[ HIỆN ĐẠI, REUP ] Cưng Chiều Đến Cùng (Sủng Đến Tận Cùng) - An Nhiên Nhất Thế
Chương 10
Editor: Inulovekagome
Đối với một người ham ăn mà nói thì cái gì cũng có thể nhịn được chứ tuyệt đối không thể nhịn được điều gì liên quan đến đồ ăn.
Khuôn mặt Lục Hạo nhìn qua giống như khóc không ra nước mắt, một khi mẹ không có nhà là ba lại như vậy đó!
Nhìn bộ dáng của cậu , mấy vị đạo diễn chung quanh đều cảm thấy thật đáng thương.
Sau khi Lục Phỉ bước ra ngoài nhìn thấy dáng vẻ uất ức của con trai, bước chân anh hơi dừng lại một chút, rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt Lục Hạo , bình tĩnh nói:" Con muốn ăn cái gì? Bây giờ ba sẽ đi làm ."
"...........Ưm, con muốn ăn trứng ốp la, nửa sống nửa chín kẹp với bánh mì, quét thêm sốt chấm salad, à, con còn muốn một ly sữa tươi nữa, hơi ngọt một chút."
Nghe thấy câu này, đôi mắt Lục Hạo sáng lên, cậu hoàn toàn quên đi sự "bi thương" mà quay sang nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình, trong lúc kiến nghị còn không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.
" Ừm." Lục Phỉ đáp lời, sau đó lập tức xoay người đi vào phòng bếp, trong lúc xoay người, khóe miệng vốn banh chặt dần buông lỏng xuống dưới, Nhan Hạ nói không sai, thức ăn chính là phương án tốt nhất để đánh lạc hướng chú ý của con trai .
Mà lúc này, Lục Hạo mang trong mình tâm lý háo hức chờ mong thức ăn ngon, câu vui vẻ chạy ra phòng khách, cầm điều khiển từ xa bật TV rồi ngồi trên ghế salon, xem không chớp mắt.
Người quay phim Lục Hạo cũng tìm một vị trí thuận lợi để quay cậu, nhận ra sự tồn tại của người khác, Lục Hạo dời tầm mắt, mỉm cười ngọt ngào với màn ảnh camera, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía chương trình trên TV.
Lúc này, một vị biên đạo nhận được nhiệm vụ , cô đi đến trò chuyện với Lục Hạo.
" Cậu bạn nhỏ, chào cháu."
" Chào dì ạ." Nghe được giọng nói, Lục Hạo quay đầu nhìn về phía vị biên đạo, mẹ từng dặn, nếu có người hỏi mình thì nhất định phải trả lời lễ phép, tỏ ra tôn trọng họ.
Biên đạo thấy Lục Hạo chú ý đến mình, cô cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, hỏi :" Dì có thể hỏi cháu vài vấn đề được không?"
" Được ạ." Lục Hạo gật đầu.
"Ba cháu có thường làm bữa sáng cho cháu không?" Biên đạo hỏi, cô không biết tình hình hiện tại trong bếp như thế nào nên đối với tài nấu nướng của Lục nam thần vẫn không dám đưa ra phán đoán .
Nghe câu hỏi, Lục Hạo lắc lắc cái đầu nhỏ:" Chỉ có hôm nào mẹ thức khuya sáng không dậy được, baba mới làm bữa sáng." Nói xong, như nhớ đến cái gì, cậu lại thêm một câu:" tối qua trước khi đi mẹ rõ ràng có nhắc baba làm bữa sáng . thế mà baba lại quên mất!"
Nghe xong câu trả lời của Lục Hạo, mặt của vị biên đạo lập tức đỏ lên, tại sao cô bỗng cảm thấy tiểu nam thần trả lời có chút không thích hợp nha.
Tư tưởng đen tối mau biến mất đi!
Biên đạo không ngừng tự thôi miên bản thân, nhìn cậu bé ngồi ở đối diện , tiếp tục hỏi:" Vậy baba làm bữa sáng có ngon không?"
" Ngon ạ" Nói đến đây, ánh mắt cậu hướng về phía phòng bếp, vẻ mặt chờ mong.
Mười lăm phút sau, như thể nghe thấy nguyện cầu của Lục Hạo, trong phòng bếp tràn ra mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Lục Hạo phắt một cái, đứng dậy , chạy lộc cộc vào phòng bếp.
Biên đạo vẫn đang đứng một bên chuẩn bị vài vấn đề nữa để hỏi, thấy cảnh tượng này, cô lập tức ngây người.
Tiểu nam thần của Lục nam thần chẳng lẽ chính là một tiểu tham ăn sao?
Lúc này, bóng dáng của Lục Hạo đã xuất hiện trong ống kính người quay phim Lục Phỉ.
Chỉ thấy ánh mắt cậu chăm chăm vào đĩa trứng ốp la Lục Phỉ để trên bàn ăn, miệng nhỏ lẩm bẩm nói :" Ba ơi, khi nào con mới được ăn? Bụng con đói kêu ùng ục rồi này."
"Nhanh thôi." Nhìn bộ dáng ngốc nghếch làm nũng của con trai, Lục Phỉ không nhịn được nhoẻn miệng cười,anh nhìn con , ánh mắt luôn lạnh lùng trong trẻo giờ cũng đã thay bằng sự nhu hòa ấm áp. Hình ảnh này khiến cho những nhà quay phim bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, ấm áp đến mức họ không nỡ đánh vỡ khoảnh khắc ấy.
Hơn nữa, nhìn Lục Phỉ ngày thường đều có vẻ cao cao tại thượng giờ bỗng lộ ra nét mềm mại của bản thân, đối với bọn họ đúng là chẳng khác nào được chứng kiến một kì quan, mấy nhà quay phim đều cảm thấy, kì đầu tiên của " bố ơi mình đi đâu thế " , với sự tham gia của Lục Phỉ, chắc chắn sẽ hot vô cùng.
Một lát sau, Lục Phỉ làm xong hai phần sandwich, đặt ngay ngắn lên đĩa, sau đó mang ra khỏi khu bếp.
Lục Hạo đi theo phía sau như cái đuôi nhỏ, đôi mắt không dời đĩa thức ăn một giây nào.
Chờ đến bàn ăn, Lục Phỉ mới đặt đĩa xuống, Lục Hạo lập tức giơ đôi tay ngắn nhỏ của mình ra, không ngừng thúc giục " Baba, ôm con lên, nhanh lên nào ~~~"
Nhìn bộ dáng sốt sắng của con trai, Lục Phỉ chỉ nhẹ nhàng nâng lên một cái là đã nhấc cậu ngồi lên ghế ăn. Sau đó, trong đôi mắt nhỏ của Lục Hạo cũng đã chẳng còn gì nữa.
Trong mắt cậu giờ đây, chỉ còn có sandwich!
Sự việc xảy ra tiếp theo mà ống kính máy quay quay được chính là như thế này.
Lục Phỉ ngồi một bên, tư thái ưu nhã mà ăn bữa sáng của mình, đôi lúc anh cũng sẽ quay sang lau chút mảnh vụn bên khóe môi Lục Hạo.
Mà Lục Hạo thì......... Đôi bàn tay bé nhỏ cầm miếng sandwich, miệng nhỏ há hết cỡ, cắn được một miếng thật lớn, sau đó gò má phồng lên nhấm nuốt, giống như chuột sa hũ nếp vậy đó.
Hai khuôn mặt giống hệt nhau, một lớn một bé, mọi người chỉ muốn nói một câu.
Thật là quá đáng yêu đi mất thôi! Nhìn bên này Lục Hạo chuyên chú gặm đồ , mấy cô phụ tá cũng không nhịn được muốn đem cậu ôm vào lòng sờ nắn, xoa bóp.
Chỉ một lúc sau, Lục Hạo ăn sạch miếng sandwich, vẻ mặt cậu thỏa mãn mà ợ một cái. "Ăn no rồi?" Lục Phỉ hỏi.
Lục Hạo đưa tay sờ cái bụng tròn vo của mình, hài lòng trả lời :" Con no rồi."
Nghe vậy, Lục Phỉ gật đầu, nhưng một lúc sau, anh không biết phải làm gì nữa, mọi ngày đều có Nhan Hạ đứng giữa làm người trung hòa quan hệ giữa hai cha con, anh chỉ đứng một bên cảm thụ không khí ấm áp ,viên mãn của gia đình, thế nhưng bây giờ có mỗi hai người, anh bỗng có cảm giác luống cuống.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt Lục Phỉ vẫn không chút thay đổi, anh ôm Lục Hạo từ ghế ăn xuống, sau đó cầm hai chiếc đĩa không đi vào trong bếp.
Rửa đĩa xong, anh mở tủ lạnh xem một chút thì thấy tủ lạnh đã vơi không ít, trong lòng liền nghĩ ra một cách.
Lục Phỉ nghiêng đầu nhìn về phía cái đuôi nhỏ ở đằng sau, nói :" Con trai, có muốn đi siêu thị không?"
Siêu thị?
Nghe đến hai chữ này, trong đầu Lục Hạo chỉ toàn đồ ăn, sau đó cậu chẳng hề nghĩ ngợi gật đầu liên tiếp.
******
Một lát sau, Lục Phỉ cùng Lục Hạo đã xuất hiện tại một siêu thị nhỏ.
Đẩy xe bước vào siêu thị, đoàn của Lục Hạo đã bị không ít người chú ý.
Chỉ thấy Lục Phỉ mặc một thân quần áo thể thao đơn giản, thân hình cao to, ngũ quan anh tuấn vô cùng, tay trái anh ôm Lục Hạo, tay phải đẩy xe.
Lục Hạo nằm trong lòng anh, đưa tay ôm cổ Lục Phỉ, đôi mắt hưng phấn nhìn quanh. Lần trước đi cùng mẹ, cậu đều chỉ có thể tự đi hoặc ngồi trong xe đẩy , bây giờ được ngồi ở một độ cao khác, không gian chung quanh bỗng có chút khác lạ.
Hai cha con chạy đến khu đồ sinh hoạt.
Trong khi đó, những người đứng sau những giá hàng ở các quầy đều kích động đến mức giậm chân.
Là Lục Phỉ đúng không?
Đúng là Lục Phỉ phải không?
Không sai chứ?
Bọn họ bắt gặp cảnh nam thần đi siêu thị!
Nhưng mà không đúng !
Trong lòng nam thần hình như còn ôm một đứa trẻ nha!
Huhuhu , chẳng lẽ nam thần thật sự đã kết hôn sinh con rồi? Việc tham gia gameshow cũng là thật sao?
Nhớ lại tin đồn vẫn đang lan tràn trên internet ngày hôm nay, người người đều dùng sức nhìn chằm chằm vào Lục Hạo.
Bởi vì xung quanh hai cha con còn có mấy nhà quay phim, có một vài người muốn vào trong nhưng cũng chỉ có thể đứng ở phía sau nhìn bọn họ, căn bản cũng không thể nhìn thấy hình dáng, mặt mũi đứa trẻ như thế nào, một bộ phận đành lặng lẽ lôi điện thoại ra, hướng về phía nam thần chụp vài cái, một bộ phận còn theo sát đằng sau đoàn quay phim.
Trong khu sinh hoạt của siêu thị, hàng bên trái là đồ dùng sinh hoạt thiết yếu, ở giữa là những giá đồ ăn vặt phong phú, còn bên phải bày rau dưa tươi mới, trải dài theo ba khu vực là dãy đồ hải sản tươi ngon đa dạng.
Lục Phỉ để Lục Hạo xuống dưới , hai người cùng đẩy xe đẩy nhìn chung quanh.
Lục Phỉ vốn chỉ định mua một chút đồ làm món ăn, thế nhưng chẳng biết lúc nào, xe đẩy đã được Lục Hạo đưa đến khu đồ ăn vặt.
"Baba, khoai tây chiên, khoai tây chiên,lần trước , trước khi ngủ ba đã đồng ý mua cho con rồi." Lục Phỉ và Lục Hạo đứng ở giá snack khoai tây chiên, đôi mắt Lục Hạo hướng về phía Lục Phỉ, ánh nhìn đầy trông mong. Lục Phỉ có lý do để tin rằng, nếu phía sau Lục Hạo có cái đuôi, ắt hẳn nó bây giờ đang vẫy vẫy thật mạnh.
Dường như nhìn thấu sự khác biệt giữa thái độ của ba và mẹ, một lúc sau, Lục Hạo nhịn đau vươn ngón tay :" Ba, một gói, chỉ một gói thôi! Mua xong, ba ăn phần nhiều, con ăn một chút thôi cũng được." "Haha........" câu nói của Lục Hạo khiến cho người vây xem chung quanh đều không nhịn được mà cười ra tiếng, đến cả những người quay phim cũng không cẩn thận làm máy quay trong tay run lên một chút.
Cậu bé thật là ngây thơ, đáng yêu nha!
Lục Phỉ cũng có chút cảm giác khóc không ra nước mắt, nhìn đôi mắt nhỏ trông mong khẩn cầu của con, trong lòng anh đúng là có chút ........... lung lay.
Hơn nữa, đúng là đêm hôm trước anh thật sự đã đồng ý với yêu cầu của cậu.
Nghĩ vậy, Lục Phỉ cũng giơ ngón trỏ lên, cường điệu trả lời :" Chỉ một gói."
Thấy baba đồng ý, ánh mắt Lục Hạo lập tức sáng lên, cậu nhanh chóng gật đầu một cái, khôn khéo trả lời :"Nói sẽ giữ lời, chỉ một gói."
"Vậy con chọn đi." Lục Phỉ đưa ra chỉ thị.
Nghe vậy, Lục Hạo vui sướng xoay người, ánh mắt quét tới quét lui giá khoai tây chiên, tay nhỏ đông sờ tây sờ một cái, trong chốc lát vẫn chưa thể chọn được, cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm :"Thật là khó chọn!" Thấy bộ dáng rối rắm của con, Lục Phỉ đứng một bên vui bẻ nhìn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Lục Hạo rốt cuộc cầm lấy gói snack lớn nhất vị cà chua cho vào xe.
Sau khi để gói snack vào xe đẩy, Lục Hạo không nhịn được liếc nhìn Lục Phỉ một cái, vừa thấy đôi mắt đầy ý cười của anh, cậu có chút chột dạ quay đầu, rồi vội vàng kéo tay ba nói :" Chúng ta đi mua trái cây thôi."
______________________________________________
Đối với một người ham ăn mà nói thì cái gì cũng có thể nhịn được chứ tuyệt đối không thể nhịn được điều gì liên quan đến đồ ăn.
Khuôn mặt Lục Hạo nhìn qua giống như khóc không ra nước mắt, một khi mẹ không có nhà là ba lại như vậy đó!
Nhìn bộ dáng của cậu , mấy vị đạo diễn chung quanh đều cảm thấy thật đáng thương.
Sau khi Lục Phỉ bước ra ngoài nhìn thấy dáng vẻ uất ức của con trai, bước chân anh hơi dừng lại một chút, rồi mới chậm rãi đi đến trước mặt Lục Hạo , bình tĩnh nói:" Con muốn ăn cái gì? Bây giờ ba sẽ đi làm ."
"...........Ưm, con muốn ăn trứng ốp la, nửa sống nửa chín kẹp với bánh mì, quét thêm sốt chấm salad, à, con còn muốn một ly sữa tươi nữa, hơi ngọt một chút."
Nghe thấy câu này, đôi mắt Lục Hạo sáng lên, cậu hoàn toàn quên đi sự "bi thương" mà quay sang nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình, trong lúc kiến nghị còn không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.
" Ừm." Lục Phỉ đáp lời, sau đó lập tức xoay người đi vào phòng bếp, trong lúc xoay người, khóe miệng vốn banh chặt dần buông lỏng xuống dưới, Nhan Hạ nói không sai, thức ăn chính là phương án tốt nhất để đánh lạc hướng chú ý của con trai .
Mà lúc này, Lục Hạo mang trong mình tâm lý háo hức chờ mong thức ăn ngon, câu vui vẻ chạy ra phòng khách, cầm điều khiển từ xa bật TV rồi ngồi trên ghế salon, xem không chớp mắt.
Người quay phim Lục Hạo cũng tìm một vị trí thuận lợi để quay cậu, nhận ra sự tồn tại của người khác, Lục Hạo dời tầm mắt, mỉm cười ngọt ngào với màn ảnh camera, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía chương trình trên TV.
Lúc này, một vị biên đạo nhận được nhiệm vụ , cô đi đến trò chuyện với Lục Hạo.
" Cậu bạn nhỏ, chào cháu."
" Chào dì ạ." Nghe được giọng nói, Lục Hạo quay đầu nhìn về phía vị biên đạo, mẹ từng dặn, nếu có người hỏi mình thì nhất định phải trả lời lễ phép, tỏ ra tôn trọng họ.
Biên đạo thấy Lục Hạo chú ý đến mình, cô cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, hỏi :" Dì có thể hỏi cháu vài vấn đề được không?"
" Được ạ." Lục Hạo gật đầu.
"Ba cháu có thường làm bữa sáng cho cháu không?" Biên đạo hỏi, cô không biết tình hình hiện tại trong bếp như thế nào nên đối với tài nấu nướng của Lục nam thần vẫn không dám đưa ra phán đoán .
Nghe câu hỏi, Lục Hạo lắc lắc cái đầu nhỏ:" Chỉ có hôm nào mẹ thức khuya sáng không dậy được, baba mới làm bữa sáng." Nói xong, như nhớ đến cái gì, cậu lại thêm một câu:" tối qua trước khi đi mẹ rõ ràng có nhắc baba làm bữa sáng . thế mà baba lại quên mất!"
Nghe xong câu trả lời của Lục Hạo, mặt của vị biên đạo lập tức đỏ lên, tại sao cô bỗng cảm thấy tiểu nam thần trả lời có chút không thích hợp nha.
Tư tưởng đen tối mau biến mất đi!
Biên đạo không ngừng tự thôi miên bản thân, nhìn cậu bé ngồi ở đối diện , tiếp tục hỏi:" Vậy baba làm bữa sáng có ngon không?"
" Ngon ạ" Nói đến đây, ánh mắt cậu hướng về phía phòng bếp, vẻ mặt chờ mong.
Mười lăm phút sau, như thể nghe thấy nguyện cầu của Lục Hạo, trong phòng bếp tràn ra mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Lục Hạo phắt một cái, đứng dậy , chạy lộc cộc vào phòng bếp.
Biên đạo vẫn đang đứng một bên chuẩn bị vài vấn đề nữa để hỏi, thấy cảnh tượng này, cô lập tức ngây người.
Tiểu nam thần của Lục nam thần chẳng lẽ chính là một tiểu tham ăn sao?
Lúc này, bóng dáng của Lục Hạo đã xuất hiện trong ống kính người quay phim Lục Phỉ.
Chỉ thấy ánh mắt cậu chăm chăm vào đĩa trứng ốp la Lục Phỉ để trên bàn ăn, miệng nhỏ lẩm bẩm nói :" Ba ơi, khi nào con mới được ăn? Bụng con đói kêu ùng ục rồi này."
"Nhanh thôi." Nhìn bộ dáng ngốc nghếch làm nũng của con trai, Lục Phỉ không nhịn được nhoẻn miệng cười,anh nhìn con , ánh mắt luôn lạnh lùng trong trẻo giờ cũng đã thay bằng sự nhu hòa ấm áp. Hình ảnh này khiến cho những nhà quay phim bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, ấm áp đến mức họ không nỡ đánh vỡ khoảnh khắc ấy.
Hơn nữa, nhìn Lục Phỉ ngày thường đều có vẻ cao cao tại thượng giờ bỗng lộ ra nét mềm mại của bản thân, đối với bọn họ đúng là chẳng khác nào được chứng kiến một kì quan, mấy nhà quay phim đều cảm thấy, kì đầu tiên của " bố ơi mình đi đâu thế " , với sự tham gia của Lục Phỉ, chắc chắn sẽ hot vô cùng.
Một lát sau, Lục Phỉ làm xong hai phần sandwich, đặt ngay ngắn lên đĩa, sau đó mang ra khỏi khu bếp.
Lục Hạo đi theo phía sau như cái đuôi nhỏ, đôi mắt không dời đĩa thức ăn một giây nào.
Chờ đến bàn ăn, Lục Phỉ mới đặt đĩa xuống, Lục Hạo lập tức giơ đôi tay ngắn nhỏ của mình ra, không ngừng thúc giục " Baba, ôm con lên, nhanh lên nào ~~~"
Nhìn bộ dáng sốt sắng của con trai, Lục Phỉ chỉ nhẹ nhàng nâng lên một cái là đã nhấc cậu ngồi lên ghế ăn. Sau đó, trong đôi mắt nhỏ của Lục Hạo cũng đã chẳng còn gì nữa.
Trong mắt cậu giờ đây, chỉ còn có sandwich!
Sự việc xảy ra tiếp theo mà ống kính máy quay quay được chính là như thế này.
Lục Phỉ ngồi một bên, tư thái ưu nhã mà ăn bữa sáng của mình, đôi lúc anh cũng sẽ quay sang lau chút mảnh vụn bên khóe môi Lục Hạo.
Mà Lục Hạo thì......... Đôi bàn tay bé nhỏ cầm miếng sandwich, miệng nhỏ há hết cỡ, cắn được một miếng thật lớn, sau đó gò má phồng lên nhấm nuốt, giống như chuột sa hũ nếp vậy đó.
Hai khuôn mặt giống hệt nhau, một lớn một bé, mọi người chỉ muốn nói một câu.
Thật là quá đáng yêu đi mất thôi! Nhìn bên này Lục Hạo chuyên chú gặm đồ , mấy cô phụ tá cũng không nhịn được muốn đem cậu ôm vào lòng sờ nắn, xoa bóp.
Chỉ một lúc sau, Lục Hạo ăn sạch miếng sandwich, vẻ mặt cậu thỏa mãn mà ợ một cái. "Ăn no rồi?" Lục Phỉ hỏi.
Lục Hạo đưa tay sờ cái bụng tròn vo của mình, hài lòng trả lời :" Con no rồi."
Nghe vậy, Lục Phỉ gật đầu, nhưng một lúc sau, anh không biết phải làm gì nữa, mọi ngày đều có Nhan Hạ đứng giữa làm người trung hòa quan hệ giữa hai cha con, anh chỉ đứng một bên cảm thụ không khí ấm áp ,viên mãn của gia đình, thế nhưng bây giờ có mỗi hai người, anh bỗng có cảm giác luống cuống.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt Lục Phỉ vẫn không chút thay đổi, anh ôm Lục Hạo từ ghế ăn xuống, sau đó cầm hai chiếc đĩa không đi vào trong bếp.
Rửa đĩa xong, anh mở tủ lạnh xem một chút thì thấy tủ lạnh đã vơi không ít, trong lòng liền nghĩ ra một cách.
Lục Phỉ nghiêng đầu nhìn về phía cái đuôi nhỏ ở đằng sau, nói :" Con trai, có muốn đi siêu thị không?"
Siêu thị?
Nghe đến hai chữ này, trong đầu Lục Hạo chỉ toàn đồ ăn, sau đó cậu chẳng hề nghĩ ngợi gật đầu liên tiếp.
******
Một lát sau, Lục Phỉ cùng Lục Hạo đã xuất hiện tại một siêu thị nhỏ.
Đẩy xe bước vào siêu thị, đoàn của Lục Hạo đã bị không ít người chú ý.
Chỉ thấy Lục Phỉ mặc một thân quần áo thể thao đơn giản, thân hình cao to, ngũ quan anh tuấn vô cùng, tay trái anh ôm Lục Hạo, tay phải đẩy xe.
Lục Hạo nằm trong lòng anh, đưa tay ôm cổ Lục Phỉ, đôi mắt hưng phấn nhìn quanh. Lần trước đi cùng mẹ, cậu đều chỉ có thể tự đi hoặc ngồi trong xe đẩy , bây giờ được ngồi ở một độ cao khác, không gian chung quanh bỗng có chút khác lạ.
Hai cha con chạy đến khu đồ sinh hoạt.
Trong khi đó, những người đứng sau những giá hàng ở các quầy đều kích động đến mức giậm chân.
Là Lục Phỉ đúng không?
Đúng là Lục Phỉ phải không?
Không sai chứ?
Bọn họ bắt gặp cảnh nam thần đi siêu thị!
Nhưng mà không đúng !
Trong lòng nam thần hình như còn ôm một đứa trẻ nha!
Huhuhu , chẳng lẽ nam thần thật sự đã kết hôn sinh con rồi? Việc tham gia gameshow cũng là thật sao?
Nhớ lại tin đồn vẫn đang lan tràn trên internet ngày hôm nay, người người đều dùng sức nhìn chằm chằm vào Lục Hạo.
Bởi vì xung quanh hai cha con còn có mấy nhà quay phim, có một vài người muốn vào trong nhưng cũng chỉ có thể đứng ở phía sau nhìn bọn họ, căn bản cũng không thể nhìn thấy hình dáng, mặt mũi đứa trẻ như thế nào, một bộ phận đành lặng lẽ lôi điện thoại ra, hướng về phía nam thần chụp vài cái, một bộ phận còn theo sát đằng sau đoàn quay phim.
Trong khu sinh hoạt của siêu thị, hàng bên trái là đồ dùng sinh hoạt thiết yếu, ở giữa là những giá đồ ăn vặt phong phú, còn bên phải bày rau dưa tươi mới, trải dài theo ba khu vực là dãy đồ hải sản tươi ngon đa dạng.
Lục Phỉ để Lục Hạo xuống dưới , hai người cùng đẩy xe đẩy nhìn chung quanh.
Lục Phỉ vốn chỉ định mua một chút đồ làm món ăn, thế nhưng chẳng biết lúc nào, xe đẩy đã được Lục Hạo đưa đến khu đồ ăn vặt.
"Baba, khoai tây chiên, khoai tây chiên,lần trước , trước khi ngủ ba đã đồng ý mua cho con rồi." Lục Phỉ và Lục Hạo đứng ở giá snack khoai tây chiên, đôi mắt Lục Hạo hướng về phía Lục Phỉ, ánh nhìn đầy trông mong. Lục Phỉ có lý do để tin rằng, nếu phía sau Lục Hạo có cái đuôi, ắt hẳn nó bây giờ đang vẫy vẫy thật mạnh.
Dường như nhìn thấu sự khác biệt giữa thái độ của ba và mẹ, một lúc sau, Lục Hạo nhịn đau vươn ngón tay :" Ba, một gói, chỉ một gói thôi! Mua xong, ba ăn phần nhiều, con ăn một chút thôi cũng được." "Haha........" câu nói của Lục Hạo khiến cho người vây xem chung quanh đều không nhịn được mà cười ra tiếng, đến cả những người quay phim cũng không cẩn thận làm máy quay trong tay run lên một chút.
Cậu bé thật là ngây thơ, đáng yêu nha!
Lục Phỉ cũng có chút cảm giác khóc không ra nước mắt, nhìn đôi mắt nhỏ trông mong khẩn cầu của con, trong lòng anh đúng là có chút ........... lung lay.
Hơn nữa, đúng là đêm hôm trước anh thật sự đã đồng ý với yêu cầu của cậu.
Nghĩ vậy, Lục Phỉ cũng giơ ngón trỏ lên, cường điệu trả lời :" Chỉ một gói."
Thấy baba đồng ý, ánh mắt Lục Hạo lập tức sáng lên, cậu nhanh chóng gật đầu một cái, khôn khéo trả lời :"Nói sẽ giữ lời, chỉ một gói."
"Vậy con chọn đi." Lục Phỉ đưa ra chỉ thị.
Nghe vậy, Lục Hạo vui sướng xoay người, ánh mắt quét tới quét lui giá khoai tây chiên, tay nhỏ đông sờ tây sờ một cái, trong chốc lát vẫn chưa thể chọn được, cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm :"Thật là khó chọn!" Thấy bộ dáng rối rắm của con, Lục Phỉ đứng một bên vui bẻ nhìn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Lục Hạo rốt cuộc cầm lấy gói snack lớn nhất vị cà chua cho vào xe.
Sau khi để gói snack vào xe đẩy, Lục Hạo không nhịn được liếc nhìn Lục Phỉ một cái, vừa thấy đôi mắt đầy ý cười của anh, cậu có chút chột dạ quay đầu, rồi vội vàng kéo tay ba nói :" Chúng ta đi mua trái cây thôi."
______________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me