Chương 8: Hoà ly thư
Lam Hi Thần xử lý xong công vụ, trời đã tối sầm. Y nhìn ra bên ngoài vầng trăng treo ở trên cao, thở dài. Không ngờ công vụ dồn lại nửa tháng lại nhiều như vậy, ép đến y mấy ngày nay cũng không có thời gian bỏ ra đi xem một chút Giang Trừng. Mấy hôm trước rảnh rỗi được một lúc đều thế người kia đi ngao dược, lần này y đã sửa lại phương thuốc, thêm vào nhiều một chút cam thảo. Không biết vị thuốc có đỡ đắng hơn chưa? Không biết Vãn Ngâm uống có quen không?Nghĩ tới y liền không đợi được muốn đi gặp người kia. Tông vụ cũng đã xử lý xong, mấy ngày nữa cũng không quá bận rộn còn có thể chạy xuống núi mua thêm chút kẹo hoặc là ít bánh ngọt. Nghe đệ tức bảo Vãn Ngâm thích Thải Y Trấn trên phố một cửa hàng bán bánh hoa quế, ngày mai y liền xuống núi mua cho hắn.Mặc dù hiện tại có chút muộn, Giang Trừng có lẽ đã ngủ rồi nhưng y cũng muốn đi xem một chút, nhìn hắn hảo liền tốt.Tâm trạng vui vẻ, bước chân liền như sinh phong hướng Giang Trừng tư thất chạy đi. Y là quên mất Vân Thâm Bất Tri Xứ này cấm đi nhanh cũng quên mất tiêu cấm không thể ra ngoài, liền vô cớ cười cũng là một lỗi vi phạm. Nếu để Lam Khải Nhân bắt gặp liền sao lên không dưới mười biến gia quy không thể.Nhưng trái với mong đợi của y, cửa phòng không khoá, đẩy vào cũng không thấy ai. Sạch sẽ, gọn gàng một gian phòng, đến Giang Trừng góc áo cũng không thấy chứ đừng nói là hắn.Môn sinh tuần dạ đi ngang qua thấy cửa phòng của Giang Trừng mở liền tiến tới, bắt gặp Lam Hi Thần ở bên trong mới vội vàng hành lễ. Lam Cảnh Nghi dẫn đầu bật thốt lên: "Tông chủ, người vì sao lại ở đây?"Lam Hi Thần không để ý đến hắn lời nói có chút lớn tiếng, chỉ là sắc mặt hơi nghiêm trọng, hỏi: "Cảnh Nghi, Vãn Ngâm đi đâu rồi?""Chủ mẫu? Chủ mẫu không phải lúc sáng liền trở về Liên Hoa Ổ rồi sao? Người không biết?" Lam Cảnh Nghi nghiêng nghiêng đầu, một bộ không hiểu chuyện gì mà hỏi ngược lại.Lam Hi Thần nghĩ tới, phất tay cho đám tiểu bối đến nơi khác kiểm tra cũng liền một mình đứng suy tư. Y thật không biết Giang Trừng đã trở về a! Không có người nói cho y biết, Giang Trừng cũng không nói cho y. Nhưng mà nói đến này cảm giác làm sao như vậy khó chịu? Tất cả mọi người đều biết được Vãn Ngâm hành tung, duy chỉ có y cái gì cũng không biết, như một cái người ngoài cuộc như thế. Y rõ ràng là Giang Trừng đạo lữ.Tối đó, Lam Hi Thần lại ngủ không được, sáng dậy liền bưng hai quầng thâm dưới mắt chạy đi hỏi Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân đang ung dung uống trà, còn kém khinh thường liếc mắt một cái, quở trách."Hắn là ngươi đạo lữ, hắn ở đâu ngươi còn không biết, ngươi là như thế nào làm người ta phu quân?"Lam Hi Thần cứng họng nói không được gì, đúng vậy y làm sao xứng làm Giang Trừng đạo lữ. Giang Ngạn từng mắng qua hắn, thúc phụ hiện tại cũng chỉ trích hắn. Đạo lữ này danh xưng y lấy tư cách gì đương?Trong lúc y tỏ rõ hối hận cúi đầu, Lam Khải Nhân lại nói: "Người ở trước mắt ngươi, là ngươi tự đẩy hắn ra xa, hiện tại ngươi lại trách người khác không nói cho ngươi. Ngươi có cảm thấy hay không ngươi hiện tại rất vô lý?""Hi Thần, ngươi đã lớn khôn, thúc phụ cũng không thể như trước đây cầm thước gõ đầu ngươi dạy ngươi nên làm gì. Tự ngươi xem một chút lòng mình là cái gì ý nghĩ. Ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây, thời gian không còn nhiều, ngươi một bỏ lỡ ta cũng không có cách giúp ngươi tìm về. Được rồi, công văn mấy ngày tới không cần xem, trở lại Hàn Thất tự đóng cửa ngẫm lại đi."Lam Khải Nhân nói một tràng, sau cũng phất tay áo cho người rời khỏi. Lam Hi Thần thất thiểu đi ra khỏi Nhã Thất sân viện. Từ xa xa đằng sau một cây hoè hoa có người vận tử y đi ra, mặt mũi nhu hoà, vuốt vuốt râu bạc, ung dung đi đến."Ngươi trốn cũng thật giỏi, cháu trai ta đều không nhận ra ngươi khí tức."Giang quản sự cười cợt, nhìn trên bàn bày sẵn ván cờ, bốc lên một quân đen, đặt xuống giữa bàn thế trận, nói: "Lão già này làm gì giỏi đến mức đó, là do hắn tâm không để ở đây thôi. Khải Nhân, ngươi đại cháu trai làm sao so với hắn đệ đệ còn muốn trì độn. Nhà ta A Trừng rõ như vậy biểu hiện hắn nhìn không ra sao?""Nếu là nhìn ra, ta còn cần tốn nhiều công sức như vậy bày ra này khế hôn sự tình sao?" Lam Khải Nhân hừ hừ hạ xuống một quân trắng."Kế hoạch là ta nghĩ, nếu không đợi Lam gia mấy người nghĩ ra này mưu kế chỉ sợ nhà ta A Trừng đều có tôn tử." Giang quản sự tranh công nói."Ta không như ngươi thâm sâu. Nếu không phải vì Lam gia hương hoả ta cũng không cùng ngươi hợp tác làm này chuyện xấu. Thật hủy hoại tổ tiên gia giáo." Lam Khải Nhân khổ não lắc lắc đầu."Gia giáo ăn được sao? Gia giáo sinh cho ngươi tôn tử sao? Đi ngươi cái kia chết dẫm gia giáo. Đợi hai đứa bọn chúng có hài tử, cái đầu tiên liền theo họ Giang." Giang quản sự hạ một quân đen, thế cờ đã định, lão thắng rồi này trận.Lam Khải Nhân tức giận đập bàn, bàn cờ đều tứ tung lên: "Dựa vào cái gì? A Trừng gả vào Lam gia là Lam gia người. Hắn hài tử cái thứ nhất phải mang họ Lam.""Rõ ràng là ta một tay sắp đặt chuyện này vì cái gì phải theo họ Lam các ngươi? Phải theo chúng ta tông chủ họ Giang. Còn có, ngươi đây là cố ý lật cờ, rõ ràng là ta thắng.""Ai nhìn thấy. Ta còn nói ta thắng đây!" Lam Khải Nhân có chút không chịu thua cũng cãi."Ngươi quy phạm mang cho chó ăn rồi sao còn đứng cùng ta cãi cọ?""Là ngươi nói, gia quy không cho ta sinh tôn tử, cần gia quy làm gì?"Giang quản sự tức giận đến nổ đom đóm mắt, Lam tiên sinh nửa cũng không nhường bước. Chiến trường đã toát ra mùi thuốc súng, hai lão nhân gia còn không nhận ra mình hiện tại là giống hai bà bán cá ngoài chợ như thế nào thiếu thanh cao. Muốn cãi liền cãi a, ta sợ ngươi sao?"Hai vị còn ở đây cãi nhau cái gì? Tôn tử liền không có, hoà ly thư lại tới một phong rồi!"Giang Ngạn gấp rút chạy lại đây báo tin liền thu hút toàn bộ hai lão nhân ánh mắt. Nàng chống đầu gối thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê đều ướt đẫm trán, nói: "Gia gia, Lam tiên sinh, sư phụ cho người gửi đến Lam gia hoà ly thư, Lam tông chủ nhận được liền nhốt mình trong Hàn Thất rồi!""Cái gì?" Hai lão nhân đồng thanh thốt lên.Lam Khải Nhân trước tiên phản ứng, bước chân hướng bên ngoài lưu: "Đi, chúng ta đi gặp Hi Thần!"Ba người đi tại trên đường, Giang quản sự gấp không đợi được mà hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến A Trừng gấp như vậy liền muốn hoà ly, không phải hảo hảo còn ba tháng đây?""Ta làm sao biết được. Mấy hôm trước A Hạo ca trở về, báo lên sư phụ chuyện gì đấy, hôm nay ta liền thấy đại sư huynh mang hoà ly thư đến cấp Lam tông chủ a! Ta cũng đâu biết gì? Gia gia người không cần như nhìn tội đồ như thế nhìn ta!" Giang Ngạn vừa đi vừa nói, nàng cũng chỉ là người đưa tin a!"Giang Hạo tiểu tử này ra ngoài mấy tháng liền đồ ra cái này rối loạn sự, tiền tiêu vặt của hắn tháng này không có." Giang quản sự giận đến run râu."Mang phần của sư huynh cho ta đi, là ta báo tin coi như cho ta phần thưởng." Giang Ngạn vui vẻ nhích lại gần Giang gia gia tìm cho mình sinh kế."Cho ngươi? Ngươi hôm trước phá hủy dược phòng tiền sửa chữa ta còn chưa báo lên tông chủ đâu." Giang quản sự cười lạnh nói."Bảo sao sư phụ không mắng ta..." Giang Ngạn dừng lại bước chân, cúi đầu lẩm bẩm, lúc ngẩng đầu đã thấy hai lão nhân đi xa cũng liền xách chân lên cổ mà chạy, còn hơn hở mà lớn tiếng la lên: "Gia gia, ta cái chân này còn đều nhờ vào người."Dường như nàng ta đã quên mất vụ tiền tiêu vặt, Giang quản sự chỉ là cong môi cười lên. Nha đầu, ngươi còn non và xanh lắm!Lam Khải Nhân liếc mắt nhìn Giang quản sự, quả nhiên, hai mươi mấy năm trôi qua ngươi một chút cũng không thay đổi, lão cáo già!~~~~~~~~~~Tác giả: xin lỗi thúc phụ, ngài Ooc rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me