[Hi Trừng] Thiên Trường Địa Cửu
Chương 7: Trở về
Giang Trừng nói, giọng mơ hồ như đang lâm vào một mảnh hồi ức.
"Ai da Giang Trừng, ngươi không được làm việc đâu, Lam đại biết sẽ đánh ta mất."
Nguỵ Vô Tiện nghe được Vân Mộng Giang thị thì nghĩ ngay đến Giang Trừng ham công tiếc việc, gấp gáp mà nói.
"Không phải cộng sự. Với cả, Hoán sẽ không đánh người."
"Ầy, ta biết là ngươi bênh phu quân ngươi mà, không cần phải nhân lúc Lam Trạm không ở đây mà phát cẩu lương cho ta đâu."
Không để ý đến mấy lời lảm nhảm của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng cầm chiếc hộp gỗ nhỏ mới được Tư Truy mang đến, ngón tay nhẹ mân theo từng nét trạm trổ tinh xảo hình hoa sen chín cánh.
Không thấy Giang Trừng phản bác doạ đánh mình như mọi khi, Nguỵ Vô Tiện thấy hơi kỳ lạ, quay sang liền bắt gặp vẻ trầm tư của hắn.
"Giang Trừng. Này, ngươi sao thế? Khó chịu à?"
Giang Trừng cũng không trả lời của hắn, chỉ là mắt chuyển từ chiếc hộp lên gương mặt Nguỵ Vô Tiện đưa chiếc hộp về hướng hắn:
"Nguỵ Anh, của ngươi."
Thấy vẻ mặt Giang Trừng vẫn bình thường, không có biểu hiện khó chịu gì, Nguỵ Vô Tiện mới buông xuống khẩn trương, đưa tay nhận lấy chiếc hộp, hắc hắc cười trêu hắn:
" Tiểu sư muội có quà tặng sư huynh sao? Nào, để xem Giang muội tặng ta cái gì..."
... nào
Tiếng cười thoắt cái im bặt: "Cái này.."
"Là ta tìm thấy ở Loạn Táng Cương.."
Là di vật của ngươi. Giang Trừng ở trong lòng lặng lẽ bổ sung.
Trong hộp cũng không có vàng bạc hay châu bảo gì, nhưng đối với Nguỵ Vô Tiện, những thứ này còn quý giá hơn hết thảy.
Nhấc ra sợi dây vải đỏ trong hộp, là dây buộc tóc của hắn. Tay hắn như có như không miết dọc theo theo đường chỉ thêu..
"Anh"
Là chữ "Anh" trong tên hắn, là chính tay sư tỷ Giang Yếm Ly thêu lên. Hắn vốn tưởng kiếp này sẽ không còn được nhìn thấy nét thêu này nữa.
Càng quan sát kĩ những nét thêu tỉ mỉ, tinh tế kia, mắt hắn càng lúc càng nhoè đi.
Từng giọt nước nóng ấm không hiểu sao cứ vậy mà lăn xuống tựa như châu ngọc đứt đoạn, hắn không ngăn được, nghẹn ngào mà gọi:
"Sư tỷ... Sư tỷ..."
Nhìn sợi dây đỏ rực trong tay Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng sờ tay lên búi tóc, nhẹ tháo ra chiếc dây tử sắc, mặc cho ba ngàn sợi tóc đen nhánh cứ vậy mà xoã trên vai hắn cũng không để ý.
"Trừng."
Hắn cũng có một cái.
Cùng với cái của Ngụy Anh, là một đôi mà a tỷ thêu tặng hai người.
Đặt chiếc dây màu tím vào bàn tay Nguỵ Vô Tiện, sát cạnh bên chiếc màu đỏ kia, hai chữ Anh - Trừng, đỏ - tím ở bên nhau vẫn thật hoà hợp như ngày nào.
Như chợt nhớ ra chuyện gì, Nguỵ Vô Tiện bỗng hốt hoảng, nhanh chóng nhét lại cái hộp vào tay Giang Trừng, lùi về góc xa xa trong phòng mà nghẹn giọng nói:
"Giang Trừng, Giang Trừng, đừng để tâm trạng ngươi bị ta kích động, ngưng thần, để ý cháu ta a."
Chỉ kịp nức nở nói xong như vậy, Nguỵ Vô Tiện lại ngồi thụp xuống, tay để trước ngực nắm chặt hai chiếc dây không buông, cứ vậy vùi mặt vào đầu gối khóc nức nở.
Giang Trừng nhìn hắn ngồi ở góc phòng mà khóc, lòng lại ẩn ẩn vui mừng.
Không phải vui mừng vì trêu chọc được hắn khóc mà là vui mừng vì cuối cùng, vật đã hồi cố chủ.
Chiếc hộp này, thực ra mười mấy năm qua, Giang Trừng không dám mở ra. Hắn sợ mở ra rồi bản thân sẽ sụp đổ mất...
Một khi đã nhìn thấy mấy thứ này, hắn sợ sẽ dằn lòng không được mà dùng một kiếm kết thúc tất cả, sau đó cùng cha nương, a tỷ cùng Nguỵ Vô Tiện một nhà đoàn tụ.
Sau khi Nguỵ Vô Tiện được hiến xá trở về, không biết đã bao lần Giang Trừng muốn trả lại chiếc hộp này. Chỉ là hết hiểu lầm nọ đến hiểu lầm kia, kéo dài tới tận bây giờ.
Bây giờ vật về với chủ, Nguỵ Anh cũng về lại với hắn rồi.
.
Đến lúc Nguỵ Vô Tiện lấy lại được bình tĩnh, hắn đã khóc nhiều quá đến nỗi loạng choạng, chim chóc bay hót chiếp chiếp xung quanh đầu.
Ngẩng đầu lên phía giường vẫn thấy Giang Trừng nhìn hắn chăm chú, cái mặt già của hắn vậy mà cũng đỏ lên, nóng rực.
Thấy Giang Trừng đang xoã tóc ngồi đó, Nguỵ Vô Tiện mới nhớ ra mình vẫn đang cầm dây buộc tóc màu tím của người kia.
Lấy tay trái phải quệt quệt nước mắt trên mặt, Nguỵ Vô Tiện chạy đến đỡ Giang Trừng ra chỗ cái gương đồng, hắc hắc nói:
"Sư đệ à, lâu lắm rồi sư huynh không chải tóc cho đệ, để ta làm nhé?"
Đúng là lâu lắm rồi.
Trước khi Ôn cẩu kéo đến, tóc Giang Trừng vẫn là do một tay Nguỵ Vô Tiện buộc.
Cũng chả cần Giang Trừng đồng ý, tay Nguỵ Vô Tiện đã vươn ra lấy cái lược, tỉ tỉ mẩn mẩn mà chải tóc.
Làm trăm lần thành quen. Dù đã rất nhiều năm rồi không làm, Nguỵ Vô Tiện vẫn có thể bới được một búi tóc chỉnh tề cho Giang Trừng, dùng dây buộc tóc tử sắc thắt một nút nơ bướm xinh xinh đằng sau.
Thỏa mãn nhìn thành quả của mình, lại liếc mắt sang gương đồng, hắn giật mình nhận ra trong gương là bộ dạng của Giang Trừng thời niên thiếu. Kiểu tóc hắn mới búi cho người kia chính là kiểu tóc năm ấy hai người họ hay dùng.
Sau này, hai người họ đều đổi, không ai còn dùng kiểu tóc này nữa...
Nhìn qua gương thấy hắn ngẩn người, Giang Trừng biết tên ngốc này lại suy nghĩ linh tinh.
Đứng dậy, xoay người, ấn Ngụy Vô Tiện xuống ghế, Giang Trừng làm một chuỗi động tác nước chảy mây trôi xong liền cầm lấy cái lược, thả tóc của hắn ra bắt đầu chải.
Sau một lúc định thần lại, Ngụy Vô Tiện thấy hắn như vậy lại lên tiếng trêu chọc:
"Ai nha Giang Trừng, ngươi rốt cuộc cũng biết buộc tóc rồi? Biết từ bao giờ thế, nói cho sư huynh ta nghe xem nào, có phải học để buộc cho Lam đại không?"
Một tay kéo tóc của Ngụy Vô Tiện, một tay cầm chiếc dây đỏ của tỷ tỷ tặng hồi ấy lên, Giang Trừng búi cho người kia kiểu tóc hệt như kiểu trên đầu mình. Vừa thắt dây, vừa lắc nhẹ đầu trả lời:"Không phải, chỉ là năm ấy không còn ai, ta phải tự học. Sau còn có Kim Lăng, tóc của nó cũng là một tay ta xử lý.""Xong rồi."Thấy hắn buông tay hoàn thành, Ngụy Vô Tiện liền lắc lư đầu, đung đưa chòm tóc đằng sau, nghịch ngợm mà quay đầu lại nhìn Giang Trừng. "Uy sư đệ, ngươi để tóc thế này nhìn trẻ hơn đấy. Không biết chút nữa Lam đại ca và Lam nhị quay về nhìn chúng ta sẽ thấy thế nào nhỉ? Dung mạo của Vân Mộng Song Kiệt ta chính là thanh xuân phơi phới đó nha~" Giang Trừng nhìn ngắm Ngụy Vô Tiện từ đầu đến chân một lúc lại thêm hoài niệm về những tháng ngày thiếu niên vô ưu trước kia.Kéo tay hắn về chỗ cái hộp lúc nãy, Giang Trừng lấy ra chiếc chuông bạc - vật tùy thân của đệ tử Giang gia.Chiếc chuông bạc có ngươi cầm vang lên từng tiếng kêu thanh thúy, chữ "Anh" khắc trên chiếc chuông cũng dường như lấp lánh lên.Đưa tay thắt chuông lên đai lưng của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng nhìn thật sâu vào mắt hắn:"Ngụy Anh, mừng ngươi về nhà."Ánh mắt sáng rỡ, nụ cười thật tươi, đuôi tóc đằng sau nhẹ đung đưa:"Ân, ta về rồi đây.".Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me