LoveTruyen.Me

Hieugav Tieng Long

không hiểu sao khả năng đọc tiếng lòng của thành an bỗng dưng biến mất một cách khó hiểu. 

ban đầu bận quá nên nó cũng chẳng để ý mấy. nhưng gần đây tần suất bám dính lấy nhau của nó và minh hiếu tăng lên khá nhiều, theo lời của thằng khang là kiểu "kè kè cạnh nhau mọi lúc mọi nơi". và nó vô tình phát hiện ra, khi nó tiếp xúc da thịt minh hiếu, bên tai không còn nghe thấy tiếng lòng dịu dàng xen lẫn chút quan tâm của hắn nữa. 

không có nói quá đâu, thanh âm nội tâm của minh hiếu dịu dàng hơn giọng thật của hắn nhiều.

nếu không muốn nói là sến ê răng.

lần đầu nghe thành an còn sởn hết cả gai ốc, tại khuôn mặt khó ở của vị đội trưởng kia kết hợp với thanh âm ngọt ngấy như vậy trông cứ kì cục kiểu gì ấy. mà sau nghe nhiều tự nhiên thấy cũng hay hay, cũng ghiền ghiền, dù thành an chẳng phải kiểu người thanh khống gì cho cam. 

dẫu cho lí trí vẫn luôn tự cảnh tỉnh cái siêu năng lực này chỉ là di chứng dài hạn của lối sống overthinking mà thôi, nhưng khi cái di chứng ấy đột ngột mất đi như thể chứng minh cho những gì nó suy đoán, thành an lại chẳng muốn tin vào lí trí nữa. 

"ủa sao nay mặt chù ụ như bánh bao vậy bé." hiếm khi cục pin năng lượng của show ngồi một góc thở dài, tuấn tài sợ trời sắp bão tới nơi.

thành an chẳng buồn ngước mặt lên, hai tay chống má lẩm bẩm, "tui đang gặp vấn đề trong việc cố gắng thấu hiểu lòng dạ đàn ông, bé xái còn nhỏ không hiểu đâu."

việc nghe thấy tiếng lòng của minh hiếu giống như đã trở thành một đặc quyền riêng nó được hưởng, thậm chí chính bản thân nó còn len lén tận hưởng cảm giác được "vuốt lông" ấy cơ. 

thế nên khi phát hiện mình không còn đọc được tiếng lòng của minh hiếu nữa, thú thật thành an có hơi hụt hẫng. 

"tới giờ tẻn tẻn rồi đó" cái mặt non choẹt mà cứ bày ra dáng vẻ như ông cụ non làm tuấn tài nhịn cười không nổi, "không nói là anh đi à." 

vừa dứt lời thì nhóc con bên cạnh đã hóa thành con bạch tuộc bám chặt lấy một bên tay anh, hai chân nó quặp ngang eo không cho anh đứng dậy, miệng tru tréo liên tục bài ca bé xái hết thương tui rồi.

biết là thành an đang muốn đánh trống lảng, tuấn tài cũng không gặng hỏi nữa, "thế bé đã chọn được team muốn về livestage 3 chưa?" 

"bí mật không thể bật mí." 

"thôi bớt, ai chả biết bé định về team hiếu." 

một câu trúng tim đen làm thành an hết đường chối cãi, nhưng còn lâu nó mới để yên cho tuấn tài đi đồn, "ủa sao dám chắc tui về team hiếu? tui là tui định về team anh đó bé xái."

vừa nói, nó vừa dơ tay cù khắp người anh. tuấn tài cười ha hả chống cự, một lúc sau thì kẹp người nó lại cù luôn. người nó nhiều máu buồn, mới giỡn được ba phút đã dơ tay đầu hàng, lúc này tuấn tài mới chịu thả nó ra. cười nhiều làm cổ họng thành an khát khô, vừa định ra ngoài uống miếng nước thì minh hiếu lù lù xuất hiện từ phía sau khiến nó giật nảy mình.

"ủa sao hiếu đứng đây?"

mặt minh hiếu không biểu cảm, ánh mắt lướt qua cổ áo xộc xệch của nó, con ngươi hơi tối lại, "ekip thông báo chuẩn bị quay, nhờ anh ra gọi mọi người."

rồi không đợi nó trả lời, hắn quay đầu đi luôn.

"sao nay trông hiếu cứ là lạ vậy ta, không khỏe trong người hả?"

bên đây tuấn tài ngơ ngác, bên kia thành an cũng thấy khó hiểu vô cùng. nhưng sắp quay nên nó không để trong lòng mấy, nghĩ chắc do tối qua hắn ngủ không đủ giấc nên gắt ngủ vậy thôi, tí nữa là hết ngay ấy mà.

có mà mơ.

thành an chính thức bị cuộc sống vả một cú đau điếng ngay sau khi quá tin tưởng vào linh cảm của mình.

mặc dù biết trò pick team kiểu tâm linh tương thông như này xác suất thành công không phải tuyệt đối, nhưng nó vẫn tin phần trăm minh hiếu chọn nó không 100 thì cũng phải 99,9, dạo này hai đứa dính nhau thế cơ mà, tín hiệu vũ trụ cả.

ấy vậy mà vẫn rơi vào 0.01% còn lại, thành an thấy hoang mang nhẹ nha. lão kia có đang ghim nó cái gì không vậy?

"hiếu!" nó gọi hắn, atus đang ngồi nói chuyện với minh hiếu ở hàng ghế trên cũng phải nhìn xuống hóng hớt. thành an bĩu môi, hai mắt mở to đầy vẻ tội nghiệp, "sao hiếu không chọn em? có bao giờ anh nghĩ tới em hong?"

minh hiếu chỉ liếc nhìn nó đúng một lần rồi quay đi ngay, "không phải bây giờ."

rồi, làm nũng đến mức này mà vẫn chống cự được thì xác định đang giận thật rồi. nhưng nó đã làm cái quái gì đâu nhỉ?

kết thúc ngày quay, thành an vẫn còn băn khoăn mãi. nó tự thấy dạo này mình ngoan chán, chẳng có quậy phá gì nhiều, ăn cơm đúng bữa ngủ đúng giờ, đi chơi qua đêm còn không dám. mắc gì hắn giận nó? trong khi sáng nay vẫn còn bình thường cơ.

đàn ông khó hiểu thế không biết.

những lúc thế này mới thấy nhớ cái siêu năng lực kia ghê, nắm tay cái là biết luôn người kia đang nghĩ gì, khỏi phải đau đầu suy nghĩ. 

thôi kệ, chẳng muốn đoán già đoán non nữa, hỏi thẳng luôn cho nhanh. 

ban đầu định chờ tới lúc về nhà, nhưng nghĩ lại về nhà thì mỗi đứa mỗi phòng, biết bao giờ mới giải quyết được khúc mắc. khéo hắn lại mượn công việc né nó nữa thì toi.

thế nên khi minh hiếu xuống hầm lấy xe, đã gặp ngay thành an ôm cây đợi thỏ sẵn ở đó. 

"ủa tưởng sáng nay mày đi chung xe với thằng khang?" dù không biết tại sao nó lại đứng chờ, nhưng minh hiếu vẫn mở cửa xe cho nó chui vào trước, đứng ngoài mỏi chân chết. 

nó bĩu môi ngồi vào ghế phụ, "giờ về muốn đi xe hiếu được không?" 

"mày muốn thì ai cấm được." 

nói chuyện thấy ghét thật sự, thành an tự hỏi hôm nay lão này bị ai dựa, "biết đâu được có người dỗi tui nên không muốn cho tui ngồi xe chung." 

"hả ai?" 

còn hỏi lại trêu tức, thấy nó bị xoay mòng mòng vậy chắc hả hê lắm chứ gì, đã thế nó không thèm nhịn nữa, "thôi nha, có giận gì thì nói thẳng ra chứ không có giả ngơ nha. em đang nghiêm túc đó hiếu nói chuyện đàng hoàng đi!"

trông mặt nó căng lắm, giờ mà hắn hỏi thêm câu nữa chắc ăn đấm luôn, "nhưng anh có giận gì mày đâu."

"không giận thì tại sao không chọn em về đội? không giận mà lúc em hỏi lại trả lời cộc lốc với em?" tối hôm trước buổi quay nó còn nháy trước với minh hiếu rồi cơ, cuối cùng vẫn bị cho ra đảo. nghĩ lại thấy cay, thành an vỗ bôm bốp vào tay vịn xe chất vấn, "em có làm gì hiếu đâu mà hiếu này kia với em hoài vậy?!"

minh hiếu sốt ruột giữ tay nó lại, thấy lòng bàn tay vốn trắng trẻo giờ ửng đỏ một mảng, bèn thả lỏng sức nắm như sợ nó đau, "anh tưởng mày muốn về team anh isaac?"

"lúc nào-"

thành an theo phản xạ định cãi lại, mà chợt nhận ra hình như nó có nói thế thật, dù chỉ là đùa ngoài miệng, nhưng hắn có đọc được tiếng lòng nó đâu mà biết.

thế thành ra là do nghe thấy nó nói đùa muốn về team tuấn tài nên minh hiếu mới không chọn nó, còn nó thì chơi ngu xong đi ăn vạ người ta à?

chết mẹ, tự nhiên nghĩ thấy quê quá vậy.

thành an xấu hổ, cúi gằm mặt không chịu ngẩng lên, lộ ra hai vành tai ửng đỏ.

"tay đau không?"

"hơi hơi." nó lí nhí đáp. 

"cho chừa, lần sau còn đập nữa thì có gãy tay anh cũng kệ mày luôn." miệng thì nói thế, nhưng hàng lông mày nhíu chặt đã bộc lộ hết sự lo lắng của hắn rồi.

thành an mấp máy môi định nói gì đó, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, ngoan ngoãn ngồi im cho minh hiếu thắt dây an toàn rồi chở về nhà. cuộc tranh cãi không đầu không đuôi của hai đứa cứ thế tan rã trong bầu không khí ngượng ngùng.

đến chỗ dừng đèn đỏ, đột nhiên minh hiếu quay sang nhìn nó, "anh không phải người thích im ỉm chiến tranh lạnh. xảy ra chuyện gì anh hứa sẽ nói với mày đầu tiên. nên không phải lo đâu, anh có phải con nít như mày đâu mà."

nó liếc hắn, bĩu môi không đáp. minh hiếu bật cười, "bảo giống con nít thì giận cơ."

đèn chuyển xanh, xe tiếp tục lăn bánh. thành an quay đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, bao bực bội trong lòng như bốc hơi. có lẽ, cái siêu năng lực đọc tiếng lòng kia cũng chẳng cần thiết như nó nghĩ.

nó đã có cam kết của minh hiếu rồi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me