LoveTruyen.Me

[hieucris] Hẹn gặp lại em ngày tháng của sau này

19

thankiuandgudbye

Chẳng hiểu là do nghiệp của Dương Lâm hay sao mà tối hôm đó, ba mẹ con dì ghẻ ra đường ngủ thật. Tuy được ngủ ngon thì cũng vui đó, nhưng Hiếu lo cho anh người thương lắm, dạo này anh cứ mất ngủ suốt thôi, giờ lại còn phải ngủ ở ngoài không biết sẽ ra sao. Cứ canh cánh trong lòng cũng chẳng ngủ được, vậy nên nửa đêm Hiếu lọ mọ chui ra chỗ đội thua ngủ để kiểm tra một chút cho an tâm. 

Ai ngờ lo đâu đúng đó, Vy Thanh không có ở đây.

Hiếu thấy hơi lo, liền chạy xung quanh tìm anh, nhưng lòng vòng một hồi vẫn chẳng thấy người đâu, lại càng lo tợn.

Anh chạy mất ba năm vẫn chưa đủ hay sao, Phan Lê Vy Thanh?

Đang định gọi một vài người trong ekip dậy để cùng tìm thì Hiếu chợt thấy xa xa có bóng ai đang ngồi, cậu liền nhanh chóng tiến đến kiểm tra. 

Quả nhiên, anh Thanh của Hiếu đang ngồi bó gối nhìn trời nhìn mây, dáng vẻ bình yên đến kì lạ. Hiếu khẽ thở phào, im lặng đi đến ngồi cạnh anh.

- Anh ơi, tối rồi mà còn ở đây sẽ bị muỗi đốt đó.

- Ơ...Em chưa ngủ hả?

- Em định ngủ rồi, nhưng tưởng có con mèo đi lạc mất nên phải đi tìm.

- Con mèo? Ở đâu cơ?

- Hmm...em không biết nữa...

Không như ngày thường, lúc này tông giọng của cậu rapper bỗng chốc hạ thấp hết mức, vừa có chút ngái ngủ, lại vừa dịu dàng đến lạ.

Tông giọng chỉ dành cho một người duy nhất. 

Len lén nhích lại gần anh hơn một chút, cậu cũng ngồi bó gối, cúi đầu dụi vào hai cánh tay. Được một lúc, không thấy người kia nói gì, cậu đánh bạo nghiêng đầu nhìn sang phía anh. Trùng hợp là, Vy Thanh cũng đang nhìn cậu.

- À...ừm, em buồn ngủ thì vào ngủ đi. Anh muốn ngồi đây thêm một chút.

Như mọi lần, anh lại ngượng ngùng né tránh ánh mắt của cậu. 

- Không, em có buồn ngủ đâu, tỉnh như sáo!

-...

Lại im lặng.

Thôi cũng được, Hiếu lại giữ nguyên tư thế, say sưa ngắm anh người thương đang ngồi bên cạnh.

Thật gần, mà cũng thật xa. 

Ba năm qua, chưa ngày nào Hiếu ngưng nhớ đến anh, chưa ngày nào Hiếu quên ánh mắt, nụ cười, giọng nói của anh. Nhưng Hiếu thề, chưa bao giờ cậu muốn ôm anh vào lòng như lúc này. Vy Thanh trông thật lạc lõng và cô đơn, trời đêm lại lạnh mà anh mặc có một lớp áo, lỡ ốm thì biết làm sao đây?

Thế nhưng đó cũng chỉ là mong muốn mà thôi, Vy Thanh của hiện lại là không thể chạm tới.

Hoặc là, chưa thể...

Thanh cảm thấy bầu không khí im lặng thật khó xử, nhất là khi Hiếu cứ nhìn chằm chằm anh từ nãy đến giờ bằng cái ánh mắt mà bất kì ai nhìn vào chắc chắn cũng sẽ phải thốt lên: Có gian tình! Vì thế, anh đành lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

- Em đang suy nghĩ chuyện gì sao?

- Em không, anh thì sao?

- Anh không biết nữa.

-...Mấy năm em đi có chuyện gì mới không anh? Anh Dương bây giờ sao rồi? Hai người còn thân không?

- Dương hả? Tất nhiên rồi, tụi anh lúc nào mà chả thân.

Nhắc đến Lê Thành Dương, Vy Thanh bỗng hào hứng hẳn, trong mắt Hiếu liền lóe lên vài tia ghen tị khó che giấu.

- Nhưng mà...giờ Dương có người thương rồi nha. Người ta đang hạnh phúc lắm.

- Gì? Ông Dương á?

- Ừ, em nhớ người tên là Phạm Duy Thuận mới chuyển vào hồi đầu kì hai không? Học cùng khối với tụi anh luôn ấy.

- À, cái anh đầu gấu chuyên cầm đầu đánh lộn á?

- Haha...em mô tả người ta kiểu gì thế? Dương mà nghe là nó chửi đấy.

- Gì...Anh đừng có nói là...hai người đó...

- Đúng rồi đó, em đi được vài tháng thì tụi nó công khai. Thuận dễ thương lắm, không có giống như lời đồn đâu.

Trần Minh Hiếu thật sự sốc nặng, không liên lạc có ba năm mà ông Dương làm một phát hết hồn thiệt chứ. Ổng là kiểu học sinh gương mẫu, con cưng của thầy cô, bí thư đoàn trường các thứ vậy mà lại yêu cái người nổi tiếng là hung hăng đi học chỉ toàn đánh đấm kia á?

- Sao hai cái người đó lại đến với nhau được vậy anh?

- Hửm? Anh cũng không biết, tự nhiên một ngày đẹp trời Dương nó dắt Thuận tới khoe với anh thôi. Mà từ đó trở đi trong đầu nó chỉ có mỗi Thuận thôi, ta nói nó điên tình.

- Mà người ta yêu bền lắm, giờ vẫn đang hạnh phúc đấy!

Chẳng hiểu nghĩ gì mà Vy Thanh bồi thêm câu cuối, làm Hiếu nhột đến nỗi phải quay sang hướng khác.

- E-em xin lỗi...

- Em xin lỗi cái gì cơ?

- Em...

- Thôi đừng nói, anh không muốn nghe.

Nói rồi Vy Thanh gục đầu xuống hai chân, từ chối giao tiếp thêm với cậu. 

Một lần nữa, tim Hiếu lại nhói lên, bàn tay đang định đặt lên vai anh bỗng chốc dừng lại giữa không trung. Không nỡ rụt lại, mà cũng chẳng dám chạm vào.

Cậu vẫn ngồi đó, bên cạnh anh. Rất lâu sau, Hiếu hít một hơi thật sâu rồi cất tiếng nhỏ xíu, như thể nói ra mà không muốn người khác nghe được:

- Mình cũng yêu lại được không anh, lần này chắc chắn sẽ bền mà...

Không có lời đáp lại, chỉ có tiếng thở đều đều của người kia. Hiếu lặng lẽ vươn tay chạm vào vài lọn tóc đang đung đưa trong gió của người anh, thật nhẹ nhàng...

Khi xác định anh đã ngủ, cậu mới yên tâm xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, ánh mắt chất chứa đầy sự hối hận và không cam tâm.

Nhưng biết làm sao được, quá khứ đã qua, đêm cũng khuya rồi. Dù tiếc lắm, nhưng ở đây một hồi anh sẽ cảm mất, vậy nên Hiếu kiểm tra camera rồi rón rén bế anh vào phòng mình ngủ, cũng may hôm nay cậu chọn ngủ phòng riêng, còn bản thân sau khi lặng im ngắm người ta mất cả nửa giờ lại lặng lẽ ra ngoài đứng ngắm trăng, vì Hiếu chẳng còn hứng ngủ nữa rồi.

Gần sáng, Hiếu mới quay trở vào, lại rón rén bế anh ra chỗ ngủ của đội thua, rồi chui vào phòng của mình lại, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Kết quả là người thua thì chăn êm nệm ấm ngủ ngon ơi là ngon, còn kẻ thắng lại thức cả đêm ở ngoài. Đến sáng, Hiếu cảm mất tiêu, lại còn lờ đờ vì buồn ngủ, làm cho mọi người ai cũng thắc mắc.

- Ủa? Đã ngủ trong phòng chăn ấm nệm êm còn mất ngủ trúng gió là sao, tối em đi ăn trộm hả Hiếu?

- Em đâu có, chắc tại hồi tối ngủ không được ra hóng gió một chút nên bệnh.

Hiếu vừa dụi mắt, vừa ngái ngủ trả lời. Mọi người cũng đành gật gù cho qua, để Hiếu uống một liều thuốc cảm rồi phải bắt đầu set quay thôi. Chỉ có mình Vy Thanh là ngờ ngợ chuyện đã xảy ra đêm qua, nhưng anh ngủ ngon quá nên cũng không chắc lắm. Chỉ nghĩ đơn giản là Hiếu cũng ngủ quên ở bên ngoài giống anh, đến gần sáng thì cậu đưa anh vào chỗ ngủ rồi mới quay về nên bị cảm thôi. Chắc là vậy...

Tuy vừa nhức đầu, vừa buồn ngủ, nhưng nhìn sang Vy Thanh sắc mặt hồng hào tươi tắn hơn hẳn mấy ngày qua, Hiếu cảm thấy mọi chuyện mình làm đều xứng đáng.


Chuyện trong quá khứ đều là lỗi của em, nên bây giờ em sẽ làm mọi cách để trả giá. Chỉ cần anh quay trở về bên em...


Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me