanh Phong chờ mãi không thấy Hứa Trích Tinh reply, chờ gã lục ra một cái meme chào hỏi định gửi qua, liền phát hiện mình đã bị block.
Quan Thanh Phong:………………
Gã ta chụp màn hình, censore hết ID đi, up vào trong nhóm COCC.
―― Gió nhẹ thổi qua: Tao thất bại hoàn toàn rồi, đù má [ hình ảnh ]
―― Chim hay chọc: Uây, gái này tuyệt tình vãi, người anh em, đời còn dài gái còn nhiều, tao thấy bỏ đi mày ei
―― Vân: Gái này là ai đấy? Vuốt mặt không nể mũi gì với anh Quan cả
―― Gió nhẹ thổi qua: Em gái vừa xinh vừa giàu khó cưa quá
―― Miễn vui là được: Phải là tao, mày cứ chén trước đi, gạo nấu thành cơm rồi, nó còn từ chối mày kiểu gì được nữa
―― Gió nhẹ thổi qua: Cút cút cút, bố mày mà là loại người như thế à? Phải để người ta cam tâm tình nguyện mới có bản lĩnh chớ
―― Chu Minh Dục: @ Miễn vui là được, đm mồm mày thối thế mày ăn phân mà sống à? Lúc mẹ mày đẻ mày nước ối lọt não mày nên mày mới ngu như thế đúng không? Mày có dám bật bố mày không mày lên đây cho bố?
―― Chu Minh Dục: @ Gió nhẹ thổi qua, hạng rác rưởi không cưa được người ta còn đéo biết đường lăn mẹ cho xa đi, up inbox riêng tư vào nhóm thì mẹ mày có dạy mày không? Thằng ngu như mày chó cũng chả thèm thích đâu, để bố mày còn thấy chúng mày sủa nữa, chờ đấy bố thông chết bọn mày, đệch bà
―― Gió nhẹ thổi qua:………………
―― Chim hay chọc:…… Chu thiếu, mày biết gái này à? Đừng tức giận đừng tức giận, tụi nó chỉ đùa một chút thôi
―― Chu Minh Dục: Đùa một chút cái đm chúng mày, một lũ ngu ngục. Quan Thanh Phong mày tốt nhất đứng đắn lên, còn xằng bậy tao gửi ảnh chụp này cho bố mẹ mày với bố mẹ cô ấy đấy, xem mày còn mặt mũi nào không
【 Miễn vui là được đã bị admin kick khỏi group chat 】
―― Vân: Chu thiếu đừng tức giận, em kick thằng kia rồi. Thằng đần kia chỉ là con trai nhà đại lý bán sỉ, nó không có ăn học thì thôi, anh đừng chấp nhặt với nó. Anh Quan cũng chưa nói gì mà, đều là bạn bè, thôi thôi
―― Tiểu Lục: Đã lâu không thấy Chu thiếu xuất hiện nhé, làm minh tinh nhớn cảm giác thế nào? Năm đó bọn tao còn vote cho mày đấy ha ha ha
―― Chim hay chọc: Mọi người đều đang hỏi Chu thiếu mày chừng nào thì bỏ làm minh tinh trở về thừa kế gia sản đấy
―― Chu Minh Dục: Cút pẹ đi, đệt, đừng để tao lại thấy đề tài vừa rồi
Trong group chat cũng không dám tám chuyện ban nãy nữa, rốt cuộc bị Chu Minh Dục tố cho hai ông bà già thật thì đúng là chả ra thể thống cống rãnh gì.
Chỉ là admin inbox riêng cho Quan Thanh Phong: Chu Minh Dục quen đối tượng xem mắt của mày à?
Quan Thanh Phong: Tao biết thế mẹ nào được? Tao cũng bị mắng ngu luôn đây này
Admin: Tao thấy nó với gái kia có quan hệ không bình thường đâu, gái kia có bảo mày là cổ có bồ không?
Quan Thanh Phong: Không có, cổ chỉ nói cổ đu idol, từ từ……
Admin: Ấy, thế này là rõ rồi còn gì, Chu Minh Dục lại còn không phải là minh tinh idol à
Quan Thanh Phong: Đậu má
Admin: Thôi, hôm nào mày tìm cơ hội xin lỗi nó đi, nhà họ Chu đíu đùa được đâu
Quan Thanh Phong: OK
Biến cố nhỏ trong group chat này Hứa Trích Tinh cũng không biết, chờ cô luống cuống tay chân rút cái meme kia về xong, liền gửi cho idol liền mười cái meme khóc lóc cầu xin
Gửi xong còn nói: Anh ơi em xin anh quên hết chuyện mới nãy, loại bỏ nó khỏi trí nhớ của anh, vĩnh viễn đừng nhớ lại!
Qua một lát Sầm Phong reply: Được, loại bỏ, không nhớ ra gì cả.
Hứa Trích Tinh dở khóc dở cười.
Tán dóc với idol xong, cô hùng hổ gọi điện vấn tội ông Hứa, ông Hứa còn hơi ngây ra: “Tiệc hồi trưa chú Quan nói muốn mời con ăn cơm, ba nói với ổng mai con bay rồi, lần sau có cơ hội hẹn gặp sau, làm sao vậy?”
Hứa Trích Tinh tức sắp chết rồi: “Con block thằng cha Quan Thanh Phong rồi!”
Ông Hứa trách cứ cô: “Đứa nhỏ này, không thích thì không thích, con block người ta làm gì?”
Hứa Trích Tinh: “Block cũng block rồi! Ba định đánh con sao!”
Ông Hứa: “………… Thôi thôi.”
Vì thế ngày hôm sau, Hứa Trích Tinh liền vội vã kéo vali hành lý lên máy bay về thành phố B. Tưởng tượng đến xuống máy bay là có thể nhìn thấy idol, cô hưng phấn đến độ không ngủ, máy bay sắp hạ cánh còn lấy kem lót BB và son môi dặm lớp trang điểm.
Aizz, cô thật sự thay đổi rồi, hồi xưa cô gặp idol toàn để mặt mộc, bây giờ lại còn phải dặm lớp trang điểm.
Xe Sầm Phong dừng ở gara, lúc Hứa Trích Tinh kéo hành lý đi tìm, xa xa liền thấy một chiếc xe coupe màu đen nhấp nháy đèn với cô. Xe mua xong anh đã tự tay cải tiến, động lực mạnh hơn trước, lái cũng thuận tay.
Hứa Trích Tinh lần đầu tiên được ngồi xe riêng của idol, chạy thẳng đi tìm theo biển số xe, trái tim nhỏ nảy thình thịch.
Khi sắp tới nơi, cửa cạnh ghế lái mở ra, thiếu niên cao gầy đội mũ đeo khẩu trang đi xuống, khi ngẩng đầu lộ ra một đôi mắt, cười với cô một cái, sau đó cầm lấy hành lý của cô bỏ vào cốp xe.
Hứa Trích Tinh ngoan ngoãn chạy đến ghế phụ ngồi xuống, lúc cài đai an toàn, Sầm Phong ngồi trở lại xe, gỡ khẩu trang và mũ ra, nghiêng đầu cười với cô: “Về nhà chơi vui không?”
Đôi mắt cô cong cong: “Chơi vui ạ, anh ơi có phải dạo này anh lại gầy đi không ạ?”
Sầm Phong vừa khởi động xe vừa sờ sờ mặt: “Hình như hơi gầy đi một chút.”
Hứa Trích Tinh nháy mắt đã nổi lên trái tim người mẹ: “Sao lại thế chứ? Là do anh không ăn cơm đúng giờ ạ? Hay công việc mệt mỏi quá không nghỉ ngơi tốt? Tí nữa em nấu cho anh canh thập toàn đại bổ nhé.”
Sầm Phong nhịn không được cười: “Không tới mức phải canh thập toàn đại bổ đâu.”
Hứa Trích Tinh: “Ngày mai anh lại phải ra nước ngoài rồi, ở nước ngoài ăn không đủ chất, hôm nay phải ăn bù cho mấy ngày tới thôi!”
Nói xong, cô liền lấy di động ra bắt đầu search các nguyên liệu cần để nấu canh thập toàn đại bổ, lúc tới ngoài khu nhà cô giao chìa khóa cho Sầm Phong, kêu anh lên nhà trước đi, còn cô đi siêu thị mua đồ ăn.
Chờ cô vội vội vàng vàng mua xong đồ ăn trở về, lúc vào nhà, trong phòng bếp đã dậy lên mùi thơm.
Sầm Phong đang rã đông gà hun khói, nấu chín xong thì xắt miếng, một phần đặt một bên để chốc xào với đồ ăn xào, một phần cho vào vỉ hấp chưng lên, mùi thơm chính là bay ra từ vỉ hấp.
Hứa Trích Tinh: “?”
Lần trước không phải anh nói anh không biết nấu sao?
Kết quả em còn chưa về anh đã xử lý xong con gà rồi vậy?
Cô túm góc áo anh: “Anh ơi, anh đi ra ngoài đi, anh đi chơi với Giỏi Giỏi đi.”
Sầm Phong dùng ngón tay chọc vào trán cô, “Đi làm canh thập toàn đại bổ của em đi, chuyện còn lại giao cho anh.”
Thấy anh nấu ăn có vẻ rất vui, Hứa Trích Tinh cũng không cố đấm ăn xôi nữa, ôm thực đơn bắt đầu nghiên cứu món canh của mình. Canh thập toàn đại bổ danh bất hư truyền, riêng nguyên liệu thôi đã phải mấy chục loại, Hứa Trích Tinh hết cầm cái này lại đến cái kia, chạy tới tới lui lui ở trong phòng bếp, giống như một cô ong mật bận rộn.
“Anh ơi, Đương Quy và Nhục Quế ở trong cái túi thứ hai trên kệ gần anh đó, đưa em với.”
“Anh ơi, anh có thích thêm tí đậu phộng không ạ?”
“Anh ơi, anh ăn được Đảng Sâm không ạ? Em định thêm vào á.”
Sầm Phong đã xào xong phần gà hun khói còn lại với cọng hoa tỏi non, bắc ra khỏi nồi, dùng đũa gắp một miếng thịt gà đưa đến gần miệng cô: “Nếm thử hương vị xem.”
Hứa Trích Tinh đang bận cho đồ vào trong nồi, chỉ nghiêng đầu hé miệng, mắt cũng chẳng liếc sang.
Chờ thịt gà ăn xuống bụng rồi cô mới ngớ người ra.
Từ từ? Vừa rồi có phải idol đút cho cô ăn không???
Cô hoảng sợ mà quay đầu lại, Sầm Phong còn đứng bên cạnh cô, khẽ nghiêng đầu, cười rất ấm áp, nhẹ giọng hỏi: “Ăn ngon không?”
Hứa Trích Tinh điên cuồng gật đầu.
Bên tai lại trộm đỏ lên.
Ánh đèn phòng bếp ấm áp, hơi nóng và mùi thơm ngào ngạt bốc lên, tựa như một gia đình.
Cuối cùng bằng nỗ lực của hai người, chầu cơm này còn thịnh soạn hơn bất cứ lần nào hai người cùng ăn, ba món hun khói một chay một bát canh đại bổ, bày đầy cả bàn.
Hứa Trích Tinh không ngừng chan canh cho idol: “Anh ơi, uống nhiều một chút, mập lên một chút, anh nọng nọng cũng đẹp!”
Sầm Phong: “Nọng nọng?”
Hứa Trích Tinh: “Là kiểu mặt tròn tròn béo béo đó ạ!”
Sầm Phong: “Giống cái mặt phúng phính trẻ con của em hồi xưa á?”
Hứa Trích Tinh: “…………”
Anh thay đổi rồi.
Cơm nước xong, hai người lại cùng nhau rửa bát. Hứa Trích Tinh ban đầu không muốn để bàn tay thần tiên của idol dính vào dầu mỡ của phàm nhân, nhưng Sầm Phong nói anh ăn no quá rồi, phải đứng tiêu thực. Cô dùng nước rửa bán rửa lượt đầu, anh chỉ cần tráng bằng nước sạch thôi.
Cuối cùng Hứa Trích Tinh quyết định, tí nữa sẽ đi order máy rửa bát!
Lúc sắp rửa xong, Sầm Phong nói: “Anh thấy em mua máy chơi game.”
Hứa Trích Tinh suy nghĩ một lúc mới nhớ ra: “À à, cái kia á, là Chu Minh Dục đưa, cậu ta nói em chơi dở như hạch, kêu em ở nhà luyện thêm đi, em còn chưa vứt đi đấy.”
Sầm Phong cười: “Tí nữa anh luyện với em.”
Vì thế rửa xong bát, hai người vui vẻ đi chơi game.
Ngoại trừ Super Mario, Hứa Trích Tinh chưa từng chơi trò khác, Sầm Phong hướng dẫn cô chơi từng trò một. Từ Đảo mạo hiểm đến Xe tăng đại chiến lại đến Chiến cơ ong mật, cuối cùng còn chơi trò nhảy vòng lửa.
Trước kia cô chỉ thích búp bê phương Tây, chưa từng biết những trò chơi khác cũng vui như vậy.
Hai người ngồi trên sàn nhà, mỗi người cầm một cái controller, bên cạnh đặt một lọ Yakult, như thể tìm được niềm vui thời thơ ấu.
Sầm Phong khẽ nghiêng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Cô thay quần áo ở nhà, buộc kiểu tóc đuôi ngựa tùy tiện, chơi cực kì nhập tâm, khi cười rộ lên còn ngã trái ngã phải.
Toàn bộ tình cảm liên quan đến gia đình của anh, đều là cô cho anh.
Nhưng anh tự nhủ trong lòng, đừng lo lắng.
Cô xứng đáng với một anh tốt hơn trong tương lai.
Ngày hôm sau, Sầm Phong theo ekip quay chụp của tạp chí bay sang Paris.
Từ lần xuất hiện trên 《 Mỹ nhân 》 năm ngoái, tài nguyên thời trang tạp chí của anh cơ bản đã rất ổn định, hiện giờ anh đều đã từng lên trang bìa của bốn tạp chí lớn, lần đầu lên báo điện tử cũng giành được doanh số đứng đầu cả nước.
Ở Paris ba ngày, lúc về lại tiếp tục chế tác album, bận đến chân không chạm đất.
Bây giờ phối khí và lời bài hát căn bản đã xong, có mấy bài cần vừa hát vừa nhảy, sáng sớm anh cũng đã giao cho Phoenix Club. Album cần được sản xuất xong trước cuối năm. Hồi trước thì vốn là đủ thời gian, nhưng bây giờ anh còn phải chuẩn bị tập kịch, nên tương đối gấp rút.
Vì thế anh không thể không bảo Ngô Chí Vân từ chối hai cái đại diện thương hiệu và gameshow.
Ngô Chí Vân cảm thấy tim mình chảy máu đầm đìa.
Idol bận như vậy, Hứa Trích Tinh không liên hệ, cũng không thấy được anh. Rốt cuộc không có hành trình công khai, anh cũng không cần trang điểm làm tóc, mãi cho đến cuối tháng anh chạy sô offline, hai người mới gặp được nhau.
Nhưng thời gian ở chung cũng ngắn ngủi, anh chạy sô xong là lại vội rời đi, lao đến hành trình tiếp theo.
Tháng 11, đoàn kịch 《 Bay qua tổ chim cúc cu 》 đã hoàn toàn thành lập xong, ngoại trừ Sầm Phong, các diễn viên khác về cơ bản đều là diễn viên kịch chuyên nghiệp, tuy rằng không có danh tiếng, nhưng kỹ thuật diễn cực kì thuần thục.
Khi Văn Hành đưa Sầm Phong tới phim trường, giới thiệu anh là diễn viên đóng vai Billy, các diễn viên còn lại đều ngây ra.
Ủa đây không phải cậu lưu lượng hát nhảy siêu hot hả?
Chưa cần nói đến chuyện kỹ thuật diễn, lưu lượng tới diễn kịch nói, đùa nhau à? Vở kịch này cũng không phải một sớm một chiều là có thể diễn xong. Khua chiêng gõ mõ tập luyện mấy tháng xong sẽ lưu diễn trên cả nước, một năm này cơ bản đều phải chạy theo đoàn kịch, lưu lượng như cậu không đóng phim chuyển thể à? Không lên gameshow à?
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không tiện mở miệng chất vấn, dù sao cũng là thầy Văn tự mình đưa tới mà.
Mọi người hòa thuận làm quen với nhau, bắt đầu lần tập diễn đầu tiên.
Những nghi ngờ trước đây của mọi người đều tan thành mây khói trước diễn xuất của Sầm Phong.
Anh như thể được sinh ra để lên sân khấu vậy.
Bất kể là sân khấu hát nhảy, hay sân khấu kịch nói.
Khi anh đang biểu diễn, ánh mắt của bạn sẽ không thể nào rời khỏi anh.
Diễn thử thì không cần đạo cụ và trang phục, chủ yếu là tập thoại và cốt truyện. Sau ba ngày tập diễn thử, Văn Hành căn cứ vào tình hình kịch cụ thể, sửa chữa một phần lời thoại, điều chỉnh một ít vai trò của các nhân vật, cuối cùng thử diễn lần cuối.
Diễn thử xong, nhà sản xuất đã tán thành, 《 Bay qua tổ chim cúc cu 》 chính thức tiến vào giai đoạn chế tác và tập luyện.
Văn Hành vừa làm đạo diễn, vừa là nhà sản xuất và đóng vai chính, lên Weibo công bố chính thức thông tin về vở kịch.
Mấy năm nay ông sản xuất gì cũng được đề cập nhiều, các cư dân mạng đã quen mặt, danh tiếng cũng tốt, nghe nói thầy Văn bắt đầu làm kịch nói, cũng đều share tỏ vẻ support.
Đương nhiên, cũng chỉ share thôi, khán giả của mảng kịch nói vốn ít mà. Hài kịch thì còn tương đối phổ biến, chứ chính kịch thì chẳng mấy người xem.
Mãi đến khi bọn họ chú ý tới bảng diễn viên.
Đậu má, Sầm Phong là cái quỷ gì??? Là cái anh Sầm Phong chúng ta biết sao???
Một lưu lượng đang hot, chạy đi đóng kịch nói làm gì??? Anh ta điên rồi sao???
# Sầm Phong đóng kịch của Văn Hành # chạy thẳng như điên lên hot search.
Phong Tranh:???!!!
Idol phát triển theo cái con đường quỷ dị gì đây???
[HẾT CHƯƠNG 123]
Chương 124: Đậu má, người đàn ông này ngọt xớt.
Mấy hôm trước còn có mấy cái account marketing buôn dưa nói Sầm Phong đang tiếp xúc một bộ phim chuyển thể cổ trang quyền mưu rất lớn, phân tích cực kỳ hợp lý và thuyết phục. Club Phong Tranh tuy rằng khống chế bình luận nói gáy sớm ăn l, ôm idol đi, nhưng trong lòng vẫn hơi chờ đợi.
Nếu idol có thể diễn phim truyền hình, thời gian các cô nhìn thấy anh sẽ nhiều lên!
Rốt cuộc bây giờ muốn gặp anh thì chỉ có thể theo đuổi hoạt động live, mấy cái liên hoan âm nhạc với chạy sô vốn dĩ vé vào cửa không dễ tranh, phải bỏ lắm tiền, thỉnh thoảng ban tổ chức có live stream là còn may, không live stream thì phải đợi rất lâu mới xem được.
Nếu anh có thể đóng phim, vậy chẳng phải ngày nào lên TV cũng nhìn thấy anh sao!
Nỗi lo duy nhất chính là kỹ thuật diễn.
Nhưng các cô tin tưởng nếu anh làm, nhất định có thể làm tốt.
Mọi người đều đang yên lặng mơ tưởng, ai dè anh lại chạy đi đóng kịch???
Kịch gì đấy?! Diễn kịch phải diễn trực tiếp, diễn sao cho sống động, không có hiệu ứng đặc biệt cũng chẳng có diễn hỏng diễn lại, rất khác với đóng phim, có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với kỹ thuật diễn và khả năng đọc thoại của diễn viên.
Hơn nữa một thần tượng chuyên hát nhảy xuất thân không chính thống, lúc chuyển hình tượng thường sẽ chọn phim truyền hình chuyển thể, vừa có thể bảo đảm lưu lượng, lại có thể chậm rãi tôi luyện kỹ thuật diễn.
Cho dù ban đầu bị người xem mắng té tát, chỉ cần về sau nỗ lực tăng kỹ thuật diễn lên. Nếu các tác phẩm sau này đều tiến bộ, sẽ lập tức có thể nhận được sự khen ngợi của cộng đồng mạng không ôm chờ mong.
Kịch nói là một giới rất nhỏ hẹp lại ít được chú ý, không chỉ không có lưu lượng, mà quả thực là chẳng dính dáng gì tới lưu lượng. Có những diễn viên đã đóng kịch cả đời, khán giả còn không biết có người như vậy tồn tại.
Cục cưng ơi, anh đang làm gì thế! Tôi luyện kỹ thuật diễn cũng đừng tàn nhẫn như vậy chứ?!
Club Phong Tranh nhất thời không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với tin tức này.
Mãi đến khi 【 Nếu như anh hóa thành cơn gió 】 up một status Weibo: Kịch nói thường diễn ba tiếng, lưu diễn cả nước, mỗi tháng đều biểu diễn hai ba lần, vé vào cửa thường rẻ hơn vé show thương mại nhiều. Diễn live 3 tiếng, được nhìn anh diễn ở khoảng cách gần, đi WC nói không chừng còn có thể đụng phải, không vui sao? Lưu lượng không quan trọng, sự vui vẻ của anh quan trọng nhất.
Phong Tranh: Vờ lờ??? Đúng vậy!!!
Lưu diễn cả nước, Phong Tranh ở mỗi một tỉnh thành đều có cơ hội! Mỗi tháng đều có, lại không chỉ có một lần! Ba giờ á! Còn dài hơn concert!
Chúng ta còn gì không thỏa mãn???
Thấy anh đứng ở vị trí lưu lượng đỉnh cao quá lâu, các cô liền hy vọng anh có thể mãi mãi trên đỉnh, lại quên mất ý định ban đầu của chúng ta: không cầu anh đỏ tía, chỉ cần anh thuận lợi an khang.
Có bên official khống chế hướng gió, các fan lão thành lục tục lên tiếng:
【VH thì chắc tôi không cần phải nói thêm rồi ấy nhỉ? Trong giới ông ấy có tiếng là tiêu chuẩn cao, anh các cô có thể diễn kịch nói của ông ấy, chứng minh kỹ thuật diễn của anh đã lọt qua cửa. Bây giờ không ít diễn viên trong giới cũng không dám nói mình diễn kịch được đâu, anh các cô diễn được, các cô phải tự hào vì anh chứ? 】
【 về sau cũng không cần so đo với mấy đứa tôm tép nữa, không cùng level nữa rồi 】
【 anh nhà vẫn luôn làm việc anh thích, mặc kệ là âm nhạc, hay kịch nói như hiện tại. Tuy rằng anh xuất thân là lưu lượng, nhưng cũng không phải không có kẻ nào dám đi theo con đường của anh trên con đường lưu lượng. Anh muốn chân chính đi lên đỉnh, chúng ta cần theo sát bước chân anh, chứ không phải vì chút lợi trước mắt mà kéo chân anh 】
【 còn nói gì nữa các chị em? Mau đi nghiên cứu cướp vé xem kịch thế nào đi! Các chị đã ai xem kịch nói chưa? Biết quy củ không? Đến nơi có thể mang lightboard không? 】
【 không được mang lightboard, không được mang đồ phát sáng, không được chụp ảnh ghi hình, không được tiếp ứng. Làm khán giả thôi, đừng làm fan. 】
【 cuối tuần có chị em nào ở thành phố C muốn đi xem kịch không? Em đi trước check hàng một chút 】
Super Topic rất nhanh khôi phục không khí sinh động vui vẻ ngày thường, đều bắt đầu hưng phấn mà chờ mong vở kịch công diễn.
Sầm Phong ngồi hot search một ngày, các cư dân mạng cơ bản đều biết anh sắp đóng kịch nói. Vốn dĩ cho rằng sẽ có người cà khịa, click vào lại thấy tất cả đều là khen.
Bởi vì mọi người đều hiểu rõ, đóng kịch là một chuyện hoàn toàn tốn công vô ích đối với một lưu lượng.
Nhưng Sầm Phong lại làm.
Anh từ chối gameshow, từ chối phim chuyển thể hot, lựa chọn một vở kịch nói không có tiếng tăm, không hề phổ biến.
Anh thật sự không giống người khác, mỗi một bước đi của anh đều vô cùng kiên định. Ở trong cái giới bốc đồng truy danh trục lợi này, anh biết rõ ràng chính mình muốn làm cái gì.
Lần này đến anti fan cũng không nhảy ra.
Một phần là khiếp sợ quyết định của anh, phần khác là nhìn thấy Sầm Phong chủ động vứt bỏ thị trường tư bản, bọn họ cầu còn không được.
Văn Hành up Weibo xong, Sầm Phong liền online share:
――@ Sầm Phong: Chờ mong hợp tác với thầy Văn.
Club Phong Tranh tới comment cổ vũ anh cố lên, thổ lộ tâm ý, mặc kệ anh làm cái gì, các cô đều sẽ toàn lực support.
Sầm Phong chưa từng reply các cô. Anh đều giây trước online up Weibo giây sau offline luôn, anh cũng không xem tin trên mạng. Anh không thèm để ý, cũng không thích.
Nhưng lần này, anh chọn một trong những top comment, rep lại: Cảm ơn, anh sẽ biểu diễn thật tốt.
Club Phong Tranh mừng rớt nước mắt.
Anh luôn chân thành tha thiết nói cảm ơn các cô.
Các cô nói: Không cần cảm ơn đâu bảo bối, đều là người một nhà, người cùng nhà thì không lời nào cảm ơn hết được.
Sau khi vở kịch được công bố chính thức, đoàn kịch liền chính thức bắt đầu tập luyện.
Lịch trình của Sầm Phong lại được điều chỉnh lần nữa, ngoại trừ những show nhạc và lễ trao giải cần đi, thời gian còn lại cơ bản đều dùng để tập kịch và chế tác album.
Ấn tượng đầu tiên anh cho người khác luôn là lạnh nhạt không dễ tiếp xúc, ban đầu các diễn viên trong đoàn đều không dám nói chuyện với anh. Nhưng sau này Sầm Phong cùng họ ngồi dưới đất ăn cơm hộp, bọn họ nói chuyện phiếm anh liền ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe. Nếu họ hỏi anh mấy chuyện liên quan đến giới giải trí, anh đều sẽ kiên nhẫn trả lời, mọi người cũng từ từ làm quen với anh.
Kịch nói tập luyện cực kì thuận lợi, đội ngũ do Văn Hành dẫn dắt, kỹ thuật diễn tuyệt đối không thể kém. Sầm Phong cũng học được rất nhiều kỹ xảo diễn xuất khi tập luyện với các tiền bối, tốc độ tiến bộ trong diễn xuất của anh có thể miêu tả là nhanh như bay.
Anh rất có linh khí, nói một hiểu mười, hơn nữa bởi vì có năng lực đồng cảm mạnh mẽ nên anh rất dễ nhập vai.
Cậu Billy thẹn thùng lại nhút nhát kia, cậu Billy ôm ảo tưởng tốt đẹp lại tự ti trong tình yêu, cậu Billy muốn đấu tranh lại cuối cùng khuất phục trước hiện thực.
Anh đã làm sống lại nhân vật.
Lúc khua chiêng gõ mõ tập luyện, thời gian nhoáng cái đã tới tháng 12.
Sầm Phong tham dự Lễ trao giải của Bảng xếp hạng âm nhạc Trung Quốc với tư cách là ca sĩ được đề cử và khách mời biểu diễn.
Hứa Trích Tinh rất lâu rồi chưa gặp anh. Lúc tập luyện đông người như vậy, cô không dám đi thăm ban. Lúc chế tác album lại ở cùng với Hồng Sương, cô cũng không thể đi quấy rầy. Rõ ràng là chuyên viên trang điểm riêng của idol, lại chẳng khác gì các fan khác, chỉ có lúc tham dự hành trình công khai mới có thể nhìn thấy anh.
Đêm nay anh phải đi thảm đỏ, cô lại mang tới một bộ trang phục cao cấp xa xỉ. Tuy rằng âu phục chẳng khác gì nhau mấy, nhưng trước nay cô không để Sầm Phong mặc lại một kiểu dáng khi tham dự các sự kiện bao giờ.
Sầm Phong lại thấy cái vali đựng merch của cô.
Lần này không đợi idol mở miệng, thấy ánh mắt anh đảo qua, Hứa Trích Tinh liền lập tức nói: “Anh ơi, anh cũng có ạ! Phần của anh em đưa chị Đào Tử rồi!”
Sầm Phong không khỏi cười rộ lên: “Lần này là gì thế?”
Hứa Trích Tinh xòe ngón tay đếm cho anh: “Một tấm banner, một bông hoa tay màu cam và một chiếc gương nhỏ có in chân dung anh ạ.”
Idol khen cô: “Khéo tay quá nhỉ.”
Hứa Trích Tinh hơi ngượng ngùng.
Làm xong tạo hình, Hứa Trích Tinh theo lệ thường kéo vali merch đi tới địa điểm tổ chức. Tới bên ngoài chương trình, trước tiên cô hội hợp với đám Tiểu Thất A Hoa đã, sau đó tìm một mốc kiến trúc có tính biểu tượng bắt đầu phát merch:
――@ Nếu như anh hóa thành cơn gió: Banner và gương nhỏ số lượng có hạn, tới trước có trước. Hoa đeo tay rất nhiều, mọi người không cần nóng nảy. Trước đây tớ có nói rồi, bởi vì kịch bản chương trình không cho mang đồ tiếp ứng phát sáng, cho nên làm hoa tay màu cam này, đến lúc đó đeo lên cổ tay thì anh nhà mình cũng có thể nhìn thấy. Mỗi lần hoạt động đều sẽ phát, cung cấp không giới hạn, tranh thủ để toàn bộ các bạn đến xem live đều có.
Weibo up xong, Club Phong Tranh xung quanh đều tìm tới.
Vừa nhận đồ vừa khen cô: “Nhược Nhược bề ngoài đẹp, làm merch cũng đẹp!”
“Đeo hoa lụa lên tay tớ thấy mình giống tiểu tiên nữ ghê.”
“Thảm đỏ đêm nay tớ phải chen bằng được lên hàng đầu! Để anh nhà nhìn thấy hoa và banner của tớ!”
Hoa đeo tay lần này quả thật đã tốn không ít công phu của cô.
Được bện bằng lụa màu cam, những dây vải xếp thành một đóa hoa, hai bên rũ xuống hai dải lụa cam, tựa như hoa đeo tay đang mốt của cô dâu thời nay, vừa có tiên khí lại vừa xinh đẹp.
Bởi vì đều là màu cam, những lớp lụa cam xếp chồng lên nhau, thành một màu cực kì bắt mắt. Club Phong Tranh đều yêu thích không buông tay, quả thực là bằng chứng fandom mình.
Vì thế khi Sầm Phong đi lên thảm đỏ, nghiêng đầu một cái, liền thấy cổ tay của fan hai bên anh đều có những dải ruy băng màu cam bay trong gió.
Đều chỉ thuộc về mình anh.
Có phóng viên bắt được cảnh này, chụp được hình ảnh khắp nơi đều là hoa, lúc báo giới up ảnh hiện trường đi thảm đỏ, liền up ảnh thảm đỏ của Sầm Phong chung với tấm ảnh những bông hoa đeo tay.
Lấp lánh vô số ánh sao, cổ tay giơ lên cao, dải lụa màu cam tung bay, những bông hoa đeo tay đón gió nở rộ.
Official weibo của giới giải trí ngoại trừ fans, người qua đường vào xem cũng rất nhiều, đều bị hớp hồn bởi tấm ảnh tuyệt đẹp này
―― đây là Fan của Sầm Phong sao? Hoa đeo tay tiếp ứng đẹp quá
―― giống vô số cô dâu đeo hoa tay với gả cho chàng trai mình yêu vậy á
―― người qua đường muốn quá! Xin hỏi mua ở đâu vậy ạ?!
―― chào bác lầu trên, không mua được đâu, đây là trùm merch trong fandom em phát miễn phí dựa theo nick Weibo và lịch sử cày rank, chỉ có Phong Tranh mới có thể có được ~
―― so sorry, bởi vì đóa hoa đeo tay này mà mị muốn làm fan Sầm Phong
―― em cũng rứa……
―― các chị tỉnh lại đi! Chẳng phải chỉ là một đóa hoa đeo tay sao! Tự mình mua chẳng được! Lên taobao mua cũng được mà!
―― chính là muốn giống hình ảnh mọi người cùng nhau đeo hoa phất tay tung bay á, zị mới đẹp QAQ
――Tru trù trú! Không khí rất quan trọng!
―― hoan nghênh mọi người nhảy hố ~ qua nhà em khỏe lắm các bác, là ca sĩ nghiêm túc tự sáng tác, vua nhảy hát điên đảo sân khấu, trùm máy móc lạnh lùng cool ngầu, nghệ sĩ thần tiên có nhan sắc nghịch thiên. Nhảy hố bây giờ, năm sau còn thu hoạch được một tiểu Billy trên sân khấu kịch nha ~
Vì thế fandom có cơ cấu fan kì quái, sau khi có fan đau lòng, fan robot, fan tính cách xong, còn lòi ra một đám fan hoa đeo tay.
Sao bác nhảy hố zị bác?
Bởi vì hoa đeo tay.
Nai xừ.
Ông trùm merch là thế nào? Có thể sử dụng merch hấp dẫn người qua đường nhảy hố, mới là ông trùm merch đích thực.
Club Phong Tranh vừa cười vừa chạy đến dưới Weibo của 【 Nếu như anh hóa thành cơn gió 】 khen cô. Sau khi merch của cô được idol notice, bây giờ lại dùng merch để hút fan cho idol. Ay chà, Nhược Nhược à, giải fan xuất sắc nhất năm phải trao cho cậu thôi.
Hứa Trích Tinh phát xong merch khoan thai tới muộn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Gửi vali rồi vào chương trình xong, cô liền ôm lightboard bắt đầu tiếp ứng.
Các cô đều biết idol đêm nay sẽ có giải, nhưng công tác bảo mật của ban tổ chức cũng làm rất tốt, vẫn luôn không để lộ ra, mọi người đều hưng phấn mà chờ mong, nhưng cũng không dám hy vọng quá cao. Rốt cuộc ở hiện trường có rất nhiều tiền bối, các cô cảm thấy idol chỉ cần có giải Single xuất sắc nhất là được rồi!
Sầm Phong đêm nay có biểu diễn, lần này không hát nhảy, mà là lần đầu live 《 Phong cảnh 》.
Bài hát 《 Phong cảnh 》 này vì có phong cách linh hoạt kỳ ảo mê huyễn nên rất thử thách ngón giọng, nhưng Sầm Phong hát live còn hay hơn trong phòng thu nhiều.
Khi máy quay quay tới các ca sĩ tiền bối trên hàng ghế khách mời, mặt họ cũng có vẻ rất thưởng thức.
Hứa Trích Tinh lần này ngồi cùng với Tiểu Thất, hai người cùng hô tiếp ứng với nhau, khàn hết cả giọng.
Phần biểu diễn kết thúc, liền chính thức bắt đầu phần trao giải.
Tiểu Thất chắp tay lo lắng cầu nguyện: “Best single best single best single!”
Hứa Trích Tinh khinh thường nhìn cô bạn một cái: “Best album best album best album!”
Tiểu Thất: “Vờ lờ, cậu cũng dám nghĩ quá nhỉ.”
Hứa Trích Tinh: “Tấm lòng lớn bao nhiêu, mộng tưởng lớn bấy nhiêu!”
Hai người còn đang cười đùa, liền nghe thấy MC nói: “Chúng ta cùng chúc mừng ca sĩ đạt giải album xuất sắc nhất năm, Sầm Phong! Chúc mừng album đầu tay 《It’s Me》 của Sầm Phong đạt giải album xuất sắc nhất năm!”
Hứa Trích Tinh / Tiểu Thất: “Vờ lờ???”
Phong Tranh trong cả trường quay: “Vờ lờ a a a a a a a a a!!!!”
Máy quay chiếu tới Sầm Phong trên hàng ghế khách mời, anh cười nhẹ một cái, chẳng khác gì trước đây, đứng dậy cài cúc âu phục, đi lên sân khấu.
Vậy vẫn còn chưa hết.
Nhận xong giải xuống đài, phỏng chừng ghế còn chưa ấm mông, Club Phong Tranh còn chưa phục hồi tinh thần trước giải thưởng vừa rồi, lại nghe thấy MC gọi tên idol.
“Chúc mừng Sầm Phong đạt được giải thưởng ca sĩ gốc xuất sắc nhất của năm, chúng ta hãy chúc mừng Sầm Phong một lần nữa nào!”
Hai giải một lúc, đây đúng là đêm vui của anh.
Giọng của Hứa Trích Tinh đã lạc cả đi.
Cô ôm lightboard điên cuồng múa may, mấy lần đập phải hàng ghế trước. Cũng may hàng trước cũng là một bạn Phong Tranh, bị đập vào đầu cũng hoàn toàn không care, toàn bộ thính phòng quả thực như chọc phải ổ mác-mốt.
So với sự kích động của fans, Sầm Phong có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Hai tay trái phải mỗi bên cầm một cúp, còn đều là cúp của giải thưởng rất gì và này nọ trong giới âm nhạc Trung Quốc. Có hai giải thưởng này, cơ bản xem như anh đã có địa vị vững chắc trong giới âm nhạc.
MC hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Anh nhìn hai chiếc cúp trái phải, lại ngẩng đầu nhìn về phía biển cam trên cả khán đài, cười nói: “Cảm thấy hơi nặng.” Fans đang cười ha ha, lại nghe thấy anh nói: “Giống như nâng niu tâm ý của các em trên tay vậy.”
Sau đó fan đang ha ha ha liền bắt đầu huhuhu.
Đậu má, người đàn ông này ngọt xớt à.
Anh đang yêu đương đấy à??? Sao tự nhiên lại ngọt ngào vậy chứ???
[HẾT CHƯƠNG 124]
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me