LoveTruyen.Me

Hieuthuhai X Phap Kieu Un Ephemeral

"Anh không phải thi sĩ
Em chẳng phải nàng thơ
Anh là kẻ mộng mơ
Em hẳn vì tinh tú." - ParisJen, 21/10/2024.

---

Minh Hiếu trở về từ buổi tiệc, nét cười vẫn chưa tắt trên môi, khi trở về dường như còn đậm màu hơn.

"- Hiếu có người yêu chưa ?
- Tao cá là chưa đâu. Mấy năm rồi, tao cá độ còn dễ ăn hơn đoán nó.
- Có rồi."

Nhớ lại khuôn mặt ngạc nhiên của hội bạn, nét cười giờ thêm phần hả hê.

"- Ghê vậy, ai xui vậy ?
- Mày lừa người ta về đúng không ?
- Không, người ta tỏ tình.
- Oh shit động trời rồi !
- Rồi sao nữa ?
- Yêu thôi.
- Đếch tin.
- Thật sự ấy, tao nói dối mẹ đi net còn giỏi hơn mày.

Không tin thì đây là do họ tự chuốc lấy, tự tìm đường chết đòi ăn cẩu lương thì tự mà chịu.

- Alo.
- Dạ.
- Em đang làm gì ?
- Em đang ngồi chỉnh demo, anh đi chơi với bạn sao còn gọi cho em ? Anh tắt máy đi, bạn mất vui đó.
- Không sao, chúng nó cũng không cần thiết. Quan trọng là anh nhớ em.
- Em cũng nhớ Hiếu, Hiếu chơi đi, khi nào về em nấu bữa nhẹ cho.
- Anh nhớ em.
- Chụt. Em nhớ Hiếu.

Tắt máy. Cả hội bạn dè bỉu làm vẻ nôn thốc nôn tháo.

- Lại còn là người chung nghề.
- Ai vậy ? Bọn tao biết không ?
- Tao biết là được rồi, chúng mày biết làm gì.
- Vậy chắc không nổi tiếng.
- Nổi tiếng.
- Nổi bằng mày không ?
- Đoán xem.
- Vậy chắc nổi hơn mày, mặt láo thế cơ mà.

Tự mãn. Phải rồi, tâng bốc người nọ lên đi."

Minh Hiếu càng nhớ càng khoái chí, vui vẻ về phòng ngủ.

Người nọ vẫn miệt mài ngồi ở bàn làm việc, không phát giác đã có người thứ hai trong nhà. Môi mím cả lại, chân mày dính vào với nhau, ánh mắt nheo thành sợi chỉ mỏng, cổ đưa ra đằng trước như rùa, hoàn toàn là dáng vẻ muốn vẹo xương sống đây.

Chỉnh đốn lại tư thế cho người nọ, cuối cùng đặt tay lên đầu xoa xoa.

Người ấy rất thích được xoa đầu, giống như một chú cún nhỏ nuôi trong nhà, dẫu có cao lớn đến mấy, đối với hắn chỉ bé bằng lòng bàn tay, vừa vặn đặt vào túi áo trước ngực.

- Hiếu về rồi.
- Anh đói rồi.
- Em cũng đói.
- Đúng vậy, em cũng đói.

Cuộc hội thoại ấu trĩ nhất trên đời.

Người nọ tung tăng buông tai nghe đi nấu đồ ăn, để máy đó cho hắn tuỳ tiện xem xét.

Hắn bị bệnh nghề nghiệp, thấy khung chỉnh âm liền táy máy nghe qua, sau liền trầm trồ vì độ phức tạp của beat và lời rap bắt tai.

Hãnh diện chết được mất.

Hai tay đút túi lững thững ngồi vào bàn, ánh mắt dịu dàng dính chặt lên người đang vui vẻ chia muỗng đũa.

- Bài hay lắm, anh nghe rồi.
- Có cần chỉnh gì thêm không anh ?
- Anh nghĩ giảm echo lại một chút, tí anh sửa cho.
- Dạ. Mà em có sắp quần áo cho anh chuẩn bị đi quay rồi, nhớ cầm theo cho đủ nha.
- Ừm, thật sự em không đi cùng được à ?
- Em vướng show rồi, chứ em cũng muốn đi lắm. Được đi chơi thì ai chẳng thích.
- Vậy thôi, anh gọi Pony Trinh theo.
- Em sẽ gọi thường xuyên mà, đừng buồn nha.
- Không buồn, chỉ là sẽ rất nhớ em. Ngồi sát bên thế này đã nhớ chịu không được rồi.

Thở dài, hôn hôn tay người.

- Ăn đi kẻo nguội.
- Anh ăn đi.
- Anh no rồi.
- Sao vừa rồi anh nói anh đói ?
- Nếu anh nói anh no thì em có ăn không ?
- Không.

Minh Hiếu gật đầu.

- Anh lừa em.
- Anh không lừa em, đây gọi là chiến thuật sử dụng nhân lực.
- Em không tin. Ai lập luận ?
- Giáo sư Trần.
- Ai vậy ?
- Trần Minh Hiếu, giáo sư chuyên khoa ngành Ăn đằng sóng nói đằng gió.
- Anh hiểu nghĩa câu đó không vậy ?
- Không.

Lại thêm một cuộc hội thoại ấu trĩ khác.

Minh Hiếu vừa ngắm vừa vén tóc ra sau tai cho người ấy, môi mỏng kể hết đầu đuôi câu chuyện hôm nay đi nhậu. Đang nói bon miệng thì bị cắt ngang.

- Em không có tỏ tình trước.
- Em rõ là tỏ tình trước.
- Em không có.
- Có.
- Ai làm chứng ?
- Anh. Nhân chứng đáng tin nhất.

Người nọ phụng phịu xúc một muỗng cơm nhét vào miệng, trông chẳng khác mấy chuột hamster, Minh Hiếu không kiềm được xoa nhẹ hai má, dịu dàng dỗ dành.

- Vậy anh nói anh tỏ tình. Hết dỗi anh chưa ?
- Không thèm dỗi anh.
- Vậy nhìn anh nào.
- Không thèm nhìn anh.
- Vậy mà bảo không dỗi.
- Anh thừa nhận nhưng anh không thật lòng. Anh kể cho độc giả nghe đi, như vậy mới công bằng quyết định được.

Minh Hiếu đến chịu với người nọ, hướng mắt về chính diện, hồi tưởng lại khung cảnh hôm ấy.

---

Đêm ấy mọi người rủ nhau đi ăn bữa liên hoan đóng máy. Ai cũng say xỉn, loạng choạng bấu víu vào nhau trở về. Chỉ riêng Minh Hiếu là còn tỉnh, thẳng tắp sống lưng đi cuối hàng dìu mọi người rời quán. Thật ra đều là hão cả, chỉ vì muốn nhìn thấy người nọ, muốn được bên cạnh người ấy lâu một chút nên mới bày vẽ như vậy.

Người nọ đi gần cuối hàng, tiến đến chỗ cất túi xách vơ đại túi của mình cầm về, không hề phát hiện có hai chiếc túi y hệt nhau. Còn vì sao y hệt nhau, cứ đi tìm kẻ mất liêm sỉ vì crush là rõ.

Minh Hiếu cũng không để ý lắm, theo đó xách túi của mình đi.

Về đến nhà cũng không mở túi ngay, quần quật với mèo chó chó mèo mất một lúc, khi này mới mở túi định mò điện thoại. Chẳng ngờ điện thoại vỡ mặt lưng đâu không thấy, chỉ móc ra được quyển sổ nhỏ được giấu kín đáo ở túi khoá kéo.

Curiosity killed the cat, lì lợm kì cục, cứ như vậy mở sổ của người ta ra đọc.

Năm phút sau vội một chân xỏ dép một chân xỏ giày phóng đi như tên lửa đạn đạo, doạ cho thú vật trong nhà một phen điếng hồn. Mèo thì chỉ còn tám mạng, chó thì trắng mõm thêm vài phần.

Lao đi như vậy cũng không biết đích đến ở đâu, ngồi yên trên xe taxi rồi mới chợt nhớ ra để mà gọi cho mọi người xin địa chỉ, hại tài xế lại phải đánh một vòng lớn để quay đầu xe.

Đến nơi rồi thì lao như bay vào chung cư nhà người ta, bảo vệ đang buồn ngủ cũng tỉnh đi mấy cơn, hoang mang vì chỉ thấy luồng gió mát chứ chẳng thấy ai, thần hồn nát thần tính nghĩ ngợi xằng bậy.

Leo lên tầng người ta ở, bấm chuông loạn xạ. Người ta ra mở cửa thì xông vào như nhà mình, không nói không rằng xoè năm ngón tay đặt lên đầu người nọ như Phật Tổ Như Lai úp bàn tay đè Tôn Ngộ Không hơn năm trăm năm dưới Ngũ Hành Sơn.

Quả thật nồi nào úp vung nấy, người nọ lâm vào tình huống như thế cũng không ngạc nhiên, cứng đờ người ra tiếp nhận.

- Anh biết em thích anh.
- ...
- Em cầm nhầm túi của anh.
- ...
- Em mở túi ra chưa ?

Người lắc đầu.

- Mở ra đi.

Người máy móc cầm túi của hắn lên, mò mẫm quyển sổ bên trong.

- Không có sổ.
- À quên, anh mang sổ bên người.

Ngớ ngẩn lại được cả đôi.

- Em đọc đi.

Người cầm đọc, mặt đang đỏ vì cồn thì giờ còn nóng hổi vì ngượng.

- Anh cũng thích em.

Ngón tay cứng còng trên đầu dường như được tiếp thêm nhựa sống, chậm chạp luồn tay vào mái tóc mềm xoa xoa.

- Hẹn hò với anh nhé ?

Người gật đầu.

Hắn mỉm cười.

- Anh thích em.

Người ngẩng đầu, ú ớ nửa tiếng mới đáp lại được. Khi này chân tay đã bủn rủn hết cả, vô lực suýt thì ngã ngồi trên đất, may thay được đỡ lại kịp thời.

Người núp ở trong ngực hắn, lại rặn thêm nửa ngày mới ra được câu.

- Em cũng thích anh.

---

- Thấy chưa, rõ ràng là anh tỏ tình với em.
- Được, em nói gì cũng đúng, anh sai.

Người nọ nheo mắt, lại dồn một muỗng cơm đầy, tỏ vẻ này ai cũng hiểu, lại dỗi rồi.

- Anh nhận sai rồi mà.
- Không chân thành, không chấp nhận.
- Vậy sao mới chấp nhận anh đây ?
- Ăn cơm chung đi.
- Nhưng anh no rồi.
- Không ăn thì thôi.
- Anh đùa mà, anh đói mà.
- Không cho ăn nữa, vừa chê mà.
- Anh đùa mà.
- Nhưng em tin là thật.
- Cho anh ăn đi.
- Không.
- Không cho anh ăn cơm chứ gì ?
- Đúng.
- Vậy anh mà đói thì anh hung lắm đấy, em cũng biết mà nhỉ ?
- Em có võ. Hai dạy em rồi.
- Võ của em có mà võ mèo.
- Đừng xem thường em.
- Không dám xem thường em, nhưng anh nghĩ khi anh đói thì em chẳng thể làm gì được anh đâu.
- Anh định làm gì ?
- Em không cho anh ăn thức ăn thì anh ăn cái khác, cũng không thèm động vào đồ em nấu.
- Dám chê bếp trưởng Nguyễn hả ?
- Có ai chê bếp trưởng mà ăn bếp trưởng luôn không, thưa nam bếp trưởng Nguyễn Thanh Pháp và nữ phụ bếp Pháp Kiều ?

Người nọ hết đường chạy rồi, độc giả còn ngó nghiêng cái gì, lo tập trung ăn cơm đi.

Toàn văn hoàn.

21|10|2024|Lluvia

Bạn đang đọc truyện trên: LoveTruyen.Me